• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ (7 Viewers)

  • Chương 148

Editor: Quýt



Vì sự cố ngất xỉu khó hiểu này mà tuy rằng Thẩm Chi Diễn đã cố gắng chứng minh mình không sao, nhưng mấy người Đỗ Sùng không yên tâm, cùng đoàn phim đưa anh tới bệnh viện, sau xác nhận không có vấn đề gì, lo rằng bởi vì bệnh kén ăn của anh nên mới vậy, dù sao trước kia anh chưa từng bị như vậy, cho nên để anh nghỉ ngơi trước.



Vai phụ “Quỷ núi” không nhiều lắm, gần như đều diễn cùng nam nữ chính, bởi vì nguyên nhân Thẩm Chi Diễn bị bắt đi nghỉ ngơi, đoàn phim chỉ có thể quay các cảnh đơn của nữ chính trước, bởi vậy công việc của Khương Đào lập tức nhiều hơn.



Nhưng cô vừa quay xong thì đã chạy tới thăm Thẩm Chi Diễn ngay lập tức.



Cô gõ gõ cửa phòng bệnh, sau đó kéo ra thì thấy Thẩm Chi Diễn đang gọi WeChat với ai đó.



Thẩm Chi Diễn thấy Khương Đào đi vào thì nói với đối phương: “Được rồi, cứ như vậy trước đã, sau này nói tiếp.” Sau đó anh buông điện thoại xuống.



Khương Đào tưởng đấy là chuyện công việc của Thẩm Chi Diễn, cho nên không hỏi nhiều.



Thẩm Chi Diễn lại chủ động nói: “Đạo diễn Kiều nói, chương trình kỳ này thay đổi, cho nên kế hoạch cũng được sửa lại, cũng không biết nơi cuối cùng chúng ta đến là đâu.”



Khương Đào sửng sốt một chút, việc thay đổi kế hoạch trước khi ghi hình là điều hiếm thấy.



Nhưng cô cũng không để tâm lắm.



Dù sao ghi hình ở đâu không phải cũng giống nhau cả sao?



Hai người nói chuyện một hồi lâu, Khương Đào lại phải đi diễn, chỉ có thể vội vàng tạm biệt Thẩm Chi Diễn rồi rời phòng bệnh.



Thẩm Chi Diễn chờ Khương Đào đi xa, mới lấy điện thoại ra lần nữa, bấm gọi điện thoại cho đối phương, “Đạo diễn Kiều, chúng ta tiếp tục đi.”



Hai người đúng là đang bàn bạc về kế hoạch kỳ cuối cùng của “Tiến hành yêu đương”.



Cái mà anh gọi là thay đổi kế hoạch thật ra chỉ là chính anh.



Hai người sau khi nói rõ ràng chi tiết, Thẩm Chi Diễn lần lượt gọi cho mấy người Tần Ngộ, dù sao cũng cần rất nhiều sự giúp đỡ của bọn họ.



Đến khi đã xong mọi việc, anh xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, nhìn về phía cửa sổ.



Cũng không biết, Khương Khương có thích kỳ này hay không.



-



“Tiến hành yêu đương” là chương trình giải trí hấp dẫn người xem nhất trong năm nay, rất nhanh mọi người đều chờ mong kỳ cuối cùng.



Khán giả đều luyến tiếc, dù sao việc chờ mong bốn cặp đôi với đủ mọi trò đùa thú vị đã trở thành thói quen hàng tuần của bọn họ, cho đến khi tổ chương trình đăng bài lên Weibo về kỳ cuối cùng, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, vậy mà đã đến kỳ cuối cùng rồi!



Mọi người sôi nổi nhắn lại, hy vọng chương trình này vẫn có thể tiếp tục làm tiếp, cho dù sau này không còn là chương trình tình yêu, là kết hôn, sinh con thì bọn họ cũng đồng ý.



Các cô còn muốn nhìn Khương Đào và Thẩm Chi Diễn ăn ý phát thức ăn chó, cặp đôi Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục kết hôn, còn có Tang Linh và Tần Ngộ dỗi nhau, thậm chí đôi mới nhất Tô Noãn, Bùi Hàn Dữ cũng khiến cho bọn họ hiếu kỳ.



Chỉ là mọi người cũng biết đây là điều không thể nào xảy ra, chỉ có thể ôm sự nuối tiếc và chờ mong nhắn lại dưới Weibo chính thức của chương trình.



Bốn cặp đôi cũng nhộn nhịp chia sẻ bài Weibo này, bày tỏ sự mong đợi và hy vọng kỳ cuối cùng này.



Chỉ là khi đăng lại bài đăng, ai cũng đã xuất phát đi đến địa điểm trước, Kiều Thi Thi nói, lần này bọn họ có một kế hoạch thần bí, muốn họ đến địa điểm ghi hình trước một ngày.



Dù sao cũng là kỳ cuối cùng không phải sao, mọi người cũng đều hiểu, tất cả mọi người đến địa điểm được chỉ định đúng giờ, không ngờ tới vừa đáp máy bay xuống thì bị tách ra, mấy người đàn ông được dẫn đến một phi cơ khác, chỉ còn lại các cô gái ở tại chỗ không biết làm sao.



Cũng may Kiều Thi Thi kịp thời xuất hiện, nói: “Mọi người cứ yên tâm, không phải tội phạm bắt cóc đâu, là nhân viên công tác.”



Đoạn Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực: “Đây… đây cũng là một phần của kế hoạch thần bí à?”



Kiều Thi Thi cười gật đầu: “Đúng, các chàng trai có chuyện cần chuẩn bị trước một chút. Còn nhóm các cô gái, tối nay có thể thoải mái nghỉ ngơi!”



Cô ấy nói xong thì đi, chỉ để lại bốn người cùng PD riêng và quay phim lại.



Bốn người ngẩn ngơ mờ mịt đến khách sạn mà tổ chương trình sắp xếp, sau khi ăn cơm chiều xong thì trở về phòng của từng người nghỉ ngơi.



Nhưng không bao lâu sau, cửa phòng Khương Đào đã bị gõ vang.



Là Đoạn Nhạc Nhạc đang ôm gối.



Cô ấy đáng thương nhìn Khương Đào: “Khương Khương, tớ hơi lo, tối nay tớ có thể ngủ cùng cậu không?”



Khương Đào sửng sốt một chút: “Không thành vấn đề.” Sau đó mở rộng cửa ra.



Đoạn Nhạc Nhạc đi vào, mới phát hiện ra trên bàn trà bày đầy các loại đồ ăn, TV đối diện còn đang chiếu tiết mục hài.



Đoạn Nhạc Nhạc: “… Khương Khương, cậu không lo cho anh Thẩm sao?”



Khương Đào hơi chột dạ xoa xoa mũi: “Một, một chút.”



Thật ra cô hoàn toàn không lo lắng cho Thẩm Chi Diễn, thế giới này có lẽ không ai có thể động đến anh nhỉ?



Nhưng Đoạn Nhạc Nhạc nhắc tới Thẩm Chi Diễn, cô đúng thật hơi nhớ anh.



Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn ở bên nhau, cho dù là đóng phim hay là chương trình giải trí, kể cả không ở bên nhau thì cũng sẽ gọi WeChat hoặc gọi video, nhưng Thẩm Chi Diễn đã bị mang đi mấy tiếng đồng hồ, cũng không có chút tin tức nào, cô đúng thật là không quen.



Hơn nữa bị Đoạn Nhạc Nhạc khơi dậy cảm xúc nhớ nhung, rất nhanh đã lan tràn, khiến lòng cô rầu rĩ, có chút không thoải mái.



Cô kéo Đoạn Nhạc Nhạc: “Chúng ta đi hỏi đạo diễn Kiều chút đi, cho dù có nhiệm vụ, cũng không tới mức mà đến mặt cũng không thấy đâu chứ!”



