• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Anh cướp tro cốt của tôi (2 Viewers)

  • PHẦN III

Gì cơ?

Tôi sững sờ nhìn họ, họ đang tìm gì vậy? Có liên quan đến tôi à? Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

Quay đi quay lại kiểm tra những thứ trên người, chiếc nhẫn Chúc Hạ tặng tôi đã bị bố tôi lấy đi bán, ngày đó tôi vốn là đi chuộc nó, đáng tiếc không thể lấy lại được. chính bản thân tôi cũng không thể quay trở về.

Trên người dường như không thiếu bộ phận nào, mắt cũng có, tay cũng có, tai cũng có, thận cũng có, chân cũng có... Tôi vén váy dài lên mới nhận ra mình không có chân.

Chân tôi đâu? Chân của tôi đâu!

Điều này khiến tôi hoang mang, nhìn bắp chân què quặt của mình, sụp đổ ngã quỵ xuống đất. Đêm đó, đêm đó sau khi đ.â.m vào cổ tôi, anh ta đã làm gì...

“Mày muốn biết?” Anh ta nhếch môi cười, nhìn Chúc Hạ, chỉ có duy nhất khóe miệng có biểu cảm, con mắt đen kịt không có tí ánh sáng, giống như một con búp bê, “Đêm đó cô ấy tìm tao, muốn chuộc lại nhẫn. bố cô ấy đã cầm cái nhẫn đó, cô ấy nói đấy là chiếc nhẫn cưới mà bạn trai tặng lúc cầu hôn."

"Lúc cô ấy nói chuyện, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, chỉ là đáng tiếc." Người đàn ông thu lại nụ cười, giống như thay đổi khuôn mặt trong kịch Tứ Xuyên, đột nhiên mang theo vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Thật đáng tiếc, tao ghét nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của người khác nhất.

"Thế là tao đưa cho cô ấy một sợi dây chuyền bạc, nói chiếc nhẫn có thể được xâu vào đó. Lúc tao giúp cô ấy đeo vòng cổ, đã lấy ra con d.ao. cất trong tay áo từ lâu, đ.â.m vào cổ cô ấy.

“Nóng hổi, trong nháy mắt làm ướt đẫm quần áo của cô ấy.” Anh ta hung ác cười rộ lên, “Tao còn dùng c.ư.a nữa, kết hợp với con d.a.o…”

Đừng nói nữa, đừng nói nữa, hình ảnh đó đột nhiên hiện rõ trong đầu tôi, tôi bắt đầu sợ hãi.

“Im miệng!” Chúc Hạ nắm cổ áo anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chọc tức tao cũng vô dụng.”

Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại và những ngón tay đang siết chặt đến mức trắng bệch đã bộc lộ hết sự tức giận của anh .

"Tao dẫn mày đến một nơi, đến chỗ đó rồi, mày có thể quyết định xem có muốn nói cho tao biết giấu không." Nói xong, Chúc Hạ buông người đàn ông đấy ra, ném xuống đất, quay lại xe lấy một sợi dây thừng trói anh ta lại, giống như đang nhét rác, động tác mạnh bạo, không quan tâm người đàn ông ở hàng ghế sau xe.

Xe chạy đến một nghĩa trang.

Người đàn ông nhìn thấy nơi này lập tức biến sắc, ở ghế sau hét lớn: "Làm sao mày biết nơi này! Làm sao mày tìm được!"

9

“Chỉ cần có tiền, có thể tìm người điều tra.” Chúc Hạ dừng xe, kéo anh ta xuống, từ trong cốp xe lấy ra một cái xẻng.

“Mẹ mày là Quách Mộng Lệ, bị người trong thôn này bắt cóc bán cho tên nghiện rượu.

"Mày là con của bà ta và bạn trai. Mẹ mày không chịu phá thai, khăng khăng đòi sinh ra, nên người bố nghiện rượu của mày không thích mày, mỗi khi uống say sẽ bạo lực gia đình.

"Mẹ mày luôn bảo vệ mày, sau này còn muốn đem theo mày đi trốn, nhưng bị tên nghiện rượu kia phát hiện, cho nên ông ta đánh gãy chân bà ấy, còn cưỡng h.i.ế.p bà ấy ngay trước mặt mày." "

Người đàn ông bị trói bằng dây thừng nghe đến đây liền kích động, khuôn mặt bỏng rát run rẩy, lúc khóc một lúc lại cười, dáng vẻ vô cùng quỷ dị.

"Bà ấy bị kích thích, quyết định giết người bố nghiện rượu kia rồi tự sát, nên đêm đó, bà ấy đã châm lửa..." Chúc Hạ dừng lại trước một ngôi mộ, "Không ngờ được mày lại sống sót. Mẹ mày nhìn thấy mày trở nên quái dị như này, nhất định sẽ rất thất vọng nhỉ?"

Những lời này chuẩn xác đánh bại phòng tuyến tâm lý của người đàn ông đó, anh ta sụp đổ, liều mạng giãy giụa thân thể bị trói, mất lý trí, gầm lên như dã thú: "Nếu mày dám đụng vào bà ấy! Tao nhất định g.i.ế.t mày!"

Chúc Hạ phớt lờ lời đe dọa của anh ta, bắt đầu cầm xẻng đào.

Tôi ở bên cạnh nhìn anh, kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét cả quả trứng gà, thật là vô đạo đức! Tôi không ngờ Chúc Hạ còn có một mặt như nayyf!

“Đào mộ, đào mộ!” Trong lúc nhất thời nghĩa trang trở nên náo nhiệt, rất nhiều linh hồn già trẻ lớn bé bay tới góp vui, có quỷ hồn kêu to: “Bia, nước khoáng, đậu phộng, hạt dưa, cháo bát bảo, đến đây, bỏ chân ra, để tôi qua đó……”

Trong đám yêu ma đang khoái chí hóng hớt drama, một cô gái mặc váy trắng giống tôi bay tới, nhìn người đàn ông đang bị trói bằng dây thừng với ánh mắt căm hận.

Nếu tôi đoán không lầm, người này chắc là mẹ của anh ta.

Sao cô ấy vẫn chưa đi đầu thai? Sao đôi mắt tràn ngập hận thù vậy?

Cô ấy nhìn thấy, rồi bay về phía tôi, vừa đến gần tôi liền quỳ xuống: “Xin hãy giúp tôi, tôi không nên sinh ra nó”.

Hành động này khiến tôi thắc mắc: "Cô là Quách Mộng Lệ đúng không?"

Cô ấy gật đầu: “Là tôi, tôi là mẹ nó, nhưng sự thật năm đó, không giống lời chồng cô nói.”

“Chồng à?” Một đám quỷ ngửi được mùi drama, vừa ăn hạt dưa vừa nhìn tôi, “Cậu ấy là chồng cô?” “Xem ra là một đôi tình nhân bất hạnh!” “Chồng cô vì cô nên mới đào mộ hả?” …

Tôi ngượng ngùng xua tay: “Anh ấy không phải chồng tôi, chúng tôi chưa cưới nhau đâu.”.

Nhìn thấy Quách Mộng Lệ còn đang quỳ, tôi vội vàng kéo cô ấy dậy: “Cô nói tiếp đi.”

"Nó căn bản không phải con của tôi với bạn trai, mà là con của một kẻ h.i.ế.p dâm." Quách Mộng Lệ nói xong, bộ quần áo trắng trên người cô ấy bỗng dưng biến thành màu đỏ, trong mắt tràn đầy lửa giận, "Tôi hận nó! Nếu không phải vì nó, tôi sẽ không c.ụ.t chân! Cũng sẽ không chết!"

10

Từ lời kể của Quách Mộng Lệ, tôi biết được sự thật.

Năm đó cô ấy bị bắt cóc, trên đường đem đi bán còn bị h.ã.m h.i.ế.p. Cũng không phải cô ấy nhất quyết muốn sinh đứa bé, mà là do gã nghiện rượu vô sinh nên muốn giữ đứa bé lại.

"Tên bợm rượu đó mặc dù mua vợ, nhưng anh ta không hẳn là người hoàn toàn xấu. Anh ta ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài thì hung dữ nhưng thực sự chăm sóc tôi rất tốt, còn đứa trẻ này hoàn toàn là một con ác quỷ. Nó càng lớn càng biến thái! Nó còn nói nó yêu tôi! Ghê tởm! Thứ tình yêu biến thái này cũng biến thái như con người của nó!

"Chân của tôi là bị nó cưa đứt, tôi muốn rời đi, tên bợm rượu kia cũng đồng ý cho tôi rời đi, nhưng tên súc sinh này! Vậy mà nó không cho tôi đi, còn cưa đứt chân của tôi!

"Tên nghiện rượu ngăn cản nó, kết quả nó đã g.i.ế.t c.h.ế.t anh ta! Để che đậy chân tướng, nó thậm chí còn phóng hỏa thiêu sống chúng tôi!"

Quách Mộng Lệ giờ phút này đã là lệ quỷ: "Tôi vẫn luôn không đi đầu thai, một là chờ tên ác ma này bị báo ứng, hai là chờ chân của tôi! Cô có thể giúp tôi đi tìm chứ, rồi đốt xuống cho tôi! "

Tôi đã không còn khả năng này nữa, tất cả chúng tôi đều nhìn sang Chúc Hạ đang đào mộmộ.

Phần lớn ngôi mộ đã bị đào lên, người đàn ông cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, thỏa hiệp: "Tao sẽ nói cho mày biết, tất cả mọi thứ đều nói cho mày biết."

Cuối cùng anh ta cũng chịu nói, Chúc Hạ thở phào nhẹ nhõm, tất cả chúng tôi cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc gần đi, Quách Mộng Lệ nắm lấy tay tôi nói: “Tôi không thể rời khỏi đây được, chồng cô có mang theo tro cốt của cô, cô có thể đi theo cậu ấy khắp nơi, nhưng chúng tôi thì không thể, chúng tôi không thể rời đi, chỉ có thể nhờ cậy vào cô."

Tôi gật đầu, quay trở lại xe với Chúc Hạ.

Dựa theo địa chỉ mà người đàn ông nói, đến một ngôi nhà trong thôn, tường của ngôi nhà này vẫn ám khói đen, chắc đây là nơi Quách Mộng Lệ c.h.ế.t.

“Ở trong cái sân kia.” Anh ta bị kéo đi, trạng thái không tốt, môi trắng bệch, giống như bị rút sạch dương khí, yếu ớt chỉ vào cái thùng bên cạnh tường trong sân, “Dời cái thùng này ra, ở trong đó đấy."

Chúc Hạ lôi kéo anh ta cùng nhau đi vào, sau khi đem cái thùng dời đi, quả nhiên nhìn thấy một cái cửa nhỏ bị che khuất.

Anh bật đèn pin của điện thoại di động, đẩy người đàn ông, để anh ta xuống trước.

Tôi cũng theo sát theo, khi đèn bật sáng, mọi thứ dưới hầm khiến chúng tôi sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom