Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 992 Tại sao giờ lại có nhiều tiền như vậy?
Nghe thấy vậy, Trần Hạo quay đầu nhìn Tiêu Nhất Phi: “Cửu Khúc đang gặp vấn đề về tài chính hả?”
“Đừng có nghe cô của em nói quá lên, chẳng qua là dạo gần đây có mấy dự án đang phát triển, mục tiêu của công ty có hơi trì trệ, em đã cắt bỏ một số dự án không có triển vọng rồi. Sau khi huy động được vốn sẽ không có rắc rối gì đâu”, Tiêu Nhất Phi nói.
Tiêu Thúy Lan thấy Tiêu Nhất Phi thậm chí còn bàn giao công việc với Trần Hạo, tức giận trợn trắng mắt: “Cháu còn giải thích với tên đó? Cậu ta thì biết cái gì? Cậu ta thì hiểu cái quái gì chứ! Tên đó chỉ là một tên ăn bám mà thôi! Ôi giời, Nhất Phi yêu quý của cô, không phải cháu bị cái tên này mê hoặc đầu óc rồi chứ?”
Trần Hạo chẳng thèm để ý Tiêu Thúy Lan, nói: “Đồ ngốc này, em gặp khó khăn như vậy mà sao không nói với anh một tiếng?”
Lúc này, Tiêu Thúy Lan cười khẩy nói chen vào: “Nói với cậu rồi thì cậu làm được gì? Cho tiền lẻ để bắt xe hả?”
Trần Hạo không thèm đếm xỉa đến Tiêu Thúy Lan, nói với Tiêu Nhất Phi: “Sao lại đi cắt bỏ dự án chứ, chỉ cần là dự án em vừa ý thì cứ theo đuổi! Không đủ tiền thì anh sẽ cho em thêm để thu xếp là được mà. Vẫn là tài khoản lúc trước đúng không?”
Tiêu Nhất Phi hơi sửng sốt, cứ tưởng là anh cố tình làm vậy cho cô mình nhìn thấy.
Nhưng một câu nói sau đó của Trần Hạo đã đủ khiến cô ấy ấm lòng, tuy biết rõ là anh đang diễn trò nhưng Tiêu Nhất Phi nghe vào tai vẫn cảm thấy thật thoải mái.
“Đồ ngốc này, em muốn làm gì anh đều sẽ hỗ trợ, nếu muốn làm thì chúng ta phải làm cho hoành tráng nhất! Em là con của bác gái, tiền của anh không phải để cho em sử dụng sao?”
Vừa nói Trần Hạo vừa lấy điện thoại ra chuyển tiền, điện thoại Tiêu Nhất Phi lập tức có thông báo.
Tiêu Thúy Lan hoàn toàn không tin Trần Hạo là người có tiền: “Cậu còn giả bộ gì chứ! Tuy tôi đây chưa bao giờ thấy được quá nhiều tiền nhưng vài triệu vài chục triệu cũng đã được gặp qua rồi, nghèo thì nhận nghèo đi còn giả bộ cái gì? Giả bộ cậu không phải là một tên nghèo kiết xác sao?”
Dứt lời, Tiêu Thúy Lan không đợi Tiêu Nhất Phi đồng ý, cầm điện thoại di động trên ghế sofa của cô ấy lên đọc tin nhắn chuyển tiền.
Sau đó trông bà ta cứ như vừa bị sét đánh trúng một cái.
Bà ta nhìn thấy trong tin nhắn của ngân hàng vừa được gửi đến, hiện lên một chuỗi dài số không, bà ta còn sợ mình đếm sai, nên không ngừng đếm đi đếm lại ba lần.
Tám…tám số không?
Ông trời ơi!
Mười...một trăm...
Hay là một trăm ngàn…một trăm triệu?
Trời ạ! Đây có phải là số tiền mà Trần Hạo vừa chuyển cho Tiêu Nhất Phi không vậy?
Đùa mình sao? Chẳng phải ngày thường tên này còn chẳng có một xu dính túi à? Chẳng phải là nghèo đến mức phải đi ở rể nhà người ta sao?
Tại sao giờ lại có nhiều tiền như vậy?
Nói chuyển liền chuyển một phát cả mấy trăm triệu?
Tiêu Thúy Lan dụi mắt không tin, sau đó đếm lại lần nữa, vẫn là tám con số không, không thiếu một cái!
Điều đáng sợ hơn lúc nãy bà ta còn bỏ qua ký hiệu $!
“Đừng có nghe cô của em nói quá lên, chẳng qua là dạo gần đây có mấy dự án đang phát triển, mục tiêu của công ty có hơi trì trệ, em đã cắt bỏ một số dự án không có triển vọng rồi. Sau khi huy động được vốn sẽ không có rắc rối gì đâu”, Tiêu Nhất Phi nói.
Tiêu Thúy Lan thấy Tiêu Nhất Phi thậm chí còn bàn giao công việc với Trần Hạo, tức giận trợn trắng mắt: “Cháu còn giải thích với tên đó? Cậu ta thì biết cái gì? Cậu ta thì hiểu cái quái gì chứ! Tên đó chỉ là một tên ăn bám mà thôi! Ôi giời, Nhất Phi yêu quý của cô, không phải cháu bị cái tên này mê hoặc đầu óc rồi chứ?”
Trần Hạo chẳng thèm để ý Tiêu Thúy Lan, nói: “Đồ ngốc này, em gặp khó khăn như vậy mà sao không nói với anh một tiếng?”
Lúc này, Tiêu Thúy Lan cười khẩy nói chen vào: “Nói với cậu rồi thì cậu làm được gì? Cho tiền lẻ để bắt xe hả?”
Trần Hạo không thèm đếm xỉa đến Tiêu Thúy Lan, nói với Tiêu Nhất Phi: “Sao lại đi cắt bỏ dự án chứ, chỉ cần là dự án em vừa ý thì cứ theo đuổi! Không đủ tiền thì anh sẽ cho em thêm để thu xếp là được mà. Vẫn là tài khoản lúc trước đúng không?”
Tiêu Nhất Phi hơi sửng sốt, cứ tưởng là anh cố tình làm vậy cho cô mình nhìn thấy.
Nhưng một câu nói sau đó của Trần Hạo đã đủ khiến cô ấy ấm lòng, tuy biết rõ là anh đang diễn trò nhưng Tiêu Nhất Phi nghe vào tai vẫn cảm thấy thật thoải mái.
“Đồ ngốc này, em muốn làm gì anh đều sẽ hỗ trợ, nếu muốn làm thì chúng ta phải làm cho hoành tráng nhất! Em là con của bác gái, tiền của anh không phải để cho em sử dụng sao?”
Vừa nói Trần Hạo vừa lấy điện thoại ra chuyển tiền, điện thoại Tiêu Nhất Phi lập tức có thông báo.
Tiêu Thúy Lan hoàn toàn không tin Trần Hạo là người có tiền: “Cậu còn giả bộ gì chứ! Tuy tôi đây chưa bao giờ thấy được quá nhiều tiền nhưng vài triệu vài chục triệu cũng đã được gặp qua rồi, nghèo thì nhận nghèo đi còn giả bộ cái gì? Giả bộ cậu không phải là một tên nghèo kiết xác sao?”
Dứt lời, Tiêu Thúy Lan không đợi Tiêu Nhất Phi đồng ý, cầm điện thoại di động trên ghế sofa của cô ấy lên đọc tin nhắn chuyển tiền.
Sau đó trông bà ta cứ như vừa bị sét đánh trúng một cái.
Bà ta nhìn thấy trong tin nhắn của ngân hàng vừa được gửi đến, hiện lên một chuỗi dài số không, bà ta còn sợ mình đếm sai, nên không ngừng đếm đi đếm lại ba lần.
Tám…tám số không?
Ông trời ơi!
Mười...một trăm...
Hay là một trăm ngàn…một trăm triệu?
Trời ạ! Đây có phải là số tiền mà Trần Hạo vừa chuyển cho Tiêu Nhất Phi không vậy?
Đùa mình sao? Chẳng phải ngày thường tên này còn chẳng có một xu dính túi à? Chẳng phải là nghèo đến mức phải đi ở rể nhà người ta sao?
Tại sao giờ lại có nhiều tiền như vậy?
Nói chuyển liền chuyển một phát cả mấy trăm triệu?
Tiêu Thúy Lan dụi mắt không tin, sau đó đếm lại lần nữa, vẫn là tám con số không, không thiếu một cái!
Điều đáng sợ hơn lúc nãy bà ta còn bỏ qua ký hiệu $!