• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Anh có thích nước Mỹ không? (2 Viewers)

  • Chương 13

Tối hôm kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ, Công ty mở tiệc chiêu đãi các nhân viên mới, những người trong ban lãnh đạo gần như đều xuất hiện trong bữa tiệc. Sau khi phát biểu, lãnh đạo Công ty bắt đầu đi từng bàn chúc rượu, thể hiện sự quan tâm đối với nhân viên mới; phần lớn những người mới không nói gì nhiều, dĩ nhiên cũng có một số ít khá sắc sảo, chủ động mời lại lãnh đạo, nói một vài câu tang bốc. Trịnh Vi và Thiếu Nghi ngồi cùng một bàn, cô còn chưa quen với những cảnh tiếp đãi lễ nghi như thế này, chỉ thấy có những người nói thực sự khó lọt tai, khiến người từ trước đến nay nổi tiềng vì sự dẻo mồm như cô cũng thấy không thể chịu nổi.

Cuối cùng mấy vị lãnh đạo đã đi đến bàn bọn họ, mọi người đều nhất tề đứng dậy, nghe một cô gái hình như là thư ký trông rất xinh đẹp, năng động giới thiệu từng người, ai là Tổng Giám Đốc, ai là Bí thư Đảng ủy, còn có cả Phó Tổng giám đốc, Giám Đốc Kỹ thuật, Chủ tịch Công đoàn, …Giới thiệu xong một vòng, Trịnh Vi thấy ù cả tai, chỉ biết trước mắt mình đều là “Tổng”. Bất kể thế nào cứ việc cười nhẹ nhàng trước lãnh đạo sẽ không sợ gì thất lễ. Với tư cách là Trợ lý Tổng Giám đốc, Chu Cù cũng có mặt, trong mắt Trịnh Vi anh ta có thể được xếp vào hàng “Chú”, nhưng đứng giữa dàn lãnh đạo đầu hói bụng phệ lại nổi bật chẳng khác gì chú hạc đứng giữa đàn gà, khiến Trịnh Vi cảm thấy đối tượng để đối chiếu có một vai trò vô cùng quan trọng. Lúc này đây Chu Cù không hề tỏ ra để ý đặc biệt với Trịnh Vi, cũng như bao người khác, Trịnh Vi cũng cúi người chạm cốc cùng lãnh đạo.

Dường như các vị lãnh đạo đều tỏ ra rất có hứng thú khi bàn này xuất hiện hai cô gái, đều khen họ là hai đóa hoa xinh xắn trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc năm nay, còn nói từ nay trở đi các anh chàng đơn thân trong Công ty lại bắt đầu một cuộc chiến đổ máu mới. Không biết vị “Tổng” nào đề nghị, bảo hai cô rót đầy chén, mỗi cô uống với lãnh đạo ba chén. Mọi người xung quanh bắt đầu thi nhau hùa vào hưởng ứng, dường như tâm điểm của mọi sự chú ý đều tập trung ở bàn này.

Đến chúc đều là các lãnh đạo to, họ đã có lời thì các chú lính mới không thể không phục tùng. Trịnh Vi cầm chén rượu lên, bất giác thấy hơi khó xử. Cô không phải là người thích nhõng nhẽo, nhưng trước đây ở đại học, cùng lắm cũng chỉ uống bia, cô chưa bao giờ chạm vào ngụm rượu trắng nào, chén đầu tiên mời tập thể cô không uống ngụm nào, chỉ chạm môi vào rươu, đã thấy cay xè, cô sợ mình không chịu được nồng độ này, say thì mất mặt lắm. Dường như Thiếu Nghi cũng bối rối, mặt đỏ chẳng kém gì Trịnh Vi. Có người lên tiếng cổ vũ, ánh mắt của mấy vị lãnh đạo đổ dồn về phía họ, thật đúng là cưỡi hổ khó xuống.

“Con gái biết uống một chút rượu cũng tốt, trông càng mạnh mẽ hơn, các nữ tướng trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc của chúng ta cần sự mạnh mẽ đó. Hiếm khi các vị lãnh đạo đều có mặt, không phải người nào cũng có cơ hội được chạm liền ba chén với lãnh đạo đâu”. Vẫn là cô gái xinh đẹp đi cùng đó nói.

“Tiểu Thi nói đúng đó”. Tổng Giám đóc mỉm cười.

Trịnh Vi thầm nghĩ, đúng là đứng ngoài nói vào thì dễ, cho chị cơ hội xem chị có làm được không. Vô tình ánh mắt cô liếc về phía Chu Cù, thấy hình như anh khẽ gật đầu với cô, Trịnh Vi lập tức hiểu ý, cô khẽ nghiến răng, đổ dồn một lúc ba chén rượu nhỏ vào một cốc lớn, sau đó nâng cốc, nói to, “Em chưa bao giờ uống rượu trắng cả, để em uống hết một hơi luôn. Em xin mời các vị lãnh đạo”. Mọi người chưa kịp phản ứng, cô đã uống ực một hơi hết sạch, rượu cay khiến mặt cô đỏ tưng bừng, nước mắt suýt trào ra.

Chu Cù vỗ tay đầu tiên, lập tức mọi người liền vô tay theo, các vị lãnh đạo đều khen cô gái này thú vị thật, tiếp đó ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Thiếu Nghi đang ngồi đối diện với Trịnh Vi. Thiếu Nghi không nâng cốc, lặng lẽ đứng đó. Nghe thấy có người giục mình, cô liền nói một câu, “Em xin lỗi, em không uống rượu”.

Cô gái được gọi là Tiểu Thi bèn cười và nói: “Bình thường không uống, bây giờ luyện tập một chút cũng không sao”.

Thiếu Nghi vẫn không nói gì, cuối cùng trước sự im lặng và ánh mắt chăm chú của mọi người, cô nói một câu: “Em không nghĩ rằng em cần sự luyện tập này, uống rượu không liên quan gì đến năng lực công tác của em”.

Mọi người khẽ nhìn nhau, may mà lãnh đạo là người từng trải, cũng không chấp vặt với cô, cười khà khà và nói với nhau” “Cô gái này cũng có cá tính đấy”.

“Cả hai cô gái đều có cá tính”.



Khi họ đi rồi, Trịnh Vi mới thấy hết thấp thỏm, cô cảm thấy khắp người nóng bừng, mượn hơi men, cô liền giơ ngón tay cái về phía Thiếu Nghi: “Cậu gấu thật! ”

Cô tưởng mình sẽ say, đầu cũng quay cuồng một hồi, nhưng trên đường về gặp cơn gió, khẽ rùng mình, dần dần lại thấy đầu óc tỉnh táo. Cô thầm nghĩ, đi làm đáng sợ thật.

Hôm sau là ngày quyết định số phận của các nhân viên mới, buổi họp được tổ chức tại hội trường lớn của Công ty, lãnh đạo ngồi trên, lính mới ngồi dưới, các nhân viên phụ trách tuyến giữa đã gặp tối hôm qua cũng có mặt. Cuối cùng Trưởng phòng Nhân sự bước lên, rút ra một danh sách lần lượt đọc nơi đến của từng người.

