• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Anh ấy vẫn yêu tôi (1 Viewer)

  • Chương 25

Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~

Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên Tiết Tích cõng Chu Ức Chi.

Đời trước cô học đại học tham gia huấn luyện quân sự, đứng ở dưới mặt trời chói chang, làn da trắng nõn đều bị bỏng rát, thân thể cô mảnh mai, không trụ được cực nóng mà té xỉu. Lúc ấy cô cùng trong nhà nháo đến túi bụi, tư liệu khai giảng vốn dĩ là quản gia đưa lại đây cho cô, nhưng Tiết Tích chủ động từ chỗ quản gia cầm tư liệu, lấy cớ đưa qua cho cô. Anh đi đến dưới bóng cây, vừa vặn thấy được.

Bạn học của Chu Ức Chi cũng không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là nhìn thấy một nam sinh cao lớn anh tuấn không mặc trang phục quân huấn bước nhanh lại đây, đem Chu Ức Chi đưa đi phòng y tế.

Mà chờ đến khi Chu Ức Chi được bác sĩ uống nước đường, hôn hôn trầm trầm mà nằm một lát tỉnh lại, nam sinh kia đã đem một phần tư liệu chuyển giao cho chủ nhiệm lớp cô, đi rồi.

Khi đó cảm giác cùng lúc này hoàn toàn bất đồng.

Khi đó, mùa hè nóng bức cùng tiếng ve tê thanh kiệt lực chui vào trong đầu, cái gì cũng không rảnh lo, cõng cô, hai chân chạy nhanh, đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ lo ngăn lại hai học sinh ở trên đường, hỏi phòng y tế ở đâu.

Sau khi đem cô buông xuống, cũng không dừng lại lâu, nhìn sắc mặt cô chuyển biến tốt đẹp, đành phải đi rồi.

Mà lúc này.

Cả người cô đều là hương khí bánh kem bơ thơm ngọt, hương vị rượu vang đỏ giống như gió nhẹ thấm vào ruột gan, một sợi một sợi, nhẹ nhàng thở ra ở trên tai anh.

Xương sụn vành tai Tiết Tích giống như bị điện giật.

Tay ôm lấy đùi cô đều nắm thật chặt.

Yết hầu anh phát ách, kiệt lực lấy lại bình tĩnh, đem người nhấc lên, kiên định lại mới tiếp tục đi lên trên lầu.

Nguời trên lưng lại vẫn không quá thành thật, mổ xong vành tai anh, hai tay còn muốn khoanh lại cổ anh, mềm như bông mà bật hơi về phía anh.

Tiết Tích hạ giọng: "Đừng nháo."

Chu Ức Chi cười hì hì, càng nhìn đến bên tai anh đỏ lên, tâm tư đùa dai của cô càng là nùng liệt. Thật giống như vội vàng mà muốn chứng minh, trọng sinh một đời cô vẫn như cũ có lực hấp dẫn trí mạng với anh. Đầu cô gác ở trên vai anh, một chút lại hôn xuống vành tai anh.

Tế tế mật mật, giống như con bướm dừng ở một chỗ, nhẹ nhàng rơi xuống, hơi nhẹ nhàng lướt qua.

Cảm giác mang đến như điện giật lại giống như mực nước tích nhập trong giấy tuyên thành, một vòng một vòng mở rộng.

Sau đó, cô có thể cảm giác được thân thể anh càng thêm căng chặt.

Yết hầu anh lăn lộn trên dưới một chút, như là có chút khó nhịn, bước chân nhanh hơn, sải bước mà cõng cô đi đến phòng cô.

Tiết Tích có thể xác nhận, Chu Ức Chi thật là uống say.

Hôn anh lần thứ nhất, có thể là không cẩn thận đụng tới.

Cô cư nhiên còn đứt quãng mà lại hôn rất nhiều lần.

Đây không phải say là cái gì?

Còn say đến không nhẹ.

Tiết Tích đời trước biết Chu Ức Chi tửu lượng tốt, cũng là từ chỗ Chu Độ nghe tới, nhưng hiện tại xem ra, tửu lượng của cô chỉ sợ là một ly liền say. Về sau trăm triệu không thể để cô uống rượu trước mặt người khác. Tiết Tích nhăn chặt mày nghĩ thầm, không biết đời trước người cùng cô uống rượu qua là ai.

Chu Ức Chi không biết tâm tư Tiết Tích, chỉ là cảm giác mình được đặt ở trên giường.

Cô lại không phải say thật, cả người không có biện pháp mềm thành bùn lầy, theo bản năng nhéo cổ áo anh: "Anh, anh làm gì?"

Tiết Tích thiếu chút nữa bị ghì chết, miễn cưỡng xoay người nâng eo cô, để cô dừng ở trên giường, mới từ tay cô nắm cổ áo mình lại.

Anh đứng dậy, sửa sang lại cổ áo bị cô túm đến nghiêng lệch, tầm mắt không dám dừng ở trên người cô, nhìn chằm chằm bích hoạ trên tường, có chút co quắp nói: "Sau khi uống rượu 30 phút không thể tắm rửa, anh đắp chăn đàng hoàng cho em, em ngủ một lát?"

"Ngài đâu rồi?" Chu Ức Chi giả say giả đến thập phần chuyên nghiệp: "Ngài giống như có hai cái đầu."

Tiết Tích:......

Tiết Tích lúc này mới không nhịn xuống rũ mắt nhìn cô một cái.

Nguời trên giường trong mắt liễm diễm thủy quang, có vài phần mông lung mà nhìn anh, trên môi cũng có vài phần thủy sắc. Trên má còn có không tự giác ửng đỏ. Xem ra là thật sự say, không biết là đem anh trở thành cha vẫn là quản gia hay là dì Hà.

"Anh đi nấu canh giải rượu, chờ lát nữa đưa lên để em uống một chút, được không?" Tiết Tích hỏi, đi đến bên mép giường, hơi hơi cúi người, đem dép lê còn lại trên chân Chu Ức Chi lấy xuống, chỉnh tề đặt ở mép giường, sau đó chặn ngang đem cô bế lên, xê dịch lên trên, để đầu cô dừng ở trên gối đầu.

Chu Ức Chi cảm thấy thực thoải mái, híp híp mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

Khi Tiết Tích cúi người, tầm mắt dừng ở trên mặt cô một giây, khoảng cách này quá thân cận, làm anh hơi hơi ngừng lại hô hấp.

Anh thực mau liền thẳng đứng lên, có chút hấp tấp mà nói.

"Lạnh không?" Tiết Tích hỏi.

Chu Ức Chi lẩm bẩm nói: "Không lạnh."

Nhưng Tiết Tích vẫn là bật máy sưởi cao lên, sau đó lại đem chăn một bên túm lại đây, để ở trên người cô, tứ giác dịch dịch.

"Anh xuống lầu trước, em nghỉ ngơi trong chốc lát." Tiết Tích nói với Chu Ức Chi, xoay người muốn ra khỏi phòng.

Còn chưa đi tới cửa, trên giường bỗng nhiên truyền đến thanh âm đá chăn, anh quay đầu lại, liền thấy Chu Ức Chi đem chăn trở thành bao cát mà đá loạn, chăn bị cô đè ở dưới thân mà nhăn dúm dó, thấy anh quay đầu lại nhìn, cô hiển nhiên là uống say, cư nhiên liếm liếm thủy quang trên môi, lại không cam lòng yếu thế mà tiếp tục bổ một chân lên chăn.

Chăn chỉnh tề đều bị cô đá tới trên mép giường rồi.

Cô thẳng lăng lăng mà nhìn anh, lại lẩm bẩm nói: "Lạnh."

"......" Tiết Tích có chút bất đắc dĩ mà đi trở về, đem chăn nhăn thành một đoàn một lần nữa đắp lên cho cô, vẫn như cũ là dịch bốn góc, ngồi xổm mép giường nói với cô: "Lạnh liền không cần đá chăn."

Đem cằm giấu ở trong chăn, chỉ lộ ra non nửa cái đầu, đôi mắt Chu Ức Chi chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm anh, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Tiết Tích không nhịn được, duỗi tay xoa xoa tóc dài hơi loạn của cô.

Dù sao cô say ——

Tiết Tích nghĩ thầm.

Vì thế lại xoa nhẹ một chút.

Chu Ức Chi nhìn anh, muốn cười, nhưng lại nghẹn lại, cho nên anh đây là thừa dịp cô uống say đang làm gì? Chiếm tiện nghi đầu cô sao?

Chu Ức Chi nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên có chút nhảy nhót, anh có thể thừa dịp cô uống say làm ra chút kích thích khác hay không?!

Tỷ như hôn cô linh tinh một chút.

Như vậy có thể biết được là anh thích cô.

Nhưng là không có.

Tiết Tích đem tóc của cô nhu loạn, liền đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Tâm Chu Ức Chi tức khắc nát, đây vẫn chỉ là cảm tình anh trai với em gái thôi sao.

Vì thế cô —— lại một chân đá văng chăn.

Cái chăn trực này tiếp bị đá tới trên mặt đất.

Tiết Tích đi tới cửa không thể không lần thứ hai xoay người lại: "......"

***

"Nửa giờ qua rồi! Em muốn tắm rửa! Khó chịu!" Chu Ức Chi uống rượu giả điên ở trên giường lăn qua lăn lại, đem giường chà đạp đến giống như lá cây nát, mắt thấy cô thiếu chút nữa lập tức ngã xuống giường, Tiết Tích bước nhanh trở về, kịp thời đổ ở mép giường. Sau đó liền cảm giác trên eo bỗng nhiên căng thẳng, thiếu nữ ở trên giường say không còn biết gì bỗng nhiên gắt gao vây quanh eo anh.

Cô ngẩng đầu lên, say đến độ có chút không thanh tỉnh, khóc ròng nói: "Anh, em muốn tắm rửa."

Mặt cô dán ở chỗ bụng nhỏ rắn chắc của Tiết Tích, mềm mại mà nóng bỏng, còn khụt khịt mắng Tiết Tích không cho cô đi tắm rửa.

Cả người Tiết Tích đều không tốt, chân tay luống cuống mà từ túi quần lấy di động, nhưng là di động còn ở dưới lầu, anh ôn hòa hỏi: "Anh để dì Hà trở về tắm cho em được không? Anh đi lấy di động, Ức Chi, em buông lỏng tay ra đi."

Anh định đem tay Chu Ức Chi bẻ ra, sợ dùng sức lớn, mà hai tay Chu Ức Chi ôm eo anh, gắt gao không cho anh đi.

"Dì Hà?! Không được." Chu Ức Chi chơi xấu, ngẩng đầu nheo nheo mắt nhìn anh: "Đến bao lâu oa, em xem anh chính là thành tâm không cho em tắm rửa."

Tiết Tích trăm triệu không nghĩ tới Chu Ức Chi uống say cư nhiên là dáng vẻ này, sắc mặt anh ửng đỏ, xoa xoa tóc cô: "Nhưng anh không thể giúp em tắm."

Chu Ức Chi nhìn bên tai thiếu niên đỏ lên, biểu tình khó xử, muốn cười, liều mạng nghẹn lại, cô tiếp tục quấn lấy anh, vẻ mặt sầu khổ mà ngẩng đầu nhìn anh: "Vì sao?"

Tiết Tích nửa ngày nói không nên lời nguyên cớ.

"Giới tính bất đồng." Giọng anh khàn khàn, tầm mắt không dám dừng ở trên mặt Chu Ức Chi.

Rất tốt, Chu Ức Chi nghĩ thầm, ít nhất anh biết hai người bọn họ giới tính bất đồng, như vậy ít nhất anh không phải đem cô thành anh em, mà là đem cô thành thiếu nữ đang phát dục.

Chu Ức Chi bỗng nhiên ở trên giường ngồi quỳ lên, bởi vì bỗng nhiên đứng lên, trước mắt tối sầm, có chút không xong, Tiết Tích đỡ cô một chút, cô duỗi dài tay, vòng lấy cổ thiếu niên, khiến cho thiếu niên không thể không hơi hơi cúi người, áo sơ mi trắng trên người đã hơi rối loạn.

Cả người Tiết Tích khô nóng cứng đờ, nghiêng đầu đi nhìn chỗ khác.

Chu Ức Chi đem cổ anh túm xuống, Tiết Tích cúi đầu, thấy đầu gối cô bị mình kéo rời khỏi giường, vì thế không thể không cúi người xuống một chút. Nhưng cứ như vậy, khoảng cách chóp mũi hai người liền rất gần, hơi thở phun ra nuốt vào giao triền.

"Vậy anh cảm thấy em xinh đẹp không?" Thiếu nữ say khướt nhìn chăm chú vào anh, hai tay đem mặt anh ôm lại đây, cư nhiên hỏi anh vấn đề này.

Hầu kết Tiết Tích lăn lộn một chút.

Anh rũ mắt nhìn cô.

Khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, tinh xảo đến không thể bắt bẻ, một đôi mắt đen nhánh mặc dù uống say cũng lộ ra vài phần giảo hoạt, môi theo thói quen giơ lên, nhưng lại có ngạo mạn cự người ngàn dặm ở ngoài. Đâu chỉ là đẹp. Đối với Tiết Tích mà nói, cô giống như một cành hoa hồng xinh đẹp, nhưng là bị bao phủ ở trong lồng pha lê tinh xảo, đem anh xa xa ngăn cách, không cho phép anh tới gần.

Đời trước, anh đứng ở phía sau cô, trong lòng không có bất luận tạp niệm gì, nhưng cô vẫn cứ giương nanh múa vuốt mà khuếch trương lồng pha lê, chiếm cứ lãnh thổ của cô.

Tiết Tích không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Nhưng anh đã nghe thấy được thanh âm hơi khàn khàn của mình: "Xinh đẹp."

Chu Ức Chi vây quanh eo anh, phảng phất thực vừa lòng, cười cười với anh.

Đối với Tiết Tích mà nói, đây là một loại vượt rào.

Hoa hồng dù đẹp, cũng không phải là nở rộ cho anh xem.

Cả người anh căng chặt, lấy lại bình tĩnh, muốn đem tay cô nhẹ nhàng buông ra.

Nhưng cô ngay sau đó nhìn chằm chằm anh, lại khinh phiêu phiêu hỏi: "Vậy anh, chỉ đem em coi như em gái sao?"

Lông mi đen nhánh của Tiết Tích vừa nâng, phảng phất như bị chọc thủng tâm sự, máu của anh trong nháy mắt chạy toán loạn. Trái tim anh như nổi trống, dần dần che đậy tất cả thanh âm, bởi vì sợ hãi Chu Ức Chi nghe thấy, anh nhịn không được hơi hơi lui về sau một bước, chỉ là Chu Ức Chi vẫn ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, cho nên anh cũng lui không được nhiều.

Anh ngừng thở cúi đầu nhìn về phía Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi phi thường khẩn trương.

Không khí vi diệu lưu động.

Cô tiếp tục làm bộ mắt say lờ đờ mông lung, vô tội mà chớp chớp mắt: "Khó chịu, muốn tắm rửa...... Nếu chỉ là đem em thành em gái...... Nhắm mắt lại đỡ em đi tắm rửa một cái không có gì đi?"

Tiết Tích:......

Chu Ức Chi mềm mại mà năn nỉ anh: "Anh, giúp em tắm rửa."

~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm sau: Chu Ức Chi: Nếu chỉ là đem em xem như là em gái, cùng nhau ngủ một giấc không có gì quan hệ đi?

Ngày thứ ba: Chu Ức Chi: Nếu chỉ là đem em xem như là em gái, ngã vào trên đùi anh nghỉ ngơi trong chốc lát không có gì đi?

Ngày thứ tư: Chu Ức Chi: Nếu chỉ là đem em xem như là em gái, em đi cùng người khác hẹn hò không có quan hệ gì đi?

......

Ngày thứ n: Chu Ức Chi: Nếu chỉ là đem em xem như là em gái......

Anh trai:...... Em trở về.

Chu Ức Chi chớp chớp mắt: Làm gì?

Thanh âm của anh khàn khàn: Tắm rửa, ngủ, hẹn hò.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom