Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Có gì ghê gớm đâu?
Trần Hạo không ngờ Tống Ninh Mông đàn cũng khá hay.
Cùng với điệu nhạc, các học sinh xung quanh dần dần bị thu hút. Tống Ninh Mông khống chế cảm xúc trong bài nhạc cực kỳ chuẩn chỉnh, từ từ đẩy lên cao trào, cuối cùng là bùng nổ trước khi kết thúc.
Một điệu nhạc, tuy không phải là buổi biểu diễn hoàn chỉnh nhưng cũng đã làm chấn động toàn bộ mọi người trong hội trường. Tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Tống Ninh Mông cảm ơn theo kiểu công chúa.
Người biểu diễn tiết mục phía sau là Tô Cầm, hát tiếng Anh đơn ca cũng rất hay.
Copy từ web VietWriter
Hai người biểu diễn xong thì vui vẻ quay về bên cạnh Trần Hạo.
“Anh rể, em diễn okela không? Có khiến anh có ấn tượng khác hẳn về em không nào?”, Tống Ninh Mông híp mắt cười hỏi.
Trần Hạo mỉm cười: “Cũng được! Anh nghĩ lát nữa biểu diễn chính thức sẽ càng hay hơn!”
Triệu Kỳ ở bên cạnh nghe xong thì bật cười.
Lòng thầm nghĩ, cái tên này thì biết gì? Dám hoài nghi trình độ của Tống Ninh Mông ư.
Phải biết rằng, Tống Ninh Mông đã đạt cấp 10 piano, còn là học trò giỏi của giáo viên nổi tiếng.
Nghĩ xong, cậu ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, muốn thừa cơ để phá hoại hình ảnh của Trần Hạo trong lòng Tống Ninh Mông.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Này, tôi thấy anh không hiểu gì thì tốt nhất đừng tham gia vào việc này. Anh biết Tống Ninh Mông vừa đàn bài gì không? Anh biết giai điệu của bài này khó cỡ nào không? Bài này á, đến cả những người lão luyện đàn còn khó nữa là. Tống Ninh Mông không chỉ hoàn thành bài biểu diễn mà còn khống chế lực rất tốt. Trình độ này đã gần đạt đến chuyên nghiệp rồi! Anh có tư cách gì mà bình luận kiểu đó hả?”
Dương Huy cũng bơm thêm vào: “Đúng đó, Ninh Mông còn từng đoạt quán quân giải đánh piano của cả thành phố cơ mà!”
Trần Hạo chả buồn quan tâm đến hai đứa trẻ ranh nên không bàn luận nữa.
Nhưng Tống Ninh Mông thì lại rất để ý: “Anh Hạo, anh nói xem bài biểu diễn ban nãy của em còn thiếu sót ở đâu nào?”
Thấy Tống Ninh Mông không thèm quan tâm đến mình mà còn thỉnh giáo Trần Hạo, Triệu Kỳ tức phát điên.
Cậu ta thầm nghĩ, Tống Ninh Mông bị làm sao vậy? Hỏi ý kiến một tên gà mờ như vậy. Không nói đến việc anh ta không biết piano, khéo bài này anh ta còn chưa nghe bao giờ ấy chứ.
Tống Ninh Mông xin thỉnh giáo, Trần Hạo liền đáp: “Ban nãy em đàn bài La campanella của Nicolo Paganini. Bài này được Franz Liszt cải biên từ Violin Concerto No.2 của Nicolo Paganini, biến nó thành một bản độc tấu piano, cũng là tác phẩm với kỹ thuật huyền diệu nổi tiếng nhất của ông ấy. Bài nhạc dùng tiết tấu kiểu tuần hoàn, mỗi một lần giai điệu chủ đạo xuất hiện là một lần thay đổi thủ pháp diễn tấu, vận dụng đủ các kỹ thuật piano!”
Nghe Trần Hạo nói vậy, Triệu Kỳ kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.
Cậu ta nói Trần Hạo không có tư cách bình luận, nhưng anh lại nói từ đầu chí cuối, hơn nữa còn rất hiểu rõ lai lịch của khúc nhạc này.
Trần Hạo nói tiếp: “Còn về thiếu sót, thật ra thì không phải thiếu sót, chỉ là phương thức xử lí của em cần được bàn bạc lại. Đoạn giữa của khúc nhạc, phần ba âm liên tiếp rồi nghỉ một chút đó, thật ra không nên xử lí quá rõ ràng. Anh nghĩ em nên kéo dài trường độ âm đó một chút thì hiệu quả sẽ ổn hơn. Hiện tại có Cziffra là người biểu diễn tác phẩm này một cách hoàn mỹ nhất. Ông ấy đã xử lý như vậy đó!”
Tô Cầm và Tống Ninh Mông nhìn nhau. Hai người đều là những học sinh xuất sắc trong khoa âm nhạc. Họ nhận ra Trần Hạo không những hiểu biết về âm nhạc mà còn là cực kỳ nắm rõ về chúng.
Không chỉ Tống Ninh Mông mà Tô Cầm cũng đã nhìn Trần Hạo đầy tò mò.
Tống Ninh Mông lại hỏi: “Anh Hạo, vậy em còn chỗ nào cần thay đổi không ạ?”
Trần Hạo đáp: “Nói về thay đổi thì anh nghĩ tiết tấu phần cuối nên để freestyle, không nên kết thúc theo kiểu tiêu chuẩn. Dưới tốc độ của freestyle thì lực bùng phát và độ công nhận của công chúng sẽ càng tốt hơn!”
Trần Hạo nói xong khiến Tống Ninh Mông và Tô Cầm càng thêm sùng bái anh!
Mà Triệu Kỳ và Dương Huy phía sau bị cướp mất đất diễn, chỉ có thể đứng đó nghe như lũ ngốc, tức điên lên.
Tống Ninh Mông nhìn vẻ mặt khó chịu của Triệu Kỳ thì lại nũng nịu dựa vào vai Trần Hạo: “Anh Hạo giỏi thật đó, em ngưỡng mộ anh ghê luôn!”
Tô Cầm cũng không kìm được mà hỏi: “Trần Hạo, vậy bài biểu diễn của em có vấn đề gì không ạ?”
Trần Hạo cười trả lời: “Biểu diễn thì không có vấn đề gì, nhưng hơi thở thì chưa đủ ổn định. Thói quen thở của em có vấn đề, em thử không dùng ngực mà dùng đan điền từ phần bụng xem sao, từ từ đè khí xuống, hát một cách ổn định, như vậy âm cao của em sẽ càng chuẩn hơn đó!”
Tô Cầm hơi nghi ngờ, cô bé nghe nói đến việc hát bằng bụng, mũi, nhưng chưa bao giờ nghe đến đan điền.
Trần Hạo giải thích cặn kẽ khiến Tô Cầm không thể không nghe theo.
Tống Ninh Mông hỏi: “Anh rể, cái đan điền đó ở đâu ạ? Anh chỉ cho Tô Cầm luôn không được sao?”
Tô Cầm đỏ mặt. Tuy cô bé không biết vị trí chính xác của đan điền, nhưng cũng đoán được đại khái nó nằm ở phần quan trọng bên trong của phụ nữ.
Trần Hạo hỏi: “Anh mạo phạm được chứ?”
“Vâng!”, dưới ánh mắt chân thành và trong trẻo của Trần Hạo, Tô Cầm gật đầu đồng ý.
Trần Hạo ấn vào phần bụng dưới của Tô Cầm: “Là chỗ này đây! Em dùng sức từ từ, ép khí xuống dưới rồi đẩy lên từng chút một. Em sẽ thấy nơi này có thể chứa được rất nhiều không khí!”
Tô Cầm thử theo cách của Trần Hạo, một lúc sau, mắt cô bé sáng lên: “Thật luôn này! Trần Hạo, anh giỏi quá!”
Lúc này, không chỉ có Triệu Kỳ khó chịu mà Dương Huy cũng không vui chút nào.
Cậu ta ho khan một tiếng, đưa chai nước cho Triệu Kỳ, đồng thời đánh cho Triệu Kỳ một ánh mắt. Hai người lục tục rời đi.
Đến một góc, Triệu Kỳ nói: “Tôi nói có sai đâu? Anh ta không chỉ là uy hiếp của tôi mà e là còn không tha cho Tô Cầm đâu!”
Dương Huy buồn bực đáp: “Cái tên này ở đâu ra mà biết nhiều vậy chứ!”
Dương Huy cũng khinh thường: “Chắc là đọc được ở đâu rồi copy về làm của mình ấy mà, Ninh Mông cậu đừng để mắc lừa!”
Tô Cầm chau mày: “Những ý kiến ban nãy của Trần Hạo rất chuyên nghiệp, nếu không hiểu âm nhạc thì không thể biết được đâu!”
Dương Huy nghe Tô Cầm bênh Trần Hạo thì càng khó chịu hơn: “Mạng internet bây giờ phát triển như thế, lên mạng tìm bừa một trang web âm nhạc cũng biết rồi, có gì ghê gớm đâu!”
Tô Cầm biết Dương Huy đang ghen, trong lòng thấy thất vọng vì biểu hiện của cậu ta. Ghen tỵ với người khác chỉ chứng minh bản thân mình vô dụng mà thôi.
Tống
Cùng với điệu nhạc, các học sinh xung quanh dần dần bị thu hút. Tống Ninh Mông khống chế cảm xúc trong bài nhạc cực kỳ chuẩn chỉnh, từ từ đẩy lên cao trào, cuối cùng là bùng nổ trước khi kết thúc.
Một điệu nhạc, tuy không phải là buổi biểu diễn hoàn chỉnh nhưng cũng đã làm chấn động toàn bộ mọi người trong hội trường. Tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Tống Ninh Mông cảm ơn theo kiểu công chúa.
Người biểu diễn tiết mục phía sau là Tô Cầm, hát tiếng Anh đơn ca cũng rất hay.
Copy từ web VietWriter
Hai người biểu diễn xong thì vui vẻ quay về bên cạnh Trần Hạo.
“Anh rể, em diễn okela không? Có khiến anh có ấn tượng khác hẳn về em không nào?”, Tống Ninh Mông híp mắt cười hỏi.
Trần Hạo mỉm cười: “Cũng được! Anh nghĩ lát nữa biểu diễn chính thức sẽ càng hay hơn!”
Triệu Kỳ ở bên cạnh nghe xong thì bật cười.
Lòng thầm nghĩ, cái tên này thì biết gì? Dám hoài nghi trình độ của Tống Ninh Mông ư.
Phải biết rằng, Tống Ninh Mông đã đạt cấp 10 piano, còn là học trò giỏi của giáo viên nổi tiếng.
Nghĩ xong, cậu ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, muốn thừa cơ để phá hoại hình ảnh của Trần Hạo trong lòng Tống Ninh Mông.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Này, tôi thấy anh không hiểu gì thì tốt nhất đừng tham gia vào việc này. Anh biết Tống Ninh Mông vừa đàn bài gì không? Anh biết giai điệu của bài này khó cỡ nào không? Bài này á, đến cả những người lão luyện đàn còn khó nữa là. Tống Ninh Mông không chỉ hoàn thành bài biểu diễn mà còn khống chế lực rất tốt. Trình độ này đã gần đạt đến chuyên nghiệp rồi! Anh có tư cách gì mà bình luận kiểu đó hả?”
Dương Huy cũng bơm thêm vào: “Đúng đó, Ninh Mông còn từng đoạt quán quân giải đánh piano của cả thành phố cơ mà!”
Trần Hạo chả buồn quan tâm đến hai đứa trẻ ranh nên không bàn luận nữa.
Nhưng Tống Ninh Mông thì lại rất để ý: “Anh Hạo, anh nói xem bài biểu diễn ban nãy của em còn thiếu sót ở đâu nào?”
Thấy Tống Ninh Mông không thèm quan tâm đến mình mà còn thỉnh giáo Trần Hạo, Triệu Kỳ tức phát điên.
Cậu ta thầm nghĩ, Tống Ninh Mông bị làm sao vậy? Hỏi ý kiến một tên gà mờ như vậy. Không nói đến việc anh ta không biết piano, khéo bài này anh ta còn chưa nghe bao giờ ấy chứ.
Tống Ninh Mông xin thỉnh giáo, Trần Hạo liền đáp: “Ban nãy em đàn bài La campanella của Nicolo Paganini. Bài này được Franz Liszt cải biên từ Violin Concerto No.2 của Nicolo Paganini, biến nó thành một bản độc tấu piano, cũng là tác phẩm với kỹ thuật huyền diệu nổi tiếng nhất của ông ấy. Bài nhạc dùng tiết tấu kiểu tuần hoàn, mỗi một lần giai điệu chủ đạo xuất hiện là một lần thay đổi thủ pháp diễn tấu, vận dụng đủ các kỹ thuật piano!”
Nghe Trần Hạo nói vậy, Triệu Kỳ kinh ngạc, không dám tin vào tai mình.
Cậu ta nói Trần Hạo không có tư cách bình luận, nhưng anh lại nói từ đầu chí cuối, hơn nữa còn rất hiểu rõ lai lịch của khúc nhạc này.
Trần Hạo nói tiếp: “Còn về thiếu sót, thật ra thì không phải thiếu sót, chỉ là phương thức xử lí của em cần được bàn bạc lại. Đoạn giữa của khúc nhạc, phần ba âm liên tiếp rồi nghỉ một chút đó, thật ra không nên xử lí quá rõ ràng. Anh nghĩ em nên kéo dài trường độ âm đó một chút thì hiệu quả sẽ ổn hơn. Hiện tại có Cziffra là người biểu diễn tác phẩm này một cách hoàn mỹ nhất. Ông ấy đã xử lý như vậy đó!”
Tô Cầm và Tống Ninh Mông nhìn nhau. Hai người đều là những học sinh xuất sắc trong khoa âm nhạc. Họ nhận ra Trần Hạo không những hiểu biết về âm nhạc mà còn là cực kỳ nắm rõ về chúng.
Không chỉ Tống Ninh Mông mà Tô Cầm cũng đã nhìn Trần Hạo đầy tò mò.
Tống Ninh Mông lại hỏi: “Anh Hạo, vậy em còn chỗ nào cần thay đổi không ạ?”
Trần Hạo đáp: “Nói về thay đổi thì anh nghĩ tiết tấu phần cuối nên để freestyle, không nên kết thúc theo kiểu tiêu chuẩn. Dưới tốc độ của freestyle thì lực bùng phát và độ công nhận của công chúng sẽ càng tốt hơn!”
Trần Hạo nói xong khiến Tống Ninh Mông và Tô Cầm càng thêm sùng bái anh!
Mà Triệu Kỳ và Dương Huy phía sau bị cướp mất đất diễn, chỉ có thể đứng đó nghe như lũ ngốc, tức điên lên.
Tống Ninh Mông nhìn vẻ mặt khó chịu của Triệu Kỳ thì lại nũng nịu dựa vào vai Trần Hạo: “Anh Hạo giỏi thật đó, em ngưỡng mộ anh ghê luôn!”
Tô Cầm cũng không kìm được mà hỏi: “Trần Hạo, vậy bài biểu diễn của em có vấn đề gì không ạ?”
Trần Hạo cười trả lời: “Biểu diễn thì không có vấn đề gì, nhưng hơi thở thì chưa đủ ổn định. Thói quen thở của em có vấn đề, em thử không dùng ngực mà dùng đan điền từ phần bụng xem sao, từ từ đè khí xuống, hát một cách ổn định, như vậy âm cao của em sẽ càng chuẩn hơn đó!”
Tô Cầm hơi nghi ngờ, cô bé nghe nói đến việc hát bằng bụng, mũi, nhưng chưa bao giờ nghe đến đan điền.
Trần Hạo giải thích cặn kẽ khiến Tô Cầm không thể không nghe theo.
Tống Ninh Mông hỏi: “Anh rể, cái đan điền đó ở đâu ạ? Anh chỉ cho Tô Cầm luôn không được sao?”
Tô Cầm đỏ mặt. Tuy cô bé không biết vị trí chính xác của đan điền, nhưng cũng đoán được đại khái nó nằm ở phần quan trọng bên trong của phụ nữ.
Trần Hạo hỏi: “Anh mạo phạm được chứ?”
“Vâng!”, dưới ánh mắt chân thành và trong trẻo của Trần Hạo, Tô Cầm gật đầu đồng ý.
Trần Hạo ấn vào phần bụng dưới của Tô Cầm: “Là chỗ này đây! Em dùng sức từ từ, ép khí xuống dưới rồi đẩy lên từng chút một. Em sẽ thấy nơi này có thể chứa được rất nhiều không khí!”
Tô Cầm thử theo cách của Trần Hạo, một lúc sau, mắt cô bé sáng lên: “Thật luôn này! Trần Hạo, anh giỏi quá!”
Lúc này, không chỉ có Triệu Kỳ khó chịu mà Dương Huy cũng không vui chút nào.
Cậu ta ho khan một tiếng, đưa chai nước cho Triệu Kỳ, đồng thời đánh cho Triệu Kỳ một ánh mắt. Hai người lục tục rời đi.
Đến một góc, Triệu Kỳ nói: “Tôi nói có sai đâu? Anh ta không chỉ là uy hiếp của tôi mà e là còn không tha cho Tô Cầm đâu!”
Dương Huy buồn bực đáp: “Cái tên này ở đâu ra mà biết nhiều vậy chứ!”
Dương Huy cũng khinh thường: “Chắc là đọc được ở đâu rồi copy về làm của mình ấy mà, Ninh Mông cậu đừng để mắc lừa!”
Tô Cầm chau mày: “Những ý kiến ban nãy của Trần Hạo rất chuyên nghiệp, nếu không hiểu âm nhạc thì không thể biết được đâu!”
Dương Huy nghe Tô Cầm bênh Trần Hạo thì càng khó chịu hơn: “Mạng internet bây giờ phát triển như thế, lên mạng tìm bừa một trang web âm nhạc cũng biết rồi, có gì ghê gớm đâu!”
Tô Cầm biết Dương Huy đang ghen, trong lòng thấy thất vọng vì biểu hiện của cậu ta. Ghen tỵ với người khác chỉ chứng minh bản thân mình vô dụng mà thôi.
Tống