-
Phần II
Câu hỏi này làm tôi vô thức sờ lên cổ.
Tôi cố gắng hết sức dùng tay bịt cái lỗ đẫm m.á.u kia lại, như thể chỉ cần bịt kín, che đi, thì chuyện đó sẽ không xảy ra.
"Thẩm Tinh, em trách anh à?"
Tôi lắc đầu, bay tới ôm mặt anh nói: "Không phải lỗi của anh. A Hạ, không phải lỗi của anh."
Anh không nghe thấy, hai mắt đỏ hoe ôm chặt tro cốt của tôi, đi đến bên hồ nước.
Tư thế này, bầu không khí này, chỉ sợ anh nghĩ quẩn rồi lao xuống nước, dù sao anh cũng chỉ là con vịt cạn, không biết bơi.
"Anh không thể chết! Phải thay em sống tốt chứ!"
Tôi cố hết sức đẩy anh vào, cố gắng giữ anh cách xa mặt nước, nhưng anh nặng tận 75 cân, tôi không đẩy được, mọi cử động của tôi đều biến thành những cơn gió, thổi dữ dội vào người anh.
Gió rất to, còn kèm theo bụi mù mịt bay lên khiến anh phải nheo mắt lại.
Tôi tưởng anh sẽ lui vào trong đình trốn, không ngờ anh đột nhiên cởi áo khoác ra, ôm hũ tro cốt của tôi vào lòng, dùng áo khoác ôm chặt, thì thào nói: "Thế nào, ở trong ngực anh có thấy ấm không?"
Điều này đã phá vỡ tuyến phòng thủ của tôi, tôi đứng bên cạnh anh gào khóc, khóc đến mức toàn thân run lên.
Vốn dĩ tôi đã chết rồi, không cảm nhận được khổ sở, cũng không để ý, nhưng bây giờ, tôi không đành lòng...
Tôi luyến tiếc anh. Nếu tôi đi rồi, anh phải làm sao? Đối phó với gia đình lục đục nội bộ kiểu gì? Một mình đối mặt với nỗi bất lực kiểu gì đây? Làm sao vượt qua được mùa đông lạnh giá khi không có tôi thúc giục anh mặc quần áo ấm?
Mẹ kế của anh sẽ đối xử với anh tốt chứ? Dù sao bà ta cũng đã hứa với tôi, chỉ cần tôi chia tay với anh, bà ta sẽ trả lại công ty.
Đúng, lý do tôi chia tay với anh, là vì công ty.
Nhà Chúc Hạ rất giàu có, chúng tôi là người của hai giai cấp.
Anh là thiếu gia, còn tôi chỉ là con gái của tài xế. Ban đầu chúng tôi không có bất kỳ thứ gì giao nhau, cho đến năm học trung học, mẹ anh qua đời, bố anh cưới vợ mới, còn mang về một đứa con gái.
Tối hôm đó, tôi vẫn đợi bố đi làm về như những lần trước, đang ngồi làm bài trên tảng đá ở sau vườn, trùng hợp thấy anh bị con gái mẹ kế đẩy xuống hồ nước sau nhà.
Người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chúng tôi thì ngược lại.
Anh là con vịt cạn, không biết bơi, may là tôi biết. Vội chạy đến vớt anh lên, không bị chết đuối.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến thư phòng của bố anh, đối chất trực tiếp với nhau, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Bố anh chỉ nói con gái của mẹ kế mấy câu, cũng chả nghiêm khắc trừng phạt.
Tôi nhìn chàng trai nhỏ đứng bên cạnh, một mình bơ vơ, lòng bỗng thấy xót xa.
Hóa ra cuộc sống của thiếu gia, trôi qua khó khăn như vậy ...
Sau này, tôi thường đến vườn hoa chơi với anh, cho anh bánh quy tôi làm, lần nào anh cũng ghét bỏ nói "không ăn", rồi ném đi, chờ đến khi tôi tức giận bỏ đi, lại lén lút nhặt lên ăn hết.
Anh là kiểu người miệng cứng lòng mềm, tôi mới quen anh được hơn 1 tháng mới phát hiện, cũng may tôi hơn anh hai tuổi, lại còn dễ tính, nên mới không bị những cái gai trên người anh dọa bỏ chạy.
Sau khi thu lại mấy cái gai đấy, anh rất dịu dàng, lần trước anh cầu hôn tôi, suýt nữa thì đã cưới nhau, giá như bố tôi không phải là tài xế thì tốt rồi, giá như bố tôi không ăn trộm đồ nhà anh thì tốt biết mấy.
5
Bố tôi lúc đầu là một người bố tốt, nhưng sau đó ông ta nghiện cờ bạc.
Càng thua càng đánh, càng đánh càng thua, ông ta mơ tưởng có thể trở mình, nhưng chuyện này giống như một cái hố không đáy, không thể lấp đầy.
Ông ta đã cầm cố mọi thứ có thể cầm được ở trong nhà, cuối cùng có ý đồ với nhà Chúc Hạ.
Ông ta lấy đi chiếc đồng hồ Rolex giá trị bảy con số mà bố Chúc đánh rơi trên xe.
Một tháng trước mẹ kế của anh đến tìm tôi, bà ta ngồi trước mặt, khinh bỉ đàm phán với tôi: "Tiền thì chắc nhà cô chả trả nổi đâu, hay là tống bố cô vào tù nhỉ? Hay cô chọn chia tay với Chúc Hạ?"
“Tôi sẽ không chia tay.” Tôi nhìn bà ta, kiên quyết nói: “Bố tôi ăn trộm, hậu quả phải do ông ta tự gánh chịu, chứ không phải tôi.”
Bà ta ở đối diện cười mỉa mai: ""Cô có thể hiểu rõ chênh lệch giữa một trăm vạn và vài trăm vạn mà. Cô muốn gả cho nó để trở thành phu nhân nhà họ Chu, sau đó bảo vệ bố cô. Cô suy tính hay thật, nhưng lại ko biết tự lượng sức mình.".
"Cô cho rằng mình xứng với nó à? Cô nghĩ chúng tôi sẽ cho phép cô bước vào cửa nhà họ Chu ư?" Bà ta thu lại nụ cười, bắt đầu trở nên chanh chua, "Cô là con gái của kẻ ăn trộm, cô có thể cho nó cái gì?”
"À, tình yêu! Những thứ này khi đứng trước đồng tiền thì chả đáng nhắc tới. Cô không xứng với nó đâu, đừng mơ mộng về những câu chuyện cổ tích hoàng tử lọ lem nữa, tỉnh mộng đi.
“Tôi nói cho cô biết, nó vì cưới cô mà cùng bố nó cãi nhau ầm ĩ, bố nó còn sửa di chúc rồi, khóa hết thẻ, tài khoản ngân hàng của nó cũng bị khóa.
“Nếu cô không chia tay nó, nó sẽ không có quyền thừa kế, còn công ty mà mẹ nó cả đời vất vả gầy dựng, tất cả đều thuộc về con gái tôi!
"Chúc Hạ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định rất khổ sở, cô nhẫn tâm thấy nó như vậy à?"
Bà ta nói đúng, Chúc Hạ rất để ý, công ty kia có quá nhiều kỷ niệm giữa anh và mẹ, tuy không nói ra nhưng mấy lần nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, thấy anh ưu sầu đứng hút thuốc ngoài ban công.
“Bà tại sao lại thay anh ấy suy tính?” Tôi nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mặt, muốn nhìn thấu xem bà ta đang nghĩ gì “Đem tất cả cho con gái bà không phải là rất tốt sao? Bà tại sao lại nghĩ cho anh ấy chứ?"
Bà ta nhấp một ngụm trà đen trước mặt, xoa xoa bụng nói: "Tôi đây là đang tự mình suy xét cho bản thân thôi, con gái tôi là đồ vô dụng, không biết làm gì ngoài ăn chơi nhảy múa, giao công ty cho nó thì chỉ có nước phá sản.
“Tôi cũng chả có người thân nào khác, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Chúc Hạ, dù sao nó với tôi cũng là người một nhà. Giàu sang một đời hay đời đời giàu sang, cái này tôi vẫn phân biệt được.
"Trời ạ, tôi nói này Thẩm Tinh, cô tội gì phải hại nó? Thực tế lên, nếu cô thật sự yêu nó thì chia tay nó đi, đừng ngăn cản nó hướng tới cuộc sống tốt đẹp nữa."
Câu nói cuối cùng của bà ta khiến tôi bừng tỉnh, đừng ngăn cản anh hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn.
Năm đó Chúc Hạ vì tôi, đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài du học, giờ lại phải từ bỏ quyền thừa kế... Chúng tôi vốn là người ở hai thế giới, là tôi đã kéo anh lại quá lâu.
Vì vậy, tôi đồng ý với bà ta, sẽ chia tay với Chúc Hạ, bà ta cũng hứa với tôi, sẽ làm dịu đi mối quan hệ giữa bố con họ, giúp Chúc Hạ thành công giành được quyền thừa kế công ty, sẽ đối xử tốt với anh...
Tôi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục nhìn anh.
Trên mặt Chúc Hạ cũng không có biểu tình gì, cứ lẳng lặng đứng đó, trời tối mịt mới đi về.
Quay trở lại xe, anh đặt hũ tro cốt của tôi cẩn thận, rồi thắt dây an toàn, lái xe đến bệnh viện tâm thần.
Anh đỗ xe ở một con đường hẻo lánh, đoạn đường này không có đèn, chiếc Porsche Cayenne màu đen hòa vào màn đêm, bí mật khiêm tốn.
Trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào bệnh viện tâm thần qua cửa sổ xe.
6
Tôi tò mò không biết anh định làm gì, nên chọt chọt mặt, lại thì thầm vào tai anh, "A Hạ, anh tới đây làm gì vậy? Đi nhanh đi, không thấy nơi này rất ghê rợn sao?"
Oán khí quanh đây rất lớn, tôi nhìn thấy rất nhiều linh hồn, còn có rất nhiều động vật nhỏ, điều kỳ lạ là miệng của những con vật này đều bị bịt chặt.
Xung quanh xe Chúc Hạ có mấy linh hồn bay lượn, trong đó có một người trẻ tuổi xinh đẹp đi tới bên Chúc Hạ nói: "Anh này thật đẹp troai nha! Rất xứng đôi với tôi, không biết lúc nào mới chết nhỉ? "
“Này, này, này!” Tôi vội chạy tới đuổi cô ta đi, “Mau tránh ra!
Không ai được phép nguyền rủa A Hạ của tôi, anh phải sống tốt, tôi muốn anh sống tốt.
“Thẩm Tinh.” Nghe thấy Chúc Hạ gọi mình, tôi vội vàng quay lại, phát hiện trong mắt anh giờ phút này tràn đầy hận ý, giống như dã thú chực chờ con mồi, tràn đầy khát vọng xé x.á.c, “Em phải chịu tủi thân, anh sẽ thay em đòi lại."
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện cánh cửa nhỏ của bệnh viện tâm thần mở ra, một người đàn ông đội mũ, tay xách túi đang đi ra.
Thân hình của người đó khiến tôi cảm thấy quen thuộc, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đột nhiên dâng lên mà không rõ lý do, tôi sợ hãi trốn trong ngực Chúc Hạ.
Người đàn ông càng lúc càng đến gần, cuối cùng vượt qua xe của chúng tôi, đi vào bóng tối phía sau.
Tôi thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chính là anh ta!
Ký ức về đêm hôm đó như từng khung hình hiện lên trong tâm trí tôi, dao găm lạnh lẽo, nỗi đau xé da, nỗi sợ hãi về cái chết, tuyệt vọng bất lực, đủ loại cảm xúc khiến cơ thể tôi không thể kiểm soát được run lên.
Thì ra hồn ma cũng biết sợ.
Chúc Hạ dường như cảm nhận được điều gì đó, chạm vào hũ tro cốt của tôi, nhẹ nhàng nói, giống như an ủi một con mèo con đang sợ hãi, "Đừng sợ, có anh ở đây mà."
Tôi nhìn anh, như tìm được bến đỗ an toàn.
Lúc này tôi mới hiểu được, Chúc Hạ muốn báo thù cho tôi!
Nửa tháng trước, tôi c.h.ế.t, vào một đêm mưa, dưới tay người đàn ông đó.
T.h.i t.h.ể đến hai tuần sau mới bị phát hiện.
Người phát hiện không phải bố tôi, cũng không phải Chúc Hạ, mà là hàng xóm của người đàn ông đó.
Anh ấy ngửi thấy mùi hôi thối, bèn gọi cảnh sát... Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ anh ta, nhưng anh ta có kim bài miễn tử - bệnh tâm thần!
Anh ta thoát án tử hình, bị giam giữ ở đây.
Nhưng sao anh ta lại có thể cải trang thành thợ điện rồi ra ngoài lúc nửa đêm? Chúc Hạ sao biết anh ta sẽ ra ngoài vào nửa đêm?
Khi tôi còn đang mải phỏng đoán chân tướng, người đàn ông kia đã đi được một quãng đường, nhanh chóng đi xuyên qua chỗ hẻo lánh, đi đến con đường cái phía ngoại ô.
Vị trí cách xa bệnh viện tâm thần, thời gian cũng hoàn hảo. Chúc Hạ khởi động xe, anh đạp ga lao về phía người đàn ông.
Anh ta không c.h.ế.t, anh ta còn cười lúc nằm trên đất.
Khuôn mặt bị bỏng vặn vẹo, kết hợp với hàm răng thép biến dạng, đang nở nụ cười khủng khiếp trong đêm tối, hệt như thằng hề trong "Chú hề ma quái".
Chúc Hạ xuống xe, trước tiên dùng gậy bóng chày đập văng chiếc túi mà người đàn ông đang ôm chặt, sau đó dùng chân đá nó sang một bên.
Chiếc túi của anh ta không được khóa kỹ, bên trong lộ ra một con d.a.o lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
"Mày cũng rất thông minh đấy. Nếu không đá nó đi, mày vừa ngồi xổm xuống, tao lập tức dùng nó c.ắ.t cổ mày!" Anh ta cười lớn, cười đến mức bị sặc, đ.i.ê.n cuồng ho khan.
Chúc Hạ nhìn anh ta như rác rưởi, vung gậy bóng chày vào đầu anh ta.
“Không được!” Tôi hét lên bảo anh dừng lại.
Anh thật sự dừng lại, nhìn tới nhìn lui như đang tìm kiếm cái gì: "Thẩm Tinh? Là em sao?"
“Là em.” Tôi bay về phía trước, nắm lấy tay anh, “A Hạ, không được vì em mà làm chuyện điên rồ.”
Nhưng anh không nghe thấy, không nghe được.
Chúng tôi cách nhau rất gần, mặt đối mặt, nhưng lại ở hai trạng thái khác nhau.
Người đàn ông trên mặt đất đột nhiên cười rộ lên: "Mày là bạn trai của cô gái đó?"
Giọng nói của anh ta giống như móng tay cào lên bảng đen, làm cho người khác thấy khó chịu: "Mày tới tìm thứ kia à? Rất đẹp… Rất đẹp..."
Anh ta nói như mê sảng, còn lảm nhảm hồi ức, việc này kích thích rất lớn đến Chúc Hạ, hai mắt anh đỏ bừng, kéo lấy người đàn ông sắp chết hét lớn: "Mày giấu cô ấy ở đâu! Nói đi! Rốt cuộc mày giấu ở đâu!"