-
Chương 21-25
Chương 21 - Ăn tối
“Đừng… đừng đánh… đừng có đánh nữa.”
Bốp!
Bị đánh đến đầu óc choáng váng. Lúc này, ông chủ Bách rốt cuộc cũng nhịn không được, hướng về phía Trần Viễn giơ tay lên để đầu hàng. Chỉ là, ông ta vừa mới mở miệng ra nói chuyện, bàn tay của Trần Viễn đã không chút do dự vỗ xuống. Sau đó, Trần Viễn dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, nhìn lấy ông ta.
“Vừa rồi, ông mới kêu cái gì?”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nổi giận đùng đùng. Chỉ có điều, đau nhức từ trên khuôn mặt truyền đến, để cho ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cố gắng mở miệng ra cười nói.
“Cậu Viễn, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, xin cậu đừng có đánh nữa.”
Thế nhưng, bởi vì khuôn mặt đã bị đánh đến sưng húp. Cho nên, nụ cười lúc này của ông chủ Bách so với mếu còn muốn khó xem hơn gấp trăm lần. May mắn, Trần Viễn cũng không muốn so đo với ông ta.
Anh vội vàng nhỏm người đứng dậy. Sau đó, trực tiếp đưa tay kéo ông chủ Bách từ phía dưới đất ngồi thẳng dậy. Hơn nữa, anh còn cố ý chỉnh lại quần áo trên người của ông ta, rồi mới mở miệng ra cười nói.
“Vừa rồi nếu như ông chủ đây đồng ý ngay từ đầu, thì tôi đâu cần phải phiền phức như vậy. Ông xem, đánh ông mà bàn tay tôi cũng muốn đỏ hết cả lên.”
Nhìn nhìn lấy bàn tay của Trần Viễn, lại nhìn nhìn lấy nụ cười trên mặt của anh. Không biết vì sao, trong lòng của ông chủ Bách lúc này chỉ muốn xông lên đánh người. Bất quá, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc. Hiện tại, ông ta đã biết rõ Trần Viễn không phải là kẻ có thể tùy tiện trêu chọc được. Chỉ bằng vào bản lĩnh đánh nhau vừa rồi, thì Trần Viễn cũng đã xứng đáng để cho ông ta nhìn bằng một con mắt khác.
Huống hồ, từ trên người của Trần Viễn còn để cho ông ta cảm nhận được một loại sát khí nhàn nhạt. Mà loại sát khí này, không phải hạng lưu manh bình thường nào cũng có thể có được. Ít nhất, trên tay của Trần Viễn đã có một vài nhân mạng. Từ những yếu tố này gọp lại, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi suy đoán, thân phận của Trần Viễn nhất định sẽ không đơn giản giống như bề ngoài của anh.
Một người như vậy, hoặc là diệt trừ, loại bỏ ngay từ đầu. Hoặc là thân thiện kết giao, đó mới là cách xử lý tốt nhất. Thế nên, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông chủ Bách liền đưa ra quyết định của mình. Ông ta muốn dùng chuyện hợp tác giữa Bách Gia và Tiêu Thị do Tiêu Hân Hân dẫn đầu, làm một cầu nối để cho thù hận của hai người nhanh chóng tan biến.
Nhận được bản hợp đồng từ trên tay của ông chủ Bách, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tươi tỉnh. Anh cầm lấy cổ tay của ông chủ Bách, liên tục lắc lư vài cái.
“Ông chủ Bách, cảm ơn về sự hợp tác của ông. Nếu có dịp, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện sau. Còn bây giờ, tôi xin phép được về trước.”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mà đám nhân viên bảo vệ lúc này cũng phục hồi lại được tinh thần, đưa ánh mắt nhìn lấy “thi thể” của hai tên vệ sĩ vẫn còn đang nằm bất động dưới đất.
“Bà chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn tất. Cô đã cảm thấy hài lòng hay… chưa?”
Cầm theo bản hợp đồng trở về công ty, Trần Viễn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Anh cũng không gọi điện trước cho Tiêu Hân Hân, mà trực tiếp chạy đến văn phòng làm việc của cô để khoe chiến tích. Chỉ có điều, lúc nhìn thấy trong phòng của cô còn có một người đàn ông khác, hai người đang ngồi trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, trên bàn làm việc của Tiêu Hân Hân còn đặt một bó hoa hồng cực to. Nhất thời, sắc mặt của anh không khỏi trầm xuống.
Mà lúc này, Tiêu Hân Hân nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xông vào phòng làm việc của mình, vẻ mặt của cô cũng lộ ra mấy phần bất mãn. Chỉ có điều, nhớ đến sự việc xảy ra lúc trưa, cô cũng không có trực tiếp phát ra lửa giận.
Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt là tỏ ý mỉm cười, hướng về phía Trần Viễn gật đầu chào hỏi.
“Xin lỗi, thật là ngại quá! Hôm nay tôi đang muốn mời Hân Hân ra ngoài ăn tối, không nghĩ đến lại gặp anh ở đây. Nếu như anh không ngại, có thể đi cùng với bọn tôi, đến khách sạn Diamon để dùng cơm. Tôi nghe nói, món ăn ở đó rất tuyệt vời. Hơn nữa, giá cả cũng rất phải chăng. Thế nào, anh có muốn đi hay không?”
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt đang nói chuyện với Trần Viễn rất khách khí, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề che giấu đi sự khiêu khích, khiến Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận. Trong lòng anh nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đấm cho tên này một trận.
Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt của Tiêu Hân hân, Trần Viễn cũng không muốn gây xung đột với Trịnh Thiếu Kiệt. Suy nghĩ một hồi, anh tự mình đi tới trước mặt của Tiêu Hân Hân, cầm lấy ra bản hợp đồng, đặt ở trên mặt bàn.
“Hân Hân, đây là hợp đồng với công ty Bách Gia, tôi đã giúp cô ký kết hoàn tất.”
Lúc đầu, nhìn thấy thái độ vô lễ của Trần Viễn đối với Trịnh Thiếu Kiệt, khiến cho Tiêu Hân Hân cảm thấy khó chịu, muốn lên tiếng dạy dỗ cho anh vài câu. Nhưng khi nhìn thấy bản hợp đồng mà cô đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng vẫn không có cách nào có thể hoàn thành được đặt ngay trước mặt. Nhất thời, ánh mắt của Tiêu Hân Hân hơi có chút kinh ngạc, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn một hồi.
“Anh… anh làm sao có thể làm được?”
“Đánh phục!”
Đương nhiên, những lời này Trần Viễn chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng mà thôi. Anh cũng không dám đem toàn bộ sự thật nói với Tiêu Hân Hân. Khẽ nhún vai, Trần Viễn giả vờ lắc đầu nói.
“Việc này cô cũng không cần phải biết. Dù sao, hợp đồng này đã hoàn tất. Có phải, cô cũng nên thưởng cho tôi một chút gì không?”
Những lời này là Trần Viễn cố ý nói ra ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt. Thậm chí, anh còn giả vờ nháy nháy mắt, như muốn ra hiệu ngầm với Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, Tiêu Hân Hân tuyệt đối sẽ không phối hợp với anh để diễn xuất ở trước mặt tình nhân của mình. Thế nên, mặt của cô lúc này liền trở nên lạnh xuống. Sau đó, cô dùng một giọng nói cực kỳ cứng nhắc, nói ra.
“Chuyện giành được hợp đồng là một việc lớn. Sau khi có quyết định của ban giám đốc, tôi sẽ tự mình phát ra phần thưởng cho anh.”
“Hì hì, vậy tối nay, em có thể…”
“Im miệng!”
Trong lúc Trần Viễn đang muốn làm mặt dày, biểu hiện tình cảm thân mật của mình với Tiêu Hân Hân ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt, thì âm thanh bất mãn của Tiêu Hân Hân đã vang lên, khiến cho nụ cười trên mặt của anh không khỏi cứng đờ.
Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân quay sang, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra.
“Anh Kiệt, anh đi xuống dưới lầu trước đi. Em thu xếp một chút công việc, sẽ theo anh xuống sau.”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân dám ở ngay trước mặt của mình xưng hô thân mật như vậy với một người đàn ông khác, tức thì trong lòng của Trần Viễn không khỏi cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Thế nhưng, nhìn ra được ánh mắt tràn đầy trêu tức của Trịnh Thiếu Kiệt nhìn về phía mình, Trần Viễn không khỏi hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, Trịnh Thiếu Kiệt cũng xoay người rời đi.
Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đã trở nên cực kỳ khó chịu, nhìn lấy Trần Viễn.
“Anh đừng tưởng rằng việc mình có thể giành lấy được hợp đồng từ công ty Bách Gia, thì có thể tùy tiện muốn nói gì cũng được. Anh nên nhớ, nếu như không phải do anh gây sự trước, thì hợp đồng đó cũng không cần đến phiên anh ra tay.”
Bị Tiêu Hân Hân trách mắng một trận. Thế nhưng, lần này Trần Viễn cũng không có phẫn nộ. Ngược lại, anh cực kỳ vui vẻ cười nói.
“Bà chủ, tôi cũng chỉ đòi hỏi một chút tiền thưởng bình thường thôi, cũng không phải đưa ra yêu cầu gì quá mức quá đáng. Cô tức giận như vậy, không phải là đang hiểu nhầm gì đó rồi chứ?”
“Anh…”
Lần này, bị lời nói của Trần Viễn chọc tức, lại không thể nào phản bác được. Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng buồn bực, khó chịu. Thế nhưng, những gì Trần Viễn vừa nói, cô thật sự không có cách nào nói cho rõ ràng. Chẳng lẽ, cô lại nói rằng, anh ta là đang cố ý hay sao?
Tất nhiên, thực chất trong lòng Trần Viễn là đang cố ý. Chỉ có điều, anh cũng không có ngu ngốc đến mức đứng ra giải thích một cách rõ ràng. Đợi cho Tiêu Hân Hân tức giận rời đi, anh cũng bắt đầu chậm rãi theo ở phía sau của cô.
“Anh đi theo tôi làm gì? Hôm nay tôi không cần anh phải đưa về nhà, anh có thể về trước được rồi!”
Nhìn thấy Trần Viễn bám theo phía sau, Tiêu Hân Hân dừng lại bước chân, hướng về phía anh lên tiếng chất vấn.
Lúc này, Trần Viễn lại cực kỳ thản nhiên, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt đang đứng bên cạnh chiếc xe ô tô của mình, nhún nhún vai nói ra.
“Vừa rồi, chẳng phải anh ta nói muốn mời tôi ăn tối ở trong khách sạn Dia gì gì đó hay sao? Hiên tại, tôi cảm thấy rất đói bụng, tôi muốn đi theo hai người ăn tối có được không?”
Chương 22 - Khách quý
Ở trong phòng VIP của khách sạn, Trịnh Thiếu Kiệt ngồi ở vị trí trung tâm, ngay đầu bàn tiệc. Mà Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân thì ngồi đối diện với nhau. Thế nhưng, trên mặt của ba người lúc này đều có biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
Trong khi Trần Viễn thản nhiên đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng phát ra mấy câu cảm thán như người nhà quê mới lần đầu lên thành phố. Còn Tiêu Hân Hân thì một mặt nghiêm túc, im lặng không nói lời nào.
Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt ngoài miệng niềm nở vui cười, nhưng trong lòng lại đang vô cùng buồn bực, khó chịu.
Thực chất, vừa rồi hắn chỉ nói ra mấy câu khách sáo, ý định trêu tức Trần Viễn mà thôi. Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến, Trần Viễn thật sự không biết xấu hổ, còn muốn đi theo hai người cùng ăn ở trong khách sạn.
Lúc này, sau khi ngồi vào chỗ ngồi của mình, Trịnh Thiếu Kiệt mới nhìn về phía Tiêu Hân Hân, mỉm cười nói.
“Hân Hân, anh biết là em rất thích ăn món tôm hùm. Thế nên, trước khi đến đây anh đã dặn dò đầu bếp, chuẩn bị cho em một phần tôm hùm Alaska. Anh nghe nói, tôm hùm ở đây được nhập khẩu trực tiếp bằng máy bay về trong hai mươi tư giờ. Vì vậy, mùi vị của nó vẫn còn rất tươi mới. Lát nữa, sau khi nếm thử anh nghĩ là em nhất định sẽ rất ưa thích.”
Giống như khoe khoang về sự hào phóng của mình, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt biểu lộ hết sức chân thành.
“Anh Viễn, thành thật xin lỗi. Vừa rồi tôi cũng không nghĩ anh sẽ theo chúng tôi đến đây để dự tiệc. Thế nên, tôi cũng không có đặt trước phần ăn của anh. Nhưng anh có thể yên tâm, nhà hàng này phục vụ khá nhanh. Anh có thể từ từ gọi thêm vài món. Riêng về phần chi phí, thì anh không cần quá lo lắng. Buổi tiệc này, coi như là tôi đãi anh.”
Nghe Trịnh Thiếu Kiệt nói ra lời này, trong lòng Trần Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng giả dối. Nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
“Vậy thì cảm ơn! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn ở trong nhà hàng sang trọng như vậy. Không biết, món ăn ở đây có khác gì so với bán ở bên ngoài vỉa hè hay không?”
Nghe được lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ không khỏi đen như đít nồi. Mà Trịnh Thiếu Kiệt thì cười lớn một tiếng, sau đó hướng về phía phục vụ, rút ra một tờ đô la trị giá 100$.
“Xin lỗi, anh bạn đây của tôi thật sự là lần đầu đến ăn ở nhà hàng. Thế nên, anh ta có hơi vô lễ. Đây là tiền thưởng, hy vọng cô bỏ qua cho!”
“Vâng, không có gì, không có gì đâu ạ!”
Nhân viên phục vụ thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, trên mặt tức thì cười tươi như nở hoa. Trong khi đó, ánh mắt của Tiêu Hân Hân thì không khỏi liếc về phía Trần Viễn, ý định cánh cáo, để anh không nên tiếp tục làm cô mất mặt.
