Chương 6
Gió lên.
Mặt trời nóng cháy bắt đầu khuất dần sau dãy núi phía xa.
Sắc trời vẫn còn sáng nhưng nhiệt độ đã bắt đầu giảm dần, những đám mây kéo thành sợi, màu sắc càng xinh đẹp, giống như màu của những cây kẹo bông rực rỡ.
Sau khi cởi giày giúp cô, A Nam bắt đầu nhóm lửa nướng thịt rắn.
Mùi thịt nướng hấp dẫn tràn ngập trong không khí làm người khác thèm nhỏ dãi.
Cô nuốt nước miếng, phát hiện mình thật sự rất đói bụng.
Sau khi khóc một hồi cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, adrenalin tiết ra lúc chạy trốn cũng đã giảm bớt, nhưng chính vì vậy lại khiến cô cảm nhận rõ ràng sự đau đớn và đói bụng hơn.
Cô vốn cho rằng anh ta sẽ phải đau đầu tìm cách nhóm lửa, ai dè lại thấy anh ta rút một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra.
Bởi vì sợ có người sẽ nhìn thấy được ánh lửa nên anh cố gắng nướng thịt chín trước khi trời tối.
Thịt rắn đuôi chuông không đến nỗi khó ăn như cô nghĩ, chỉ tiếc không có gia. Nhưng đối với tình trạng đói đến mức bụng dán vào lưng như cô mà nói thì chỉ cần có đồ ăn thôi cô đã hạnh phúc lắm rồi.
“Tài nấu ăn của tôi không tồi đúng không?”
Khi nhìn thấy cô liếm ngón tay, anh liền đùa.
“Ừ”. Cô ngượng ngùng gật đầu.
Thực ra vừa rồi khóc lóc trước mặt anh như vậy làm cho cô rất xấu hổ, nhưng anh có vẻ như không để ý nên cũng khiến cô bớt ngại phần nào.
Anh mỉm cười, đi ra bên ngoài dập lửa, sau đó dùng áo khoác bọn họ che đầu bọc quanh tay để cách nhiệt rồi cầm lấy tảng đá lớn anh đã bỏ vào đống lửa lúc nãy, đi vào, ngồi dựa vào tường.
“Buổi tối trong sa mạc nhiệt độ xuống rất thấp, cái này có thể giúp chúng ta giữ ấm.” Anh nói.
Bấy giờ cô mới hiểu vì sao anh nướng có hai con rắn mà lại nhóm một đống lửa lớn như vậy.
Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn. Lúc này anh lại nhóm thêm một đống lửa nhỏ trong động, nương theo ánh lửa dùng nước khoáng rửa sạch vết thương trên chân cô.
“Chúng ta không nên lãng phí nước.” Cô bất an nói. Tuy rằng hai người đã cố gắng uống một cách tiết kiệm, nhưng giữa trưa hôm nay bọn họ cũng đã uống hết hai chai nước, nếu dùng hết chai này bọn họ sẽ không còn nước.
“Yên tâm, tôi đã tìm thấy nguồn nước ở bên ngoài.” Anh nhìn cô, giải thích: “ Nơi nào có muỗi và côn trùng tập trung nơi đó có nước. Chỗ vách đá tiếp giáp với mặt đất cách đây không xa ẩm ướt, nơi đó có nước chảy ra. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho chúng ta uống no bụng và hứng đầy mấy chai nước này.”
Người đàn ông này có vẻ như cái gì cũng biết.
Điềm Điềm nhìn anh cúi đầu trước mặt mình, anh đang cẩn thận xử lý những bọng nước trên chân cô. Cô tự hỏi làm thế nào mà anh biết được nhiều điều như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “ Trước khi làm điều tra viên, anh làm nghề gì?”
Anh đặt con dao găm lên ngọn lửa để khử trùng, sau đó chọc vỡ các bọt nước trên chân cô. Khi nghe được câu hỏi của cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi đáp.
“Bác sĩ.”
Cô sửng sốt, “Bác sĩ?”
“Đúng vậy, bác sĩ.” Anh giữ chân cô, nở một nụ cười tự giễu nói: “ Trên thực tế, giấy phép hành nghề của tôi còn đang nằm trong một hộc tủ nào đó trong phòng tôi.”
Khó trách anh xử lý vết thương thuần thục như vậy.
Cho nên sáng nay, lúc ở dưới nước, anh thật sự là đang kiểm tra xương sườn của cô?
Suy nghĩ này làm cho cô xấu hổ đỏ mặt nhìn ra chỗ khác. Cô kéo lại áo khoác, mở miệng hỏi tiếp nhằm dời sự chú ý.
“Tôi còn nghĩ rằng anh là quân nhân, hải quân lục chiến gì đó.”
Anh kinh ngạc nhìn cô một cái, mới cười nói. “Tôi không phải, tôi chưa từng nhập ngũ.”
Cũng đúng, anh lớn lên ở Mỹ, ở đây không có chính sách bắt buộc nhập ngũ.
Mà điều này lại làm cho cô càng thêm tò mò, bất giác quay lại nhìn anh.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xanh tím của anh, những chỗ bị đánh đã chuyển từ sưng đỏ thành thâm tím, những nơi sưng lên đã xẹp xuống, nhưng điều này cũng không khiến cho tình trạng của anh khá hơn chút nào.
Anh đã chọc vỡ hết bọt nước trên chân cô, sau đó lấy một chai rượu từ trong túi áo ra.
“Cái này từ đâu ra vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Nằm trong ngăn kéo cùng với khẩu súng.” Anh mở bình rượu ra, ngửi ngửi.
Khó trách khi cô lái xe thì vẫn cảm thấy anh đang lục lọi khắp xe, chỉ sợ ngay từ khi đó anh đã đoán trước được tình huống tiện tại, chẳng qua…
“Đợi chút!” Thấy anh có vẻ như muốn lấy cái đó để khử trùng, cô liền đưa tay ngăn cản anh, nghi ngờ hỏi, “Anh chắc rằng cái này dùng được? Sẽ không có vi khuẩn nào chứ?”
“Đây là Vodka.”
Anh nói, giống như chỉ vậy là có thể giải thích tất cả.
Cô trừng mắt nhìn anh, “Không phải tôi nghi ngờ tay nghề của anh, nhưng bình rượu này lại không biết có bao nhiêu cái miệng chạm qua rồi?”
“Vodka có độ cồn khá cao, tin tôi đi, nồng độ cồn của bình rượu này chắc chắn hơn 70%, với nồng độ này có thể giết chết hầu hết các loại vi khuẩn rồi.”
Cô mím môi, im lặng ba giây, ngậm miệng lại, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nhíu mày thốt lên một câu.
“Anh tên nghiện rượu sao?”
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong sơn động.
“Không.” Anh không trách cô vì đã nghĩ như vậy, kiến thức của anh về rượu đúng là tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng anh vẫn là nhịn cười đáp, “Tôi không phải nghiện rượu, tôi biết những điều này là vì tôi từng làm thêm ở quán rượu.”
Hai má cô lập tức đỏ ửng.
“À.” Cô ngượng ngùng rút tay đang ngăn cản anh.
Lúc này anh mới khẽ cười đổ rượu vào miệng vết thương làm cô không nhịn được hét lên.
“Á.”
“Xin lỗi, chờ một chút nó sẽ đỡ hơn.”
Anh vừa nói vừa cẩn thận giúp cô khử trùng, sau đó rút từ trong túi áo ra một chiếc caravat. Anh xé theo đường chỉ, tách nó thành nhiều tấm nhỏ, dùng rượu tẩm ướt miếng vải để tiêu độc rồi đặt trên vết thương của cô làm băng gạc tạm thời, phần còn lại thì dùng để băng bó cho cô.
Động tác của A Nam rất thuần thục, băng bó mà đẹp như một đôi tất thực sự vậy. Anh thậm chí còn thắt một cái nơ bướm nho nhỏ. Chân bên kia do vải không đủ, anh liền lấy dây buộc tóc trên đầu xuống buộc lên chân cô.
Cách anh sử dụng caravat làm thành băng gạc vẫn khiến cô được mở rộng tầm mắt. Trước đây, cô không hề biết caravat của đàn ông lại nhiều vải đến vậy.
Được rồi, có lẽ anh đúng là bác sĩ.
Cô nhìn người đàn ông đang thu dọn đồ đạc trước mắt, không khỏi tò mò hỏi,
“Một bác sĩ sao lại chuyển nghề làm điều tra viên?”
Mồ hôi chảy xuống từ trên mặt Hách Điềm Điềm, cô đưa tay lau đi. Nhờ đó anh có thể thấy tay cô bị trầy da, cả móng tay cũng bị gãy, nhưng cô không hề kêu đau. Nhìn cô như một con mèo nhỏ bị lạc vậy.
Anh biết, thật ra cô vẫn có chút sợ hãi cho nên mới hỏi nhiều như vậy. Thế nên anh vẫn quyết định trả lời câu hỏi của cô.
“Sai sót ngẫu nhiên.”
Gió khẽ thổi qua, anh chuyển tầm mắt khỏi phần cổ áo mê người của cô, nheo mắt nhìn đường chân trời phía xa nói: “Khi tôi thực tập ở bệnh viện mới phát hiện thật ra mình không thích cũng không quen với thể chế của bệnh viện. Lúc ấy vừa khéo được ông chủ bây giờ của tôi bị thương phải nhập viện. Anh ấy nói rằng anh ấy mở một công ty điều tra, tập hợp nhiều nhân tài đủ mọi lĩnh vực khác nhau, chuyên điều tra những việc ngoài ý muốn. Anh ấy cố gắng thuyết phục tôi đến làm việc ở công ty. Vì nghe có vẻ thú vị nên ngay sau khi lấy được chứng chỉ hành nghề tôi liền đi.”
“Sau khi vào công ty đó anh mới học được những điều này sao?” Cô co chân, tò mò chạm lên chiếc nơ bướm trên chân. Anh buộc rất chặt, nhưng khi cô cử động mắt cá chân, lại không hề cảm thấy gò bó.
“Điều gì?” Anh tò mò nhìn cô.
“Sống sót trong sa mạc.”
Anh lại cười, “Không phải, đó là bố tôi dạy. Ông là lính cứu hỏa, thích đi khắp nơi. Khi tôi còn nhỏ, ông vẫn thường đưa tôi đi leo núi dã ngoại, những điều này đều là do bố dạy cho tôi.”
