Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Hà Nhiễm đi theo Tiêu Hàn về nhà.
Nhưng buổi tối hôm đó cái gì cũng không có xảy ra, Hà Nhiễm ngủ ở lầu hai còn Tiêu Hàn ngủ trên giường sô pha ở lầu một.
Hà Nhiễm từ đầu tới cuối vẫn nghĩ không ra, tại sao Tiêu Hàn lại kêu cô là đứa nhỏ?
Cho đến khi cô nhắm mắt đi ngủ, cô vẫn lo nghĩ về điều đó.
Đứa nhỏ.
Đó là do tuổi tác của cô sao.
Cả tối Hà Nhiễm ngủ không được ngon giấc, giữa đêm cô còn bị quấy nhiễu mà bật dậy mấy lần.
Trong giấc ngủ cô mơ mơ màng màng nghe thấy được tiếng mèo kêu gọi bạn tình, lại giống như là tiếng em bé quấy khóc không ngừng.
Hà Nhiễm lấy gối bịt tai lại nhưng những âm thanh đó vẫn cứ tiếp tục chui vào tai của cô, muốn trốn cũng trốn không được.
Sáng sớm hôm sau cô mang theo cặp mắt đen thui rời khỏi giường rồi đi xuống dưới lầu.
Đến bây giờ cô có thể khẳng định, đầu sỏ khiến cô cả đêm qua không ngủ được kia, chính là con mèo đáng ghét mà Tiêu Hàn đang nuôi.
Nếu như đây là nhà cô, cô nhất định sẽ mang nó quăng ra ngoài.
Đứng ở góc cầu thang, Hà Nhiễm nghe thấy phòng trong có tiếng người đang thì thầm gì đó.
Cô dừng bước, lén lút vén rèm cửa lên.
Trong phòng, thân người Tiêu Hàn vừa vặn nằm ở trên sô pha.
Thời tiết tương đối nóng nên phần thân trên của anh hoàn toàn trần trụi, bên dưới thì chỉ đắp một lớp chăn mỏng.
Cái kẻ quấy rầy giấc ngủ của Hà Nhiễm kia, thế mà lại được nằm ghé lên trên bụng anh.
Tiêu Hàn ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt lông cho Táo Táo, thỉnh thoảng lại gãi gãi dưới cằm của nó. Giọng nói trầm thấp, mê man như còn đang mơ ngủ: "Táo Táo, kêu cả đêm rồi, bây giờ không yên tĩnh được một lát sao?"
Con mèo kia được anh ôm trong tay, thỏa mãn mà híp mắt lại nhưng vẫn thấp giọng mà nức nở.
Tiêu Hàn vỗ vỗ đầu nó, âm thanh nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ: "Được rồi đừng kêu nữa im lặng một chút, ngoan nào."
Chơi đùa với chú mèo một lát thì Tiêu Hàn ngồi dậy, có lẽ anh đang chuẩn bị đứng lên.
Tấm chăn mỏng theo động tác của anh chậm rãi rơi xuống.
Hà Nhiễm lập tức buông tấm rèm xuống, rồi quay người bước đi.
Nếu mà còn xem nữa, cô cũng sẽ (phát tình) như con mèo kia mất.
Hai ngày cuối tuần tiếp theo, Hà Nhiễm đều không tới lớp học vẽ.
Thời gian đến lúc thi đại học chỉ còn một tháng, vì thế cô muốn thực hiện một cuộc chạy nước rút lần cuối cùng, cứ coi như là ôm chân phật một lần cũng tốt.
Trong thời gian một tuần kia, Hà Nhiễm không hề liên lạc với Tiêu Hàn nhưng như vậy không có nghĩa là cô không nhớ anh.
Trong tiết luyện tập đọc hiểu, Hà Nhiễm vô tình lật tới một bài văn viết về Adam và Eva.
Nội dung đại khái là Adam được Thiên Chúa dùng đất sét mà nặn ra, còn Eva được tạo ra từ chiếc xương sườn thứ bảy của Adam. Hai người sống vui vẻ thoải mái trong vườn Địa Đàng, nhưng rồi sau đó vì ăn phải trái cấm mà bị đuổi đi. Từ đó thế gian ngập tràn trong tội lỗi.
Hà Nhiễm lại rơi vào trong dòng suy nghĩ miên man, bất định. Nếu như đem mình ví với Eva thì đương nhiên Tiêu Hàn sẽ là Adam.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, anh ấy không nên bị con rắn kia dụ dỗ mà ăn phải trái cấm.
Sau khi biết đến Tiêu Hàn, cô đã to gan làm những chuyện trước giờ chưa từng làm nhưng cô hiểu rằng đây mới chỉ là bắt đầu.
