Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Ai bắt nạt ai?
Thấy A Hắc bị người khác đánh, những vệ sĩ còn lại lao tới.
Kết quả, một bóng đen vụt qua, bay lên không trung, rồi tất cả đều bị Trần Hạo ném vào trong rừng cây như những bao cát.
Hạ Cảnh Thiên sững sờ, khiếp sợ lắng nghe, sau khi vệ sĩ của cậu ta bị ném vào trong rừng cây, cậu ta liền cảm thấy thở không ra hơi!
"Ngu xuẩn! Mày có biết mình đã làm gì không? Mày có biết nhà họ Hạ đáng sợ như thế nào không? Còn dám gây sự với người nhà họ Hạ?"
Bốp! Hạ Cảnh Thiên bị tát vào mặt, mấy lời nói hống hách kia đều theo cái tát mà trôi theo mây theo gió.
Trần Hạo đánh người xong, phủi tay khinh thường: "Mang họ Hạ thì có thể thua cược mà không cần thừa nhận hả? Pháp luật nào quy định như vậy!"
"Mày dám đánh tao... Thằng khốn kiếp, tao sẽ cho mày biết..."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hạ Cảnh Thiên bị tát vào mặt, hơn nữa lại còn bị tát trước mặt nhiều người. Máu điên nổi lên, cậu ta tức giận đến thất thần, hai mắt đỏ ngầu như máu!
Copy từ web VietWriter
Bốp! Hạ Cảnh Thiên còn đang bất mãn suy nghĩ phải giết Trần Hạo như thế nào, thì một đầu gối cứng như thép đã đập vào bụng cậu ta.
Hạ Cảnh Thiên cúi gập người xuống tại chỗ như con tôm, ruột gan như đảo lộn.
“Mày vẫn không chịu thừa nhận sao?”, Trần Hạo hỏi.
"Tao nhận... nhận... mày là thằng khuyết tật..."
Bốp! “Có nhận hay không!”, Bốp! "Mày có nhận hay không hả!"
Hạ Cảnh Thiên đã quen thói vô lý, nhưng hôm nay xui xẻo gặp phải một người còn vô lý hơn cả cậu ta.
Hơn nữa, Trần Hạo còn đang tát liên tục vào mặt của cậu ta, chỉ trong chớp mắt, cái đầu gà chọi của cậu ta đã biến thành đầu heo!
"Mày chết chắc rồi... anh trai tao đang ở đây... anh ấy sẽ báo thù cho tao..."
Hạ Cảnh Thiên hung dữ gầm lên, trong mắt đầy oán hận.
Trần Hạo nghe thấy liền buồn cười: "Ý mày là Hạ Hồng Khang đang ở đây?"
"Mày biết anh trai của tao? Ha ha... Bây giờ mày đang rất sợ hãi đúng không?"
"Thằng đần! Nếu Hạ Hồng Khang đã ở đây rồi, thì cứ bảo anh ta tới đây, vừa hay tao sẽ cho mày chết tâm luôn!", Trần Hạo cười gian manh.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hạ Cảnh Thiên điên cuồng gầm gừ: "Đi... gọi điện thoại cho anh trai tao, tao muốn báo thù, nhà họ Hạ của chúng ta không thể mất mặt!"
Mấy tên choi choi đi theo Hạ Cảnh Thiên đều quay đầu bỏ chạy.
Ngay sau đó, Hạ Hồng Khang đã nhận được tin tức.
Mặc dù đứa em trai ngu ngốc này chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nhưng cậu ta cứ suốt ngày gây rắc rối.
Nhưng dù sao thì cậu ta cũng là người nhà họ Hạ, nên mặc dù Hạ Hông Khang rất bực bội, nhưng anh ta cũng phải lo lắng về thể diện của gia đình.
Sau khi nghe tin, Hạ Hồng Khang tức giận chạy đến.
Trong lòng anh ta vô cùng nghi hoặc, ai ăn gan hùm mà nghe đến tên người của nhà họ Hạ còn dám đánh? Rõ ràng là không xem nhà họ Hạ ra gì đúng không?
"Chán sống hả... Đứa nào đánh em trai của tao? Không muốn sống nữa chứ gì? Đứng ra đây cho tao!"
Sau khi Hạ Hồng Khang đến, anh ta ngay lập tức gầm loạn lên.
Mọi người xung quanh đều đang xì xào bàn tán.
"Hạ Hồng Khang đã tới, tên này sắp xui xẻo rồi!"
"Tôi nghe nói Hạ Hồng Khang không thích đứa em trai chỉ có danh hão này của anh ta! Vậy mà anh ta thật sự lại đến giúp cậu ta sao?"
"Anh thì biết cái gì? Vấn đề này liên quan đến thể diện của nhà họ Hạ. Nếu Hạ Hồng Khang có gì không hài lòng với Hạ Cảnh Thiên, thì anh ta cũng sẽ chỉ đóng cửa và giải quyết nội bộ mà thôi!"
Hạ Cảnh Thiên nhìn thấy anh trai đi tới, nước mắt nước mũi chảy thành sông: "Anh... anh xem em bị đánh ra nông nỗi nào đây? Tên khốn này nói cho dù anh có tới thì cũng sẽ bị đánh đến chết!"
Gặp được anh trai, suy nghĩ đầu tiên của Hạ Cảnh Thiên chính là muốn châm thêm dầu vào lửa.
Hạ Hồng Khang càng tức giận bao nhiêu thì Trần Hạo sẽ chết càng khó nhìn bấy nhiêu.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng mọi chuyện hoàn toàn khác so với những gì mà cậu ta đang mong đợi.
Nhìn thấy Hạ Hồng Khang tới, Trần Hạo tươi cười đứng lên nói: "Hạ Hồng Khang, tôi đã giúp anh giáo dục em trai của anh rồi đấy, anh phải cảm ơn tôi thế nào đây?"
Nghe đến đây, mọi người xung quanh đều cười rộ lên, cái tên này sợ đến sảng hồn rồi đúng không? Giúp nhà họ Hạ giáo dục con cái? Đang muốn xuống gặp Diêm Vương báo danh phải không?
Thật không ngờ, Hạ Hồng Khang một giây trước còn tỏ ra rất hống hách, thì ngay giây sau đã tỏ ra vô cùng lúng túng.
“Trần... Trần Hạo?”
"He he, chúng ta lại gặp nhau! Thật là có duyên!", Trần Hạo mỉm cười nói.
"Con mẹ nó chứ...", Hạ Hồng Khang không thể không phun ra một tiếng chửi thề.
Hạ Cảnh Thiên chỉ vào mũi Trần Hạo mà nói: "Anh à! Là tên này đánh em, còn dám khinh thường anh..."
"Cái thằng mắc dịch..."
Hạ Cảnh Thiên còn chưa kịp nói xong, thì Hạ Hồng Khang đã tát vào mặt em trai mình.
Hả...
Nụ cười còn chưa rời khỏi gương mặt của nhưng người đang đứng xung quanh đó, nhưng vào lúc này đây, cằm của bọn họ dường như đều đã rơi xuống đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải Hạ Hồng Khang vừa đánh em trai mình không? Mẹ nó chứ... Đây có phải là mơ không?
Hạ Cảnh Thiên bị đánh đến ngu người, vội vàng che mặt: "Anh, kẻ thù của chúng ta ở đằng kia... sao anh lại đánh em?"
"Thằng mắc dịch mắc gió, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nói mày ở bên ngoài đừng có mà đi gây sự bắt nạt người khác, sao mày mãi không nghe lời vậy!"
"Anh... Em không có bắt nạt nó, là nó bắt nạt em..."
Bốp! Hạ Hồng Khang lại tát cậu ta thêm một cái, khiến cho cậu ta phải nuốt ngược câu định nói vào trong.
"Người ta bắt nạt mày, mày cho rằng tao bị ngu sao? Nhà họ Hạ lúc nào cũng bị mày làm cho mất hết mặt mũi! Mau đi xin lỗi người ta đi!"
“Anh...”
“Mày có đi xin lỗi không?”, Hạ Hồng Khang đá vào mông em trai mình.
Hạ Cảnh Thiên loạng choạng bước tới trước mặt Trần Hạo, cậu ta không chịu chấp nhận, nhưng anh trai Hạ Hồng Khang đã cảnh cáo cậu ta với ánh mắt đầy sát khí, khiến cậu ta không thể không xin lỗi.
“Xin... xin lỗi!”
“Nói to hơn đi, thằng ngu này!”, Hạ Hồng Khang nghiến răng.
Lúc này, những người xung quanh mới có phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo trở nên vô cùng sợ hãi.
Đây là Hạ Hồng Khang! Anh ta là người kế vị tương lai của nhà họ Hạ, vậy mà anh ta lại tỏ ra sợ sệt như vậy. Trần Hạo này có phải là nhân vật lớn gì ở trong thành phố này hay không?
Triệu Kỳ cũng ngẩn ra, nhìn Trần Hạo, nhớ tới lần trước thì trong lòng tràn đầy xấu hổ, mặt đỏ bừng như thể vừa bị tát.
Dương Huy còn không dám nhìn, ngay cả Hạ Hồng Khang còn tỏ ra kính sợ như thế, vậy cậu ta ở trước mặt Trần Hạo là cái thá gì chứ? Ngay cả một con kiến nhỏ cũng không bằng!
Trần Hạo bước tới bên cạnh Hạ Hồng Khang, cũng không hề vạch trần lần đụng độ của hai người trước đó, chỉ cười híp mắt nói: "Con nít mà, phạm lỗi là chuyện thường tình! Anh Hạ làm cái gì mà hung hăng như vậy?"
Hạ Hồng Khang ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì bực bội vô cùng.
Nhưng cũng còn may, đứa con riêng này càng không có tiền đồ, càng thích đi gây rắc rối, thì địa vị của Hạ Hồng Khang trong nhà lại càng vững chắc.
Vì vậy, ở một góc độ nào đó, sự bao che của Hạ Hồng Khang đối với em trai cũng chỉ là một kiểu lợi dụng giả tạo.
"Dám gây sự với anh Trần, nó đáng bị đánh, đã làm phiền anh giúp tôi giáo dục em trai, Hạ Hồng Khang tôi cảm thấy rất có lỗi!"
Trần Hạo cười nói: "Không cần phải xin lỗi, xin lỗi cũng không có ích lợi gì. Đánh cũng đã đánh rồi, tôi cũng chẳng còn giận nữa. Tôi chỉ coi cậu ta là một cái rắm mà thôi! Chỉ có điều cậu ta cược thua tôi một chiếc xe, nhà họ Hạ không được xù đâu đấy!"
"Tất nhiên rồi... tất nhiên...", Hạ Hồng Khang vô cùng chán nản nói.
"Vậy thì... tôi lái xe đi đấy nhé!"
Trần Hạo vừa nói vừa đi về phía chiếc Lamborghini.
Hạ Hồng Khang tức đến run người, Hạ Cảnh Thiên thì trừng mắt dữ dội.
Trần Hạo không nhịn được cười: "Cái con nhỏ này!"
"Anh rể, em không nói với anh nữa! Tạm biệt..."
“Lái chậm thôi!”
“Biết rồi...”
Động cơ lại khởi động.
Tống Ninh Mông vừa khởi động xe thì đã bắn đi như tia chớp.
Kết quả, một bóng đen vụt qua, bay lên không trung, rồi tất cả đều bị Trần Hạo ném vào trong rừng cây như những bao cát.
Hạ Cảnh Thiên sững sờ, khiếp sợ lắng nghe, sau khi vệ sĩ của cậu ta bị ném vào trong rừng cây, cậu ta liền cảm thấy thở không ra hơi!
"Ngu xuẩn! Mày có biết mình đã làm gì không? Mày có biết nhà họ Hạ đáng sợ như thế nào không? Còn dám gây sự với người nhà họ Hạ?"
Bốp! Hạ Cảnh Thiên bị tát vào mặt, mấy lời nói hống hách kia đều theo cái tát mà trôi theo mây theo gió.
Trần Hạo đánh người xong, phủi tay khinh thường: "Mang họ Hạ thì có thể thua cược mà không cần thừa nhận hả? Pháp luật nào quy định như vậy!"
"Mày dám đánh tao... Thằng khốn kiếp, tao sẽ cho mày biết..."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hạ Cảnh Thiên bị tát vào mặt, hơn nữa lại còn bị tát trước mặt nhiều người. Máu điên nổi lên, cậu ta tức giận đến thất thần, hai mắt đỏ ngầu như máu!
Copy từ web VietWriter
Bốp! Hạ Cảnh Thiên còn đang bất mãn suy nghĩ phải giết Trần Hạo như thế nào, thì một đầu gối cứng như thép đã đập vào bụng cậu ta.
Hạ Cảnh Thiên cúi gập người xuống tại chỗ như con tôm, ruột gan như đảo lộn.
“Mày vẫn không chịu thừa nhận sao?”, Trần Hạo hỏi.
"Tao nhận... nhận... mày là thằng khuyết tật..."
Bốp! “Có nhận hay không!”, Bốp! "Mày có nhận hay không hả!"
Hạ Cảnh Thiên đã quen thói vô lý, nhưng hôm nay xui xẻo gặp phải một người còn vô lý hơn cả cậu ta.
Hơn nữa, Trần Hạo còn đang tát liên tục vào mặt của cậu ta, chỉ trong chớp mắt, cái đầu gà chọi của cậu ta đã biến thành đầu heo!
"Mày chết chắc rồi... anh trai tao đang ở đây... anh ấy sẽ báo thù cho tao..."
Hạ Cảnh Thiên hung dữ gầm lên, trong mắt đầy oán hận.
Trần Hạo nghe thấy liền buồn cười: "Ý mày là Hạ Hồng Khang đang ở đây?"
"Mày biết anh trai của tao? Ha ha... Bây giờ mày đang rất sợ hãi đúng không?"
"Thằng đần! Nếu Hạ Hồng Khang đã ở đây rồi, thì cứ bảo anh ta tới đây, vừa hay tao sẽ cho mày chết tâm luôn!", Trần Hạo cười gian manh.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Hạ Cảnh Thiên điên cuồng gầm gừ: "Đi... gọi điện thoại cho anh trai tao, tao muốn báo thù, nhà họ Hạ của chúng ta không thể mất mặt!"
Mấy tên choi choi đi theo Hạ Cảnh Thiên đều quay đầu bỏ chạy.
Ngay sau đó, Hạ Hồng Khang đã nhận được tin tức.
Mặc dù đứa em trai ngu ngốc này chỉ là một đứa con ngoài giá thú, nhưng cậu ta cứ suốt ngày gây rắc rối.
Nhưng dù sao thì cậu ta cũng là người nhà họ Hạ, nên mặc dù Hạ Hông Khang rất bực bội, nhưng anh ta cũng phải lo lắng về thể diện của gia đình.
Sau khi nghe tin, Hạ Hồng Khang tức giận chạy đến.
Trong lòng anh ta vô cùng nghi hoặc, ai ăn gan hùm mà nghe đến tên người của nhà họ Hạ còn dám đánh? Rõ ràng là không xem nhà họ Hạ ra gì đúng không?
"Chán sống hả... Đứa nào đánh em trai của tao? Không muốn sống nữa chứ gì? Đứng ra đây cho tao!"
Sau khi Hạ Hồng Khang đến, anh ta ngay lập tức gầm loạn lên.
Mọi người xung quanh đều đang xì xào bàn tán.
"Hạ Hồng Khang đã tới, tên này sắp xui xẻo rồi!"
"Tôi nghe nói Hạ Hồng Khang không thích đứa em trai chỉ có danh hão này của anh ta! Vậy mà anh ta thật sự lại đến giúp cậu ta sao?"
"Anh thì biết cái gì? Vấn đề này liên quan đến thể diện của nhà họ Hạ. Nếu Hạ Hồng Khang có gì không hài lòng với Hạ Cảnh Thiên, thì anh ta cũng sẽ chỉ đóng cửa và giải quyết nội bộ mà thôi!"
Hạ Cảnh Thiên nhìn thấy anh trai đi tới, nước mắt nước mũi chảy thành sông: "Anh... anh xem em bị đánh ra nông nỗi nào đây? Tên khốn này nói cho dù anh có tới thì cũng sẽ bị đánh đến chết!"
Gặp được anh trai, suy nghĩ đầu tiên của Hạ Cảnh Thiên chính là muốn châm thêm dầu vào lửa.
Hạ Hồng Khang càng tức giận bao nhiêu thì Trần Hạo sẽ chết càng khó nhìn bấy nhiêu.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng mọi chuyện hoàn toàn khác so với những gì mà cậu ta đang mong đợi.
Nhìn thấy Hạ Hồng Khang tới, Trần Hạo tươi cười đứng lên nói: "Hạ Hồng Khang, tôi đã giúp anh giáo dục em trai của anh rồi đấy, anh phải cảm ơn tôi thế nào đây?"
Nghe đến đây, mọi người xung quanh đều cười rộ lên, cái tên này sợ đến sảng hồn rồi đúng không? Giúp nhà họ Hạ giáo dục con cái? Đang muốn xuống gặp Diêm Vương báo danh phải không?
Thật không ngờ, Hạ Hồng Khang một giây trước còn tỏ ra rất hống hách, thì ngay giây sau đã tỏ ra vô cùng lúng túng.
“Trần... Trần Hạo?”
"He he, chúng ta lại gặp nhau! Thật là có duyên!", Trần Hạo mỉm cười nói.
"Con mẹ nó chứ...", Hạ Hồng Khang không thể không phun ra một tiếng chửi thề.
Hạ Cảnh Thiên chỉ vào mũi Trần Hạo mà nói: "Anh à! Là tên này đánh em, còn dám khinh thường anh..."
"Cái thằng mắc dịch..."
Hạ Cảnh Thiên còn chưa kịp nói xong, thì Hạ Hồng Khang đã tát vào mặt em trai mình.
Hả...
Nụ cười còn chưa rời khỏi gương mặt của nhưng người đang đứng xung quanh đó, nhưng vào lúc này đây, cằm của bọn họ dường như đều đã rơi xuống đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải Hạ Hồng Khang vừa đánh em trai mình không? Mẹ nó chứ... Đây có phải là mơ không?
Hạ Cảnh Thiên bị đánh đến ngu người, vội vàng che mặt: "Anh, kẻ thù của chúng ta ở đằng kia... sao anh lại đánh em?"
"Thằng mắc dịch mắc gió, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nói mày ở bên ngoài đừng có mà đi gây sự bắt nạt người khác, sao mày mãi không nghe lời vậy!"
"Anh... Em không có bắt nạt nó, là nó bắt nạt em..."
Bốp! Hạ Hồng Khang lại tát cậu ta thêm một cái, khiến cho cậu ta phải nuốt ngược câu định nói vào trong.
"Người ta bắt nạt mày, mày cho rằng tao bị ngu sao? Nhà họ Hạ lúc nào cũng bị mày làm cho mất hết mặt mũi! Mau đi xin lỗi người ta đi!"
“Anh...”
“Mày có đi xin lỗi không?”, Hạ Hồng Khang đá vào mông em trai mình.
Hạ Cảnh Thiên loạng choạng bước tới trước mặt Trần Hạo, cậu ta không chịu chấp nhận, nhưng anh trai Hạ Hồng Khang đã cảnh cáo cậu ta với ánh mắt đầy sát khí, khiến cậu ta không thể không xin lỗi.
“Xin... xin lỗi!”
“Nói to hơn đi, thằng ngu này!”, Hạ Hồng Khang nghiến răng.
Lúc này, những người xung quanh mới có phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo trở nên vô cùng sợ hãi.
Đây là Hạ Hồng Khang! Anh ta là người kế vị tương lai của nhà họ Hạ, vậy mà anh ta lại tỏ ra sợ sệt như vậy. Trần Hạo này có phải là nhân vật lớn gì ở trong thành phố này hay không?
Triệu Kỳ cũng ngẩn ra, nhìn Trần Hạo, nhớ tới lần trước thì trong lòng tràn đầy xấu hổ, mặt đỏ bừng như thể vừa bị tát.
Dương Huy còn không dám nhìn, ngay cả Hạ Hồng Khang còn tỏ ra kính sợ như thế, vậy cậu ta ở trước mặt Trần Hạo là cái thá gì chứ? Ngay cả một con kiến nhỏ cũng không bằng!
Trần Hạo bước tới bên cạnh Hạ Hồng Khang, cũng không hề vạch trần lần đụng độ của hai người trước đó, chỉ cười híp mắt nói: "Con nít mà, phạm lỗi là chuyện thường tình! Anh Hạ làm cái gì mà hung hăng như vậy?"
Hạ Hồng Khang ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì bực bội vô cùng.
Nhưng cũng còn may, đứa con riêng này càng không có tiền đồ, càng thích đi gây rắc rối, thì địa vị của Hạ Hồng Khang trong nhà lại càng vững chắc.
Vì vậy, ở một góc độ nào đó, sự bao che của Hạ Hồng Khang đối với em trai cũng chỉ là một kiểu lợi dụng giả tạo.
"Dám gây sự với anh Trần, nó đáng bị đánh, đã làm phiền anh giúp tôi giáo dục em trai, Hạ Hồng Khang tôi cảm thấy rất có lỗi!"
Trần Hạo cười nói: "Không cần phải xin lỗi, xin lỗi cũng không có ích lợi gì. Đánh cũng đã đánh rồi, tôi cũng chẳng còn giận nữa. Tôi chỉ coi cậu ta là một cái rắm mà thôi! Chỉ có điều cậu ta cược thua tôi một chiếc xe, nhà họ Hạ không được xù đâu đấy!"
"Tất nhiên rồi... tất nhiên...", Hạ Hồng Khang vô cùng chán nản nói.
"Vậy thì... tôi lái xe đi đấy nhé!"
Trần Hạo vừa nói vừa đi về phía chiếc Lamborghini.
Hạ Hồng Khang tức đến run người, Hạ Cảnh Thiên thì trừng mắt dữ dội.
Trần Hạo không nhịn được cười: "Cái con nhỏ này!"
"Anh rể, em không nói với anh nữa! Tạm biệt..."
“Lái chậm thôi!”
“Biết rồi...”
Động cơ lại khởi động.
Tống Ninh Mông vừa khởi động xe thì đã bắn đi như tia chớp.