Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1009 Johnny ông là ai chứ?
Mà lời học sinh vừa nói kia khiến ông ta rất khó chịu, nên phải dùng hành động thực tế để chứng minh rằng người Hoa bất tài.
Johnny ông là ai chứ? Là người thôi miên đứng hàng top mười thế giới, sao người Hoa dám nghi ngờ tài năng của ông ta chứ?
“Các người càng biểu hiện như vậy càng khiến tôi khinh bỉ các người hơn!”, Johnny cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí trở nên lúng túng hơn.
Còn Johnny thì đứng trên bục kiêu ngạo, khiêu khích nhìn về đám khán giả.
Nếu không phải nền kinh tế nước Hoa hiện đang đứng hàng đầu, người giàu có rất nhiều, thì ông ta còn chả thèm đến nước Hoa diễn thuyết đâu!
Ấy thế còn có người hoài nghi trình độ của mình nữa! Ở trong mắt ông ta, một lũ người Hoa đang ngồi trước mặt này đều ngu dốt, ếch ngồi đáy giếng.
Người dẫn chương trình thấy bầu không khí bức bối, bèn vội vàng đi lên dập lửa: “Mọi người yên tâm, ông Johnny là nhà thôi miên hàng đầu nước Mễ, năm ngoái ở nước Mễ, số lượng bệnh nhân ông ấy chữa trị xếp hạng thứ hai, mọi người không cần băn khoăn đến tính an toàn!”
Giang Ngạo Tuyết hỏi: “Lão già người nước ngoài này thật là phách lối, hay là chúng ta đi thôi. Cứ cho là ông ta có thể giải quyết vấn đề của tôi thì tôi cũng không thèm, thì sao chứ? Người nước Mễ thì giỏi lắm à?"
Trần Hạo khẽ cười, thầm nghĩ, chúng ta tới đây chính là để tìm ông ta, không cho ông ta biết tay, sao có thể tuỳ tiện đi như vậy chứ?
Lần trước, sau khi Trần Hạo chữa trị sơ qua cho Giang Ngạo Tuyết đã phát hiện một vấn đề.
Triệu chứng trên cơ thể Giang Ngạo Tuyết không phải là hậu di chứng, cũng chẳng phải là bóng ma tâm lý, mà là cao thủ thôi miên để lại dấu tích trong lòng cô.
Nếu Trần Hạo không phải vừa giỏi thôi miên, vừa là một cao thủ Trung y thì cũng không nhận ra được sự khác thường này.
Ngày ấy, sau khi Trần hạo phát hiện tình hình, anh đã sai người điều tra xem gần đâu có cao thủ thôi miên nào đến tỉnh Sở hay không.
Lý Vân Dương vừa bắt tay vào việc là điều tra ra Johnny ngay.
Trần Hạo đã cẩn thận hỏi thăm, gần đây Giang Ngạo Tuyết không tiếp xúc với người lạ, hơn nữa, anh cũng chắc rằng luồng khí u ám trên người cô ấy không phải do người thôi miên khi trước gây ra, cho nên chỉ có một trường hợp là có ai đó đã ra tay chỉ dựa vào quá trình tiếp xúc ngắn ngủi.
Trong tất cả cao thủ thôi miên ở tỉnh Sở lúc này chỉ có Johnny phù hợp với điều kiện này, đây cũng là nguyên nhân Trần Hạo đưa Giang Ngạo Tuyết đến đây nghe diễn thuyết.
“Không phải cô đi mà là tôi đi!”, Trần Hạo cười híp mắt đứng dậy.
Giang Ngạo Tuyết bất ngờ, không đợi cho cô hỏi lý do, anh đã nói: “Tôi lên!”
Người dẫn chương trình thấy cuối cùng đã có người đồng ý lên đài, mới âm thầm thở phào.
Anh ta là người của ban tổ chức, người tổ chức đã bỏ tiền ra mời Johnny đến đây.
Nếu Johnny vẫn luôn tiếp tục làm bầu không khí trở nên gượng gạo như vậy, không có ai phối hợp biểu diễn với ông ta, buổi diễn thuyết không thành công thì sau còn ai đến đây xem chứ?
Thế nên, Trần Hạo lên đài đã cứu nguy cho ban tổ chức.
Tuy Johnny coi thường người Hoa, nhưng kỹ thuật thôi miên cũng rất ra gì và này nọ.
Người dẫn chương trình biết rõ chỉ cần cho ông ta một cơ hội bày ra thực lực của mình, nhất định ông ta sẽ khiến tất cả khán giả đến đây dự thính nể phục.
Đến lúc đó, sự thần kỳ của Johnny sẽ lan truyền khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng bao lâu sau, buổi diễn thuyết này sẽ thành công vang dội, được nhiều người biết đến.
Johnny thấy có người dám đứng lên, khẽ cười, trong đầu thầm nghĩ, đợi lát nữa sẽ cho Trần Hạo biết tay, để cho anh xấu mặt, đồng thời cũng cho đám người Hoa ngu muội dốt nát này biết cái gì là thôi miên, nước Mễ đã đi trước thời đại bao nhiêu.
Ông ta lâng lâng nghĩ ngợi về những điều này, trên mặt còn tỏ vẻ không mặn cũng chả nhạt, cười nói: “Người trẻ tuổi, dũng cảm lắm, lại đây, lên đài nào!”
Trần Hạo xoay người chuẩn bị đi lên.
Johnny ông là ai chứ? Là người thôi miên đứng hàng top mười thế giới, sao người Hoa dám nghi ngờ tài năng của ông ta chứ?
“Các người càng biểu hiện như vậy càng khiến tôi khinh bỉ các người hơn!”, Johnny cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí trở nên lúng túng hơn.
Còn Johnny thì đứng trên bục kiêu ngạo, khiêu khích nhìn về đám khán giả.
Nếu không phải nền kinh tế nước Hoa hiện đang đứng hàng đầu, người giàu có rất nhiều, thì ông ta còn chả thèm đến nước Hoa diễn thuyết đâu!
Ấy thế còn có người hoài nghi trình độ của mình nữa! Ở trong mắt ông ta, một lũ người Hoa đang ngồi trước mặt này đều ngu dốt, ếch ngồi đáy giếng.
Người dẫn chương trình thấy bầu không khí bức bối, bèn vội vàng đi lên dập lửa: “Mọi người yên tâm, ông Johnny là nhà thôi miên hàng đầu nước Mễ, năm ngoái ở nước Mễ, số lượng bệnh nhân ông ấy chữa trị xếp hạng thứ hai, mọi người không cần băn khoăn đến tính an toàn!”
Giang Ngạo Tuyết hỏi: “Lão già người nước ngoài này thật là phách lối, hay là chúng ta đi thôi. Cứ cho là ông ta có thể giải quyết vấn đề của tôi thì tôi cũng không thèm, thì sao chứ? Người nước Mễ thì giỏi lắm à?"
Trần Hạo khẽ cười, thầm nghĩ, chúng ta tới đây chính là để tìm ông ta, không cho ông ta biết tay, sao có thể tuỳ tiện đi như vậy chứ?
Lần trước, sau khi Trần Hạo chữa trị sơ qua cho Giang Ngạo Tuyết đã phát hiện một vấn đề.
Triệu chứng trên cơ thể Giang Ngạo Tuyết không phải là hậu di chứng, cũng chẳng phải là bóng ma tâm lý, mà là cao thủ thôi miên để lại dấu tích trong lòng cô.
Nếu Trần Hạo không phải vừa giỏi thôi miên, vừa là một cao thủ Trung y thì cũng không nhận ra được sự khác thường này.
Ngày ấy, sau khi Trần hạo phát hiện tình hình, anh đã sai người điều tra xem gần đâu có cao thủ thôi miên nào đến tỉnh Sở hay không.
Lý Vân Dương vừa bắt tay vào việc là điều tra ra Johnny ngay.
Trần Hạo đã cẩn thận hỏi thăm, gần đây Giang Ngạo Tuyết không tiếp xúc với người lạ, hơn nữa, anh cũng chắc rằng luồng khí u ám trên người cô ấy không phải do người thôi miên khi trước gây ra, cho nên chỉ có một trường hợp là có ai đó đã ra tay chỉ dựa vào quá trình tiếp xúc ngắn ngủi.
Trong tất cả cao thủ thôi miên ở tỉnh Sở lúc này chỉ có Johnny phù hợp với điều kiện này, đây cũng là nguyên nhân Trần Hạo đưa Giang Ngạo Tuyết đến đây nghe diễn thuyết.
“Không phải cô đi mà là tôi đi!”, Trần Hạo cười híp mắt đứng dậy.
Giang Ngạo Tuyết bất ngờ, không đợi cho cô hỏi lý do, anh đã nói: “Tôi lên!”
Người dẫn chương trình thấy cuối cùng đã có người đồng ý lên đài, mới âm thầm thở phào.
Anh ta là người của ban tổ chức, người tổ chức đã bỏ tiền ra mời Johnny đến đây.
Nếu Johnny vẫn luôn tiếp tục làm bầu không khí trở nên gượng gạo như vậy, không có ai phối hợp biểu diễn với ông ta, buổi diễn thuyết không thành công thì sau còn ai đến đây xem chứ?
Thế nên, Trần Hạo lên đài đã cứu nguy cho ban tổ chức.
Tuy Johnny coi thường người Hoa, nhưng kỹ thuật thôi miên cũng rất ra gì và này nọ.
Người dẫn chương trình biết rõ chỉ cần cho ông ta một cơ hội bày ra thực lực của mình, nhất định ông ta sẽ khiến tất cả khán giả đến đây dự thính nể phục.
Đến lúc đó, sự thần kỳ của Johnny sẽ lan truyền khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng bao lâu sau, buổi diễn thuyết này sẽ thành công vang dội, được nhiều người biết đến.
Johnny thấy có người dám đứng lên, khẽ cười, trong đầu thầm nghĩ, đợi lát nữa sẽ cho Trần Hạo biết tay, để cho anh xấu mặt, đồng thời cũng cho đám người Hoa ngu muội dốt nát này biết cái gì là thôi miên, nước Mễ đã đi trước thời đại bao nhiêu.
Ông ta lâng lâng nghĩ ngợi về những điều này, trên mặt còn tỏ vẻ không mặn cũng chả nhạt, cười nói: “Người trẻ tuổi, dũng cảm lắm, lại đây, lên đài nào!”
Trần Hạo xoay người chuẩn bị đi lên.