Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Ánh mắt không tồi
Giang Ngạo Tuyết ra ngoài gọi điện cho Trần Hạo, báo cho anh chuyện tông xe ở dưới hầm để xe.
Trần Hạo còn nhanh hơn Giang Ngạo Tuyết một bước, Giang Ngạo Tuyết đi từ thang máy ra thì đã thấy Trần Hạo quỳ ở bên cạnh xe ô tô của bộ phận sales rồi.
Thấy Trần Hạo mặc quần đùi đi dép lê, Giang Ngạo Tuyết liền giận dữ chẳng hiểu vì sao: “Anh định mặc bộ này đến hội giám định đấy à?”
Trần Hạo ngơ ngác: “Tôi có biết là phải đến hội giám định đâu?”
“Chịu anh đấy. Anh bị làm sao thế nhờ? Chứ anh định mặc kiểu này đi làm đấy à? Lại tốn công đi sửa soạn nữa rồi!”, Giang Ngạo Tuyết cạn lời.
“Là sao?”, Trần Hạo hỏi.
Copy từ web VietWriter
“Là đi mua đồ chứ sao!”, Giang Ngạo Tuyết khó chịu nói.
Hai người lên xe rời đi, nhanh chóng đến quảng trường Hoa Dương. Xuống xe, hai người đi thẳng vào tầng năm bán đồ hiệu.
Trần Hạo nhìn trái ngó phải, thấy toàn là hàng hiệu thì yếu ớt nói: “Đây á? Có hơi đắt quá không?”
“Công ty trả giùm!”, Giang Ngạo Tuyết bực tức.
“Hóa ra là tiêu tiền của vợ à, thế thì tôi không rén nữa đâu!”
“...”
Giang Ngạo Tuyết cạn lời, cái thể loại đàn ông gì đây?
Giang Ngạo Tuyết dẫn Trần Hạo đi thẳng vào mục tiêu cuối cùng. Đến trước cửa cửa hàng, Trần Hạo dừng lại.
“Xông thẳng một đường thế này chắc là quán quen của cô à?”
“Không, đây là thương hiệu La Silva đẳng cấp đến từ nước Anh, thiết kế thuộc hàng sang trọng, thành phố Hải Dương mới mở chi nhánh nên có giảm giá!”
Trần Hạo đã nắm được trọng điểm, Giang Ngạo Tuyết chọn nơi này là vì giảm giá.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Bạch thị có nhân viên như cô thật đúng là vinh hạnh!”
Giang Ngạo Tuyết lườm anh: “Anh có người vợ như chủ tịch Bạch thì càng vinh hạnh hơn đấy. Dù anh không giúp gì được cho cô ấy thì cũng phải đối xử tốt với cô ấy đi!”
“Tôi đối xử với cô ấy rất tốt mà?”
“Ban nãy anh vừa nói tiêu tiền của vợ thì không phải rén còn gì!”
“Thì có sai đâu? Nếu tiêu tiền của cô tôi không rén thì mới có vấn đề đấy!”
“...”
Giang Ngạo Tuyết cạn lời, đi vào trong cửa hàng.
Trần Hạo cũng lướt qua tên tiếng anh của nhãn hàng, lẩm bẩm: “La Silva à? Nghe quen thế nhở? Hay lại nằm trong sản nghiệp của mình ta?”
Sau khi vào trong, Trần Hạo thấy Giang Ngạo Tuyết đang sững sờ nhìn vào bộ lễ phục lan hồ điệp mà ma nơ canh mặc trong tủ kính.
“Cô nhìn gì đấy?”
“Không... Không có gì!”, Giang Ngạo Tuyết thu hồi ánh mắt, trốn tránh nói.
Sau đó, cô ấy quay đi chọn quần áo, cuối cùng chọn ra được hai bộ, đem ra ướm trên người Trần Hạo.
“Bộ đen này đẹp hơn! Anh thử đi!”
“Vậy lấy luôn đi, khỏi thử, phiền chết!”, Trần Hạo đáp.
“Tôi phải phụ trách về hình tượng của công ty...”
“Rồi rồi... Thôi tôi xin, tôi thử, được chưa?”
Trần Hạo bất lực cầm lấy quần áo. Giang Ngạo Tuyết lại chọn thêm một đôi giầy nữa, Trần Hạo đành cười khổ đi vào thay.
Bên trong phòng thay đồ, Trần Hạo nhìn đường cổ áo trên bộ vest được thiết kế tỉ mỉ, nhếch miệng cười: “Xem ra là cửa hàng của mình thật này, cái thiết kế đường cổ áo dòng họ Jack này đúng là truyền thừa gia tộc mà!”
Lúc Trần Hạo thay xong thì thấy Giang Ngạo Tuyết đang ngắm đồ của nữ.
Khi cô ấy đang do dự không biết chọn bộ nào, thì một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, tay và cổ toàn vàng bạc châu báu bước vào. Đáng lý ra sẽ có cảm giác rất sang trọng, nhưng nhìn người phụ nữ này cứ có vẻ rất tục tằng.
Thấy người phụ nữ này, Giang Ngạo Tuyết khó chịu chau mày, những hồi ức không vui lại tràn vào trong tâm trí.
“Ngạo Tuyết? Ban nãy tôi đứng kia thấy có người rất giống cô, không ngờ lại đúng này!”, người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi.
Người phụ nữ này là Hà Thi Vân, bạn đại học của Giang Ngạo Tuyết, là con nhà giàu, thiên kim nhà họ Hà của Hải Dương! Hai người từng có mối thù ở thời đại học.
Giang Ngạo Tuyết xuất thân bình thường, nhưng vì sắc đẹp và tính cách tốt nên được phong là hoa khôi bình dân. Có vô số người theo đuổi cô, tóm lại là độ nổi tiếng rất cao.
Đến cả nam thần của Hà Thi Vân cũng là người theo đuổi Giang Ngạo Tuyết! Cuối cùng, đôi nam nữ đó đã trở thành một cặp tài sắc.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hà Thi Vân dựa vào gia thế của mình để uy hiếp, lợi dụng, dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng người đàn ông của Giang Ngạo Tuyết đã ngã vào lời đường mật của Hà Thi Vân.
Mặc dù dùng tiền để có được nam thần, nhưng Hà Thi Vân cũng không được hạnh phúc, sự ghen tỵ, đố kỵ cùng oán hận Giang Ngạo Tuyết vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô ta, khiến cô ta không thể yên lòng.
Lúc này gặp lại Giang Ngạo Tuyết, những mối thù cũ lại dâng lên.
“Đã lâu không gặp!”, Giang Ngạo Tuyết khách khí đáp.
“Đúng đó! Thế mà đã tốt nghiệp được 2 năm rồi đấy nhỉ? Nghe nói cô được làm chức cao trong Bạch thị à? Cô sống tốt chứ?”
“Tốt lắm”.
“Tôi thì cô cũng biết rồi đấy! Trong nhà ép tôi quá, học lực thì không bằng cô, nên chỉ có thể quay về tiếp quản cơ nghiệp của gia đình thôi à!”
“Vậy cũng tốt mà”, Giang Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp.
“Còn nhớ Liên Tín không?”, Hà Thi Vân cười nhắc.
Ánh mắt Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng, Liên Tín này là người yêu cũ của cô ấy, kẻ đã bị Hà Thi Vân cướp đi.
Thấy Giang Ngạo Tuyết không đáp lời, trong lòng Hà Thi Vân mới thoải mái lại chút.
“Lúc trước anh ấy rất ưu tú, tiếc là phải từ bỏ hội họa để quay về làm chủ tịch công ty Hà thị. Nếu năm đó anh ấy ở bên cậu thì có khi sẽ khởi nghiệp hay làm cái gì đó linh tinh mà hai người vẽ ra rồi đấy!”
Các nhân viên xung quanh đều biết Hà Thi Vân, nghe Hà Thi Vân nói vậy thì chỉ biết câm nín.
Sao lại tráo trở thế được nhỉ? Hà Thi Vân này mà không có nhà họ Hà dựa vào thì chắc đã bị ném vào cũi lợn trôi sông rồi đấy!
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp: “Cô nhắc đến Liên Tín thì tôi mới nhớ đến người bạn học đó đấy, tôi còn chẳng nhớ nổi mặt mũi anh ta thế nào cơ!”
Phản ứng của Giang Ngạo Tuyết làm Hà Thi Vân hơi bất ngờ, giống như không hề quan tâm đến Liên Tín.
Đáng ra bớt đi một tình địch thì phải vui mới đúng, nhưng lúc này Hà Thi Vân không vui nổi.
“Cũng đúng, lúc anh ấy bỏ cô thì lạnh lùng tuyệt tình như vậy cơ mà. Nếu là tôi chắc tôi cũng chẳng muốn nhớ đến đâu!”
Hà Thi Vân cố tình đay nghiến Giang Ngạo Tuyết.
Giang Ngạo Tuyết mỉm cười: “Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn cô đấy chứ! Nếu cô không giúp tôi kiểm tra sự khốn nạn của Liên Tín thì e là tôi vẫn còn phải khổ cực đi lang bạt cùng anh ta rồi! Chứ đâu có tự do tự tại được như bây giờ!”
Trần Hạo mỉm cười, đi về phía Giang Ngạo Tuyết: “Ánh mắt của em được đấy!”
“Đương nhiên rồi!”
“Hết rồi à?” Trần Hạo hỏi.
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Em không thấy ngoài người chọn ra thì người mặc bộ này cũng rất gì và này nọ à?”
“Cho anh tí ánh sáng anh lại tưởng mình là vua đấy à!”
Trần Hạo còn nhanh hơn Giang Ngạo Tuyết một bước, Giang Ngạo Tuyết đi từ thang máy ra thì đã thấy Trần Hạo quỳ ở bên cạnh xe ô tô của bộ phận sales rồi.
Thấy Trần Hạo mặc quần đùi đi dép lê, Giang Ngạo Tuyết liền giận dữ chẳng hiểu vì sao: “Anh định mặc bộ này đến hội giám định đấy à?”
Trần Hạo ngơ ngác: “Tôi có biết là phải đến hội giám định đâu?”
“Chịu anh đấy. Anh bị làm sao thế nhờ? Chứ anh định mặc kiểu này đi làm đấy à? Lại tốn công đi sửa soạn nữa rồi!”, Giang Ngạo Tuyết cạn lời.
“Là sao?”, Trần Hạo hỏi.
Copy từ web VietWriter
“Là đi mua đồ chứ sao!”, Giang Ngạo Tuyết khó chịu nói.
Hai người lên xe rời đi, nhanh chóng đến quảng trường Hoa Dương. Xuống xe, hai người đi thẳng vào tầng năm bán đồ hiệu.
Trần Hạo nhìn trái ngó phải, thấy toàn là hàng hiệu thì yếu ớt nói: “Đây á? Có hơi đắt quá không?”
“Công ty trả giùm!”, Giang Ngạo Tuyết bực tức.
“Hóa ra là tiêu tiền của vợ à, thế thì tôi không rén nữa đâu!”
“...”
Giang Ngạo Tuyết cạn lời, cái thể loại đàn ông gì đây?
Giang Ngạo Tuyết dẫn Trần Hạo đi thẳng vào mục tiêu cuối cùng. Đến trước cửa cửa hàng, Trần Hạo dừng lại.
“Xông thẳng một đường thế này chắc là quán quen của cô à?”
“Không, đây là thương hiệu La Silva đẳng cấp đến từ nước Anh, thiết kế thuộc hàng sang trọng, thành phố Hải Dương mới mở chi nhánh nên có giảm giá!”
Trần Hạo đã nắm được trọng điểm, Giang Ngạo Tuyết chọn nơi này là vì giảm giá.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Bạch thị có nhân viên như cô thật đúng là vinh hạnh!”
Giang Ngạo Tuyết lườm anh: “Anh có người vợ như chủ tịch Bạch thì càng vinh hạnh hơn đấy. Dù anh không giúp gì được cho cô ấy thì cũng phải đối xử tốt với cô ấy đi!”
“Tôi đối xử với cô ấy rất tốt mà?”
“Ban nãy anh vừa nói tiêu tiền của vợ thì không phải rén còn gì!”
“Thì có sai đâu? Nếu tiêu tiền của cô tôi không rén thì mới có vấn đề đấy!”
“...”
Giang Ngạo Tuyết cạn lời, đi vào trong cửa hàng.
Trần Hạo cũng lướt qua tên tiếng anh của nhãn hàng, lẩm bẩm: “La Silva à? Nghe quen thế nhở? Hay lại nằm trong sản nghiệp của mình ta?”
Sau khi vào trong, Trần Hạo thấy Giang Ngạo Tuyết đang sững sờ nhìn vào bộ lễ phục lan hồ điệp mà ma nơ canh mặc trong tủ kính.
“Cô nhìn gì đấy?”
“Không... Không có gì!”, Giang Ngạo Tuyết thu hồi ánh mắt, trốn tránh nói.
Sau đó, cô ấy quay đi chọn quần áo, cuối cùng chọn ra được hai bộ, đem ra ướm trên người Trần Hạo.
“Bộ đen này đẹp hơn! Anh thử đi!”
“Vậy lấy luôn đi, khỏi thử, phiền chết!”, Trần Hạo đáp.
“Tôi phải phụ trách về hình tượng của công ty...”
“Rồi rồi... Thôi tôi xin, tôi thử, được chưa?”
Trần Hạo bất lực cầm lấy quần áo. Giang Ngạo Tuyết lại chọn thêm một đôi giầy nữa, Trần Hạo đành cười khổ đi vào thay.
Bên trong phòng thay đồ, Trần Hạo nhìn đường cổ áo trên bộ vest được thiết kế tỉ mỉ, nhếch miệng cười: “Xem ra là cửa hàng của mình thật này, cái thiết kế đường cổ áo dòng họ Jack này đúng là truyền thừa gia tộc mà!”
Lúc Trần Hạo thay xong thì thấy Giang Ngạo Tuyết đang ngắm đồ của nữ.
Khi cô ấy đang do dự không biết chọn bộ nào, thì một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, tay và cổ toàn vàng bạc châu báu bước vào. Đáng lý ra sẽ có cảm giác rất sang trọng, nhưng nhìn người phụ nữ này cứ có vẻ rất tục tằng.
Thấy người phụ nữ này, Giang Ngạo Tuyết khó chịu chau mày, những hồi ức không vui lại tràn vào trong tâm trí.
“Ngạo Tuyết? Ban nãy tôi đứng kia thấy có người rất giống cô, không ngờ lại đúng này!”, người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi.
Người phụ nữ này là Hà Thi Vân, bạn đại học của Giang Ngạo Tuyết, là con nhà giàu, thiên kim nhà họ Hà của Hải Dương! Hai người từng có mối thù ở thời đại học.
Giang Ngạo Tuyết xuất thân bình thường, nhưng vì sắc đẹp và tính cách tốt nên được phong là hoa khôi bình dân. Có vô số người theo đuổi cô, tóm lại là độ nổi tiếng rất cao.
Đến cả nam thần của Hà Thi Vân cũng là người theo đuổi Giang Ngạo Tuyết! Cuối cùng, đôi nam nữ đó đã trở thành một cặp tài sắc.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hà Thi Vân dựa vào gia thế của mình để uy hiếp, lợi dụng, dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng người đàn ông của Giang Ngạo Tuyết đã ngã vào lời đường mật của Hà Thi Vân.
Mặc dù dùng tiền để có được nam thần, nhưng Hà Thi Vân cũng không được hạnh phúc, sự ghen tỵ, đố kỵ cùng oán hận Giang Ngạo Tuyết vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô ta, khiến cô ta không thể yên lòng.
Lúc này gặp lại Giang Ngạo Tuyết, những mối thù cũ lại dâng lên.
“Đã lâu không gặp!”, Giang Ngạo Tuyết khách khí đáp.
“Đúng đó! Thế mà đã tốt nghiệp được 2 năm rồi đấy nhỉ? Nghe nói cô được làm chức cao trong Bạch thị à? Cô sống tốt chứ?”
“Tốt lắm”.
“Tôi thì cô cũng biết rồi đấy! Trong nhà ép tôi quá, học lực thì không bằng cô, nên chỉ có thể quay về tiếp quản cơ nghiệp của gia đình thôi à!”
“Vậy cũng tốt mà”, Giang Ngạo Tuyết lạnh nhạt đáp.
“Còn nhớ Liên Tín không?”, Hà Thi Vân cười nhắc.
Ánh mắt Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng, Liên Tín này là người yêu cũ của cô ấy, kẻ đã bị Hà Thi Vân cướp đi.
Thấy Giang Ngạo Tuyết không đáp lời, trong lòng Hà Thi Vân mới thoải mái lại chút.
“Lúc trước anh ấy rất ưu tú, tiếc là phải từ bỏ hội họa để quay về làm chủ tịch công ty Hà thị. Nếu năm đó anh ấy ở bên cậu thì có khi sẽ khởi nghiệp hay làm cái gì đó linh tinh mà hai người vẽ ra rồi đấy!”
Các nhân viên xung quanh đều biết Hà Thi Vân, nghe Hà Thi Vân nói vậy thì chỉ biết câm nín.
Sao lại tráo trở thế được nhỉ? Hà Thi Vân này mà không có nhà họ Hà dựa vào thì chắc đã bị ném vào cũi lợn trôi sông rồi đấy!
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp: “Cô nhắc đến Liên Tín thì tôi mới nhớ đến người bạn học đó đấy, tôi còn chẳng nhớ nổi mặt mũi anh ta thế nào cơ!”
Phản ứng của Giang Ngạo Tuyết làm Hà Thi Vân hơi bất ngờ, giống như không hề quan tâm đến Liên Tín.
Đáng ra bớt đi một tình địch thì phải vui mới đúng, nhưng lúc này Hà Thi Vân không vui nổi.
“Cũng đúng, lúc anh ấy bỏ cô thì lạnh lùng tuyệt tình như vậy cơ mà. Nếu là tôi chắc tôi cũng chẳng muốn nhớ đến đâu!”
Hà Thi Vân cố tình đay nghiến Giang Ngạo Tuyết.
Giang Ngạo Tuyết mỉm cười: “Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn cô đấy chứ! Nếu cô không giúp tôi kiểm tra sự khốn nạn của Liên Tín thì e là tôi vẫn còn phải khổ cực đi lang bạt cùng anh ta rồi! Chứ đâu có tự do tự tại được như bây giờ!”
Trần Hạo mỉm cười, đi về phía Giang Ngạo Tuyết: “Ánh mắt của em được đấy!”
“Đương nhiên rồi!”
“Hết rồi à?” Trần Hạo hỏi.
“Anh còn muốn gì nữa?”
“Em không thấy ngoài người chọn ra thì người mặc bộ này cũng rất gì và này nọ à?”
“Cho anh tí ánh sáng anh lại tưởng mình là vua đấy à!”