“xxx, Công ty 9, xx, Công ty Bất động sản…”

Nghe nói sau khi tan họp, các nhân viên mới sẽ được lãnh đạo của các Công ty đưa về, bất giác cô thấy buồn cười, thật khôi hài, giống như đám gia súc được đưa lên chợ, mọi người chọn xong những con lừa hoặc ngựa theo đúng ý mình, trả tiền xong rồi tự dắt về nhà, từ đó phó mặc cho số phận, mặc cho người ta nô dịch.

Đang cố nín cười, Trịnh Vi liền nghe thấy tên mình.

“Trịnh Vi, Công ty 2…”

Cô được vào Công ty 2 ư? Có đúng là cô được vào Công ty 2 như lời đồn hay không? Trịnh Vi khẽ véo mình một cái, đau thật, nhưng tại sao lại như vậy?

Nếu điều này vẫn chưa đủ làm cho cô kinh ngạc, thì tiếp theo đó nơi đến của Thiếu Nghi mới thực sự khiến cô bất ngờ, Thiếu Nghi bị phân về Công ty Thụy Thông, Thụy Thông tức là Công ty dịch vụ, mặc dù cũng nằm trong phạm vi quản lý của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, nhưng tài sản và chế độ biên chế đều nằm ngoài doanh nghiệp nhà nước. Dịch vụ thì cũng không sao, Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc có khá nhiều Công ty dịch vụ, cũng không thiếu đơn vị làm ăn tốt, nhưng Thụy Thông là đơn vị làm ăn kém nhất, mấy lần xảy ra sự cố an toàn lao động nghiêm trọng, năm nào cũng rơi vào tình trạng thua lỗ, cần nhân tài không có nhân tài, cần thiết bị không có thiết bị, mặc dù nói cũng ở thành phố G, nhưng các công trình nhận được đều là những công trình các Công ty khác không thèm làm, vừa vất vả vừa ít tiền.

Trịnh Vi thấy khó hiểu, Thiếu Nghi được phá lệ vào Công ty, gia đình cũng có cửa đi riêng, sao lại để rơi vào hoàn cảnh này? Nhưng Thiếu Nghi mặt vẫn thản nhiên ngồi yên ở đó, dường như không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này.

- © -

Trịnh Vi và hai nhân viên nam khác được một người đàn ông tầm tuổi trung niên hòa nhã đưa về văn phòng làm việc của Công ty 2, sau này cô mới biết đây là Phó Giám đốc của Công ty 2 họ Vương, chuyên quản lý công tác thi công và an toàn lao động.

Ngày đầu tiên đi làm chính thức, cô bị gọi riêng đến phòng nhân sự của Công ty 2, trưởng phòng Nhân sự rất lịch sự với cô, không những mời cô ngồi, còn sai người rót nước cho cô. Trịnh Vi thấy hơi bất ngờ vì được tiếp đãi như vậy, cô cầm cốc nước rồi dò hỏi, “Dạ em sẽ vào phòng chuyên môn nào ạ? ”

Trưởng phòng Nhân sự cười, “Em không phải đi phòng chuyên môn nào hết”.

“Tại sao ạ? ” Trịnh Vi thật sự bất ngờ.

“Các anh đã có sự sắp xếp riêng đối với em, công việc của em nằm ở phòng Giám đốc”.

“Phòng Giám đốc? ” Trịnh Vi nhắc lại.

“Đúng vậy”. Vị trưởng phòng nhân sự khá béo nói, “Em rất may mắn, không phải ra công trường, không những ở phòng Giám đốc, mà em còn là Thư ký Giám đốc của Công ty 2 chúng ta”.

Cốc nước trong tay Trịnh Vi suýt nữa đổ, “Em?! Em làm thư ký? Trưởng phòng ơi, anh có nhầm không ạ, em học xây dựng, làm sao làm được thư ký? ”

Dường như vị Trưởng phòng Nhân sự giật bắn mình vì sự phản ứng quá mức gay gắt của cô, “Việc này sao có thể nhầm được”.

“Không được, không được đâu ạ, mong anh xem xét lại cho em, em không đảm nhiệm được công việc này đâu ạ, để em làm thư ký, thật hoang đường, buồn cười quá ạ. Một là em không chu đáo cẩn thận, hai là em viết lách không tốt, và chuyên ngành cũng không phù hợp, em học bốn năm xây dựng thành ra bỏ không à? ” Cô đặt cốc nước xuống, không đợi vị trưởng phòng nói thêm liền đứng lên.

“Em nghe tôi nói đã. Đây không phải là sự sắp xếp của tôi, mà là quyết định từ trên, trừ phi em không định ở lại Công ty, nếu không sẽ phải phục tùng sự phân công công tác”.

“Lẽ nào trước đây Giám đốc không có thư ký hay sao, tại sao lại để một nhân viên mới chưa hiểu gì như em đi làm thư ký? ” Trịnh Vi nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu được vấn đề.

Trưởng phòng Nhân sự hạ thấp giọng. Nói: “Công ty 2 chúng ta vừa có sự điều chỉnh về mặt nhân sự trong đội ngũ lãnh đạo, Giám đốc mới lên yêu cầu sắp xếp lại nhân sự cho phòng Giám đốc, em là người do anh ấy lựa chọn”.

Trước mắt Trịnh Vi liền hiện lên hình ảnh một vị trung niên đầu hói, cô than thầm trong bụng, gay rồi gay rồi, không biết có phải tối hôm qua bị chú nào háo sắc ngắm trúng hay không, đóa hoa đồng nội trong trắng như ta mà phải đi làm thư ký cho sói thì khác gì đưa dê vào miệng hổ?

Dường như đoán ra suy nghĩ của Trịnh Vi, Trưởng phòng Nhân sự nói: “Em đừng coi thường vị trí thư ký này, các đời thư ký trước đây của Công ty 2 chúng ta đều rất giỏi giang, không phải người nào cũng làm được đâu, vị thư ký trước em hai khóa là Thi Khiết, hiện giờ là Thư ký Tổng Giám đốc, cấp bậc là một chuyện, Thi Khiết mà lên tiếng, các Trưởng phòng trên Tổng Công ty có ai không nể cô ấy vài phần; vị thư ký trước em một khóa, vừa tổ chức đám cưới xong, chồng là con trai của Giám đốc Kỹ thuật trên Tổng Công ty, hiện giờ cô ấy là Phó phòng đối ngoại của Tổng Công ty. Công ty 2 chúng ta không giống như các Công ty bình thường khác, là nơi đào tạo nhân tài, nếu em làm tốt công việc của mình thì chắc chắn đây là một bàn đạp rất tốt. Và em cũng đừng hiểu lầm, chắc chắn vị trí thư ký sẽ không tồi tệ như em tưởng tượng đâu, thấy em còn trẻ anh mới nói chuyện ngoài lề với em, những người được làm Giám đốc của Công ty 2 đều là những người có năng lực. Càng là những người giỏi giang, càng không có ý đồ gì với thư ký của mình, việc của em là làm tốt công việc của mình”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Trịnh Vi vẫn không thể chấp nhận được thực tế này, dù có đánh chết cô cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm thư ký. Trong tiểu thuyết cũng nói nhiều đến những người làm thư ký, không phải là những cô nàng ăn mặc sexy thì cũng là những bà cô không chồng búi tóc đằng sau, đeo kính gọng đen; Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô phải tung hoành ngang dọc trên công trường mới đúng, tại sao lại có thể làm cái đuôi của lãnh đạo được.

Thế là cô liền vòng vo, như muốn ngoan cố chống lại, “Em chưa bao giờ được bồi dưỡng cho công việc này, từ trước đến nay em luôn nghĩ rằng tương lai mình sẽ là một kỹ sư, bản thân em lại không hiểu gì về nghiệp vụ văn thư. Tại sao lại là em nhỉ? ”

“Bởi vì tôi cần một thư ký tốt nghiệp ngành xây dựng, có một vốn kiến thức nhất định về chuyên ngành chứ không phải là một người ngoài ngành”. Không biết người vừa cất tiếng nói đó đã đứng ở cửa phòng nhân sự từ bao giờ.

“Trưởng phòng Chu… à không, Giám đốc Chu”. Trưởng phòng Nhân sự cũng đứng dậy, cung kính nhìn người đứng ngoài cửa và cất tiếng chào.

Trịnh Vi liền quay ra với vẻ nghi ngờ, bất giác cô sững người, người vừa lên tiếng đó không phải là Chu Cù thì còn là ai, anh ta là Giám đốc mới lên của Công ty 2 ư? Không biết rốt cuộc đây là hồi diễn nào vậy?

“Bất kỳ sinh viên nào trước công việc mới đều là trang giấy trắng, không biết thì học từ đầu, từ trước đến nay tôi đều làm việc rất nghiêm túc, chính vì vậy làm thư ký cho tôi cũng không phải là dễ. Thế này nhé, tôi cho cô một ngày để suy nghĩ, không làm cũng không sao cả, tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc khác. Hy vọng cô suy nghĩ kỹ, phòng làm việc của tôi ở tầng 6”.

Trịnh Vi đấu tranh tư tưởng một ngày trong sự mâu thuẫn, một mặt cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm nghề thư ký, mặt khác cô càng không thể ngờ sếp trực tiếp của mình lại là Chu Cù. Thưc ra cũng không phải là cô bài xích công việc này, mà chỉ do cô chưa có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Cô đã gọi điện thoại cho Nguyễn Nguyễn, giọng Nguyễn Nguyễn rất lạ, hình như vừa khóc, Trịnh Vi hỏi cô có chuyện gì vậy, cô chỉ nói bị cảm. Nghe Trịnh Vi nói xong, Nguyễn Nguyễn cũng nghĩ một hồi lâu, “Trưởng phòng Nhân sự của cậu nói cũng đúng, một người đàn ông thành công thực sự trong sự nghiệp thường sẽ không ngớ ngẩn đến mức có ý đồ gì với nhân viên của mình đâu, đúng là làm thư ký sẽ khác hẳn chuyên ngành của bọn mình. Nhưng cũng không có ai quy định công việc bắt buộc phải phù hợp với chuyên ngành, hơn nữa đây là một công việc được tiếp cận với lãnh đạo, có thể học được nhiều điều trong vấn đề đối nhân xử thế, điều này cũng có lợi cho sự cân nhắc đề bạt cậu sau này, chỉ cần đừng quên các kiến thức chuyên ngành, rèn luyện vài năm, cậu sẽ toàn diện hơn, phát triển sẽ tốt hơn. Đây là quan điểm của tớ, quan trọng là quyết định của cậu”.

Trịnh Vi cúp máy, trăn trở trên giường một hồi lâu, Chu Cù nói đúng, so với bạn bè đồng nghiệp, kiến thức chuyên ngành của cô không có gì là nổi bật, cùng lắm sau này cũng chỉ là một kỹ sư hạng xoàng, đã như vậy thì tại sao không tìm một con đường khác? Thư ký, thư ký của Chu Cù, thư ký theo phiên bản Tiểu Phi Long, nghe có vẻ cũng không đến nỗi tệ.

Sáng hôm sau, tinh thần phấn chấn, Trịnh Vi xuất hiện ở phòng Giám đốc trên tầng 6, cô đứng trước bàn làm việc của Chu Cù, ra vẻ rất hiên ngang, anh dũng, nói: “Lãnh đạo, em đến rồi ạ. Bàn làm việc của em ở đâu ạ? ”

- © -

Phòng Giám đốc - phòng làm việc của Chu Cù là một căn phòng lớn, bàn làm việc của Trịnh Vi đặt ở phòng nhỏ bên ngoài, nhân viên và khách đến liên hệ công tác ra vào phòng làm việc lớn của Chu Cù phía trong, đều phải đi qua bàn cô.

Trịnh Vi ngồi ở vị trí này hơn hai tháng trong một tâm trạng nửa tò mò nửa thăm dò, từ sự bối rối ban đầu, dần dần cô đã đĩnh đạc hơn rất nhiều. Thực ra so với công việc thao tác CAD và tính toán tỷ lệ sắt thép, các công việc văn phòng học dễ hơn nhiều. Hằng ngày, công việc chính của cô là thay Chu Cù đón tiếp tất cả các vị khách đến liên hệ công tác, sàng lọc các cú điện thoại và email, sắp xếp thời khóa biểu công việc cho anh, làm tốt các công việc truyền đạt thông tin lên cấp trên và xuống cấp dưới, nhận chuyển công văn giấy tờ, thỉnh thoảng cũng phải chuẩn bị và thu thập một số tài liệu, ghi chép hội họp cho anh. Nói một cách đơn giản, cô là người giúp việc cho công việc của Chu Cù, là cái đuôi của anh, mọi công việc của cô được triển khai xung quanh các hoạt động của Chu Cù, lấy phục vụ tốt lãnh đạo làm tôn chỉ cao nhất. Đối với công việc của mình, Trịnh Vi đã tổng kết được một số nội dung sau: đi công tác: sếp chưa bước ta phải bước trước, xem xem đường sá có bẳng phẳng hay không; ăn cơm: sếp chưa nếm ta phải nếm trước, xem xem cơm canh có ngon hay không; hội họp: sếp chưa nói ta phải nói trước, xem micro có được hay không.

Vì thế, mặc dù trên danh nghĩa, cô vẫn thuộc phạm vi quản lý của phòng hành chính, nhưng trên thực tế cô chỉ cần nghe theo sự chỉ đạo của Chu Cù, cho dù nghỉ phép hoặc đi đâu xa, chỉ cần Chu Cù cho phép là được. Công ty 2 có 2000 nhân viên, Chu Cù là lãnh đạo cao nhất phụ trách toàn bộ công việc, với tư cách là thư ký của anh, chưa cần nói đến các nhân viên bình thường, ngay cả các lãnh đạo phụ trách các phòng chức năng dù là công nhân hay lãnh đạo, chỉ cần xuất hiện ở văn phòng Giám đốc, cô đều mỉm cười tiếp đón, gặp đồng nghiệp ở văn phòng, bất kể già trẻ gái trai, mồm cô đều dẻo như kẹo, câu gì dễ nghe nói câu áy, khiến cả hai bên đều vui vẻ thoải mái, không ai không nói cô thư ký mới đến là một cô gái nhanh nhẹn, dễ mến. Thỉnh thoảng được sự cho phép của Chu Cù, cô cũng ngăn cản rất nhiều vị khách không mời mà đến hoặc không muốn tiếp kiến ở ngay cửa ngoài, đôi khi xốc nổi giải quyết công việc không được khéo léo, nhưng phần lớn mọi người cũng không suy bì với cô. Ngay cả Chu Cù thỉnh thoảng bị cô trêu chọc, anh cũng phải cười bảo cô là tên tiểu quỷ chính cống.

Nếu hỏi ở Công ty 2, Trịnh Vi thấy sợ ai, thì đó chính là người mà cô tiếp xúc hằng ngày - Chu Cù. Chu Cù là một người mâu thuẫn nhưng khá thú vị, anh không phải là vị lãnh đạo thích giữ bộ mặt nghiêm túc để hù dọa cấp dưới, ngược lại, anh luôn nở nụ cười, lời nói cử chỉ cũng khá ôn hòa, thậm chí thỉnh thoảng còn có nhân viên đùa với anh những chuyện ngoài công việc, anh cũng không để bụng. Mặc dù là dân kỹ thuật, nhưng anh không khô khan như những kỹ sư khác, ngoài giờ làm việc, anh có rất nhiều sở thích. Thích âm nhạc, thích thể thao, hiểu biết rộng, chơi cờ giỏi, sau giờ làm việc anh biết khen mùi nước hoa của nhân viên nữ một cách lịch sự và độc đáo, cũng biết chú ý tới chiếc váy mới của Trịnh Vi và cất lời khen. Nhưng kể cả Trịnh Vi, không ai dám tỏ ra suồng sã, quá trớn với anh. Thời gian đầu Giám đốc mới lên nhận chức, còn một số ít cán bộ có thâm niên trong Công ty 2 coi anh không ra gì, kín đáo hoặc công khai chống đối anh, khi trao đổi công việc với anh, trước mặt tỏ ra phục tùng, sau lưng thì chống lại. Chu Cù cũng không chấp với họ, thỉnh thoảng tìm họ nói chuyện, nụ cười vẫn nở trên môi, vẫn rất tôn trọng họ, nhưng trong câu chuyện anh lại nói trúng tim đen, nhắm thẳng vào vấn đề cốt lõi, khiến họ không thể phản bác. Từ trước tới nay nguyên tắc của anh là “Tiên lễ hậu binh”, trước tiên phải lịch sự, sau đó mới nghiêm khắc chỉ ra vấn đề, những người hiểu biết sẽ tự ý rút lui, gặp phải kẻ nào ngốc nghếch gàn dở, phần lớn kết cục đều chẳng vẻ vang gì. Mấy tháng đi làm, Trịnh Vi đã gặp hai vị Trưởng phòng cũ bị phốt, một vị về hưu trước tuổi, một vị đến nay vẫn làm công nhân trồng hoa ở phòng hậu cần. Ngay cả Trịnh Vi cũng đã biết được bàn tay sắt và sự tài trí, giỏi giang ẩn sau nụ cười của Chu Cù, bình thường anh không can thiệp nhiều vào công việc của nhân viên, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, không ai muốn để xảy ra sai sót gì trước mắt anh.

Trong công việc, Chu Cù rất chu đáo cẩn thận, tích tự làm nhiều việc, những việc Trịnh Vi phải làm chỉ là một số nghiệp vụ thường nhật đơn giản, lượng công việc không nhiều, nhưng anh yêu cầu cô rất cao, bất cứ việc nào chưa hài lòng đều trả về bắt cô làm lại, một lần rồi hai lần, cho đến khi nào anh gật đầu mới thôi. Một lần do dùng dập ghim đóng tài liệu không được ngay ngắn, Trịnh Vi đã bị anh yêu cầu luyện đi luyện lại trên tập giấy lộn, mãi cho đến khi rèn được thói quen dập ghim ở vị trí cách mép trái của tài liệu hai centimet, cho dù lấy thước đo, ghim cũng đều phải cách mép ngoài bằng nhau. Bình thường anh làm thêm giờ muộn đến đâu, dù là một hay hai giờ sáng, Trịnh Vi đều phải ở lại cho đến cùng, hôm sau không được đi làm muộn với bất cứ lý do nào - từ ngày đầu tiên đi làm, anh đã yêu cầu trước khi anh đến phòng làm việc năm phút, cô phải có mặt ở vị trí của mình. Chỉ cần anh đi làm được đúng giờ sau buổi thức đêm, cô không được phép lấy cớ lười biếng; anh đứng mấy tiếng đồng hồ dưới cái nắng gay gắt ở công trường, cô cũng phải đứng phơi nắng sau lưng anh. Thời gian đầu mới đi làm, thỉnh thoảng còn xảy ra chuyện sau: đột nhiên anh xuất hiện và gõ bàn làm việc của cô, nói: “Thư ký Trịnh Vi, tôi nhắc cô một việc, hiện tại đã đến giờ cô phải nhắc tôi đi họp”. Chỉ cần anh gọi cô là “Thư ký Trịnh Vi ”, cô liền biết ngay chắc chắn mình đã bị anh bắt quả tang làm sai chuyện gì, không cần anh phải trách mắng, cô đã toát hết mồ hôi hột.

Trước đây cô không phải là người chu đáo cẩn thận, hồi nhỏ cũng không phải phục vụ ai, lúc đầu cũng thấy tủi thân, thầm rủa anh quá đáng, dần dần cũng thấy quen, tự giác nhắc nhở mình trong quá trình làm việc, phải cố gắng cẩn thận, không để xảy ra sai sót. Dần dần số lần Chu Cù công khai lôi ra những khuyết điểm của Trịnh Vi cũng ít đi, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã có sự thay đổi rất lớn trong công việc. Thực ra cô cũng biết gặp được Chu Cù là một điều may mắn đối với cô, mặc dù nghiêm khắc, nhưng anh rất nhẫn nại, trách mắng xong không để bụng, gần như là người luôn theo sát, dạy cô làm việc và đối nhân xử thế. Vì thế cô rất cảm kích và tôn trọng anh, sau giờ làm việc cô có thể chơi cờ cùng anh, hai người mặt đỏ tía tai đạp bàn quát nhau, cô cũng có thể chê tửu lượng của anh kém ngay trong bữa ăn. Nhưng chỉ cần đến giờ làm việc, là phải cần cù tận tụy, không dám lơ là nửa phút. Sau này cô được tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp cùng làm thư ký ở các Công ty con khác, trước mặt lãnh đạo họ đều tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại chỉ trích, chửi đổng. Chỉ có cô, tự đáy lòng cô luôn tôn trọng và sùng bái Chu Cù, sự nghiệp của anh thuận lợi khiến cô thực sự vui mừng, anh gặp khó khăn cô cũng cảm thấy lo lắng cho anh, trước mặt mọi người cô đều bảo vệ anh, đối với cô, sự tồn tại của anh có một ý nghĩa kỳ lạ, anh vừa là lãnh đạo, vừa là thầy là bạn, là cha là anh. Tình cảm này hoàn toàn xuất phát từ lòng vô tư, không hề có chút tạp niệm, sớm chiều tiếp xúc với anh, cho dù là phòng làm việc, cũng không bao giờ nghi ngờ tình cảm này. Ngay cả trong suy nghĩ Trịnh Vi cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều gì khác, trước mặt hay sau lưng mọi người, hai người đều thẳng thắn vô tư, một bên là vị sếp đang lên như diều gặp gió, một bên là cô thư ký trẻ trung xinh đẹp, ngày ngày đi đâu cũng có nhau, trong Công ty cũng chưa bao giờ có đồn đại gì. Ngay cả vợ Chu Cù - Ngụy Tồn Tích, kế toán của một Công ty cũng rất quý Trịnh Vi, Trịnh Vi cũng một câu chị Ngụy hai câu chị Ngụy, rất nhiều lần tiếp khách, Chu Cù tửu lượng kém, Ngụy Tồn Tích đều phải nhờ Trịnh Vi lái xe đưa anh về đến tận nhà mới yên tâm.

