Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1051 Không có việc gì!”
Sau khi nhìn cô ta một cái, Ngô Thành mới nói: “Tiểu Nhiễm, nơi này không còn chuyện gì của cô nữa, việc còn lại cứ giao cho tôi đi!”
“Cục trưởng, không được...”
“Thế nào, mệnh lệnh của tôi không có tác dụng gì với cô đúng không?”
“Cục trưởng, vất vả lắm tôi mới điều tra ra được những chứng cứ này, vụ án này nhất định phải do tôi phụ trách!”
“Mạc Tiểu Nhiễm, cô đang ép tôi cho cô nghỉ đúng không?”, Ngô Thành nói.
Mạc Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, đập tài liệu trong tay lên trên bàn thẩm vấn, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo, cả giận nói: “Anh cứ chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Nói rồi, cô ta thở phì phò đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ngô Thành thì uy nghiêm nhìn sang những người khác, nói: “Mấy người đều ra ngoài đi, tôi sẽ tự mình thẩm vấn cậu Trần!”
“Vâng cục trưởng!”
Đám cảnh sát còn lại nào có thể nói không được? Mọi người đều lần lượt rời đi rất nhanh.
Thấy mọi người đều đi cả rồi, Ngô Thành vội vàng cung kính đến bên cạnh Trần Hạo.
“Cậu Trần, về chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi! Đây không phải điều tôi muốn, phía trên cứ nhất quyết bắt phải điều tra cậu, cậu đều có hiềm nghi ở trong mấy vụ án, chứng cứ là do người bên trên đưa tới, không thể tẩy sạch trong phút chốc được, cho nên chỉ có thể để cậu chịu oan ức thôi!”, ông ta nói.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Không có việc gì!”
Ngô Thành đi ra cửa, sau khi nhìn thấy không có ai ở bên ngoài hành lang mới thuận tay đóng cửa phòng thẩm vấn lại, đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Cậu Trần, tất cả những việc xảy ra lần này đều do người bên trên làm, hơn nữa người bên trên đã lên tiếng, cho dù cậu có phạm tội hay không đều phải nhốt cậu mấy ngày, có phải cậu đã đắc tội với người nào hay không?”
Nghe thấy vậy, Trần Hạo liền nghĩ Nhạc Thiên chính là người đứng phía sau.
Hiển nhiên đối phương muốn nhốt anh ở trong cục cảnh sát, sau đó giải quyết những chuyện khác, tính toán này đúng là tốt!
“Tình hình của Giang Chiến Thiên như thế nào rồi?”
Trần Hạo không trả lời câu hỏi có đắc tội với ai không của Ngô Thành, ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Bây giờ Giang Chiến Thiên đang bị giam giữ, tôi đã sai người hỏi hệ thống thuộc tỉnh rồi, cậu ấy không có chuyện gì, nhưng chắc chắn là phải chịu khổ! Cậu yên tâm, cậu ấy là bạn của cậu, tôi sẽ nghĩ biện pháp để cậu ấy chịu ít khổ hơn!”, Ngô Thành nói.
Trần Hạo lạnh nhạt gật đầu: “Ừ!”
Ngô Thành nói tiếp: “Cậu Trần, cậu tuyệt đối đừng khinh thường đối thủ lần này, cậu bị Tiểu Nhiễm dẫn đến, nhà họ Mễ, nhà họ Chu đều hỏi trước tiên, không thể ngăn chặn được! Tôi sẽ cho người ta tìm hiểu xem có phải người muốn nhằm vào cậu ở bên trong tỉnh Sở hay không!”
“Vừa rồi chủ tịch Bạch và tổng giám đốc Tiêu của Cửu Khúc đều tới, luật sư cũng tới, tôi đã thông báo bình an giúp cậu rồi, nói cho bọn biết có tôi ở đây thì cứ yên tâm, chỉ là tôi không thể để cậu gặp bọn họ được!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Có lòng!”
Ngô Thành được Trần Hạo khích lệ, trong bụng nở hoa giống như một đứa trẻ được thầy giáo khen ngợi vậy.
“Cống hiến sức lực vì cậu là điều tôi nên làm mà! Hai ngày này cậu tạm thời chịu khổ, tôi sẽ nói với người ta, trại tạm giam sẽ đối xử đặc biệt với cậu! Đây là điện thoại, cậu nhận lấy, thuận tiện liên hệ bên ngoài!”, Ngô Thành nói.
Trần Hạo mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai Ngô Thành: “Ai là bạn, ai là địch, trong lòng tôi biết rõ!”
“Cục trưởng, không được...”
“Thế nào, mệnh lệnh của tôi không có tác dụng gì với cô đúng không?”
“Cục trưởng, vất vả lắm tôi mới điều tra ra được những chứng cứ này, vụ án này nhất định phải do tôi phụ trách!”
“Mạc Tiểu Nhiễm, cô đang ép tôi cho cô nghỉ đúng không?”, Ngô Thành nói.
Mạc Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, đập tài liệu trong tay lên trên bàn thẩm vấn, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo, cả giận nói: “Anh cứ chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Nói rồi, cô ta thở phì phò đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ngô Thành thì uy nghiêm nhìn sang những người khác, nói: “Mấy người đều ra ngoài đi, tôi sẽ tự mình thẩm vấn cậu Trần!”
“Vâng cục trưởng!”
Đám cảnh sát còn lại nào có thể nói không được? Mọi người đều lần lượt rời đi rất nhanh.
Thấy mọi người đều đi cả rồi, Ngô Thành vội vàng cung kính đến bên cạnh Trần Hạo.
“Cậu Trần, về chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi! Đây không phải điều tôi muốn, phía trên cứ nhất quyết bắt phải điều tra cậu, cậu đều có hiềm nghi ở trong mấy vụ án, chứng cứ là do người bên trên đưa tới, không thể tẩy sạch trong phút chốc được, cho nên chỉ có thể để cậu chịu oan ức thôi!”, ông ta nói.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Không có việc gì!”
Ngô Thành đi ra cửa, sau khi nhìn thấy không có ai ở bên ngoài hành lang mới thuận tay đóng cửa phòng thẩm vấn lại, đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Cậu Trần, tất cả những việc xảy ra lần này đều do người bên trên làm, hơn nữa người bên trên đã lên tiếng, cho dù cậu có phạm tội hay không đều phải nhốt cậu mấy ngày, có phải cậu đã đắc tội với người nào hay không?”
Nghe thấy vậy, Trần Hạo liền nghĩ Nhạc Thiên chính là người đứng phía sau.
Hiển nhiên đối phương muốn nhốt anh ở trong cục cảnh sát, sau đó giải quyết những chuyện khác, tính toán này đúng là tốt!
“Tình hình của Giang Chiến Thiên như thế nào rồi?”
Trần Hạo không trả lời câu hỏi có đắc tội với ai không của Ngô Thành, ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
“Bây giờ Giang Chiến Thiên đang bị giam giữ, tôi đã sai người hỏi hệ thống thuộc tỉnh rồi, cậu ấy không có chuyện gì, nhưng chắc chắn là phải chịu khổ! Cậu yên tâm, cậu ấy là bạn của cậu, tôi sẽ nghĩ biện pháp để cậu ấy chịu ít khổ hơn!”, Ngô Thành nói.
Trần Hạo lạnh nhạt gật đầu: “Ừ!”
Ngô Thành nói tiếp: “Cậu Trần, cậu tuyệt đối đừng khinh thường đối thủ lần này, cậu bị Tiểu Nhiễm dẫn đến, nhà họ Mễ, nhà họ Chu đều hỏi trước tiên, không thể ngăn chặn được! Tôi sẽ cho người ta tìm hiểu xem có phải người muốn nhằm vào cậu ở bên trong tỉnh Sở hay không!”
“Vừa rồi chủ tịch Bạch và tổng giám đốc Tiêu của Cửu Khúc đều tới, luật sư cũng tới, tôi đã thông báo bình an giúp cậu rồi, nói cho bọn biết có tôi ở đây thì cứ yên tâm, chỉ là tôi không thể để cậu gặp bọn họ được!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Có lòng!”
Ngô Thành được Trần Hạo khích lệ, trong bụng nở hoa giống như một đứa trẻ được thầy giáo khen ngợi vậy.
“Cống hiến sức lực vì cậu là điều tôi nên làm mà! Hai ngày này cậu tạm thời chịu khổ, tôi sẽ nói với người ta, trại tạm giam sẽ đối xử đặc biệt với cậu! Đây là điện thoại, cậu nhận lấy, thuận tiện liên hệ bên ngoài!”, Ngô Thành nói.
Trần Hạo mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai Ngô Thành: “Ai là bạn, ai là địch, trong lòng tôi biết rõ!”