“Ông ấy cũng dạy anh võ thuật sao?”
“Không.” A Nam mỉm cười, “Nhưng từ nhỏ ông đã đưa tôi đến một võ quán gần nhà để học không thủ đạo, để tôi có thể giải trí sau giờ học.”
Cô gật đầu, lúc anh định cất chai Vodka đi cô liền đưa tay ra, “Đưa bình rượu cho tôi.”
Mặc dù không biết vì sao, nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ đưa chai Vodka cho cô.
Nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, A Nam vốn nghĩ rằng cô muốn uống chút rượu cho nóng người, ai dè cô lại quỳ xuống trước mặt anh, cầm lấy miếng vải còn thừa lúc nãy, tẩm rượu, lau vết thương phía trên lông mày anh.
Anh sửng sốt, nhưng không né tránh.
Tuy rượu mạnh khiến vết thương đau xót, nhưng động tác của cô lại cực kỳ dịu dàng.
Ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ chuyên tâm của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn, còn lưu lại vệt nước mắt lem luốc, nhưng cô lại đang giúp anh xử lý vết trầy da vốn đã không còn đau nữa rồi.
Sự dịu dàng của cô khiến tim anh ấm áo.
Sợ quấy nhiễu đến cô, anh rũ mắt xuống, để tay cô đang di chuyển trên khuôn mặt anh, hưởng thụ cảm giác được quan tâm.
“Tối hôm qua, tôi nghĩ anh bị bọn họ đánh bất tỉnh rồi.” Cô nói.
“Không phải.” Anh cong môi cười, “Có người nói cho tôi biết, muốn đánh người, trước hết phải học cách bị đánh. Tôi tránh được chỗ hiểm, các vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi.”
Cô tẩm thêm rượu, giúp anh rửa sạch vết máu khô và vết rách trên trán, khẽ nói: “Anh nghĩ vì sao bọn họ muốn bắt cóc anh?”
Cô biết cô chỉ vô tình bị kéo vào thôi, mục tiêu của những người đó ngay từ đầu là anh.
Giọng cô rất êm tai, nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng câu hỏi kia lại làm nụ cười của anh cứng lại.
Anh im lặng, cô liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt anh không có biểu tình, cũng không đáp.
Điềm Điềm đoán tuy rằng trước đó anh từng phủ nhận nhưng trong lòng anh rõ ràng đã biết. Cô bèn hỏi lại: “Có phải vì cái chết của Emma không?”
“Không thể nào.”
Anh trả lời thực ngắn gọn, nhưng cô dường như nghe thấy anh thở dài.
“Không thể nào?” Cô nhíu mày, dừng tay đang lau vết thương.
“Đúng vậy.” A Nam ngẩng đầu, có chút đăm chiêu nhìn cô, sau một lúc lâu mới mím môi nói: “Tôi nghĩ những người đó có lẽ liên quan đến một vụ án khác mà tôi từng điều tra.”
“Anh ngáng đường người khác?”
“Ừ.”
Anh đáp, nhưng có vẻ như không muốn nói thêm gì nữa. Điềm Điềm đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Anh không nghĩ rằng tôi có quyền được biết rốt cuộc là ai đang muốn giết tôi sao?”
“Nói thực ra, người bọn chúng muốn bắt là tôi, về phần cô, cô biết về bọn chúng càng ít càng tốt.”
Khi anh nói những lời này, trên mặt không hề mang nụ cười cợt nhả thường thấy, anh đang nghiêm túc, nghiêm túc cho rằng cô không biết sẽ an toàn.
Cô nhìn người đàn ông ngồi khoanh chân trước mắt, anh hoàn toàn không tránh né ánh mắt của cô, chỉ im lặng nhìn cô.
“Anh không nghĩ rằng chuyện này nên để cho chính tôi quyết định sao?” Cô lẽ ra phải cảm thấy tức giận nhưng lúc này cô chỉ thấy tò mò.
“Chỉ sợ sự giáo dục của bố tôi đã ăn sâu vào con người tôi rồi, tôi theo truyền thống đàn ông làm chủ.” Anh thẳng thắn nói. “Nói cách khác, tôi phải bảo vệ cô, chứ không phải là làm cô bị liên lụy.”
“Tôi muốn nhắc nhở anh rằng tôi đã bị liên lụy rồi.” Cô khẽ nhướn mày.
“Ai, cũng đúng.” Anh gật đầu thừa nhận, lại vẫn cười nói: “Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể sửa chữa sai lầm.”
“Sửa chữa như thế nào?”
“Đưa cô trở lại Los Angeles bình an.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Anh nói thật đơn giản, giống như bọn họ hiện giờ không phải đang ở trong sa mạc, giống như Los Angeles chỉ ở ngay cách vách vậy.
Nhưng rõ ràng anh ta không cho rằng chuyện này là khó khăn.
Nói thực ra, sự tự tin của anh làm cho cô cảm thấy yên tâm.
“Được rồi.” Cô tiếp tục rửa sạch vết máu trên mặt anh, nhân nhượng: “Nếu những người đó không tiếp tục đuổi theo, tôi cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu bọn chúng lại xuất hiện, anh nhất định phải nói cho tôi biết lý do vì sao. Ok?”
“Nếu bọn chúng lại đến,” Anh bình tĩnh nhìn cô, “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cô sửng sốt, hai má không hiểu sao lại đỏ ửng.
Cô không hiểu vì sao người đàn ông này có thể hứa hẹn một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng điều này vẫn làm cho tim cô hơi rung động.
“Dù thế nào, chỉ cần bọn chúng lại xuất hiện, anh phải nói cho tôi biết lý do của tất cả mọi chuyện.”
Cô lườm anh một cái, hy vọng giọng mình có thể đanh thép và hai má cũng đừng có đỏ lên nữa.
May mắn anh không có nhằm vào điểm ấy tập kích cô.
“Được, nếu bọn chúng lại xuất hiện, tôi sẽ nói cho cô biết ngọn nguồn.” Anh có thể hiểu vì sao cô muốn biết, cho nên gật đầu đồng ý, nhưng lại bổ sung thêm một điều kiện.“Nhưng sau đó, cô phải nghe theo lời tôi, ok?”
Điều này rất hợp lý, anh đã chứng minh anh biết cách đối phó với những tên đó hơn cô, vậy nên cô gật đầu đồng ý.
“Ok.”
Anh nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười ấm áp dưới ánh lửa đó vẫn đọng lại trong lòng cô rất lâu.
Sau khi cô giúp anh lau sạch các vết thương trên mặt, anh liền dập tắt đống lửa, sau đó dùng cành khô che kín cửa hang, chỉ để lại một lỗ nhỏ thông khí. Nhưng ngay khi làm vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy một khoảng trời đêm nho nhỏ từ khe hở kia.
Vô số ánh sao lấp lánh trong đêm làm cho người ta muốn chạm tới.
Vì sưởi ấm, anh nằm ở bên cạnh cô, một bên dựa vào cửa hang.
Anh và cô cùng lấy mũ để gối đầu.
Nằm trên cát tuy rằng không được thoải mái như giường Simmons, nhưng có thể nằm xuống ngủ một giấc an ổn cô đã thấy rất vui mừng rồi.
A Nam đưa lưng về phía cô, chắn những cơn gió lùa vào qua cửa động. Cô có thể ngửi được mùi hương ngày càng quen thuộc với mình trên người anh. Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, cô có thể thấy được cơ thể cường tráng của anh.
Anh đưa áo sơmi của mình cho cô mặc, cô từng từ chối, nhưng anh giải thích rằng nhiệt độ ban đêm ở sa mạc chênh lệch rất lớn so với ban ngày, từ ba mươi tám độ C chuyển xuống còn mười lăm độ C.
Mười lăm độ với anh mà nói chỉ là mát mẻ mà thôi, nhưng đối với cô thì không, cô yếu hơn anh nhiều. Nếu cứ để vậy cô sẽ bị cảm lạnh, đến lúc đó hai người muốn thoát khỏi sa mạc sẽ càng khó khăn hơn. Cô biết anh nói đúng, cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của anh.
Anh để trần, khi anh thở lưng anh cũng theo đó mà căng lên.
Tôi sẽ bảo vệ cô.
Lớn bằng này rồi nhưng chưa từng có ai nói với cô những lời như thế.
Tôi sẽ bảo vệ cô.
So với vẻ trêu đùa bất cần đời lúc trước, vẻ mặt anh khi nói câu đó tràn ngập dịu dàng mà lại kiên định, giống như anh có thể thay cô che mưa chắn gió.
‘Đó là vì anh được giáo dục từ nhỏ là phải bảo vệ phái yếu’, cô cố gắng tự nhủ với bản thân như vậy.
Ai, nhưng điều này cũng đã đủ để làm rung động những người phụ nữ ý chí sắt đá rồi huống chi là cô.
Nằm sau tấm lưng nóng ấm của anh, Điềm Điềm không nhịn được khẽ hỏi.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Ừ.”
Cô hỏi ra nghi vấn đã giấu trong lòng nãy giờ: “Cha mẹ thế nào mới đặt tên con mình là Kiếm Nam?”
Anh bật cười, trả lời: “Cha mẹ thích xem tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô nghe vậy cũng khẽ cười, trêu chọc nói: “Hài âm [1] đọc không xuôi tai tẹo nào. Anh nên cảm thấy may mắn vì không lớn lên trong thế giới của người Hoa, nếu không chắc chắn sẽ bị cười cho đến tận lúc tốt nghiệp.”
[1] Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau
[2] Kiếm Nam: Jiàn nán, nghe cũng đâu buồn cười lắm =))
Anh cười nhẹ, “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ bố tôi lúc đặt tên không nghĩ được nhiều như vậy. Khi tôi mười tuổi phát hiện chuyện này đã từng ý kiến với ông, nhưng ông ấy kiên quyết cho rằng Kiếm Nam là cái tên rất hay, có cảm giác đại hiệp.”
“Đại hiệp? Tăng Kiếm Nam?” Cô vừa kinh ngạc vừa buồn cười hỏi.
“Đúng vậy.” Anh bất đắc dĩ thở dài, “Bố tôi đã nói như vậy, tôi cũng đành chấp nhận.”
Cô nhịn không được bật cười, hỏi lại: “Bố anh là người thế nào?”
“Cổ hủ, ngoan cố, thông thái rởm.”
Cô nhướn mày, “Cho nên tiếng Trung của anh mới tốt như vậy sao?”
“Ừ. Ông bà nội tôi là người Hoa, tuy rằng cha tôi cả đời chưa từng rời khỏi Mỹ, nhưng luôn hướng về văn hóa Trung Hoa. Vậy cho nên ông ấy yêu cầu tôi nhất định phải học tiếng Trung.”
Trong bóng tối anh lại hỏi: “Cô thì sao? Tiếng Trung của cô vì sao lại tốt như vậy?”
Điềm Điềm im lặng vài giây, mới nói: “Tôi sinh ra ở Đài Loan.”
“Lưu học sinh?”
“Ừ.”
“Cô còn có người thân nào ở Đài Loan không?”
“Tính là có đi, nhưng không liên lạc.”
“Vì sao?”
Câu hỏi của anh cứ văng vẳng trong không khí.
Cô nhìn bóng lưng anh, mở miệng đáp: “Năm đầu tiên khi tôi đến Mỹ du học, công ty cha tôi phá sản, phát bệnh tim mà mất. Bởi vì còn nợ rất nhiều tiền, nên họ hàng thân thích cũng xa lánh, còn tôi từ đó trở đi liền không quay lại nữa.”
Cô cũng không biết sao mình lại kể cho anh ta, có lẽ là bởi vì cả ngày hôm nay họ đã cùng trải qua hoạn nạn, cũng có lẽ bởi vì người hỏi là anh. Tóm lại, những lời suốt mấy năm qua cô chưa từng kể cho người khác cứ trôi tuột ra khỏi miệng.
“Ừ.” Anh lên tiếng,“Tôi hiểu được.”
“Vậy ư?” Cô cười.
“Cha mẹ tôi cũng đã qua đời. Năm tôi mười lăm tuổi, bọn họ đi du lịch, lúc quay về đã xảy ra tai nạn xe.”
Cô sửng sốt.
“Tôi lúc đó đã quá lớn, không có thân thích nào muốn chăm sóc một thiếu niên mười lăm tuổi hận đời. Nhưng tôi may mắn hơn cô một chút, cha mẹ Emma đã nhận nuôi tôi, bọn họ thuyết phục người của Cục xã hội cho tôi ở lại nhà Thomrson học hết cấp ba.”
Giọng điệu của anh nghe thật bình tĩnh, nhưng từ lúc anh nhắc đến bố, cô đã biết tình cảm cha con họ rất sâu đậm.
Tim Điềm Điềm thắt lại, không nhịn được đưa tay qua, lại dừng ở giữa chừng, sợ rằng mình đi quá giới hạn.
“Tôi rất tiếc.” Cô nói.
“Tôi cũng vậy.”
Trong không khí văng vẳng giọng nói có chút khàn khàn của anh. Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra rằng người đàn ông này không chỉ mất cha mẹ trong vụ tai nạn nhiều năm trước mà mới hai từ giờ trước đây thôi, anh cũng đã mất đi Emma – người phụ nữ coi anh như em trai ruột thịt.
Cô đã đọc được trên tạp chí, cha mẹ Emma cũng đã qua đời vì bệnh từ nhiều năm trước.
Có lẽ Emma là người duy nhất trên đời này quan tâm anh, nhưng cô ấy đã bị giết hại.
Trong bóng tối, bóng lưng anh không hiểu sao trông có vẻ rất cô đơn.
Tim cô khẽ nhói, bàn tay dừng lại nửa chừng lúc nãy bỗng vươn ra, nhẹ vuốt lưng anh.
Điềm Điềm cảm giác được người anh cứng lại, nhưng cô không hề có ý định bỏ tay ra, dịu dàng nói: “Tôi rất tiếc.”
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt sau lưng anh có chút lạnh lẽo nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại thấy rất ấm áp.
Anh không đáp, nhưng cô cảm nhận được anh đang thả lỏng, cô bất giác dựa vào anh gần hơn.
Xa xa truyền đến tiếng sói tru, gần hơn một chút cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắn đuôi chuông bò sàn sạt trên cát, nhưng cô lại không hề cảm thấy kinh hoảng hay sợ hãi.
Tôi sẽ bảo vệ cô……
Lời hứa của anh theo nhịp tim ổn định của anh truyền qua lòng bàn tay của cô, không ngừng vang vọng trong tim cô, vờn quanh cô. Cho đến khi cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi vẫn không rút tay về.
Bởi vì mệt nên cô ngủ rất say, hoàn toàn không nằm mơ.
Nhưng khi cô tỉnh lại lúc nửa đêm, lại phát hiện ra mình đang nằm trong lòng anh.
Trong đêm không biết từ anh đã quay người lại từ lúc nào, còn ôm chặt lấy cô.
Cảm giác nằm trong lòng anh không kỳ lạ chút nào, cô cũng không cảm thấy bát ngờ. Trong lúc mơ màng, cô nghĩ anh đã nói dối. Lạnh đến mười lăm độ đối với anh, cũng không thoải mái như lời anh nói.
Nhiệt độ thân thể anh thật dễ chịu, đôi chân dài kẹp chặt đùi cô. Cô không những không khó chịu khi bị anh ôm mà còn cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên phải xảy ra vậy, cho nên cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, trời mới tờ mờ sáng, gió hơi lạnh, nhưng trong lòng anh thật ấm áp. Đầu cô đang gối trên một tay anh, còn bàn tay còn lại của anh thì đang đặt trên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô.
Cảm giác kia thực thoải mái, cô không nhịn được thở dài một hơi, sau đó mở mắt.
Khuôn mặt anh gần ngay trước mắt, hơi thở ấm áp khẽ phả lên mặt cô.
Anh cũng tỉnh, cô có thể thấy anh đang hé mở đôi mắt mơ màng.
“Hi.” Anh khàn khàn nói, đôi môi mỏng gần như chạm vào cô.
“Chào buổi sáng.” Mắt cô nửa mở, tuy biết mình nên rời khỏi lòng anh, nhưng lại lưu luyến nhiệt độ cơ thể anh.
Bàn tay anh cũng không hề có ý rút về, vẫn thong thả vuốt ve lưng cô.
“Chúng ta nên dậy thôi.” Anh nói, nhưng lại không hề có ý muốn ngồi dậy.
“Ừm.” Cô đồng ý, bàn tay nhỏ bé lại bất giác vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh.
Tim anh đập ngay dưới lòng bàn tay cô có vẻ đang nhanh hơn. Bàn tay anh không biết từ lúc nào đã trượt từ eo tới bụng, lại ngược lên trên vuốt ve xương sống của cô.
Cô lười biếng ngẩng đầu lên, lại khẽ thở dài, đôi môi hồng phớt qua khóe môi anh, ngực cách một lớp quần áo khẽ cọ xát lên lồng ngực anh.
Thân thể anh căng lên, cô nghe được tiếng thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ của anh, bàn tay cô di chuyển từ ngực anh đến cánh tay rắn chắc. Cô cảm giác được đôi chân anh đang chen vào giữa hai chân cô.
Môi anh chạm nhẹ vào cô, một lần rồi lại một lần.
“Điềm Điềm.” Anh khẽ gọi tên cô.
“Ừ?” Cô mơ màng đưa chiếc lưỡi đinh hương liếm hôn cánh môi mê người của anh.
“Chúng ta không nên làm như vậy.” Anh thấp giọng nói, bàn tay lại luồn vào quần dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mông cô.
“Em biết……” Cô muốn dừng lại mà, thật đó.
Cô biết mình phải dừng lại, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không nghe lời, luồn vào mái tóc đen của anh.
“Anh sẽ……” Anh hít một hơi. Bởi vì cảm nhận được vật cứng rắn của anh đang để ở nơi mềm mại của cô, cho dù cách lớp quần áo nhưng cảm giác nóng bỏng kia vẫn làm cho đầu óc anh trống rỗng.
“Anh sẽ cái gì?” Cô thở dốc hỏi.
Anh cười khổ, đỡ lấy mông cô, đè cô về phía mình, khàn khàn nói bên tai cô:
“Anh sẽ không kìm chế được.”
Cô thở khẽ một tiếng, mở mắt ra nhìn anh.
Anh đang thở dốc, trong đôi mắt đen là dục hỏa hừng hực cháy, anh rõ ràng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng vậy.
Nam tính của anh nóng bỏng lại cứng rắn, cô có thể cảm nhận được nó đang chọc vào người mình, nhè nhẹ truyền đến nhịp đập của anh, đè lên nơi mềm mại của cô.
Tim cô đập nhanh hơn, cơ thể vừa lười biếng vừa hưng phấn, cảm nhận được cơ bắp của anh dưới lòng bàn tay cô đang căng lên.
Người đàn ông này muốn cô, anh hoàn toàn không thèm che giấu dục vọng muốn cô.
Có nhiều lý do để cô không phát sinh quan hệ với anh ở đây.
Cô mới quen người đàn ông này chưa đến ba mươi tiếng, cô và anh đều không sử dụng biện pháp an toàn, cô có thể sẽ mang thai, anh có khả năng bị bệnh lây qua đường tình dục.
Điều này thật sự quá điên rồ.
Nhưng những điều đó không thể làm cho cô dừng lại, cô thích anh, muốn anh, lý trí không thể chống cự được bản năng cùng dục vọng mãnh liệt ấy.
Cô muốn người đàn ông này, cô không muốn nghĩ nhiều, không muốn đè nén nữa.
“Em……” Cô ngẩng đầu, kéo đầu anh xuống dưới, áp sát bên môi anh nói: “Không cần anh kìm chế……”
Đôi mắt đen láy của anh lập tức tối lại, thân thể cường tráng hơn run lên.
Cô vứt bỏ cảm giác xấu hổ trong lòng, nhìn người đàn ông trước mắt, thuận theo dục vọng của bản thân mà yêu cầu anh.
“Em muốn làm tình với anh.”
Giây phút ấy, cô có thể nhìn và cảm nhận được sự thay đổi của anh. Con ngươi màu đen co lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nhịp tim dồn dập, làn ra nóng rực lên.
“Em chắc chứ?” Anh không biết vì sao mình vẫn còn suy nghĩ được. Bản năng bạo ngược khiến anh gần như muốn bất chấp tất cả, phá hủy tất cả những thứ ngăn giữa anh và cô.
“Anh không muốn lợi dụng cơ hội khi em không tỉnh táo.”
Anh nhắm mắt lại, ép mình phải tỉnh táo. Nhưng làm vậy càng khiến anh cảm nhận rõ ràng hơn người con gái trong lòng mình lúc này.
Mùi thơm ngọt ngào, cơ thể mềm mại, nhịp tim vừa nhẹ vừa nhanh, da thịt ấm nóng.
Anh không bình tĩnh được, chỉ đành mở mắt. Đúng lúc ấy lại nhìn thấy cô bối rối liếm môi, chầm chậm nói.
“Nói thật, em chưa bao giờ chắc chắn như lúc này. Đương nhiên, trừ phi anh không muốn em. Nếu thế thì lại là vấn đề khác rồi.”
Anh nở nụ cười.
“Không muốn em? Ai, tình yêu, từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã luôn nghĩ xem làm thế nào mới có thể lột sạch bộ đồ công sở bảo thủ trên người em, để em nằm dưới người anh, để anh tùy ý tận tình chà đạp.”
Cô đỏ mặt, cơ thể càng nóng hơn.
Cô lấy dũng khí, hỏi: “Vậy anh còn chờ gì nữa?”
Anh không chờ nữa, cúi đầu hôn cô.
Đó là một nụ hôn nóng bỏng hoàn hảo, khiến cô gần như đã quên mất mình đang ở đâu. Chờ khi cô hoàn hồn thì anh đã ngồi dậy, quỳ giữa hai chân cô, hơn nữa còn đang cởi quần cô.
Đây là một chuyện rất thần kỳ, khi anh hôn cô, không hiểu sao cô cũng quỳ dậy để anh cởi áo sơ mi, áo ba lỗ cùng áo lót của cô. Anh để lại quần lót cuối cùng.
Đáng lý cô phải cảm thấy sợ. Khi anh hôn lên ngực cô thì cả người cô chỉ còn lại duy nhất chiếc quần lót nhỏ bằng bông. Nhưng cô lại cảm thấy mình là người phụ nữ khêu gợi nhất thế giới này.
Cô thở khẽ, rên rỉ, tim đập như điên, lại theo bản năng liếm hôn thân thể cường tráng của anh, móng tay bấm vào vai anh.
Anh cởi quần mình, để cho giạng chân ngồi trên người anh. Cô vin bờ vai anh, cảm giác được anh đang chính tay cởi quần lót của cô. Giây phút hoàn toàn lõa thể, cô có chút run rẩy, nhưng bàn tay nóng rực của anh nhanh chóng đặt lên người cô.
Chỉ có một tay. Cô cảm nhận được tay kia đang xoa nắn hạch tâm nhạy cảm của cô, dấy lên một làn sóng nóng bỏng khác. Cô yêu kiều kêu ra tiếng, toàn thân nóng lên như bị bỏng, gần như kiệt sức ngã lên người anh.
Khi anh cầm vật nóng bỏng của mình đưa vào nơi ướt át mềm mại của cô thì cô đã sớm nóng rực như bồn lửa.
Anh để cô khống chế tốc độ. Lúc ấy cô đã nghĩ mình nên nói cho anh biết cô không hề có kinh nghiệm. Nhưng cô không nói nổi, tất cả các giác quan đều đang tập trung ở nơi tiếp xúc của hai người, cảm giác khó nói nên lời.
Cô từ từ ngồi lên người anh, dung nạp anh từng chút từng chút một.
Thân thể anh rịn ra một tầng mồ hôi, cơ thể sục sôi, toàn thân căng lên.
“Trời ạ, em hại chết anh rồi.” Anh rên rỉ, liếm cần cổ trắng như ngọc của cô.
“Anh quá lớn.” Cô cúi đầu thở dốc, áp sát vào môi anh, nói.
“Không.” Anh nhếch môi, ngửa đầu hôn cô, bàn tay luồn vào giữa hai chân cô, xoa điểm nhạy cảm của cô. Cảm giác như bị điện giật làm cô run lên, chân mềm nhũn, cả người ngồi lên người anh.
“A.” Cô hít vào một hơi, bởi vì đau như bị xé rách, cũng bởi vì cảm nhận được sự kết hợp chặt chẽ.
“Trời ạ.” Anh đang đỡ lấy eo và mông của cô cũng giật mình nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không dám cử động.“Em…”
“Suỵt.” Cô đưa tay che miệng anh,“Bây giờ em không cần nhất chính là những lời thuyết giáo, em đã…”
Của anh vừa lớn vừa nóng, rung động trong thân thể cô làm cho cô rất khó tập trung. Cảm giác bị xé rách cũng không đau như trong tưởng tượng, cô vô thức thở khẽ.
“Em đã trưởng thành đủ lâu rồi, em biết mình đang làm cái gì.”
Anh hơi híp mắt lại, cô vốn nghĩ rằng anh sẽ lại nói những lời vô nghĩa, nhưng khi anh mở miệng lại liếm lòng bàn tay cô. Anh không nói gì, anh chỉ nhìn cô, thong thả liếm tay cô, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, mỗi một đầu ngón tay sau đó ngậm lấy ngón tay cô, dùng cách thức rất mờ ám gần như dâm loạn.
Cô có thể thấy tim mình đập như điên, nơi mềm mại đang bao bọc lấy anh bởi vì hành động kích thích của anh mà co rút lại. Cô không biết cảm giác đó lại kinh người đến vậy, mờ ám lại xấu hổ, từ nơi ai người gắn kết dần lan ra toàn thân.
Cô xấu hổ rút tay lại, biết rằng anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác của cô.
Anh nở nụ cười.
Cô vừa thẹn vừa giận muốn đánh anh, anh lại hơi nâng cô lên rồi để cô ngồi xuống.
Điềm Điềm giật mình trợn tròn mắt, hoàn toàn không tự chủ được tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng. Trong giây phút ấy, cô thậm chí tin được tiếng kêu quyến rũ ấy là của mình.
“Anh. . . A!”
Anh lại thử lần nữa, cô chỉ có thể rên rỉ thở dốc túm lấy bờ vai anh.
“Anh. . . A!”
Anh thử một lần nữa, trên mặt là nụ cười vừa gian manh vừa vô tội.
Cô không thốt được nên lời, người đàn ông này vốn không cho cô cơ hội nói bất cứ điều gì.
Cô cúi đầu, giữ lấy khuôn mặt anh, hôn anh, cắn anh.
Anh lại vẫn cười, rồi sau mới hôn lại cái miệng nhỏ nhắn đanh đá của cô, quấn lấy môi lưỡi cô, vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô vừa đâm vào. Cô thở gấp, nhưng không tài nào chống cự được, chỉ có thể theo bản năng phối hợp với động tác càng lúc càng nhanh của anh. Khoái cảm kinh người kia trào lên như làn sóng hết lớp này đến lớp khác.
Cô gần như khẽ nấc ra tiếng.
Điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, cô cố gắng khống chế nhưng không được.
Anh không chịu chậm lại, cũng không cho cô kìm nén. Anh ngậm lấy nụ hoa mềm mại trước ngực cô, khẽ cắn, liếm hôn, dỗ dành, trêu đùa cô. Nụ hôn nóng ướt và đôi tay mạnh mẽ dạo chơi trên người cô, lưu lại dấu vết nóng bỏng.
Tiếng hai người rên rỉ thở dốc văng vẳng trong hang đá. Đó là tình dục nguyên thủy nóng bỏng, còn thân mật hơn, kích thích hơn so với những gì cô từng nghĩ.
Cái cách mà anh nhìn cô quá mức trực tiếp, giống như nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn cô.
Cô không chịu nổi muốn nhắm mắt lại, anh lại không cho cô né tránh.
“Không.” Anh quỳ dậy, đỡ người cô trong vòng tay, để mình có thể càng đâm sâu vào: “Nhìn anh.”
Cô thở gấp, trong lúc bối rối chỉ có thể lại mở mắt ra.
Ánh mắt của anh dưới ánh nắng thoạt nhìn giống như dã thú.
“Đúng vậy, nhìn anh.” Anh vui sướng nói.
Điềm Điềm cầm chặt lấy bờ vai anh, thừa nhận anh hết lần này đến lần khác tiến vào thân thể cô, hết lần này đến lần khác vuốt ve hôn môi cô. Khi cảm giác không thể khống chế được kia càng ngày càng dâng cao, đến khi cô không thể chịu nổi nữa mà cong người lại hét lên.
Khi mặt trời lên, ánh nắng chiếu vào hang động, trong lúc đạt đến cao trào choáng váng cô thấy được vẻ mặt thắng lợi của anh.
Cô lại giữ mặt anh mà hôn.
Ngay sau đó, anh hoàn toàn phóng thích vào trong thân thể nóng bỏng căng cứng của cô, mang đến cho cô một đợt cao trào run rẩy không tài nào khống chế mới. Lúc này đây cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ nghe thấy tiếng anh gầm khẽ bên tai.
Cô nghĩ mình đã ngất đi trong chốc lát, khi tỉnh lại đã thấy anh nằm trên mặt cát, cô đang nằm trên người anh.
Anh và cô đều thở dốc, trái tim anh đang đập thong thả mà mãnh liệt, cô cũng vậy.
Cô cảm thấy cả người ẩm ướt dinh dính, mệt mỏi, lười biếng.
Trời ạ, khó trách người Pháp nói rằng làm tình là một lần chết.
Cảm giác đó thật sự làm cho người ta không tài nào tưởng tượng nổi.
Cát dính trên đầu gối cô rất khó chịu, nhưng cô hoàn toàn không để ý. Nhìn qu khe hở nhỏ trên cửa hang là bầu trời bao la. Trời đã sáng hẳn, ánh nắng chiếu lên cơ thể hai người, cô có thể thấy trên người anh phủ một tầng mồ hôi.
“Chúng ta sẽ vì làm tình trong sa mạc, mất nước mà chết.” Cô thì thào nói.
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp văng vẳng trong hang động.
Tiếng cười đó quả thật rất đáng ghét, cho nên cô liền cắn lên ngực anh một cái, lại càng chọc cho anh cười lớn hơn, còn mãi mà không ngừng lại được.
Gió lên.
Mặt trời nóng cháy bắt đầu khuất dần sau dãy núi phía xa.
Sắc trời vẫn còn sáng nhưng nhiệt độ đã bắt đầu giảm dần, những đám mây kéo thành sợi, màu sắc càng xinh đẹp, giống như màu của những cây kẹo bông rực rỡ.
Sau khi cởi giày giúp cô, A Nam bắt đầu nhóm lửa nướng thịt rắn.
Mùi thịt nướng hấp dẫn tràn ngập trong không khí làm người khác thèm nhỏ dãi.
Cô nuốt nước miếng, phát hiện mình thật sự rất đói bụng.
Sau khi khóc một hồi cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, adrenalin tiết ra lúc chạy trốn cũng đã giảm bớt, nhưng chính vì vậy lại khiến cô cảm nhận rõ ràng sự đau đớn và đói bụng hơn.
Cô vốn cho rằng anh ta sẽ phải đau đầu tìm cách nhóm lửa, ai dè lại thấy anh ta rút một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra.
Bởi vì sợ có người sẽ nhìn thấy được ánh lửa nên anh cố gắng nướng thịt chín trước khi trời tối.
Thịt rắn đuôi chuông không đến nỗi khó ăn như cô nghĩ, chỉ tiếc không có gia. Nhưng đối với tình trạng đói đến mức bụng dán vào lưng như cô mà nói thì chỉ cần có đồ ăn thôi cô đã hạnh phúc lắm rồi.
“Tài nấu ăn của tôi không tồi đúng không?”
Khi nhìn thấy cô liếm ngón tay, anh liền đùa.
“Ừ”. Cô ngượng ngùng gật đầu.
Thực ra vừa rồi khóc lóc trước mặt anh như vậy làm cho cô rất xấu hổ, nhưng anh có vẻ như không để ý nên cũng khiến cô bớt ngại phần nào.
Anh mỉm cười, đi ra bên ngoài dập lửa, sau đó dùng áo khoác bọn họ che đầu bọc quanh tay để cách nhiệt rồi cầm lấy tảng đá lớn anh đã bỏ vào đống lửa lúc nãy, đi vào, ngồi dựa vào tường.
“Buổi tối trong sa mạc nhiệt độ xuống rất thấp, cái này có thể giúp chúng ta giữ ấm.” Anh nói.
Bấy giờ cô mới hiểu vì sao anh nướng có hai con rắn mà lại nhóm một đống lửa lớn như vậy.
Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn. Lúc này anh lại nhóm thêm một đống lửa nhỏ trong động, nương theo ánh lửa dùng nước khoáng rửa sạch vết thương trên chân cô.
“Chúng ta không nên lãng phí nước.” Cô bất an nói. Tuy rằng hai người đã cố gắng uống một cách tiết kiệm, nhưng giữa trưa hôm nay bọn họ cũng đã uống hết hai chai nước, nếu dùng hết chai này bọn họ sẽ không còn nước.
“Yên tâm, tôi đã tìm thấy nguồn nước ở bên ngoài.” Anh nhìn cô, giải thích: “ Nơi nào có muỗi và côn trùng tập trung nơi đó có nước. Chỗ vách đá tiếp giáp với mặt đất cách đây không xa ẩm ướt, nơi đó có nước chảy ra. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho chúng ta uống no bụng và hứng đầy mấy chai nước này.”
Người đàn ông này có vẻ như cái gì cũng biết.
Điềm Điềm nhìn anh cúi đầu trước mặt mình, anh đang cẩn thận xử lý những bọng nước trên chân cô. Cô tự hỏi làm thế nào mà anh biết được nhiều điều như vậy, không khỏi tò mò hỏi: “ Trước khi làm điều tra viên, anh làm nghề gì?”
Anh đặt con dao găm lên ngọn lửa để khử trùng, sau đó chọc vỡ các bọt nước trên chân cô. Khi nghe được câu hỏi của cô, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi đáp.
“Bác sĩ.”
Cô sửng sốt, “Bác sĩ?”
“Đúng vậy, bác sĩ.” Anh giữ chân cô, nở một nụ cười tự giễu nói: “ Trên thực tế, giấy phép hành nghề của tôi còn đang nằm trong một hộc tủ nào đó trong phòng tôi.”
Khó trách anh xử lý vết thương thuần thục như vậy.
Cho nên sáng nay, lúc ở dưới nước, anh thật sự là đang kiểm tra xương sườn của cô?
Suy nghĩ này làm cho cô xấu hổ đỏ mặt nhìn ra chỗ khác. Cô kéo lại áo khoác, mở miệng hỏi tiếp nhằm dời sự chú ý.
“Tôi còn nghĩ rằng anh là quân nhân, hải quân lục chiến gì đó.”
Anh kinh ngạc nhìn cô một cái, mới cười nói. “Tôi không phải, tôi chưa từng nhập ngũ.”
Cũng đúng, anh lớn lên ở Mỹ, ở đây không có chính sách bắt buộc nhập ngũ.
Mà điều này lại làm cho cô càng thêm tò mò, bất giác quay lại nhìn anh.
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xanh tím của anh, những chỗ bị đánh đã chuyển từ sưng đỏ thành thâm tím, những nơi sưng lên đã xẹp xuống, nhưng điều này cũng không khiến cho tình trạng của anh khá hơn chút nào.
Anh đã chọc vỡ hết bọt nước trên chân cô, sau đó lấy một chai rượu từ trong túi áo ra.
“Cái này từ đâu ra vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Nằm trong ngăn kéo cùng với khẩu súng.” Anh mở bình rượu ra, ngửi ngửi.
Khó trách khi cô lái xe thì vẫn cảm thấy anh đang lục lọi khắp xe, chỉ sợ ngay từ khi đó anh đã đoán trước được tình huống tiện tại, chẳng qua…
“Đợi chút!” Thấy anh có vẻ như muốn lấy cái đó để khử trùng, cô liền đưa tay ngăn cản anh, nghi ngờ hỏi, “Anh chắc rằng cái này dùng được? Sẽ không có vi khuẩn nào chứ?”
“Đây là Vodka.”
Anh nói, giống như chỉ vậy là có thể giải thích tất cả.
Cô trừng mắt nhìn anh, “Không phải tôi nghi ngờ tay nghề của anh, nhưng bình rượu này lại không biết có bao nhiêu cái miệng chạm qua rồi?”
“Vodka có độ cồn khá cao, tin tôi đi, nồng độ cồn của bình rượu này chắc chắn hơn 70%, với nồng độ này có thể giết chết hầu hết các loại vi khuẩn rồi.”
Cô mím môi, im lặng ba giây, ngậm miệng lại, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nhíu mày thốt lên một câu.
“Anh tên nghiện rượu sao?”
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong sơn động.
“Không.” Anh không trách cô vì đã nghĩ như vậy, kiến thức của anh về rượu đúng là tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng anh vẫn là nhịn cười đáp, “Tôi không phải nghiện rượu, tôi biết những điều này là vì tôi từng làm thêm ở quán rượu.”
Hai má cô lập tức đỏ ửng.
“À.” Cô ngượng ngùng rút tay đang ngăn cản anh.
Lúc này anh mới khẽ cười đổ rượu vào miệng vết thương làm cô không nhịn được hét lên.
“Á.”
“Xin lỗi, chờ một chút nó sẽ đỡ hơn.”
Anh vừa nói vừa cẩn thận giúp cô khử trùng, sau đó rút từ trong túi áo ra một chiếc caravat. Anh xé theo đường chỉ, tách nó thành nhiều tấm nhỏ, dùng rượu tẩm ướt miếng vải để tiêu độc rồi đặt trên vết thương của cô làm băng gạc tạm thời, phần còn lại thì dùng để băng bó cho cô.
Động tác của A Nam rất thuần thục, băng bó mà đẹp như một đôi tất thực sự vậy. Anh thậm chí còn thắt một cái nơ bướm nho nhỏ. Chân bên kia do vải không đủ, anh liền lấy dây buộc tóc trên đầu xuống buộc lên chân cô.
Cách anh sử dụng caravat làm thành băng gạc vẫn khiến cô được mở rộng tầm mắt. Trước đây, cô không hề biết caravat của đàn ông lại nhiều vải đến vậy.
Được rồi, có lẽ anh đúng là bác sĩ.
Cô nhìn người đàn ông đang thu dọn đồ đạc trước mắt, không khỏi tò mò hỏi,
“Một bác sĩ sao lại chuyển nghề làm điều tra viên?”
Mồ hôi chảy xuống từ trên mặt Hách Điềm Điềm, cô đưa tay lau đi. Nhờ đó anh có thể thấy tay cô bị trầy da, cả móng tay cũng bị gãy, nhưng cô không hề kêu đau. Nhìn cô như một con mèo nhỏ bị lạc vậy.
Anh biết, thật ra cô vẫn có chút sợ hãi cho nên mới hỏi nhiều như vậy. Thế nên anh vẫn quyết định trả lời câu hỏi của cô.
“Sai sót ngẫu nhiên.”
Gió khẽ thổi qua, anh chuyển tầm mắt khỏi phần cổ áo mê người của cô, nheo mắt nhìn đường chân trời phía xa nói: “Khi tôi thực tập ở bệnh viện mới phát hiện thật ra mình không thích cũng không quen với thể chế của bệnh viện. Lúc ấy vừa khéo được ông chủ bây giờ của tôi bị thương phải nhập viện. Anh ấy nói rằng anh ấy mở một công ty điều tra, tập hợp nhiều nhân tài đủ mọi lĩnh vực khác nhau, chuyên điều tra những việc ngoài ý muốn. Anh ấy cố gắng thuyết phục tôi đến làm việc ở công ty. Vì nghe có vẻ thú vị nên ngay sau khi lấy được chứng chỉ hành nghề tôi liền đi.”
“Sau khi vào công ty đó anh mới học được những điều này sao?” Cô co chân, tò mò chạm lên chiếc nơ bướm trên chân. Anh buộc rất chặt, nhưng khi cô cử động mắt cá chân, lại không hề cảm thấy gò bó.
“Điều gì?” Anh tò mò nhìn cô.
“Sống sót trong sa mạc.”
Anh lại cười, “Không phải, đó là bố tôi dạy. Ông là lính cứu hỏa, thích đi khắp nơi. Khi tôi còn nhỏ, ông vẫn thường đưa tôi đi leo núi dã ngoại, những điều này đều là do bố dạy cho tôi.”
“Ông ấy cũng dạy anh võ thuật sao?”
“Không.” A Nam mỉm cười, “Nhưng từ nhỏ ông đã đưa tôi đến một võ quán gần nhà để học không thủ đạo, để tôi có thể giải trí sau giờ học.”
Cô gật đầu, lúc anh định cất chai Vodka đi cô liền đưa tay ra, “Đưa bình rượu cho tôi.”
Mặc dù không biết vì sao, nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ đưa chai Vodka cho cô.
Nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, A Nam vốn nghĩ rằng cô muốn uống chút rượu cho nóng người, ai dè cô lại quỳ xuống trước mặt anh, cầm lấy miếng vải còn thừa lúc nãy, tẩm rượu, lau vết thương phía trên lông mày anh.
Anh sửng sốt, nhưng không né tránh.
Tuy rượu mạnh khiến vết thương đau xót, nhưng động tác của cô lại cực kỳ dịu dàng.
Ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ chuyên tâm của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn, còn lưu lại vệt nước mắt lem luốc, nhưng cô lại đang giúp anh xử lý vết trầy da vốn đã không còn đau nữa rồi.
Sự dịu dàng của cô khiến tim anh ấm áo.
Sợ quấy nhiễu đến cô, anh rũ mắt xuống, để tay cô đang di chuyển trên khuôn mặt anh, hưởng thụ cảm giác được quan tâm.
“Tối hôm qua, tôi nghĩ anh bị bọn họ đánh bất tỉnh rồi.” Cô nói.
“Không phải.” Anh cong môi cười, “Có người nói cho tôi biết, muốn đánh người, trước hết phải học cách bị đánh. Tôi tránh được chỗ hiểm, các vết thương này chỉ là ngoài da mà thôi.”
Cô tẩm thêm rượu, giúp anh rửa sạch vết máu khô và vết rách trên trán, khẽ nói: “Anh nghĩ vì sao bọn họ muốn bắt cóc anh?”
Cô biết cô chỉ vô tình bị kéo vào thôi, mục tiêu của những người đó ngay từ đầu là anh.
Giọng cô rất êm tai, nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng câu hỏi kia lại làm nụ cười của anh cứng lại.
Anh im lặng, cô liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt anh không có biểu tình, cũng không đáp.
Điềm Điềm đoán tuy rằng trước đó anh từng phủ nhận nhưng trong lòng anh rõ ràng đã biết. Cô bèn hỏi lại: “Có phải vì cái chết của Emma không?”
“Không thể nào.”
Anh trả lời thực ngắn gọn, nhưng cô dường như nghe thấy anh thở dài.
“Không thể nào?” Cô nhíu mày, dừng tay đang lau vết thương.
“Đúng vậy.” A Nam ngẩng đầu, có chút đăm chiêu nhìn cô, sau một lúc lâu mới mím môi nói: “Tôi nghĩ những người đó có lẽ liên quan đến một vụ án khác mà tôi từng điều tra.”
“Anh ngáng đường người khác?”
“Ừ.”
Anh đáp, nhưng có vẻ như không muốn nói thêm gì nữa. Điềm Điềm đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Anh không nghĩ rằng tôi có quyền được biết rốt cuộc là ai đang muốn giết tôi sao?”
“Nói thực ra, người bọn chúng muốn bắt là tôi, về phần cô, cô biết về bọn chúng càng ít càng tốt.”
Khi anh nói những lời này, trên mặt không hề mang nụ cười cợt nhả thường thấy, anh đang nghiêm túc, nghiêm túc cho rằng cô không biết sẽ an toàn.
Cô nhìn người đàn ông ngồi khoanh chân trước mắt, anh hoàn toàn không tránh né ánh mắt của cô, chỉ im lặng nhìn cô.
“Anh không nghĩ rằng chuyện này nên để cho chính tôi quyết định sao?” Cô lẽ ra phải cảm thấy tức giận nhưng lúc này cô chỉ thấy tò mò.
“Chỉ sợ sự giáo dục của bố tôi đã ăn sâu vào con người tôi rồi, tôi theo truyền thống đàn ông làm chủ.” Anh thẳng thắn nói. “Nói cách khác, tôi phải bảo vệ cô, chứ không phải là làm cô bị liên lụy.”
“Tôi muốn nhắc nhở anh rằng tôi đã bị liên lụy rồi.” Cô khẽ nhướn mày.
“Ai, cũng đúng.” Anh gật đầu thừa nhận, lại vẫn cười nói: “Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể sửa chữa sai lầm.”
“Sửa chữa như thế nào?”
“Đưa cô trở lại Los Angeles bình an.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Anh nói thật đơn giản, giống như bọn họ hiện giờ không phải đang ở trong sa mạc, giống như Los Angeles chỉ ở ngay cách vách vậy.
Nhưng rõ ràng anh ta không cho rằng chuyện này là khó khăn.
Nói thực ra, sự tự tin của anh làm cho cô cảm thấy yên tâm.
“Được rồi.” Cô tiếp tục rửa sạch vết máu trên mặt anh, nhân nhượng: “Nếu những người đó không tiếp tục đuổi theo, tôi cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu bọn chúng lại xuất hiện, anh nhất định phải nói cho tôi biết lý do vì sao. Ok?”
“Nếu bọn chúng lại đến,” Anh bình tĩnh nhìn cô, “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cô sửng sốt, hai má không hiểu sao lại đỏ ửng.
Cô không hiểu vì sao người đàn ông này có thể hứa hẹn một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng điều này vẫn làm cho tim cô hơi rung động.
“Dù thế nào, chỉ cần bọn chúng lại xuất hiện, anh phải nói cho tôi biết lý do của tất cả mọi chuyện.”
Cô lườm anh một cái, hy vọng giọng mình có thể đanh thép và hai má cũng đừng có đỏ lên nữa.
May mắn anh không có nhằm vào điểm ấy tập kích cô.
“Được, nếu bọn chúng lại xuất hiện, tôi sẽ nói cho cô biết ngọn nguồn.” Anh có thể hiểu vì sao cô muốn biết, cho nên gật đầu đồng ý, nhưng lại bổ sung thêm một điều kiện.“Nhưng sau đó, cô phải nghe theo lời tôi, ok?”
Điều này rất hợp lý, anh đã chứng minh anh biết cách đối phó với những tên đó hơn cô, vậy nên cô gật đầu đồng ý.
“Ok.”
Anh nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười ấm áp dưới ánh lửa đó vẫn đọng lại trong lòng cô rất lâu.
Sau khi cô giúp anh lau sạch các vết thương trên mặt, anh liền dập tắt đống lửa, sau đó dùng cành khô che kín cửa hang, chỉ để lại một lỗ nhỏ thông khí. Nhưng ngay khi làm vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy một khoảng trời đêm nho nhỏ từ khe hở kia.
Vô số ánh sao lấp lánh trong đêm làm cho người ta muốn chạm tới.
Vì sưởi ấm, anh nằm ở bên cạnh cô, một bên dựa vào cửa hang.
Anh và cô cùng lấy mũ để gối đầu.
Nằm trên cát tuy rằng không được thoải mái như giường Simmons, nhưng có thể nằm xuống ngủ một giấc an ổn cô đã thấy rất vui mừng rồi.
A Nam đưa lưng về phía cô, chắn những cơn gió lùa vào qua cửa động. Cô có thể ngửi được mùi hương ngày càng quen thuộc với mình trên người anh. Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, cô có thể thấy được cơ thể cường tráng của anh.
Anh đưa áo sơmi của mình cho cô mặc, cô từng từ chối, nhưng anh giải thích rằng nhiệt độ ban đêm ở sa mạc chênh lệch rất lớn so với ban ngày, từ ba mươi tám độ C chuyển xuống còn mười lăm độ C.
Mười lăm độ với anh mà nói chỉ là mát mẻ mà thôi, nhưng đối với cô thì không, cô yếu hơn anh nhiều. Nếu cứ để vậy cô sẽ bị cảm lạnh, đến lúc đó hai người muốn thoát khỏi sa mạc sẽ càng khó khăn hơn. Cô biết anh nói đúng, cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của anh.
Anh để trần, khi anh thở lưng anh cũng theo đó mà căng lên.
Tôi sẽ bảo vệ cô.
Lớn bằng này rồi nhưng chưa từng có ai nói với cô những lời như thế.
Tôi sẽ bảo vệ cô.
So với vẻ trêu đùa bất cần đời lúc trước, vẻ mặt anh khi nói câu đó tràn ngập dịu dàng mà lại kiên định, giống như anh có thể thay cô che mưa chắn gió.
‘Đó là vì anh được giáo dục từ nhỏ là phải bảo vệ phái yếu’, cô cố gắng tự nhủ với bản thân như vậy.
Ai, nhưng điều này cũng đã đủ để làm rung động những người phụ nữ ý chí sắt đá rồi huống chi là cô.
Nằm sau tấm lưng nóng ấm của anh, Điềm Điềm không nhịn được khẽ hỏi.
“Anh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Ừ.”
Cô hỏi ra nghi vấn đã giấu trong lòng nãy giờ: “Cha mẹ thế nào mới đặt tên con mình là Kiếm Nam?”
Anh bật cười, trả lời: “Cha mẹ thích xem tiểu thuyết võ hiệp.”
Cô nghe vậy cũng khẽ cười, trêu chọc nói: “Hài âm [1] đọc không xuôi tai tẹo nào. Anh nên cảm thấy may mắn vì không lớn lên trong thế giới của người Hoa, nếu không chắc chắn sẽ bị cười cho đến tận lúc tốt nghiệp.”
[1] Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau
[2] Kiếm Nam: Jiàn nán, nghe cũng đâu buồn cười lắm =))
Anh cười nhẹ, “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ bố tôi lúc đặt tên không nghĩ được nhiều như vậy. Khi tôi mười tuổi phát hiện chuyện này đã từng ý kiến với ông, nhưng ông ấy kiên quyết cho rằng Kiếm Nam là cái tên rất hay, có cảm giác đại hiệp.”
“Đại hiệp? Tăng Kiếm Nam?” Cô vừa kinh ngạc vừa buồn cười hỏi.
“Đúng vậy.” Anh bất đắc dĩ thở dài, “Bố tôi đã nói như vậy, tôi cũng đành chấp nhận.”
Cô nhịn không được bật cười, hỏi lại: “Bố anh là người thế nào?”
“Cổ hủ, ngoan cố, thông thái rởm.”
Cô nhướn mày, “Cho nên tiếng Trung của anh mới tốt như vậy sao?”
“Ừ. Ông bà nội tôi là người Hoa, tuy rằng cha tôi cả đời chưa từng rời khỏi Mỹ, nhưng luôn hướng về văn hóa Trung Hoa. Vậy cho nên ông ấy yêu cầu tôi nhất định phải học tiếng Trung.”
Trong bóng tối anh lại hỏi: “Cô thì sao? Tiếng Trung của cô vì sao lại tốt như vậy?”
Điềm Điềm im lặng vài giây, mới nói: “Tôi sinh ra ở Đài Loan.”
“Lưu học sinh?”
“Ừ.”
“Cô còn có người thân nào ở Đài Loan không?”
“Tính là có đi, nhưng không liên lạc.”
“Vì sao?”
Câu hỏi của anh cứ văng vẳng trong không khí.
Cô nhìn bóng lưng anh, mở miệng đáp: “Năm đầu tiên khi tôi đến Mỹ du học, công ty cha tôi phá sản, phát bệnh tim mà mất. Bởi vì còn nợ rất nhiều tiền, nên họ hàng thân thích cũng xa lánh, còn tôi từ đó trở đi liền không quay lại nữa.”
Cô cũng không biết sao mình lại kể cho anh ta, có lẽ là bởi vì cả ngày hôm nay họ đã cùng trải qua hoạn nạn, cũng có lẽ bởi vì người hỏi là anh. Tóm lại, những lời suốt mấy năm qua cô chưa từng kể cho người khác cứ trôi tuột ra khỏi miệng.
“Ừ.” Anh lên tiếng,“Tôi hiểu được.”
“Vậy ư?” Cô cười.
“Cha mẹ tôi cũng đã qua đời. Năm tôi mười lăm tuổi, bọn họ đi du lịch, lúc quay về đã xảy ra tai nạn xe.”
Cô sửng sốt.
“Tôi lúc đó đã quá lớn, không có thân thích nào muốn chăm sóc một thiếu niên mười lăm tuổi hận đời. Nhưng tôi may mắn hơn cô một chút, cha mẹ Emma đã nhận nuôi tôi, bọn họ thuyết phục người của Cục xã hội cho tôi ở lại nhà Thomrson học hết cấp ba.”
Giọng điệu của anh nghe thật bình tĩnh, nhưng từ lúc anh nhắc đến bố, cô đã biết tình cảm cha con họ rất sâu đậm.
Tim Điềm Điềm thắt lại, không nhịn được đưa tay qua, lại dừng ở giữa chừng, sợ rằng mình đi quá giới hạn.
“Tôi rất tiếc.” Cô nói.
“Tôi cũng vậy.”
Trong không khí văng vẳng giọng nói có chút khàn khàn của anh. Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra rằng người đàn ông này không chỉ mất cha mẹ trong vụ tai nạn nhiều năm trước mà mới hai từ giờ trước đây thôi, anh cũng đã mất đi Emma – người phụ nữ coi anh như em trai ruột thịt.
Cô đã đọc được trên tạp chí, cha mẹ Emma cũng đã qua đời vì bệnh từ nhiều năm trước.
Có lẽ Emma là người duy nhất trên đời này quan tâm anh, nhưng cô ấy đã bị giết hại.
Trong bóng tối, bóng lưng anh không hiểu sao trông có vẻ rất cô đơn.
Tim cô khẽ nhói, bàn tay dừng lại nửa chừng lúc nãy bỗng vươn ra, nhẹ vuốt lưng anh.
Điềm Điềm cảm giác được người anh cứng lại, nhưng cô không hề có ý định bỏ tay ra, dịu dàng nói: “Tôi rất tiếc.”
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt sau lưng anh có chút lạnh lẽo nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại thấy rất ấm áp.
Anh không đáp, nhưng cô cảm nhận được anh đang thả lỏng, cô bất giác dựa vào anh gần hơn.
Xa xa truyền đến tiếng sói tru, gần hơn một chút cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng rắn đuôi chuông bò sàn sạt trên cát, nhưng cô lại không hề cảm thấy kinh hoảng hay sợ hãi.
Tôi sẽ bảo vệ cô……
Lời hứa của anh theo nhịp tim ổn định của anh truyền qua lòng bàn tay của cô, không ngừng vang vọng trong tim cô, vờn quanh cô. Cho đến khi cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi vẫn không rút tay về.
Bởi vì mệt nên cô ngủ rất say, hoàn toàn không nằm mơ.
Nhưng khi cô tỉnh lại lúc nửa đêm, lại phát hiện ra mình đang nằm trong lòng anh.
Trong đêm không biết từ anh đã quay người lại từ lúc nào, còn ôm chặt lấy cô.
Cảm giác nằm trong lòng anh không kỳ lạ chút nào, cô cũng không cảm thấy bát ngờ. Trong lúc mơ màng, cô nghĩ anh đã nói dối. Lạnh đến mười lăm độ đối với anh, cũng không thoải mái như lời anh nói.
Nhiệt độ thân thể anh thật dễ chịu, đôi chân dài kẹp chặt đùi cô. Cô không những không khó chịu khi bị anh ôm mà còn cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên phải xảy ra vậy, cho nên cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, trời mới tờ mờ sáng, gió hơi lạnh, nhưng trong lòng anh thật ấm áp. Đầu cô đang gối trên một tay anh, còn bàn tay còn lại của anh thì đang đặt trên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô.
Cảm giác kia thực thoải mái, cô không nhịn được thở dài một hơi, sau đó mở mắt.
Khuôn mặt anh gần ngay trước mắt, hơi thở ấm áp khẽ phả lên mặt cô.
Anh cũng tỉnh, cô có thể thấy anh đang hé mở đôi mắt mơ màng.
“Hi.” Anh khàn khàn nói, đôi môi mỏng gần như chạm vào cô.
“Chào buổi sáng.” Mắt cô nửa mở, tuy biết mình nên rời khỏi lòng anh, nhưng lại lưu luyến nhiệt độ cơ thể anh.
Bàn tay anh cũng không hề có ý rút về, vẫn thong thả vuốt ve lưng cô.
“Chúng ta nên dậy thôi.” Anh nói, nhưng lại không hề có ý muốn ngồi dậy.
“Ừm.” Cô đồng ý, bàn tay nhỏ bé lại bất giác vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh.
Tim anh đập ngay dưới lòng bàn tay cô có vẻ đang nhanh hơn. Bàn tay anh không biết từ lúc nào đã trượt từ eo tới bụng, lại ngược lên trên vuốt ve xương sống của cô.
Cô lười biếng ngẩng đầu lên, lại khẽ thở dài, đôi môi hồng phớt qua khóe môi anh, ngực cách một lớp quần áo khẽ cọ xát lên lồng ngực anh.
Thân thể anh căng lên, cô nghe được tiếng thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ của anh, bàn tay cô di chuyển từ ngực anh đến cánh tay rắn chắc. Cô cảm giác được đôi chân anh đang chen vào giữa hai chân cô.
Môi anh chạm nhẹ vào cô, một lần rồi lại một lần.
“Điềm Điềm.” Anh khẽ gọi tên cô.
“Ừ?” Cô mơ màng đưa chiếc lưỡi đinh hương liếm hôn cánh môi mê người của anh.
“Chúng ta không nên làm như vậy.” Anh thấp giọng nói, bàn tay lại luồn vào quần dài của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mông cô.
“Em biết……” Cô muốn dừng lại mà, thật đó.
Cô biết mình phải dừng lại, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không nghe lời, luồn vào mái tóc đen của anh.
“Anh sẽ……” Anh hít một hơi. Bởi vì cảm nhận được vật cứng rắn của anh đang để ở nơi mềm mại của cô, cho dù cách lớp quần áo nhưng cảm giác nóng bỏng kia vẫn làm cho đầu óc anh trống rỗng.
“Anh sẽ cái gì?” Cô thở dốc hỏi.
Anh cười khổ, đỡ lấy mông cô, đè cô về phía mình, khàn khàn nói bên tai cô:
“Anh sẽ không kìm chế được.”
Cô thở khẽ một tiếng, mở mắt ra nhìn anh.
Anh đang thở dốc, trong đôi mắt đen là dục hỏa hừng hực cháy, anh rõ ràng đã hoàn toàn tỉnh táo, cô cũng vậy.
Nam tính của anh nóng bỏng lại cứng rắn, cô có thể cảm nhận được nó đang chọc vào người mình, nhè nhẹ truyền đến nhịp đập của anh, đè lên nơi mềm mại của cô.
Tim cô đập nhanh hơn, cơ thể vừa lười biếng vừa hưng phấn, cảm nhận được cơ bắp của anh dưới lòng bàn tay cô đang căng lên.
Người đàn ông này muốn cô, anh hoàn toàn không thèm che giấu dục vọng muốn cô.
Có nhiều lý do để cô không phát sinh quan hệ với anh ở đây.
Cô mới quen người đàn ông này chưa đến ba mươi tiếng, cô và anh đều không sử dụng biện pháp an toàn, cô có thể sẽ mang thai, anh có khả năng bị bệnh lây qua đường tình dục.
Điều này thật sự quá điên rồ.
Nhưng những điều đó không thể làm cho cô dừng lại, cô thích anh, muốn anh, lý trí không thể chống cự được bản năng cùng dục vọng mãnh liệt ấy.
Cô muốn người đàn ông này, cô không muốn nghĩ nhiều, không muốn đè nén nữa.
“Em……” Cô ngẩng đầu, kéo đầu anh xuống dưới, áp sát bên môi anh nói: “Không cần anh kìm chế……”
Đôi mắt đen láy của anh lập tức tối lại, thân thể cường tráng hơn run lên.
Cô vứt bỏ cảm giác xấu hổ trong lòng, nhìn người đàn ông trước mắt, thuận theo dục vọng của bản thân mà yêu cầu anh.
“Em muốn làm tình với anh.”
Giây phút ấy, cô có thể nhìn và cảm nhận được sự thay đổi của anh. Con ngươi màu đen co lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nhịp tim dồn dập, làn ra nóng rực lên.
“Em chắc chứ?” Anh không biết vì sao mình vẫn còn suy nghĩ được. Bản năng bạo ngược khiến anh gần như muốn bất chấp tất cả, phá hủy tất cả những thứ ngăn giữa anh và cô.
“Anh không muốn lợi dụng cơ hội khi em không tỉnh táo.”
Anh nhắm mắt lại, ép mình phải tỉnh táo. Nhưng làm vậy càng khiến anh cảm nhận rõ ràng hơn người con gái trong lòng mình lúc này.
Mùi thơm ngọt ngào, cơ thể mềm mại, nhịp tim vừa nhẹ vừa nhanh, da thịt ấm nóng.
Anh không bình tĩnh được, chỉ đành mở mắt. Đúng lúc ấy lại nhìn thấy cô bối rối liếm môi, chầm chậm nói.
“Nói thật, em chưa bao giờ chắc chắn như lúc này. Đương nhiên, trừ phi anh không muốn em. Nếu thế thì lại là vấn đề khác rồi.”
Anh nở nụ cười.
“Không muốn em? Ai, tình yêu, từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã luôn nghĩ xem làm thế nào mới có thể lột sạch bộ đồ công sở bảo thủ trên người em, để em nằm dưới người anh, để anh tùy ý tận tình chà đạp.”
Cô đỏ mặt, cơ thể càng nóng hơn.
Cô lấy dũng khí, hỏi: “Vậy anh còn chờ gì nữa?”
Anh không chờ nữa, cúi đầu hôn cô.
Đó là một nụ hôn nóng bỏng hoàn hảo, khiến cô gần như đã quên mất mình đang ở đâu. Chờ khi cô hoàn hồn thì anh đã ngồi dậy, quỳ giữa hai chân cô, hơn nữa còn đang cởi quần cô.
Đây là một chuyện rất thần kỳ, khi anh hôn cô, không hiểu sao cô cũng quỳ dậy để anh cởi áo sơ mi, áo ba lỗ cùng áo lót của cô. Anh để lại quần lót cuối cùng.
Đáng lý cô phải cảm thấy sợ. Khi anh hôn lên ngực cô thì cả người cô chỉ còn lại duy nhất chiếc quần lót nhỏ bằng bông. Nhưng cô lại cảm thấy mình là người phụ nữ khêu gợi nhất thế giới này.
Cô thở khẽ, rên rỉ, tim đập như điên, lại theo bản năng liếm hôn thân thể cường tráng của anh, móng tay bấm vào vai anh.
Anh cởi quần mình, để cho giạng chân ngồi trên người anh. Cô vin bờ vai anh, cảm giác được anh đang chính tay cởi quần lót của cô. Giây phút hoàn toàn lõa thể, cô có chút run rẩy, nhưng bàn tay nóng rực của anh nhanh chóng đặt lên người cô.
Chỉ có một tay. Cô cảm nhận được tay kia đang xoa nắn hạch tâm nhạy cảm của cô, dấy lên một làn sóng nóng bỏng khác. Cô yêu kiều kêu ra tiếng, toàn thân nóng lên như bị bỏng, gần như kiệt sức ngã lên người anh.
Khi anh cầm vật nóng bỏng của mình đưa vào nơi ướt át mềm mại của cô thì cô đã sớm nóng rực như bồn lửa.
Anh để cô khống chế tốc độ. Lúc ấy cô đã nghĩ mình nên nói cho anh biết cô không hề có kinh nghiệm. Nhưng cô không nói nổi, tất cả các giác quan đều đang tập trung ở nơi tiếp xúc của hai người, cảm giác khó nói nên lời.
Cô từ từ ngồi lên người anh, dung nạp anh từng chút từng chút một.
Thân thể anh rịn ra một tầng mồ hôi, cơ thể sục sôi, toàn thân căng lên.
“Trời ạ, em hại chết anh rồi.” Anh rên rỉ, liếm cần cổ trắng như ngọc của cô.
“Anh quá lớn.” Cô cúi đầu thở dốc, áp sát vào môi anh, nói.
“Không.” Anh nhếch môi, ngửa đầu hôn cô, bàn tay luồn vào giữa hai chân cô, xoa điểm nhạy cảm của cô. Cảm giác như bị điện giật làm cô run lên, chân mềm nhũn, cả người ngồi lên người anh.
“A.” Cô hít vào một hơi, bởi vì đau như bị xé rách, cũng bởi vì cảm nhận được sự kết hợp chặt chẽ.
“Trời ạ.” Anh đang đỡ lấy eo và mông của cô cũng giật mình nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không dám cử động.“Em…”
“Suỵt.” Cô đưa tay che miệng anh,“Bây giờ em không cần nhất chính là những lời thuyết giáo, em đã…”
Của anh vừa lớn vừa nóng, rung động trong thân thể cô làm cho cô rất khó tập trung. Cảm giác bị xé rách cũng không đau như trong tưởng tượng, cô vô thức thở khẽ.
“Em đã trưởng thành đủ lâu rồi, em biết mình đang làm cái gì.”
Anh hơi híp mắt lại, cô vốn nghĩ rằng anh sẽ lại nói những lời vô nghĩa, nhưng khi anh mở miệng lại liếm lòng bàn tay cô. Anh không nói gì, anh chỉ nhìn cô, thong thả liếm tay cô, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, mỗi một đầu ngón tay sau đó ngậm lấy ngón tay cô, dùng cách thức rất mờ ám gần như dâm loạn.
Cô có thể thấy tim mình đập như điên, nơi mềm mại đang bao bọc lấy anh bởi vì hành động kích thích của anh mà co rút lại. Cô không biết cảm giác đó lại kinh người đến vậy, mờ ám lại xấu hổ, từ nơi ai người gắn kết dần lan ra toàn thân.
Cô xấu hổ rút tay lại, biết rằng anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác của cô.
Anh nở nụ cười.
Cô vừa thẹn vừa giận muốn đánh anh, anh lại hơi nâng cô lên rồi để cô ngồi xuống.
Điềm Điềm giật mình trợn tròn mắt, hoàn toàn không tự chủ được tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng. Trong giây phút ấy, cô thậm chí tin được tiếng kêu quyến rũ ấy là của mình.
“Anh. . . A!”
Anh lại thử lần nữa, cô chỉ có thể rên rỉ thở dốc túm lấy bờ vai anh.
“Anh. . . A!”
Anh thử một lần nữa, trên mặt là nụ cười vừa gian manh vừa vô tội.
Cô không thốt được nên lời, người đàn ông này vốn không cho cô cơ hội nói bất cứ điều gì.
Cô cúi đầu, giữ lấy khuôn mặt anh, hôn anh, cắn anh.
Anh lại vẫn cười, rồi sau mới hôn lại cái miệng nhỏ nhắn đanh đá của cô, quấn lấy môi lưỡi cô, vừa vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô vừa đâm vào. Cô thở gấp, nhưng không tài nào chống cự được, chỉ có thể theo bản năng phối hợp với động tác càng lúc càng nhanh của anh. Khoái cảm kinh người kia trào lên như làn sóng hết lớp này đến lớp khác.
Cô gần như khẽ nấc ra tiếng.
Điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, cô cố gắng khống chế nhưng không được.
Anh không chịu chậm lại, cũng không cho cô kìm nén. Anh ngậm lấy nụ hoa mềm mại trước ngực cô, khẽ cắn, liếm hôn, dỗ dành, trêu đùa cô. Nụ hôn nóng ướt và đôi tay mạnh mẽ dạo chơi trên người cô, lưu lại dấu vết nóng bỏng.
Tiếng hai người rên rỉ thở dốc văng vẳng trong hang đá. Đó là tình dục nguyên thủy nóng bỏng, còn thân mật hơn, kích thích hơn so với những gì cô từng nghĩ.
Cái cách mà anh nhìn cô quá mức trực tiếp, giống như nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn cô.
Cô không chịu nổi muốn nhắm mắt lại, anh lại không cho cô né tránh.
“Không.” Anh quỳ dậy, đỡ người cô trong vòng tay, để mình có thể càng đâm sâu vào: “Nhìn anh.”
Cô thở gấp, trong lúc bối rối chỉ có thể lại mở mắt ra.
Ánh mắt của anh dưới ánh nắng thoạt nhìn giống như dã thú.
“Đúng vậy, nhìn anh.” Anh vui sướng nói.
Điềm Điềm cầm chặt lấy bờ vai anh, thừa nhận anh hết lần này đến lần khác tiến vào thân thể cô, hết lần này đến lần khác vuốt ve hôn môi cô. Khi cảm giác không thể khống chế được kia càng ngày càng dâng cao, đến khi cô không thể chịu nổi nữa mà cong người lại hét lên.
Khi mặt trời lên, ánh nắng chiếu vào hang động, trong lúc đạt đến cao trào choáng váng cô thấy được vẻ mặt thắng lợi của anh.
Cô lại giữ mặt anh mà hôn.
Ngay sau đó, anh hoàn toàn phóng thích vào trong thân thể nóng bỏng căng cứng của cô, mang đến cho cô một đợt cao trào run rẩy không tài nào khống chế mới. Lúc này đây cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ nghe thấy tiếng anh gầm khẽ bên tai.
Cô nghĩ mình đã ngất đi trong chốc lát, khi tỉnh lại đã thấy anh nằm trên mặt cát, cô đang nằm trên người anh.
Anh và cô đều thở dốc, trái tim anh đang đập thong thả mà mãnh liệt, cô cũng vậy.
Cô cảm thấy cả người ẩm ướt dinh dính, mệt mỏi, lười biếng.
Trời ạ, khó trách người Pháp nói rằng làm tình là một lần chết.
Cảm giác đó thật sự làm cho người ta không tài nào tưởng tượng nổi.
Cát dính trên đầu gối cô rất khó chịu, nhưng cô hoàn toàn không để ý. Nhìn qu khe hở nhỏ trên cửa hang là bầu trời bao la. Trời đã sáng hẳn, ánh nắng chiếu lên cơ thể hai người, cô có thể thấy trên người anh phủ một tầng mồ hôi.
“Chúng ta sẽ vì làm tình trong sa mạc, mất nước mà chết.” Cô thì thào nói.
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp văng vẳng trong hang động.
Tiếng cười đó quả thật rất đáng ghét, cho nên cô liền cắn lên ngực anh một cái, lại càng chọc cho anh cười lớn hơn, còn mãi mà không ngừng lại được.