Buổi tối trước ngày thi, Hà Nhiễm phải mất một thời gian rất lâu mới có thể ghi nhớ hết một đống công thức toán phiền phức đó.
Lúc tắt đèn đi ngủ thì cũng đã gần một giờ đêm, cô mở điện thoại lên nhìn một cái.
Nếu như lúc này được nhận sự cổ vũ của Tiêu Hàn, cô chắc chắn nó sẽ rất có công dụng đối với cô, nhưng điều đó tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra.
Ngược lại Hàn Tự lại gửi rất nhiều tin nhắn động viên cô, nhưng Hà Nhiễm cảm thấy cậu ta chỉ muốn làm cô thi trượt.*
《
Nguyên văn là 漏油(chảy dầu) ngược lại với 加油(đổ dầu/ cố lên)》
Tâm trạng của Hà Nhiễm không tệ, mấy bài kiểm tra đều phát huy như bình thường, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào số phận.
Sau khi thi xong môn học cuối cùng, từ trường thi đi ra thì cô đã nghe thấy có tiếng người vừa chạy vừa reo hò: "Thi xong rồi! Giải phóng thôi!"
Hôm này thời tiết rất tốt, trời nắng đẹp, Hà Nhiễm không nhịn được mà cong môi mỉm cười.
Kì nghỉ hè này, Dương Văn Bình đã ngừng việc can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Hà Nhiễm và cho cô thêm nhiều thời gian tự do hơn, đương nhiên Hà Nhiễm sẽ quay về lớp vẽ để dạy học.
Phòng vẽ trước mắt vẫn thanh nhàn như cũ, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới nhưng chỉ cần chờ một tháng nữa thôi, sẽ chính thức nghênh đón các học sinh cuối cấp chuẩn bị lên cao trung bước vào kì nghỉ hè, dần dần mọi thứ rồi sẽ náo nhiệt lên thôi.
Ngày tiếp theo, lúc cô đang ở quán ăn nhanh của Bàn Tử để ăn trưa thì gặp lại Tiêu Hàn, nhưng cô không hề tỏ ra lúng túng.
Cô bưng mâm đi tới ngồi xuống ghế đối diện, chào anh một tiếng.
Hai người có một khoảng thời gian dài không gặp nhau, nhưng Tiêu Hàn cũng không hỏi cô gần đây đã đi đâu.
Anh vẫn ăn nhanh như cũ, cơm vừa bới ra đã được ăn sạch sẽ, nhưng anh không vội rời đi mà lại ngồi yên tại chỗ.
Hà Nhiễm âm thầm nghĩ ngợi, đây lẽ nào là đang đợi cô?
Qua một lúc thì Tiêu Hàn mở miệng hỏi cô: "Có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Hà Nhiễm sững người: "Giúp chuyện gì?"
"Em biết vẽ Mỹ Hầu Vương không?"
".....Ý anh là Tôn Ngộ Không?"
"Ừm."
"Chưa từng vẽ qua nhưng có thể tham khảo tác phẩm gốc, có lẽ sẽ không quá khó." Hà Nhiễm hơi dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao anh lại muốn tranh vẽ Mỹ Hầu Vương?"
"Ừm." Tiêu Hàn trả lời: "Con tôi gần đây có xem một bộ phim hoạt hình, nó rất là thích nhân vật đó."
"......" Hà Nhiễm có chút khó chịu. Cô đặt đũa xuống, cố gắng tiêu hóa trong vài giây, "Anh.......có con sao?"
Tiêu Hàn không phủ nhận.
Hà Nhiễm lại hỏi: "Anh đã kết hôn rồi?"
Tiêu Hàn nói: "Không có."
Hà Nhiễm cau mày, vài giây sau mới nói: "Khi nào anh muốn nhận tranh?"
"Một tuần nữa đi."
"Có yêu cầu gì cụ thể không? Muốn một bức tranh lẻ hay muốn vẽ như phim hoạt hình? Vẽ chì thôi hay là muốn vẽ màu? Có cần phải thêm vài phân cảnh vào hay không?"
Tiêu Hàn nói: "Tôi không quá am hiểu những điều này. Em cứ tùy ý vẽ, làm sao cho trẻ con hiểu là được."
Hà Nhiễm gật đầu: "Được."
Tiêu Hàn lại nói: "Em vẽ xong thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho em."
Cô phẩy phẩy tay nói: "Không cần trả, anh mời em bữa cơm là được."
Hà Nhiễm có rất nhiều thời gian. Buổi chiều sau khi tan học, cô lấy giá vẽ của mình ra rồi nghĩ về bức tranh mà Tiêu Hàn đã nhờ cô vẽ.
Hà Nhiễm đối với bản thân có yêu cầu rất cao, Tiêu Hàn cho cô thời hạn một tuần nhưng cô chỉ cần hai ngày là có thể hoàn thành. Buổi tối đầu tiên thì suy nghĩ về bố cục tổng thể, buổi tối thứ hai cô đã thức cả đêm để vẽ.
Vào buổi chiều một ngày sau Hà Nhiễm gọi điện thoại cho Tiêu Hàn hẹn giờ gặp mặt, để đem thành quả của mình cho anh xem. Tiêu Hàn hôm nay không có ra ngoài làm việc, chỉ ở tiệm cắt tóc nghỉ ngơi nên anh kêu Hà Nhiễm cứ trực tiếp tới tìm anh.
Sau khi nhận được bức vẽ, Tiêu Hàn xem rất tỉ mỉ, Hà Nhiễm hỏi anh: "Thấy thế nào?"
Tiêu Hàn nói: "Vẽ rất đẹp."
"Có cái gì không vừa ý không? Bây giờ sửa vẫn còn kịp."
Tiêu Hàn lắc đầu: "Không có, nó nhất định sẽ thích lắm."
Hà Nhiễm vì vậy lại hỏi: " Nó là con trai hay con gái?"
"Con trai."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"10 tuổi."
"Đã đi học chưa?"
"Vẫn chưa, nó đang ở dưới quê được bà nội giữ."
"Ồ."
Hà Nhiễm đổi chủ đề: "Anh tối nay có rảnh không?"
"Rảnh."
Hà Nhiễm đã giúp anh vẽ tranh xong, cười nói: "Em rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh đúng ra nên đãi em một bữa lớn phải không?"
"Ừm." Tiêu Hàn gật đầu, "Em muốn ăn ở đâu?"
Hà Nhiễm chỉ chỉ xuống đất: "Ở đây."
"......"
"Bàn Tử có nói trù nghệ nấu ăn của anh rất tốt, nên em muốn ăn thử."
"Cậu ta nói quá thôi."
"Có nói quá hay không, ăn thử rồi sẽ biết."
Tiêu Hàn nghĩ một lúc cũng đồng ý: "Được, vậy bây giờ tôi đi mua nguyên liệu."
Hà Nhiễm cũng đi theo anh. Trong thôn Tiểu Châu có một cái chợ nhỏ, cách đây không xa.
Trên đường đi, Tiêu Hàn hỏi cô muốn ăn món gì.
Hà Nhiễm nói: "Tùy đi, có điều em không ăn được hành tây và hồ tiêu, không cho vào thì càng tốt."
Tiêu Hàn nói: "Không sao, làm thanh đạm một tí là được."
Điều Hà Nhiễm không nghĩ tới là Tiêu Hàn sẽ nói tiếng Quảng Đông.
Lúc anh đang mặc cả với mấy bà thím ở chợ thì cô ngơ ngác đứng một bên mà nhìn anh.
"Thím ơi, cá này bán sao vậy?"
"30 tệ một cân."
"Bớt 5 tệ được không?"
Tiêu Hàn trả tiền xong thì xách đồ ăn đi, quay người lại thì thấy gương mặt ngạc nhiên của Hà Nhiễm, anh bình thản giải thích: "Ở đây lâu rồi, tự nhiên sẽ học được mấy câu."
Hà Nhiễm hỏi: "Anh đến Quảng Châu bao lâu rồi?"
Tiêu Hàn nói: "Mười năm rồi."
Hà Nhiễm không kìm được mà cảm thấy xấu hổ. Cô từ nhỏ đã ở Quảng Châu đi học và lớn lên nhưng bởi vì cô không thích trao đổi, giao tiếp với người khác nên hiện tại cô chỉ có thể dừng lại ở mức độ nghe hiểu.
Bọn họ dọc theo các sạp nhỏ mà đi sâu vào trong, đồ trên tay Tiêu Hàn dần dần nhiều lên còn hai tay của Hà Nhiễm thì hoàn toàn trống không, cô nói: "Em giúp anh xách một ít nha."
Tiêu Hàn lắc đầu: "Không cần đâu, không nặng."
Hà Nhiễm bướng bỉnh nói: "Đưa em một túi đi."
Cuối cùng Tiêu Hàn đưa cô túi rau nhẹ nhất.
Hai người xách đồ ăn về tiệm cắt tóc, Tiêu Hàn đi vào nhà bếp rửa rau nấu cơm, còn Hà Nhiễm thì đứng bên ngoài quan sát.
Máy hút khói trong bếp có lẽ đã hư rồi, không có quá nhiều công dụng nên mùi dầu khói trong phòng rất hăng.
Hà Nhiễm đứng ở bên ngoài cách một tấm màn cũng không chịu nổi, cuối cùng đành phải xuống tầng dưới chờ đợi.
Bốn mươi phút sau Tiêu Hàn đã làm xong ba món mặn, một món canh và cơm cũng đã được nấu chín. Anh xuống lầu nói với Hà Nhiễm có thể ăn được rồi.
Tiêu Hàn lấy ra một cái bàn gấp hình vuông ở trong góc rồi mở ra, sau đó đặt từng món ăn lên bàn.
Màu sắc được kết hợp hết sức đẹp mắt lại có mùi hương rất thơm, nhìn chung đặc biệt ngon miệng.
Cá vược hấp, khoai tây sắc sợi, trứng xào ớt xanh, còn có một nồi canh hàu nấu với rong biển.
Có thể thấy được anh rất thích ăn hàu.
Do điều kiện có hạn, cũng bởi vì chiều cao của cái bàn nên bọn họ chỉ có thể ngồi trên một băng ghế nhỏ.
Hà Nhiễm hôm nay mặc váy, không thể không khép hai chân lại, đem váy kẹp ở giữa.
Tiêu Hàn bới hai bát cơm nóng, đem bát ít hơn đưa cho Hà Nhiễm rồi đặt một đôi đũa lên: "Ăn thôi."
Hà Nhiễm mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Đũa nhà Tiêu Hàn được làm bằng gỗ, có vài chỗ bị nứt ra rất khó cầm. Hà Nhiễm phải rất cẩn thận mới có thể cầm chắc được đôi đũa.
Cô ăn một miếng cơm vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Tiêu Hàn thì ăn từng miếng từng miếng lớn.
Tư thế cầm đũa của anh có chút không giống với những người khác.
Ngón cái giữ hai chiếc đũa cùng một lúc, ngón trỏ và ngón giữa cùng nằm ở trên đũa mà di chuyển, vị trí của bàn tay cũng nằm rất gần đầu đũa.
Hà Nhiễm nghi ngờ làm sao anh có thể gắp rau bằng cách này nhưng thực tế đã chứng minh, những sợi khoai tây anh gắp lên không hề bị rớt xuống.
Dân gian có một câu nói có hơi mê tín một chút, đó là cô gái nào cầm đũa xa sẽ lấy chồng xa, cầm đũa gần sẽ lấy chồng gần. Không biết nó có áp dụng lên đàn ông được hay không.
Hà Nhiễm vô thức nhìn tới ngón tay bị khuyết mất của anh, nửa đầu ngón tay kia đã bị sưng tấy.
Tay đứt thì ruột xót, lúc đó chắc hẳn là đau lắm. Cô vì thế cũng không dám nhìn thêm nữa.
Hai người lúc ăn cơm thì tương đối yên tĩnh, không có ai mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hà Nhiễm cảm thấy lần này anh không hề ăn như hổ đói nữa. Không biết bình thường trong quán ăn, anh ăn vội vàng như vậy có phải do công việc hay không.
Mấy món ăn anh làm đều rất ngon, cho rất ít muối, thanh thanh đạm đạm rất hợp khẩu vị của Hà Nhiễm. Hà Nhiễm cũng rất nể tình mà ăn hai bát cơm.
Lúc cô chủ động đi tới nồi cơm bới bát thứ hai, thì Tiêu Hàn dừng đũa lại đưa mắt nhìn cô.
Hà Nhiễm ngồi xuống băng ghế nhỏ, mỉm cười nhìn lại anh: "Có gì lạ sao? Anh nấu cơm rất ngon, em muốn ăn thêm."
Tiêu Hàn gật đầu phụ họa: "Ừm, ăn nhiều một chút. Ăn không đủ thì lấy nữa."
Hà Nhiễm nghĩ rồi nói: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi."
Dừng một lúc, cô lại nói: "Em sẽ tặng thêm cho anh một bức tranh."
Tiêu Hàn hỏi lại: "Tranh gì?"
"Chân dung, có thể treo ở mọi nơi trong nhà."
Tiêu Hàn do dự nói: "Tranh đen trắng sao? Có phải sẽ không được may mắn cho lắm?"
Hà Nhiễm cười có chút bất đắc dĩ: "Yên tâm, em sẽ không đem khả năng của mình ra để vẽ thành di ảnh đâu."
Tiêu Hàn gật đầu: "Được."
Tiêu Hàn không lãng phí dù chỉ một hạt cơm, mấy món ăn trên bàn ngoại trừ xương cá ra thì đều được anh ăn rất sạch sẽ.
Trong nồi cơm còn dư một bát nhỏ, sẽ để lại hôm sau chiên lên.
Sau đó Tiêu Hàn dọn dẹp bát đũa và đem đi rửa.
Hà Nhiễm quay về lớp vẽ một chuyến, lấy bảng vẽ và giá vẽ của mình mang đi.
Nhưng buổi tối hôm đó cái gì cũng không có xảy ra, Hà Nhiễm ngủ ở lầu hai còn Tiêu Hàn ngủ trên giường sô pha ở lầu một.
Hà Nhiễm từ đầu tới cuối vẫn nghĩ không ra, tại sao Tiêu Hàn lại kêu cô là đứa nhỏ?
Cho đến khi cô nhắm mắt đi ngủ, cô vẫn lo nghĩ về điều đó.
Đứa nhỏ.
Đó là do tuổi tác của cô sao.
Cả tối Hà Nhiễm ngủ không được ngon giấc, giữa đêm cô còn bị quấy nhiễu mà bật dậy mấy lần.
Trong giấc ngủ cô mơ mơ màng màng nghe thấy được tiếng mèo kêu gọi bạn tình, lại giống như là tiếng em bé quấy khóc không ngừng.
Hà Nhiễm lấy gối bịt tai lại nhưng những âm thanh đó vẫn cứ tiếp tục chui vào tai của cô, muốn trốn cũng trốn không được.
Sáng sớm hôm sau cô mang theo cặp mắt đen thui rời khỏi giường rồi đi xuống dưới lầu.
Đến bây giờ cô có thể khẳng định, đầu sỏ khiến cô cả đêm qua không ngủ được kia, chính là con mèo đáng ghét mà Tiêu Hàn đang nuôi.
Nếu như đây là nhà cô, cô nhất định sẽ mang nó quăng ra ngoài.
Đứng ở góc cầu thang, Hà Nhiễm nghe thấy phòng trong có tiếng người đang thì thầm gì đó.
Cô dừng bước, lén lút vén rèm cửa lên.
Trong phòng, thân người Tiêu Hàn vừa vặn nằm ở trên sô pha.
Thời tiết tương đối nóng nên phần thân trên của anh hoàn toàn trần trụi, bên dưới thì chỉ đắp một lớp chăn mỏng.
Cái kẻ quấy rầy giấc ngủ của Hà Nhiễm kia, thế mà lại được nằm ghé lên trên bụng anh.
Tiêu Hàn ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt lông cho Táo Táo, thỉnh thoảng lại gãi gãi dưới cằm của nó. Giọng nói trầm thấp, mê man như còn đang mơ ngủ: "Táo Táo, kêu cả đêm rồi, bây giờ không yên tĩnh được một lát sao?"
Con mèo kia được anh ôm trong tay, thỏa mãn mà híp mắt lại nhưng vẫn thấp giọng mà nức nở.
Tiêu Hàn vỗ vỗ đầu nó, âm thanh nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ: "Được rồi đừng kêu nữa im lặng một chút, ngoan nào."
Chơi đùa với chú mèo một lát thì Tiêu Hàn ngồi dậy, có lẽ anh đang chuẩn bị đứng lên.
Tấm chăn mỏng theo động tác của anh chậm rãi rơi xuống.
Hà Nhiễm lập tức buông tấm rèm xuống, rồi quay người bước đi.
Nếu mà còn xem nữa, cô cũng sẽ (phát tình) như con mèo kia mất.
Hai ngày cuối tuần tiếp theo, Hà Nhiễm đều không tới lớp học vẽ.
Thời gian đến lúc thi đại học chỉ còn một tháng, vì thế cô muốn thực hiện một cuộc chạy nước rút lần cuối cùng, cứ coi như là ôm chân phật một lần cũng tốt.
Trong thời gian một tuần kia, Hà Nhiễm không hề liên lạc với Tiêu Hàn nhưng như vậy không có nghĩa là cô không nhớ anh.
Trong tiết luyện tập đọc hiểu, Hà Nhiễm vô tình lật tới một bài văn viết về Adam và Eva.
Nội dung đại khái là Adam được Thiên Chúa dùng đất sét mà nặn ra, còn Eva được tạo ra từ chiếc xương sườn thứ bảy của Adam. Hai người sống vui vẻ thoải mái trong vườn Địa Đàng, nhưng rồi sau đó vì ăn phải trái cấm mà bị đuổi đi. Từ đó thế gian ngập tràn trong tội lỗi.
Hà Nhiễm lại rơi vào trong dòng suy nghĩ miên man, bất định. Nếu như đem mình ví với Eva thì đương nhiên Tiêu Hàn sẽ là Adam.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, anh ấy không nên bị con rắn kia dụ dỗ mà ăn phải trái cấm.
Sau khi biết đến Tiêu Hàn, cô đã to gan làm những chuyện trước giờ chưa từng làm nhưng cô hiểu rằng đây mới chỉ là bắt đầu.
Buổi tối trước ngày thi, Hà Nhiễm phải mất một thời gian rất lâu mới có thể ghi nhớ hết một đống công thức toán phiền phức đó.
Lúc tắt đèn đi ngủ thì cũng đã gần một giờ đêm, cô mở điện thoại lên nhìn một cái.
Nếu như lúc này được nhận sự cổ vũ của Tiêu Hàn, cô chắc chắn nó sẽ rất có công dụng đối với cô, nhưng điều đó tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra.
Ngược lại Hàn Tự lại gửi rất nhiều tin nhắn động viên cô, nhưng Hà Nhiễm cảm thấy cậu ta chỉ muốn làm cô thi trượt.*
《
Nguyên văn là 漏油(chảy dầu) ngược lại với 加油(đổ dầu/ cố lên)》
Tâm trạng của Hà Nhiễm không tệ, mấy bài kiểm tra đều phát huy như bình thường, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào số phận.
Sau khi thi xong môn học cuối cùng, từ trường thi đi ra thì cô đã nghe thấy có tiếng người vừa chạy vừa reo hò: "Thi xong rồi! Giải phóng thôi!"
Hôm này thời tiết rất tốt, trời nắng đẹp, Hà Nhiễm không nhịn được mà cong môi mỉm cười.
Kì nghỉ hè này, Dương Văn Bình đã ngừng việc can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Hà Nhiễm và cho cô thêm nhiều thời gian tự do hơn, đương nhiên Hà Nhiễm sẽ quay về lớp vẽ để dạy học.
Phòng vẽ trước mắt vẫn thanh nhàn như cũ, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới nhưng chỉ cần chờ một tháng nữa thôi, sẽ chính thức nghênh đón các học sinh cuối cấp chuẩn bị lên cao trung bước vào kì nghỉ hè, dần dần mọi thứ rồi sẽ náo nhiệt lên thôi.
Ngày tiếp theo, lúc cô đang ở quán ăn nhanh của Bàn Tử để ăn trưa thì gặp lại Tiêu Hàn, nhưng cô không hề tỏ ra lúng túng.
Cô bưng mâm đi tới ngồi xuống ghế đối diện, chào anh một tiếng.
Hai người có một khoảng thời gian dài không gặp nhau, nhưng Tiêu Hàn cũng không hỏi cô gần đây đã đi đâu.
Anh vẫn ăn nhanh như cũ, cơm vừa bới ra đã được ăn sạch sẽ, nhưng anh không vội rời đi mà lại ngồi yên tại chỗ.
Hà Nhiễm âm thầm nghĩ ngợi, đây lẽ nào là đang đợi cô?
Qua một lúc thì Tiêu Hàn mở miệng hỏi cô: "Có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Hà Nhiễm sững người: "Giúp chuyện gì?"
"Em biết vẽ Mỹ Hầu Vương không?"
".....Ý anh là Tôn Ngộ Không?"
"Ừm."
"Chưa từng vẽ qua nhưng có thể tham khảo tác phẩm gốc, có lẽ sẽ không quá khó." Hà Nhiễm hơi dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao anh lại muốn tranh vẽ Mỹ Hầu Vương?"
"Ừm." Tiêu Hàn trả lời: "Con tôi gần đây có xem một bộ phim hoạt hình, nó rất là thích nhân vật đó."
"......" Hà Nhiễm có chút khó chịu. Cô đặt đũa xuống, cố gắng tiêu hóa trong vài giây, "Anh.......có con sao?"
Tiêu Hàn không phủ nhận.
Hà Nhiễm lại hỏi: "Anh đã kết hôn rồi?"
Tiêu Hàn nói: "Không có."
Hà Nhiễm cau mày, vài giây sau mới nói: "Khi nào anh muốn nhận tranh?"
"Một tuần nữa đi."
"Có yêu cầu gì cụ thể không? Muốn một bức tranh lẻ hay muốn vẽ như phim hoạt hình? Vẽ chì thôi hay là muốn vẽ màu? Có cần phải thêm vài phân cảnh vào hay không?"
Tiêu Hàn nói: "Tôi không quá am hiểu những điều này. Em cứ tùy ý vẽ, làm sao cho trẻ con hiểu là được."
Hà Nhiễm gật đầu: "Được."
Tiêu Hàn lại nói: "Em vẽ xong thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho em."
Cô phẩy phẩy tay nói: "Không cần trả, anh mời em bữa cơm là được."
Hà Nhiễm có rất nhiều thời gian. Buổi chiều sau khi tan học, cô lấy giá vẽ của mình ra rồi nghĩ về bức tranh mà Tiêu Hàn đã nhờ cô vẽ.
Hà Nhiễm đối với bản thân có yêu cầu rất cao, Tiêu Hàn cho cô thời hạn một tuần nhưng cô chỉ cần hai ngày là có thể hoàn thành. Buổi tối đầu tiên thì suy nghĩ về bố cục tổng thể, buổi tối thứ hai cô đã thức cả đêm để vẽ.
Vào buổi chiều một ngày sau Hà Nhiễm gọi điện thoại cho Tiêu Hàn hẹn giờ gặp mặt, để đem thành quả của mình cho anh xem. Tiêu Hàn hôm nay không có ra ngoài làm việc, chỉ ở tiệm cắt tóc nghỉ ngơi nên anh kêu Hà Nhiễm cứ trực tiếp tới tìm anh.
Sau khi nhận được bức vẽ, Tiêu Hàn xem rất tỉ mỉ, Hà Nhiễm hỏi anh: "Thấy thế nào?"
Tiêu Hàn nói: "Vẽ rất đẹp."
"Có cái gì không vừa ý không? Bây giờ sửa vẫn còn kịp."
Tiêu Hàn lắc đầu: "Không có, nó nhất định sẽ thích lắm."
Hà Nhiễm vì vậy lại hỏi: " Nó là con trai hay con gái?"
"Con trai."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"10 tuổi."
"Đã đi học chưa?"
"Vẫn chưa, nó đang ở dưới quê được bà nội giữ."
"Ồ."
Hà Nhiễm đổi chủ đề: "Anh tối nay có rảnh không?"
"Rảnh."
Hà Nhiễm đã giúp anh vẽ tranh xong, cười nói: "Em rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ. Anh đúng ra nên đãi em một bữa lớn phải không?"
"Ừm." Tiêu Hàn gật đầu, "Em muốn ăn ở đâu?"
Hà Nhiễm chỉ chỉ xuống đất: "Ở đây."
"......"
"Bàn Tử có nói trù nghệ nấu ăn của anh rất tốt, nên em muốn ăn thử."
"Cậu ta nói quá thôi."
"Có nói quá hay không, ăn thử rồi sẽ biết."
Tiêu Hàn nghĩ một lúc cũng đồng ý: "Được, vậy bây giờ tôi đi mua nguyên liệu."
Hà Nhiễm cũng đi theo anh. Trong thôn Tiểu Châu có một cái chợ nhỏ, cách đây không xa.
Trên đường đi, Tiêu Hàn hỏi cô muốn ăn món gì.
Hà Nhiễm nói: "Tùy đi, có điều em không ăn được hành tây và hồ tiêu, không cho vào thì càng tốt."
Tiêu Hàn nói: "Không sao, làm thanh đạm một tí là được."
Điều Hà Nhiễm không nghĩ tới là Tiêu Hàn sẽ nói tiếng Quảng Đông.
Lúc anh đang mặc cả với mấy bà thím ở chợ thì cô ngơ ngác đứng một bên mà nhìn anh.
"Thím ơi, cá này bán sao vậy?"
"30 tệ một cân."
"Bớt 5 tệ được không?"
Tiêu Hàn trả tiền xong thì xách đồ ăn đi, quay người lại thì thấy gương mặt ngạc nhiên của Hà Nhiễm, anh bình thản giải thích: "Ở đây lâu rồi, tự nhiên sẽ học được mấy câu."
Hà Nhiễm hỏi: "Anh đến Quảng Châu bao lâu rồi?"
Tiêu Hàn nói: "Mười năm rồi."
Hà Nhiễm không kìm được mà cảm thấy xấu hổ. Cô từ nhỏ đã ở Quảng Châu đi học và lớn lên nhưng bởi vì cô không thích trao đổi, giao tiếp với người khác nên hiện tại cô chỉ có thể dừng lại ở mức độ nghe hiểu.
Bọn họ dọc theo các sạp nhỏ mà đi sâu vào trong, đồ trên tay Tiêu Hàn dần dần nhiều lên còn hai tay của Hà Nhiễm thì hoàn toàn trống không, cô nói: "Em giúp anh xách một ít nha."
Tiêu Hàn lắc đầu: "Không cần đâu, không nặng."
Hà Nhiễm bướng bỉnh nói: "Đưa em một túi đi."
Cuối cùng Tiêu Hàn đưa cô túi rau nhẹ nhất.
Hai người xách đồ ăn về tiệm cắt tóc, Tiêu Hàn đi vào nhà bếp rửa rau nấu cơm, còn Hà Nhiễm thì đứng bên ngoài quan sát.
Máy hút khói trong bếp có lẽ đã hư rồi, không có quá nhiều công dụng nên mùi dầu khói trong phòng rất hăng.
Hà Nhiễm đứng ở bên ngoài cách một tấm màn cũng không chịu nổi, cuối cùng đành phải xuống tầng dưới chờ đợi.
Bốn mươi phút sau Tiêu Hàn đã làm xong ba món mặn, một món canh và cơm cũng đã được nấu chín. Anh xuống lầu nói với Hà Nhiễm có thể ăn được rồi.
Tiêu Hàn lấy ra một cái bàn gấp hình vuông ở trong góc rồi mở ra, sau đó đặt từng món ăn lên bàn.
Màu sắc được kết hợp hết sức đẹp mắt lại có mùi hương rất thơm, nhìn chung đặc biệt ngon miệng.
Cá vược hấp, khoai tây sắc sợi, trứng xào ớt xanh, còn có một nồi canh hàu nấu với rong biển.
Có thể thấy được anh rất thích ăn hàu.
Do điều kiện có hạn, cũng bởi vì chiều cao của cái bàn nên bọn họ chỉ có thể ngồi trên một băng ghế nhỏ.
Hà Nhiễm hôm nay mặc váy, không thể không khép hai chân lại, đem váy kẹp ở giữa.
Tiêu Hàn bới hai bát cơm nóng, đem bát ít hơn đưa cho Hà Nhiễm rồi đặt một đôi đũa lên: "Ăn thôi."
Hà Nhiễm mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Đũa nhà Tiêu Hàn được làm bằng gỗ, có vài chỗ bị nứt ra rất khó cầm. Hà Nhiễm phải rất cẩn thận mới có thể cầm chắc được đôi đũa.
Cô ăn một miếng cơm vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Tiêu Hàn thì ăn từng miếng từng miếng lớn.
Tư thế cầm đũa của anh có chút không giống với những người khác.
Ngón cái giữ hai chiếc đũa cùng một lúc, ngón trỏ và ngón giữa cùng nằm ở trên đũa mà di chuyển, vị trí của bàn tay cũng nằm rất gần đầu đũa.
Hà Nhiễm nghi ngờ làm sao anh có thể gắp rau bằng cách này nhưng thực tế đã chứng minh, những sợi khoai tây anh gắp lên không hề bị rớt xuống.
Dân gian có một câu nói có hơi mê tín một chút, đó là cô gái nào cầm đũa xa sẽ lấy chồng xa, cầm đũa gần sẽ lấy chồng gần. Không biết nó có áp dụng lên đàn ông được hay không.
Hà Nhiễm vô thức nhìn tới ngón tay bị khuyết mất của anh, nửa đầu ngón tay kia đã bị sưng tấy.
Tay đứt thì ruột xót, lúc đó chắc hẳn là đau lắm. Cô vì thế cũng không dám nhìn thêm nữa.
Hai người lúc ăn cơm thì tương đối yên tĩnh, không có ai mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hà Nhiễm cảm thấy lần này anh không hề ăn như hổ đói nữa. Không biết bình thường trong quán ăn, anh ăn vội vàng như vậy có phải do công việc hay không.
Mấy món ăn anh làm đều rất ngon, cho rất ít muối, thanh thanh đạm đạm rất hợp khẩu vị của Hà Nhiễm. Hà Nhiễm cũng rất nể tình mà ăn hai bát cơm.
Lúc cô chủ động đi tới nồi cơm bới bát thứ hai, thì Tiêu Hàn dừng đũa lại đưa mắt nhìn cô.
Hà Nhiễm ngồi xuống băng ghế nhỏ, mỉm cười nhìn lại anh: "Có gì lạ sao? Anh nấu cơm rất ngon, em muốn ăn thêm."
Tiêu Hàn gật đầu phụ họa: "Ừm, ăn nhiều một chút. Ăn không đủ thì lấy nữa."
Hà Nhiễm nghĩ rồi nói: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi."
Dừng một lúc, cô lại nói: "Em sẽ tặng thêm cho anh một bức tranh."
Tiêu Hàn hỏi lại: "Tranh gì?"
"Chân dung, có thể treo ở mọi nơi trong nhà."
Tiêu Hàn do dự nói: "Tranh đen trắng sao? Có phải sẽ không được may mắn cho lắm?"
Hà Nhiễm cười có chút bất đắc dĩ: "Yên tâm, em sẽ không đem khả năng của mình ra để vẽ thành di ảnh đâu."
Tiêu Hàn gật đầu: "Được."
Tiêu Hàn không lãng phí dù chỉ một hạt cơm, mấy món ăn trên bàn ngoại trừ xương cá ra thì đều được anh ăn rất sạch sẽ.
Trong nồi cơm còn dư một bát nhỏ, sẽ để lại hôm sau chiên lên.
Sau đó Tiêu Hàn dọn dẹp bát đũa và đem đi rửa.
Hà Nhiễm quay về lớp vẽ một chuyến, lấy bảng vẽ và giá vẽ của mình mang đi.
Bình luận facebook