Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1062 "Bên phía Thiên gia thế nào rồi?"
*Chương có nội dung hình ảnh
"Trần Hạo, anh nói bậy... Đúng rồi, còn có camera giám sát!"
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nhiễm xoay người đến phòng quan sát mở video ra, nhưng hệ thống theo dõi rất "trùng hợp", căn bản không lưu video giám sát ngày hôm qua!
Cô ta tức điên lên, sau khi trở về, ánh mắt đảo qua mấy người, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ngô Thành.
"Ông có biết ông đang làm cái gì không?", Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Sắc mặt Ngô Thành âm trầm hẳn xuống: "Mạc Tiểu Nhiễm, tôi cảnh cáo cô, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm, cô sốt ruột tra án, tôi có thể hiểu được, nhưng cô không thể bởi vì không tra được mà nghi ngờ người khác lung tung, tối hôm qua Trần Hạo ở phòng tạm giam, chuyện này cũng không chỉ có một nhân chứng. Hơn nữa, tuy bây giờ cậu Trần đang bị giam giữ, nhưng cũng chỉ là người bị tình nghi, đừng dùng hai chữ phạm nhân hình dung cậu ấy! Việc này không phù hợp với quy định!"
"Được...được... Trần Hạo anh giỏi lắm, cứ chờ đó cho tôi!"
Mạc Tiểu Nhiễm nói xong thì tức giận rời đi.
Sau khi cô ta đi rồi, cảnh sát cũng rút lui.
Ngô Thành mở cửa phòng ra, đi vào ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo.
Anh thuận tay đưa cho ông ta một điếu thuốc, Ngô Thành bật lửa đốt thuốc cho anh.
"Bên phía Thiên gia thế nào rồi?", anh hỏi.
Ngô Thành nói: "Thiên gia đã sắp xếp người phong tỏa tin tức, thống nhất cách xử lý, nói là hoả hoạn ngoài ý muốn. Cậu gây ra động tĩnh quá lớn, mấy ông lớn phía trên đều biết chuyện này, tôi lo lắng, rất nhanh sẽ có người gây phiền phức cho cậu!"
Trần Hạo cười nhạt một tiếng: "Tôi cố ý để mấy ông lớn phía trên biết đấy, nếu không đặt tất cả dưới nước, chẳng phải người sau lưng Thiên gia có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Ngô Thành nghe vậy thì sững sờ, giật nảy cả mình, sau khi suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được mục đích anh phóng hỏa đốt Sồ Phượng lầu.
Thứ nhất, Trần Hạo làm như thế là đang trả lại cho Nhạc Thiên câu trả lời sắc bén nhất, thứ hai, cũng chỉ có khi làm lớn chuyện mới có thể để cho những người bên trên trông thấy, thu hút sự chú ý, đồng thời cũng có thể thuận nước đẩy thuyền hạn chế người sau lưng Nhạc Thiên!
Rồi sẽ có người điều tra ra mọi chuyện, việc này ảnh hưởng đến sự hài hòa, đương nhiên người bên trên sẽ muốn tìm nguồn gốc!
Mà nếu điều tra, ông lớn phía sau Nhạc Thiên chỉ có thể lựa chọn giấu mình, trong lúc vô tình đã bị Trần Hạo dùng tình thế ngăn cản được!
Nghĩ rõ ràng những điều này rồi, Ngô Thành càng cảm thấy Trần Hạo lợi hại đến đáng sợ! Người như vậy, chỉ có thể tạo quan hệ tốt, tuyệt đối không thể đắc tội!
Mà sau khi Mạc Tiểu Nhiễm trở lại văn phòng thì nổi giận một trận, khiến người phía dưới phải run lẩy bẩy.
Cô ta cẩn thận điểm lại những tình tiết vụ án liên quan đến Trần Hạo xong, cấp dưới lại vội vã đưa một phần báo cáo nặc danh đến!
Mạc Tiểu Nhiễm mở ra nhìn, thế mà bên trong lại đều là chứng cứ và thông tin liên quan đến anh.