Chỉ có điều, Trần Viễn giống như là không có nhìn thấy. Mặc dù anh biết rất rõ Trịnh Thiếu Kiệt đang cố ý mượn cơ hội để bôi xấu mình, nhưng tâm trí của anh hiện tại đang tập trung nhìn vào bảng giá của mấy thực đơn ở trong nhà hàng. Quả thật, giá mỗi phần ăn ở đây cực đắt. Một phần thức ăn bình thường, ở bên ngoài chỉ tầm vài chục đến vài trăm ngàn. Thì ở đây, mỗi thứ đều có giá hơn vài chục đô, thậm chí là đến cả trăm đô.
Bất quá, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất mãn. Với mấy món này, anh làm sao có thể đem Trịnh Thiếu Kiệt làm thịt một bữa. Dù sao, người ta đã dám ở trước mặt hẹn hò với vợ của mình, anh cũng không thể trơ mắt làm ngơ, mà không cho chút hành động đáp trả nào. Đây thật sự không phải phong cách của anh.
Nhưng khi lật sang một trang cuối cùng. Mặc dù phía trên chỉ ghi có vài món ăn đơn giản, nhưng bảng giá mà nhà hàng in lên đó, lại làm cho hai mắt của Trần Viễn tức thì tỏa sáng.
“Đây, chính là nó!”
Trong lòng thầm hô lên một tiếng. Ngay sau đó, Trần Viễn không một chút do dự, đặt tay lên mấy món ăn đắt nhất ở trong nhà hàng, hô lớn.
“Tôi muốn gọi món này, món này, thêm cả món này nữa.”
Nhìn thấy Trần Viễn liên tiếp gọi ra những món ăn đắt tiền như vậy, ánh mắt của nhân viên phục vụ không khỏi lo lắng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Đồng thời, trong lòng của cô cũng tràn đầy khinh bỉ, tỏ rõ sự khinh thường đối với Trần Viễn. Xem như cô đã nhìn ra được, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chực, còn Trịnh Thiếu Kiệt mới là người mời khách.
Chỉ có điều, cái tên Trần Viễn này thật sự không biết điều, đã đi ăn chực còn lớn lối như vậy, chỉ gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, một lần còn gọi ra với số lượng rất nhiều.
Chính vì thế, trước khi ghi lại thực đơn, nhân viên phục vụ của nhà hàng không khỏi hướng mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt, tỏ ý muốn hỏi thăm, không biết có nên gọi món hay không.
Tất nhiên, trong lòng Trịnh Thiếu Kiệt lúc này cũng đang rỉ máu. Mặc dù, mấy món ăn này hắn cũng không phải là không trả nổi. Chỉ có điều, một lần gọi ra nhiều món như vậy, hơn nữa tất cả đều là mặt hàng xa xỉ. Cho dù nhà hắn có chút điều kiện, nhưng chỉ vì một buổi tiệc tối, tự mình tiêu tốn nhiều đến như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy không đáng.
Thế nhưng, ngay ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, Trịnh Thiếu Kiệt cũng không muốn để cho mình mất mặt. Ngay khi ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn đến, hắn liền nhẹ nhàng gật đầu, xem như là đồng ý.
“A, đúng rồi. Vừa rồi chỉ là phần ăn, còn thiếu đồ uống. Anh bạn, bây giờ tôi muốn gọi thêm một phần đồ uống, chắc là anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Thấy Trịnh Thiếu Kiệt đã chấp nhận mấy món mình gọi, Trần Viễn lúc này cũng nhân cơ hội, gọi thêm cho mình một phần thức uống. Lần này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đứng dậy, hơi đập nhẹ bàn một cái.
“Trần Viễn, tôi thấy đã đủ rồi đấy!”
Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Hân Hân phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi hoảng hốt. Mà ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt, lúc này đã lộ ra không ít ý cười.
“Hân Hân, không có việc gì đâu. Chỉ là gọi thêm một chút đồ uống mà thôi, nhiêu đó anh vẫn trả được.”
Lần nữa nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt cực kỳ hào sảng đồng ý, sắc mặt của nhân viên phục vụ càng thêm tươi sảng. Chỉ có điều, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn, lại càng tăng thêm mấy phần chán ghét, khinh thường.
Thế nhưng, trong lòng Trần Viễn lúc này lại cực kỳ đắc ý. Anh mặc dù biết rõ hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Tiêu Hân Hân bất mãn. Nhưng anh cũng không sợ. Dù sao, lời là từ miệng của Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Anh chẳng qua chỉ là thuận theo ý của hắn ta mà thôi.
“Trần Viễn, anh làm như vậy là có ý gì? Anh rõ ràng là đang cố ý, muốn làm khó giới Thiếu Kiệt có phải không?”
Sau khi Trịnh Thiếu Kiệt đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cần phải ra ngoài. Lúc này, Tiêu Hân Hân đứng thẳng người dậy, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn nói ra.
Trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức buồn bực. Rõ ràng, Tiêu Hân Hân đang làm sai trước, làm sao cô ta lại chuyển sang trách cứ anh rồi?
“Thế nào, cô sót tiền của hắn ta thật sao? Vậy thì, bữa tiệc tối nay cứ để tôi trả được rồi. Dù sao, trong tài khoản của tôi vẫn còn ít tiền. Hơn nữa, dự án lần này còn có thưởng lớn. Tôi nghĩ, góp lại nhiêu đó, cũng đủ giúp cho bạn trai của cô trả nợ rồi chứ?”
“Anh…”
Nghe giọng điệu tràn đầy mỉa mai của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân không khỏi nghiến chặt răng, lần nữa trừng mắt nhìn về phía anh.
“À, mà tôi quên mất! Cô còn chưa giải thích cho tôi biết, vì sao cô lại phối hợp với em gái cô, gãi bẫy tôi ở khách sạn. Cô đừng nói là, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến cô. Nếu không, vì sao cô lại gọi điện thoại cho tôi, đến đó gặp gỡ bạn cô?”
Trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện mới diễn ra sáng nay, Trần Viễn tức thì dùng giọng chất vấn, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hân Hân.
Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại cực kỳ bình tĩnh, đáp lại.
“Việc nay, thật sự không có liên quan gì đến tôi. Thế nhưng, trong này cũng có một phần trách nhiệm của tôi. Chỉ có điều, anh có thể yên tâm. Toàn bộ bằng chứng sáng nay, đều đã được tôi thu giữ lại. Chỉ cần anh không gây chuyện rắc rối, tôi sẽ đem nó trả lại cho anh.”
“Hừ, có ma quỷ mới tin cô.”
Trong lòng thầm mắng một câu, Trần Viễn cũng không tiếp tục với đề tài vừa rồi. Mà lúc này, cửa phòng cũng từ tử mở ra, Trịnh Thiếu Kiệt hơi có vẻ vội vàng, bước vào vị trí chỗ ngồi của mình.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại đến. Anh ta nói có một vị khách quý đang dùng cơm ở phòng bên, thế nên anh phải ra ngoài để tiếp đãi một chút.”
Mặc dù trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng nhìn bộ dáng của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này, Trần Viễn làm sao không biết là hắn lại đang chuẩn bị khoe khoang.
“À, đúng rồi! Hân Hân, em có biết chủ tịch của tập đoàn Thành Phát hay không? Nghe nói, ông ấy đang có một dự án lớn, muốn đầu tư vào thị trường trong nước. Vùa rồi, anh cùng với bạn của anh đi gặp vị chủ tịch này. Nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn em đến đó để ra mắt.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa hướng về phía Tiêu Hân Hân, cực kỳ đắc ý nói ra. Lúc này, nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng vừa vặn vào đến.
“Quý khách, đồ ăn của quý khách đã được đưa lên. Xin chúc quý khách dùng bữa thật là ngon miệng!”
Chương 23 - Đừng nên lãng phí
“Cái gì? Tôi… tôi gọi rượu lên khi nào?”
Trong lúc buổi tiệc đang diễn ra một cách lặng lẽ, khi thấy nhân viên của nhà hàng đưa lên một chai rượu vang Macallan 1972, có giá hơn ba chục ngàn đô. Tức thì, Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi nhảy dựng lên, chỉ tay về phía nhân viên phục vụ quát lớn.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân cũng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn. Mặc dù cô không biết tại sao vừa nhìn thấy chai rượu này được đưa tới, thái độ của Trịnh Thiếu Kiệt lại biến hóa lớn như vậy. Nhưng cô cũng có thể suy đoán được, việc này nhất định là có liên quan đến Trần Viễn.
“Thưa quý khách, vừa rồi bạn của quý khách có gọi một chai rượu vang. Hơn nữa, anh ta còn nói là loại rượu đắt nhất. Thế nên, nhà hàng chúng tôi mới đem lên loại rượu này. Đây chính là một trong những thương hiệu nổi tiếng thế giới. Hiện tại, bên trong nhà hàng cũng chỉ còn lại một chai duy nhất.”
Nữ nhân viên phục vụ lúc này cũng có chút khóc cười không xong. Cô đã nhìn ra được, vị khách quý này hoàn toàn không có ý định gọi chai rượu vang đắt tiền ra uống. Chỉ có điều, theo quy định của nhà hàng, đồ ăn thức uống một khi đã được đưa lên, thì sẽ không có thu hồi.
Thế nên, ánh mắt của cô có chút khó khăn, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Mà Trịnh Thiếu Kiệt cũng dùng một loại ánh mắt giống như giết người, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt có thể thanh toán hóa đơn vài ngàn đô để mời Tiêu Hân Hân ăn cơm. Nhưng một lần dùng đến mấy chục ngàn đô, chỉ để uống một chai rượu vang, đây là điều mà Trịnh Thiếu Kiệt không thể nào chịu đựng được. Dù sao, bản thân của hắn cũng không giàu đến mức đó.
“Thế nào, giá của chai rượu này có phải là rất đắt, đúng không?”
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã đứng dậy, đi về phía nhân viên phục vụ của nhà hàng. Cô hơi thấp giọng để hỏi thăm.
“Vâng, chai rượu này được nhà hàng định giá là ba mươi lăm ngàn đô. Cộng thêm số thức ăn mà quý khách vừa gọi, thì tổng chi phí đã hơn ba mươi tám ngàn.”
Nghe được nhân viên phục vụ hồi đáp, lần này sắc mặt của Tiêu Hân Hân cũng dần dần trở nên khó coi. Một bữa ăn hao phí hơn mấy chục ngàn đô, tương đương với cả trăm triệu đồng. Chuyện này, thật sự để cô không khỏi trợn trừng hai mắt, nhìn lấy Trần Viễn không thôi.
“Này, mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? Rõ ràng anh ta đã nói là mời tôi ăn tối. Hơn nữa, anh ta còn đồng ý để tôi gọi rượu. Chuyện này, không thể nào đổ lỗi cho tôi được. Chính anh ta muốn thế còn gì?”
Trần Viễn làm ra bộ mặt vô tội, nhìn về phía Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt nhún nhún vai. Giống như, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
“Thiếu Kiệt, nếu như anh không muốn uống rượu. Hay là, chúng ta đem nó trả lại đi. Dù sao, em cũng không uống được loại rượu này.”
Thấy tình huống không thể nào vãn hồi được, Tiêu Hân Hân chỉ có thể nhẹ giọng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Nghe được lời này, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt nhất thời có chút mừng rỡ.
Chỉ có điều, ngay sau đó âm thanh của nhân viên phục vụ đã cực kỳ không vui vang lên.
“Xin lỗi quý khách, bởi vì nhà hàng có quy định, loại rượu này một khi mang ra, sẽ không thể nào thu hồi lại được. Thế nên, nếu như quý khách không uống, có thể đóng gói mang về. Hơn nữa, phòng bên cạnh cũng có một vị khách quý muốn uống rượu này. Nếu như quý khách cảm thấy không tiện, có thể liên hệ với họ. Hy vọng là họ có thể đồng ý thanh toán giúp quý khách chai rượu này.”
Mấy lời cuối cùng là nhân viên phục vụ muốn nhắc nhở Trịnh Thiếu Kiệt. Dù sao, vừa rồi nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là vài trăm đô tiền bo. Thế nên, trong lòng của cô vẫn có một chút cảm kích đối với anh.
Chỉ có điều, sắc mặt của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi. Hắn làm sao không biết được, nhân viên phục vụ là có ý tốt muốn giúp mình. Thế nhưng, ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân, hắn cũng không có mặt mũi đi làm những chuyện như vậy.
“Được rồi, chỉ là mấy chục ngàn đô mà thôi. Bữa ăn này, tôi vẫn có thể thanh toán được. Anh Viễn, lần sau nếu như anh có muốn uống rượu ngon, có thể trực tiếp nói với tôi trước. Mấy chục ngàn đối với tôi, cũng không có gì to tát. Thế nhưng, anh làm như vậy, có khiến tôi hơi cảm thấy thất vọng.”
Mặc dù bên ngoài vẻ mặt Trịnh Thiếu Kiệt đang cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn đem Trần Viễn trực tiếp bóp chết. Chỉ có điều, mấy câu nói này của hắn vẫn rất có tác dụng.
Lúc nay, Tiêu Hân Hân liếc mắt nhìn lấy Trần Viễn. Sau đó, cô mới sang Trịnh Thiếu Kiệt, cực kỳ thẳng thắn nói ra.
“Anh Thiếu Kiệt, hóa đơn này anh cứ chia đôi đi. Em không muốn một bữa ăn tối, lại làm cho anh tiêu tốn nhiều tiền như vậy.”
Thật tình, lời đề nghị này của Tiêu Hân Hân cực kỳ phù hợp với tâm tính của Trịnh Thiếu Kiệt. Nhưng mà, hắn cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt, để bày tỏ thái độ của mình đối với Tiêu Hân Hân.
Thế nên, trước khi Tiêu Hân Hân muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện, Trịnh Thiếu Kiệt đã trực tiếp rút ra thẻ ngân hàng của mình, đưa cho nhân viên phục vụ của nhà hàng.
“Không cần, nếu như anh nói là bữa ăn tôi này do anh mời, thì anh sẽ tự thanh toán toàn bộ. Em cũng không cần lo lắng cho anh. Đối với anh, mấy chục ngàn này chẳng đáng là gì.”
Thấy Trịnh Thiếu Kiệt hành động dứt khoát như vậy, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào để tiếp tục. Cô đành gật đầu, rồi trở lại vị trí chỗ ngồi của mình. Thế nhưng, buổi ăn tối hôm nay, bầu không khí đã chẳng còn mấy mặn mà.
“Hân Hân, anh thấy chúng ta ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Hay là, anh chở em ra ngoài đi dạo một vòng có được không?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân cũng không mấy hào hứng với thức ăn trên bàn, Trịnh Thiếu Kiệt liền mở miệng đưa ra đề nghị. Thế nhưng, Trần Viễn đã đứng dậy trước, nhìn lấy hai người nói ra.
“Này này, chúng ta còn chưa có ăn hết, đừng nên lãng phí như vậy có được không? Anh bạn, chai rượu này anh không uống nữa đúng không? Vậy thì tôi sẽ đóng gói mang về. Dù sao, thứ này đắt tiền như vậy, bỏ phí thì thật đáng tiếc. Chậc chậc, còn món trứng cá muối này nữa. Mặc dù mùi vị cũng chẳng ra gì, nhưng mỗi viên đều có giá trị không nhỏ, để lại thì quá phung phí.”
Sau khi nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh mắt hình như viên đạn của Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt đang nhìn về phía mình. Anh đứng dậy, đi ra ngoài gọi lấy nhân viên phục vụ.
“Người đẹp, giúp tôi gói lại tất cả những thứ này. Tôi muốn đem toàn bộ đều mang đi về.”
Nhìn thấy một bàn thức ăn xa xỉ, đang bị Trần Viễn gom lại một chỗ, sau đó cho vào một cái túi ni lông thật lớn. Nhất thời, hai mắt của nữ nhân viên phục vụ không khỏi trợn tròn. Cô thật sự không nghĩ đến, người như Trần Viễn lại có da mặt dày đến như vậy. Đã đến đây để ăn chực, gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, anh ta còn muốn đồ ăn gói về. Đây là loại người gì chứ?
Mặc dù không biết trong lòng của nữ nhân viên phục vụ đang liên tục mắng mình. Nhưng nhìn thấy cô cứ đứng ngây ra một chỗ, Trần Viễn không khỏi hối thúc.
“Này, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi đóng gói chai rượu này mang về đi. Đây là chai rượu có giá tới mấy chục ngàn đô, nếu như để bỏ phí thì tiếc lắm đó!”
Lúc này, rốt cuộc Tiêu Hân Hân cũng không thể nào có thể nhẫn nhịn được nữa. Cô trực tiếp đập tay lên bàn, rồi đứng thẳng người dậy, quát lớn.
“Trần Viễn!”
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn chỉ hơi ngừng lại một chút. Sau đó, anh còn nheo mắt, nhìn về phía cô mỉm cười.
“Bà xã, chẳng phải em rất thích ăn đồ hải sản hay sao? Trong này ngoài món tôm hùm Alaska, còn có bào ngư, vi cả. Tất cả đều là thứ bổ, hôm nay không ăn hết, ngày mai chúng ta có thể hâm lại ăn sau cũng được nha. Hơn nữa, còn có…”
“Im miệng! Tôi không quen biết loại người như anh!”
Nghe Trần Viễn luyên thuyên một hồi, Tiêu Hân Hân rốt cuộc nhẫn nhịn không được. Cô quát lên một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn. Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt cũng liếc sang, nhìn lấy Trần Viễn mỉm cười.
“Xin lỗi, bây giờ tôi phải chở vợ anh đi khách sạn. Nếu có hứng thú, tôi sẽ thuê cho anh một phòng sát bên.”
Lời này Trịnh Thiếu Kiệt nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Trần Viễn có thể nghe thấy. Nhất thời, nắm tay của Trần Viễn không khỏi siết chặt, rất muốn đem bộ mặt giả tạo này của hắn đánh cho một trận. Chỉ có điều, nghĩ đến Tiêu Hân Hân vẫn còn ở đây, anh chỉ có thể nhịn xuống. Sau đó, anh cũng đáp lại bằng một giọng mỉa mai.
“Vậy thì tôi rất cảm ơn. Thế nhưng, vợ tôi vừa mới tới tháng. Anh thật sự muốn, trải nghiệm cảm giác lần đầu với cô ấy thật sao?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang muốn trêu chọc mình, nhưng Trịnh Thiếu Kiệt vẫn nhịn không được, buông ra một câu chửi tục. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
“Chuyện hôm nay, vẫn còn chưa xong đâu. Phía bên ngoài, có mấy người bạn của tôi. Bọn họ, đối với anh cảm thấy vô cùng hứng thú. Hy vọng, đến lúc đó anh có thể lành lặn rời khỏi chỗ này.”
Để lại một câu uy hiếp, Trịnh Thiếu Kiệt vô cùng đắc ý, trực tiếp rời khỏi phòng ăn, đi đến gặp Tiêu Hân Hân đang chờ đợi ở dưới nhà xe. Trong khi đó, sau khi nhìn theo bóng lưng của Trịnh Thiếu Kiệt rời đi, nụ cười của Trần Viễn cũng dần dần thu hồi lại. Đồng thời, trong ánh mắt của anh lộ ra một tia sát khí.
“Tốt nhất, là mày đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu không, kết cục của mày nhất định sẽ rất bi thảm.”
Chương 24 - Ân nhân
“Này, anh kia? Anh không có mắt hả? Làm sao lại đụng vào người của chúng tôi?”
Từ trong phòng ăn bước ra, Trần Viễn còn chưa đi được bao xa. Đột nhiên, một nhóm ba người ồn ào đi tới. Ngay sau đó, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước chân bỗng dưng loạng choáng, đụng về phía người của Trần Viễn.
Trong lúc Trần Viễn vẫn còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thì một gã đàn ông cao to khác đã ầm ầm lao tới, hướng về phía Trần Viễn chỉ tay, quát lớn.
Nhìn thấy bộ dáng của mấy người này, lại nhớ đến câu nói uy hiếp của Trịnh Thiếu Kiệt trước lúc rời đi. Nhất thời, mí mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại. Sau đó, anh dùng giọng nói hết sức thản nhiên, nhìn lấy ba người đang đứng diễn trò ở trước mặt mình.
“Ba người các anh tốt nhất là nên cút đi, trước khi tôi kịp nổi nóng, cho mỗi người các anh một đấm!”
“Mày nói cái gì?”
“Thằng này, mày muốn chết?!”
Cả ba gã đàn ông to lớn đều trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Trần Viễn. Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng lộ ra một chút sợ hãi nào. Ngược lại, anh còn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai. Sau đó, dùng biểu lộ hết sức khinh thường, nhìn về phía ba người bọn họ.
“Thế nào? Lỗ tai mấy người bị điếc hết cả rồi sao? Cút đi, ông đây không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với các người.”
Trần Viễn thật sự rất khinh thường đám lưu manh này. Đừng nhìn bọn họ cao to vạm vỡ, bộ dáng dữ tợn như vậy thì liền có thể hù sợ được anh. Chỉ cần anh muốn, thì dùng vài cái nắm đấm, là có thể đem ba tên này giải quyết triệt để.
Tất nhiên, Trịnh Thiếu Kiệt cũng chưa từng thấy Trần Viễn đánh nhau bao giờ. Hắn nghe Trần Viễn phách lối như vậy, lại dám cùng với đám lưu manh gây sự. Nhất thời, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi mừng thầm. Đồng thời, hắn đối với Trần Viễn càng thêm hạ thấp vài bậc.
“Ngu xuẩn, dám động đến người của Hổ ca. Xem ra, tên này thật sự là muốn bị đánh chết rồi.”
Thế nhưng, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu của Trịnh Thiếu Kiệt. Một gã đàn ông cao lớn bất ngờ lao đến, hướng về phía Trần Viễn để tung ra nắm đấm của mình. Trịnh Thiếu Kiệt còn chưa kịp vui mừng nhìn thấy cảnh tượng Trần Viễn bị đánh đập tàn nhẫn, thì một bàn tay đã vung tới, trực tiếp đem tên lưu manh kia đánh bay ra ngoài, đập về phía vách tường bên cạnh.
Ầm!
“Mẹ kiếp, là thằng nào chán sống rồi hả? Dám đến địa bản của Hổ ca để gây sự?”
Từ trong phòng VIP bên cạnh, một gã đàn ông đầu trọc, với một vết sẹo dài khoảng chừng ba cetimet ở trên mí mắt bên phải tỏ ra vô cùng tức giận, từ trong phòng bao nhảy thẳng ra ngoài, quát lên một trận.
Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc này xuất hiện, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt liền trở nên bừng sáng. Mà hai tên lưu manh còn lại, lúc này cũng mừng rỡ hô lên.
“Anh Đao Nhỏ, là thằng này. Là nó đã đánh người của chúng ta. Hơn nữa, nó còn vô cùng phách lối, nói Hổ ca là ai, nó cũng chẳng cần phải biết!”
Bốp!
Tên lưu manh vừa mới hớn hở mở miệng lên tiếng tố cáo, bàn tay của gã đầu trọc đã vung đến, trực tiếp tát thẳng lên mặt của hắn.
“Mẹ kiếp, tên của anh Hổ mà mày cũng dám gọi thẳng ra như vậy sao? Cút!”
Đem tên đàn em đạp bay ra ngoài, ánh mắt của Lưu Toàn lúc này mới nhìn về phía Trần Viễn. Trong con ngươi của hắn, còn lộ ra mấy phần lãnh ý.
“Là mày, đã đánh người của tao, có đúng vậy không?”
Thấy gã mặt sẹo vừa xuất hiện đã không cần phân rõ lý lẽ, còn trợn mắt nhìn về phía mình, trong lòng Trần Viễn âm thầm cười lạnh. Đồng thời, anh cũng vô cùng thản nhiên, gật đầu đáp lại.
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì sẽ thế nào?”
“Mẹ kiếp, mày đang giỡn mặt với ông à?”
Bị Trần Viễn trêu chọc, vẻ mặt của gã đầu trọc không khỏi trở nên tức giận. Ngay sau đó, hắn tung ra một nắm đấm, hướng về phía Trần Viễn để nói chuyện. Đối với hành động này của Lưu Toàn, Trần Viễn đã sớm đoán biết từ trước. Anh rất bình tĩnh, nhìn lấy hắn, mở miệng ra cười.
“Người xưa có câu nói, đánh người thì không nên đánh mắt. Thế nhưng, anh đã không nể mặt mũi của tôi như vậy, thì cũng không nên trách tôi không có khách sạo?!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, tất cả những người ở đây đều không khỏi trở nên kinh ngạc. Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều kẻ phách lối, nhưng chưa từng thấy ai lại phách lối giống như Trần Viễn.
Đương nhiên, sở dĩ Trần Viễn trở nên phách lối như vậy, bởi vì anh thấy đám người này nhất định là có liên quan đến Trịnh Thiếu Kiệt. Đã bọn họ muốn đối phó với anh, anh cần phải khách sáo với bọn họ làm gì?
Mặc dù động tác của Lưu Toàn vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, gốc độ cũng cực kỳ hiểm ác. Trong không khí còn truyền đến một trận gió thổi, bởi vì nắm đấm của Lưu Toàn có lực đi rất mạnh. Nếu như một người bình thường, ăn phải một này này, khuôn mặt không có biến dạng thì cũng sẽ bị gẫy xương quai hàm, nằm viện một tuần, nửa tháng.
Chỉ có điều, lần này đối thủ của hăn là Trần Viễn. Những động tác này của Lưu Toàn, ở trong mắt anh chẳng khác nào một thước phim quay chậm. Hơn nữa, thực lực của tên này so với mấy tên lính trước đây được anh huấn luyện, còn thua kém rất xa.
Thế nên, ngay khi nắm đấm của Lưu Toàn có thể đánh được tới trước mặt của Trần Viễn, thì một bàn tay của anh đã vươn ra, trực tiếp đem nắm đấm của hắn giữ chặt lại.
“A…”
Trong lòng khẽ giật mình, Lưu Toàn không khỏi hô lên một tiếng. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Viễn lại khiến cho Lưu Toàn cảm thấy tức giận không thôi.
“Chỉ bằng một chút thực lực này, mà anh cũng muốn đối phó với tôi thật sao?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt của Trần Viễn lộ ra dáng vẻ thất vọng, Lưu Toàn lúc này không khỏi giận dữ quát lên.
“Mẹ kiếp, chẳng qua ông đây không có chuẩn bị, vừa rồi chỉ tung ra ba phần thực lực mà thôi. Nếu mày có bản lĩnh, thì hãy thả tay của tao ra.”
“Được!”
Vốn tưởng là Trần Viễn chỉ đang nói giỡn. Nhưng khi thấy anh thật sự đem nắm tay của Lưu Toàn thả ra, tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra biểu hiện hết sức kinh ngạc.
Mà lúc này, trong lòng của Lưu Toàn cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Mặc dù vừa rồi hắn cũng không có dùng hết sức. Nhưng nói như thế nào, một đấm khi nãy, cho dù là lính đặc chủng cũng chưa chắc có thể hề hợt ngăn cản. Hơn nữa, thông qua ánh mắt của Trần Viễn, Lưu Toàn có thể thấy được anh cũng chưa tung ra hết thực lực của mình.
Tuy trong lòng thật sự khiếp sợ, nhưng đứng trước đàn em của mình, lại còn có không ít người quan sát. Sắc mặt của Lưu Toàn lúc này có chút nghiêm nghị, hắn nhìn lấy Trần Viễn, quát lên một tiếng.
“Tốt, nếu như cậu có bản lĩnh như vậy. Vậy thì, hãy xem chiêu này của tôi đi. Đây là tuyệt kỹ thành danh của tôi, hy vọng là cậu có thể đỡ được.”
Vừa nói dứt lời, trong miệng Lưu Toàn quát lớn một tiếng. Sau đó, chỉ thấy thân hình của hắn hơi cúi gập lại, rồi sau đó bật lên giống như một sợi dây cung, hướng về phía Trần Viễn lao tới.
So về tốc độ cũng như lực sát thương, thì rõ ràng chiêu thức này lợi hại hơn một đấm vừa rồi rất nhiều. Cho dù Trần Viễn trong lòng lúc này cũng có mấy phần tán thưởng. Chỉ có điều, tán thưởng thì tán thưởng, nhưng anh vẫn luôn có loại cảm giác vô cùng thất vọng. Bởi vì, một chiêu này cũng không thể nào để cho anh có thể bộc lộ ra một phần năng lực thật sự của mình.
Lần nữa vung nắm tay của mình lên, đòn công kích của Lưu Toàn lúc này vừa vặn xông tới. Thế nhưng, ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người. Trần Viễn không hề tránh né, mà chỉ dùng lấy một đầu ngón tay, ấn nhẹ lên trên bắp đùi của Lưu Toàn. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
Thật sự động tác lúc này của Trần Viễn quá mức quỷ dị, ai cũng không thể nào tưởng tượng ra được. Một đòn công kích mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể ứng phó được.
Thế nhưng, ngay khi tiếng nói của Lưu Toàn vừa vang lên. Lúc này, một tiếng vỗ tay từ trong phòng VIP đột nhiên vọng ra ngoài. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên, mang giầy tây, mặc áo vest, từ trong phòng bao bước ra.
“Ha ha ha, tốt, thật sự rất tốt! Đã lâu lắm rồi, mới có người dám đến đây gây sự với A Hổ tôi!”
Người này vừa bước ra, trong miệng đã phát ra một tiếng cười to. Đồng thời, mấy người Lưu Toàn cũng hiện ra dáng vẻ cực kỳ mừng rỡ, hướng về phía người đàn ông trung niên, mặt chữ điên hô lớn.
“Lão đại, là lão đại!”
“Anh Hổ, mau cứu em!”
Trong lúc đám người Lưu Toàn vẫn còn đang dùng ánh mắt cực kỳ thành tín, nhìn về phía lão đại của mình. Lúc này, âm thanh vô cùng lạnh nhạt của Trần Viễn đã vang lên, làm cho bầu không khí ở đây trở nên cực kỳ quỷ dị.
“Ồ, thì ra là anh?!”
Ngay sau đó, trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, người đàn ông trung niên giống như một đứa trẻ, lao chằm về phía Trần Viễn, khóc lớn một trận.
“Ân nhân, anh chính là ân nhân phải không? Tôi đã tìm anh rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được ân nhân ở đây! Ha ha ha!”
Chương 25 - Ai đánh ai?
“Cút!”
Bị một người đàn ông níu lấy chân mình. Hơn nữa, còn khóc lóc om sòm như một ả đàn bà bị bỏ rơi, trên người Trần Viễn nhât thời không thể nào nhịn được, da gà đều nổi hết cả lên. Ngay sau đó, anh vung chân đạp mạnh, đem A Hổ đá bay ra ngoài chừng vài thước.
Nhìn thấy lão đại của mình bị người khác đánh, đám đàn em của A Hổ đều rất tức giận. Chỉ có điều, ngoài việc chửi mắng, bọn họ lại chẳng dám xông lên ngăn cản Trần Viễn. Chỉ có Lưu Toàn là cực kỳ phẫn nộ. Ở trong mắt của hắn, A Hổ không chỉ là lão đại, còn là thần tượng mà hắn cực kỳ sùng bái.
Thế nên, nhìn thấy lão đại của mình quỳ xuống khóc lóc, còn bị người ta chán ghét đạp bay ra ngoài. Trong lòng Lưu Toàn cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nhân lúc Trần Viễn không có để ý, trực tiếp xông về phía anh, vung ra một quyền cực mạnh.
Thế nhưng, động tác này của Lưu Toàn đã để cho A Hổ thấy được. Ngay lập tức, một bàn tay vung đến, tát thẳng vào mặt của Lưu Toàn.
Bốp!
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi hả? Đây là người ơn của tôi, cậu cũng dám ra tay đánh người?”
Cái tát này của A Hổ rất mạnh, máu từ trong miệng của Lưu Toàn đều phụt cả ra ngoài. Thậm chí, một cái răng cửa của Lưu Toàn cũng bị đánh rơi xuống đất. Thế nhưng, trái ngược với thái độ hùng hổ dọa người của A Hổ. Lúc này, Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn về phía hắn.
Ngay lập tức, trái tim của A Hổ giống như bị thứ gì đó bóp chặt. Trong lòng hắn tỏ ra cực kỳ sợ hãi, vội vàng đạp mạnh lên khuỷu chân của Lưu Toàn. Sau đó, trong miệng liền không ngừng mắng.
“Chết tiệt, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả quỳ xuống, hướng với phía anh Viễn xin lỗi, ngay lập tức!”
Chỉ là, Trần Viễn cũng không muốn ở trước mặt nhiều người, nhìn lấy một đám lưu manh hướng về phía mình quỳ lạy. Thế nên, ngay khi đàm đán em của A Hổ trực tiếp quỳ xuống, Trần Viễn đã phất phất tay, nói ra.
“Được rồi, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Còn không đến mức để bọn họ quỳ lạy như thế. Hơn nữa, tôi bây giờ đã rời khỏi quân ngũ, đã không còn là Trần Viễn trước đây. Anh cũng không cần phải sợ tôi như vậy!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa tiến lại gần, vỗ vỗ vai A Hổ vài cái. Thế nhưng, ngoài sự mong đợi của mọi người, đại ca lừng danh trong giới giang hồ Tân Cảng, lại cực kỳ sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn cười một cách nịnh nọt.
“Nào có nào có, anh là người ơn của tôi. Bọn họ làm như vậy, chính là không nể mặt A Hổ tôi. Để bọn họ quỳ trước mặt anh, cũng là chuyện đương nhiên, cũng là chuyện đương nhiên.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của A Hổ không ngừng hướng về phía đám người Lưu Toàn ra hiệu. Cho đến lúc này, bọn họ cũng bắt đầu nhìn ra, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, dường như để cho lão đại của bọn họ hết sức kiêng kỵ.
Suy nghĩ một hồi, Lưu Toàn mặc dù cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng. Nhưng hắn vẫn quỳ xuống ở trước mặt của Trần Viễn. Sau đó, một đám đàn em ở phía sau cũng lập tức quỳ xuống, hô lớn.
“Là bọn em có mắt không tròng, là bọn em chọc đến anh. Xin anh hãy bỏ qua cho bọn em!”
Trái ngược với sự chờ đợi của A Hổ, sắc mặt của Trần Viễn lúc này có chút không vui. Anh hơi liếc mắt nhìn lấy A Hổ, sau đó vỗ nhẹ lên vai của hắn một cái.
“Những chuyện như thế này, tôi không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa. Về sau, anh nên quản tốt đàn em của anh một chút.”
Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp xoay người rời đi, để cho A Hổ một mặt kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng của anh. Ngay sau đó, như nhớ ra được chuyện gì, A Hổ mới gấp gáp chạy đuổi theo, còn liên tục hô lớn.
“Ân nhân, ân nhân! Anh hãy khoan đi đã. Hôm nay tôi có một vị khách quý, anh nhất định phải gặp mặt một lần mới được!”
Thế nhưng, bóng lưng của Trần Viễn đã đi khuất, chỉ để lại A Hổ một mặt phiền muộn, không có cách nào đuổi theo kịp.
“Lão đại, thằng nhóc đó là ai? Vì sao anh lại sợ hắn như vậy?”
Lúc này, Lưu Toàn cũng đã dẫn theo người đuổi theo phía sau của A Hổ. nhìn thấy vẻ mặt của A Hổ có chút buồn vô cớ, liền nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
Thế nhưng, lời nói của hắn vừa mới nói ra một bàn tay của A Hổ đã lần nữa vung tới, trực tiếp tát thẳng lên trên khuôn mặt của Lưu Toàn.
“Ngu xuẩn, vừa rồi nếu như không phải là tôi ra mặt, các cậu cho rằng các cậu còn có thể bình yên đứng ở nơi này để nói chuyện với tôi được sao? Từ nay về sau, tôi cấm các cậu đi ra ngoài sinh sự. Nhất là với người đó, cần phải biểu hiện tôn kính một chút. Chỉ bằng một chút thực lực của mấy cậu, cũng dám trêu chọc cậu ta, tôi thật sự không biết các cậu lấy đâu ra can đảm như vậy?”
A Hổ tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn lấy Lưu Toàn và đám đàn em của mình, liên tục dạy dỗ cho một trận. Ngay sau đó, ánh mắt của A Hổ liếc nhìn về phía ba gã đàn em đã từng gây sự với Trần Viễn, lạnh giọng nói ra.
“Tôi không cần biết là ai đã thuê các cậu làm việc này. Nhưng mà, trong ngày hôm nay, tôi cần các cậu đem hắn đến đây gặp tôi. Tôi muốn nhìn xem, ai lại to gan như vậy, còn dám đối phó với ân nhân của A Hổ tôi.”
Lời này, lập tức dọa cho ba gã đàn em sợ đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu hô to.
“Lão đại, là bọn em sai rồi, là bọn em sai rồi!”
“Hừ, cút đi!”
Nhìn theo bóng lưng của đám người A Hổ rời đi. Lúc này, Trần Viễn mới từ chỗ ẩn núp chậm rãi đi ra ngoài.
“Quả nhiên, là có người muốn đối phó với mình. Chỉ có điều, hắn đang chọc người không nên chọc, hừ!”
Nói ra lời này, trong ánh mắt của Trần Viễn không khỏi bắn ra hàn ý.
“Anh đang ở đâu? Tôi có viêc muốn gặp anh.”
Trở về nhà sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Viễn còn chưa kịp thay đổ ngủ liền nhận được tin nhắn của Tiêu Hân Hân gửi đến cho mình. Nhìn tin nhắn một hồi, Trần Viễn chỉ có thể thăm thẳm thở dài, rồi sau đó mang theo dép lê, rời khỏi phòng mình, đi đến trước phòng của Tiêu Hân Hân.
Lúc này, trong phòng của Tiêu Hân Hân vẫn còn để điện. Trần Viễn biết, Tiêu Hân Hân nhắn tin gọi mình đến phòng của cô, tuyệt đối không phải là việc tốt lành gì. Thế nhưng, anh đã quyết định. Kể từ lúc này, anh sẽ không thể nhường nhịn, để cho cô có thể ức hiệp mình nữa.
Cốc cốc!
“Vào đi!”
Âm thanh gõ cửa vang lên, going nói của Tiêu Hân Hân đã ở trong phòng nhẹ nhàng vọng ra ngoài. Trần Viễn tự mình hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy cửa bước đi vào. Thế nhưng, ngay khi anh định khép cửa phòng lại, thì ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân đã trừng trừng nhìn thẳng về phía anh.
“Tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!”
Trong lòng hơi khẽ giật, Trần Viễn hoàn toàn không biết Tiêu Hân Hân đang muốn mình phải giải thích chuyện gì. Nếu như là nói việc anh cố ý làm cho Trịnh Thiếu Kiệt tốn nhiều tiền như vậy, khiến cho Tiêu Hân Hân tức giận gọi anh đến đây chất vấn. Chuyện này, không phải nói rõ là Tiêu Hân Hân đã quá mức nhỏ nhen rồi hay sao.
Nhưng mà, sau khi lên tiếng nói chuyện, thấy Trần Viễn một mặt im lặng, không trả lời câu hỏi của mình. Sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì trở nên khó coi. Sau đó, cô gắt giọng nói với anh.
“Trần Viễn, tôi biết là anh không muốn ly hôn với tôi. Nhưng chuyện tôi với Thiếu Kiệt, cũng không phải là một người như anh có tư cách xen vào. Anh đừng nghĩ, mình vừa đạt được một chút thành tích, liền có thể muốn làm gì thì làm, lại còn sai người đến hành hung anh Thiếu Kiệt. Anh làm như vậy là có ý gì?”
Bị Tiêu Hân Hân lớn tiếng mắng cho một trận, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên ngơ ngác.
“Tôi, sai người đánh tên ngu ngốc đó?”
“Không phải anh, thì còn có thể là ai vào đây?”
Nhìn thấy bộ dáng giả vờ vô tội của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân càng thêm lớn hơn. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Trần Viễn lại đột nhiên vang lên. Anh hơi có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến cho mình. Vốn định không có bắt máy. Chỉ có điều, không biết vì sao, anh lại đem màn hình điện thoại gạt sang một bên để nghe. Ngay sau đó, một giọng nói đàn ông hết sức nịnh nọt, từ bên trong điện thoại vang lên.
“Lão đại của lão đại, vừa rồi bọn em đã giúp anh đánh tên Trịnh Thiếu Kiệt kia một trận. Hiện tại, hắn đã bị đánh đến nhập viện, ít nhất cũng phải vài ngày mới có thể xuất viện được. Anh xem, bọn em trừng trị hắn ta như vậy, anh có hài lòng hay không?”
Vì không để ý đến âm thanh ở trong điện thoại, nên Trần Viễn mở loa khá to. Giọng nói này không những để cho anh nghe được, mà ngay cả Tiêu Hân Hân cũng nghe đến vô cùng rõ ràng.
Đến lúc này, đừng nói là lên tiếng giải thích. Hiện tại, Trần Viễn cũng không biết mình phải minh oan cho mình như thế nào.
“Chuyện này… tôi…”
“Cút, từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một lần nào nữa!”
“Đừng… đừng đánh… đừng có đánh nữa.”
Bốp!
Bị đánh đến đầu óc choáng váng. Lúc này, ông chủ Bách rốt cuộc cũng nhịn không được, hướng về phía Trần Viễn giơ tay lên để đầu hàng. Chỉ là, ông ta vừa mới mở miệng ra nói chuyện, bàn tay của Trần Viễn đã không chút do dự vỗ xuống. Sau đó, Trần Viễn dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, nhìn lấy ông ta.
“Vừa rồi, ông mới kêu cái gì?”
Nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nổi giận đùng đùng. Chỉ có điều, đau nhức từ trên khuôn mặt truyền đến, để cho ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cố gắng mở miệng ra cười nói.
“Cậu Viễn, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, xin cậu đừng có đánh nữa.”
Thế nhưng, bởi vì khuôn mặt đã bị đánh đến sưng húp. Cho nên, nụ cười lúc này của ông chủ Bách so với mếu còn muốn khó xem hơn gấp trăm lần. May mắn, Trần Viễn cũng không muốn so đo với ông ta.
Anh vội vàng nhỏm người đứng dậy. Sau đó, trực tiếp đưa tay kéo ông chủ Bách từ phía dưới đất ngồi thẳng dậy. Hơn nữa, anh còn cố ý chỉnh lại quần áo trên người của ông ta, rồi mới mở miệng ra cười nói.
“Vừa rồi nếu như ông chủ đây đồng ý ngay từ đầu, thì tôi đâu cần phải phiền phức như vậy. Ông xem, đánh ông mà bàn tay tôi cũng muốn đỏ hết cả lên.”
Nhìn nhìn lấy bàn tay của Trần Viễn, lại nhìn nhìn lấy nụ cười trên mặt của anh. Không biết vì sao, trong lòng của ông chủ Bách lúc này chỉ muốn xông lên đánh người. Bất quá, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc. Hiện tại, ông ta đã biết rõ Trần Viễn không phải là kẻ có thể tùy tiện trêu chọc được. Chỉ bằng vào bản lĩnh đánh nhau vừa rồi, thì Trần Viễn cũng đã xứng đáng để cho ông ta nhìn bằng một con mắt khác.
Huống hồ, từ trên người của Trần Viễn còn để cho ông ta cảm nhận được một loại sát khí nhàn nhạt. Mà loại sát khí này, không phải hạng lưu manh bình thường nào cũng có thể có được. Ít nhất, trên tay của Trần Viễn đã có một vài nhân mạng. Từ những yếu tố này gọp lại, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi suy đoán, thân phận của Trần Viễn nhất định sẽ không đơn giản giống như bề ngoài của anh.
Một người như vậy, hoặc là diệt trừ, loại bỏ ngay từ đầu. Hoặc là thân thiện kết giao, đó mới là cách xử lý tốt nhất. Thế nên, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông chủ Bách liền đưa ra quyết định của mình. Ông ta muốn dùng chuyện hợp tác giữa Bách Gia và Tiêu Thị do Tiêu Hân Hân dẫn đầu, làm một cầu nối để cho thù hận của hai người nhanh chóng tan biến.
Nhận được bản hợp đồng từ trên tay của ông chủ Bách, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tươi tỉnh. Anh cầm lấy cổ tay của ông chủ Bách, liên tục lắc lư vài cái.
“Ông chủ Bách, cảm ơn về sự hợp tác của ông. Nếu có dịp, chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện sau. Còn bây giờ, tôi xin phép được về trước.”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong lòng của ông chủ Bách không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mà đám nhân viên bảo vệ lúc này cũng phục hồi lại được tinh thần, đưa ánh mắt nhìn lấy “thi thể” của hai tên vệ sĩ vẫn còn đang nằm bất động dưới đất.
“Bà chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn tất. Cô đã cảm thấy hài lòng hay… chưa?”
Cầm theo bản hợp đồng trở về công ty, Trần Viễn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Anh cũng không gọi điện trước cho Tiêu Hân Hân, mà trực tiếp chạy đến văn phòng làm việc của cô để khoe chiến tích. Chỉ có điều, lúc nhìn thấy trong phòng của cô còn có một người đàn ông khác, hai người đang ngồi trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, trên bàn làm việc của Tiêu Hân Hân còn đặt một bó hoa hồng cực to. Nhất thời, sắc mặt của anh không khỏi trầm xuống.
Mà lúc này, Tiêu Hân Hân nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xông vào phòng làm việc của mình, vẻ mặt của cô cũng lộ ra mấy phần bất mãn. Chỉ có điều, nhớ đến sự việc xảy ra lúc trưa, cô cũng không có trực tiếp phát ra lửa giận.
Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt là tỏ ý mỉm cười, hướng về phía Trần Viễn gật đầu chào hỏi.
“Xin lỗi, thật là ngại quá! Hôm nay tôi đang muốn mời Hân Hân ra ngoài ăn tối, không nghĩ đến lại gặp anh ở đây. Nếu như anh không ngại, có thể đi cùng với bọn tôi, đến khách sạn Diamon để dùng cơm. Tôi nghe nói, món ăn ở đó rất tuyệt vời. Hơn nữa, giá cả cũng rất phải chăng. Thế nào, anh có muốn đi hay không?”
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt đang nói chuyện với Trần Viễn rất khách khí, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề che giấu đi sự khiêu khích, khiến Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận. Trong lòng anh nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đấm cho tên này một trận.
Chỉ có điều, lúc này đang ở trước mặt của Tiêu Hân hân, Trần Viễn cũng không muốn gây xung đột với Trịnh Thiếu Kiệt. Suy nghĩ một hồi, anh tự mình đi tới trước mặt của Tiêu Hân Hân, cầm lấy ra bản hợp đồng, đặt ở trên mặt bàn.
“Hân Hân, đây là hợp đồng với công ty Bách Gia, tôi đã giúp cô ký kết hoàn tất.”
Lúc đầu, nhìn thấy thái độ vô lễ của Trần Viễn đối với Trịnh Thiếu Kiệt, khiến cho Tiêu Hân Hân cảm thấy khó chịu, muốn lên tiếng dạy dỗ cho anh vài câu. Nhưng khi nhìn thấy bản hợp đồng mà cô đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng vẫn không có cách nào có thể hoàn thành được đặt ngay trước mặt. Nhất thời, ánh mắt của Tiêu Hân Hân hơi có chút kinh ngạc, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn một hồi.
“Anh… anh làm sao có thể làm được?”
“Đánh phục!”
Đương nhiên, những lời này Trần Viễn chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng mà thôi. Anh cũng không dám đem toàn bộ sự thật nói với Tiêu Hân Hân. Khẽ nhún vai, Trần Viễn giả vờ lắc đầu nói.
“Việc này cô cũng không cần phải biết. Dù sao, hợp đồng này đã hoàn tất. Có phải, cô cũng nên thưởng cho tôi một chút gì không?”
Những lời này là Trần Viễn cố ý nói ra ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt. Thậm chí, anh còn giả vờ nháy nháy mắt, như muốn ra hiệu ngầm với Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, Tiêu Hân Hân tuyệt đối sẽ không phối hợp với anh để diễn xuất ở trước mặt tình nhân của mình. Thế nên, mặt của cô lúc này liền trở nên lạnh xuống. Sau đó, cô dùng một giọng nói cực kỳ cứng nhắc, nói ra.
“Chuyện giành được hợp đồng là một việc lớn. Sau khi có quyết định của ban giám đốc, tôi sẽ tự mình phát ra phần thưởng cho anh.”
“Hì hì, vậy tối nay, em có thể…”
“Im miệng!”
Trong lúc Trần Viễn đang muốn làm mặt dày, biểu hiện tình cảm thân mật của mình với Tiêu Hân Hân ở trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt, thì âm thanh bất mãn của Tiêu Hân Hân đã vang lên, khiến cho nụ cười trên mặt của anh không khỏi cứng đờ.
Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân quay sang, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra.
“Anh Kiệt, anh đi xuống dưới lầu trước đi. Em thu xếp một chút công việc, sẽ theo anh xuống sau.”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân dám ở ngay trước mặt của mình xưng hô thân mật như vậy với một người đàn ông khác, tức thì trong lòng của Trần Viễn không khỏi cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Thế nhưng, nhìn ra được ánh mắt tràn đầy trêu tức của Trịnh Thiếu Kiệt nhìn về phía mình, Trần Viễn không khỏi hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, Trịnh Thiếu Kiệt cũng xoay người rời đi.
Mà lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đã trở nên cực kỳ khó chịu, nhìn lấy Trần Viễn.
“Anh đừng tưởng rằng việc mình có thể giành lấy được hợp đồng từ công ty Bách Gia, thì có thể tùy tiện muốn nói gì cũng được. Anh nên nhớ, nếu như không phải do anh gây sự trước, thì hợp đồng đó cũng không cần đến phiên anh ra tay.”
Bị Tiêu Hân Hân trách mắng một trận. Thế nhưng, lần này Trần Viễn cũng không có phẫn nộ. Ngược lại, anh cực kỳ vui vẻ cười nói.
“Bà chủ, tôi cũng chỉ đòi hỏi một chút tiền thưởng bình thường thôi, cũng không phải đưa ra yêu cầu gì quá mức quá đáng. Cô tức giận như vậy, không phải là đang hiểu nhầm gì đó rồi chứ?”
“Anh…”
Lần này, bị lời nói của Trần Viễn chọc tức, lại không thể nào phản bác được. Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng buồn bực, khó chịu. Thế nhưng, những gì Trần Viễn vừa nói, cô thật sự không có cách nào nói cho rõ ràng. Chẳng lẽ, cô lại nói rằng, anh ta là đang cố ý hay sao?
Tất nhiên, thực chất trong lòng Trần Viễn là đang cố ý. Chỉ có điều, anh cũng không có ngu ngốc đến mức đứng ra giải thích một cách rõ ràng. Đợi cho Tiêu Hân Hân tức giận rời đi, anh cũng bắt đầu chậm rãi theo ở phía sau của cô.
“Anh đi theo tôi làm gì? Hôm nay tôi không cần anh phải đưa về nhà, anh có thể về trước được rồi!”
Nhìn thấy Trần Viễn bám theo phía sau, Tiêu Hân Hân dừng lại bước chân, hướng về phía anh lên tiếng chất vấn.
Lúc này, Trần Viễn lại cực kỳ thản nhiên, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt đang đứng bên cạnh chiếc xe ô tô của mình, nhún nhún vai nói ra.
“Vừa rồi, chẳng phải anh ta nói muốn mời tôi ăn tối ở trong khách sạn Dia gì gì đó hay sao? Hiên tại, tôi cảm thấy rất đói bụng, tôi muốn đi theo hai người ăn tối có được không?”
Chương 22 - Khách quý
Ở trong phòng VIP của khách sạn, Trịnh Thiếu Kiệt ngồi ở vị trí trung tâm, ngay đầu bàn tiệc. Mà Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân thì ngồi đối diện với nhau. Thế nhưng, trên mặt của ba người lúc này đều có biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
Trong khi Trần Viễn thản nhiên đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng phát ra mấy câu cảm thán như người nhà quê mới lần đầu lên thành phố. Còn Tiêu Hân Hân thì một mặt nghiêm túc, im lặng không nói lời nào.
Chỉ có Trịnh Thiếu Kiệt ngoài miệng niềm nở vui cười, nhưng trong lòng lại đang vô cùng buồn bực, khó chịu.
Thực chất, vừa rồi hắn chỉ nói ra mấy câu khách sáo, ý định trêu tức Trần Viễn mà thôi. Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến, Trần Viễn thật sự không biết xấu hổ, còn muốn đi theo hai người cùng ăn ở trong khách sạn.
Lúc này, sau khi ngồi vào chỗ ngồi của mình, Trịnh Thiếu Kiệt mới nhìn về phía Tiêu Hân Hân, mỉm cười nói.
“Hân Hân, anh biết là em rất thích ăn món tôm hùm. Thế nên, trước khi đến đây anh đã dặn dò đầu bếp, chuẩn bị cho em một phần tôm hùm Alaska. Anh nghe nói, tôm hùm ở đây được nhập khẩu trực tiếp bằng máy bay về trong hai mươi tư giờ. Vì vậy, mùi vị của nó vẫn còn rất tươi mới. Lát nữa, sau khi nếm thử anh nghĩ là em nhất định sẽ rất ưa thích.”
Giống như khoe khoang về sự hào phóng của mình, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt biểu lộ hết sức chân thành.
“Anh Viễn, thành thật xin lỗi. Vừa rồi tôi cũng không nghĩ anh sẽ theo chúng tôi đến đây để dự tiệc. Thế nên, tôi cũng không có đặt trước phần ăn của anh. Nhưng anh có thể yên tâm, nhà hàng này phục vụ khá nhanh. Anh có thể từ từ gọi thêm vài món. Riêng về phần chi phí, thì anh không cần quá lo lắng. Buổi tiệc này, coi như là tôi đãi anh.”
Nghe Trịnh Thiếu Kiệt nói ra lời này, trong lòng Trần Viễn không khỏi thầm mắng một tiếng giả dối. Nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
“Vậy thì cảm ơn! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn ở trong nhà hàng sang trọng như vậy. Không biết, món ăn ở đây có khác gì so với bán ở bên ngoài vỉa hè hay không?”
Nghe được lời này, sắc mặt của nhân viên phục vụ không khỏi đen như đít nồi. Mà Trịnh Thiếu Kiệt thì cười lớn một tiếng, sau đó hướng về phía phục vụ, rút ra một tờ đô la trị giá 100$.
“Xin lỗi, anh bạn đây của tôi thật sự là lần đầu đến ăn ở nhà hàng. Thế nên, anh ta có hơi vô lễ. Đây là tiền thưởng, hy vọng cô bỏ qua cho!”
“Vâng, không có gì, không có gì đâu ạ!”
Nhân viên phục vụ thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, trên mặt tức thì cười tươi như nở hoa. Trong khi đó, ánh mắt của Tiêu Hân Hân thì không khỏi liếc về phía Trần Viễn, ý định cánh cáo, để anh không nên tiếp tục làm cô mất mặt.
Chỉ có điều, Trần Viễn giống như là không có nhìn thấy. Mặc dù anh biết rất rõ Trịnh Thiếu Kiệt đang cố ý mượn cơ hội để bôi xấu mình, nhưng tâm trí của anh hiện tại đang tập trung nhìn vào bảng giá của mấy thực đơn ở trong nhà hàng. Quả thật, giá mỗi phần ăn ở đây cực đắt. Một phần thức ăn bình thường, ở bên ngoài chỉ tầm vài chục đến vài trăm ngàn. Thì ở đây, mỗi thứ đều có giá hơn vài chục đô, thậm chí là đến cả trăm đô.
Bất quá, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất mãn. Với mấy món này, anh làm sao có thể đem Trịnh Thiếu Kiệt làm thịt một bữa. Dù sao, người ta đã dám ở trước mặt hẹn hò với vợ của mình, anh cũng không thể trơ mắt làm ngơ, mà không cho chút hành động đáp trả nào. Đây thật sự không phải phong cách của anh.
Nhưng khi lật sang một trang cuối cùng. Mặc dù phía trên chỉ ghi có vài món ăn đơn giản, nhưng bảng giá mà nhà hàng in lên đó, lại làm cho hai mắt của Trần Viễn tức thì tỏa sáng.
“Đây, chính là nó!”
Trong lòng thầm hô lên một tiếng. Ngay sau đó, Trần Viễn không một chút do dự, đặt tay lên mấy món ăn đắt nhất ở trong nhà hàng, hô lớn.
“Tôi muốn gọi món này, món này, thêm cả món này nữa.”
Nhìn thấy Trần Viễn liên tiếp gọi ra những món ăn đắt tiền như vậy, ánh mắt của nhân viên phục vụ không khỏi lo lắng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Đồng thời, trong lòng của cô cũng tràn đầy khinh bỉ, tỏ rõ sự khinh thường đối với Trần Viễn. Xem như cô đã nhìn ra được, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chực, còn Trịnh Thiếu Kiệt mới là người mời khách.
Chỉ có điều, cái tên Trần Viễn này thật sự không biết điều, đã đi ăn chực còn lớn lối như vậy, chỉ gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, một lần còn gọi ra với số lượng rất nhiều.
Chính vì thế, trước khi ghi lại thực đơn, nhân viên phục vụ của nhà hàng không khỏi hướng mắt nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt, tỏ ý muốn hỏi thăm, không biết có nên gọi món hay không.
Tất nhiên, trong lòng Trịnh Thiếu Kiệt lúc này cũng đang rỉ máu. Mặc dù, mấy món ăn này hắn cũng không phải là không trả nổi. Chỉ có điều, một lần gọi ra nhiều món như vậy, hơn nữa tất cả đều là mặt hàng xa xỉ. Cho dù nhà hắn có chút điều kiện, nhưng chỉ vì một buổi tiệc tối, tự mình tiêu tốn nhiều đến như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy không đáng.
Thế nhưng, ngay ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, Trịnh Thiếu Kiệt cũng không muốn để cho mình mất mặt. Ngay khi ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn đến, hắn liền nhẹ nhàng gật đầu, xem như là đồng ý.
“A, đúng rồi. Vừa rồi chỉ là phần ăn, còn thiếu đồ uống. Anh bạn, bây giờ tôi muốn gọi thêm một phần đồ uống, chắc là anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Thấy Trịnh Thiếu Kiệt đã chấp nhận mấy món mình gọi, Trần Viễn lúc này cũng nhân cơ hội, gọi thêm cho mình một phần thức uống. Lần này, Tiêu Hân Hân đột nhiên đứng dậy, hơi đập nhẹ bàn một cái.
“Trần Viễn, tôi thấy đã đủ rồi đấy!”
Đột nhiên nhìn thấy Tiêu Hân Hân phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi hoảng hốt. Mà ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt, lúc này đã lộ ra không ít ý cười.
“Hân Hân, không có việc gì đâu. Chỉ là gọi thêm một chút đồ uống mà thôi, nhiêu đó anh vẫn trả được.”
Lần nữa nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt cực kỳ hào sảng đồng ý, sắc mặt của nhân viên phục vụ càng thêm tươi sảng. Chỉ có điều, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn, lại càng tăng thêm mấy phần chán ghét, khinh thường.
Thế nhưng, trong lòng Trần Viễn lúc này lại cực kỳ đắc ý. Anh mặc dù biết rõ hành động vừa rồi của mình đã khiến cho Tiêu Hân Hân bất mãn. Nhưng anh cũng không sợ. Dù sao, lời là từ miệng của Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Anh chẳng qua chỉ là thuận theo ý của hắn ta mà thôi.
“Trần Viễn, anh làm như vậy là có ý gì? Anh rõ ràng là đang cố ý, muốn làm khó giới Thiếu Kiệt có phải không?”
Sau khi Trịnh Thiếu Kiệt đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cần phải ra ngoài. Lúc này, Tiêu Hân Hân đứng thẳng người dậy, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn nói ra.
Trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức buồn bực. Rõ ràng, Tiêu Hân Hân đang làm sai trước, làm sao cô ta lại chuyển sang trách cứ anh rồi?
“Thế nào, cô sót tiền của hắn ta thật sao? Vậy thì, bữa tiệc tối nay cứ để tôi trả được rồi. Dù sao, trong tài khoản của tôi vẫn còn ít tiền. Hơn nữa, dự án lần này còn có thưởng lớn. Tôi nghĩ, góp lại nhiêu đó, cũng đủ giúp cho bạn trai của cô trả nợ rồi chứ?”
“Anh…”
Nghe giọng điệu tràn đầy mỉa mai của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân không khỏi nghiến chặt răng, lần nữa trừng mắt nhìn về phía anh.
“À, mà tôi quên mất! Cô còn chưa giải thích cho tôi biết, vì sao cô lại phối hợp với em gái cô, gãi bẫy tôi ở khách sạn. Cô đừng nói là, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến cô. Nếu không, vì sao cô lại gọi điện thoại cho tôi, đến đó gặp gỡ bạn cô?”
Trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện mới diễn ra sáng nay, Trần Viễn tức thì dùng giọng chất vấn, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hân Hân.
Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lại cực kỳ bình tĩnh, đáp lại.
“Việc nay, thật sự không có liên quan gì đến tôi. Thế nhưng, trong này cũng có một phần trách nhiệm của tôi. Chỉ có điều, anh có thể yên tâm. Toàn bộ bằng chứng sáng nay, đều đã được tôi thu giữ lại. Chỉ cần anh không gây chuyện rắc rối, tôi sẽ đem nó trả lại cho anh.”
“Hừ, có ma quỷ mới tin cô.”
Trong lòng thầm mắng một câu, Trần Viễn cũng không tiếp tục với đề tài vừa rồi. Mà lúc này, cửa phòng cũng từ tử mở ra, Trịnh Thiếu Kiệt hơi có vẻ vội vàng, bước vào vị trí chỗ ngồi của mình.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi có một người bạn gọi điện thoại đến. Anh ta nói có một vị khách quý đang dùng cơm ở phòng bên, thế nên anh phải ra ngoài để tiếp đãi một chút.”
Mặc dù trong miệng nói lời xin lỗi, nhưng nhìn bộ dáng của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này, Trần Viễn làm sao không biết là hắn lại đang chuẩn bị khoe khoang.
“À, đúng rồi! Hân Hân, em có biết chủ tịch của tập đoàn Thành Phát hay không? Nghe nói, ông ấy đang có một dự án lớn, muốn đầu tư vào thị trường trong nước. Vùa rồi, anh cùng với bạn của anh đi gặp vị chủ tịch này. Nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn em đến đó để ra mắt.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, Trịnh Thiếu Kiệt lại lần nữa hướng về phía Tiêu Hân Hân, cực kỳ đắc ý nói ra. Lúc này, nhân viên phục vụ của nhà hàng cũng vừa vặn vào đến.
“Quý khách, đồ ăn của quý khách đã được đưa lên. Xin chúc quý khách dùng bữa thật là ngon miệng!”
Chương 23 - Đừng nên lãng phí
“Cái gì? Tôi… tôi gọi rượu lên khi nào?”
Trong lúc buổi tiệc đang diễn ra một cách lặng lẽ, khi thấy nhân viên của nhà hàng đưa lên một chai rượu vang Macallan 1972, có giá hơn ba chục ngàn đô. Tức thì, Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi nhảy dựng lên, chỉ tay về phía nhân viên phục vụ quát lớn.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Hân Hân cũng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn. Mặc dù cô không biết tại sao vừa nhìn thấy chai rượu này được đưa tới, thái độ của Trịnh Thiếu Kiệt lại biến hóa lớn như vậy. Nhưng cô cũng có thể suy đoán được, việc này nhất định là có liên quan đến Trần Viễn.
“Thưa quý khách, vừa rồi bạn của quý khách có gọi một chai rượu vang. Hơn nữa, anh ta còn nói là loại rượu đắt nhất. Thế nên, nhà hàng chúng tôi mới đem lên loại rượu này. Đây chính là một trong những thương hiệu nổi tiếng thế giới. Hiện tại, bên trong nhà hàng cũng chỉ còn lại một chai duy nhất.”
Nữ nhân viên phục vụ lúc này cũng có chút khóc cười không xong. Cô đã nhìn ra được, vị khách quý này hoàn toàn không có ý định gọi chai rượu vang đắt tiền ra uống. Chỉ có điều, theo quy định của nhà hàng, đồ ăn thức uống một khi đã được đưa lên, thì sẽ không có thu hồi.
Thế nên, ánh mắt của cô có chút khó khăn, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt. Mà Trịnh Thiếu Kiệt cũng dùng một loại ánh mắt giống như giết người, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Mặc dù Trịnh Thiếu Kiệt có thể thanh toán hóa đơn vài ngàn đô để mời Tiêu Hân Hân ăn cơm. Nhưng một lần dùng đến mấy chục ngàn đô, chỉ để uống một chai rượu vang, đây là điều mà Trịnh Thiếu Kiệt không thể nào chịu đựng được. Dù sao, bản thân của hắn cũng không giàu đến mức đó.
“Thế nào, giá của chai rượu này có phải là rất đắt, đúng không?”
Lúc này, Tiêu Hân Hân đã đứng dậy, đi về phía nhân viên phục vụ của nhà hàng. Cô hơi thấp giọng để hỏi thăm.
“Vâng, chai rượu này được nhà hàng định giá là ba mươi lăm ngàn đô. Cộng thêm số thức ăn mà quý khách vừa gọi, thì tổng chi phí đã hơn ba mươi tám ngàn.”
Nghe được nhân viên phục vụ hồi đáp, lần này sắc mặt của Tiêu Hân Hân cũng dần dần trở nên khó coi. Một bữa ăn hao phí hơn mấy chục ngàn đô, tương đương với cả trăm triệu đồng. Chuyện này, thật sự để cô không khỏi trợn trừng hai mắt, nhìn lấy Trần Viễn không thôi.
“Này, mấy người nhìn tôi như vậy làm gì? Rõ ràng anh ta đã nói là mời tôi ăn tối. Hơn nữa, anh ta còn đồng ý để tôi gọi rượu. Chuyện này, không thể nào đổ lỗi cho tôi được. Chính anh ta muốn thế còn gì?”
Trần Viễn làm ra bộ mặt vô tội, nhìn về phía Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt nhún nhún vai. Giống như, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
“Thiếu Kiệt, nếu như anh không muốn uống rượu. Hay là, chúng ta đem nó trả lại đi. Dù sao, em cũng không uống được loại rượu này.”
Thấy tình huống không thể nào vãn hồi được, Tiêu Hân Hân chỉ có thể nhẹ giọng, nhìn về phía Trịnh Thiếu Kiệt nói ra. Nghe được lời này, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt nhất thời có chút mừng rỡ.
Chỉ có điều, ngay sau đó âm thanh của nhân viên phục vụ đã cực kỳ không vui vang lên.
“Xin lỗi quý khách, bởi vì nhà hàng có quy định, loại rượu này một khi mang ra, sẽ không thể nào thu hồi lại được. Thế nên, nếu như quý khách không uống, có thể đóng gói mang về. Hơn nữa, phòng bên cạnh cũng có một vị khách quý muốn uống rượu này. Nếu như quý khách cảm thấy không tiện, có thể liên hệ với họ. Hy vọng là họ có thể đồng ý thanh toán giúp quý khách chai rượu này.”
Mấy lời cuối cùng là nhân viên phục vụ muốn nhắc nhở Trịnh Thiếu Kiệt. Dù sao, vừa rồi nhìn thấy Trịnh Thiếu Kiệt hào phóng như vậy, vừa ra tay chính là vài trăm đô tiền bo. Thế nên, trong lòng của cô vẫn có một chút cảm kích đối với anh.
Chỉ có điều, sắc mặt của Trịnh Thiếu Kiệt lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi. Hắn làm sao không biết được, nhân viên phục vụ là có ý tốt muốn giúp mình. Thế nhưng, ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân, hắn cũng không có mặt mũi đi làm những chuyện như vậy.
“Được rồi, chỉ là mấy chục ngàn đô mà thôi. Bữa ăn này, tôi vẫn có thể thanh toán được. Anh Viễn, lần sau nếu như anh có muốn uống rượu ngon, có thể trực tiếp nói với tôi trước. Mấy chục ngàn đối với tôi, cũng không có gì to tát. Thế nhưng, anh làm như vậy, có khiến tôi hơi cảm thấy thất vọng.”
Mặc dù bên ngoài vẻ mặt Trịnh Thiếu Kiệt đang cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng trong lòng, lúc này hắn chỉ muốn đem Trần Viễn trực tiếp bóp chết. Chỉ có điều, mấy câu nói này của hắn vẫn rất có tác dụng.
Lúc nay, Tiêu Hân Hân liếc mắt nhìn lấy Trần Viễn. Sau đó, cô mới sang Trịnh Thiếu Kiệt, cực kỳ thẳng thắn nói ra.
“Anh Thiếu Kiệt, hóa đơn này anh cứ chia đôi đi. Em không muốn một bữa ăn tối, lại làm cho anh tiêu tốn nhiều tiền như vậy.”
Thật tình, lời đề nghị này của Tiêu Hân Hân cực kỳ phù hợp với tâm tính của Trịnh Thiếu Kiệt. Nhưng mà, hắn cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt, để bày tỏ thái độ của mình đối với Tiêu Hân Hân.
Thế nên, trước khi Tiêu Hân Hân muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện, Trịnh Thiếu Kiệt đã trực tiếp rút ra thẻ ngân hàng của mình, đưa cho nhân viên phục vụ của nhà hàng.
“Không cần, nếu như anh nói là bữa ăn tôi này do anh mời, thì anh sẽ tự thanh toán toàn bộ. Em cũng không cần lo lắng cho anh. Đối với anh, mấy chục ngàn này chẳng đáng là gì.”
Thấy Trịnh Thiếu Kiệt hành động dứt khoát như vậy, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào để tiếp tục. Cô đành gật đầu, rồi trở lại vị trí chỗ ngồi của mình. Thế nhưng, buổi ăn tối hôm nay, bầu không khí đã chẳng còn mấy mặn mà.
“Hân Hân, anh thấy chúng ta ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Hay là, anh chở em ra ngoài đi dạo một vòng có được không?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân cũng không mấy hào hứng với thức ăn trên bàn, Trịnh Thiếu Kiệt liền mở miệng đưa ra đề nghị. Thế nhưng, Trần Viễn đã đứng dậy trước, nhìn lấy hai người nói ra.
“Này này, chúng ta còn chưa có ăn hết, đừng nên lãng phí như vậy có được không? Anh bạn, chai rượu này anh không uống nữa đúng không? Vậy thì tôi sẽ đóng gói mang về. Dù sao, thứ này đắt tiền như vậy, bỏ phí thì thật đáng tiếc. Chậc chậc, còn món trứng cá muối này nữa. Mặc dù mùi vị cũng chẳng ra gì, nhưng mỗi viên đều có giá trị không nhỏ, để lại thì quá phung phí.”
Sau khi nói xong, Trần Viễn cũng mặc kệ ánh mắt hình như viên đạn của Tiêu Hân Hân và Trịnh Thiếu Kiệt đang nhìn về phía mình. Anh đứng dậy, đi ra ngoài gọi lấy nhân viên phục vụ.
“Người đẹp, giúp tôi gói lại tất cả những thứ này. Tôi muốn đem toàn bộ đều mang đi về.”
Nhìn thấy một bàn thức ăn xa xỉ, đang bị Trần Viễn gom lại một chỗ, sau đó cho vào một cái túi ni lông thật lớn. Nhất thời, hai mắt của nữ nhân viên phục vụ không khỏi trợn tròn. Cô thật sự không nghĩ đến, người như Trần Viễn lại có da mặt dày đến như vậy. Đã đến đây để ăn chực, gọi ra những món đắt tiền. Hơn nữa, anh ta còn muốn đồ ăn gói về. Đây là loại người gì chứ?
Mặc dù không biết trong lòng của nữ nhân viên phục vụ đang liên tục mắng mình. Nhưng nhìn thấy cô cứ đứng ngây ra một chỗ, Trần Viễn không khỏi hối thúc.
“Này, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Giúp tôi đóng gói chai rượu này mang về đi. Đây là chai rượu có giá tới mấy chục ngàn đô, nếu như để bỏ phí thì tiếc lắm đó!”
Lúc này, rốt cuộc Tiêu Hân Hân cũng không thể nào có thể nhẫn nhịn được nữa. Cô trực tiếp đập tay lên bàn, rồi đứng thẳng người dậy, quát lớn.
“Trần Viễn!”
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn chỉ hơi ngừng lại một chút. Sau đó, anh còn nheo mắt, nhìn về phía cô mỉm cười.
“Bà xã, chẳng phải em rất thích ăn đồ hải sản hay sao? Trong này ngoài món tôm hùm Alaska, còn có bào ngư, vi cả. Tất cả đều là thứ bổ, hôm nay không ăn hết, ngày mai chúng ta có thể hâm lại ăn sau cũng được nha. Hơn nữa, còn có…”
“Im miệng! Tôi không quen biết loại người như anh!”
Nghe Trần Viễn luyên thuyên một hồi, Tiêu Hân Hân rốt cuộc nhẫn nhịn không được. Cô quát lên một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng ăn. Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt cũng liếc sang, nhìn lấy Trần Viễn mỉm cười.
“Xin lỗi, bây giờ tôi phải chở vợ anh đi khách sạn. Nếu có hứng thú, tôi sẽ thuê cho anh một phòng sát bên.”
Lời này Trịnh Thiếu Kiệt nói rất nhỏ, chỉ đủ để một mình Trần Viễn có thể nghe thấy. Nhất thời, nắm tay của Trần Viễn không khỏi siết chặt, rất muốn đem bộ mặt giả tạo này của hắn đánh cho một trận. Chỉ có điều, nghĩ đến Tiêu Hân Hân vẫn còn ở đây, anh chỉ có thể nhịn xuống. Sau đó, anh cũng đáp lại bằng một giọng mỉa mai.
“Vậy thì tôi rất cảm ơn. Thế nhưng, vợ tôi vừa mới tới tháng. Anh thật sự muốn, trải nghiệm cảm giác lần đầu với cô ấy thật sao?”
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang muốn trêu chọc mình, nhưng Trịnh Thiếu Kiệt vẫn nhịn không được, buông ra một câu chửi tục. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
“Chuyện hôm nay, vẫn còn chưa xong đâu. Phía bên ngoài, có mấy người bạn của tôi. Bọn họ, đối với anh cảm thấy vô cùng hứng thú. Hy vọng, đến lúc đó anh có thể lành lặn rời khỏi chỗ này.”
Để lại một câu uy hiếp, Trịnh Thiếu Kiệt vô cùng đắc ý, trực tiếp rời khỏi phòng ăn, đi đến gặp Tiêu Hân Hân đang chờ đợi ở dưới nhà xe. Trong khi đó, sau khi nhìn theo bóng lưng của Trịnh Thiếu Kiệt rời đi, nụ cười của Trần Viễn cũng dần dần thu hồi lại. Đồng thời, trong ánh mắt của anh lộ ra một tia sát khí.
“Tốt nhất, là mày đừng làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu không, kết cục của mày nhất định sẽ rất bi thảm.”
Chương 24 - Ân nhân
“Này, anh kia? Anh không có mắt hả? Làm sao lại đụng vào người của chúng tôi?”
Từ trong phòng ăn bước ra, Trần Viễn còn chưa đi được bao xa. Đột nhiên, một nhóm ba người ồn ào đi tới. Ngay sau đó, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước chân bỗng dưng loạng choáng, đụng về phía người của Trần Viễn.
Trong lúc Trần Viễn vẫn còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thì một gã đàn ông cao to khác đã ầm ầm lao tới, hướng về phía Trần Viễn chỉ tay, quát lớn.
Nhìn thấy bộ dáng của mấy người này, lại nhớ đến câu nói uy hiếp của Trịnh Thiếu Kiệt trước lúc rời đi. Nhất thời, mí mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại. Sau đó, anh dùng giọng nói hết sức thản nhiên, nhìn lấy ba người đang đứng diễn trò ở trước mặt mình.
“Ba người các anh tốt nhất là nên cút đi, trước khi tôi kịp nổi nóng, cho mỗi người các anh một đấm!”
“Mày nói cái gì?”
“Thằng này, mày muốn chết?!”
Cả ba gã đàn ông to lớn đều trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Trần Viễn. Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng lộ ra một chút sợ hãi nào. Ngược lại, anh còn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai. Sau đó, dùng biểu lộ hết sức khinh thường, nhìn về phía ba người bọn họ.
“Thế nào? Lỗ tai mấy người bị điếc hết cả rồi sao? Cút đi, ông đây không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với các người.”
Trần Viễn thật sự rất khinh thường đám lưu manh này. Đừng nhìn bọn họ cao to vạm vỡ, bộ dáng dữ tợn như vậy thì liền có thể hù sợ được anh. Chỉ cần anh muốn, thì dùng vài cái nắm đấm, là có thể đem ba tên này giải quyết triệt để.
Tất nhiên, Trịnh Thiếu Kiệt cũng chưa từng thấy Trần Viễn đánh nhau bao giờ. Hắn nghe Trần Viễn phách lối như vậy, lại dám cùng với đám lưu manh gây sự. Nhất thời, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi mừng thầm. Đồng thời, hắn đối với Trần Viễn càng thêm hạ thấp vài bậc.
“Ngu xuẩn, dám động đến người của Hổ ca. Xem ra, tên này thật sự là muốn bị đánh chết rồi.”
Thế nhưng, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu của Trịnh Thiếu Kiệt. Một gã đàn ông cao lớn bất ngờ lao đến, hướng về phía Trần Viễn để tung ra nắm đấm của mình. Trịnh Thiếu Kiệt còn chưa kịp vui mừng nhìn thấy cảnh tượng Trần Viễn bị đánh đập tàn nhẫn, thì một bàn tay đã vung tới, trực tiếp đem tên lưu manh kia đánh bay ra ngoài, đập về phía vách tường bên cạnh.
Ầm!
“Mẹ kiếp, là thằng nào chán sống rồi hả? Dám đến địa bản của Hổ ca để gây sự?”
Từ trong phòng VIP bên cạnh, một gã đàn ông đầu trọc, với một vết sẹo dài khoảng chừng ba cetimet ở trên mí mắt bên phải tỏ ra vô cùng tức giận, từ trong phòng bao nhảy thẳng ra ngoài, quát lên một trận.
Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc này xuất hiện, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt liền trở nên bừng sáng. Mà hai tên lưu manh còn lại, lúc này cũng mừng rỡ hô lên.
“Anh Đao Nhỏ, là thằng này. Là nó đã đánh người của chúng ta. Hơn nữa, nó còn vô cùng phách lối, nói Hổ ca là ai, nó cũng chẳng cần phải biết!”
Bốp!
Tên lưu manh vừa mới hớn hở mở miệng lên tiếng tố cáo, bàn tay của gã đầu trọc đã vung đến, trực tiếp tát thẳng lên mặt của hắn.
“Mẹ kiếp, tên của anh Hổ mà mày cũng dám gọi thẳng ra như vậy sao? Cút!”
Đem tên đàn em đạp bay ra ngoài, ánh mắt của Lưu Toàn lúc này mới nhìn về phía Trần Viễn. Trong con ngươi của hắn, còn lộ ra mấy phần lãnh ý.
“Là mày, đã đánh người của tao, có đúng vậy không?”
Thấy gã mặt sẹo vừa xuất hiện đã không cần phân rõ lý lẽ, còn trợn mắt nhìn về phía mình, trong lòng Trần Viễn âm thầm cười lạnh. Đồng thời, anh cũng vô cùng thản nhiên, gật đầu đáp lại.
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì sẽ thế nào?”
“Mẹ kiếp, mày đang giỡn mặt với ông à?”
Bị Trần Viễn trêu chọc, vẻ mặt của gã đầu trọc không khỏi trở nên tức giận. Ngay sau đó, hắn tung ra một nắm đấm, hướng về phía Trần Viễn để nói chuyện. Đối với hành động này của Lưu Toàn, Trần Viễn đã sớm đoán biết từ trước. Anh rất bình tĩnh, nhìn lấy hắn, mở miệng ra cười.
“Người xưa có câu nói, đánh người thì không nên đánh mắt. Thế nhưng, anh đã không nể mặt mũi của tôi như vậy, thì cũng không nên trách tôi không có khách sạo?!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, tất cả những người ở đây đều không khỏi trở nên kinh ngạc. Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều kẻ phách lối, nhưng chưa từng thấy ai lại phách lối giống như Trần Viễn.
Đương nhiên, sở dĩ Trần Viễn trở nên phách lối như vậy, bởi vì anh thấy đám người này nhất định là có liên quan đến Trịnh Thiếu Kiệt. Đã bọn họ muốn đối phó với anh, anh cần phải khách sáo với bọn họ làm gì?
Mặc dù động tác của Lưu Toàn vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, gốc độ cũng cực kỳ hiểm ác. Trong không khí còn truyền đến một trận gió thổi, bởi vì nắm đấm của Lưu Toàn có lực đi rất mạnh. Nếu như một người bình thường, ăn phải một này này, khuôn mặt không có biến dạng thì cũng sẽ bị gẫy xương quai hàm, nằm viện một tuần, nửa tháng.
Chỉ có điều, lần này đối thủ của hăn là Trần Viễn. Những động tác này của Lưu Toàn, ở trong mắt anh chẳng khác nào một thước phim quay chậm. Hơn nữa, thực lực của tên này so với mấy tên lính trước đây được anh huấn luyện, còn thua kém rất xa.
Thế nên, ngay khi nắm đấm của Lưu Toàn có thể đánh được tới trước mặt của Trần Viễn, thì một bàn tay của anh đã vươn ra, trực tiếp đem nắm đấm của hắn giữ chặt lại.
“A…”
Trong lòng khẽ giật mình, Lưu Toàn không khỏi hô lên một tiếng. Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Viễn lại khiến cho Lưu Toàn cảm thấy tức giận không thôi.
“Chỉ bằng một chút thực lực này, mà anh cũng muốn đối phó với tôi thật sao?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt của Trần Viễn lộ ra dáng vẻ thất vọng, Lưu Toàn lúc này không khỏi giận dữ quát lên.
“Mẹ kiếp, chẳng qua ông đây không có chuẩn bị, vừa rồi chỉ tung ra ba phần thực lực mà thôi. Nếu mày có bản lĩnh, thì hãy thả tay của tao ra.”
“Được!”
Vốn tưởng là Trần Viễn chỉ đang nói giỡn. Nhưng khi thấy anh thật sự đem nắm tay của Lưu Toàn thả ra, tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra biểu hiện hết sức kinh ngạc.
Mà lúc này, trong lòng của Lưu Toàn cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Mặc dù vừa rồi hắn cũng không có dùng hết sức. Nhưng nói như thế nào, một đấm khi nãy, cho dù là lính đặc chủng cũng chưa chắc có thể hề hợt ngăn cản. Hơn nữa, thông qua ánh mắt của Trần Viễn, Lưu Toàn có thể thấy được anh cũng chưa tung ra hết thực lực của mình.
Tuy trong lòng thật sự khiếp sợ, nhưng đứng trước đàn em của mình, lại còn có không ít người quan sát. Sắc mặt của Lưu Toàn lúc này có chút nghiêm nghị, hắn nhìn lấy Trần Viễn, quát lên một tiếng.
“Tốt, nếu như cậu có bản lĩnh như vậy. Vậy thì, hãy xem chiêu này của tôi đi. Đây là tuyệt kỹ thành danh của tôi, hy vọng là cậu có thể đỡ được.”
Vừa nói dứt lời, trong miệng Lưu Toàn quát lớn một tiếng. Sau đó, chỉ thấy thân hình của hắn hơi cúi gập lại, rồi sau đó bật lên giống như một sợi dây cung, hướng về phía Trần Viễn lao tới.
So về tốc độ cũng như lực sát thương, thì rõ ràng chiêu thức này lợi hại hơn một đấm vừa rồi rất nhiều. Cho dù Trần Viễn trong lòng lúc này cũng có mấy phần tán thưởng. Chỉ có điều, tán thưởng thì tán thưởng, nhưng anh vẫn luôn có loại cảm giác vô cùng thất vọng. Bởi vì, một chiêu này cũng không thể nào để cho anh có thể bộc lộ ra một phần năng lực thật sự của mình.
Lần nữa vung nắm tay của mình lên, đòn công kích của Lưu Toàn lúc này vừa vặn xông tới. Thế nhưng, ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người. Trần Viễn không hề tránh né, mà chỉ dùng lấy một đầu ngón tay, ấn nhẹ lên trên bắp đùi của Lưu Toàn. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
Thật sự động tác lúc này của Trần Viễn quá mức quỷ dị, ai cũng không thể nào tưởng tượng ra được. Một đòn công kích mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể ứng phó được.
Thế nhưng, ngay khi tiếng nói của Lưu Toàn vừa vang lên. Lúc này, một tiếng vỗ tay từ trong phòng VIP đột nhiên vọng ra ngoài. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên, mang giầy tây, mặc áo vest, từ trong phòng bao bước ra.
“Ha ha ha, tốt, thật sự rất tốt! Đã lâu lắm rồi, mới có người dám đến đây gây sự với A Hổ tôi!”
Người này vừa bước ra, trong miệng đã phát ra một tiếng cười to. Đồng thời, mấy người Lưu Toàn cũng hiện ra dáng vẻ cực kỳ mừng rỡ, hướng về phía người đàn ông trung niên, mặt chữ điên hô lớn.
“Lão đại, là lão đại!”
“Anh Hổ, mau cứu em!”
Trong lúc đám người Lưu Toàn vẫn còn đang dùng ánh mắt cực kỳ thành tín, nhìn về phía lão đại của mình. Lúc này, âm thanh vô cùng lạnh nhạt của Trần Viễn đã vang lên, làm cho bầu không khí ở đây trở nên cực kỳ quỷ dị.
“Ồ, thì ra là anh?!”
Ngay sau đó, trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, người đàn ông trung niên giống như một đứa trẻ, lao chằm về phía Trần Viễn, khóc lớn một trận.
“Ân nhân, anh chính là ân nhân phải không? Tôi đã tìm anh rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được ân nhân ở đây! Ha ha ha!”
Chương 25 - Ai đánh ai?
“Cút!”
Bị một người đàn ông níu lấy chân mình. Hơn nữa, còn khóc lóc om sòm như một ả đàn bà bị bỏ rơi, trên người Trần Viễn nhât thời không thể nào nhịn được, da gà đều nổi hết cả lên. Ngay sau đó, anh vung chân đạp mạnh, đem A Hổ đá bay ra ngoài chừng vài thước.
Nhìn thấy lão đại của mình bị người khác đánh, đám đàn em của A Hổ đều rất tức giận. Chỉ có điều, ngoài việc chửi mắng, bọn họ lại chẳng dám xông lên ngăn cản Trần Viễn. Chỉ có Lưu Toàn là cực kỳ phẫn nộ. Ở trong mắt của hắn, A Hổ không chỉ là lão đại, còn là thần tượng mà hắn cực kỳ sùng bái.
Thế nên, nhìn thấy lão đại của mình quỳ xuống khóc lóc, còn bị người ta chán ghét đạp bay ra ngoài. Trong lòng Lưu Toàn cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nhân lúc Trần Viễn không có để ý, trực tiếp xông về phía anh, vung ra một quyền cực mạnh.
Thế nhưng, động tác này của Lưu Toàn đã để cho A Hổ thấy được. Ngay lập tức, một bàn tay vung đến, tát thẳng vào mặt của Lưu Toàn.
Bốp!
“Mẹ kiếp, cậu chán sống rồi hả? Đây là người ơn của tôi, cậu cũng dám ra tay đánh người?”
Cái tát này của A Hổ rất mạnh, máu từ trong miệng của Lưu Toàn đều phụt cả ra ngoài. Thậm chí, một cái răng cửa của Lưu Toàn cũng bị đánh rơi xuống đất. Thế nhưng, trái ngược với thái độ hùng hổ dọa người của A Hổ. Lúc này, Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn về phía hắn.
Ngay lập tức, trái tim của A Hổ giống như bị thứ gì đó bóp chặt. Trong lòng hắn tỏ ra cực kỳ sợ hãi, vội vàng đạp mạnh lên khuỷu chân của Lưu Toàn. Sau đó, trong miệng liền không ngừng mắng.
“Chết tiệt, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả quỳ xuống, hướng với phía anh Viễn xin lỗi, ngay lập tức!”
Chỉ là, Trần Viễn cũng không muốn ở trước mặt nhiều người, nhìn lấy một đám lưu manh hướng về phía mình quỳ lạy. Thế nên, ngay khi đàm đán em của A Hổ trực tiếp quỳ xuống, Trần Viễn đã phất phất tay, nói ra.
“Được rồi, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Còn không đến mức để bọn họ quỳ lạy như thế. Hơn nữa, tôi bây giờ đã rời khỏi quân ngũ, đã không còn là Trần Viễn trước đây. Anh cũng không cần phải sợ tôi như vậy!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa tiến lại gần, vỗ vỗ vai A Hổ vài cái. Thế nhưng, ngoài sự mong đợi của mọi người, đại ca lừng danh trong giới giang hồ Tân Cảng, lại cực kỳ sợ hãi, hướng về phía Trần Viễn cười một cách nịnh nọt.
“Nào có nào có, anh là người ơn của tôi. Bọn họ làm như vậy, chính là không nể mặt A Hổ tôi. Để bọn họ quỳ trước mặt anh, cũng là chuyện đương nhiên, cũng là chuyện đương nhiên.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của A Hổ không ngừng hướng về phía đám người Lưu Toàn ra hiệu. Cho đến lúc này, bọn họ cũng bắt đầu nhìn ra, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, dường như để cho lão đại của bọn họ hết sức kiêng kỵ.
Suy nghĩ một hồi, Lưu Toàn mặc dù cảm thấy cực kỳ nhục nhã, không cam lòng. Nhưng hắn vẫn quỳ xuống ở trước mặt của Trần Viễn. Sau đó, một đám đàn em ở phía sau cũng lập tức quỳ xuống, hô lớn.
“Là bọn em có mắt không tròng, là bọn em chọc đến anh. Xin anh hãy bỏ qua cho bọn em!”
Trái ngược với sự chờ đợi của A Hổ, sắc mặt của Trần Viễn lúc này có chút không vui. Anh hơi liếc mắt nhìn lấy A Hổ, sau đó vỗ nhẹ lên vai của hắn một cái.
“Những chuyện như thế này, tôi không muốn gặp lại thêm một lần nào nữa. Về sau, anh nên quản tốt đàn em của anh một chút.”
Nói xong, Trần Viễn liền trực tiếp xoay người rời đi, để cho A Hổ một mặt kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng của anh. Ngay sau đó, như nhớ ra được chuyện gì, A Hổ mới gấp gáp chạy đuổi theo, còn liên tục hô lớn.
“Ân nhân, ân nhân! Anh hãy khoan đi đã. Hôm nay tôi có một vị khách quý, anh nhất định phải gặp mặt một lần mới được!”
Thế nhưng, bóng lưng của Trần Viễn đã đi khuất, chỉ để lại A Hổ một mặt phiền muộn, không có cách nào đuổi theo kịp.
“Lão đại, thằng nhóc đó là ai? Vì sao anh lại sợ hắn như vậy?”
Lúc này, Lưu Toàn cũng đã dẫn theo người đuổi theo phía sau của A Hổ. nhìn thấy vẻ mặt của A Hổ có chút buồn vô cớ, liền nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
Thế nhưng, lời nói của hắn vừa mới nói ra một bàn tay của A Hổ đã lần nữa vung tới, trực tiếp tát thẳng lên trên khuôn mặt của Lưu Toàn.
“Ngu xuẩn, vừa rồi nếu như không phải là tôi ra mặt, các cậu cho rằng các cậu còn có thể bình yên đứng ở nơi này để nói chuyện với tôi được sao? Từ nay về sau, tôi cấm các cậu đi ra ngoài sinh sự. Nhất là với người đó, cần phải biểu hiện tôn kính một chút. Chỉ bằng một chút thực lực của mấy cậu, cũng dám trêu chọc cậu ta, tôi thật sự không biết các cậu lấy đâu ra can đảm như vậy?”
A Hổ tỏ ra vô cùng tức giận, nhìn lấy Lưu Toàn và đám đàn em của mình, liên tục dạy dỗ cho một trận. Ngay sau đó, ánh mắt của A Hổ liếc nhìn về phía ba gã đàn em đã từng gây sự với Trần Viễn, lạnh giọng nói ra.
“Tôi không cần biết là ai đã thuê các cậu làm việc này. Nhưng mà, trong ngày hôm nay, tôi cần các cậu đem hắn đến đây gặp tôi. Tôi muốn nhìn xem, ai lại to gan như vậy, còn dám đối phó với ân nhân của A Hổ tôi.”
Lời này, lập tức dọa cho ba gã đàn em sợ đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu hô to.
“Lão đại, là bọn em sai rồi, là bọn em sai rồi!”
“Hừ, cút đi!”
Nhìn theo bóng lưng của đám người A Hổ rời đi. Lúc này, Trần Viễn mới từ chỗ ẩn núp chậm rãi đi ra ngoài.
“Quả nhiên, là có người muốn đối phó với mình. Chỉ có điều, hắn đang chọc người không nên chọc, hừ!”
Nói ra lời này, trong ánh mắt của Trần Viễn không khỏi bắn ra hàn ý.
“Anh đang ở đâu? Tôi có viêc muốn gặp anh.”
Trở về nhà sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Viễn còn chưa kịp thay đổ ngủ liền nhận được tin nhắn của Tiêu Hân Hân gửi đến cho mình. Nhìn tin nhắn một hồi, Trần Viễn chỉ có thể thăm thẳm thở dài, rồi sau đó mang theo dép lê, rời khỏi phòng mình, đi đến trước phòng của Tiêu Hân Hân.
Lúc này, trong phòng của Tiêu Hân Hân vẫn còn để điện. Trần Viễn biết, Tiêu Hân Hân nhắn tin gọi mình đến phòng của cô, tuyệt đối không phải là việc tốt lành gì. Thế nhưng, anh đã quyết định. Kể từ lúc này, anh sẽ không thể nhường nhịn, để cho cô có thể ức hiệp mình nữa.
Cốc cốc!
“Vào đi!”
Âm thanh gõ cửa vang lên, going nói của Tiêu Hân Hân đã ở trong phòng nhẹ nhàng vọng ra ngoài. Trần Viễn tự mình hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy cửa bước đi vào. Thế nhưng, ngay khi anh định khép cửa phòng lại, thì ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân đã trừng trừng nhìn thẳng về phía anh.
“Tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!”
Trong lòng hơi khẽ giật, Trần Viễn hoàn toàn không biết Tiêu Hân Hân đang muốn mình phải giải thích chuyện gì. Nếu như là nói việc anh cố ý làm cho Trịnh Thiếu Kiệt tốn nhiều tiền như vậy, khiến cho Tiêu Hân Hân tức giận gọi anh đến đây chất vấn. Chuyện này, không phải nói rõ là Tiêu Hân Hân đã quá mức nhỏ nhen rồi hay sao.
Nhưng mà, sau khi lên tiếng nói chuyện, thấy Trần Viễn một mặt im lặng, không trả lời câu hỏi của mình. Sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì trở nên khó coi. Sau đó, cô gắt giọng nói với anh.
“Trần Viễn, tôi biết là anh không muốn ly hôn với tôi. Nhưng chuyện tôi với Thiếu Kiệt, cũng không phải là một người như anh có tư cách xen vào. Anh đừng nghĩ, mình vừa đạt được một chút thành tích, liền có thể muốn làm gì thì làm, lại còn sai người đến hành hung anh Thiếu Kiệt. Anh làm như vậy là có ý gì?”
Bị Tiêu Hân Hân lớn tiếng mắng cho một trận, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên ngơ ngác.
“Tôi, sai người đánh tên ngu ngốc đó?”
“Không phải anh, thì còn có thể là ai vào đây?”
Nhìn thấy bộ dáng giả vờ vô tội của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân càng thêm lớn hơn. Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của Trần Viễn lại đột nhiên vang lên. Anh hơi có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến cho mình. Vốn định không có bắt máy. Chỉ có điều, không biết vì sao, anh lại đem màn hình điện thoại gạt sang một bên để nghe. Ngay sau đó, một giọng nói đàn ông hết sức nịnh nọt, từ bên trong điện thoại vang lên.
“Lão đại của lão đại, vừa rồi bọn em đã giúp anh đánh tên Trịnh Thiếu Kiệt kia một trận. Hiện tại, hắn đã bị đánh đến nhập viện, ít nhất cũng phải vài ngày mới có thể xuất viện được. Anh xem, bọn em trừng trị hắn ta như vậy, anh có hài lòng hay không?”
Vì không để ý đến âm thanh ở trong điện thoại, nên Trần Viễn mở loa khá to. Giọng nói này không những để cho anh nghe được, mà ngay cả Tiêu Hân Hân cũng nghe đến vô cùng rõ ràng.
Đến lúc này, đừng nói là lên tiếng giải thích. Hiện tại, Trần Viễn cũng không biết mình phải minh oan cho mình như thế nào.
“Chuyện này… tôi…”
“Cút, từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một lần nào nữa!”
Bình luận facebook