Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 991 Không biết đây là nghiệp chướng gì.
Bà ta vừa thấy Trần Hạo đã mắng nhiếc, trút hết toàn bộ cơn giận vì vừa rồi bị Tiêu Nhất Phi làm lơ lên người anh.
Tiêu Thúy Lan thỏa sức hất hàm phỉ báng, cảm thấy những lời nhân danh đạo đức của mình quá đúng đắn, dù nói thế nào thì Trần Hạo cũng phải im như thóc vì suy cho cùng chuyện anh đã kết hôn chính là sự thật.
Nhưng bà ta không nghĩ rằng Trần Hạo chỉ nói một câu đã khiến mình không nói nên lời.
"Cô à, chuyện này không thể trách cháu được, ban đầu cháu cũng không muốn có gì với Nhất Phi cả, chỉ là...cô ấy đã chủ động đấy ạ!"
"Hả..."
Tiêu Thúy Lan nghe vậy thì mặt nhăn nhúm như ăn phải ruồi.
"Hơn nữa Nhất Phi cũng biết cháu đã kết hôn rồi ạ!", Trần Hạo lại phán một câu xanh rờn.
Tiêu Thúy Lan ngây ngẩn cả người, đứng chết trân, trong lòng hiện lên vô số câu mắng đã chuẩn bị trước nhưng lại không thể sử dụng một câu nào.
Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Nhất Phi đã lao nhanh đến như một chú chim én, nét mặt đầy săn sóc, dịu hiền khiến người ta yêu thích.
"Cục cưng, đôi giày này mang lạnh chân lắm, để em lấy đôi mới cho anh!"
Nói rồi cô ấy lấy một đôi giày ra khỏi tủ đưa cho Trần Hạo.
Tiêu Thúy Lan ngơ ngác nhìn Tiêu Nhất Phi, nghi ngờ liệu có phải mình bị hoa mắt rồi hay không.
Tiêu Nhất Phi tiếp tục show ân ái: "Cục cưng có mệt mỏi không? Qua ghế sô pha ngồi đi, để em mát xa cho anh, anh ở ngoài vất vả quá!"
Tiêu Thúy Lan bụm mặt, nước mắt chảy ròng ròng, không biết đây là nghiệp chướng gì.
Không phải tiền đều do cô ta tự kiếm ra hết sao? Cậu ta mệt mỏi cái gì? Mệt mỏi cái rắm!
Tiêu Nhất Phi kéo Trần Hạo đang cười trừ xuống ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng mát xa vai cho anh.
Khỏi phải nói, cô ấy thật sự rất mát tay, làm cho Trần Hạo cảm thấy dễ chịu vô cùng!
Tiêu Nhất Phi như một cô vợ hiền, tiếp tục nói: "Mát xa xong thì anh tắm nước ấm nhé? Em đã pha nước trước cho anh rồi! Như vậy cho thoải mái!"
Trần Hạo tỏ ra tự nhiên: "Được đấy!"
"Ừm! Vậy cục cưng đi tắm đi nhé, em làm ấm giường để lát nữa anh đắp chăn đỡ lạnh!"
Tiêu Thúy Lan ngơ ngẩn nhìn hai người. Lúc này đây, bà ta không còn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn đánh chết Trần Hạo!
Tại sao? Dựa vào cái gì chứ? Thằng con trai này có chỗ nào tốt đâu? Chỉ là một thằng nghèo xác nghèo xơ, không phải con cháu gia đình lớn gì, lại còn đã kết hôn!
Có đáng để Tiêu Nhất Phi làm vậy đâu? Con bé này điên rồi à?
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Tiêu Thúy Lan không chịu nổi nữa.
"Trần Hạo, cậu dựa vào đâu mà muốn nhúng chàm Nhất Phi? Cậu không có tư cách đó đâu, vì cậu kém xa Nhạc Tín! Cậu ta mới xứng đôi vừa lứa với Nhất Phi nhà tôi! Vừa có tiền, có nhà cửa lại vừa có vô số công ty xí nghiệp trong tay, cậu thì có cái gì?"
Không chờ Trần Hạo lên tiếng, Tiêu Nhất Phi nở nụ cười duyên dáng: "Cô à, cháu muốn tìm đàn ông chứ có phải tiền và công ty đâu!"
"Nhạc Tín đã nói hiện giờ Cửu Khúc của cháu đang khuếch trương khắp nơi, nhìn thì rất phát triển nhưng tài chính lại đang rất khẩn trương, chỉ cần một khâu nào bị lỗi là sẽ đối diện với nguy cơ tài chính trên toàn phương diện. Cậu Nhạc cam đoan chỉ cần cháu muốn thì một câu của cậu ta là có thể giúp cháu giải quyết vấn đề tiền bạc. Cháu thấy Nhạc Tín quan tâm săn sóc biết bao nhiêu? Còn cái thằng bám váy phụ nữ này có thể giúp được cháu cái gì? Thế mà cháu còn phải phục vụ cho cậu ta ư?"
Tiêu Thúy Lan thỏa sức hất hàm phỉ báng, cảm thấy những lời nhân danh đạo đức của mình quá đúng đắn, dù nói thế nào thì Trần Hạo cũng phải im như thóc vì suy cho cùng chuyện anh đã kết hôn chính là sự thật.
Nhưng bà ta không nghĩ rằng Trần Hạo chỉ nói một câu đã khiến mình không nói nên lời.
"Cô à, chuyện này không thể trách cháu được, ban đầu cháu cũng không muốn có gì với Nhất Phi cả, chỉ là...cô ấy đã chủ động đấy ạ!"
"Hả..."
Tiêu Thúy Lan nghe vậy thì mặt nhăn nhúm như ăn phải ruồi.
"Hơn nữa Nhất Phi cũng biết cháu đã kết hôn rồi ạ!", Trần Hạo lại phán một câu xanh rờn.
Tiêu Thúy Lan ngây ngẩn cả người, đứng chết trân, trong lòng hiện lên vô số câu mắng đã chuẩn bị trước nhưng lại không thể sử dụng một câu nào.
Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Nhất Phi đã lao nhanh đến như một chú chim én, nét mặt đầy săn sóc, dịu hiền khiến người ta yêu thích.
"Cục cưng, đôi giày này mang lạnh chân lắm, để em lấy đôi mới cho anh!"
Nói rồi cô ấy lấy một đôi giày ra khỏi tủ đưa cho Trần Hạo.
Tiêu Thúy Lan ngơ ngác nhìn Tiêu Nhất Phi, nghi ngờ liệu có phải mình bị hoa mắt rồi hay không.
Tiêu Nhất Phi tiếp tục show ân ái: "Cục cưng có mệt mỏi không? Qua ghế sô pha ngồi đi, để em mát xa cho anh, anh ở ngoài vất vả quá!"
Tiêu Thúy Lan bụm mặt, nước mắt chảy ròng ròng, không biết đây là nghiệp chướng gì.
Không phải tiền đều do cô ta tự kiếm ra hết sao? Cậu ta mệt mỏi cái gì? Mệt mỏi cái rắm!
Tiêu Nhất Phi kéo Trần Hạo đang cười trừ xuống ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng mát xa vai cho anh.
Khỏi phải nói, cô ấy thật sự rất mát tay, làm cho Trần Hạo cảm thấy dễ chịu vô cùng!
Tiêu Nhất Phi như một cô vợ hiền, tiếp tục nói: "Mát xa xong thì anh tắm nước ấm nhé? Em đã pha nước trước cho anh rồi! Như vậy cho thoải mái!"
Trần Hạo tỏ ra tự nhiên: "Được đấy!"
"Ừm! Vậy cục cưng đi tắm đi nhé, em làm ấm giường để lát nữa anh đắp chăn đỡ lạnh!"
Tiêu Thúy Lan ngơ ngẩn nhìn hai người. Lúc này đây, bà ta không còn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn đánh chết Trần Hạo!
Tại sao? Dựa vào cái gì chứ? Thằng con trai này có chỗ nào tốt đâu? Chỉ là một thằng nghèo xác nghèo xơ, không phải con cháu gia đình lớn gì, lại còn đã kết hôn!
Có đáng để Tiêu Nhất Phi làm vậy đâu? Con bé này điên rồi à?
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Tiêu Thúy Lan không chịu nổi nữa.
"Trần Hạo, cậu dựa vào đâu mà muốn nhúng chàm Nhất Phi? Cậu không có tư cách đó đâu, vì cậu kém xa Nhạc Tín! Cậu ta mới xứng đôi vừa lứa với Nhất Phi nhà tôi! Vừa có tiền, có nhà cửa lại vừa có vô số công ty xí nghiệp trong tay, cậu thì có cái gì?"
Không chờ Trần Hạo lên tiếng, Tiêu Nhất Phi nở nụ cười duyên dáng: "Cô à, cháu muốn tìm đàn ông chứ có phải tiền và công ty đâu!"
"Nhạc Tín đã nói hiện giờ Cửu Khúc của cháu đang khuếch trương khắp nơi, nhìn thì rất phát triển nhưng tài chính lại đang rất khẩn trương, chỉ cần một khâu nào bị lỗi là sẽ đối diện với nguy cơ tài chính trên toàn phương diện. Cậu Nhạc cam đoan chỉ cần cháu muốn thì một câu của cậu ta là có thể giúp cháu giải quyết vấn đề tiền bạc. Cháu thấy Nhạc Tín quan tâm săn sóc biết bao nhiêu? Còn cái thằng bám váy phụ nữ này có thể giúp được cháu cái gì? Thế mà cháu còn phải phục vụ cho cậu ta ư?"