-
Chương 6-10
Chương 6 - Cứu viện
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Nếu như cô ta đã muốn thuê phòng với Lý Tiến, còn muốn anh đi theo phía sau để làm gì?
Mặc dù cô ta là vợ anh, anh không thể nào trơ mắt nhìn thấy cô ta ngủ với người khác. Thế nhưng, việc này thì có liên quan gì đến anh?
Trong lòng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi theo phía sau lưng của Tiêu Hân Hân. Nói như thế nào, cô ta cũng đã chuyển tiền cho anh tới hai lần, anh không thể cứ như thế để cô ta dễ dàng ngủ với người khác được.
Chiếc xe mà Lý Tiến đang lái chạy rất nhanh, chỉ không tới vài phút nó đã dừng lại ở trước cổng của một khách sạn lớn. Đi theo phía sau lưng của hắn, tất nhiên chính là Tiêu Hân Hân.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh của hai người bọn họ bước vào khách sạn, đi đến căn phòng số 404 ở trên tầng 4. Lúc này, tin nhắn ở trong điện thoại của Trần Viễn lại lần nữa vang lên.
“Sau khi đi vào phòng, tôi sẽ nghĩ cách để Lý Tiến ký hợp đồng trước. Nếu như nghe được âm thanh ly vỡ, anh nhất định phải xông vào cứu tôi.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, lại nhìn bóng lưng của Lý Tiến và Tiêu Hân Hân bước vào bên trong phòng ngủ khách sạn, chính bản thân Trần Viễn cũng không rõ cảm xúc của mình như thế nào. Nhưng anh có thể khẳng định, kế hoạch lần này của Tiêu Hân Hân nhất định sẽ không thành công.
Quả nhiên, không ngoài suy nghĩ của anh. Chỉ vừa đi vào bên trong phòng ngủ khách sạn, Tiêu Hân Hân còn chưa có phản ứng gì, thì Lý Tiến đã nhanh chóng đem quần áo cởi ra ngoài. Sau đó, hắn như một con sói đói, hướng về phía Tiêu Hân Hân nhào tới.
Mọi thứ diễn ra quá mức bất ngờ, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào tránh thoát được. Ngoài tiếng la hét thất thanh, cô cũng chỉ có thể giãy giụa để cầu cứu.
“Giám đốc… giám đốc… xin… xin anh hãy chậm đã…”
Thế nhưng, Lý Tiến lúc này đã sắp nổi điên. Kế hoạch hôm qua đột nhiên thất bại, khiến cho Tiêu Hân Hân chạy thoát. Lần này, cho dù Tiêu Hân Hân có la khản cổ, hắn cũng nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Xoạt xoạt!
Từng mảnh, từng mảnh quần áo bị kéo ra ngoài, động tác trên người của Lý Tiến càng thêm dữ tợn hơn. Trong lúc nhất thời, Tiêu Hân Hân cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
Đứng ở bên ngoài, mọi động tĩnh bên trong đều được Trần Viễn nghe rất rõ ràng. Anh có thể suy đoán được, bộ dáng của Tiêu Hân Hân phải trở nên chật vật như thế nào. Thậm chí, anh còn hơi có một chút khoái chí. Lâu như vậy, Trần Viễn luôn bị Tiêu Hân Hân áp chế, suốt ngày còn bị cô ta mắng là đồ phế vật, không có tiền đồ.
Hiện tại thì tốt rồi, Tiêu Hân Hân không những không có thực hiện thành công kế hoạch. Thậm chí, cô còn gặp phải nguy cơ bị kẻ khác ức hiếp. Thế nhưng, niềm vui trên khuôn mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên trong chốc lát. Ngay khi anh nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ ở trong phòng khách sạn của Tiêu Hân Hân vọng ra ngoài, sắc mặt của anh tức thì biến đổi.
“Này, anh kia! Anh muốn làm gì? Mau tránh sang chỗ khác đi!”
Bước chân của Trần Viễn nhanh chóng hướng về phía cửa phòng 404 xông tới. Lúc này, hai gã đàn ông cao to, vạm vỡ từ phía bên hông căn phòng đi tới, đem vị trí căn phòng 404 chắn ngang lại.
Vừa nhìn, Trần Viễn liền đoán ra được, đây chắc hắn là hai tên vệ sĩ đi theo bên cạnh của Lý Tiến. Dù sao, nhìn bộ dáng của hắn ta, không phải là loại hiền lành gì.
“Cút!”
Từ trong kẽ răng của Trần Viễn phát ra một tiếng quát lạnh lùng, bước chân của anh chưa từng dừng lại, vẫn một mực hướng về phía cửa phòng xông tới. Tức thì, hai gã vệ sĩ mặc áo vét đen liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai người bọn họ đều hướng về phía Trần Viễn cười gằn.
“Tốt! Rất tốt! Đã lâu rồi chưa có người to gan như vậy…”
Thế nhưng, tiếng cười gằn này của bọn họ còn chưa phát ra được bao lâu, một cái nắm tay cực kỳ mạnh mẽ, từ phía trước mặt xông thẳng tới.
Ầm!
Thân hình của một gã vệ sĩ to cao, cứ như thế bị một nắm tay của Trần Viễn đánh cho văng ra bên ngoài. Tên còn lại còn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra, thì một nắm tay khác đã đánh tới, trực tiếp xuyên thẳng đến quai hàm của hắn, đem hắn đánh bay lên cao chừng hai, ba mét. Sau đó, thân thể của tên vệ sĩ trực tiếp rơi xuống mặt đất, không rõ là đã hôn mê bất tỉnh hay là thật sự bị hù sợ. Lúc này, hắn lại chẳng có một chút động tĩnh nào.
Thế nhưng, Trần Viễn hoàn toàn không thèm để ý một chút nào. Anh trực tiếp tung chân đạp mạnh lên cửa phòng. Căn phòng với lớp cửa dày gần năm inch, cứ như thế bị một chân của Trần Viễn đạp bay.
Ầm!
Cánh cửa phòng vừa bị đánh bật ra ngoài, âm thanh hét thảm của Lý Tiến đã vọng ra ngoài.
“A, là ai?”
Vừa rồi, trong lúc đang cùng Tiêu Hân Hân tiến hành tiếp xúc thân mật, còn thiếu chút nữa có thể thành công. Đột nhiên, âm thanh đánh nhau ở bên ngoài vang lên. Kèm theo đó, chính là cánh cửa phòng bị đá bay. Những thứ này, khiến cho tâm lý của Lý Tiên hơi có chút hoảng hốt. Chính vì thế, dụng cụ gây án ở trên người Lý Tiên lúc này cũng trở nên thu nhỏ, bộ dáng trông rất thê thảm.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ người xông vào bên trong phòng là Trần Viễn, ánh mắt của Lý Tiến giống như ngọn lửa, đỏ lên phừng phừng.
“Mày muốn gì? Vì sao lại muốn xen vào chuyện tốt của tao?”
Hai lần bị phá hỏng chuyện tốt, tâm lý của Lý Tiến có thể nói là vô cùng phẫn nộ. Nhưng chờ đợi hắn lúc này, không phải là câu trả lời của Trần Viễn, mà chính là những nắm đấm liên tục hướng về phía trên khuôn mặt của hắn đánh tới.
Chương 7 - Bằng chứng
“A… thằng khốn… mày dám đánh tao… mày dám đánh tao…”
Trên mặt liên tục bị nắm đấm của Trần Viễn vung tới, khiến cho âm thanh của Lý Tiến trở nên không được rõ ràng. Thế nhưng, bộ dáng của hắn lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, khuôn mặt của Lý Tiến càng thêm dữ tợn.
“Mẹ nó, nếu như bây giờ không phải là thời đại pháp chế, tao đã đem mày đi thiến rồi!”
Trong miệng phun ra một câu chửi tục, nắm tay của Trần Viễn vẫn không có ý định dừng lại.
“Anh… anh đừng có đánh nữa… sẽ… sẽ chết người đó…”
Lúc này, âm thanh lo lắng của Tiêu Hân Hân đột nhiên vang lên, khiến cho động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Quả thật, bộ dáng lúc này của Lý Tiến hơi có phần, dọa người. Dù là Trần Viễn, anh cũng cảm thấy có chút thương hại, đem khuôn mặt đã sưng vù như một cái đầu heo của Lý Tiến vỗ vỗ lên vài cái. Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng, gật đầu đứng dậy.
“Được rồi, tạm tha cho hắn một mạng!”
Thế nhưng, lúc nhỏm người đứng lên. Không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trần Viễn lại liếc nhìn về phía ngã ba, ngay chỗ ngang eo, dưới hông của Lý Tiến nhếch mép cười lên một tiếng.
“Thế nhưng, chỗ này vẫn nên điều chỉnh lại một chút thì sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Trần Viễn vung chân lên, đạp xuống một cái thật mạnh. Mặc dù cú đá này của anh vẫn còn lưu lực, nhưng Lý Tiến lại đau đến trợn trừng hai mắt, bộ mặt không thể nào tưởng tượng ra được. Vừa rồi, dường như hắn đã nghe được âm thanh của tiếng trứng vỡ.
“A… thằng khốn… tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Ôm lấy đũng quần, trong miệng của Lý Tiến phát ra âm thanh như heo bị chọc tiết. Hai hàng nước mặt ở trên khuôn mặt của hắn cũng không cách nào tự chủ được, trào ra như thác đổ.
“Đi, chúng ta trở về thôi!”
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lý Tiến, trên khuôn mặt của Trần Viễn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng. Nhưng ngay lúc anh muốn đem Tiêu Hân Hân rời đi, âm thanh của Lý Tiến lại đột nhiên vang lên.
“Bọn mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ khiến cho chúng mày ngồi tù!”
“Phi, anh đang hù ai đấy hả? Vừa rồi nếu như không phải là tôi xuất hiện kịp lúc, bạn tôi đã bị anh làm nhục. Nếu anh dám tố cáo tôi tội đánh người, tôi cũng sẽ đem chuyện anh cưỡng hiếp cô ta báo cho cảnh sát!”
Nghe được lời đe dọa của Lý Tiến, bước chân của Trần Viễn lúc này không khỏi ngừng lại, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về phía hắn ta.
Nhưng lúc này, Lý Tiến lại chẳng lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào. Ngược lại, trên khuôn mặt sưng húp của hắn còn lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.
“Ai nói là tôi cưỡng hiếp cô ta? Rõ ràng là cô ta đã tự nguyện theo tôi vào phòng. Nếu cậu không tin, có thể nhờ bên khách sạn mở camera giám sát ra xem.”
Nghe được lời này của Lý Tiến nói ra, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi cứng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh khẽ nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
Lúc này, tinh thần của Tiêu Hân Hân đã phục hồi không ít. Nghe được mấy lời trò chuyện của hai người bọn họ, cô cũng có phần nổi giận, chỉ tay về phía Lý Tiến mắng.
“Ai nói là tôi tình nguyện theo anh vào phòng? Anh rõ ràng là đang lợi dụng, muốn chiếm hữu tôi.”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân nghe có vẻ rất tức giận. Nhưng ai cũng nhìn ra được, bản thân của cô lúc này đã có phần chột dạ. Dù sao, sự thật chính là những gì mà Lý Tiến vừa nói. Thậm chí, hành động của hai người lúc đó còn có mấy phần thân mật. Tất nhiên, đây là Tiêu Hân Hân vì mục đích cá nhân của mình, thế nên mới giả vờ đối xử với Lý Tiến như vậy mà thôi.
Cô cũng không hề nghĩ tới, tên Lý Tiến này lại manh động như vậy. Còn chưa bàn đến chuyện ký hợp đồng, đã muốn ra tay với cô.
Trong lúc Tiêu Hân Hân còn chưa biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Lúc này, thân hình của Trần Viễn đột nhiên chuyển động. Anh nhanh chân đi về phía Tiêu Hân Hân. Sau đó, anh dùng một lực khá mạnh, trực tiếp đem Tiêu Hân Hân ném ở trên giường.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra?”
Trong lòng mang theo mấy phần hốt hoảng, Tiêu Hân Hân không khỏi nổi giận quát ầm lên. Nhưng Trần Viễn giống như không hề nghe thấy. Anh rất thản nhiên lấy điện thoại của mình cầm ra ngoài, sau đó hướng về phía bộ dáng nhếch nhác, quần áo hơi có phần xốc xếch của Tiêu Hân Hân liên tục chụp lên mấy tấm hình.
Sau đó, anh lại từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc nhỏ. Đây là gói thuốc mà trước đây Lý Tiến từng dùng, để bỏ vào trong ly rượu đưa cho Tiêu Hân Hân uống. Khi đó, Lý Tiến tùy tiện ném nó ở trong thùng rác, Trần Viễn đem nó nhặt để trong người, mục đích cũng chỉ muốn cảnh cáo Tiêu Hân Hân, nhắc nhở cho cô không nên tới gần Lý Tiến mà thôi.
Nhưng lúc này, anh không nghĩ đến mình sẽ dùng nó, đem ra đối phó với Lý Tiến. Nằm dưới mặt đất, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi biến đổi.
“Mày muốn làm gì?”
Lý Tiến tất nhiên là có thể nhận ra, gói thuốc trên tay của Trần Viễn, chính là gói thuốc mà mình đã vứt đi ở trong khách sạn.
“Làm gì? Tất nhiên là tạo bằng chứng, tố cáo anh.”
Trần Viễn đáp một cách vô cùng thản nhiên. Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới biết được mục đích thật sự của Trần Viễn. Thế nhưng, cô đối với hành động vừa rồi của anh, trong lòng vẫn mang theo mấy phần bất mãn.
“Hừ, cho dù mày làm như vậy, cũng không thể nào khẳng định tao đã làm chuyện đó với cô ta?”
Ngoài miệng Lý Tiến vẫn cố nói cứng. Nhưng thông qua ánh mắt của hắn, Trần Viễn có thể thấy được, trong lòng kẻ này đã có phần hoảng sợ.
“Thật sao? Vậy nếu như tôi đem toàn bộ bằng chứng vừa rồi, cùng với hình ảnh của cô ta ở trong bộ dáng như vậy đưa đến đồn cảnh sát. Lúc đó, anh nói là bọn họ sẽ tin hai người chúng tôi, hay vẫn là tin lời nói của anh?”
Đến lúc này, Lý Tiến đã không cách nào có thể bình tĩnh được nữa. Mặc dù hắn có người chống đỡ ở phía sau lưng, nhưng nếu chuyện này để lộ ra ngoài. Hắn không chỉ bị mất mặt, sợ rằng giải quyết cũng cực kỳ rắc rối.
Thế nên, Lý Tiên lúc này cực kỳ tức giận đứng bật người dậy, chỉ tay về phía Trần Viễn nói ra.
“Được lắm, tao đã nhớ kỹ mặt mày. Lần sau, nếu như còn để cho tao nhìn thấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Nói xong, Lý Tiến cũng không có lưu lại lâu, liền trực tiếp dẫn theo hai tên vệ sĩ vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy, đi xuống dưới lầu.
Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân không khỏi gấp, vội vàng chạy tới, níu lấy tay của Lý Tiến, nói ra.
“Anh muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa có ký xong hợp đồng.”
Chương 8 - Lại bị ăn tát
“Móa… ký cái gì mà ký? Cút!”
Trong lúc tức giận, Lý Tiến cũng chẳng thèm quan tâm gì đến sắc mặt của Tiêu Hân Hân, trực tiếp đem cô đẩy đi ra ngoài. Mặc dù bản thân hắn không thể làm gì được Trần Viễn, nhưng hắn cũng không hề sợ Tiêu Hân Hân. Nhiều nhất, nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, người nhà sẽ chỉ mắng chửi hắn vài câu, sau đó sẽ tự tìm cách đem chuyện này xử lý đi.
Đối với Lý Tiến mà nói, mấy chuyện này chẳng phải vấn đề quan trọng gì. Chính vì thế, sau khi đem Tiêu Hân Hân đẩy lui, hắn cũng chẳng thèm để ý đến bộ dáng nhăn nhó của cô, trực tiếp đi vào bên trong thang máy.
Lúc này, Tiêu Hân Hân lại muốn lần nữa đuổi tới. Thế nhưng, thân hình của cô lại bị cánh tay của Trần Viễn ngăn cản.
“Anh muốn làm gì? Tại sao lại không cho tôi đuổi theo hắn ta. Anh có biết, đây là cơ hội tốt nhất để tôi ký hợp đồng với công ty anh ta hay không?”
Nghe được lời này của cô, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc tới, nhìn cô giống hệt như nhìn lấy một con ngốc.
“Anh nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao?”
Âm thầm bĩu môi khinh thường, Trần Viễn lười nhát để ý đến cô. Thế nên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân nhìn mình, Trần Viễn liền lắc đầu bỏ đi.
Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân lúc này không khỏi thét ầm lên.
“Anh là cái loại người gì vậy hả? Đã nhận tiền của tôi rồi lại không chịu làm việc? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Mặc dù mấy lời này của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần khó nghe. Nhưng Trần Viễn lúc này thật sự chẳng muốn so đo gì với cô. Anh vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Tôi có phải đàn ông hay không, tôi hôm qua cô cũng đã biết rồi. Còn việc cô nói tôi nhận tiền mà không làm việc, thì tôi xin đính chính lại một chút. Nếu như không có tôi, cô nghĩ là mình vẫn còn giữ được trong sạch thật sao?”
Vừa nói, ánh mắt của Trần Viễn vừa liếc đến bộ đáng nhếch nhác của Tiêu Hân Hân. Nhất thời, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có chút trắng bệch lại. Sau đó, Trần Viễn lại nói tiếp.
“Với lại, hiện tại trong tài khoản của tôi đã có một trăm triệu, công việc tôi cũng kiếm được rồi. Cô nghĩ, tôi cần phải hầu hạ cô như lúc trước nữa hay sao?”
Dứt lời, thân hình của Trần Viễn liền xoay lại, không chút do dự rời đi. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Tiêu Hân Hân, lại để cho anh không có cách nào rời đi được nửa bước.
“Nếu anh dám rời đi, anh có tin là tôi sẽ đến bệnh viện, tìm em gái của anh để nói chuyện hay không?”
Những lời này của Tiêu Hân Hân, thật sự không hề cho Trần Viễn một chút lực lượng kháng cự nào. Sặc mặt của anh lập tức trầm xuống, dùng lấy ánh mắt vô cùng nguy hiểm, nhìn cô.
“Cô muốn làm gì?”
“Hừ, tôi chẳng làm gì cả? Bây giờ, chân tôi bị đau, tôi muốn anh dìu tôi trở về nhà.”
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn hơi có chút lạnh lùng, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hốt hoảng. Thế nhưng, cô vẫn cố tình tỏ ra cao lạnh, trừng mắt nhìn thẳng lấy anh.
Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, cổ chân của Tiêu Hân Hân quả thật là có chút sưng đỏ. Cũng không rõ là vừa rồi do anh ném cô ta lên giường quá mạnh, vẫn là trong lúc cô đang giằng co với tên Lý Tiên kia rồi bị trật chân?
“Được rồi, vậy để tôi bế cô xuống lầu.”
Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cảm thấy hành động lúc này của Tiêu Hân Hân quá mức bất tiện. Thế nên, anh dự định đem cô bế đi xuống lầu. Thế nhưng, động tác này của anh lại khiến cho Tiêu Hân Hân sinh ra hiểu lầm. Cô vô cùng tức giận, vung tay lên tát thẳng vào trong mặt của anh.
“Anh muốn làm gì?”
Đột nhiên bị tát đau, khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cứng đờ lại. Ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần tức giận.
Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hối hận. Cô có thể nhìn ra được, hành động lúc này của Trần Viễn hoàn toàn không có ý gì xấu xa với cô. Thế nhưng, nếu như bắt cô xin lỗi anh ta, chuyện này thì cô không thể nào làm được.
“Hừ, tôi cho anh tiền, đánh anh một chút như vậy không được sao?”
Biết rõ mình đã đuối lý, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn cố tỏ ra cứng đầu, dùng lấy giọng nói lạnh nhạt, hướng về phía Trần Viễn nói ra.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ lên bừng bừng. Rõ ràng, người phụ nữ này vừa rồi còn muốn để mình giúp cô ta xuống lầu. Vậy mà, chỉ mới xoay mặt một cái, liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Trong lòng mang theo mấy phần phẫn nộ, Trần Viễn cũng mặc kệ Tiêu Hân Hân có trật chân hay không, anh trực tiếp đem cô ném thẳng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm nói ra.
“Tôi mặc xác cô, cô muốn về nhà thì tự đi mà về!”
Nói xong lời này, bước chân của Trần Viễn cũng không có dừng lại, anh vô cùng dứt khoát đi vào bên trong thang máy để xuống lầu.
Bởi vì vết thương thật sự rất đau. Lúc này, còn bị Trần Viễn ném mạnh như vậy xuống đất, cổ chân của Tiêu Hân Hân càng trở nên bầm tím, trong hai hốc mắt của cô bắt đầu đọng lại thành mấy giọt lệ, giọng nói mang theo tràn đầy phẫn nộ, nói ra.
“Anh là đồ khốn, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”
Chương 9 - Trộm?
Đứng dưới lầu chờ đợi một hồi lâu, Tiêu Hân Hân bước chân khập khiễng đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn mang theo mấy phần tức giận. Nhưng lúc này, bộ dáng của Trần Viễn lại hết sức thản nhiên, anh còn hướng về phía cô vẫy vẫy ta, nói ra.
“Này, có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Trong lòng vốn đang mang theo lửa giận, nghe được câu này của anh, hai mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trợn trắng.
“Không cần!”
“Ầy, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cô, định hỏi cô có muốn tôi lấy xe đưa cô về nhà hay không? Nhưng mà, điện thoại của cô tôi không thể nào liên lạc được.”
Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng nghe Trần Viễn nói thế, Tiêu Hân Hân không khỏi lục lọi trong người, lấy ra chiếc điện thoại đã sập nguồn, mở lên kiểm tra. Kết quả, điện thoại lúc này đã hết pin, dù cô có muốn liên lạc với người nhà cũng không có cách nào liên lạc được.
Trong lúc tức giận, Tiêu Hân Hân không khỏi hừ lên một tiếng.
“Hừ, vậy anh còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi lấy xe đến chở tôi về nhà?”
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác, cùng với trạng thái chật vật của Tiêu Hân Hân lúc này, Trần Viễn chỉ nhún nhún vai đáp lại.
“Nếu cô muốn đi, thì tự mình đi lấy đi, tôi đây không rảnh.”
“Anh…”
Hai người bốn mắt bắt đầu trừng nhau. Sau một lúc lâu, Tiêu Hân Hân lúc này mới nhỏ giọng nói ra.
“Vậy bây giờ anh muốn tôi làm thế nào? Với trạng thái của tôi lúc này, cũng không có cách nào rời khỏi khách sạn một mình được?”
“Cầu xin tôi! Chỉ cần cô chịu cúi đầu cầu xin tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô.”
“Anh đừng có mà nằm mơ!”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói hết, âm thanh tức giận của Tiêu Hân Hân đã vang lên. Ngay sau đó, cô dùng ánh mắt mỉa mai nhìn lấy anh.
“Anh đừng cho rằng, tôi bây giờ trông rất chật vật, anh liền có thể xem thường tôi. Tôi nói cho anh biết, đám người nhà của anh toàn là một lũ vô dụng. Nếu như không phải có tôi trợ giúp, anh nghĩ rằng em gái của anh có thể phẫu thuật thành công hay sao? Cha anh có thể an tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho em gái anh?”
Những lời này của Tiêu Hân Hân giống như cây gai đâm vào bên trong lồng ngực của Trần Viễn, trong ánh mắt của anh lộ ra dáng vẻ tức giận. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, dùng loại giọng điệu khinh khỉnh để đáp lại.
“Mấy người có tiền như cô lúc nào cũng nghĩ mình rất tài giỏi. Nhưng cô nhìn lại chính mình xem, cô cho rằng bản thân có tiền liền hay lắm sao? Có thể khinh thường người khác được sao? Tôi nói cho cô biết, đến một lúc nào đó, cô nhất định sẽ phải cầu xin tôi!”
“Ha ha ha, cầu xin anh? Anh nghĩ anh là ai vậy? Tiền của anh, chẳng phải đều lấy từ tôi đó sao?”
Đột nhiên bị điểm đến chỗ đau, sắc mặt của Trần Viễn nhất thời trở nên lúng túng. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lúc này lại giống như nắm được thứ đồ vật gì đó, bắt đầu hướng về phía anh công kích.
“Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên anh cảm thấy rất mất mặt có phải không? Nhưng những gì tôi nói, đều chính là sự thật. Cái loại người như anh, ngoài việc cầm tiền của người khác không chịu làm việc ra, thì có thể làm nên cái trò trống gì? Anh, chính là một tên phế vật!”
“Cô…”
Bị nói đến điểm này, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó coi. Nhưng mà, những lời Tiêu Hân Hân nói đều chính xác, anh không có cách nào để phản bác được. Nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.
Ngay sau đó, cả hai đều không nói với ai, tự mình đi bộ trở về nhà. Đến trước cửa nhà, bước chân của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút. Sau đó, cô dùng ánh mắt có phần chán ghét, nói với Trần Viễn.
“Anh vào nhà trước đi, tôi không muốn cùng một tên phế vật như anh đi cùng.”
Lần này, Trần Viễn hoàn toàn không thèm phản ứng gì đến cô, anh chỉ đưa mắt liếc nhìn cổng chính của ngôi nhà. Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa xe, ném trở về cho Tiêu Hân Hân.
“Tôi không muốn vào. Cô muốn vào, thì tự mình mở cổng mà vào đi!”
Nói xong, Trần Viễn liền dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng lúc này, thân hình của Tiêu Hân Hân bỗng nhiên chắn ngang, chặn lấy lối đi của Trần Viễn, rồi nói.
“Hôm nay bố tôi trở về nhà, anh không thể nào bỏ đi được.”
Nghe nhắc đến người bố vợ chỉ gặp mặt một lần ở trong lễ cưới, hai đầu lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu chặt lại. Nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, Tiêu Hân Hân lại nói thêm vào.
“Sau ngày hôm nay, anh muốn đi đâu thì đi, tôi cũng mặc xác anh. Nhưng mà, trước khi bố tôi rời đi, anh không được phép rời khỏi ngôi nhà này nửa bước. Nếu không, hậu quả anh hãy tự chịu!”
Dùng lấy ánh mắt tràn đầy lạnh lùng để cảnh cáo, lúc này Tiêu Hân Hân mới thản nhiên mở cổng, bước vào trong nhà. Đến lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào phản đối được nữa. Anh chỉ có thể nghe theo lời của Tiêu Hân Hân, chậm rãi đi vào bên trong.
Kỳ thật, người bố vợ mà Tiêu Hân Hân vừa nhắc tới, đối với Trần Viễn có một loại ấn tượng rất đặc biệt. Sau lần gặp mặt ở trong hôn lễ, đã từ lâu rồi anh chưa gặp qua ông ta trở về nhà một lần nào. Hơn nữa, việc kết hôn giữa anh và Tiêu Hân Hân, đều do một tay ông ta sắp đặt. Đây cũng là lý do, tại sao Trần Viễn đối với người đàn ông thần bí này cảm thấy hết sức tò mò.
Đáng tiếc, từ lúc vào nhà họ Tiêu ở rể, Trần Viễn ngoài việc bị mẹ vợ, rồi tới em vợ khinh thường, thì hầu như anh không nhận được bất kỳ một sự tôn trọng nào. Hơn nữa, Tiêu Hân Hân đối với cuộc hôn nhân của mình cũng cực kỳ chán ghét. Đó là lý do vì sao, cô luôn suốt ngày đối với anh không cho được sắc mặt tốt.
“Ồ?!”
Đi vào trong nhà, cảm thấy trong nhà hôm nay tương đối yên tĩnh. Dường như cô em vợ Tiêu Lộ Lộ đã đi ra ngoài dạo phố. Nếu không, giờ này anh đã có thể nghe được mấy tiếng ồn ào của con bé. Thế nên, lúc đi ngang qua cửa phòng của Tiêu Lộ Lộ, sắc mặt của anh không khỏi nghiêm túc lại.
Bởi vì, vừa rồi anh nghe được tiếng ú ớ phát ra từ trong phòng. Giống như, có một ai đó đang bị siết chặt cổ, không có cách nào phát ra âm thanh. Lúc này, trong đầu của Trần Viễn nhanh chóng hiện lên hình ảnh, cô em vợ Tiêu Lộ Lộ đang bị một tên trộm siết cổ, dùng lấy sức mạnh để uy hiếp, có ý định làm việc xấu xa nào đó.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra ánh sáng sắc bén. Anh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng chân đạp tung cửa phòng, dùng thế sét đánh để phóng nhanh vào bên trong. Thế nhưng, ngay khi thân hình của anh xuất hiện, nhìn thấy được hình ảnh ở phía bên trong, hai mắt của anh không khỏi trừng lớn.
Chương 10 - Thà nuôi một con chó còn tốt hơn anh
“Các người…”
Trong miệng phát ra một tiếng bất đắc dĩ, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng lui ra khỏi phòng. Anh không thể nào nghĩ được, cô em vợ này lại to gan đến như vậy, dám rủ bạn trai về nhà. Hơn nữa, hai người bọn họ còn không mặc quần áo, ôm hôn nhau trên chiếc giường.
“Đứng lại! Ai cho phép anh tự tiện xông vào trong phòng của tôi.”
Bước chân của Trần Viễn vừa mới lui ra khỏi phòng, thân hình của Tiêu Lộ Lộ đã như một mũi tên bắn, phóng ra phía ngoài, đem ăn chặn ngang.
Khẽ đưa mắt liếc nhìn lên cơn thể vẫn còn chưa mấy nảy nở của Tiêu Lộ Lộ, âm thanh của Trần Viễn hơi có chút bất dĩ, lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không có…”
Thế nhưng, lời này của anh còn chưa có nói dứt, một cái tát đã vung xuống, trực tiếp in lên trên mặt của anh nắm cái ngón tay đỏ bừng.
“Cô…”
Trong lòng mang theo phẫn nộ, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn, chăm chăm nhìn về phía Tiêu Lộ Lộ. Thế nhưng, thái độ của Tiêu Lộ Lộ lại cực kỳ hung hăng. Con bé không hề sợ anh chút nào, bên trong giọng nói còn mang theo mấy phần khiêu khích.
“Tôi như thế nào? Anh dám đánh tôi sao?”
Nghe được lời khiêu khích này của Tiêu Lộ Lộ, hai quả đấm trên tay của Trần Viễn không khỏi nắm chặt. Nhưng giống như những gì Tiêu Lộ Lộ vừa nói, quả thật là anh không dám đánh cô.
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiêu Lộ Lộ càng thêm tỏ ra càng rỡ, đắc ý.
“Hừ, cái thứ phế vật, vô dụng giống như anh, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, anh có tư cách để tức giận với tôi sao? Nếu như không phải chị tôi muốn cưới anh về, thì tôi còn chẳng thèm nhìn lấy cái bộ mặt chán ghét của anh để làm gì…”
Sau khi mắng mỏ một hồi, Tiêu Lộ Lộ cảm thấy cổ họng của mình hơi có chút khô rát. Lúc này, cô bé mới quay sang nhìn lấy cái cửa phòng đã bị Trần Viễn đá hỏng, tức giận nói ra.
“Được rồi, tôi chẳng thèm phí lời với cái thể loại phế vật giống như anh làm gì. Bây giờ, anh sửa lại cửa phòng cho tôi ngay lập tức. Nếu không, vừa rồi không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu.”
Nói xong, Tiêu Lộ Lộ liền dự định xoay người trở lại trong phòng ngủ của mình. Thế nhưng, lúc này thái độ của Trần Viễn lại trở nên vô cùng kiên quyết. Anh dùng giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần uy hiếp nói với Tiêu Lộ Lộ.
“Em hãy xin lỗi tôi ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ đem chuyện này nói rõ với chị của em!”
Trong lòng Trần Viễn đã làm ra quyết định, nếu như anh cứ tiếp tục nhượng bộ, thì thứ mà anh nhận được chỉ là những sự khinh thường, địa vị của anh ở trong nhà họ Tiêu cũng sẽ rơi xuống thấp.
Thế nên, anh không chỉ muốn Tiêu Lộ Lộ xin lỗi mình, còn muốn chứng minh cho nhà họ Tiêu thấy rõ, anh cũng không phải là tên phế vật, nhu nhược, ai cũng có thể dễ dàng ức hiếp.
Mặc dù lần đầu thấy được bộ dáng thế này của Trần Viễn, khiến cho trong lòng Tiêu Lộ Lộ sinh ra một chút sợ hãi. Hơn nữa, lời uy hiếp vừa rồi của Trần Viễn cũng có mấy phần tác dụng.
Chỉ có điều, trong suy nghĩ của cô, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, cô không thể nào mở miệng xin lỗi với một kẻ như vậy. Thế nên, lúc này cô bé vẫn rất cứng đầu, trực tiếp hừ lên một tiếng.
“Anh nghĩ mình là ai? Anh cũng muốn tôi phải xin lỗi anh sao? Anh về đi ngủ một giấc đi, đừng đứng ở đây mà nằm mơ.”
Lần này, Trần Viễn đã không có ý định nhượng bộ. Ánh mắt của anh khẽ liếc vào bên trong phòng, âm thanh hơi có chút nhắc nhở.
“Nếu như để cho chị em nhìn thấy bộ dáng của em lúc này. Anh không biết, lúc đó chị em sẽ phát điên như thế nào?”
Lúc này, Tiêu Lộ Lộ cũng sực nhớ ra, hiện tại cô và bạn trai của mình đang ở trong phòng còn chưa mặc xong quần áo. Nếu như việc này để lọt đến tai của Tiêu Hân Hân, tất nhiên là cô không có được quả ngon để ăn. Toàn bộ số tiền tiêu vặt cũng như mua sắm quần áo hàng ngày, cô đều phải ngửa tay xin từ chị gái.
Thế nên, lúc này trong đầu của Tiêu Lộ Lộ đang không ngừng bắt đầu suy tính thiệt hơn, trong lòng cũng có mấy phần do dự. Ngay sau đó, từ dưới cầu thang đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân vội vàng. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Lộ Lộ không khỏi hiện ra thần sắc hoảng hốt. Ngay sau đó, cô bé liền hướng về phía Trần Viễn nói ra.
“Xin lỗi, như vậy có được chưa?”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhận ra được tiếng bước chân của người đang đi tới. Chỉ có điều, âm thanh xin lỗi mà Tiêu Lộ Lộ vừa mới nói ra khỏi miệng. Ngay lập tức, tiếng mắng chửi từ dưới cầu thang đã bắt đầu vang lên.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái thứ vô dụng như nó còn giữ ở trong nhà để làm gì? Con xem, chân của con bị đau như vậy, nó cũng không biết đỡ đần, dìu dắt con vào trong nhà, mà cứ để mặc con đi khập khiễng như vậy. Mẹ thấy, thà con đi nuôi một con chó, cũng hơn đi nuôi cái loại vô ơn như nó.”
Tiếng mắng chửi này của bà Nhu thật sự rất chói tai, cho dù Trần Viễn đã từng chịu đựng nghe mắng chửi nhiều lần. Nhưng lúc này, anh cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ, từ bên ngoài cùng nhau bước vào, nói ra.
“Mẹ, chuyện này là con không đúng. Nhưng mà, mẹ mắng con như vậy, mẹ không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao?”
Thái độ phản ứng lúc này của Trần Viễn không khỏi khiến cho ba người phụ nữ trong nhà họ Tiêu đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nhất là Lâm Ngọc Nhu, bà ta đối với Trần Viễn từ trước đến đây đều cực kỳ xem thường. Đột nhiên, nghe con rể phản bác lại ý kiến của mình, bà ta không khỏi tức giận nói ra.
“Đấy đấy, con thấy chưa? Bây giờ nó còn dám trả treo lại với mẹ. Lúc trước mẹ nói mà con không chịu nghe. Phải chi con chịu lấy thằng Kiệt, thì mẹ đâu cần phải nhìn mặt cái thứ vô dụng này xuất hiện ở trong nhà?”
Nghe nhắc đến người đàn ông tên Kiệt, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đột nhiên trở nên vô cùng ấm áp, dịu dàng. Cô dùng tay cố sức lay lấy cánh tay của mẹ, giọng nói mang theo mấy phần trách móc.
“Mẹ, đừng nhắc đến anh ấy nữa mà. Chuyện của con, mẹ không cần phải quan tâm.”
“Con…”
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hân Hân lúc này, lại nghe được lời từ trong miệng của mẹ vợ nói ra, sắc mặt của Trần Viễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh thật sự không hề nghĩ tới, ở trong lòng của Tiêu Hân Hân còn có một người đàn ông tên Kiệt. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô, thì vị trí của người đàn ông này dường như rất quan trọng, so với một người chồng trên danh nghĩa giống như anh, không biết quan trọng gấp bao nhiêu lần.
Trong lúc nhất thời, lồng ngực của anh cảm thấy chua chua. Anh cũng mặc kề ba người phụ nữ đứng ở trước mặt, trực tiếp xoay người, trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Nếu như cô ta đã muốn thuê phòng với Lý Tiến, còn muốn anh đi theo phía sau để làm gì?
Mặc dù cô ta là vợ anh, anh không thể nào trơ mắt nhìn thấy cô ta ngủ với người khác. Thế nhưng, việc này thì có liên quan gì đến anh?
Trong lòng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi theo phía sau lưng của Tiêu Hân Hân. Nói như thế nào, cô ta cũng đã chuyển tiền cho anh tới hai lần, anh không thể cứ như thế để cô ta dễ dàng ngủ với người khác được.
Chiếc xe mà Lý Tiến đang lái chạy rất nhanh, chỉ không tới vài phút nó đã dừng lại ở trước cổng của một khách sạn lớn. Đi theo phía sau lưng của hắn, tất nhiên chính là Tiêu Hân Hân.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh của hai người bọn họ bước vào khách sạn, đi đến căn phòng số 404 ở trên tầng 4. Lúc này, tin nhắn ở trong điện thoại của Trần Viễn lại lần nữa vang lên.
“Sau khi đi vào phòng, tôi sẽ nghĩ cách để Lý Tiến ký hợp đồng trước. Nếu như nghe được âm thanh ly vỡ, anh nhất định phải xông vào cứu tôi.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, lại nhìn bóng lưng của Lý Tiến và Tiêu Hân Hân bước vào bên trong phòng ngủ khách sạn, chính bản thân Trần Viễn cũng không rõ cảm xúc của mình như thế nào. Nhưng anh có thể khẳng định, kế hoạch lần này của Tiêu Hân Hân nhất định sẽ không thành công.
Quả nhiên, không ngoài suy nghĩ của anh. Chỉ vừa đi vào bên trong phòng ngủ khách sạn, Tiêu Hân Hân còn chưa có phản ứng gì, thì Lý Tiến đã nhanh chóng đem quần áo cởi ra ngoài. Sau đó, hắn như một con sói đói, hướng về phía Tiêu Hân Hân nhào tới.
Mọi thứ diễn ra quá mức bất ngờ, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào tránh thoát được. Ngoài tiếng la hét thất thanh, cô cũng chỉ có thể giãy giụa để cầu cứu.
“Giám đốc… giám đốc… xin… xin anh hãy chậm đã…”
Thế nhưng, Lý Tiến lúc này đã sắp nổi điên. Kế hoạch hôm qua đột nhiên thất bại, khiến cho Tiêu Hân Hân chạy thoát. Lần này, cho dù Tiêu Hân Hân có la khản cổ, hắn cũng nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Xoạt xoạt!
Từng mảnh, từng mảnh quần áo bị kéo ra ngoài, động tác trên người của Lý Tiến càng thêm dữ tợn hơn. Trong lúc nhất thời, Tiêu Hân Hân cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
Đứng ở bên ngoài, mọi động tĩnh bên trong đều được Trần Viễn nghe rất rõ ràng. Anh có thể suy đoán được, bộ dáng của Tiêu Hân Hân phải trở nên chật vật như thế nào. Thậm chí, anh còn hơi có một chút khoái chí. Lâu như vậy, Trần Viễn luôn bị Tiêu Hân Hân áp chế, suốt ngày còn bị cô ta mắng là đồ phế vật, không có tiền đồ.
Hiện tại thì tốt rồi, Tiêu Hân Hân không những không có thực hiện thành công kế hoạch. Thậm chí, cô còn gặp phải nguy cơ bị kẻ khác ức hiếp. Thế nhưng, niềm vui trên khuôn mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên trong chốc lát. Ngay khi anh nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ ở trong phòng khách sạn của Tiêu Hân Hân vọng ra ngoài, sắc mặt của anh tức thì biến đổi.
“Này, anh kia! Anh muốn làm gì? Mau tránh sang chỗ khác đi!”
Bước chân của Trần Viễn nhanh chóng hướng về phía cửa phòng 404 xông tới. Lúc này, hai gã đàn ông cao to, vạm vỡ từ phía bên hông căn phòng đi tới, đem vị trí căn phòng 404 chắn ngang lại.
Vừa nhìn, Trần Viễn liền đoán ra được, đây chắc hắn là hai tên vệ sĩ đi theo bên cạnh của Lý Tiến. Dù sao, nhìn bộ dáng của hắn ta, không phải là loại hiền lành gì.
“Cút!”
Từ trong kẽ răng của Trần Viễn phát ra một tiếng quát lạnh lùng, bước chân của anh chưa từng dừng lại, vẫn một mực hướng về phía cửa phòng xông tới. Tức thì, hai gã vệ sĩ mặc áo vét đen liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai người bọn họ đều hướng về phía Trần Viễn cười gằn.
“Tốt! Rất tốt! Đã lâu rồi chưa có người to gan như vậy…”
Thế nhưng, tiếng cười gằn này của bọn họ còn chưa phát ra được bao lâu, một cái nắm tay cực kỳ mạnh mẽ, từ phía trước mặt xông thẳng tới.
Ầm!
Thân hình của một gã vệ sĩ to cao, cứ như thế bị một nắm tay của Trần Viễn đánh cho văng ra bên ngoài. Tên còn lại còn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra, thì một nắm tay khác đã đánh tới, trực tiếp xuyên thẳng đến quai hàm của hắn, đem hắn đánh bay lên cao chừng hai, ba mét. Sau đó, thân thể của tên vệ sĩ trực tiếp rơi xuống mặt đất, không rõ là đã hôn mê bất tỉnh hay là thật sự bị hù sợ. Lúc này, hắn lại chẳng có một chút động tĩnh nào.
Thế nhưng, Trần Viễn hoàn toàn không thèm để ý một chút nào. Anh trực tiếp tung chân đạp mạnh lên cửa phòng. Căn phòng với lớp cửa dày gần năm inch, cứ như thế bị một chân của Trần Viễn đạp bay.
Ầm!
Cánh cửa phòng vừa bị đánh bật ra ngoài, âm thanh hét thảm của Lý Tiến đã vọng ra ngoài.
“A, là ai?”
Vừa rồi, trong lúc đang cùng Tiêu Hân Hân tiến hành tiếp xúc thân mật, còn thiếu chút nữa có thể thành công. Đột nhiên, âm thanh đánh nhau ở bên ngoài vang lên. Kèm theo đó, chính là cánh cửa phòng bị đá bay. Những thứ này, khiến cho tâm lý của Lý Tiên hơi có chút hoảng hốt. Chính vì thế, dụng cụ gây án ở trên người Lý Tiên lúc này cũng trở nên thu nhỏ, bộ dáng trông rất thê thảm.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ người xông vào bên trong phòng là Trần Viễn, ánh mắt của Lý Tiến giống như ngọn lửa, đỏ lên phừng phừng.
“Mày muốn gì? Vì sao lại muốn xen vào chuyện tốt của tao?”
Hai lần bị phá hỏng chuyện tốt, tâm lý của Lý Tiến có thể nói là vô cùng phẫn nộ. Nhưng chờ đợi hắn lúc này, không phải là câu trả lời của Trần Viễn, mà chính là những nắm đấm liên tục hướng về phía trên khuôn mặt của hắn đánh tới.
Chương 7 - Bằng chứng
“A… thằng khốn… mày dám đánh tao… mày dám đánh tao…”
Trên mặt liên tục bị nắm đấm của Trần Viễn vung tới, khiến cho âm thanh của Lý Tiến trở nên không được rõ ràng. Thế nhưng, bộ dáng của hắn lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, khuôn mặt của Lý Tiến càng thêm dữ tợn.
“Mẹ nó, nếu như bây giờ không phải là thời đại pháp chế, tao đã đem mày đi thiến rồi!”
Trong miệng phun ra một câu chửi tục, nắm tay của Trần Viễn vẫn không có ý định dừng lại.
“Anh… anh đừng có đánh nữa… sẽ… sẽ chết người đó…”
Lúc này, âm thanh lo lắng của Tiêu Hân Hân đột nhiên vang lên, khiến cho động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại. Quả thật, bộ dáng lúc này của Lý Tiến hơi có phần, dọa người. Dù là Trần Viễn, anh cũng cảm thấy có chút thương hại, đem khuôn mặt đã sưng vù như một cái đầu heo của Lý Tiến vỗ vỗ lên vài cái. Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng, gật đầu đứng dậy.
“Được rồi, tạm tha cho hắn một mạng!”
Thế nhưng, lúc nhỏm người đứng lên. Không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trần Viễn lại liếc nhìn về phía ngã ba, ngay chỗ ngang eo, dưới hông của Lý Tiến nhếch mép cười lên một tiếng.
“Thế nhưng, chỗ này vẫn nên điều chỉnh lại một chút thì sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Trần Viễn vung chân lên, đạp xuống một cái thật mạnh. Mặc dù cú đá này của anh vẫn còn lưu lực, nhưng Lý Tiến lại đau đến trợn trừng hai mắt, bộ mặt không thể nào tưởng tượng ra được. Vừa rồi, dường như hắn đã nghe được âm thanh của tiếng trứng vỡ.
“A… thằng khốn… tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Ôm lấy đũng quần, trong miệng của Lý Tiến phát ra âm thanh như heo bị chọc tiết. Hai hàng nước mặt ở trên khuôn mặt của hắn cũng không cách nào tự chủ được, trào ra như thác đổ.
“Đi, chúng ta trở về thôi!”
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lý Tiến, trên khuôn mặt của Trần Viễn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng. Nhưng ngay lúc anh muốn đem Tiêu Hân Hân rời đi, âm thanh của Lý Tiến lại đột nhiên vang lên.
“Bọn mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ khiến cho chúng mày ngồi tù!”
“Phi, anh đang hù ai đấy hả? Vừa rồi nếu như không phải là tôi xuất hiện kịp lúc, bạn tôi đã bị anh làm nhục. Nếu anh dám tố cáo tôi tội đánh người, tôi cũng sẽ đem chuyện anh cưỡng hiếp cô ta báo cho cảnh sát!”
Nghe được lời đe dọa của Lý Tiến, bước chân của Trần Viễn lúc này không khỏi ngừng lại, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về phía hắn ta.
Nhưng lúc này, Lý Tiến lại chẳng lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào. Ngược lại, trên khuôn mặt sưng húp của hắn còn lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.
“Ai nói là tôi cưỡng hiếp cô ta? Rõ ràng là cô ta đã tự nguyện theo tôi vào phòng. Nếu cậu không tin, có thể nhờ bên khách sạn mở camera giám sát ra xem.”
Nghe được lời này của Lý Tiến nói ra, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi cứng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh khẽ nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
Lúc này, tinh thần của Tiêu Hân Hân đã phục hồi không ít. Nghe được mấy lời trò chuyện của hai người bọn họ, cô cũng có phần nổi giận, chỉ tay về phía Lý Tiến mắng.
“Ai nói là tôi tình nguyện theo anh vào phòng? Anh rõ ràng là đang lợi dụng, muốn chiếm hữu tôi.”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân nghe có vẻ rất tức giận. Nhưng ai cũng nhìn ra được, bản thân của cô lúc này đã có phần chột dạ. Dù sao, sự thật chính là những gì mà Lý Tiến vừa nói. Thậm chí, hành động của hai người lúc đó còn có mấy phần thân mật. Tất nhiên, đây là Tiêu Hân Hân vì mục đích cá nhân của mình, thế nên mới giả vờ đối xử với Lý Tiến như vậy mà thôi.
Cô cũng không hề nghĩ tới, tên Lý Tiến này lại manh động như vậy. Còn chưa bàn đến chuyện ký hợp đồng, đã muốn ra tay với cô.
Trong lúc Tiêu Hân Hân còn chưa biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Lúc này, thân hình của Trần Viễn đột nhiên chuyển động. Anh nhanh chân đi về phía Tiêu Hân Hân. Sau đó, anh dùng một lực khá mạnh, trực tiếp đem Tiêu Hân Hân ném ở trên giường.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra?”
Trong lòng mang theo mấy phần hốt hoảng, Tiêu Hân Hân không khỏi nổi giận quát ầm lên. Nhưng Trần Viễn giống như không hề nghe thấy. Anh rất thản nhiên lấy điện thoại của mình cầm ra ngoài, sau đó hướng về phía bộ dáng nhếch nhác, quần áo hơi có phần xốc xếch của Tiêu Hân Hân liên tục chụp lên mấy tấm hình.
Sau đó, anh lại từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc nhỏ. Đây là gói thuốc mà trước đây Lý Tiến từng dùng, để bỏ vào trong ly rượu đưa cho Tiêu Hân Hân uống. Khi đó, Lý Tiến tùy tiện ném nó ở trong thùng rác, Trần Viễn đem nó nhặt để trong người, mục đích cũng chỉ muốn cảnh cáo Tiêu Hân Hân, nhắc nhở cho cô không nên tới gần Lý Tiến mà thôi.
Nhưng lúc này, anh không nghĩ đến mình sẽ dùng nó, đem ra đối phó với Lý Tiến. Nằm dưới mặt đất, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi biến đổi.
“Mày muốn làm gì?”
Lý Tiến tất nhiên là có thể nhận ra, gói thuốc trên tay của Trần Viễn, chính là gói thuốc mà mình đã vứt đi ở trong khách sạn.
“Làm gì? Tất nhiên là tạo bằng chứng, tố cáo anh.”
Trần Viễn đáp một cách vô cùng thản nhiên. Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới biết được mục đích thật sự của Trần Viễn. Thế nhưng, cô đối với hành động vừa rồi của anh, trong lòng vẫn mang theo mấy phần bất mãn.
“Hừ, cho dù mày làm như vậy, cũng không thể nào khẳng định tao đã làm chuyện đó với cô ta?”
Ngoài miệng Lý Tiến vẫn cố nói cứng. Nhưng thông qua ánh mắt của hắn, Trần Viễn có thể thấy được, trong lòng kẻ này đã có phần hoảng sợ.
“Thật sao? Vậy nếu như tôi đem toàn bộ bằng chứng vừa rồi, cùng với hình ảnh của cô ta ở trong bộ dáng như vậy đưa đến đồn cảnh sát. Lúc đó, anh nói là bọn họ sẽ tin hai người chúng tôi, hay vẫn là tin lời nói của anh?”
Đến lúc này, Lý Tiến đã không cách nào có thể bình tĩnh được nữa. Mặc dù hắn có người chống đỡ ở phía sau lưng, nhưng nếu chuyện này để lộ ra ngoài. Hắn không chỉ bị mất mặt, sợ rằng giải quyết cũng cực kỳ rắc rối.
Thế nên, Lý Tiên lúc này cực kỳ tức giận đứng bật người dậy, chỉ tay về phía Trần Viễn nói ra.
“Được lắm, tao đã nhớ kỹ mặt mày. Lần sau, nếu như còn để cho tao nhìn thấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Nói xong, Lý Tiến cũng không có lưu lại lâu, liền trực tiếp dẫn theo hai tên vệ sĩ vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy, đi xuống dưới lầu.
Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân không khỏi gấp, vội vàng chạy tới, níu lấy tay của Lý Tiến, nói ra.
“Anh muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa có ký xong hợp đồng.”
Chương 8 - Lại bị ăn tát
“Móa… ký cái gì mà ký? Cút!”
Trong lúc tức giận, Lý Tiến cũng chẳng thèm quan tâm gì đến sắc mặt của Tiêu Hân Hân, trực tiếp đem cô đẩy đi ra ngoài. Mặc dù bản thân hắn không thể làm gì được Trần Viễn, nhưng hắn cũng không hề sợ Tiêu Hân Hân. Nhiều nhất, nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, người nhà sẽ chỉ mắng chửi hắn vài câu, sau đó sẽ tự tìm cách đem chuyện này xử lý đi.
Đối với Lý Tiến mà nói, mấy chuyện này chẳng phải vấn đề quan trọng gì. Chính vì thế, sau khi đem Tiêu Hân Hân đẩy lui, hắn cũng chẳng thèm để ý đến bộ dáng nhăn nhó của cô, trực tiếp đi vào bên trong thang máy.
Lúc này, Tiêu Hân Hân lại muốn lần nữa đuổi tới. Thế nhưng, thân hình của cô lại bị cánh tay của Trần Viễn ngăn cản.
“Anh muốn làm gì? Tại sao lại không cho tôi đuổi theo hắn ta. Anh có biết, đây là cơ hội tốt nhất để tôi ký hợp đồng với công ty anh ta hay không?”
Nghe được lời này của cô, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc tới, nhìn cô giống hệt như nhìn lấy một con ngốc.
“Anh nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng hay sao?”
Âm thầm bĩu môi khinh thường, Trần Viễn lười nhát để ý đến cô. Thế nên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tiêu Hân Hân nhìn mình, Trần Viễn liền lắc đầu bỏ đi.
Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân lúc này không khỏi thét ầm lên.
“Anh là cái loại người gì vậy hả? Đã nhận tiền của tôi rồi lại không chịu làm việc? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Mặc dù mấy lời này của Tiêu Hân Hân hơi có mấy phần khó nghe. Nhưng Trần Viễn lúc này thật sự chẳng muốn so đo gì với cô. Anh vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Tôi có phải đàn ông hay không, tôi hôm qua cô cũng đã biết rồi. Còn việc cô nói tôi nhận tiền mà không làm việc, thì tôi xin đính chính lại một chút. Nếu như không có tôi, cô nghĩ là mình vẫn còn giữ được trong sạch thật sao?”
Vừa nói, ánh mắt của Trần Viễn vừa liếc đến bộ đáng nhếch nhác của Tiêu Hân Hân. Nhất thời, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân hơi có chút trắng bệch lại. Sau đó, Trần Viễn lại nói tiếp.
“Với lại, hiện tại trong tài khoản của tôi đã có một trăm triệu, công việc tôi cũng kiếm được rồi. Cô nghĩ, tôi cần phải hầu hạ cô như lúc trước nữa hay sao?”
Dứt lời, thân hình của Trần Viễn liền xoay lại, không chút do dự rời đi. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Tiêu Hân Hân, lại để cho anh không có cách nào rời đi được nửa bước.
“Nếu anh dám rời đi, anh có tin là tôi sẽ đến bệnh viện, tìm em gái của anh để nói chuyện hay không?”
Những lời này của Tiêu Hân Hân, thật sự không hề cho Trần Viễn một chút lực lượng kháng cự nào. Sặc mặt của anh lập tức trầm xuống, dùng lấy ánh mắt vô cùng nguy hiểm, nhìn cô.
“Cô muốn làm gì?”
“Hừ, tôi chẳng làm gì cả? Bây giờ, chân tôi bị đau, tôi muốn anh dìu tôi trở về nhà.”
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn hơi có chút lạnh lùng, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hốt hoảng. Thế nhưng, cô vẫn cố tình tỏ ra cao lạnh, trừng mắt nhìn thẳng lấy anh.
Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, cổ chân của Tiêu Hân Hân quả thật là có chút sưng đỏ. Cũng không rõ là vừa rồi do anh ném cô ta lên giường quá mạnh, vẫn là trong lúc cô đang giằng co với tên Lý Tiên kia rồi bị trật chân?
“Được rồi, vậy để tôi bế cô xuống lầu.”
Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cảm thấy hành động lúc này của Tiêu Hân Hân quá mức bất tiện. Thế nên, anh dự định đem cô bế đi xuống lầu. Thế nhưng, động tác này của anh lại khiến cho Tiêu Hân Hân sinh ra hiểu lầm. Cô vô cùng tức giận, vung tay lên tát thẳng vào trong mặt của anh.
“Anh muốn làm gì?”
Đột nhiên bị tát đau, khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cứng đờ lại. Ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần tức giận.
Nhất thời, trong lòng của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra mấy phần hối hận. Cô có thể nhìn ra được, hành động lúc này của Trần Viễn hoàn toàn không có ý gì xấu xa với cô. Thế nhưng, nếu như bắt cô xin lỗi anh ta, chuyện này thì cô không thể nào làm được.
“Hừ, tôi cho anh tiền, đánh anh một chút như vậy không được sao?”
Biết rõ mình đã đuối lý, nhưng Tiêu Hân Hân vẫn cố tỏ ra cứng đầu, dùng lấy giọng nói lạnh nhạt, hướng về phía Trần Viễn nói ra.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ lên bừng bừng. Rõ ràng, người phụ nữ này vừa rồi còn muốn để mình giúp cô ta xuống lầu. Vậy mà, chỉ mới xoay mặt một cái, liền lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Trong lòng mang theo mấy phần phẫn nộ, Trần Viễn cũng mặc kệ Tiêu Hân Hân có trật chân hay không, anh trực tiếp đem cô ném thẳng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm nói ra.
“Tôi mặc xác cô, cô muốn về nhà thì tự đi mà về!”
Nói xong lời này, bước chân của Trần Viễn cũng không có dừng lại, anh vô cùng dứt khoát đi vào bên trong thang máy để xuống lầu.
Bởi vì vết thương thật sự rất đau. Lúc này, còn bị Trần Viễn ném mạnh như vậy xuống đất, cổ chân của Tiêu Hân Hân càng trở nên bầm tím, trong hai hốc mắt của cô bắt đầu đọng lại thành mấy giọt lệ, giọng nói mang theo tràn đầy phẫn nộ, nói ra.
“Anh là đồ khốn, tôi nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”
Chương 9 - Trộm?
Đứng dưới lầu chờ đợi một hồi lâu, Tiêu Hân Hân bước chân khập khiễng đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn mang theo mấy phần tức giận. Nhưng lúc này, bộ dáng của Trần Viễn lại hết sức thản nhiên, anh còn hướng về phía cô vẫy vẫy ta, nói ra.
“Này, có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Trong lòng vốn đang mang theo lửa giận, nghe được câu này của anh, hai mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trợn trắng.
“Không cần!”
“Ầy, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho cô, định hỏi cô có muốn tôi lấy xe đưa cô về nhà hay không? Nhưng mà, điện thoại của cô tôi không thể nào liên lạc được.”
Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng nghe Trần Viễn nói thế, Tiêu Hân Hân không khỏi lục lọi trong người, lấy ra chiếc điện thoại đã sập nguồn, mở lên kiểm tra. Kết quả, điện thoại lúc này đã hết pin, dù cô có muốn liên lạc với người nhà cũng không có cách nào liên lạc được.
Trong lúc tức giận, Tiêu Hân Hân không khỏi hừ lên một tiếng.
“Hừ, vậy anh còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau đi lấy xe đến chở tôi về nhà?”
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác, cùng với trạng thái chật vật của Tiêu Hân Hân lúc này, Trần Viễn chỉ nhún nhún vai đáp lại.
“Nếu cô muốn đi, thì tự mình đi lấy đi, tôi đây không rảnh.”
“Anh…”
Hai người bốn mắt bắt đầu trừng nhau. Sau một lúc lâu, Tiêu Hân Hân lúc này mới nhỏ giọng nói ra.
“Vậy bây giờ anh muốn tôi làm thế nào? Với trạng thái của tôi lúc này, cũng không có cách nào rời khỏi khách sạn một mình được?”
“Cầu xin tôi! Chỉ cần cô chịu cúi đầu cầu xin tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô.”
“Anh đừng có mà nằm mơ!”
Lời của Trần Viễn còn chưa nói hết, âm thanh tức giận của Tiêu Hân Hân đã vang lên. Ngay sau đó, cô dùng ánh mắt mỉa mai nhìn lấy anh.
“Anh đừng cho rằng, tôi bây giờ trông rất chật vật, anh liền có thể xem thường tôi. Tôi nói cho anh biết, đám người nhà của anh toàn là một lũ vô dụng. Nếu như không phải có tôi trợ giúp, anh nghĩ rằng em gái của anh có thể phẫu thuật thành công hay sao? Cha anh có thể an tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho em gái anh?”
Những lời này của Tiêu Hân Hân giống như cây gai đâm vào bên trong lồng ngực của Trần Viễn, trong ánh mắt của anh lộ ra dáng vẻ tức giận. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, dùng loại giọng điệu khinh khỉnh để đáp lại.
“Mấy người có tiền như cô lúc nào cũng nghĩ mình rất tài giỏi. Nhưng cô nhìn lại chính mình xem, cô cho rằng bản thân có tiền liền hay lắm sao? Có thể khinh thường người khác được sao? Tôi nói cho cô biết, đến một lúc nào đó, cô nhất định sẽ phải cầu xin tôi!”
“Ha ha ha, cầu xin anh? Anh nghĩ anh là ai vậy? Tiền của anh, chẳng phải đều lấy từ tôi đó sao?”
Đột nhiên bị điểm đến chỗ đau, sắc mặt của Trần Viễn nhất thời trở nên lúng túng. Thế nhưng, Tiêu Hân Hân lúc này lại giống như nắm được thứ đồ vật gì đó, bắt đầu hướng về phía anh công kích.
“Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên anh cảm thấy rất mất mặt có phải không? Nhưng những gì tôi nói, đều chính là sự thật. Cái loại người như anh, ngoài việc cầm tiền của người khác không chịu làm việc ra, thì có thể làm nên cái trò trống gì? Anh, chính là một tên phế vật!”
“Cô…”
Bị nói đến điểm này, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên khó coi. Nhưng mà, những lời Tiêu Hân Hân nói đều chính xác, anh không có cách nào để phản bác được. Nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.
Ngay sau đó, cả hai đều không nói với ai, tự mình đi bộ trở về nhà. Đến trước cửa nhà, bước chân của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút. Sau đó, cô dùng ánh mắt có phần chán ghét, nói với Trần Viễn.
“Anh vào nhà trước đi, tôi không muốn cùng một tên phế vật như anh đi cùng.”
Lần này, Trần Viễn hoàn toàn không thèm phản ứng gì đến cô, anh chỉ đưa mắt liếc nhìn cổng chính của ngôi nhà. Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa xe, ném trở về cho Tiêu Hân Hân.
“Tôi không muốn vào. Cô muốn vào, thì tự mình mở cổng mà vào đi!”
Nói xong, Trần Viễn liền dứt khoát xoay người rời đi. Nhưng lúc này, thân hình của Tiêu Hân Hân bỗng nhiên chắn ngang, chặn lấy lối đi của Trần Viễn, rồi nói.
“Hôm nay bố tôi trở về nhà, anh không thể nào bỏ đi được.”
Nghe nhắc đến người bố vợ chỉ gặp mặt một lần ở trong lễ cưới, hai đầu lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu chặt lại. Nhìn thấy bộ dáng của anh lúc này, Tiêu Hân Hân lại nói thêm vào.
“Sau ngày hôm nay, anh muốn đi đâu thì đi, tôi cũng mặc xác anh. Nhưng mà, trước khi bố tôi rời đi, anh không được phép rời khỏi ngôi nhà này nửa bước. Nếu không, hậu quả anh hãy tự chịu!”
Dùng lấy ánh mắt tràn đầy lạnh lùng để cảnh cáo, lúc này Tiêu Hân Hân mới thản nhiên mở cổng, bước vào trong nhà. Đến lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào phản đối được nữa. Anh chỉ có thể nghe theo lời của Tiêu Hân Hân, chậm rãi đi vào bên trong.
Kỳ thật, người bố vợ mà Tiêu Hân Hân vừa nhắc tới, đối với Trần Viễn có một loại ấn tượng rất đặc biệt. Sau lần gặp mặt ở trong hôn lễ, đã từ lâu rồi anh chưa gặp qua ông ta trở về nhà một lần nào. Hơn nữa, việc kết hôn giữa anh và Tiêu Hân Hân, đều do một tay ông ta sắp đặt. Đây cũng là lý do, tại sao Trần Viễn đối với người đàn ông thần bí này cảm thấy hết sức tò mò.
Đáng tiếc, từ lúc vào nhà họ Tiêu ở rể, Trần Viễn ngoài việc bị mẹ vợ, rồi tới em vợ khinh thường, thì hầu như anh không nhận được bất kỳ một sự tôn trọng nào. Hơn nữa, Tiêu Hân Hân đối với cuộc hôn nhân của mình cũng cực kỳ chán ghét. Đó là lý do vì sao, cô luôn suốt ngày đối với anh không cho được sắc mặt tốt.
“Ồ?!”
Đi vào trong nhà, cảm thấy trong nhà hôm nay tương đối yên tĩnh. Dường như cô em vợ Tiêu Lộ Lộ đã đi ra ngoài dạo phố. Nếu không, giờ này anh đã có thể nghe được mấy tiếng ồn ào của con bé. Thế nên, lúc đi ngang qua cửa phòng của Tiêu Lộ Lộ, sắc mặt của anh không khỏi nghiêm túc lại.
Bởi vì, vừa rồi anh nghe được tiếng ú ớ phát ra từ trong phòng. Giống như, có một ai đó đang bị siết chặt cổ, không có cách nào phát ra âm thanh. Lúc này, trong đầu của Trần Viễn nhanh chóng hiện lên hình ảnh, cô em vợ Tiêu Lộ Lộ đang bị một tên trộm siết cổ, dùng lấy sức mạnh để uy hiếp, có ý định làm việc xấu xa nào đó.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra ánh sáng sắc bén. Anh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng chân đạp tung cửa phòng, dùng thế sét đánh để phóng nhanh vào bên trong. Thế nhưng, ngay khi thân hình của anh xuất hiện, nhìn thấy được hình ảnh ở phía bên trong, hai mắt của anh không khỏi trừng lớn.
Chương 10 - Thà nuôi một con chó còn tốt hơn anh
“Các người…”
Trong miệng phát ra một tiếng bất đắc dĩ, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng lui ra khỏi phòng. Anh không thể nào nghĩ được, cô em vợ này lại to gan đến như vậy, dám rủ bạn trai về nhà. Hơn nữa, hai người bọn họ còn không mặc quần áo, ôm hôn nhau trên chiếc giường.
“Đứng lại! Ai cho phép anh tự tiện xông vào trong phòng của tôi.”
Bước chân của Trần Viễn vừa mới lui ra khỏi phòng, thân hình của Tiêu Lộ Lộ đã như một mũi tên bắn, phóng ra phía ngoài, đem ăn chặn ngang.
Khẽ đưa mắt liếc nhìn lên cơn thể vẫn còn chưa mấy nảy nở của Tiêu Lộ Lộ, âm thanh của Trần Viễn hơi có chút bất dĩ, lắc đầu nói ra.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không có…”
Thế nhưng, lời này của anh còn chưa có nói dứt, một cái tát đã vung xuống, trực tiếp in lên trên mặt của anh nắm cái ngón tay đỏ bừng.
“Cô…”
Trong lòng mang theo phẫn nộ, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn, chăm chăm nhìn về phía Tiêu Lộ Lộ. Thế nhưng, thái độ của Tiêu Lộ Lộ lại cực kỳ hung hăng. Con bé không hề sợ anh chút nào, bên trong giọng nói còn mang theo mấy phần khiêu khích.
“Tôi như thế nào? Anh dám đánh tôi sao?”
Nghe được lời khiêu khích này của Tiêu Lộ Lộ, hai quả đấm trên tay của Trần Viễn không khỏi nắm chặt. Nhưng giống như những gì Tiêu Lộ Lộ vừa nói, quả thật là anh không dám đánh cô.
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiêu Lộ Lộ càng thêm tỏ ra càng rỡ, đắc ý.
“Hừ, cái thứ phế vật, vô dụng giống như anh, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, anh có tư cách để tức giận với tôi sao? Nếu như không phải chị tôi muốn cưới anh về, thì tôi còn chẳng thèm nhìn lấy cái bộ mặt chán ghét của anh để làm gì…”
Sau khi mắng mỏ một hồi, Tiêu Lộ Lộ cảm thấy cổ họng của mình hơi có chút khô rát. Lúc này, cô bé mới quay sang nhìn lấy cái cửa phòng đã bị Trần Viễn đá hỏng, tức giận nói ra.
“Được rồi, tôi chẳng thèm phí lời với cái thể loại phế vật giống như anh làm gì. Bây giờ, anh sửa lại cửa phòng cho tôi ngay lập tức. Nếu không, vừa rồi không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu.”
Nói xong, Tiêu Lộ Lộ liền dự định xoay người trở lại trong phòng ngủ của mình. Thế nhưng, lúc này thái độ của Trần Viễn lại trở nên vô cùng kiên quyết. Anh dùng giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần uy hiếp nói với Tiêu Lộ Lộ.
“Em hãy xin lỗi tôi ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ đem chuyện này nói rõ với chị của em!”
Trong lòng Trần Viễn đã làm ra quyết định, nếu như anh cứ tiếp tục nhượng bộ, thì thứ mà anh nhận được chỉ là những sự khinh thường, địa vị của anh ở trong nhà họ Tiêu cũng sẽ rơi xuống thấp.
Thế nên, anh không chỉ muốn Tiêu Lộ Lộ xin lỗi mình, còn muốn chứng minh cho nhà họ Tiêu thấy rõ, anh cũng không phải là tên phế vật, nhu nhược, ai cũng có thể dễ dàng ức hiếp.
Mặc dù lần đầu thấy được bộ dáng thế này của Trần Viễn, khiến cho trong lòng Tiêu Lộ Lộ sinh ra một chút sợ hãi. Hơn nữa, lời uy hiếp vừa rồi của Trần Viễn cũng có mấy phần tác dụng.
Chỉ có điều, trong suy nghĩ của cô, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, cô không thể nào mở miệng xin lỗi với một kẻ như vậy. Thế nên, lúc này cô bé vẫn rất cứng đầu, trực tiếp hừ lên một tiếng.
“Anh nghĩ mình là ai? Anh cũng muốn tôi phải xin lỗi anh sao? Anh về đi ngủ một giấc đi, đừng đứng ở đây mà nằm mơ.”
Lần này, Trần Viễn đã không có ý định nhượng bộ. Ánh mắt của anh khẽ liếc vào bên trong phòng, âm thanh hơi có chút nhắc nhở.
“Nếu như để cho chị em nhìn thấy bộ dáng của em lúc này. Anh không biết, lúc đó chị em sẽ phát điên như thế nào?”
Lúc này, Tiêu Lộ Lộ cũng sực nhớ ra, hiện tại cô và bạn trai của mình đang ở trong phòng còn chưa mặc xong quần áo. Nếu như việc này để lọt đến tai của Tiêu Hân Hân, tất nhiên là cô không có được quả ngon để ăn. Toàn bộ số tiền tiêu vặt cũng như mua sắm quần áo hàng ngày, cô đều phải ngửa tay xin từ chị gái.
Thế nên, lúc này trong đầu của Tiêu Lộ Lộ đang không ngừng bắt đầu suy tính thiệt hơn, trong lòng cũng có mấy phần do dự. Ngay sau đó, từ dưới cầu thang đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân vội vàng. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Lộ Lộ không khỏi hiện ra thần sắc hoảng hốt. Ngay sau đó, cô bé liền hướng về phía Trần Viễn nói ra.
“Xin lỗi, như vậy có được chưa?”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhận ra được tiếng bước chân của người đang đi tới. Chỉ có điều, âm thanh xin lỗi mà Tiêu Lộ Lộ vừa mới nói ra khỏi miệng. Ngay lập tức, tiếng mắng chửi từ dưới cầu thang đã bắt đầu vang lên.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái thứ vô dụng như nó còn giữ ở trong nhà để làm gì? Con xem, chân của con bị đau như vậy, nó cũng không biết đỡ đần, dìu dắt con vào trong nhà, mà cứ để mặc con đi khập khiễng như vậy. Mẹ thấy, thà con đi nuôi một con chó, cũng hơn đi nuôi cái loại vô ơn như nó.”
Tiếng mắng chửi này của bà Nhu thật sự rất chói tai, cho dù Trần Viễn đã từng chịu đựng nghe mắng chửi nhiều lần. Nhưng lúc này, anh cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ, từ bên ngoài cùng nhau bước vào, nói ra.
“Mẹ, chuyện này là con không đúng. Nhưng mà, mẹ mắng con như vậy, mẹ không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao?”
Thái độ phản ứng lúc này của Trần Viễn không khỏi khiến cho ba người phụ nữ trong nhà họ Tiêu đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nhất là Lâm Ngọc Nhu, bà ta đối với Trần Viễn từ trước đến đây đều cực kỳ xem thường. Đột nhiên, nghe con rể phản bác lại ý kiến của mình, bà ta không khỏi tức giận nói ra.
“Đấy đấy, con thấy chưa? Bây giờ nó còn dám trả treo lại với mẹ. Lúc trước mẹ nói mà con không chịu nghe. Phải chi con chịu lấy thằng Kiệt, thì mẹ đâu cần phải nhìn mặt cái thứ vô dụng này xuất hiện ở trong nhà?”
Nghe nhắc đến người đàn ông tên Kiệt, ánh mắt của Tiêu Hân Hân đột nhiên trở nên vô cùng ấm áp, dịu dàng. Cô dùng tay cố sức lay lấy cánh tay của mẹ, giọng nói mang theo mấy phần trách móc.
“Mẹ, đừng nhắc đến anh ấy nữa mà. Chuyện của con, mẹ không cần phải quan tâm.”
“Con…”
Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hân Hân lúc này, lại nghe được lời từ trong miệng của mẹ vợ nói ra, sắc mặt của Trần Viễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh thật sự không hề nghĩ tới, ở trong lòng của Tiêu Hân Hân còn có một người đàn ông tên Kiệt. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô, thì vị trí của người đàn ông này dường như rất quan trọng, so với một người chồng trên danh nghĩa giống như anh, không biết quan trọng gấp bao nhiêu lần.
Trong lúc nhất thời, lồng ngực của anh cảm thấy chua chua. Anh cũng mặc kề ba người phụ nữ đứng ở trước mặt, trực tiếp xoay người, trở về phòng ngủ của mình.
Bình luận facebook