Sau khi Trịnh Vi dần dần bỏ được tính cẩu thả trong công việc, Chu Cù cũng ngày càng tin tưởng cô hơn. Từ trước đến nay anh không cho phép ai thu dọn bàn làm việc của mình ngoài cô, khách đến làm việc đều yên tâm giao cho cô sàng lọc, các hồ sơ mật bỏ thầu mà anh giao cho cô chuyển đi đều để cô niêm phong, và anh cũng thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng của mình về một người nào đó hoặc một chuyện gì đó trước mặt cô, thậm chí cả những lời phàn nàn về lãnh đạo của mình. Những lúc nóng giận anh đều kìm nén trước mặt mọi người, nhưng trước cô anh nổi trận lôi đình mà không bao giờ giấu giếm. Trước sự tin tưởng mà anh dành cho cô, Trịnh Vi đáp lại bằng cách, ngay cả trong mơ, cô cũng nhắc mình nhiều lần, có những điều chỉ được ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không được nói ra bằng lời, ngay cả nói mơ cũng không được phép.

Bài học đáng nhớ đầu tiên trong cuộc đời làm thư ký của Trịnh Vi xảy ra khi cô đã làm việc được nửa năm. Một hôm Chu Cù đi công tác xa, Chủ tịch Công đoàn của Công ty 2 không biết, cầm đơn xin kinh phí cho hoạt động hội thao cuối năm của Công ty đến phòng Giám đốc để xin ý kiến và chữ ký của Chu Cù. Chủ tịch Công đoàn là một phụ nữ trung niên hòa nhã dễ gần, họ Lý, rất thân thiện và nhiệt tình với mọi người, bà rất quý Trịnh Vi, trước mặt mọi người lúc nào cũng nói chỉ tiếc không có con trai, nếu không chắc chắn bà sẽ lấy Trịnh Vi về nhà làm dâu. Trịnh Vi gọi bà là cô Lý, những lúc rỗi rãi thường chuyện trò với bà. Cô nói với cô Lý sếp không có ở nhà, cô Lý liền ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Trịnh Vi, vừa nói chuyện vừa kể khổ, cũng chỉ là chuyện năm nay Công ty 2 bận rộn suốt một năm, nhân viên đều vất vả, công đoàn muốn tổ chức các hoạt động vui chơi để mọi người giải trí, chỉ buồn là không có kinh phí. Cô Lý hỏi: “Vi Vi này, cháu bảo cô xin số tiền này, Giám đốc có đồng ý không nhỉ? ”

Trịnh Vi cười đáp: “Việc này cháu đâu có biết”.

Cô Lý liền nói: “Cháu không biết thì còn ai biết nữa, cô chỉ hỏi cháu vậy thôi, theo cháu Giám đốc Chu sẽ thế nào nhỉ? ”

“Việc này…” Trịnh Vi hơi khó xử, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Cô chỉ hỏi kín vậy thôi, cô đã hỏi Phó Giám đốc Trương và Phó Giám đốc Tiền, họ đều nói chắc chắn Giám đốc Chu sẽ đồng ý, cô mới mang bảng dự trù kinh phí sang đây, cháu cũng biết đấy, Giám đốc quản rất chặt về mặt kinh phí, tự dưng ai muốn bày chuyện làm gì cho mệt? Cháu ở bên cạnh sếp cả ngày, ít nhiều cũng hiểu suy nghĩ của sếp hơn các cô, cháu cứ thử nói xem, để cô cũng có tinh thần chuẩn bị”.

Trịnh Vi ậm ờ đáp: “Nếu vì lợi ích của anh em, kinh phí lại hợp lý, cháu nghĩ Giám đốc sẽ đồng ý thôi”.

Cô Lý gật đầu, “Cô cũng nghĩ như vậy”.

Năm ngày sau Chu Cù đi công tác về, chiều hôm đầu tiên đi làm, anh gọi Trịnh Vi vào phòng làm việc, không nói câu gì bèn ném ngay công văn ra trước mặt cô, “Cô nói đi, cái gì đây? ”

Mặc dù trong công việc Chu Cù yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ anh nghiêm giọng với cô như lần này, Trịnh Vi chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao, bèn vội cầm công văn đó lên, không phải đơn xin kinh phí của cô Lý từ mấy hôm trước đó sao?

“Em làm sao ạ? ” Trịnh Vi ngơ ngác hỏi.

Chu Cù liền đập ngay bàn, “Tôi đồng ý chi khoản kinh phí này bao giờ? Cô có biết là khi tôi đi công tác về, công đoàn đã tiến hành chuẩn bị cho hoạt động này hay không, các khoản đều lấy tạm từ nguồn quỹ công đoàn do bà Lý Chủ tịch Công đoàn giữ, chỉ đợi tôi đi công tác về ký tên nữa thôi, sau đó đến phòng tài vụ lấy tiền để bù vào. Chúng ta có thể tổ chức các hoạt động, nhưng tôi không chấp nhận cách làm rùm beng lãng phí của họ, vừa nãy tôi hỏi ai cho phép họ tiến hành công tác chuẩn bị trước khi tôi đi công tác về, họ nói chính cô là người nói, Giám đốc Chu chắc chắn sẽ dồng ý… Thư ký Trịnh Vi, cô càng ngày càng giỏi rồi đấy”.

Trịnh Vi tức nghẹn cổ, lên không được xuống cũng không xong, rõ ràng rất muốn thanh minh, nhưng không biết nên nói từ đâu, hình như đúng là cô có nói câu đó, nhưng hoàn toàn không có ý như vậy.

“Em… em không bảo họ làm công tác chuẩn bị, cô Lý…” Cô cầm tờ công văn đó, lúng túng không biết phải giải thích thế nào.

“Thôi được rồi, được rồi, cô không nói tôi cũng biết chuyện này là thế nào, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở vị trí công việc này, đều quan trọng nhất là phải nói năng cẩn thận, linh động nhạy bén, thà rằng không nói, chứ đừng để người khác túm được sơ hở của mình, người ta vừa bỏ tròng ra, cô liền chui luôn vào”.

Trịnh Vi rơm rớm nước mắt: “Cô Lý bảo, Phó Giám đốc Trương và Phó Giám đốc Tiền đều nói anh sẽ đồng ý…”

Chu Cù cười khẩy, “Những lời đó mà cô cũng tin, hai vị đó ở trên cương vị Phó Giám đốc bao nhiêu năm thành ra công cốc à? Họ ngốc đến mức nói những điều đó thay tôi với bà Lý ư? Tôi nên nói thế nào nhỉ? Chắc chắn là Công đoàn biết tôi sẽ không đồng ý, lấy cô ra để làm bia đỡ đạn, tiền trảm hậu tấu mà thôi."

Lúc này đây Trịnh Vi vẫn không quên gỡ tội cho cô Lý, “Cô Lý hiểu sai ý em, chỉ trách em không khéo”.

Chu Cù cũng không nói gì thêm, ra hiệu cho cô bước vào phòng nghỉ phía trong phòng làm việc của anh, bảo cô không được nói gì, sau đó gọi điện cho bà Lý Chủ tịch Công đoàn đến.

Trao đổi chưa được vài câu, Chu Cù còn chưa kịp nhắc nhở, bà Lý đã thành khẩn rút kinh nghiệm, “Lần này đúng là tôi sai, nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt, tôi thấy Giám đốc đi công tác, không dám làm phiền, nhưng tôi lại sợ đợi đến khi Giám đốc về, thời gian gấp, chuẩn bị không được chu đáo, nên đã đến hỏi ý Trịnh Vi, cô ấy nói chắc chắn Giám đốc Chu sẽ đồng ý, chúng tôi tưởng rằng đó là ý của Giám đốc, ai ngờ một cô thư ký như thế mà dám tùy tiện nói ra những điều như vậy”.



Mãi cho đến khi bà Lý đi được một lát, Trịnh Vi mới từ từ mở cửa phòng nghỉ bước ra, Chu Cù lạnh lùng nhìn cô, không nói gì. Không cần anh phải nói gì, Trịnh Vi đã biết mình ngu xuẩn đến nhường nào, cô Lý thân thiện, nhiệt tình, đằng sau nụ cười đó, tất cả đều chân thực và xấu xa biết bao.

Cô không thể khóc được nữa, hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, ngón tay trắng bệch.

Cuối cùng Chu Cù thở dài, “Cô vẫn còn trẻ, còn quá nhiều cái phức tạp trong quan hệ giữa con người với con người cô chưa hiểu. Tôi hy vọng cô sẽ ghi nhớ bài học này, Trịnh Vi, dù là trong cuộc sống hay công việc, cô đều phải nhớ rằng làm gì cũng phải suy nghĩ thật chín chắn”.

Hôm đó hết giờ làm việc, Trịnh Vi gặp cô Lý dưới sân, cô vẫn cười tươi, thân thiện như mọi khi, “Vi Vi, cháu đi đâu vậy, có hẹn với bạn trai hả, sao vội thế? ”

Trịnh Vi liền cười tươi, “Làm gì có ai, cháu vẫn đang đợi cô Lý giới thiệu đấy. Thôi cháu về trước đây, tạm biệt cô! ” Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng cô Lý nữa, nụ cười trên môi Trịnh Vi mới tắt ngấm, cô cảm thấy lòng tê tái.

Sau này, mỗi khi có người khen cô thư ký Trịnh Vi với thâm niên công tác cao, sắc sảo, cẩn thận, làm việc nói năng chu đáo, Trịnh Vi đều thầm cười khẩy và cảm ơn cô Lý, cảm ơn những người đã dạy cho cô hết bài học này đến bài học khác. Thực ra không phải thế, chỉ có điều trước kia cô quá ngốc nghếch, đến khi cô bừng tỉnh giấc, một Tiểu Phi Long quả cảm, bất chấp tất cả đã biến mất sau lưng.

Tốt nghiệp được đúng một năm, Trịnh Vi đã bị một quả bom thiệp hồng nổ cho đầu óc choáng váng. Hà Lục Nha - cô bạn sau khi tốt nghiệp xin về quê dạy học đã tu thành chính quả với anh bạn trai của mình, đám cưới của họ được tổ chức vào một ngày nghỉ cuối tuần trong tháng Bảy. Ngoài hai cô bạn ở xa là Duy Quyên và Tiểu Bắc, một người ở Bắc Kinh, một người ở Tân Cương, còn lại ba người đều đúng hẹn có mặt trong đám cưới được tổ chức trên huyện. Sau khi tốt nghiệp, Trác Mĩ béo hẳn lên, cô đã đăng ký kết hôn với người bạn đời lý tưởng do gia đình giới thiệu, mặc dù không yêu nhiều lắm, nhưng cuộc sống vẫn được coi là nhàn nhã, ổn định. Sau khi gặp nhau, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn gần như không rời nhau nửa bước, họ đều than thở, đúng là càng những người đơn giản càng dễ có được hạnh phúc, Lục Nha là người nói sẽ không yêu trong trường, vậy mà cô là người đầu tiên lấy được chồng. Nhìn cô nép mình vào người chồng thật thà, hiền lành, mỉm cười trong gian phòng cưới giản dị, niềm hạnh phúc đó đã khiến một người vốn không có gì nổi bật của phòng 402 trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Giây phút này đây, trước mặt cô, một Nguyễn Nguyễn xinh đẹp, một Trịnh Vi đáng yêu cũng phải lép vế. Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.

Tối đến, ăn cưới xong trác Mĩ phải về nhà, Nguyễn Nguyễn và Trịnh Vi được Lục Nha giữ lại ngủ đêm trên huyện, Duy Quyên gọi điện thoại đến, dạy cho Lục nha không ít bí quyết nắm quyền kinh tế sau khi lấy chồng, Duy Quyên vẫn thở than, “Cậu là người đầu tiên trong Lục đại Thiên Hậu lấy chồng, chỉ mong nhờ được vía tốt của cậu, mấy người còn lại đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình”. Ba người nghe xong, liền nhìn nhau cười.

Sau đó là Tiểu Bắc ; vừa nhấc điện thoại lên Trịnh Vi liền hét lớn vào ống nghe: “Tru Bắc, nho khô đã ăn chán chưa, tớ nhớ cậu chết đi được! ”

Tiếng cười của Tiểu Bắc vẫn giòn giã như ngày nào, cô nói: “Các cậu biết hiện giờ tớ đang ở đâu không, tớ vừa ăn cơm tối ở nhà anh chàng mối tình đầu của tớ về… H a ha, đừng vội hâm mộ tớ, hôm nay là ngày con trai anh ấy đầy ba tháng, anh ấy lấy một cô gái người dân tộc Auay-oa, đẻ được đứa con đẹp như con lai ấy… Một người có nhiều gen tốt như tớ cũng không thể không thừa nhận, kể cả là con của tớ và anh ấy cũng không thể đẹp như thằng bé đó được. Anh ấy hạnh phúc, tớ mừng cho anh ấy, Lục Nha, cậu lấy chồng rồi, tớ cũng mừng cho cậu… Tớ mừng quá”.

Đưa cô dâu chú rể ngập tràn hạnh phúc về phòng cưới xong xuôi, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn dạo bước về nhà khách của huyện. Đột nhiên Nguyễn Nguyễn nói, “Vi Vi, khi về tớ sẽ xin nghỉ ít ngày để đến chỗ cậu ở nhé? ”

Trịnh Vi hào hứng, “Tất nhiên rồi… nhưng, cậu không phải đi làm à? ”

Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ có bầu rồi, Vi Vi”.



Trịnh Vi khẽ lùi lại hai bước, cô nhìn Nguyễn Nguyễn với ánh mắt thực sự bất ngờ, “Thật không, có thật không, Nguyễn Nguyễn, có thật là cậu sắp được làm mẹ không? Bất ngờ quá nhỉ! ” Cô nhìn vào chiếc bụng vẫn đang nhỏ gọn của cô bạn với vẻ vui mừng và rụt rè.

Nguyễn Nguyễn chỉ khẽ cười, giờ Trịnh Vi mới nhận ra có gì không ổn, bèn dò hỏi: “Nguyễn Nguyễn, cậu đã báo cho Triệu Thế Vĩnh biết chưa? ”

Lúc đầu Nguyễn Nguyễn gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Trịnh Vi khó hiểu, “Nói rồi hay chưa? ”

“Mấy hôm trước tớ gặp anh ấy, tớ bảo, Thế Vĩnh, hình như em có bầu rồi, anh ấy sợ tái mặt, nói cũng không rõ tiếng, chỉ nhắc đi nhắc lại, sao lại thế được, sao lại thế được, rõ ràng là bọn mình đã áp dụng biện pháp an toàn mà…” Nguyễn Nguyễn cười và lắc đầu, “Tớ biết anh ấy giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng đến khi phải chứng kiến chuyện này, tớ vẫn thất vọng. Vì thế sau đó tớ nói, em đùa thôi, đùa cho vui thôi, lúc này anh ấy mới như người trút được gánh nặng”.

Trịnh Vi nổi cáu, “Gã Thế Vĩnh đáng ghét này, nếu gã ấy không giở trò thì làm sao có con được, thế mà lại không dám nhận trách nhiệm. Nguyễn Nguyễn, sao cậu lại có thể nói là đùa chứ, chuyện lớn như thế, cậu phải bảo hắn cưới ngay lập tức, kể cả gia đình hắn bạc bẽo với cậu, hiện giờ cũng không còn lý do gì đẩ ngăn cản các cậu nữa”.

Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ sẽ không lấy anh ấy đâu”.

“Tại sao? ” Trịnh Vi phẫn nộ nói: “Sự việc đã đến nước này, nếu hắn còn không chịu làm đám cưới, tớ sẽ không tha cho hắn! ”

“Tớ hiểu Thế Vĩnh, nếu tớ nói, vì đứa con bọn mình tổ chức đám cười đi, anh ấy sẽ đồng ý. Vấn đề không phải ở anh ấy, mà là ở tớ, Vi Vi tớ không thể lấy anh ấy được, tình yêu của tớ đã chết trong giây phút tớ thông báo có bầu nhưng anh ấy lại tỏ ra hốt hoảng. Những năm tháng qua, tớ đã chắp vá nhiều lần cho cuộc tình này, không muốn rời xa anh ấy, vì tớ trân trọng tình cảm đầu đời của mình, đến giờ mới phát hiện ra rằng, cuộc tình này không hề giống như tớ tưởng tượng. Tớ đã trưởng thành, còn anh ấy thì chưa”.

“Nhưng các cậu vẫn còn đứa con, gã dở hơi đó không tiếc cũng chẳng sao, đứa bé sẽ thế nào”. Trịnh Vi vô cùng lo lắng.

Nguyễn Nguyễn đặt tay mình lên bụng, dường như muốn cảm nhận tiếng động yếu ớt từ trong đó phát ra, bất giác nét mặt cô dịu xuống cô nói: “Tiếc là nó đến không đúng lúc, tớ yêu con, nhưng tớ chỉ là một người phụ nữ bình thường, tớ không muốn khổ vì tình, không muốn vì hành động nông nổi này mà phải vất vả cơ cực, cái giá đó quá đắt. Vi Vi, tớ muốn bỏ nó, đây chính là nguyên nhân khiến tớ phải đến chỗ cậu”.

Trịnh Vi kéo tay Nguyễn Nguyễn, nghẹn ngào nói: “Cậu yên tâm, còn có tớ, tớ sẽ ở bên cậu”.

Một giọt nước rơi xuống bàn tay đang nắm chặt của hai cô gái, lúc rơi xuống âm ấm, một lát đã lạnh giá, không biết là nước mắt của ai.

Về đến thành phố G, Trịnh Vi liền cùng Nguyễn Nguyễn đến bệnh viện tốt nhất trực thuộc trường Đại học y của thành phố để xét nghiệm kiểm tra thai sớm một lần nữa, xác nhận là có thai và tuổi thai khoảng 45 ngày. Nữ bác sĩ trung niên cúi xuống viết bệnh án, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Để sinh hay phá? ” Giọng điềm nhiên, lạnh lùng, tựa như cái thai trong bụng Nguyễn Nguyễn không phải là một sinh mệnh sắp thành hình mà là một khối u.

Nguyễn Nguyễn nghiến răng: “Phá”.

Do thai nhi chưa đầy 50 ngày, vẫn có thể phá thai bằng uống thuốc. Ra khỏi phòng khám, đột nhiên trông Nguyễn Nguyễn có vẻ yếu ớt, Trịnh Vi bảo cô ngồi ở hành lang, còn mình thì đi xếp hàng lấy thuốc. Tối đến, trong phòng của Trịnh Vi, Nguyễn Nguyễn ngồi một mình rất lâu trước bàn làm việc, sau đó tranh thủ lúc Trịnh Vi đi rót nước, liền lấy chai bia đã mở trên bàn để uống với thuốc. Cô vẫn còn nhớ, lần đầu tiên dạy cô uống bia, Thế Vĩnh đã từng nói, mặc dù lúc mới đưa vào miệng vị bia rất đắng, nhưng nếu nhẹ nhàng để nó chạm vào đầu lưỡi, rồi chăm chú thưởng thức, trên đầu lưỡi sẽ như có một đóa hoa thơm ngát đang nở rộ. Giờ đây đóa hoa này đã tàn, ngoài vị đắng ra, chỉ còn cảm giác tê tái.

Hôm sau đến bệnh viện, trong phòng nghỉ dành riêng cho bệnh nhân phá thai bằng thuốc của khoa Sản, Nguyễn Nguyễn đã uống viên thuốc thứ hai, cơn co bóp tử cung của cô đến nhanh hơn, mạnh hơn những bệnh nhân khác cùng phòng, cac bệnh nhân nữ khác đều có chồng hoặc bạn trai đi cùng, bên cạnh cô chỉ có Trịnh Vi. Trịnh Vi ngồi ở mép giường, nhìn bạn cuộn tròn người ở góc tường, không hề rên rỉ, hai bên tóc mai đã ướt sũng mồ hôi, bết chặt vào gương mặt cắt không ra giọt máu.

Trịnh Vi sợ quá, loạng choạng chạy sang phòng khám bên cạnh, thông báo tình hình với bác sĩ đang trực, bác sĩ chỉ bình thản nói, cơ địa của mỗi người khác nhau, phản ứng sau khi uống thuốc cũng khác nhau rất nhiều, có người chỉ giống như một lần kinh nguyệt, có người lại đau như bị tra tấn, tất cả đều là hiện tượng bình thường, không có gì phải ngạc nhiên. Trịnh Vi bực thầm trong bụng, bệnh nhân đã ra nông nỗi này mà còn nói không có gì phải ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cô đã kìm chế được mình, lúc này mà cãi nhau với bác sĩ thì quả là thiếu sáng suốt, cô đành phải theo sát Nguyễn Nguyễn không rời nửa bước, cầu mong thời gian trôi nhanh hơn. Nửa tiếng sau, Nguyễn Nguyễn gắng gượng ngồi dậy, bảo Trịnh Vi ra nhà vệ sinh cùng mình, Nguyễn Nguyễn đóng cửa ở trong đó rất lâu, Trịnh Vi không dám giục bạn, đành phải đi đi lại lại quanh nhà vệ sinh. Khoảng 10 phút sau, Nguyễn Nguyễn mới bước ra, toàn thân cô như vừa bị dìm xuống nước, trên tay là một nhúm giấy vệ sinh màu trắng, Trịnh Vi dìu cô về phòng, bác sĩ giở nhúm giấy đó, để lộ ra một vật nhầy nhụa đầy máu bên trong, rồi lấy một chiếc bông ngoáy tai chọc vào, nhấc lên xem xét một hồi.

Mỗi lần bà bác sĩ chọc vào, Trịnh Vi lại cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, mấy lần như vậy, gần như không thở được nữa, còn Nguyễn Nguyễn vẫn yếu ớt, nhưng bình tĩnh theo dõi các động tác của bác sĩ, như đang xem người khác chơi trò chơi vậy.

“Xong rồi, phôi thai đã ra hết rồi, các chị có thể về, về nhà uống thuốc như đã dặn, nghỉ ngơi vài ngày là không còn vấn đề gì đâu”.

Hai người vừa ra đến cửa, liền bị bác sĩ gọi lại, “Này, các chị mang cái này đi đi, vứt vào thùng rác nhà vệ sinh trước mặt đó”.

Nguyễn Nguyễn túm nó trong tay, lúc đi qua nhà vệ sinh, nhẹ tay vứt vào thùng rác, đi được vài bước, Trịnh Vi định quay người lại, Nguyễn Nguyễn bèn ngăn cô, “Đừng quay lại”.

Mãi cho đến khi ra khỏi cổng bệnh viện, Trịnh Vi vẫn cảm thấy vô củng hụt hẫng, một sinh mệnh đã bị hủy diệt như vậy sao, chỉ vì nó xuất hiện không đúng lúc? Dường như hiểu hết những suy nghĩ của bạn, Nguyễn Nguyễn bước đi có phần khập khiễng nói với cô: “Hơi tàn nhẫn phải không? Trước đây sao chúng ta lại không biết tình cảm cũng nhầy nhụa máu như thế nhỉ. Như thế cũng tốt, tớ đã trả xong vật cuối cùng anh ấy để lại cho tớ”.

Trịnh Vi không biết nói gì hơn, đang thất thần, liền nghe thấy tiếng một anh chàng đang đi về chỗ cô gọi, “Hê, là em hả, đồ con nít khóc nhè! ”

Cô nhìn xung quanh, ngoài họ ra không còn ai khác, nhưng rõ ràng anh chàng đó trông rất lạ, cô cau mày tỏ vẻ thắc mắc, “Anh nói chuyện với em hả… anh là ai nhỉ? Nhận nhầm người rồi thì phải? ”

Anh chàng đó cười lớn, “Làm sao có thể nhận nhầm được, dù có biến thành tro anh vẫn nhận ra em, bốn năm hay là năm năm về trước, khi anh còn đang học cao học, tại phòng anh, em đã quỳ xuống trước mặt anh túm chặt quần anh khóc như mưa như gió, cuối cùng anh còn đưa em lên xe bus. Em quên rồi nhưng làm sao anh quên được, khóc xong em liền phủi mông ra về, mấy tháng sau đó anh trở thành kẻ bạc tình nổi tiếng trong ký túc xá, giải thích mãi người yêu mới tin đấy”.

Nghe xong Trịnh Vi mặt đỏ tía tai, thầm nghĩ, hóa ra là anh ta, bạn cùng phòng của Lâm Tĩnh, chuyện này đúng là xấu hổ thật, nếu mình cứ ăn vạ đến cùng thì anh ta có làm được gì mình không nhỉ?

Anh chàng đó không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô im lặng, nghĩ cô đã nhận ra mình, bèn tỏ ra quan tâm hỏi: “Sao vậy, em ốm à? ”

“Không, em đưa bạn em đến khám bệnh”.

Anh chàng liền gật đầu, “Vậy hả, vợ anh vừa sinh con trai, anh đến đón cô ấy xuất viện. Lâm Tĩnh không đến đón em hả? ”

“Lâm… hả? ” Trịnh Vi chưa kịp phản ứng, thế này là thế nào nhỉ.

Anh chàng nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Trịnh Vi, lập tức hiểu ra hình như mình đã nói sai, “Xin lỗi nhé, em và Lâm Tĩnh không đi lại với nhau hả, anh cứ tưởng… Lần đó, em đi khỏi được một hôm, Lâm Tĩnh gọi điện từ Mỹ về, bảo gửi ngay cuốn truyện mà cậu ấy để quên qua đường bưu điện cho cậu ấy, anh bảo với cậu ấy, cuốn truyện đã bị một cô gái khóc như mưa như gió mang đi rồi, cậu ấy im lặng một hồi lâu. Sau đó bọn em không liên lạc gì với nhau nữa à? ”

Trịnh Vi vội vàng lắc đầu “Em xin lỗi, bạn em hơi mệt bọn em về trước đây”.

“Ấy,. đợi chút đã”. Dường như anh chàng đó khá thân với Lâm Tĩnh, lại bổ sung thêm một câu, “Năm ngoái Lâm Tĩnh về nước, cậu ấy còn nói là đi tìm em, bọn em không gặp nhau hả, hiện giờ cậu ấy ở…”

“Em không muốn biết! ” Trịnh Vi lập tức ngắt lời anh bạn, sau đó mới cảm thấy thái độ của mình có phần thái quá, dù sao anh ta cũng có ý tốt, huống hồ anh ta đã từng an ủi cô trong lúc cô khóc lóc đau khổ nhất, “Em xin lỗi, những chuyện đã qua, em thực sự không muốn biết nữa”.

Không biết có phải là do sự nhạy cảm vốn có ở người học luật hay không, anh chàng đó liền liếc cô gái đã có quá nhiều thay đổi này một lần nữa, rút ngay bút và mẩu giấy trong túi áo ra rồi viết một dãy số, “Số điện thoại của Lâm Tĩnh, em cầm đi, cầm đi, liên lạc với cậu ta hay không là tùy em."

Trịnh Vi giấu hai tay sau lưng tỏ ý không muốn cầm, cuối cùng Nguyễn Nguyễn đành đón lấy mẩu giấy đó. Lúc ngồi trên xe taxi, Nguyễn Nguyễn đặt mẩu giấy đó lên đùi Trịnh Vi, thều thào nói: “Ngốc thế, tội gì phải bực với mình? ”

Trịnh Vi cầm mẩu giấy lên, không buồn nhìn mà vo viên lại, rồi kéo cửa kính xuống vứt ra ngoài, lúc kéo cửa kính lên, cô nhìn thấy bóng một người trong đó, dường như đôi mắt đang ngân ngấn nước mắt.

Anh chàng đó nói một năm về trước Lâm Tĩnh quay về tìm cô, cô không thấy bất ngờ, chỉ có điều anh đã đi được bốn năm, hơn 1. 460 ngày, trong những ngày tháng đó, trong lúc cô đâu khổ tuyệt vọng nhất, anh đã ở đâu?

Nguyễn Nguyễn khẽ thở dài, “Thư ký Trịnh Vi, cô có biết là ném rác ra ngoài cửa sổ sẽ bị phạt không? ”

Trịnh Vi vẫn nhìn ra ngoài, một lúc lâu sau, cô mới nói: “Nếu tớ chấp nhận để phạt, chú công an có trả lại vật chứng cho tớ không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom