Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 990 Nghe hợp lý không?
Nhưng không ngờ rằng sau khi đậu xe xong, vừa đến cửa biệt thự thì nghe thấy cuộc đối thoại ở bên trong.
Trong phòng khách, Tiêu Nhất Phi đang thoải mái ngồi trên sô pha xem báo cáo hàng tháng về số liệu hoạt động doanh nghiệp của Cửu Khúc.
Tiêu Thúy Lan thì ngồi một bên liên tục càm ràm.
"Nhất Phi à, ngày mai đi bệnh viện đi, cô không tin cháu đã có thai rồi!"
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, nhẹ nhàng lật xem báo cáo, hoàn toàn không để tâm tới bà ta.
"Không cần đâu cô ạ, vừa rồi cháu đã đi kiểm tra, nó khỏe lắm ạ, được sáu tuần rồi!"
Nghe vậy, lại thấy thái độ đó của Tiêu Nhất Phi, Tiêu Thúy Lan vô cùng khó chịu.
"Nhất Phi, cháu có bị ngốc không vậy hả? Cháu vừa xuất sắc, có ngoại hình, tài giỏi, vừa có sự nghiệp riêng của bản thân thì phải tìm người đàn ông nào ưu tú hơn chứ. Trần Hạo kia có là cái gì đâu? Vừa nghèo mạt rệp lại vừa thích ăn bám! Cháu biết không, cậu ta đã kết hôn rồi, cậu ta có vợ rồi, cháu bị lừa đấy!", Tiêu Thúy Lan quát mắng.
Tiêu Nhất Phi lại mỉm cười vén tóc: "Vậy ạ? Xem ra cháu phải cạnh tranh với người phụ nữ kia rồi. Cô ta đẹp bằng cháu không ạ?"
"Cô..."
Tiêu Thúy Lan bị một câu của cô ấy làm cho tức muốn ói máu.
"Nhất Phi à, không phải cô muốn can thiệp vào đời sống riêng tư của cháu mà chỉ vì muốn tốt cho cháu, thấy không đáng thay cho cháu thôi! Phụ nữ có thể ngốc nhưng phải biết quay đầu, nếu không, một khi già đi thì cái gì cũng không còn nữa! Cháu biết không, cậu ta không chỉ đã kết hôn mà còn ở rể, là một thằng chỉ biết bám váy vợ đấy! Con bé ngốc này, cháu tỉnh lại đi!", Tiêu Thúy Lan cố gắng thuyết phục.
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: "Cô à, cháu không ngại anh ấy ăn bám mà? Cháu còn xum xoe váy sẵn cho anh ấy tới nắm đây! Chỉ cần anh ấy muốn, cháu có thể nuôi anh ấy cả đời! Chẳng qua anh ấy không thèm!"
Tiêu Thúy Lan trợn tròn hai mắt, trong lòng như có cả hàng chữ "Mẹ ơi" chạy qua.
Bà ta không thể không thầm nghĩ, Trần Hạo này đã cho Tiêu Nhất Phi ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô ấy lại luôn miệng bênh vực như thế?
Hay là bây giờ bà ta đã lạc hậu rồi? Nghe hợp lý không?
Hít sâu một hơi, Tiêu Thúy Lan đổi cách khuyên, tỏ ra yêu thương, lo nghĩ cho cháu gái mình.
"Nhất Phi, cô thật lòng thấy không đáng cho cháu. Cháu nghĩ lại cậu Nhạc đi, chỗ nào cũng tốt hơn Trần Hạo này cả! Cậu ta vừa có phẩm cách cao, vừa nhiều tiền, dòng họ lại càng khỏi phải bàn, quan trọng hơn là người ta tử tế với cháu! Sao cháu cứ nằng nặc treo cổ mình trên cái cây xiêu vẹo Trần Hạo đó chứ? Cậu Nhạc đã nói chỉ cần cháu muốn thì cậu ta sẽ bỏ qua chuyện cũ mà!"
Tiêu Thúy Lan cố gắng thể hiện ra mình đang vô cùng đau khổ, dáng vẻ như sốt sắng thay cho Tiêu Nhất Phi, nhưng cô ấy lại cứ bình thản không quan tâm như không nhìn thấy biểu hiện của bà ta vậy.
"Thế ạ? Cậu Nhạc của cô rộng lượng thế sao? Hay thế này đi, cô bảo anh ta làm bố cho con của cháu, sau này không được can thiệp vào chuyện giữa cháu và Trần Hạo, như vậy thì cháu có thể đồng ý lui tới với anh ta!", Tiêu Nhất Phi nở nụ cười quyến rũ.
"Cô..."
Tiêu Thúy Lan thật sự muốn đánh Tiêu Nhất Phi, không ngờ bà ta lại bị làm cho nghẹn họng lần nữa.
Nhưng rõ ràng trước mắt nhiệm vụ mà nhà họ Cung giao cho càng quan trọng hơn, Tiêu Thúy Lan chỉ có thể nhẫn nhịn sự khó chịu xuống đáy lòng.
"Nhất Phi, cháu nghe cô, giải quyết cái thai này đi! Trần Hạo này là người đã có vợ, dù cháu có đi theo cậu Nhạc hay không thì cái thai này cũng là rắc rối. Cháu thử nghĩ đi! Lúc này tên khốn đó đã đối xử với vợ mình như thế thì chắc gì sau này cũng không làm vậy với cháu? Lỡ cậu ta lại giở cái thói bạc tình bạc nghĩa, đá cháu đi, cháu vác cái bụng này thì sao mà tìm được đàn ông nào tốt?", Tiêu Thúy Lan lại khuyên nhủ.
Tiêu Nhất Phi chỉ mỉm cười, không thèm để ý.
Giữa lúc đó, Trần Hạo mở cửa đi vào, đổi giày rồi ném chìa khóa xe lên trên tủ giày.
Thấy anh tới, Tiêu Nhất Phi nở nụ cười tươi rói.
Nhưng không chờ cô ấy tiến lên thì Tiêu Thúy Lan đã nổi giận đùng đùng xông tới.
"Sao cậu lại tới đây? Cậu lấy tư cách gì mà tới đây? Thứ đàn ông bạc tình bạc nghĩa, cậu lừa gạt cháu gái tôi, đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài lăng nhăng, cậu có còn là đàn ông không vậy hả?"
Trong phòng khách, Tiêu Nhất Phi đang thoải mái ngồi trên sô pha xem báo cáo hàng tháng về số liệu hoạt động doanh nghiệp của Cửu Khúc.
Tiêu Thúy Lan thì ngồi một bên liên tục càm ràm.
"Nhất Phi à, ngày mai đi bệnh viện đi, cô không tin cháu đã có thai rồi!"
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, nhẹ nhàng lật xem báo cáo, hoàn toàn không để tâm tới bà ta.
"Không cần đâu cô ạ, vừa rồi cháu đã đi kiểm tra, nó khỏe lắm ạ, được sáu tuần rồi!"
Nghe vậy, lại thấy thái độ đó của Tiêu Nhất Phi, Tiêu Thúy Lan vô cùng khó chịu.
"Nhất Phi, cháu có bị ngốc không vậy hả? Cháu vừa xuất sắc, có ngoại hình, tài giỏi, vừa có sự nghiệp riêng của bản thân thì phải tìm người đàn ông nào ưu tú hơn chứ. Trần Hạo kia có là cái gì đâu? Vừa nghèo mạt rệp lại vừa thích ăn bám! Cháu biết không, cậu ta đã kết hôn rồi, cậu ta có vợ rồi, cháu bị lừa đấy!", Tiêu Thúy Lan quát mắng.
Tiêu Nhất Phi lại mỉm cười vén tóc: "Vậy ạ? Xem ra cháu phải cạnh tranh với người phụ nữ kia rồi. Cô ta đẹp bằng cháu không ạ?"
"Cô..."
Tiêu Thúy Lan bị một câu của cô ấy làm cho tức muốn ói máu.
"Nhất Phi à, không phải cô muốn can thiệp vào đời sống riêng tư của cháu mà chỉ vì muốn tốt cho cháu, thấy không đáng thay cho cháu thôi! Phụ nữ có thể ngốc nhưng phải biết quay đầu, nếu không, một khi già đi thì cái gì cũng không còn nữa! Cháu biết không, cậu ta không chỉ đã kết hôn mà còn ở rể, là một thằng chỉ biết bám váy vợ đấy! Con bé ngốc này, cháu tỉnh lại đi!", Tiêu Thúy Lan cố gắng thuyết phục.
Tiêu Nhất Phi cười khúc khích: "Cô à, cháu không ngại anh ấy ăn bám mà? Cháu còn xum xoe váy sẵn cho anh ấy tới nắm đây! Chỉ cần anh ấy muốn, cháu có thể nuôi anh ấy cả đời! Chẳng qua anh ấy không thèm!"
Tiêu Thúy Lan trợn tròn hai mắt, trong lòng như có cả hàng chữ "Mẹ ơi" chạy qua.
Bà ta không thể không thầm nghĩ, Trần Hạo này đã cho Tiêu Nhất Phi ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô ấy lại luôn miệng bênh vực như thế?
Hay là bây giờ bà ta đã lạc hậu rồi? Nghe hợp lý không?
Hít sâu một hơi, Tiêu Thúy Lan đổi cách khuyên, tỏ ra yêu thương, lo nghĩ cho cháu gái mình.
"Nhất Phi, cô thật lòng thấy không đáng cho cháu. Cháu nghĩ lại cậu Nhạc đi, chỗ nào cũng tốt hơn Trần Hạo này cả! Cậu ta vừa có phẩm cách cao, vừa nhiều tiền, dòng họ lại càng khỏi phải bàn, quan trọng hơn là người ta tử tế với cháu! Sao cháu cứ nằng nặc treo cổ mình trên cái cây xiêu vẹo Trần Hạo đó chứ? Cậu Nhạc đã nói chỉ cần cháu muốn thì cậu ta sẽ bỏ qua chuyện cũ mà!"
Tiêu Thúy Lan cố gắng thể hiện ra mình đang vô cùng đau khổ, dáng vẻ như sốt sắng thay cho Tiêu Nhất Phi, nhưng cô ấy lại cứ bình thản không quan tâm như không nhìn thấy biểu hiện của bà ta vậy.
"Thế ạ? Cậu Nhạc của cô rộng lượng thế sao? Hay thế này đi, cô bảo anh ta làm bố cho con của cháu, sau này không được can thiệp vào chuyện giữa cháu và Trần Hạo, như vậy thì cháu có thể đồng ý lui tới với anh ta!", Tiêu Nhất Phi nở nụ cười quyến rũ.
"Cô..."
Tiêu Thúy Lan thật sự muốn đánh Tiêu Nhất Phi, không ngờ bà ta lại bị làm cho nghẹn họng lần nữa.
Nhưng rõ ràng trước mắt nhiệm vụ mà nhà họ Cung giao cho càng quan trọng hơn, Tiêu Thúy Lan chỉ có thể nhẫn nhịn sự khó chịu xuống đáy lòng.
"Nhất Phi, cháu nghe cô, giải quyết cái thai này đi! Trần Hạo này là người đã có vợ, dù cháu có đi theo cậu Nhạc hay không thì cái thai này cũng là rắc rối. Cháu thử nghĩ đi! Lúc này tên khốn đó đã đối xử với vợ mình như thế thì chắc gì sau này cũng không làm vậy với cháu? Lỡ cậu ta lại giở cái thói bạc tình bạc nghĩa, đá cháu đi, cháu vác cái bụng này thì sao mà tìm được đàn ông nào tốt?", Tiêu Thúy Lan lại khuyên nhủ.
Tiêu Nhất Phi chỉ mỉm cười, không thèm để ý.
Giữa lúc đó, Trần Hạo mở cửa đi vào, đổi giày rồi ném chìa khóa xe lên trên tủ giày.
Thấy anh tới, Tiêu Nhất Phi nở nụ cười tươi rói.
Nhưng không chờ cô ấy tiến lên thì Tiêu Thúy Lan đã nổi giận đùng đùng xông tới.
"Sao cậu lại tới đây? Cậu lấy tư cách gì mà tới đây? Thứ đàn ông bạc tình bạc nghĩa, cậu lừa gạt cháu gái tôi, đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài lăng nhăng, cậu có còn là đàn ông không vậy hả?"