Hai người đi vào phòng Kiều Thi Thi, ai ngờ Kiều Thi Thi nghe hai người nói xong, lại bất đắc dĩ nói: “Mấy người phía anh Thẩm đã ngồi máy bay đến hòn đảo ghi hình ngày mai rồi, đó là một hòn đảo nhỏ, chỉ có phi cơ hoặc du thuyền mới có thể đến, nhưng hiện tại đã quá muộn, chúng ta không qua đó được, dù sao ngày mai cũng lên đảo, tối nay vẫn nên từ bỏ thôi.”



Hai người chỉ có thể chán nản trở về.



Sau khi về phòng, Khương Đào ăn gì cũng không ngon miệng.



Đoạn Nhạc Nhạc thấy thế liền nói: “Hay là chúng ta gọi chị Tang và Tô Noãn đến đây đi, chúng ta cùng xem phim, sau đó nằm nói chuyện!”



Khương Đào phải ăn tết trong đoàn phim “Lăng Tiêu Ký”, ngủ chung cùng các cô gái là một trải nghiệm kỳ diệu, cho nên Đoạn Nhạc Nhạc vừa nói vậy, cô lập tức động tâm đồng ý.



Tang Linh cũng thoải mái, nghe hai người nói vậy xong cũng ôm gối tới.



Cô ấy không đi tay không mà còn mang theo mặt nạ cùng nguyên bộ dụng cụ chăm sóc sắc đẹp.



Tô Noãn thấy thế thì vội nói: “Đúng lúc em cũng mang theo tinh dầu, có thể gọi người mát xa tới xoa bóp cho chúng ta một chút! Mọi người chờ em, em về lấy!”



Cô ấy nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng đã chạy về phòng mình rồi mang theo một túi đồ ăn vặt tới.



Mà lúc này Khương Đào bị Tang Linh ấn ngã trên giường, hơn nữa bắt đầu chăm sóc da một cách tỉ mỉ cho cô.



Khương Đào ngơ ngác nghe các từ ngữ chuyên nghiệp từ miệng Tang Linh, trên má cảm thấy mát lạnh mà thoải mái, cô vẫn luôn ỷ da mình trời sinh đã tốt nên không quan tâm tới việc chăm sóc da, nào biết đâu diễn viên chăm sóc da vất vả đến thế này.



Mà bản thân cô chỉ biết ăn, cô lập tức cảm thấy hơi có lỗi với nhóm Tiểu Thao Thiết của cô.



Đợi đến khi bốn người đắp mặt nạ xong, ba người mát xa mà Tô Noãn gọi đã tới.



Mùi hương tinh dầu cực kỳ dễ ngửi, lực xoa bóp cũng rất thoải mái, Khương Đào có chút mơ màng buồn ngủ.



Đến khi mát xa kết thúc.



Đoạn Nhạc Nhạc lại mở một bộ phim ra, bốn cô gái nằm trên giường lớn, vừa nói chuyện vừa ăn đồ ăn vặt, thật thoải mái.



Cùng các chị em ở chung quá vui, Khương Đào hoàn toàn không có tâm trí nhớ Thẩm Chi Diễn nữa.



Bốn người cùng đùa nghịch vui vẻ, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



Nhưng tới nửa đêm, Khương Đào lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện ngoài cửa truyền vào, trong đó có giọng nói khá giống Thẩm Chi Diễn.



Khương Đào muốn bò dậy xem nhưng căn bản không động đậy được, hai cánh tay bị Đoạn Nhạc Nhạc một trái một phải ôm lấy, cô sợ mình rút ra sẽ đánh thức họ nên từ bỏ, hơn nữa đạo diễn Kiều đã nói mấy người Thẩm Chi Diễn đã đến địa điểm ghi hình rồi, có lẽ chỉ là ảo giác.



Vì thế cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.



-



Sáng ngày hôm sau.



Bốn người bị tổ chương trình gõ cửa làm tỉnh ngủ, đi lên phòng hóa trang để trang điểm.



Khương Đào nhớ tới chuyện hôm qua, thuận miệng nói: “Hình như tối qua tôi nghe thấy tiếng Thẩm Chi Diễn ngoài cửa.”



Đoạn Nhạc Nhạc sửng sốt: “Không, không thể nào, không phải đạo diễn Kiều nói bọn họ lên đảo rồi sao?”



Mà gần như đồng thời, Tang Linh cùng Tô Noãn cũng đồng thời nói: “Khương Khương, có phải em nghe nhầm không?”



Khương Đào nghi ngờ nhìn ba người: “Tại sao ba người lại căng thẳng như vậy?”



Ba người: “…”



Tuy rằng Khương Đào cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại tiếp tục vừa cho đồ ăn vào miệng, vừa trang điểm.



Đoạn Nhạc Nhạc thở một hơi thật dài.



Thiếu chút nữa lòi ra rồi.



Cũng may lúc này, phục vụ khách sạn cũng kịp thời đẩy bữa sáng tới, đồ ăn ở trước mặt, Khương Đào cũng tạm thời quên mất điểm đáng ngờ đó.



Mọi người lại đùa nghịch ăn xong bữa sáng.



Đến khi ba người trang điểm, tạo hình xong, thời gian ghi hình hôm nay cũng sắp tới.



Đã có rất nhiều người xem canh giữ ở trước màn hình, chờ đợi kỳ cuối cùng.



Số lượng người xem vẫn liên tục tăng lên.



Rất nhanh, “Tiến hành yêu đương” bắt đầu chiếu.



Chỉ là lúc này đây, lại có mỗi bốn khách mời nữ trên màn hình chứ không thấy bóng dáng khách mời nam đâu.



[Sao lại thế này? Mấy người hội anh Thẩm đâu?]



[Nghe nói lần này có có kế hoạch thần bí, có phải liên quan đến chuyện này không?]



[Chỉ có tôi cảm thấy trạng thái của các khách mời nữ hôm nay đều rất tốt sao? Làn da đều sáng lên! Quần áo cũng rất đẹp, long trọng hơn trước kia nhiều!]



[Dù sao cũng là kỳ cuối cùng mà!]



Lúc này Kiều Thi Thi đưa một nhiếp ảnh gia tới, cười một nụ cười thương hiệu của cô ấy: “Tối qua mọi người nghỉ ngơi tốt chứ?”



Khương Đào thành thật nói: “Khá tốt.”



“Vậy thì tốt rồi.” Kiều Thi Thi cười nói, “Mọi người đều đã biết, chương trình chúng ta đã đi tới kỳ cuối cùng, cho nên để cảm ơn sự chăm chỉ của mọi người trong thời gian qua, chúng tôi hy vọng cho mọi người lưu giữ một hồi ức tốt đẹp, cho nên mới có kế hoạch kỳ này.”



“Ừm, tôi muốn hỏi một vấn đề, mọi người có muốn quà gì không?”



Đoạn Nhạc Nhạc nghĩ một lát: “Hình như tôi không có gì đặc biệt muốn, bởi vì chỉ cần tôi muốn thứ gì thì Từ Tử Dục đều mua cho tôi.”



[Chị Nhạc Nhạc, vừa bắt đầu đã rải cơm chó rồi, thật là quá đáng!]



Tô Noãn hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Tôi thì chỉ cần là anh Bùi đưa thì cái gì tôi cũng thích!”



Tang Linh nghe xong, hơi ngẩn người: “Đây là quà của mấy chàng trai sao? Tôi tưởng là tổ chương trình đưa.”



Kiều Thi Thi lập tức làm rõ: “Chị Tang, tổ chương trình rất nghèo, tặng không nổi.”



Tang Linh “chậc” một tiếng: “Nếu là của Tần Ngộ thì thôi bỏ đi, tôi cũng không có cách nào tưởng tượng được anh ta tặng quà cho tôi đâu.”



[Ha ha ha ha ha ha ha, chị Noãn và chị Tang quả thực là hai thái cực khác nhau!]



[Nghe qua ý của đạo diễn Kiều thì là khách mời nam của chúng ta chuẩn bị quà á? Có chút chờ mong anh Thẩm đưa cho Khương Khương cái gì!]



Màn hình cũng quay qua Khương Đào.



Khương Đào nghiêm túc suy nghĩ, thật ra hiện tại cô chỉ muốn thứ gì có thể ăn được, dường như không có nhu cầu gì.



Chỉ là ước mơ mà thôi, nghĩ lại lại thấy không quá đáng.



Vì thế cô nói: “Tôi muốn một căn nhà nhỏ có thể ăn.”



Đây là ước mơ cháy bỏng của Thao Thiết!



Kiều Thi Thi: “…”



[Ha ha ha ha ha ha, chỉ có Khương Khương là nghiêm túc đòi hỏi.]



[Tôi biết ngay mà! Khương Khương sẽ không làm tôi thất vọng! Hiện tại chỉ phải xem anh Thẩm có làm tôi thất vọng hay không thôi!]



[Á á á á á, khi còn nhỏ tôi cũng có ước mơ này! Đáng tiếc không có ai tặng cho tôi [bi thương] [bi thương][bi thương]]



Kiều Thi Thi cẩn thận hỏi: “Vậy Khương Khương, chị cảm thấy anh Thẩm có thể thỏa mãn được nguyện vọng này của chị sao?”



Khương Đào ngẩn ra một chút, nghe ý của Kiều Thi Thi, chẳng lẽ Thẩm Chi Diễn thật sự có thể làm một căn nhà nhỏ có thể ăn được sao?!



Kiều Thi Thi lại hỏi lại một lần nữa.



Khương Đào chần chờ nói: “Tôi không biết.”



Dù sao cô cũng chưa từng nói với Thẩm Chi Diễn, nhưng chỉ cần là lời của Thẩm Chi Diễn, thì cho dù anh đưa cho cô một viên socola thôi thì cô cũng đã rất vui rồi.



Kiều Thi Thi cũng không hỏi lại, chỉ nói: “Chút nữa chúng ta xuất phát lên đảo, khách mời nam đã ở đó chờ chúng ta, muốn biết xem bọn họ có thỏa mãn được nguyện vọng của mọi người hay không cũng chỉ có lên đảo mới biết được.”



Vì thế cô ấy đưa bốn người đi lên nóc nhà, nơi này có một cái sân bay, phía trên đang đậu hai chiếc phi cơ.



Màn hình bình luận lập tức ồ lên.



[ĐM! Kinh phí kỳ này đỉnh thế!]



[Đạo diễn Kiều trâu bò quá! Tôi càng lúc càng mong đợi!]



[Tôi nhớ gần nơi này có rất nhiều đảo tư nhân nhỏ, đạo diễn Kiều nói là lên đảo, lại có phi cơ, cảm giác có lẽ nào là lên một hòn đảo tư nhân nhỏ không, có thể để đối phương cho mượn tới quay, mối quan hệ của đạo diễn Kiều khá đấy!]



Bốn người và Kiều Thi Thi lên hai phi cơ khác nhau, cùng với quạt gió lớn tiếng gầm rú, phi cơ bay lên, hướng về phía hòn đảo nhỏ giữa biển.



Từ trên phi cơ nhìn xuống, có thể nhìn thấy một đại dương xanh thẳm, cùng với các hòn đảo nhỏ điểm xuyết trên biển giống như các ngôi sao.



Mà mục đích của bọn họ là hòn đảo nhỏ có hình dạng giống như hai trái tim kề nhau.



Phi cơ hạ xuống, xuất hiện trước mặt mọi người là một hòn đảo tươi xanh, mà trước mắt các cô là một lối đi được trải hoa hồng, ven đường cũng đều là các kiểu trang trí tượng trưng cho tình yêu, vừa lãng mạn vừa mộng ảo.



Bốn cô gái này đều rất rung động.



Kiều Thi Thi giới thiệu nói: “Hòn đảo này tên là đảo Cupid, tương truyền nếu thần tình yêu Cupid một mũi tên bắn trúng hai trái tim, bọn họ sẽ yêu nhau, hòn đảo này được tạo nên từ một cặp đôi yêu nhau chân thành.”



“Đây là một hòn đảo tư nhân nhỏ, chủ hòn đảo cho chúng ta mượn để quay chụp, cũng không phải cho mượn không, anh ấy nói, cần phải chứng minh mọi người là cặp đôi chân chính mới được.”



Cô ấy nói xong, lấy bốn phong thư có hình ảnh của bốn cặp đôi, nói: “Đây là bản đồ, phía trên sẽ có ghi chú cho mọi người, mọi người hãy căn cứ vào đó, từng bước đến địa điểm là có thể nhìn thấy bạn trai và quà tặng!”



Bốn người ngây thơ nhận bản đồ thuộc về chính mình.



Khi mở ra mới phát hiện hòn đảo này cũng không nhỏ.



Đoạn Nhạc Nhạc xuất phát đầu tiên, theo sau là Tô Noãn, Tang Linh, tại chỗ chỉ còn lại Khương Đào.



Bản đồ Khương Đào có một tờ giấy, phía trên là chữ viết thanh mảnh của Thẩm Chi Diễn – Còn nhớ nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?



Khương Đào nhớ rõ, cô và Thẩm Chi Diễn gặp nhau lần đầu ở hội sở Vân Gian.



Chỉ là cô cau mày tìm kiếm trên bản đồ, nhưng không tìm thấy bất kỳ địa danh nào liên quan đến hội sở Vân Gian.



Khán giả thấy cô mãi không nhúc nhích, cũng thấy kỳ quái.



[Khương Khương làm sao vậy? Là không nhớ được gặp anh Thẩm ở đâu sao?]



[Chắc là không đâu, với diện mạo này của anh Thẩm, nhìn một lần có thể sẽ quên sao?]



[Cái này, cũng không phải không thể, nếu là ăn Khương Khương có lẽ thấy một lần là có thể nhớ kỹ, nhưng nếu là người thì có lẽ rất khó…]



Khương Đào muốn đi hỏi Kiều Thi Thi là chuyện như thế nào, lại đột nhiên phản ứng lại, có lẽ Thẩm Chi Diễn không nói tới nơi đó mà là núi Thương Lan!



Nhưng nếu là núi Thương Lan thì trên bản đồ cũng không có địa danh như vậy.



Cô cau mày suy tư, ánh mắt vẫn luôn băn khoăn nhìn bản đồ, cuối cùng dừng ở địa danh “hồ Kính”.



Trên núi Thương Lan cũng có một cái hồ, hình như cũng tên thế này.



Khương Đào bán tín bán nghi đi đến nơi đó.



Quả nhiên ở trước ghế gần hồ Kính, có một tờ giấy quen thuộc.



Mặt hồ rất trong, Khương Đào nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên hồ, dường như cô đã quay về núi Thương Lan trong nháy mắt.



Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhịn không được nhìn một lúc lâu rồi mới đi săn.



Nhưng hiện tại ngẫm lại, núi Thương Lan hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Lương Thực Dự Trữ, sao anh có thể không biết khi cô phá kết giới xông vào được?



Tưởng tượng đến hình ảnh bản thân làm dáng õng ẹo trước hồ Kính, đều bị anh nhìn thấy, Khương Đào liền cảm thấy mặt mình đỏ lên như sắp cháy.



Tuy rằng không có bất kỳ ai biết, nhưng cô cảm thấy thế này là xấu hổ muốn chết.



[Biểu cảm của Khương Khương là sao vậy, tại sao lại trở nên nghiêm túc thế?]



[Vậy là lần đầu tiên gặp nhau là ở bên hồ hả? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao vẻ mặt của Khương Khương lại kỳ quái như vậy?]



Lúc này Thẩm Chi Diễn đang nhìn Khương Đào qua màn hình cũng nhận ra điều đó, ảo não xoa nhẹ trán, lộ ra nụ cười khổ.



Khi anh đến, chỉ nhìn thấy Khương Đào đang soi mình với hồ Kính, sau đó anh rời đi, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là không ngừng soi rồi.



Khương Đào vội vàng rời khỏi hồ Kính, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm từ từ bình tĩnh trở lại, mở tờ giấy tiếp theo ra.



- Bữa cơm đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau.



Kỳ thật ký ức này ở trong đầu Khương Đào rất xa, chỉ là bị tờ giấy của Thẩm Chi Diễn như vậy nhắc nhở, đoạn ký ức này mới từ từ thức tỉnh.



Lương Thực Dự Trữ không cần đồ ăn.



Cho nên ngay từ đầu chỉ có Khương Đào ăn một mình, kỳ hoa dị thảo và linh thú trên núi Thương Lan cực kỳ nhiều.



Ngay từ đầu Khương Đào rất vui sướng sống từng ngày, chỉ là một thời gian dài sau đó, cô hơi ghét mấy đồ quen thuộc, nhìn trúng vua Côn (*) ngủ say dưới đáy hồ Kính.




(*)Côn Bằng có phần thân hình to lớn giống loài cá voi xám, hai vây bên hông to khỏe, đủ sức nâng toàn thân bay lượn trên không trung. Côn là hình dạng khi bơi dưới nước, Bằng là hình dạng khi bay trên trời.



Côn còn có thể hóa Bằng, cho nên cô vẫn luôn tò mò, có phải Côn vừa có vị của cá vừa có vị của chim hay không.



Nhưng Côn làm thượng cổ dị thú, lại được dưỡng ở núi Thương Lan nhiều năm, chắc chắn một Thao Thiết nhỏ bé như cô không thể gặm được.



Huống chi, Côn đã sớm sinh ra lý trí, Lương Thực Dự Trữ chắc chắn sẽ không cho cô ăn.



Vì thế cô chỉ có thể thừa dịp Lương Thực Dự Trữ rời khỏi núi Thương Lan để ăn vụng, bởi vì bề ngoài của Côn quá cứng, cô thậm chí còn nghĩ ra một cách tuyệt diệu, đó chính là vào bụng nó, bắt đầu ăn từ trong ra ngoài.



Dưới sự khiêu khích không ngừng, Côn rất tức giận mà hiện lên khỏi hồ, hơn nữa vừa mở miệng là nuốt cô vào.



Khương Đào hưng phấn nhắm ngay yết hầu nó mà phóng vào, lúc cô sắp bị nuốt, cổ cô có một lực mạnh tác động, túm cô ra khỏi yết hầu Côn.



Sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh băng chưa từng có của Lương Thực Dự Trữ: “Không được làm nàng bị thương!”



Tuy rằng Côn phẫn nộ nhưng vẫn biết chủ nhân chân chính của núi Thương Lan là ai, chỉ có thể ấm ức lặn xuống.



Cô bị Lương Thực Dự Trữ xách thẳng về đỉnh núi.



Khi đó cô còn không biết thiếu chút nữa cái mạng nhỏ này của cô không còn, đã vậy còn tức giận Lương Thực Dự Trữ phá hỏng bữa trưa của cô, muốn cắn anh mà cắn không nổi, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể phát huy công dụng thứ hai của cái miệng – mắng người.



Chỉ là cô không có nhiều từ chửi mắng, mắng tới mắng lui, không làm Lương Thực Dự Trữ động lông mày, ngược lại còn để mình nói đến miệng khô lưỡi khô.



Khi tới đỉnh núi, cô muốn trốn đi, lại bị Lương Thực Dự Trữ trực tiếp dùng dây thừng cột vào cây, còn dán một cái phong ấn.



Lát sau anh đi ra khỏi phòng.



Không bao lâu sau, bên trong tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.



Khương Đào không sợ bị đánh, không sợ bị mắng, chỉ sợ gặp phải cảnh ngửi được mà không ăn được, gấp đến nỗi mặt đỏ lên, muốn thoát khỏi phong ấn.



Chỉ là phong ấn của Tiên Tôn sao có thể dễ thoát đến thế, cô dùng hết sức bình sinh để thoát mà cũng không thể lay động phong ấn chút nào.



Lúc này anh bưng một nồi canh vào, nước canh thơm ngon, là mùi vị mà Khương Đào chưa từng thử qua.



Nhưng đối phương lại không có ý định cho cô ăn, ngược lại còn từ từ múc cho mình một chén, chậm rãi uống.



Mỹ vị vào đầu, Khương Đào không kiên trì được bao lâu, rất nhanh đã không còn liêm sỉ xin tha.



Sau đó, các lệnh cấm khiến người giận sôi được ký kết.



Hiện tại hồi tưởng lại, đều là lịch sử đen tối của cô!



[!!Sao sắc mặt Khương Khương càng ngày càng khó coi vậy!]



[Anh Thẩm sao lại thế này! Lịch sử yêu đương đẹp đẽ đâu rồi?]



Khương Đào nghiêm mặt đi tới cái bàn cách hồ Kính không xa.



Trên bàn có một bát canh, cực giống bát canh ngày hôm đó, tuy rằng không có kỳ hoa dị thảo, hương vị cũng kém hơn, nhưng mùi thì không kém.



Được rồi, mỹ thực quả là không sai.



Khương Đào yên lặng uống bát canh.



Sau khi uống xong, tâm tình cô lại bình tĩnh trở lại lần nữa.



Nếu Thẩm Chi Diễn mà lôi chuyện lịch sử đen tối của cô ra nữa thì cô sẽ không để ý anh ba ngày tới!!



Cũng may lần này, EQ của Thẩm Chi Diễn cuối cùng cũng trở bề.



Lần đầu tiên ra ngoài chơi.



Lần đầu tiên ăn tết.



Lần đầu tiên đi ngắm cảnh.







Lúc này Khương Đào mới ý thức được, vậy mà cô và Khương Đào có nhiều lần đầu tiên như vậy.



Mỗi một tờ giấy đều gợi nhớ đến những hồi ức mà cô đã lãng quên, cho dù là chuyện bé nhỏ không đáng kể, vậy mà Thẩm Chi Diễn cũng nhớ rõ.



Dường như anh thích cô sớm hơn cô nghĩ.



[Ngọt quá đi! Hóa ra Khương Khương và anh Thẩm có nhiều hồi ức như vậy sao?]



[Tôi nói rồi mà, sao hai người xa lạ có thể có độ xứng đôi 93% chứ!!]



[Hóa ra những việc nho nhỏ này kết thành CP Sinh Khương hôm nay chúng ta thấy! Hu hu hu quá đẹp!]



[Tôi lại tin vào tình yêu rồi!]



Ký ức của Khương Đào và Thẩm Chi Diễn trải dài từ núi Thương Lan cho đến thế giới nhỏ này.



Cho đến khi cô cầm lấy tờ giấy cuối cùng – đi lên phía trước, ở thế giới này, chúng ta sẽ gặp lại nhau.



Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ở cuối đường, Thẩm Chi Diễn đang mỉm cười nhìn cô.



Và đằng sau anh là một ngôi nhà cổ tích nhỏ làm bằng kẹo và socola, được bảo vệ bằng pha lê.



Cô chạy tới nhào vào vòng tay anh, bên tai nghe thấy anh nói: “Rất vui khi gặp được em, Khương Khương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom