• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu (3 Viewers)

Chương 8

Đó là sông Colorado.

Đường trở lại thế giới văn minh so với mấy ngày trong sa mạc nhanh như chớp mắt.

Bọn họ xuống núi, vượt qua khe nói, xuyên qua gò đất, sơn cốc nở đầy hoa nhỏ, đi qua lùm cây khô vàng đến cây thấp dần dần trở nên xanh biếc. Anh và cô đi theo dòng sông tới hạ du, còn chưa tới hoàng hôn, đã nhìn thấy nhà ở.

Vợ chồng ở trong căn nhà đó tóc đã hoa râm, ông chồng mập nhìn giống như ông già mặc quần yếm KFC, người vợ thì gầy như cây gậy trúc, luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

Ông già KFC hòa nhã dễ gần cầm súng săn chĩa về phía hai người lạ là bọn họ, nhưng khi người vợ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác, nghe được câu chuyện bọn họ lạc đường gặp nạn thì lại lập tức đưa bánh mì bơ cùng canh nóng tới.

Cô nghĩ cô rất giống dân chạy nạn, tóc dài rối tung. A Nam cũng vậy.

Ăn ngấu nghiến hết thức ăn trên bàn, A Nam liền mượn điện thoại, cô thì giúp dọn dẹp bàn ăn.

Mấy ngày nay luôn ăn thịt rắn cùng trứng chim, cô thật sự cảm thấy một ít cơm cũng ngon miệng vô cùng.

Bác gái hỏi cô thăm bọn họ làm cách nào sống sót mấy ngày qua, cô cố xốc tinh thần trả lời, nhưng nhanh chóng bắt đầu buồn ngủ.

Cô không nhớ rõ chuyện sau đó, chỉ mơ hồ nhớ cô đang ngủ thì A Nam ôm cô lên xe, có người nói chuyện với anh. Cô thật sự quá mệt mỏi, thậm chí không mở nổi mắt, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ồn và đèn đường thành phố.

“Đây là đâu?”

Anh ôm cô xuống xe thì cô từng tỉnh lại một lần, lẩm bẩm hỏi anh, nhưng vì ánh đèn quá chói mắt mà lại nhắm mắt lại.

“Khách sạn.” Anh nói.

Cô không hỏi nữa, cô quá mệt mỏi, mà anh thì vẫn đang ở đây. Điều này khiến cô an tâm hơn lúc nào hết.

Điềm Điềm không biết cô ngủ bao lâu, chỉ biết trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô thấy anh nói chuyện điện thoại.

“Tiến sĩ Mak. . . . . . Bắt cóc. . . . . . Bang Utah. . . . . . Gần Salt Lake City. . . . . .”

“Chạy trốn. . . . . . Sa mạc. . . . . . Las Vegas. . . . . . Khách sạn. . . . . . Phòng 1506. . . . . .”

Cô muốn hỏi anh đang nói chuyện cùng ai nhưng không còn sức, chỉ có thể thiếp đi lần nữa.

Trong lúc mơ hồ, cô chỉ biết mình nửa đêm từng dậy đi vệ sinh, sau đó lại bò lên giường. Anh ngủ cùng cô trên giường lớn, chiếm một nửa giường. Người đàn ông này vừa bẩn vừa hôi giống cô, nhưng cô vẫn rúc vào lòng anh, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Giường mềm mại sạch sẽ thật thoải mái, cô hoàn toàn không muốn tỉnh lại, nhưng mùi thơm của thức ăn làm cho cô mở mắt ra. Anh gọi phục vụ phòng, còn xả nước tắm.

“Em phải ăn một chút.” Anh đưa bữa sáng đến bên miệng cô.

Anh mỉm cười, trong mắt lại có dục vọng nóng bỏng cô quen thuộc.

Cô cùng anh ăn cơm, tắm rửa, ân ái, ngủ, sau đó lại ân ái.

Giữa anh và cô có quá nhiều chuyện phải hỏi cho rõ ràng, nhưng cô tạm thời không muốn hỏi, cô chỉ muốn hưởng thụ tất cả những thứ này: thức ăn ăn không hết, nước tắm ấm áp, giường đệm và quần áo sạch sẽ, còn có tình ái xinh đẹp.

Anh và cô ân ái thong thả mà mềm mại, thô bạo mà kịch liệt, trên giường, trong phòng tắm, thậm chí trên bàn ăn cùng ghế sa lon.

Cô và anh cũng không muốn nói chuyện, chỉ đắm chìm trong đó, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, nghe tiếng tim đập cùng thở dốc của nhau.

Anh không dùng bao cao su, cô không muốn anh dùng.

Cô muốn cảm nhận anh, dùng từng tế bào trong thân thể ghi nhớ anh.

Khi anh ôm cô trở lại phòng tắm, mở vòi hoa sen, đè cô lên tường, vùi sâu vào trong cơ thể cô thì cô nhận ra một chuyện.

Cô muốn con của anh.

Dòng nước ấm áp bao quanh hai người, anh ôm cô. . . . . .

Anh còn đang thở dốc, cô cũng thế.

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, liếm hôn giọt nước trên vai cô. Anh vẫn ôm cô, cô cũng vịn vào anh. Anh thích cảm giác da thịt thân cận ma sát, sau khi ân ái anh sẽ luôn ôm cô, cảm nhận dư âm của hoan ái. Cô cũng thích loại cảm giác lặng lẽ nhưng thân mật này, cho tới lúc này.

Sự tĩnh lặng lan ra khắp căn phòng phủ đầy hơi nước.

Nước ấm vẫn không ngừng từ vòi hoa sen chảy xuống, chảy qua mái tóc rối tung trên vai anh, da tay ngăm đen, cùng tấm lưng cường tráng.

Cô có thể cảm nhận được trái tim đập trong lồng ngực, nhịp tim anh cũng hòa cùng cô như mọi lần, nhưng tất cả đã không giống trước nữa.

Cô không nên nói, cô nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, để anh đưa cô về Los Angeles. Anh sẽ giả vờ như sẽ liên lạc với cô, sau đó tạm biệt một cách lễ phép. Anh và cô có lẽ sẽ gọi cho nhau một, hai lần, sau đó tự nhiên mà chia tay.

Mọi chuyện nên tiến hành như vậy, điều đó tốt cho cả hai.

Anh từng nói, công ty của anh ở Đài Loan, sự nghiệp của cô thì ở Los Angeles. Cuộc sống của anh và cô cách biệt một trời một vực, bọn họ chỉ là khách qua đường ngoài ý muốn đi qua cuộc đời người kia mà thôi.

Sự tĩnh lặng và hơi nóng tiếp tục bao phủ không khí.

Cảm giác tuyệt vọng bỗng xộc lên đầu.

Cô thích anh cảm giác ở trong cơ thể cô, tràn đầy mà nóng bỏng.

Nhưng anh rời khỏi cô, để cô từ từ trượt xuống khỏi cơ thể cường tráng của anh, chân chạm đến mặt đất.

Anh tắt vòi hoa sen, cô nhìn lồng ngực trần của anh, chỉ muốn khóc òa lên cho thỏa. Nhưng tự tôn lại xuất hiện, cô thở sâu, đè nén nước mắt chực trào ra khỏi hốc mắt.

“Anh. . .”

Anh mở lời, lại bị cô chen ngang.

“Em xin anh, đừng nói gì cả.” Cô nói, cánh môi cũng đang run rẩy. Cô vội vàng nói xong câu đó, vội vàng xoay người rời khỏi phòng tắm, lại bị anh túm được cánh tay.

“Điềm Điềm. . .”

Trời ạ, anh cho rằng tình huống bây giờ không đủ xấu hổ sao?

Cô không dám ngẩng đầu, sợ nước mắt sẽ tràn mi. Cô thực sợ anh sẽ hỏi, hoặc nói ra bất cứ lời thương hại nào.

May mắn là đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.

“Chúng ta phải nói chuyện.” Anh nói.

Cô không muốn nói, bây giờ cô chỉ muốn mau rời khỏi anh, tìm một chỗ giấu mình.

“Thả em ra.” Cô run giọng nói.

Tiếng đập cửa vừa vội vừa nhanh, anh chửi một tiếng, nhưng vẫn buông lỏng tay của cô ra, cầm tấm khăn lông lớn quây quanh eo, xuyên qua phòng khách nhỏ, đi ra mở cửa.

Điềm Điềm cầm áo choàng tắm mặc vào, lại nghe thấy anh mở cửa, hung dữ hỏi.

“Chuyện gì?”

“Nick Zeng?”

“Là tôi.”

“Ta là Sam Neil, anh bị dẫn độ.”

“Dẫn độ? Này. . .”

Điềm Điềm nghe vậy liền ngẩn người, vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ, lại trông thấy anh bị hai cảnh sát đè lên mép cửa, còng tay. Một cảnh sát hình sự trong đó đọc thuộc lòng quyền Miranda [1] ngàn năm không đổi.

[1] Theo luật Hoa Kỳ, người bị bắt giữ, trước khi thẩm vấn, phải được cho biết rõ ràng rằng người ấy có quyền giữ im lặng, và bất cứ điều gì người ấy nói sẽ được dùng để chống lại người ấy ở tòa án.

“Anh bị tình nghi giết hại Emma Townsend cùng John Walker. Nhân danh pháp luật chúng tôi được quyền bắt anh. Anh có quyền giữ im lặng và từ chối trả lời câu hỏi. Bất cứ điều gì anh nói cũng sẽ được dùng để chống lại anh trước tòa. Anh có quyền có luật sư trước khi khai báo với cảnh sát và luật sư sẽ hiện diện khi cảnh sát thẩm vấn anh. Nếu anh không thể tìm được luật sư, anh sẽ được chính phủ cung cấp một luật sư trước khi trả lời các câu hỏi..”

“Đây là sao?” Sắc mặt cô tái nhợt nhìn ba người đàn ông cạnh cửa, bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.

“Cô là?” Vị cảnh sát kia nhìn cô.

Cô thấy sự nghi ngờ trong mắt anh ta, cũng trông thấy anh ta nhìn áo choàng tắm trên người cô.

“Hách Điềm Điềm.”

Những lời này không phải cô trả lời. Một người cảnh sát khác từ ngoài cửa đi vào, là cảnh sát điều tra và giải quyết vụ án của Emma – sĩ quan Clark.

“Cô ấy là nhân chứng trong vụ án sát hại Emma Townsend.” Clark vẻ mặt mệt mỏi nhìn cô nói: “Cô Hách, thật xin lỗi, sợ là chúng tôi phải mời cô đến sở cảnh sát một chuyến.”

“Đây là sao? Ông đang đùa à?” Cô nắm chặt áo choàng tắm, bàng hoàng nhìn ông ta. “Tôi biết Emma Townsend nhưng John Walker là ai?”

“John Walker là nhân viên quản lý trực đêm ở tòa nhà của Emma.”

“Nhân viên quản lý trực đêm?” Mặt cô trắng bệch nhìn người sĩ quan dường như đã không ngủ mấy ngày, hoàn toàn không nghĩ được gì.

“Đúng vậy.”

“Có chứng cớ gì?”

“Chúng tôi tìm được khẩu súng gây án của anh Tăng trong phòng ở khách sạn Los Angeles.”

“Khẩu súng gây án?”

Nhìn người đàn ông bị còng tay, có một khoảnh khắc trong đầu cô trống rỗng.

Anh không có nói gì, thậm chí không cãi lại, chỉ nhìn cô, sau đó châm chọc nhếch khóe môi.

Một giây sau, anh bị đám cảnh sát cưỡng chế bắt đi ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sau đó bắt đầu tức giận.

Cô ngồi xe cảnh sát về Los Angeles.

Nhưng mấy giờ sau, cô lại được thả tự do rời sở cảnh sát.

Tuy rằng cảnh sát nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án, giúp Tăng Kiếm Nam giết người, nhưng cũng giống như lần đầu tiên, cô luôn có chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ. Hôm Emma bị giết, cô ở khu biệt thự giúp công ty bán nhà, có quá nhiều người chứng minh cô luôn ở đó, trừ phi cô biết phân thân, nếu không không thể nào giúp anh giết Emma được.

Cho nên bọn họ thả cô.

Sĩ quan Clark cùng cô đi ra đồn cảnh sát, “Đêm đó, sau khi cô gọi cho tôi không lâu, chúng tôi tìm được thi thể John Walker ngay gần nhà ông ta. Tôi không liên lạc được với cô, tìm tới nhà cô mới phát hiện cô mất tích. Tôi thấy tình hình không ổn bèn xin lệnh khám xét phòng khách sạn của hắn ta, mới tìm được hung khí gây án.”

“Nếu như anh ấy là hung thủ, tại sao lại không giết tôi?”

“Bởi vì cô gọi điện thoại, cô nhớ không? Tôi biết hắn ta đến tìm cô. Hắn ta tìm cô vì muốn moi thông tin từ chỗ cô, nếu như cô biết điều gì đó, chỉ sợ hắn ta sẽ giết cô diệt khẩu ngay tại chỗ. Hắn ta có lẽ cũng không ngờ về sau mình sẽ bị người ta bắt cóc.”

“Những kẻ bắt cóc tôi là ai?”

“Cô bị hắn ta làm liên lụy thôi, nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp điều tra.” Ông ta khách khí lễ phép, rồi lại lập tức đổi giọng: “Nhưng chúng ta nên cảm ơn bọn họ, bằng không chỉ sợ hắn ta sẽ kịp thời tiêu hủy vật chứng.”

“Anh ấy đã cứu tôi rất nhiều lần.” Cô nói.

Sĩ quan Clark hơi chần chờ một chút mới nói: “Cô là một người phụ nữ xinh đẹp.”

Cô hiểu ẩn ý trong lời ông ta. Cô xinh đẹp, người đàn ông kia chỉ coi cô như kỹ nữ miễn phí trên đường chạy trốn mà thôi.

“Anh ấy tại sao phải giết Emma?” Cô biết mình hỏi như vậy sẽ rất giống một người phụ nữ không chịu tin mình sẽ ngu xuẩn tin nhầm người nên không ngừng tìm lý do thoái thác cho bạn trai là tội phạm giết người. Nhưng cô không kìm được mà muốn hỏi rõ mọi chuyện.

“Vì tiền. Sau khi cha mẹ Nick Zeng qua đời, có một đoạn thời gian hắn từng ở nhà Emma. Tôi nghĩ trước đây bọn họ có quan hệ, Emma để lại toàn bộ tài sản cho hắn.”

Đứng ở cửa đồn cảnh sát, Clark thở dài, chân thành nói: “Tôi rất xin lỗi.”

Sắc mặt cô tái nhợt, hít một hơi thật sâu.

“Tôi biết cô rất khó chấp nhận chuyện này.” Clark lấy ra một chiếc bút máy cùng một quyển sổ nhỏ, viết lên giấy một địa chỉ và số điện thoại, sau đó xé trang giấy đưa cho cô, “Đây là một vị bác sĩ tâm lý tôi quen, cô nên nói chuyện với ông ấy, tôi tin rằng cô sẽ thấy khá hơn.”

Cô nhìn vị cảnh sát trước mắt, quả thực không thể tin được mình lại ngu ngốc như vậy.

Điềm Điềm cứng ngắc nhận tờ giấy kia, tỉnh táo ngẩng đầu, nhìn vị cảnh quan sát cao lớn nói: “Xin lỗi vì đã gây ra cho ông nhiều rắc rối như vậy.”

Clark nhét bút máy cùng quyển sổ nhỏ vào túi trong của tây trang, mỉm cười.

“Cô còn sống, đây mới là điều quan trọng nhất.”

Ông ta đang an ủi cô, nhưng sự thông cảm của ông ta không khiến cô dễ chịu hơn chút nào.

“Tôi đưa cô về nhé?” Ông ta hỏi.

Trên người cô không có tiền, nói thực ra ngay cả bộ quần áo cô đang mặc cũng là do một nữ cảnh sát tốt bụng cho cô mượn. Nhưng cô vẫn cố nở nụ cười từ chối.

“Không cần, cám ơn ông.”

Gật đầu với ông ta một cái, cô xoay người rời đi.

***

Thẩm vấn của cảnh sát dường như kéo dài vĩnh viễn.

Bọn họ nói không sai, anh là người có khả năng gây án nhất.

Ngày đó sau khi ăn trưa với Emma xong, anh thật sự đã đi cùng Emma về nhà. Cảnh sát tìm được nhân chứng nhìn thấy anh vào cửa, lại không ai thấy anh đi ra, nhân viên quản lý duy nhất có thể chứng minh anh trong sạch đã chết rồi.

Người kia chết thật con mẹ nó thuận tiện.

Anh vì cái chết của Emma mà đau lòng, nhưng chuyện khiến anh cảm thấy bất lực và bối rối nhất lúc này là vẻ mặt bàng hoàng của Điềm Điềm lúc anh bị bắt.

Em yêu anh.

Cô nói như vậy khiến anh không tin được vào tai mình.

Cảm giác được ở bên cô thật tuyệt, giống như cô thật sự là người con gái thuộc về anh.

Anh đáng lý nên nói chuyện rõ ràng với cô sớm hơn, nhưng anh không tài nào mở miệng yêu cầu cô đi cùng anh được. Sự nghiệp và cuộc sống của cô đều ở đất nước này. Cô đã từng là tiểu thư sống trong nhung lụa, sau đó từ trên cao rơi xuống vực thẳm, rồi lại dựa vào sự cố gắng của mình một lần nữa bò lên đỉnh cao.

Anh cảm thấy tự hào về những thành tựu của cô.

Cho nên anh không tài nào yêu cầu cô từ bỏ tất cả, theo anh rời đi.

Mặc dù mới vài ngày ngắn ngủi, anh dường như đã không thể thiếu cô rồi. Chỉ cần nhắm mắt lại là anh có thể trông thấy nước mắt của cô, nụ cười của cô, bộ dạng cô vừa lái xe vừa gào lên mắng anh, cô mệt mỏi nhưng vẫn quật cường đi theo anh tiến về phía trước, cả khi anh và cô hợp lại làm một thì cô vẫn ôm chặt lấy anh, bộ dáng yếu ớt như thể anh là điểm tựa duy nhất của cô.

Em yêu anh.

Anh nên cảm thấy may mắn vì đã không nói với cô. Vẻ mặt bàng hoàng và trống rỗng của cô khi anh bị buộc tội giống như một lưỡi dao đâm mạnh vào tim anh, khiến ngực anh đau đớn, máu chảy đầm đìa.

Anh tự nói với mình như vậy cũng tốt, đối với cô mà nói, coi anh như người xấu, có lẽ là cách tốt nhất.

Cảnh sát sẽ thả cô đi, kể từ đây những kẻ bắt cóc anh sẽ không cho rằng cô và anh cùng một phe nữa, cô có thể an toàn ở lại Los Angeles.

Anh biết rõ cô sẽ khinh thường anh. Từ lúc anh im lặng không phản kháng đã biết rồi.

Tại sao cô phải tin tưởng anh cơ chứ?

Sau khi tới đồn cảnh sát, tất cả chứng cứ nhằm vào anh càng khiến anh không còn đường chối cãi.

Emma để lại tất cả tài sản cho anh, vân tay của anh bị tên khốn nào đó hãm hại ấn lên khẩu súng đã giết chết John Walker.

Nhìn thấy những chứng cớ kia, ngay cả anh cũng sẽ cho rằng mình là tên bạn trai trước đã tiêm liều cao Heroin vào cơ thể Emma rồi cố tình dựng hiện trường giả, giết người chiếm đoạt tài sản.

Ha, súng cùng ống tiêm chết tiệt, thậm chí còn nằm trong tủ treo quần áo ở phòng khách sạn của anh.

Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?

Nhìn chằm chằm song sắt phía trước, anh lại mỉm cười châm chọc, nhưng không thể nào xoa dịu đau đớn như bị dao cắt châm đâm trong lòng.

Lúc được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, cách lớp cửa sổ anh trông thấy cô đi ra khỏi đồn cảnh sát. Cô đứng ở trên đường cái, nhìn cô vừa nhỏ nhắn vừa yếu ớt, nhưng cô vẫn ưỡn thẳng sống lưng.

Em yêu anh.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn chặn buồn bực trong lồng ngực, nhưng không đè nén được khát vọng muốn ôm cô.

Ít nhất cô an toàn.

Anh nhắm mắt lại, tự nói với mình.

Cho dù cô sẽ hận anh, cho dù anh sẽ bị cô phỉ nhổ, cho dù cô cho là mình bị anh lợi dụng, đều không sao cả.

Cô an toàn, đó mới là điều quan trọng nhất.

Cô ưỡn thẳng sống lưng, cô là người con gái kiên cường, cô sẽ vượt qua được.

Anh tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác, nhưng không tài nào ngăn được câu nói khàn khàn của cô văng vẳng trong đầu.

Em yêu anh. . . . . .

Giọng nói run rẩy khiến anh muốn khóc, nhưng đồng thời cũng an ủi anh.

Cho nên anh để mặc cho giọng nói kia lặp lại lần nữa, để nó tra tấn, ngược đãi, ấm áp dỗ dành anh.

Em yêu anh. . . . . .

Chiều Los Angeles mưa lất phất.

Cô đi thẳng đến tiệm đồ cổ trước kia cô làm, vay ông chủ tiền xe, cầm chìa khóa dự bị, rồi xin nhờ xe về nhà.

Quãng đường này không ngắn, nhưng cô cần thời gian để tỉnh táo.

Trên đường tấp nập là người, cảnh vật bị trời chiều nhuộm đỏ lướt qua cửa sổ xe. Cô nhìn những toàn nhà cao tần san sát, đôi tay lạnh như băng nắm chặt vào nhau.

Xe trong kính chiếu hậu nhìn không khác nhau là bao.

Cô hờ hững nhìn cảnh vật ngoài xe nhưng không cách nào khống chế mồ hôi không ngừng rịn ra trong lòng bàn tay.

Tắc xi lái qua một con đường vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, chạy thẳng đến cửa nhà cô.

Cô trả tiền, mở cửa xuống xe.

Nhà trọ bốn tầng trước mặt xếp thành hình chữ u, tường sơn trắng, vườn cây sau cửa sắt trồng rặng cây hình quạt như cây cọ, tạo không gian riêng tư cho người ở.

Cô ở tầng ba dãy nhà bên phải. Cửa sổ cô mở từ đêm hôm đó đến giờ vẫn mở, bức rèm màu vàng nhạt bị gió thổi bay phấp phới.

Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ, sau đó quay đầu lại nhìn đường phố náo nhiệt.

Trên đường cái, xe cộ tấp nâp, đối diện có cửa hàng bánh mì, chỗ rẽ có một hàng tạp hóa.

Đêm hôm đó, ngoài cô ra, không có bất kỳ ai xuống xem hoặc báo cảnh sát.

Hàng xóm của cô đều rất lạnh lùng.

Cô đã từng nằm trong số những con người lạnh lùng đó. Nếu không phải ngày đó cô sợ hãi vì vụ án giết người của Emma, nếu không phải vì anh quen Emma, nếu không phải vì anh vừa mới rời khỏi nhà cô, cô không biết mình có kích động chạy xuống cứu anh không nữa.

Nụ cười châm chọc của anh bỗng hiện lên trong đầu khiến tim cô đau xót.

Người đàn ông chết tiệt đó.

Nhếch môi, cô dứt bỏ suy nghĩ lộn xộn, nhanh chóng móc chìa khóa mở cửa chính, đi lên tầng.

Bên ngoài cửa phòng cô bị dán băng dán màu vàng cảnh dụng chướng mắt, cô xé xuống, mở cửa đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa.

Ráng chiều xuyên qua cửa sổ rộng mở, bức rèm tung bay theo gió.

Bởi vì mở cửa sổ nên không khí trong phòng không khó ngửi, nhưng trên quầy bar phủ một tầng bụi mỏng.

Lịch bàn trên quầy bar vẫn còn dừng lại ở bảy ngày trước. Cô nhìn nó chằm chằm, cô mới rời đi một tuần, nhưng cảm giác lại như đã đi cả một năm.

Cô mở ngăn kéo nhỏ dưới quầy bar, danh thiếp của anh vẫn được đặt ở tầng trên cùng.

Công ty điều tra sự việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn.

Tăng Kiếm Nam.

Cô cầm nó, đặt ở trên mặt bàn quầy bar, sau đó lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc cốc, mở tủ lạnh, mở một hộp nước trái cây mới nguyên, vừa rót nước trái cây vào trong cốc vừa cầm điện thoại lên, ấn số điện thoại của công ty.

Chuông điện thoại reo.

Cô buông hộp nước trái cây, cầm ly thủy tinh đã bắt đầu lạnh vì nước trái cây lấy từ trong tủ lạnh, đưa đến bên miệng.

Đúng lúc này, có người nhấc máy. Cô há miệng định nói, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị người ở đầu dây bên kia cướp lời.

Đó là một người đàn ông, giọng điệu của anh thoải mái tự nhiên, nhưng anh ta không nói những câu giới thiệu như các công ty bình thường như ‘Công ty điều tra sự việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn xin nghe’, ‘Tôi có thể giúp gì được cho cô?’

Anh ta chỉ thân thiết hòa ái, thậm chí còn mang theo chút cười cợt nói một câu khiến cô dựng tóc gáy.

“Cô nên biết rằng, Emma bị mưu sát. Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không uống chén nước cam kia.”

Cô cứng đờ, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Anh ta không nói nước trái cây, không nói nước táo, anh ta khẳng định là nước cam.

Nước cam, hơn nữa còn là tiếng Trung.

Cô một tay cầm chặt điện thoại, một tay cầm ly thủy tinh chứa nước cam vàng óng, sau đó từ từ buông chén nước cam kia.

oÁnh là ai?” Cô nhìn bốn phía, sau đó đi đến bên cửa sổ.

“Hàn Võ Kỳ.”

Cô từng nghe cái tên này, anh ta là người đàn ông A Nam gọi là anh Võ.

Anh ta thở dài, “Cô không cần phí công, tôi không ở đối diện.”

Cô cứng đờ, chậm rãi quay người lại, nhìn gian phòng không một bóng người. Cô chợt nhận ra, mình bị theo dõi.

Dừng lại hai giây, Điềm Điềm mới chậm rãi nói tiếp.

“Tôi gọi điện thoại quốc tế cơ mà.”

“Tôi chuyển điện thoại công ty tới điện thoại di động.” Anh ta cười nói: “Miễn cho tên khốn A Nam kia gọi tới thì chỉ có thể nhận được tin nhắn đang ở trên máy bay.”

Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Sát vách nhà cô.”

Điềm Điềm cầm điện thoại không dây, đi ra mở cửa. Trên hành lang, cửa phòng cách vách đồng thời mở ra, một người mặc áo sơmi hoa Hawai cùng quần ngắn ka-ki cầm điện thoại, vẫy tay chào cô.

“Hi.” Anh ta mỉm cười, vẻ mặt thân thiết vô hại.

“Anh gắn camera trong nhà tôi.” Cô khó chịu lườm người đàn ông xa lạ kia.

“Chỉ để phòng ngừa thôi.” Anh ta nói.

Cô chắc chắn chuyện này là trái pháp luật, nhưng trên mặt người đàn ông kia lại chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào cả.

Lúc này, cô đột nhiên biết vì sao Tăng Kiếm Nam lại gia nhập công ty của người đàn ông này. Bọn họ đều là loại mặt dày vô lại, vì đạt được mục đích mà hoàn toàn không từ thủ đoạn.

Cô trừng mắt với anh ta, sau đó nhấn phím.

“Hiện giờ tôi chỉ thắc mắc một chuyện.” Hàn Võ Kỳ cúp điện thoại, chống điện thoại vào eo, gãi gãi chút râu lúm phúm trên cằm, nhướn mày nhìn cô hỏi: “Tại sao cô lại gọi điện thoại đến Hồng Nhãn?”

Cô có hai lựa chọn, một là báo cảnh sát, nhưng từ nửa giờ trước, khi cô đi ra khỏi đồn cảnh sát thì đã không còn là lựa chọn nữa rồi.

Cô đã sớm quyết định.

Cho nên, mặc dù nhìn người đàn ông trông chẳng khác nào một kẻ lưu manh tới nhầm chỗ du lịch, cô vẫn trả lời câu hỏi của anh ta.

“Bởi vì tôi biết ai là hung thủ thật sự.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom