Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1050 không to bằng cô ta!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “La Thành không xa, tôi đến La Thành thì có gì đáng kinh ngạc? Hơn nữa, trên mặt Giang Chiến Thiên lại không viết chữ ông lớn thế giới ngầm, sao tôi biết được cậu ta là ai? Tôi chỉ cảm thấy rất hợp tính với cậu ta, muốn kết bạn thì có gì đáng kinh ngạc? Chẳng lẽ quen biết người của thế giới ngầm thì nhất định phải là phần tử ngoài vòng pháp luật? Nếu theo logic này, tôi thấy cảnh sát mấy người mới nên là phần tử ngoài vòng pháp luật ấy, bởi vì mấy người có liên hệ với người của thế giới ngầm nhiều nhất!”
“Tôi...”, Mạc Tiểu Nhiễm tức đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ muốn xông lên đánh Trần Hạo, tên này quá đáng ghét!
Sau khi cảnh cáo mình tỉnh táo ở trong lòng xong, cô ta mới lạnh giọng hỏi: “Anh có thể đi La Thành, đúng là La Thành cũng cách Hải Dương không xa, nhưng anh lại trùng hợp đi vào ngày Thiên Khôi La Thành bị hủy diệt, cộng thêm anh có không ít quan hệ với Giang Chiến Thiên, mặt khác, trên tay chúng tôi còn có video anh xuất hiện ở gần chỗ Thiên Khôi hủy diệt, cho nên chúng tôi có lý do để nghi ngờ anh chính là người đứng sau Giang Chiến Thiên, Thiên Khôi bị hủy diệt cũng là do anh gây ra!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cô Mạc, chuyện này có liên quan đến tôi hay không thì để nói sau đi, nhưng theo tôi được biết, đám người Thiên Khôi này đều là côn đồ phạm pháp đúng không? Bình thường bọn họ đánh nhau, cướp bóc, hút thuốc, hãm hại phụ nữ, làm vô số việc ác, là tai họa ngầm lớn nhất cho sự ổn định của xã hội, những người này không nên chết sao? Không có bọn họ, công việc của đám cảnh sát mấy người sẽ nhàn hơn rất nhiều, làm sao cô lại giống như đang kêu oan cho bọn họ vậy? Không phải cảnh sát nên bắt người xấu sao?”
“Hừ! Không thừa nhận đúng không, tôi còn có chứng cứ khác, hôm Hà Nham Đông mất tích anh đang ở đâu? Tôi đã có nhân chứng vật chứng, ngày đó người cuối cùng mà Hà Nham Đông gặp chính là anh! Về sau anh ta mất tích, anh còn có cái gì để nói nữa?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Hà Nham Đông ư? Tôi đã gặp anh ta rất nhiều lần? Cũng coi như là người quen, không biết cô Mạc gặp anh ta như thế nào?”
Ánh mắt sắc bén của Mạc Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìn nét mặt xem anh có đang nói dối hay không vậy.
“Về phần hôm ấy đến La Thành, là bởi vì ở La Thành có một cô em có ấn tượng tốt với tôi, cứ khóc lóc đòi làm bạn với tôi, tôi không đồng ý với cô ta là cô ta sẽ không buông tha, nói cho dù tôi đã có vợ cũng muốn có một đêm đẹp? Tôi liền đi!”
“...”
Một đám người thẩm vấn đều cạn lời, nghĩ thầm tên này làm sao vậy? Lời này mà cũng nói bậy được sao?
Trần Hạo lại không nhận ra mình bị người ta ghét bỏ, nói tiếp: “Ồ! Khoan đã, nhìn qua trông cô gái kia gần giống với cô Mạc đấy!”
Nói xong, anh lại đứng dậy, đi quanh người Mạc Tiểu Nhiễm: “Đúng! Chiều cao gần bằng cô, dáng người cũng giống, còn có một đôi chân dài cực phẩm, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, đêm đó cô ta còn bắt tôi chơi trò đồng phục, còn mặc đồng phục cảnh sát, nhìn như vậy, hình như trông giống cô đến bảy tám phần liền?”
Mạc Tiểu Nhiễm cực kỳ cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.
Đám cảnh sát còn lại thi nhau cười trộm, nghĩ thầm tên này đúng là trâu bò, lại dám đùa giỡn đội trưởng Mạc? Có biết chữ chết viết như thế nào không?
“Trần Hạo... Tôi...”
Mạc Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị gào lên, kết quả cô ta còn chưa nói hết lời giận dữ, đã bị một câu của anh ngắt lời: “Đúng đúng… Âm thanh này cũng giống, lúc ở trên giường, cô ta cũng giống như cô vừa nãy, gọi tên tôi rất to!”
Mạc Tiểu Nhiễm không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Trần Hạo.
“Anh muốn chết sao?”, cô ta hung dữ nói.
Trần Hạo thì gian xảo nhìn vào chỗ không nên nhìn.
Xung quanh yên tĩnh mấy phút quỷ dị, anh mới cười ha ha nói: “Cô Mạc, cô...lộ hết rồi!”
“Hả...”
Lúc này Mạc Tiểu Nhiễm mới chú ý tới tư thế không lịch sự giữa mình và Trần Hạo, từ độ cao của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy cổ áo của cô ta, Mạc Tiểu Nhiễm lập tức lấy tay che cổ áo của mình lại.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi nhìn kỹ, cuối cùng tôi mới nhìn ra điểm khác nhau, cô...không to bằng cô ta!”
“...”
Mạc Tiểu Nhiễm siết chặt tay lại, gân xanh nhô lên, đã sắp sửa bùng nổ.
Ngay lúc cô ta đang muốn gào lên, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, Ngô Thành một mặt uy nghiêm đi đến.
“Tôi...”, Mạc Tiểu Nhiễm tức đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ muốn xông lên đánh Trần Hạo, tên này quá đáng ghét!
Sau khi cảnh cáo mình tỉnh táo ở trong lòng xong, cô ta mới lạnh giọng hỏi: “Anh có thể đi La Thành, đúng là La Thành cũng cách Hải Dương không xa, nhưng anh lại trùng hợp đi vào ngày Thiên Khôi La Thành bị hủy diệt, cộng thêm anh có không ít quan hệ với Giang Chiến Thiên, mặt khác, trên tay chúng tôi còn có video anh xuất hiện ở gần chỗ Thiên Khôi hủy diệt, cho nên chúng tôi có lý do để nghi ngờ anh chính là người đứng sau Giang Chiến Thiên, Thiên Khôi bị hủy diệt cũng là do anh gây ra!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cô Mạc, chuyện này có liên quan đến tôi hay không thì để nói sau đi, nhưng theo tôi được biết, đám người Thiên Khôi này đều là côn đồ phạm pháp đúng không? Bình thường bọn họ đánh nhau, cướp bóc, hút thuốc, hãm hại phụ nữ, làm vô số việc ác, là tai họa ngầm lớn nhất cho sự ổn định của xã hội, những người này không nên chết sao? Không có bọn họ, công việc của đám cảnh sát mấy người sẽ nhàn hơn rất nhiều, làm sao cô lại giống như đang kêu oan cho bọn họ vậy? Không phải cảnh sát nên bắt người xấu sao?”
“Hừ! Không thừa nhận đúng không, tôi còn có chứng cứ khác, hôm Hà Nham Đông mất tích anh đang ở đâu? Tôi đã có nhân chứng vật chứng, ngày đó người cuối cùng mà Hà Nham Đông gặp chính là anh! Về sau anh ta mất tích, anh còn có cái gì để nói nữa?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Hà Nham Đông ư? Tôi đã gặp anh ta rất nhiều lần? Cũng coi như là người quen, không biết cô Mạc gặp anh ta như thế nào?”
Ánh mắt sắc bén của Mạc Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìn nét mặt xem anh có đang nói dối hay không vậy.
“Về phần hôm ấy đến La Thành, là bởi vì ở La Thành có một cô em có ấn tượng tốt với tôi, cứ khóc lóc đòi làm bạn với tôi, tôi không đồng ý với cô ta là cô ta sẽ không buông tha, nói cho dù tôi đã có vợ cũng muốn có một đêm đẹp? Tôi liền đi!”
“...”
Một đám người thẩm vấn đều cạn lời, nghĩ thầm tên này làm sao vậy? Lời này mà cũng nói bậy được sao?
Trần Hạo lại không nhận ra mình bị người ta ghét bỏ, nói tiếp: “Ồ! Khoan đã, nhìn qua trông cô gái kia gần giống với cô Mạc đấy!”
Nói xong, anh lại đứng dậy, đi quanh người Mạc Tiểu Nhiễm: “Đúng! Chiều cao gần bằng cô, dáng người cũng giống, còn có một đôi chân dài cực phẩm, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, đêm đó cô ta còn bắt tôi chơi trò đồng phục, còn mặc đồng phục cảnh sát, nhìn như vậy, hình như trông giống cô đến bảy tám phần liền?”
Mạc Tiểu Nhiễm cực kỳ cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.
Đám cảnh sát còn lại thi nhau cười trộm, nghĩ thầm tên này đúng là trâu bò, lại dám đùa giỡn đội trưởng Mạc? Có biết chữ chết viết như thế nào không?
“Trần Hạo... Tôi...”
Mạc Tiểu Nhiễm đang chuẩn bị gào lên, kết quả cô ta còn chưa nói hết lời giận dữ, đã bị một câu của anh ngắt lời: “Đúng đúng… Âm thanh này cũng giống, lúc ở trên giường, cô ta cũng giống như cô vừa nãy, gọi tên tôi rất to!”
Mạc Tiểu Nhiễm không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Trần Hạo.
“Anh muốn chết sao?”, cô ta hung dữ nói.
Trần Hạo thì gian xảo nhìn vào chỗ không nên nhìn.
Xung quanh yên tĩnh mấy phút quỷ dị, anh mới cười ha ha nói: “Cô Mạc, cô...lộ hết rồi!”
“Hả...”
Lúc này Mạc Tiểu Nhiễm mới chú ý tới tư thế không lịch sự giữa mình và Trần Hạo, từ độ cao của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy cổ áo của cô ta, Mạc Tiểu Nhiễm lập tức lấy tay che cổ áo của mình lại.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi nhìn kỹ, cuối cùng tôi mới nhìn ra điểm khác nhau, cô...không to bằng cô ta!”
“...”
Mạc Tiểu Nhiễm siết chặt tay lại, gân xanh nhô lên, đã sắp sửa bùng nổ.
Ngay lúc cô ta đang muốn gào lên, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, Ngô Thành một mặt uy nghiêm đi đến.