Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Trans: Atiso
Mấy ngày sau, tin tức Tô Anh Tuyết bị cảnh sát bắt ở tiệc từ thiện Vân Gian xông thẳng lên hot search.
Trong ống kính, cô ta hồn bay phách lạc, cả người giống như già đi mười tuổi.
Ấn tượng của công chúng đối với Tô Anh Tuyết vẫn luôn là một nữ thần ấm áp lương thiện, cho nên khi hot search này xuất hiện, lập tức khiến vô số người chấn động lẫn kinh ngạc.
Công ty của Tô Anh Tuyết cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Chuyện Tô Anh Tuyết bị bắt vô cùng đột ngột, chỉ xử lý những đại ngôn của cô ta và các loại hợp đồng thôi mà đã bận quay như chong chóng, căn bản không xử lý kịp mảng quan hệ công chúng.
Trên mạng đều đang suy đoán xem rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cô ta bị bắt.
Nhưng cư dân mạng đều là những người thần thông quảng đại, chẳng mấy chốc có người nói rằng, cô ta bị bắt là bởi vì bị nghi ngờ tiếp tay, giúp người khác phạm tội.
Tóm lại mọi người thảo luận vô cùng xôn xao.
Khi Bùi Hàn Dữ tới phòng làm việc, đúng lúc nhân viên quầy tiếp tân đang xem tin tức bát quái này.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, thì bị dọa giật mình một cái, điện thoại rơi xuống đất, tai nghe bị bung ra, tức khắc âm thanh về tin tức chuyển thành loa ngoài.
Bùi Hàn Dữ nghe xong.
Không biết vì sao, mà anh ta đối với cô gái tên là Tô Anh Tuyết này có một loại chán ghét không ngăn lại được.
Ý nghĩ này xẹt qua đầu anh ta.
Nhưng anh ta không muốn vì cái chuyện không liên quan gì đến mình mà phí tâm tư.
Tô Anh Tuyết đang ngồi ở phòng tiếp khách, đối diện là người đại diện và luật sư, luật sư nói: “Hiện tại chứng cứ vẫn chưa đủ, nếu không có chứng cứ mới, cuối cùng có lẽ sẽ không có cách nào có thể khởi tố cô.”
Tô Anh Tuyết thở ra một hơi.
Vui mừng vì bản thân đã thận trọng, không lưu lại sơ hở gì.
Cô ta vội vã hỏi luật sư: “Vậy khi nào tôi có thể rời khỏi đây?”
Luật sư: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ…”
Luật sư còn chưa nói xong, đột nhiên người đại diện nhận được một cuộc điện thoại, thoáng chốc sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, đi qua một bên nghe.
Căn bản Tô Anh Tuyết không để ý đến anh ta, từ chỗ luật sư biết được, chỉ cần không có chứng cứ mới, thì cô ta sẽ nhanh chóng có thể rời phòng tạm giam.
Cuối cùng cô ta cũng yên tâm.
Nhưng đúng lúc này, người đại diện sắc mặt nghiêm trọng đi tới.
Thấy biểu cảm của anh ta, Tô Anh Tuyết lại có chút lo lắng, sợ hãi hỏi: “Bọn họ… tìm thấy chứng cứ rồi?”
“Ngược lại không phải cái này.”
Tô Anh Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
Người đại diện nói: “Nhưng Hàn Tử Hằng đã phản cung* rồi, anh ta nói rằng những chuyện anh ta làm đều do em xúi giục, hơn nữa anh ta còn có chứng cứ.”
*
Phản cung là đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự.
Sắc mặt Tô Anh Tuyết xám xịt, ngồi sụp xuống ghế.
******
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè.
Bộ phim nhận được nhiều sự quan tâm chú ý- “Lăng Tiêu Ký” đã quyết định lên sóng, hơn nữa còn được phát sóng đồng thời trên web.
Điều mà khán giả sợ nhất đối với các bộ đại IP* huyền huyễn chính là kỹ xảo 3 xu và thay đổi tình tiết khác với nguyên tác.
* Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Nhưng đối với trailer “Lăng Tiêu Ký” đã phát sóng trước đây mà nói, ít nhất có thể đảm bảo được về mặt hiệu ứng kỹ xảo.
Nhưng cụ thể như thế nào, vẫn phải đợi sau khi phim phát sóng lại nói tiếp.
Một bộ chế tác hoành tráng như “Lăng Tiêu Ký”, đương nhiên sẽ nhận được vô số sự soi mói của các blogger phim ảnh.
Sau “Thiên Trù”, Phương Khải Việt đã trở thành fan qua đường của Khương Đào, nhưng anh ta cũng sẽ không vì vậy mà hạ thấp tiêu chuẩn đối với “Lăng Tiêu Ký”.
Do đó sau khi được biết “Lăng Tiêu Ký” sắp tổ chức họp báo, anh ta còn đặc biệt tìm bạn để mượn thẻ thông hành, chuẩn bị đi xem rốt cuộc là như thế nào.
Lúc này, Khương Đào đang ở đoàn phim “Lưới Trời” quay cảnh quay cuối cùng của cô, cũng là cảnh cuối cùng của cả bộ phim.
Cô nhìn chiếc xe hơi đang bốc cháy ở đằng xa, trong ánh mắt có chút thẫn thờ và mất mát.
Cô quay đầu lại, nhìn về người cha vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cô: “Ba.”
Phó Phi Yến diễn vai Chu Hoài Bình bước lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Đi thôi, về nhà ba làm cánh gà kho cho con ăn…”
Cô theo bản năng phản bác lại: “Ba, con vẫn luôn muốn nói từ rất lâu rồi, cánh gà kho của ba khó ăn quá đi mất, bỏ nhiều đường như thế, ngọt phát sợ luôn…”
Chu Hoài Bình: “Ngọt phát sợ mà con còn ăn nhiều như vậy à…”
Chu Tưởng: “Không phải con ăn uống quá độ sao, đó cũng là bệnh mà…”
Chu Hoài Bình: “Thế giờ bệnh tốt hơn rồi sao?”
Chu Tưởng: “Tốt rồi, đã tốt hơn rồi.”
Ánh nắng chiều tà chiếu rọi lên người hai cha con, kéo dài hai cái bóng đang dựa vào nhau.
“Cắt!”
“Chúc mừng đóng máy!”
Khương Đào nhận bó hoa Bạch Khấu đưa qua, cả người vẫn còn hơi ngơ ngác.
Mặc dù Phó Yến Phi ở bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc của Chu Hoài Bình, nhưng đối với chuyện đóng máy này còn thích ứng nhanh hơn Khương Đào, ông tiến lên trước, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Được rồi, kết thúc rồi, nên đi thôi.”
Khương Đào hồi thần.
Chớp mắt, cô vậy mà đã ở đoàn phim “Lưới Trời” ba tháng rưỡi.
Đây là bộ phim đầu tiên cô làm nữ chính.
Nhìn những diễn viên và các nhân viên công tác xung quanh đều đang vui mừng phấn khởi thu dọn đồ đạc, lúc này mới thấp thoáng nhận ra cái cảm giác trong lòng mình bây giờ, gọi là không nỡ.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy bánh kem mừng đóng máy mà Thẩm Chi Diễn đặc biệt gửi tới, lập tức quên đi chút cảm xúc nhỏ nhoi đó.
Mọi người ở phim trường ăn bánh kem xong, lại náo nhiệt đi tới nhà hàng mở tiệc đóng máy.
Những người làm việc trong đoàn phim “Lưới Trời” đa số đều là những người trẻ tuổi, đây cũng là bộ phim đầu tiên của bọn họ, trong lòng mỗi người đều có áp lực vô cùng lớn, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, hình như bọn họ đều không thật sự bị áp lực làm cho sụp đổ, mỗi lần áp lực lên tới đỉnh điểm, chỉ cần tới phim trường, thì cảm xúc đó trong chốc lát sẽ biến mất.
Cũng chính vì như vậy, bầu không khí ở đoàn làm phim “Lưới Trời” vô cùng tốt, hoàn toàn không vì bị mất khống chế cảm xúc mà xảy ra chuyện gì không hay.
Công thần Khương Đào của tất cả những chuyện này thì đang ngồi một chỗ, không chút để ý mà đánh chén hăng say mỹ thực trên bàn.
Lúc này, Phó Yến Phi bưng đồ uống đi tới: “Tiểu Khương, chú mời con một ly.”
Phó Yến Phi cũng rất xúc động.
Sau khi trải qua chuyện không thể thoát khỏi vai diễn, căn bản ông cho rằng bản thân cả đời này cũng sẽ không quay phim được nữa, không ngờ lại có thể gặp được Khương Đào, cuối cùng được bước vào phim trường một lần nữa.
Mà đồng thời, sau khi trải qua sự thoát vai lẫn nhập vai hết sức thô bạo lần này, ông cũng lờ mờ phát hiện rằng căn nguyên đã đè nén không cho kỹ thuật diễn của ông được vươn lên đó chính là sự kiềm chế.
Cách thức chìm đắm vào trong vai diễn dĩ nhiên có thể khiến cho nhân vật thêm chân thật, nhưng có lợi thì cũng có hại, nó đã kiềm chế kỹ thuật diễn của ông, tuy đúng thời điểm nhưng ngược lại không đúng nơi đúng chỗ.
Mà xét về điểm này, ngược lại ông không làm không tốt bằng một hậu bối như Thẩm Chi Diễn.
Ông cũng vui mừng vì bản thân lúc đó đã đồng ý với Thẩm Chi Diễn, tham gia diễn “Lưới Trời”, không những khiến bản thân thậm chí đã đình trệ trên con đường diễn xuất trở lại vai diễn, mà còn có thể giúp bản thân có được nhiều cơ hội mới.
Ông nhìn Khương Đào, hết thảy tất cả đều biến thành một câu nói: “Tiểu Khương, chú thật sự rất biết ơn con.”
Khương Đào cảm nhận được cảm xúc đang cuồn cuộn tỏa ra trên người ông ấy, vươn tay ra.
Ai ngờ được Phó Yến Phi lại lùi lại một bước, dở khóc dở cười nói: “Cái này thì không cần đâu, để cho…để cho chú giữ lại chút kỷ niệm đi.”
Nói xong, ông lại nghĩ tới gì đó, biểu cảm lập tức nghiêm túc: “Sau này nếu có người bắt nạt con, thì nói với ba, ba ra mặt giúp con.”
Trên người ông là cảm xúc có vị tình thân, nhưng tựa như lại không giống như trong phim.
Khương Đào cảm thấy, bản thân cũng giống như Chu Tưởng, bệnh ăn uống quá độ được chữa khỏi rồi.
Cô bước lên trước, nhẹ nhàng ôm Phó Yến Phi một cái.
Cô không ăn mất cảm xúc trên người ông, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Sau khi quay “Lưới Trời” xong, Khương Đào lại lập tức đi không kịp nghỉ trở về Bắc Kinh.
Bởi vì phải làm công tác chuẩn bị cho họp báo “Lăng Tiêu Ký”.
Họp báo lần này sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, tiếp sau đó còn có tiết mục nhà làm phim giải đáp những thắc mắc của cư dân mạng trên phụ đề bình luận.
Trước khi họp báo bắt đầu, thì đã phát trực tiếp rồi.
MC dẫn các nhà báo tới hậu đài, tạo thêm chút nhiệt cho buổi họp báo.
Lúc này các diễn viên và nhà làm phim đều đang ở hậu đài.
MC vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thiệu Tắc Mặc đang thành kính bê một giỏ trái cây: “Chị, đây là cống phẩm của ngày hôm nay, lát nữa lên sân khấu, chị phải nhường em chút nha!”
Khương Đào còn chưa nói gì.
Những diễn viên khác đã đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Bị hố rồi!”
“Thiệu Tắc Mặc cậu thật xảo quyệt!”
“Aaa, Chị Khương, giờ em ra ngoài gọi cơm hộp còn kịp không?”
[Ha ha ha ha ha ha, cái quỷ gì đây!]
[Ha ha ha ha ha ha, thật sự có cống phẩm sao? Tôi vẫn luôn tưởng rằng là nói đùa thôi chứ]
[Cái đứa trẻ Tắc Mặc này, từ nhỏ đã thông minh như vậy rồi]
[Fan Tắc Mặc che mặt, đây là hành vi cá nhân của Tắc Mặc, làm ơn đừng đổ cho fan]
MC còn lo lắng không có chủ đề gì bắt chuyện, lập tức vui mừng, đặt câu hỏi: “Nhìn tư thế thành thục của Tắc Mặc, có vẻ trước đây ở đoàn phim đã cống nạp không ít cho chị Khương hả?”
Thiệu Tắc Mặc thở dài một tiếng: “Em cũng không muốn đâu, nhưng em càng không muốn nằm mơ biến thành một con tôm hùm, bị chị Khương ăn mất càng…”
MC bị cậu làm cho cười đau cả bụng, vội vàng hỏi tiếp: “Đây lại là điển cố gì?”
Nói tới đây, quả thực Thiệu Tắc Mặc muốn nôn ra cả một bụng nước mắt: “Nói đi nói lại, còn phải trách anh Thẩm, lúc đó chị Khương không tìm được cảm giác, anh Thẩm liền dạy chị ấy dùng đồ ăn làm cách thay thế, ngược lại khi chị Khương tìm được cảm giác rồi, nhưng không những chúng em bị ‘truy sát’ ở đoàn làm phim, ngay cả nằm mơ, cũng mơ thấy bị ăn mất, quá thảm rồi…”
Những diễn viên khác đều sâu sắc đồng cảm.
“Lúc đó có nhiều người nói nhóm báo cáo sống còn chúng em là sao tác*! Không phải đâu! Đó đều là máu và nước mắt của tụi em đó!”
*Cố ý tương tác, tung hint, nhả đường để tăng hiệu ứng couple, buộc chặt hai người với nhau để tạo nhiệt độ, mục đích có thể là để pr cho bản thân nghệ sĩ đó hoặc pr cho phim.
“Anh cho rằng em đang diễn sao? Không phải đâu mà! Đó là bản năng của em thôi!”
“Anh có thể tưởng tượng không? Biệt danh WeChat của bọn em trong điện thoại chị Khương đều là thức ăn đó.”
[Ha ha ha ha ha ha, xin lỗi, nhưng mấy người càng thảm tôi càng mắc cười]
[Tôi thấy, phim này phải đổi tên thành “Đại Đào Sát*” thì đúng hơn ha ha ha ha ha ha]
*Nghĩa: Cuộc tẩu thoát lớn
[Tôi cũng là người đã từng nghi ngờ sao tác, nhưng hiện tại tôi tin rồi hhhhhh]
MC lại chuyển ống kính tới Khương Đào, không nhịn được cười hỏi: “Chị Khương, đối với những tố cáo kia chị có gì muốn nói không?”
Khương Đào lắc đầu: “Cũng không phải như vậy.”
MC vội vàng hỏi: “Ý của chị là, lời bọn họ nói không đúng với sự thật?”
“Đúng vậy.” Khương Đào thật thà đáp: “Bởi vì sau này đạo diễn Chu không cho phép bọn họ cống nạp nữa rồi, chính là sợ bọn họ diễn không đủ chân thực.”
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Anh ác lắm đạo diễn Chu! Ha ha ha ha]
[Đoàn phim của mấy người xảy ra chuyện gì thế! Định chưa mở họp báo đã làm tôi cười chết sao!!]
Mấy ngày sau, tin tức Tô Anh Tuyết bị cảnh sát bắt ở tiệc từ thiện Vân Gian xông thẳng lên hot search.
Trong ống kính, cô ta hồn bay phách lạc, cả người giống như già đi mười tuổi.
Ấn tượng của công chúng đối với Tô Anh Tuyết vẫn luôn là một nữ thần ấm áp lương thiện, cho nên khi hot search này xuất hiện, lập tức khiến vô số người chấn động lẫn kinh ngạc.
Công ty của Tô Anh Tuyết cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Chuyện Tô Anh Tuyết bị bắt vô cùng đột ngột, chỉ xử lý những đại ngôn của cô ta và các loại hợp đồng thôi mà đã bận quay như chong chóng, căn bản không xử lý kịp mảng quan hệ công chúng.
Trên mạng đều đang suy đoán xem rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cô ta bị bắt.
Nhưng cư dân mạng đều là những người thần thông quảng đại, chẳng mấy chốc có người nói rằng, cô ta bị bắt là bởi vì bị nghi ngờ tiếp tay, giúp người khác phạm tội.
Tóm lại mọi người thảo luận vô cùng xôn xao.
Khi Bùi Hàn Dữ tới phòng làm việc, đúng lúc nhân viên quầy tiếp tân đang xem tin tức bát quái này.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, thì bị dọa giật mình một cái, điện thoại rơi xuống đất, tai nghe bị bung ra, tức khắc âm thanh về tin tức chuyển thành loa ngoài.
Bùi Hàn Dữ nghe xong.
Không biết vì sao, mà anh ta đối với cô gái tên là Tô Anh Tuyết này có một loại chán ghét không ngăn lại được.
Ý nghĩ này xẹt qua đầu anh ta.
Nhưng anh ta không muốn vì cái chuyện không liên quan gì đến mình mà phí tâm tư.
Tô Anh Tuyết đang ngồi ở phòng tiếp khách, đối diện là người đại diện và luật sư, luật sư nói: “Hiện tại chứng cứ vẫn chưa đủ, nếu không có chứng cứ mới, cuối cùng có lẽ sẽ không có cách nào có thể khởi tố cô.”
Tô Anh Tuyết thở ra một hơi.
Vui mừng vì bản thân đã thận trọng, không lưu lại sơ hở gì.
Cô ta vội vã hỏi luật sư: “Vậy khi nào tôi có thể rời khỏi đây?”
Luật sư: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ…”
Luật sư còn chưa nói xong, đột nhiên người đại diện nhận được một cuộc điện thoại, thoáng chốc sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, đi qua một bên nghe.
Căn bản Tô Anh Tuyết không để ý đến anh ta, từ chỗ luật sư biết được, chỉ cần không có chứng cứ mới, thì cô ta sẽ nhanh chóng có thể rời phòng tạm giam.
Cuối cùng cô ta cũng yên tâm.
Nhưng đúng lúc này, người đại diện sắc mặt nghiêm trọng đi tới.
Thấy biểu cảm của anh ta, Tô Anh Tuyết lại có chút lo lắng, sợ hãi hỏi: “Bọn họ… tìm thấy chứng cứ rồi?”
“Ngược lại không phải cái này.”
Tô Anh Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
Người đại diện nói: “Nhưng Hàn Tử Hằng đã phản cung* rồi, anh ta nói rằng những chuyện anh ta làm đều do em xúi giục, hơn nữa anh ta còn có chứng cứ.”
*
Phản cung là đưa ra lời khai lần sau ngược lại hoàn toàn, phủ nhận một phần hay toàn bộ lời khai trước đây mà bị can, bị cáo hoặc những người tham gia tố tụng khác đã cung cấp trong quá trình điều tra, xét xử vụ án hình sự.
Sắc mặt Tô Anh Tuyết xám xịt, ngồi sụp xuống ghế.
******
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè.
Bộ phim nhận được nhiều sự quan tâm chú ý- “Lăng Tiêu Ký” đã quyết định lên sóng, hơn nữa còn được phát sóng đồng thời trên web.
Điều mà khán giả sợ nhất đối với các bộ đại IP* huyền huyễn chính là kỹ xảo 3 xu và thay đổi tình tiết khác với nguyên tác.
* Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Nhưng đối với trailer “Lăng Tiêu Ký” đã phát sóng trước đây mà nói, ít nhất có thể đảm bảo được về mặt hiệu ứng kỹ xảo.
Nhưng cụ thể như thế nào, vẫn phải đợi sau khi phim phát sóng lại nói tiếp.
Một bộ chế tác hoành tráng như “Lăng Tiêu Ký”, đương nhiên sẽ nhận được vô số sự soi mói của các blogger phim ảnh.
Sau “Thiên Trù”, Phương Khải Việt đã trở thành fan qua đường của Khương Đào, nhưng anh ta cũng sẽ không vì vậy mà hạ thấp tiêu chuẩn đối với “Lăng Tiêu Ký”.
Do đó sau khi được biết “Lăng Tiêu Ký” sắp tổ chức họp báo, anh ta còn đặc biệt tìm bạn để mượn thẻ thông hành, chuẩn bị đi xem rốt cuộc là như thế nào.
Lúc này, Khương Đào đang ở đoàn phim “Lưới Trời” quay cảnh quay cuối cùng của cô, cũng là cảnh cuối cùng của cả bộ phim.
Cô nhìn chiếc xe hơi đang bốc cháy ở đằng xa, trong ánh mắt có chút thẫn thờ và mất mát.
Cô quay đầu lại, nhìn về người cha vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh cô: “Ba.”
Phó Phi Yến diễn vai Chu Hoài Bình bước lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Đi thôi, về nhà ba làm cánh gà kho cho con ăn…”
Cô theo bản năng phản bác lại: “Ba, con vẫn luôn muốn nói từ rất lâu rồi, cánh gà kho của ba khó ăn quá đi mất, bỏ nhiều đường như thế, ngọt phát sợ luôn…”
Chu Hoài Bình: “Ngọt phát sợ mà con còn ăn nhiều như vậy à…”
Chu Tưởng: “Không phải con ăn uống quá độ sao, đó cũng là bệnh mà…”
Chu Hoài Bình: “Thế giờ bệnh tốt hơn rồi sao?”
Chu Tưởng: “Tốt rồi, đã tốt hơn rồi.”
Ánh nắng chiều tà chiếu rọi lên người hai cha con, kéo dài hai cái bóng đang dựa vào nhau.
“Cắt!”
“Chúc mừng đóng máy!”
Khương Đào nhận bó hoa Bạch Khấu đưa qua, cả người vẫn còn hơi ngơ ngác.
Mặc dù Phó Yến Phi ở bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc của Chu Hoài Bình, nhưng đối với chuyện đóng máy này còn thích ứng nhanh hơn Khương Đào, ông tiến lên trước, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Được rồi, kết thúc rồi, nên đi thôi.”
Khương Đào hồi thần.
Chớp mắt, cô vậy mà đã ở đoàn phim “Lưới Trời” ba tháng rưỡi.
Đây là bộ phim đầu tiên cô làm nữ chính.
Nhìn những diễn viên và các nhân viên công tác xung quanh đều đang vui mừng phấn khởi thu dọn đồ đạc, lúc này mới thấp thoáng nhận ra cái cảm giác trong lòng mình bây giờ, gọi là không nỡ.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy bánh kem mừng đóng máy mà Thẩm Chi Diễn đặc biệt gửi tới, lập tức quên đi chút cảm xúc nhỏ nhoi đó.
Mọi người ở phim trường ăn bánh kem xong, lại náo nhiệt đi tới nhà hàng mở tiệc đóng máy.
Những người làm việc trong đoàn phim “Lưới Trời” đa số đều là những người trẻ tuổi, đây cũng là bộ phim đầu tiên của bọn họ, trong lòng mỗi người đều có áp lực vô cùng lớn, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, hình như bọn họ đều không thật sự bị áp lực làm cho sụp đổ, mỗi lần áp lực lên tới đỉnh điểm, chỉ cần tới phim trường, thì cảm xúc đó trong chốc lát sẽ biến mất.
Cũng chính vì như vậy, bầu không khí ở đoàn làm phim “Lưới Trời” vô cùng tốt, hoàn toàn không vì bị mất khống chế cảm xúc mà xảy ra chuyện gì không hay.
Công thần Khương Đào của tất cả những chuyện này thì đang ngồi một chỗ, không chút để ý mà đánh chén hăng say mỹ thực trên bàn.
Lúc này, Phó Yến Phi bưng đồ uống đi tới: “Tiểu Khương, chú mời con một ly.”
Phó Yến Phi cũng rất xúc động.
Sau khi trải qua chuyện không thể thoát khỏi vai diễn, căn bản ông cho rằng bản thân cả đời này cũng sẽ không quay phim được nữa, không ngờ lại có thể gặp được Khương Đào, cuối cùng được bước vào phim trường một lần nữa.
Mà đồng thời, sau khi trải qua sự thoát vai lẫn nhập vai hết sức thô bạo lần này, ông cũng lờ mờ phát hiện rằng căn nguyên đã đè nén không cho kỹ thuật diễn của ông được vươn lên đó chính là sự kiềm chế.
Cách thức chìm đắm vào trong vai diễn dĩ nhiên có thể khiến cho nhân vật thêm chân thật, nhưng có lợi thì cũng có hại, nó đã kiềm chế kỹ thuật diễn của ông, tuy đúng thời điểm nhưng ngược lại không đúng nơi đúng chỗ.
Mà xét về điểm này, ngược lại ông không làm không tốt bằng một hậu bối như Thẩm Chi Diễn.
Ông cũng vui mừng vì bản thân lúc đó đã đồng ý với Thẩm Chi Diễn, tham gia diễn “Lưới Trời”, không những khiến bản thân thậm chí đã đình trệ trên con đường diễn xuất trở lại vai diễn, mà còn có thể giúp bản thân có được nhiều cơ hội mới.
Ông nhìn Khương Đào, hết thảy tất cả đều biến thành một câu nói: “Tiểu Khương, chú thật sự rất biết ơn con.”
Khương Đào cảm nhận được cảm xúc đang cuồn cuộn tỏa ra trên người ông ấy, vươn tay ra.
Ai ngờ được Phó Yến Phi lại lùi lại một bước, dở khóc dở cười nói: “Cái này thì không cần đâu, để cho…để cho chú giữ lại chút kỷ niệm đi.”
Nói xong, ông lại nghĩ tới gì đó, biểu cảm lập tức nghiêm túc: “Sau này nếu có người bắt nạt con, thì nói với ba, ba ra mặt giúp con.”
Trên người ông là cảm xúc có vị tình thân, nhưng tựa như lại không giống như trong phim.
Khương Đào cảm thấy, bản thân cũng giống như Chu Tưởng, bệnh ăn uống quá độ được chữa khỏi rồi.
Cô bước lên trước, nhẹ nhàng ôm Phó Yến Phi một cái.
Cô không ăn mất cảm xúc trên người ông, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Sau khi quay “Lưới Trời” xong, Khương Đào lại lập tức đi không kịp nghỉ trở về Bắc Kinh.
Bởi vì phải làm công tác chuẩn bị cho họp báo “Lăng Tiêu Ký”.
Họp báo lần này sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, tiếp sau đó còn có tiết mục nhà làm phim giải đáp những thắc mắc của cư dân mạng trên phụ đề bình luận.
Trước khi họp báo bắt đầu, thì đã phát trực tiếp rồi.
MC dẫn các nhà báo tới hậu đài, tạo thêm chút nhiệt cho buổi họp báo.
Lúc này các diễn viên và nhà làm phim đều đang ở hậu đài.
MC vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thiệu Tắc Mặc đang thành kính bê một giỏ trái cây: “Chị, đây là cống phẩm của ngày hôm nay, lát nữa lên sân khấu, chị phải nhường em chút nha!”
Khương Đào còn chưa nói gì.
Những diễn viên khác đã đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Bị hố rồi!”
“Thiệu Tắc Mặc cậu thật xảo quyệt!”
“Aaa, Chị Khương, giờ em ra ngoài gọi cơm hộp còn kịp không?”
[Ha ha ha ha ha ha, cái quỷ gì đây!]
[Ha ha ha ha ha ha, thật sự có cống phẩm sao? Tôi vẫn luôn tưởng rằng là nói đùa thôi chứ]
[Cái đứa trẻ Tắc Mặc này, từ nhỏ đã thông minh như vậy rồi]
[Fan Tắc Mặc che mặt, đây là hành vi cá nhân của Tắc Mặc, làm ơn đừng đổ cho fan]
MC còn lo lắng không có chủ đề gì bắt chuyện, lập tức vui mừng, đặt câu hỏi: “Nhìn tư thế thành thục của Tắc Mặc, có vẻ trước đây ở đoàn phim đã cống nạp không ít cho chị Khương hả?”
Thiệu Tắc Mặc thở dài một tiếng: “Em cũng không muốn đâu, nhưng em càng không muốn nằm mơ biến thành một con tôm hùm, bị chị Khương ăn mất càng…”
MC bị cậu làm cho cười đau cả bụng, vội vàng hỏi tiếp: “Đây lại là điển cố gì?”
Nói tới đây, quả thực Thiệu Tắc Mặc muốn nôn ra cả một bụng nước mắt: “Nói đi nói lại, còn phải trách anh Thẩm, lúc đó chị Khương không tìm được cảm giác, anh Thẩm liền dạy chị ấy dùng đồ ăn làm cách thay thế, ngược lại khi chị Khương tìm được cảm giác rồi, nhưng không những chúng em bị ‘truy sát’ ở đoàn làm phim, ngay cả nằm mơ, cũng mơ thấy bị ăn mất, quá thảm rồi…”
Những diễn viên khác đều sâu sắc đồng cảm.
“Lúc đó có nhiều người nói nhóm báo cáo sống còn chúng em là sao tác*! Không phải đâu! Đó đều là máu và nước mắt của tụi em đó!”
*Cố ý tương tác, tung hint, nhả đường để tăng hiệu ứng couple, buộc chặt hai người với nhau để tạo nhiệt độ, mục đích có thể là để pr cho bản thân nghệ sĩ đó hoặc pr cho phim.
“Anh cho rằng em đang diễn sao? Không phải đâu mà! Đó là bản năng của em thôi!”
“Anh có thể tưởng tượng không? Biệt danh WeChat của bọn em trong điện thoại chị Khương đều là thức ăn đó.”
[Ha ha ha ha ha ha, xin lỗi, nhưng mấy người càng thảm tôi càng mắc cười]
[Tôi thấy, phim này phải đổi tên thành “Đại Đào Sát*” thì đúng hơn ha ha ha ha ha ha]
*Nghĩa: Cuộc tẩu thoát lớn
[Tôi cũng là người đã từng nghi ngờ sao tác, nhưng hiện tại tôi tin rồi hhhhhh]
MC lại chuyển ống kính tới Khương Đào, không nhịn được cười hỏi: “Chị Khương, đối với những tố cáo kia chị có gì muốn nói không?”
Khương Đào lắc đầu: “Cũng không phải như vậy.”
MC vội vàng hỏi: “Ý của chị là, lời bọn họ nói không đúng với sự thật?”
“Đúng vậy.” Khương Đào thật thà đáp: “Bởi vì sau này đạo diễn Chu không cho phép bọn họ cống nạp nữa rồi, chính là sợ bọn họ diễn không đủ chân thực.”
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Anh ác lắm đạo diễn Chu! Ha ha ha ha]
[Đoàn phim của mấy người xảy ra chuyện gì thế! Định chưa mở họp báo đã làm tôi cười chết sao!!]
Bình luận facebook