Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1055-1060
“Nếu đã có suy đoán này, tại sao lại không đi đường khác, nghĩ biện pháp nghe ngóng tin tức của tên này chứ? Ngu xuẩn!”, Joseph mắng.
“Vâng vâng... Tôi đã phái người đi rồi!”, cấp dưới sợ hãi nói.
Nghe cấp dưới nói đã làm rồi, Joseph mới thoáng nguôi giận, bình tĩnh hơn chút.
Chỉ chốc lát sau, một cấp dưới từ bên ngoài trở về, có vẻ rất mệt mỏi.
“Thưa ông, ông Joseph, tôi đã cho người môi giới tìm vài tin tức, đã tra ra được vài thông tin có liên quan đến Trần Hạo, nhưng mà người môi giới còn tặng kèm một phần danh sách những người có quan hệ với anh ta, anh ta và mấy người bản địa ở Hải Dương có quan hệ rất thân thiết!”
Nói xong, cấp dưới đưa tài liệu ra.
Joseph cầm lấy mở ra, sau đó vui vẻ.
“Không ngờ tên này lại là một người đa tình! Có không ít phụ nữ nhỉ!”
“Ông Joseph, có cần bắt đầu từ phía trên này không?”, cấp dưới hỏi.
Joseph cười lạnh xem hết tài liệu rồi nói: “Bạch Phi Nhi của Bạch thị, Tiêu Nhất Phi của Cửu Khúc! Đều có quan hệ thân thiết nhất với Trần Hạo, bây giờ công việc của các cậu là điều tra rõ ràng về hai người phụ nữ này và công ty của bọn họ! Tôi muốn tất cả tin tức của hai người đó, bọn họ chính là sơ hở của Trần Hạo!”
“Vâng, ông yên tâm, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”, đàn em nói xong thì lần lượt rời khỏi phòng tổng thống.
Sau khi đám người đã đi hết, Joseph mới cười lạnh cầm lấy một điếu thuốc xì gà Cuba quý giá trên bàn, bỏ đầu lọc, châm lên hút.
“Dám để Hắc Ám Giả chịu thiệt lớn như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi!”
Lúc Joseph đang cười lạnh nói thầm, điện thoại vệ tinh tư nhân của hắn ta bỗng nhiên vang lên.
Nhìn thấy cuộc điện thoại này, hắn ta biến sắc, vội vàng bắt máy.
Vừa kết nối, bên trong liền truyền đến một giọng nam mạnh mẽ.
“Joseph?”
“Ông Cuồng... Cuồng Thiên! Sao lại là ông?”, nghe được giọng nói này, trên mặt Joseph tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Có phải ông đang làm nhiệm vụ liên quan đến Trần Hạo không?”
“Đúng vậy! Sao ông lại chú ý tới việc nhỏ như thế?”
“Không được hành động thiếu suy nghĩ! Chờ tôi tới rồi nói sau!”, Cuồng Thiên dặn dò.
“Vâng, ông Cuồng Thiên!”
Joseph nói xong liền cúp điện thoại.
Mà ở bên ngoài Sồ Phượng lầu ở tỉnh, xa hoa truỵ lạc, vô số chiếc xe sang trọng đỗ san sát.
Sồ Phượng lầu, là vũ trường lớn nhất tỉnh! Là động tiêu tiền thân yêu của tất cả đám đàn ông.
Trong Sồ Phượng lầu, chỉ có phụ nữ mà bạn không nghĩ tới, chứ không có phụ nữ mà bạn không tìm thấy!
Sồ Phượng lầu không chỉ nổi tiếng ở tỉnh Sở, mà còn có danh tiếng cực lớn ở toàn bộ khu vực Lưỡng Giang, rất nhiều người đến tỉnh Sở, việc đầu tiên là phải đến Sồ Phượng lầu này để biết được nhiều thứ mới lạ.
Tối nay, Sồ Phượng lầu cũng giống như mọi ngày, làm ăn cực kì tốt!
Ở cổng có đám em gái chân dài tiếp đón từng cậu chủ, ông chủ hào hoa phong nhã đi vào trong câu lạc bộ.
Đám bảo vệ ở ngoài cửa cũng đã quen với cảnh tượng này.
Bảo vệ của Sồ Phượng lầu căn bản không cần phải làm gì, nhìn ra khắp khu vực Lưỡng Giang, không thể nói là không có ai dám chống đối lại Thiên gia nhà bọn họ, nhưng chắc chắn không có ai dám trắng trợn đến gây chuyện.
Cho nên, mỗi ngày bảo vệ bên ngoài Sồ Phượng lầu đều nhàn rỗi đến mức chỉ đến để điểm danh sau đó tới chỗ đội trưởng nhận tiền.
Vốn dĩ đám vệ sĩ cho rằng tối nay sẽ giống với vô số đêm trước đó, đến cho có rồi tìm một cô em về nhà.
Lại không nghĩ rằng, lúc hai tên vệ sĩ ở cổng mới hút được một hơi thuốc, đã có mấy chiếc xe container lớn đâm sập bức tường bên ngoài bãi đỗ xe, vọt vào bãi đỗ xe của Sồ Phượng lầu.
Sau đó mấy chiếc xe container lớn này có một phen nghiền ép, bất kể là Mercedes-Benz hay BMW, siêu xe hay Coupe, đều trực tiếp từ bên trên vọt thẳng tới trước cửa Sồ Phượng lầu.
Đám vệ sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt!
“Có…có chuyện gì vậy? Đậu má... Có người...đến gây chuyện?”
Bảo vệ kinh ngạc nửa ngày mới biết kêu lên, cảnh tượng trước mắt này, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới!
Nhưng rất nhanh, tiếng la liền đã biến thành tiếng kêu la và rên rỉ, xe container điên cuồng nghiền nát một đống xe sang thành sắt vụn, sau đó lao thẳng tới cổng, đâm ngã một đống bảo vệ, rồi đỗ ngang ở cửa chính của Sồ Phượng lầu.
Ngay sau đó, có vô số người áo đen nhảy xuống khỏi xe container.
Đám bảo vệ còn lại vẫn đang hốt hoảng, chưa kịp chỉnh lý đội hình, đã bị những người áo đen nhảy xuống từ trên xe cho một gậy ngất ra đất, sau đó, mấy người áo đen dọn sạch cửa chính của Sồ Phượng lầu, đứng thẳng tắp ở hai bên bậc thang, đằng đằng sát khí chờ đợi.
Rất nhanh, một chiếc Bentley màu đen dẫn theo một loạt xe thương vụ đi đến đây, một người trẻ tuổi nở nụ cười khẩy đi xuống từ trên xe Bentley!
Tiếp theo, một đám kiếm khách không ngừng nhảy xuống khỏi xe thương vụ.
“Đập cho tôi!”, người trẻ tuổi bước lên trên bậc thang của Sồ Phượng lầu, ra lệnh tiến công, không phải Trần Hạo thì là ai?
Rất nhanh, Sồ Phượng lầu đã hỗn loạn.
Đám người áo đen xông vào như thú dữ, không đánh người, chỉ đập đồ.
Tủ rượu xa hoa trong đại sảnh của Sồ Phượng lầu đã bị đập nát trong nháy mắt!
Rượu vang sang trọng chảy lênh láng giống như nước bẩn bên trong cống rãnh!
Lúc Trần Hạo đi đến bậc thang cuối cùng, đại sảnh của Sồ Phượng lầu đã bị đập tan tành.
Khi anh nở nụ cười tà đi vào trong đại sảnh, một đám người khí thế hùng hổ chạy ra từ bên trong, giằng co với đám người Trần Hạo dẫn tới.
“Mấy người là ai? Muốn chết sao? Nơi này là địa bàn của Thiên gia!”
Người dẫn đầu là cấp dưới của Thiên gia - Long Tam, ánh mắt hắn ta độc ác, một vết sẹo từ thái dương kéo dài đến gò má, nhìn qua cực kì tà ác.
Trần Hạo cười tủm
Long Tam lăn mấy vòng tại chỗ.
Đại sảnh vừa rồi còn vô cùng hỗn loạn, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Đây chính là cấp dưới Long Tam được Thiên gia coi trọng nhất, cấp bậc tiểu tông sư, lại bị người ta tát một cái dễ dàng như vậy?
Đám khách khứa ở bên cạnh quay sang nhìn nhau, ai cũng không thể tin được!
Rất nhanh, những người còn chưa kịp đi bắt đầu nhanh chóng chạy trốn!
Trước kia bọn họ cảm thấy có người đến gây phiền phức cho Sồ Phượng lầu là muốn chết! Nhưng bây giờ xem ra, người đến gây phiền phức này rất khủng bố!
Long Tam bụm mặt, kinh ngạc đến ngây người: “Đậu má! Mày là ai, thế mà...”
Ầm ầm! Trần Hạo lười nói nhảm nhiều, tung một cú đá ngắt lời câu nói kế tiếp của hắn ta.
Ngay sau đó, Long Tam trúng chiêu rồi phụt máu, bay vút ra ngoài như diều đứt dây, đập mạnh lên trên cột đá đằng sau, khiến cột đá bị thủng một lỗ lớn đáng sợ, còn biến thành bãi thịt nhão!
Đám đàn em của Long Tam nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người!
Bọn họ đã thấy rất nhiều người bị đánh thành thịt vụn, nhưng đều là cảnh tượng xuất hiện lúc Long Tam đánh đối thủ.
Đám người này có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một ngày Long Tam cũng sẽ bị người ta đánh thành như vậy.
Trần Hạo đánh chết Long Tam xong thì duỗi ngón tay ra, ngoắc ngoắc với người đàn ông vẫn lặng lẽ đứng trong bóng tối.
“Người mạnh nhất ở đây sao, nào, đến chơi với tôi đi?”, Trần Hạo nói.
Người đàn ông kia cười khẩy đi ra: “Mặc Hình tôi vốn cho rằng bị Thiên gia phái đến Sồ Phượng lầu, cả đời sẽ không có cơ hội ra tay với người ta chứ, không nghĩ tới thật sự có kẻ không sợ chết!”
Vèo! Mặc Hình nói xong, cả người giống như một tia chớp, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Hạo.
Tốc độ này, sức mạnh này! Ngay cả Marausu đứng phía sau Trần Hạo cũng không khỏi líu lưỡi.
Cho dù ông ta có gặp phải Mặc Hình, chắc chắn cũng không phải là đối thủ!
Đây là cấp bậc tiểu tông sư đỉnh phong!
Trước đó bởi vì có Mặc Hình, Marausu và đàn em của ông ta vẫn luôn không dám ra tay với Sồ Phượng lầu.
Bây giờ ông ta cảm thấy rất may mắn vì mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.
Nếu như ông ta cậy mạnh ra tay, chỉ sợ lúc này đã là người chết!
Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Mặc Hình sắc bén lao lên, còn chưa kịp thể hiện được nửa phút.
Đã bị Trần Hạo nắm lấy cổ như gà!
Cảnh tượng kia giống như là Mặc Hình chủ động đưa tới cửa cho Trần Hạo bóp cổ vậy.
“Tiểu tông sư đỉnh phong rất giỏi sao? Ngu ngốc!”
Trần Hạo cười lạnh nói, xiết chặt Mặc Hình rồi đập mạnh xuống đất.
Sau một tiếng rầm vang vọng, Mặc Hình bị Trần Hạo đập vào trong nền đá cẩm thạch cứng rắn của đại sảnh Sồ Phượng lầu.
Hắn ta vừa phun máu tươi, vừa không thể tin chỉ vào Trần Hạo: “Anh…anh muốn chết! Nơi này là địa bàn của...Thiên gia... Anh...”
Ầm ầm!
Mặc Hình còn chưa nói xong, Trần Hạo đã nhấc chân đạp xuống, dẫm nổ đầu của hắn ta!
Sau đó, máu tươi và não chảy ra tí tách.
Mấy chục tên đàn em của Thiên gia nhìn thấy màn này, đều run lẩy bẩy!
Bọn họ run rẩy nghĩ thầm, đây là tên yêu nghiệt từ đâu ra? Bá đạo như vậy?
Mà Trần Hạo giải quyết xong hai cao thủ rồi thì rất tùy ý ngồi xuống một cái bàn trà còn chưa bị đập nát, bắt đầu cắn hạt dưa.
Anh cười tủm tỉm nhìn đám người, nói: “Người không liên quan thì xéo đi, người của Nhạc Thiên thì giết hết!”
Nói xong, Trần Hạo liền bám lấy lưng ghế, ngồi xem kịch như một ông lớn.
Mà Marausu và kiếm khách dưới tay ông ta, trong nháy mắt đã hóa thành một cái bóng, nhào về phía đám người của Thiên gia.
Người áo đen của nhà họ Hạ thì đi săn kiểu tập thể.
Trong nháy mắt, bên trong Sồ Phượng lầu đã là cảnh gà bay chó chạy.
Vừa rồi chỉ có đám khách ở bên ngoài bị dọa đi.
Chỉ chốc lát, sự sợ hãi này đã lan tràn đến khu VIP, sau đó là khu Đế Vương.
Từng nhóm người gào thét, bối rối chạy ra khỏi Sồ Phượng lầu.
Mà đám người của Thiên gia đang chống cự, bởi vì đã mất đi chỗ dựa mạnh nhất, chỉ trong thời gian ngắn đã bị mấy người Marausu dễ dàng chém giết đến mức hầu như không còn.
Cuộc chiến này chỉ kéo dài mười lăm phút đã kết thúc!
Đây là chiến đấu sao? Không! Đây là đồ sát!
Giải quyết tất cả đàn em của Thiên gia xong rồi, người áo đen tinh nhuệ của nhà họ Hạ được Trần Hạo điều động tới bắt đầu lấy xăng đã chuẩn bị kỹ càng trong xe container ra, dội lên Sồ Phượng lầu!
Sồ Phượng lầu bình thường xa hoa lộng lẫy, có mùi hương hỗn hợp của đám phụ nữ và dục vọng, trong nháy mắt tất cả đều là mùi xăng.
Giải quyết những chuyện này xong rồi, thủ lĩnh áo đen tinh nhuệ của nhà họ Hạ cung kính đến trước mặt Trần Hạo: “Anh Trần, đã làm xong hết rồi!”
Trần Hạo cười nhạt gật đầu đập tay, phủi hết vỏ hạt dưa trên tay đi, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi ra.
Marausu lon ton chạy đến châm lửa cho anh.
Sau khi châm lửa, Trần Hạo cười hút hai lần, rồi tùy ý ném tàn thuốc ra.
Phụt! Ánh lửa hừng hực bốc lên.
Ngọn lửa lan ra đại sảnh của Sồ Phượng lầu rất nhanh, sau đó, thế lửa mãnh liệt dần lan vào trong theo cơn gió.
Trần Hạo thì cười tủm tỉm đứng dậy, ánh mắt lướt qua biển lửa, sau đó quay người đi về phía cổng.
Marausu và một đám kiếm khách đi chỉnh tề sau lưng anh, người áo đen đi cuối cùng.
Lúc một đám người với khí thế kinh khủng đi ra khỏi Sồ Phượng lầu thì nơi đây đã thành một biển lửa!
Ai cũng không nghĩ tới, kết cục sau cùng của Sồ Phượng lầu nổi tiếng khắp Lưỡng Giang là bị cho một mồi lửa thế này.
Lúc này, không ít người chạy trốn ra ngoài nhìn Sồ Phượng lầu ngập trong ánh lửa, đều thổn thức trong lòng.
Bọn họ sẽ nhớ mãi một đám người sắc bén ngang ngược được Trần Hạo cầm đầu.
Biểu tượng của bọn họ, mặt mũi của bọn họ với thế giới ngầm ở tỉnh do Thiên gia cầm đầu đã sắp biến mất rồi sao?
Mọi người nhìn thấy ngọn lửa hừng hực kia, mơ hồ ý thức được một thời đại sắp kết thúc.
Sau khi ra ngoài, đám người cung kính tiễn Trần Hạo lên xe, anh vừa đi đến bên cạnh xe, đã cảm giác được bên cạnh xe có sát khí, liền cong khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Cảm giác này mới xẹt qua trong lòng, một bóng người đã xuất hiện, dí súng vào cổ Trần Hạo.
“Không được nhúc nhích!”
Người tới không phải là Mạc Tiểu Nhiễm thì là ai?
Trần Hạo cạn lời nhìn người phụ nữ này, nghĩ thầm cô ta đúng là dai như đỉa, vậy mà cũng có thể đuổi kịp sao? Đêm không ngủ được sao?
Giờ này rồi mà còn tra án, không sợ mình già đi hay nhỏ đi à?
Trong mắt Marausu lóe lên ánh sáng, rút kiếm muốn chém về phía Mạc Tiểu Nhiễm.
Trần Hạo phất tay ngăn cản ông ta, ông ta mới dừng lại.
Sau đó, anh cười tủm tỉm nhìn Mạc Tiểu Nhiễm: “Thế mà cô còn có thể đuổi kịp, nói thật, bây giờ tôi cũng có chút bội phục cô rồi đấy!”
Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Hừ! Lần này bị tôi tóm gọn rồi đúng không? Để tôi xem anh còn ngụy biện kiểu gì!”
Lúc hai người đang nói chuyện, người áo đen tinh nhuệ nhà họ Hạ, Marausu và đám kiếm khách đã bao vây cô ta.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn xung quanh, cảnh cáo: “Mấy người chớ làm loạn, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Trần Hạo tức giận nói: “Nổ súng? Được thôi! Cô nổ đi!”
Vừa nói, anh còn vừa dí cổ mình vào họng súng.
“Trần Hạo, đừng khích tôi, anh nghĩ tôi không dám sao?”, Mạc Tiểu Nhiễm cả giận nói.
Trần Hạo lại không e ngại, không lùi mà tiến tới, bức bách từng bước một: “Nổ súng đi? Làm sao không bắn? Cô còn là đội trưởng đội cảnh sát đấy? Cô là Mạc Tiểu Nhiễm rất căm ghét cái ác cơ mà, làm sao… Không dám à!”
Trong lúc nói chuyện, Mạc Tiểu Nhiễm đã bị Trần Hạo ép phải lùi lại từng bước một.
Nổ súng? Không phải cô ta không dám, mà là không muốn!
Cô ta là cảnh sát, có sự cố chấp của mình, cô ta cho rằng tất cả tội ác đều phải bị xét xử, dùng pháp luật để khoan dung cho tội phạm sau đó tuyên bố trừng phạt, mới là sự tôn trọng với pháp luật.
Cho nên lúc bắt tội phạm, chỉ cần tính mạng mình không bị uy hiếp, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ không lựa chọn nổ súng.
Bởi vì ở trong nhận thức của cô ta, nổ súng? Chính là cô ta đang trừng phạt tội phạm thay thế pháp luật.
Ngay lúc trong đầu cô ta đang rất phức tạp, Trần Hạo càng không ngừng tiến lên đẩy cô ta vào góc chết.
Lúc này, ngược lại
Cô ta có thể ngửi được hơi thở nam tính của Trần Hạo rất rõ.
“Vì sao lại không nổ súng?”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
“Bởi vì bây giờ anh vẫn không phải là tội phạm, chỉ là nghi phạm! Tôi muốn anh phải chịu phán quyết của pháp luật!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Cô bảo tôi nên nói cô ngốc? Hay là nói cô cố chấp đây? Cô nàng ngốc!”
“Tôi...”
Mạc Tiểu Nhiễm muốn cãi lại, bỗng nhiên sau gáy lại tê rần.
Sau đó, cô ta hôn mê ngã xuống.
Trần Hạo thì cười khổ ôm lấy cô ta, quay người nhét vào bên trong xe của mình.
Marausu đi lên trước hỏi thăm: “Cậu Trần, người phụ nữ này là cảnh sát, nếu không để tôi xử lý?”
“Tôi tự làm! Ông tiếp tục ẩn nấp, theo dõi Hoàng Đình các và Ngọa Long cư của Nhạc Thiên, lúc tôi cần sẽ tìm mấy người!”
“Vâng!”, Marausu cung kính gật đầu, sau đó dẫn một đám kiếm khách nhanh chóng lên xe, biến mất trong bóng đêm.
Mà tinh nhuệ nhà họ Hạ cũng trở lại xe container rất nhanh, không lâu sau đã rời khỏi Sồ Phượng lầu ánh lửa ngút trời.
Trần Hạo làm tài xế miễn phí cho Mạc Tiểu Nhiễm, chở cô ta về Hải Dương, đưa đến trong nhà.
Hôm sau, Mạc Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trên giường, xoa cái đầu còn đau, mê man đến phòng khách rót một cốc nước lạnh, uống ừng ực!
Cô ta vỗ đầu một cái, không hiểu sao đầu mình lại đau như thế…
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm bỗng nhiên cảnh giác, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tối hôm qua, không phải cô ta đã bắt được Trần Hạo ở cổng Sồ Phượng lầu sao?
Sau đó cô ta liền hôn mê, cái gì cũng không nhớ rõ!
Rồi sao lại ở trong nhà mình?
Trong đầu hiện lên những điều này, Mạc Tiểu Nhiễm hoảng sợ kiểm tra, phát hiện vết thương vẫn còn, liền yên tâm hơn: “Tên khốn kiếp đáng chết này, nhất định là anh ta làm mình ngất đi, Trần Hạo, anh coi pháp luật là cái gì?”
Nói xong, cô ta chuẩn bị qua loa, nhanh chóng xuống nhà lái xe đi về cục cảnh sát.
Nửa giờ sau, Mạc Tiểu Nhiễm liền hấp tấp xuất hiện ở trong văn phòng Ngô Thành.
Mà lúc này Ngô Thành đang xem hồ sơ vụ án gần đây, thấy cô ta đến, đang muốn nói cái gì, cô ta đã nhanh chóng nói chuyện xảy ra ở Sồ Phượng lầu tối hôm qua ra.
Nghe xong, Ngô Thành “ngơ ngác” nhìn Mạc Tiểu Nhiễm.
“Cô nói là, tối hôm qua Trần Hạo không ở trong chỗ tạm giam, mà dẫn người đi Sồ Phượng lầu?”, ông ta hỏi.
“Vâng vâng... Tôi đã phái người đi rồi!”, cấp dưới sợ hãi nói.
Nghe cấp dưới nói đã làm rồi, Joseph mới thoáng nguôi giận, bình tĩnh hơn chút.
Chỉ chốc lát sau, một cấp dưới từ bên ngoài trở về, có vẻ rất mệt mỏi.
“Thưa ông, ông Joseph, tôi đã cho người môi giới tìm vài tin tức, đã tra ra được vài thông tin có liên quan đến Trần Hạo, nhưng mà người môi giới còn tặng kèm một phần danh sách những người có quan hệ với anh ta, anh ta và mấy người bản địa ở Hải Dương có quan hệ rất thân thiết!”
Nói xong, cấp dưới đưa tài liệu ra.
Joseph cầm lấy mở ra, sau đó vui vẻ.
“Không ngờ tên này lại là một người đa tình! Có không ít phụ nữ nhỉ!”
“Ông Joseph, có cần bắt đầu từ phía trên này không?”, cấp dưới hỏi.
Joseph cười lạnh xem hết tài liệu rồi nói: “Bạch Phi Nhi của Bạch thị, Tiêu Nhất Phi của Cửu Khúc! Đều có quan hệ thân thiết nhất với Trần Hạo, bây giờ công việc của các cậu là điều tra rõ ràng về hai người phụ nữ này và công ty của bọn họ! Tôi muốn tất cả tin tức của hai người đó, bọn họ chính là sơ hở của Trần Hạo!”
“Vâng, ông yên tâm, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”, đàn em nói xong thì lần lượt rời khỏi phòng tổng thống.
Sau khi đám người đã đi hết, Joseph mới cười lạnh cầm lấy một điếu thuốc xì gà Cuba quý giá trên bàn, bỏ đầu lọc, châm lên hút.
“Dám để Hắc Ám Giả chịu thiệt lớn như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi!”
Lúc Joseph đang cười lạnh nói thầm, điện thoại vệ tinh tư nhân của hắn ta bỗng nhiên vang lên.
Nhìn thấy cuộc điện thoại này, hắn ta biến sắc, vội vàng bắt máy.
Vừa kết nối, bên trong liền truyền đến một giọng nam mạnh mẽ.
“Joseph?”
“Ông Cuồng... Cuồng Thiên! Sao lại là ông?”, nghe được giọng nói này, trên mặt Joseph tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Có phải ông đang làm nhiệm vụ liên quan đến Trần Hạo không?”
“Đúng vậy! Sao ông lại chú ý tới việc nhỏ như thế?”
“Không được hành động thiếu suy nghĩ! Chờ tôi tới rồi nói sau!”, Cuồng Thiên dặn dò.
“Vâng, ông Cuồng Thiên!”
Joseph nói xong liền cúp điện thoại.
Mà ở bên ngoài Sồ Phượng lầu ở tỉnh, xa hoa truỵ lạc, vô số chiếc xe sang trọng đỗ san sát.
Sồ Phượng lầu, là vũ trường lớn nhất tỉnh! Là động tiêu tiền thân yêu của tất cả đám đàn ông.
Trong Sồ Phượng lầu, chỉ có phụ nữ mà bạn không nghĩ tới, chứ không có phụ nữ mà bạn không tìm thấy!
Sồ Phượng lầu không chỉ nổi tiếng ở tỉnh Sở, mà còn có danh tiếng cực lớn ở toàn bộ khu vực Lưỡng Giang, rất nhiều người đến tỉnh Sở, việc đầu tiên là phải đến Sồ Phượng lầu này để biết được nhiều thứ mới lạ.
Tối nay, Sồ Phượng lầu cũng giống như mọi ngày, làm ăn cực kì tốt!
Ở cổng có đám em gái chân dài tiếp đón từng cậu chủ, ông chủ hào hoa phong nhã đi vào trong câu lạc bộ.
Đám bảo vệ ở ngoài cửa cũng đã quen với cảnh tượng này.
Bảo vệ của Sồ Phượng lầu căn bản không cần phải làm gì, nhìn ra khắp khu vực Lưỡng Giang, không thể nói là không có ai dám chống đối lại Thiên gia nhà bọn họ, nhưng chắc chắn không có ai dám trắng trợn đến gây chuyện.
Cho nên, mỗi ngày bảo vệ bên ngoài Sồ Phượng lầu đều nhàn rỗi đến mức chỉ đến để điểm danh sau đó tới chỗ đội trưởng nhận tiền.
Vốn dĩ đám vệ sĩ cho rằng tối nay sẽ giống với vô số đêm trước đó, đến cho có rồi tìm một cô em về nhà.
Lại không nghĩ rằng, lúc hai tên vệ sĩ ở cổng mới hút được một hơi thuốc, đã có mấy chiếc xe container lớn đâm sập bức tường bên ngoài bãi đỗ xe, vọt vào bãi đỗ xe của Sồ Phượng lầu.
Sau đó mấy chiếc xe container lớn này có một phen nghiền ép, bất kể là Mercedes-Benz hay BMW, siêu xe hay Coupe, đều trực tiếp từ bên trên vọt thẳng tới trước cửa Sồ Phượng lầu.
Đám vệ sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt!
“Có…có chuyện gì vậy? Đậu má... Có người...đến gây chuyện?”
Bảo vệ kinh ngạc nửa ngày mới biết kêu lên, cảnh tượng trước mắt này, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới!
Nhưng rất nhanh, tiếng la liền đã biến thành tiếng kêu la và rên rỉ, xe container điên cuồng nghiền nát một đống xe sang thành sắt vụn, sau đó lao thẳng tới cổng, đâm ngã một đống bảo vệ, rồi đỗ ngang ở cửa chính của Sồ Phượng lầu.
Ngay sau đó, có vô số người áo đen nhảy xuống khỏi xe container.
Đám bảo vệ còn lại vẫn đang hốt hoảng, chưa kịp chỉnh lý đội hình, đã bị những người áo đen nhảy xuống từ trên xe cho một gậy ngất ra đất, sau đó, mấy người áo đen dọn sạch cửa chính của Sồ Phượng lầu, đứng thẳng tắp ở hai bên bậc thang, đằng đằng sát khí chờ đợi.
Rất nhanh, một chiếc Bentley màu đen dẫn theo một loạt xe thương vụ đi đến đây, một người trẻ tuổi nở nụ cười khẩy đi xuống từ trên xe Bentley!
Tiếp theo, một đám kiếm khách không ngừng nhảy xuống khỏi xe thương vụ.
“Đập cho tôi!”, người trẻ tuổi bước lên trên bậc thang của Sồ Phượng lầu, ra lệnh tiến công, không phải Trần Hạo thì là ai?
Rất nhanh, Sồ Phượng lầu đã hỗn loạn.
Đám người áo đen xông vào như thú dữ, không đánh người, chỉ đập đồ.
Tủ rượu xa hoa trong đại sảnh của Sồ Phượng lầu đã bị đập nát trong nháy mắt!
Rượu vang sang trọng chảy lênh láng giống như nước bẩn bên trong cống rãnh!
Lúc Trần Hạo đi đến bậc thang cuối cùng, đại sảnh của Sồ Phượng lầu đã bị đập tan tành.
Khi anh nở nụ cười tà đi vào trong đại sảnh, một đám người khí thế hùng hổ chạy ra từ bên trong, giằng co với đám người Trần Hạo dẫn tới.
“Mấy người là ai? Muốn chết sao? Nơi này là địa bàn của Thiên gia!”
Người dẫn đầu là cấp dưới của Thiên gia - Long Tam, ánh mắt hắn ta độc ác, một vết sẹo từ thái dương kéo dài đến gò má, nhìn qua cực kì tà ác.
Trần Hạo cười tủm
Long Tam lăn mấy vòng tại chỗ.
Đại sảnh vừa rồi còn vô cùng hỗn loạn, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Đây chính là cấp dưới Long Tam được Thiên gia coi trọng nhất, cấp bậc tiểu tông sư, lại bị người ta tát một cái dễ dàng như vậy?
Đám khách khứa ở bên cạnh quay sang nhìn nhau, ai cũng không thể tin được!
Rất nhanh, những người còn chưa kịp đi bắt đầu nhanh chóng chạy trốn!
Trước kia bọn họ cảm thấy có người đến gây phiền phức cho Sồ Phượng lầu là muốn chết! Nhưng bây giờ xem ra, người đến gây phiền phức này rất khủng bố!
Long Tam bụm mặt, kinh ngạc đến ngây người: “Đậu má! Mày là ai, thế mà...”
Ầm ầm! Trần Hạo lười nói nhảm nhiều, tung một cú đá ngắt lời câu nói kế tiếp của hắn ta.
Ngay sau đó, Long Tam trúng chiêu rồi phụt máu, bay vút ra ngoài như diều đứt dây, đập mạnh lên trên cột đá đằng sau, khiến cột đá bị thủng một lỗ lớn đáng sợ, còn biến thành bãi thịt nhão!
Đám đàn em của Long Tam nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người!
Bọn họ đã thấy rất nhiều người bị đánh thành thịt vụn, nhưng đều là cảnh tượng xuất hiện lúc Long Tam đánh đối thủ.
Đám người này có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một ngày Long Tam cũng sẽ bị người ta đánh thành như vậy.
Trần Hạo đánh chết Long Tam xong thì duỗi ngón tay ra, ngoắc ngoắc với người đàn ông vẫn lặng lẽ đứng trong bóng tối.
“Người mạnh nhất ở đây sao, nào, đến chơi với tôi đi?”, Trần Hạo nói.
Người đàn ông kia cười khẩy đi ra: “Mặc Hình tôi vốn cho rằng bị Thiên gia phái đến Sồ Phượng lầu, cả đời sẽ không có cơ hội ra tay với người ta chứ, không nghĩ tới thật sự có kẻ không sợ chết!”
Vèo! Mặc Hình nói xong, cả người giống như một tia chớp, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Hạo.
Tốc độ này, sức mạnh này! Ngay cả Marausu đứng phía sau Trần Hạo cũng không khỏi líu lưỡi.
Cho dù ông ta có gặp phải Mặc Hình, chắc chắn cũng không phải là đối thủ!
Đây là cấp bậc tiểu tông sư đỉnh phong!
Trước đó bởi vì có Mặc Hình, Marausu và đàn em của ông ta vẫn luôn không dám ra tay với Sồ Phượng lầu.
Bây giờ ông ta cảm thấy rất may mắn vì mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.
Nếu như ông ta cậy mạnh ra tay, chỉ sợ lúc này đã là người chết!
Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Mặc Hình sắc bén lao lên, còn chưa kịp thể hiện được nửa phút.
Đã bị Trần Hạo nắm lấy cổ như gà!
Cảnh tượng kia giống như là Mặc Hình chủ động đưa tới cửa cho Trần Hạo bóp cổ vậy.
“Tiểu tông sư đỉnh phong rất giỏi sao? Ngu ngốc!”
Trần Hạo cười lạnh nói, xiết chặt Mặc Hình rồi đập mạnh xuống đất.
Sau một tiếng rầm vang vọng, Mặc Hình bị Trần Hạo đập vào trong nền đá cẩm thạch cứng rắn của đại sảnh Sồ Phượng lầu.
Hắn ta vừa phun máu tươi, vừa không thể tin chỉ vào Trần Hạo: “Anh…anh muốn chết! Nơi này là địa bàn của...Thiên gia... Anh...”
Ầm ầm!
Mặc Hình còn chưa nói xong, Trần Hạo đã nhấc chân đạp xuống, dẫm nổ đầu của hắn ta!
Sau đó, máu tươi và não chảy ra tí tách.
Mấy chục tên đàn em của Thiên gia nhìn thấy màn này, đều run lẩy bẩy!
Bọn họ run rẩy nghĩ thầm, đây là tên yêu nghiệt từ đâu ra? Bá đạo như vậy?
Mà Trần Hạo giải quyết xong hai cao thủ rồi thì rất tùy ý ngồi xuống một cái bàn trà còn chưa bị đập nát, bắt đầu cắn hạt dưa.
Anh cười tủm tỉm nhìn đám người, nói: “Người không liên quan thì xéo đi, người của Nhạc Thiên thì giết hết!”
Nói xong, Trần Hạo liền bám lấy lưng ghế, ngồi xem kịch như một ông lớn.
Mà Marausu và kiếm khách dưới tay ông ta, trong nháy mắt đã hóa thành một cái bóng, nhào về phía đám người của Thiên gia.
Người áo đen của nhà họ Hạ thì đi săn kiểu tập thể.
Trong nháy mắt, bên trong Sồ Phượng lầu đã là cảnh gà bay chó chạy.
Vừa rồi chỉ có đám khách ở bên ngoài bị dọa đi.
Chỉ chốc lát, sự sợ hãi này đã lan tràn đến khu VIP, sau đó là khu Đế Vương.
Từng nhóm người gào thét, bối rối chạy ra khỏi Sồ Phượng lầu.
Mà đám người của Thiên gia đang chống cự, bởi vì đã mất đi chỗ dựa mạnh nhất, chỉ trong thời gian ngắn đã bị mấy người Marausu dễ dàng chém giết đến mức hầu như không còn.
Cuộc chiến này chỉ kéo dài mười lăm phút đã kết thúc!
Đây là chiến đấu sao? Không! Đây là đồ sát!
Giải quyết tất cả đàn em của Thiên gia xong rồi, người áo đen tinh nhuệ của nhà họ Hạ được Trần Hạo điều động tới bắt đầu lấy xăng đã chuẩn bị kỹ càng trong xe container ra, dội lên Sồ Phượng lầu!
Sồ Phượng lầu bình thường xa hoa lộng lẫy, có mùi hương hỗn hợp của đám phụ nữ và dục vọng, trong nháy mắt tất cả đều là mùi xăng.
Giải quyết những chuyện này xong rồi, thủ lĩnh áo đen tinh nhuệ của nhà họ Hạ cung kính đến trước mặt Trần Hạo: “Anh Trần, đã làm xong hết rồi!”
Trần Hạo cười nhạt gật đầu đập tay, phủi hết vỏ hạt dưa trên tay đi, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi ra.
Marausu lon ton chạy đến châm lửa cho anh.
Sau khi châm lửa, Trần Hạo cười hút hai lần, rồi tùy ý ném tàn thuốc ra.
Phụt! Ánh lửa hừng hực bốc lên.
Ngọn lửa lan ra đại sảnh của Sồ Phượng lầu rất nhanh, sau đó, thế lửa mãnh liệt dần lan vào trong theo cơn gió.
Trần Hạo thì cười tủm tỉm đứng dậy, ánh mắt lướt qua biển lửa, sau đó quay người đi về phía cổng.
Marausu và một đám kiếm khách đi chỉnh tề sau lưng anh, người áo đen đi cuối cùng.
Lúc một đám người với khí thế kinh khủng đi ra khỏi Sồ Phượng lầu thì nơi đây đã thành một biển lửa!
Ai cũng không nghĩ tới, kết cục sau cùng của Sồ Phượng lầu nổi tiếng khắp Lưỡng Giang là bị cho một mồi lửa thế này.
Lúc này, không ít người chạy trốn ra ngoài nhìn Sồ Phượng lầu ngập trong ánh lửa, đều thổn thức trong lòng.
Bọn họ sẽ nhớ mãi một đám người sắc bén ngang ngược được Trần Hạo cầm đầu.
Biểu tượng của bọn họ, mặt mũi của bọn họ với thế giới ngầm ở tỉnh do Thiên gia cầm đầu đã sắp biến mất rồi sao?
Mọi người nhìn thấy ngọn lửa hừng hực kia, mơ hồ ý thức được một thời đại sắp kết thúc.
Sau khi ra ngoài, đám người cung kính tiễn Trần Hạo lên xe, anh vừa đi đến bên cạnh xe, đã cảm giác được bên cạnh xe có sát khí, liền cong khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Cảm giác này mới xẹt qua trong lòng, một bóng người đã xuất hiện, dí súng vào cổ Trần Hạo.
“Không được nhúc nhích!”
Người tới không phải là Mạc Tiểu Nhiễm thì là ai?
Trần Hạo cạn lời nhìn người phụ nữ này, nghĩ thầm cô ta đúng là dai như đỉa, vậy mà cũng có thể đuổi kịp sao? Đêm không ngủ được sao?
Giờ này rồi mà còn tra án, không sợ mình già đi hay nhỏ đi à?
Trong mắt Marausu lóe lên ánh sáng, rút kiếm muốn chém về phía Mạc Tiểu Nhiễm.
Trần Hạo phất tay ngăn cản ông ta, ông ta mới dừng lại.
Sau đó, anh cười tủm tỉm nhìn Mạc Tiểu Nhiễm: “Thế mà cô còn có thể đuổi kịp, nói thật, bây giờ tôi cũng có chút bội phục cô rồi đấy!”
Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Hừ! Lần này bị tôi tóm gọn rồi đúng không? Để tôi xem anh còn ngụy biện kiểu gì!”
Lúc hai người đang nói chuyện, người áo đen tinh nhuệ nhà họ Hạ, Marausu và đám kiếm khách đã bao vây cô ta.
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn xung quanh, cảnh cáo: “Mấy người chớ làm loạn, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Trần Hạo tức giận nói: “Nổ súng? Được thôi! Cô nổ đi!”
Vừa nói, anh còn vừa dí cổ mình vào họng súng.
“Trần Hạo, đừng khích tôi, anh nghĩ tôi không dám sao?”, Mạc Tiểu Nhiễm cả giận nói.
Trần Hạo lại không e ngại, không lùi mà tiến tới, bức bách từng bước một: “Nổ súng đi? Làm sao không bắn? Cô còn là đội trưởng đội cảnh sát đấy? Cô là Mạc Tiểu Nhiễm rất căm ghét cái ác cơ mà, làm sao… Không dám à!”
Trong lúc nói chuyện, Mạc Tiểu Nhiễm đã bị Trần Hạo ép phải lùi lại từng bước một.
Nổ súng? Không phải cô ta không dám, mà là không muốn!
Cô ta là cảnh sát, có sự cố chấp của mình, cô ta cho rằng tất cả tội ác đều phải bị xét xử, dùng pháp luật để khoan dung cho tội phạm sau đó tuyên bố trừng phạt, mới là sự tôn trọng với pháp luật.
Cho nên lúc bắt tội phạm, chỉ cần tính mạng mình không bị uy hiếp, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ không lựa chọn nổ súng.
Bởi vì ở trong nhận thức của cô ta, nổ súng? Chính là cô ta đang trừng phạt tội phạm thay thế pháp luật.
Ngay lúc trong đầu cô ta đang rất phức tạp, Trần Hạo càng không ngừng tiến lên đẩy cô ta vào góc chết.
Lúc này, ngược lại
Cô ta có thể ngửi được hơi thở nam tính của Trần Hạo rất rõ.
“Vì sao lại không nổ súng?”, Trần Hạo cười tủm tỉm hỏi.
“Bởi vì bây giờ anh vẫn không phải là tội phạm, chỉ là nghi phạm! Tôi muốn anh phải chịu phán quyết của pháp luật!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Cô bảo tôi nên nói cô ngốc? Hay là nói cô cố chấp đây? Cô nàng ngốc!”
“Tôi...”
Mạc Tiểu Nhiễm muốn cãi lại, bỗng nhiên sau gáy lại tê rần.
Sau đó, cô ta hôn mê ngã xuống.
Trần Hạo thì cười khổ ôm lấy cô ta, quay người nhét vào bên trong xe của mình.
Marausu đi lên trước hỏi thăm: “Cậu Trần, người phụ nữ này là cảnh sát, nếu không để tôi xử lý?”
“Tôi tự làm! Ông tiếp tục ẩn nấp, theo dõi Hoàng Đình các và Ngọa Long cư của Nhạc Thiên, lúc tôi cần sẽ tìm mấy người!”
“Vâng!”, Marausu cung kính gật đầu, sau đó dẫn một đám kiếm khách nhanh chóng lên xe, biến mất trong bóng đêm.
Mà tinh nhuệ nhà họ Hạ cũng trở lại xe container rất nhanh, không lâu sau đã rời khỏi Sồ Phượng lầu ánh lửa ngút trời.
Trần Hạo làm tài xế miễn phí cho Mạc Tiểu Nhiễm, chở cô ta về Hải Dương, đưa đến trong nhà.
Hôm sau, Mạc Tiểu Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trên giường, xoa cái đầu còn đau, mê man đến phòng khách rót một cốc nước lạnh, uống ừng ực!
Cô ta vỗ đầu một cái, không hiểu sao đầu mình lại đau như thế…
Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm bỗng nhiên cảnh giác, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tối hôm qua, không phải cô ta đã bắt được Trần Hạo ở cổng Sồ Phượng lầu sao?
Sau đó cô ta liền hôn mê, cái gì cũng không nhớ rõ!
Rồi sao lại ở trong nhà mình?
Trong đầu hiện lên những điều này, Mạc Tiểu Nhiễm hoảng sợ kiểm tra, phát hiện vết thương vẫn còn, liền yên tâm hơn: “Tên khốn kiếp đáng chết này, nhất định là anh ta làm mình ngất đi, Trần Hạo, anh coi pháp luật là cái gì?”
Nói xong, cô ta chuẩn bị qua loa, nhanh chóng xuống nhà lái xe đi về cục cảnh sát.
Nửa giờ sau, Mạc Tiểu Nhiễm liền hấp tấp xuất hiện ở trong văn phòng Ngô Thành.
Mà lúc này Ngô Thành đang xem hồ sơ vụ án gần đây, thấy cô ta đến, đang muốn nói cái gì, cô ta đã nhanh chóng nói chuyện xảy ra ở Sồ Phượng lầu tối hôm qua ra.
Nghe xong, Ngô Thành “ngơ ngác” nhìn Mạc Tiểu Nhiễm.
“Cô nói là, tối hôm qua Trần Hạo không ở trong chỗ tạm giam, mà dẫn người đi Sồ Phượng lầu?”, ông ta hỏi.