Sau khi nhanh chóng xem xong, cô ta liền cười.
"Trần Hạo, anh nói bậy... Đúng rồi, còn có camera giám sát!"
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nhiễm xoay người đến phòng quan sát mở video ra, nhưng hệ thống theo dõi rất "trùng hợp", căn bản không lưu video giám sát ngày hôm qua!
Cô ta tức điên lên, sau khi trở về, ánh mắt đảo qua mấy người, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ngô Thành.
"Ông có biết ông đang làm cái gì không?", Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Sắc mặt Ngô Thành âm trầm hẳn xuống: "Mạc Tiểu Nhiễm, tôi cảnh cáo cô, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm, cô sốt ruột tra án, tôi có thể hiểu được, nhưng cô không thể bởi vì không tra được mà nghi ngờ người khác lung tung, tối hôm qua Trần Hạo ở phòng tạm giam, chuyện này cũng không chỉ có một nhân chứng. Hơn nữa, tuy bây giờ cậu Trần đang bị giam giữ, nhưng cũng chỉ là người bị tình nghi, đừng dùng hai chữ phạm nhân hình dung cậu ấy! Việc này không phù hợp với quy định!"
"Được...được... Trần Hạo anh giỏi lắm, cứ chờ đó cho tôi!"
Mạc Tiểu Nhiễm nói xong thì tức giận rời đi.
Sau khi cô ta đi rồi, cảnh sát cũng rút lui.
Ngô Thành mở cửa phòng ra, đi vào ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo.
Anh thuận tay đưa cho ông ta một điếu thuốc, Ngô Thành bật lửa đốt thuốc cho anh.
"Bên phía Thiên gia thế nào rồi?", anh hỏi.
Ngô Thành nói: "Thiên gia đã sắp xếp người phong tỏa tin tức, thống nhất cách xử lý, nói là hoả hoạn ngoài ý muốn. Cậu gây ra động tĩnh quá lớn, mấy ông lớn phía trên đều biết chuyện này, tôi lo lắng, rất nhanh sẽ có người gây phiền phức cho cậu!"
Trần Hạo cười nhạt một tiếng: "Tôi cố ý để mấy ông lớn phía trên biết đấy, nếu không đặt tất cả dưới nước, chẳng phải người sau lưng Thiên gia có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Ngô Thành nghe vậy thì sững sờ, giật nảy cả mình, sau khi suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được mục đích anh phóng hỏa đốt Sồ Phượng lầu.
Thứ nhất, Trần Hạo làm như thế là đang trả lại cho Nhạc Thiên câu trả lời sắc bén nhất, thứ hai, cũng chỉ có khi làm lớn chuyện mới có thể để cho những người bên trên trông thấy, thu hút sự chú ý, đồng thời cũng có thể thuận nước đẩy thuyền hạn chế người sau lưng Nhạc Thiên!
Rồi sẽ có người điều tra ra mọi chuyện, việc này ảnh hưởng đến sự hài hòa, đương nhiên người bên trên sẽ muốn tìm nguồn gốc!
Mà nếu điều tra, ông lớn phía sau Nhạc Thiên chỉ có thể lựa chọn giấu mình, trong lúc vô tình đã bị Trần Hạo dùng tình thế ngăn cản được!
Nghĩ rõ ràng những điều này rồi, Ngô Thành càng cảm thấy Trần Hạo lợi hại đến đáng sợ! Người như vậy, chỉ có thể tạo quan hệ tốt, tuyệt đối không thể đắc tội!
Mà sau khi Mạc Tiểu Nhiễm trở lại văn phòng thì nổi giận một trận, khiến người phía dưới phải run lẩy bẩy.
Cô ta cẩn thận điểm lại những tình tiết vụ án liên quan đến Trần Hạo xong, cấp dưới lại vội vã đưa một phần báo cáo nặc danh đến!
Mạc Tiểu Nhiễm mở ra nhìn, thế mà bên trong lại đều là chứng cứ và thông tin liên quan đến anh.
Sau khi nhanh chóng xem xong, cô ta liền cười.