Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1043 “Cậu muốn chết! Ra tay đi!”
Nhạc Thiên cũng cười nói: “Chàng trai, cũng đã từng có người nói như thế ở trước mặt tôi, cuối cùng kết cục của người đó không tốt đâu!”
Trên mặt Trần Hạo hiện ra vẻ “hơi sợ”: “Đáng sợ như thế sao! Vậy ông hãy nói về lựa chọn thứ ba đi!”
Trong mắt Nhạc Thiên liên tục lấp loé ánh sáng: “Trần Hạo, tôi vẫn cảm thấy cậu là người thông minh, đạo lý chim khôn biết chọn cây đậu đơn giản như vậy, không cần để tôi dạy cậu chứ!”
“Ôi trời, ông nói xem, rõ ràng ông là một tên côn đồ ở thế giới ngầm, lại phải tỏ ra lịch sự như thế, có ý gì chứ?”, Trần Hạo cười ha ha nói.
Nhạc Thiên cười lạnh, bỗng nhiên quay người.
Vèo vèo!
Trong nháy mắt bên trong nhà chính vang lên những tiếng xé gió, mấy người áo đen đầy sát khí bỗng nhiên lao ra xung quanh.
Mà bên ngoài nhà chính, có rất nhiều người áo đen oai phong lẫm liệt đứng trên tường đỏ ngói xanh.
Nóc nhà, trong sân, khắp nơi toàn là côn đồ.
Trần Hạo tùy ý nhìn sang, ít nhất cũng phải đến hai, ba trăm người.
Nhưng dưới trận chiến hừng hực sát khí này, anh vẫn không hề có vẻ e sợ.
“Lão già, sợ là ông chưa tra rõ lai lịch của tôi rồi đúng không? Cho rằng nhiều người là có thể hù dọa tôi? Có phải ông nghĩ đơn giản quá rồi không?”
Nhạc Thiên nói: “Nếu tôi đã chọn để cậu đến, sao có thể không tra rõ chứ, cậu có thể đánh, nhưng có thể nhanh hơn súng được sao?”
Ông ta vừa dứt lời, trong nháy mắt đám đàn em của ông ta ở trong phòng đã thi nhau cầm súng nhắm ngay vào Trần Hạo.
Nhạc Thiên hống hách nhìn chằm chằm vào anh, cười lạnh: “Tôi biết cậu có thể đánh, thậm chí còn đánh được cả tiểu tông sư, chỉ đáng tiếc là chiến tích đánh bại tiểu tông sư đó không lọt được vào mắt tôi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm đứng lên: "Ai da! Lão già, ông cảm thấy ông hoàn toàn chắc chắn, nhưng sao ông biết được tôi lại dám đến đây mà không có niềm tin tuyệt đối chứ?”
Vèo! Anh vừa nói xong đã ra tay, bóng người loé lên như ma quỷ, vươn tay tóm lấy cổ họng của Thiên gia.
Biến hoá trong chớp mắt này khiến người xung quanh cực kì sợ hãi, ai cũng không nghĩ tới, dưới thiên la địa võng thế này mà người ra tay trước lại là Trần Hạo chỉ có một mình.
Thấy tay của anh sắp tóm được cổ của Thiên gia.
Vệ sĩ đứng sau lưng ông ta liền giơ súng nhắm ngay vào lưng anh.
Trần Hạo cười ha ha nói: “Để xem ai chết trước...”
Vèo! Ngay lúc này, Nhạc Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười kì quái, cơ thể của ông ta lướt sang ngang nửa mét.
Nhạc Thiên lại là người luyện võ, đã tranh thủ cho mình được mấy giây.
Đoàng đoàng đoàng! Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.
Nếu như Trần Hạo tiếp tục tóm lấy Nhạc Thiên, nhất định sẽ trúng đạn.
“Trần Hạo, cậu bị lừa rồi!”, trong mắt Nhạc Thiên toàn là ánh sáng âm trầm.
Trước khi anh đến, ông ta và Bàng Phong đã đoán được thực lực của anh rất cao, cho nên sau khi diễn tập mười lần đã lựa chọn phương án ổn thỏa nhất.
Lúc này, ở trong mắt Nhạc Thiên, Trần Hạo đã rơi vào hoàn cảnh không thể quay đầu được rồi.
Nếu anh đã chọn con đường chết cuối cùng, ông ta cũng không ngại tiễn anh đi một đoạn đường.
Chỉ là Nhạc Thiên không nghĩ tới, Trần Hạo còn mạnh hơn dự đoán của ông ta và Bàng Phong.
Ngay trong chớp mắt tiếng súng vang, Trần Hạo đã biến mất, anh không lựa chọn đuổi theo Nhạc Thiên, mà quay trở lại.
Máu tươi bỗng chốc phun ra, một con dao găm xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh.
Đàn em đang cầm súng của Nhạc Thiên chết ngay lập tức.
Sau những ánh dao sáng loáng lấp loé, mấy cái xác không đầu đứng thẳng tắp, trong không khí lan tràn ra mùi máu tanh dày đặc.
“Lão già, sao tôi lại cảm thấy ông bị lừa rồi nhỉ?”, Trần Hạo hứng thú nói.
“Cậu muốn chết! Ra tay đi!”, cuối cùng Nhạc Thiên đã thay đổi sắc mặt, gào lên một tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ rắn chắc phía sau ông ta bỗng vỡ vụn, những mảnh gỗ bắn về phía Trần Hạo giống như những mũi tên.
Bàng Phong - bán bộ tông sư đã ra tay!
Trên mặt Trần Hạo hiện ra vẻ “hơi sợ”: “Đáng sợ như thế sao! Vậy ông hãy nói về lựa chọn thứ ba đi!”
Trong mắt Nhạc Thiên liên tục lấp loé ánh sáng: “Trần Hạo, tôi vẫn cảm thấy cậu là người thông minh, đạo lý chim khôn biết chọn cây đậu đơn giản như vậy, không cần để tôi dạy cậu chứ!”
“Ôi trời, ông nói xem, rõ ràng ông là một tên côn đồ ở thế giới ngầm, lại phải tỏ ra lịch sự như thế, có ý gì chứ?”, Trần Hạo cười ha ha nói.
Nhạc Thiên cười lạnh, bỗng nhiên quay người.
Vèo vèo!
Trong nháy mắt bên trong nhà chính vang lên những tiếng xé gió, mấy người áo đen đầy sát khí bỗng nhiên lao ra xung quanh.
Mà bên ngoài nhà chính, có rất nhiều người áo đen oai phong lẫm liệt đứng trên tường đỏ ngói xanh.
Nóc nhà, trong sân, khắp nơi toàn là côn đồ.
Trần Hạo tùy ý nhìn sang, ít nhất cũng phải đến hai, ba trăm người.
Nhưng dưới trận chiến hừng hực sát khí này, anh vẫn không hề có vẻ e sợ.
“Lão già, sợ là ông chưa tra rõ lai lịch của tôi rồi đúng không? Cho rằng nhiều người là có thể hù dọa tôi? Có phải ông nghĩ đơn giản quá rồi không?”
Nhạc Thiên nói: “Nếu tôi đã chọn để cậu đến, sao có thể không tra rõ chứ, cậu có thể đánh, nhưng có thể nhanh hơn súng được sao?”
Ông ta vừa dứt lời, trong nháy mắt đám đàn em của ông ta ở trong phòng đã thi nhau cầm súng nhắm ngay vào Trần Hạo.
Nhạc Thiên hống hách nhìn chằm chằm vào anh, cười lạnh: “Tôi biết cậu có thể đánh, thậm chí còn đánh được cả tiểu tông sư, chỉ đáng tiếc là chiến tích đánh bại tiểu tông sư đó không lọt được vào mắt tôi!”
Trần Hạo cười tủm tỉm đứng lên: "Ai da! Lão già, ông cảm thấy ông hoàn toàn chắc chắn, nhưng sao ông biết được tôi lại dám đến đây mà không có niềm tin tuyệt đối chứ?”
Vèo! Anh vừa nói xong đã ra tay, bóng người loé lên như ma quỷ, vươn tay tóm lấy cổ họng của Thiên gia.
Biến hoá trong chớp mắt này khiến người xung quanh cực kì sợ hãi, ai cũng không nghĩ tới, dưới thiên la địa võng thế này mà người ra tay trước lại là Trần Hạo chỉ có một mình.
Thấy tay của anh sắp tóm được cổ của Thiên gia.
Vệ sĩ đứng sau lưng ông ta liền giơ súng nhắm ngay vào lưng anh.
Trần Hạo cười ha ha nói: “Để xem ai chết trước...”
Vèo! Ngay lúc này, Nhạc Thiên bỗng nhiên nở một nụ cười kì quái, cơ thể của ông ta lướt sang ngang nửa mét.
Nhạc Thiên lại là người luyện võ, đã tranh thủ cho mình được mấy giây.
Đoàng đoàng đoàng! Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.
Nếu như Trần Hạo tiếp tục tóm lấy Nhạc Thiên, nhất định sẽ trúng đạn.
“Trần Hạo, cậu bị lừa rồi!”, trong mắt Nhạc Thiên toàn là ánh sáng âm trầm.
Trước khi anh đến, ông ta và Bàng Phong đã đoán được thực lực của anh rất cao, cho nên sau khi diễn tập mười lần đã lựa chọn phương án ổn thỏa nhất.
Lúc này, ở trong mắt Nhạc Thiên, Trần Hạo đã rơi vào hoàn cảnh không thể quay đầu được rồi.
Nếu anh đã chọn con đường chết cuối cùng, ông ta cũng không ngại tiễn anh đi một đoạn đường.
Chỉ là Nhạc Thiên không nghĩ tới, Trần Hạo còn mạnh hơn dự đoán của ông ta và Bàng Phong.
Ngay trong chớp mắt tiếng súng vang, Trần Hạo đã biến mất, anh không lựa chọn đuổi theo Nhạc Thiên, mà quay trở lại.
Máu tươi bỗng chốc phun ra, một con dao găm xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh.
Đàn em đang cầm súng của Nhạc Thiên chết ngay lập tức.
Sau những ánh dao sáng loáng lấp loé, mấy cái xác không đầu đứng thẳng tắp, trong không khí lan tràn ra mùi máu tanh dày đặc.
“Lão già, sao tôi lại cảm thấy ông bị lừa rồi nhỉ?”, Trần Hạo hứng thú nói.
“Cậu muốn chết! Ra tay đi!”, cuối cùng Nhạc Thiên đã thay đổi sắc mặt, gào lên một tiếng.
Ngay sau đó, cánh cửa gỗ rắn chắc phía sau ông ta bỗng vỡ vụn, những mảnh gỗ bắn về phía Trần Hạo giống như những mũi tên.
Bàng Phong - bán bộ tông sư đã ra tay!