Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Trans: Thanh Long
Tin Khương Đào và Thẩm Chi Diễn yêu nhau truyền khắp mạng xã hội.
Trở thành hotsearch ở trên weibo liên tiếp ba ngày.
Fan đẩy thuyền CP bắt đầu hoạt động chức mừng moi đường vô nhân đạo.
[Huhuhu, Tôi là một fan CP lý trí như này, lúc đầu thực ra chỉ là lịch sự đẩy thuyền một chút! Tôi nào đâu nghĩ đến hai người họ cho tôi đến thật!!]
[Tôi là fan CP lâu năm từ “Lăng Tiêu Ký” đẩy thuyền đến, lúc đó tôi chỉ hy vọng hai người bọn họ cùng tham một show hoặc là cùng đóng chung một bộ phim, vì thế tôi đã đưa ra một lời thề to lớn, chỉ cần hai người họ cùng đóng trong một tập của show, tôi sẽ luyện Pilates một tháng, bé con hiện tại đã giảm được 7,5 cân rồi! Chỉ cần bọn họ tiếp tục ngọt ngào nữa, tôi đủ tự tin trở thành một blogger về lĩnh vực thể dục!]
[Đối với một người đẩy thuyền CP đẩy khắp mạng như tôi mà nói, từ trước đến giờ đều âm thầm đẩy thuyền, chưa từng nghĩ đến sẽ phải nhảy đến trước mặt chính chủ, nhưng tôi không ngờ rằng, chính chủ nhảy đến trước mặt tôi rồi!]
So với sự vui vẻ của các fan CP thì các fan only mấy ngày này buồn khổ hơn nhiều.
Mà đối với Lê Tư Uyển người từng là fan only sau này chuyển qua fan CP thì lại vừa vui mừng vừa hơi mất mát.
Cô bé thoát khỏi nhóm fan CP sôi nổi, và mở nhóm fan only của Thao Thiết và Hải Diêm.
Trong nhóm fan mẹ Thao Thiết là khung cảnh mẹ luyến tiếc gả con gái ra ngoài.
[Huhuhu, con gái Khương Khương của tôi, sao đã bị thằng đàn ông xấu xa cướp đi nhanh như vậy chứ!]
[Ôi tuy là rất buồn, nhưng vẫn chúc phúc, suy cho cùng Thẩm Chi Diễn chắc là có rất nhiều tiền nhỉ, con gái của chúng ta ăn nhiều như thế, đổi lại là người khác sợ rằng căn bản không nuôi nổi con bé đâu]
[Huhuhu, Thẩm Chi Diễn, anh nhất định phải đối xử tốt với Khương Khương! Nếu không Thao Thiết chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!]
[Đúng!! Thẩm Chi Diễn anh nếu như dám bắt nạt Khương Khương, Thao Thiết chúng tôi từng người từng người sẽ cắn chết anh!]
Lê Tư Uyển: “...”
Cái này chính là sự cưng chiều đến từ Thao Thiết à?
Vừa ấm áp vừa đáng sợ.
Cô bé không dám xem tiếp nữa, chuyển qua nhóm Hải Diêm.
Giống như nhóm Thao Thiết, trong nhóm Hải Diêm cũng trong không khí thương cảm, ưu sầu.
[Tuy rằng tôi là fan sự nghiệp, nhưng vẫn rất đau lòng huhuhu]
[Anh Thẩm cũng đến tuổi rồi, chuyện tìm đối tượng cũng rất bình thường, chúng ta nên chúc mừng anh ấy huhuhu...Tôi khóc trước một lúc đã rồi chúc sau]
[Mọi người đừng đau lòng, mọi người phải nghĩ thế này, hiện tại anh Thẩm công khai chuyện tình cảm, nếu nhanh cuối năm có thể kết hôn rồi, nói không chừng một năm sau anh Thẩm phiên bản nhí cũng ra đời, đến lúc đó anh Thẩm dẫn theo phiên bản nhí của mình đến sự kiện, như này không phải là niềm vui nhân đôi sao?!]
[Hình… Hình như cũng rất có lý?]
[Tuy rằng tôi không thể có được anh Thẩm, nhưng tôi có thể đợi con anh ấy trưởng thành! Quyết định, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan con dâu của anh Thẩm!!]
[Đúng! Bắt đầu từ hôm nay giục kết hôn!!]
Lê Tư Uyển: “???”
Mọi người tỉnh táo lại một chút!!
Xem ra fan only ở hai bên đều có vẻ không được bình thường, cô vẫn vào trong fan CP vui chơi còn hơn!
Sự ồn ào hỗn loạn ở trên mạng không hề làm phiền đến Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Hai người đang ở nhà của Thẩm Chi Diễn hưởng thụ thế giới của hai người.
Đối với Thẩm Chi Diễn mà nói, chuyện hạnh phúc nhất sau khi công khai chính là anh cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với Khương Đào cả ngày.
Anh mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị muốn trổ tài, làm cơm trưa cho Khương Đào.
Vì điều này, anh đã âm thầm học mấy ngày liền, xác định không có vấn đề.
Thẩm Chi Diễn ở trong phòng bếp bận rộn, Khương Đào ở trong phòng khách vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem tivi.
Chỉ là cứ ăn ăn, cô có vẻ không được tập trung, ánh mắt cứ liếc vào trong phòng bếp.
Nhưng thứ trong phòng bếp thu hút cô lại không phải là mấy món ăn đó, mà là người làm đồ ăn.
Thẩm Chi Diễn cảm thấy có tiếng động sau lưng nói: “Không phải đói rồi chứ, đợi lát nữa là có thể ăn.”
Sau đó anh cảm nhận được có một đôi tay nhỏ ôm lấy eo anh, đầu của Khương Đào dựa vào trên lưng anh dụi dụi, nhỏ giọng nói: “Thẩm Chi Diễn, em rất thích anh.”
Cơ thể của Thẩm Chi Diễn cứng đờ.
Máu từ trên đầu trực tiếp chảy xuống nửa người dưới.
Một lúc sau, anh mới cắn răng nói: “Khương Khương, em cứ như vậy nữa, cơm trưa của chúng ta cũng đừng mong ăn được!”
Thấy vậy, Khương Đào lập tức rụt tay lại, thành thật quay lại phòng khách ngồi.
Thẩm Chi Diễn cảm nhận được nguồn nhiệt sau lưng đột nhiên bị mất đi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nhưng có thể làm sao chứ, bạn gái mà mình tìm, quỳ cũng muốn cưng chiều cô.
Anh ở trong phòng bếp bình ổn cảm xúc một lúc, sau đó mới bưng đồ ăn ra.
Hai món mặn và một món canh, tuy rằng vẻ ngoài đẹp, nhưng lượng đồ ăn rõ ràng không đủ để Khương Đào ăn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ năng lực của bản thân, đồ ăn mà anh làm không phải vì để lấp đầy bụng của Khương Đào, chỉ là một kiểu tình cảm thuộc về riêng giữa hai người họ thôi.
Bữa trưa chân chính là được nhà hàng mang đến, bày đầy một bàn.
Thẩm Chi Diễn mở rượu vang ra, rót cho hai người.
Sau đó anh vừa dè dặt vừa chờ mong nhìn Khương Đào: “Thử đồ ăn anh làm xem?”
Khương Đào cũng mong đợi rất lâu rồi, gắp một đũa cho vào trong miệng.
Nói thế nào nhỉ, nhìn tuy là đẹp nhưng mùi vị thì có vẻ là lạ.
Cô lại thử món ăn khác, xác định quả nhiên vấn đề là ở Thẩm Chi Diễn.
Cái này nếu như đổi thành mấy người Sư Văn Thanh, cô sẽ sắc bén chỉ ra vấn đề.
Nhưng đối phương là Thẩm Chi Diễn, nên khiến cô hơi do dự.
Thẩm Chi Diễn lại mẫn cảm phát hiện ra điều gì đó: “Không ngon à?”
Khương Đào lập tức nhớ đến lời dạy của Bùi Hàn Dữ, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể! Vô cùng ngon! Đồ ăn anh làm là ngon nhất!”
Nhưng mà Thẩm Chi Diễn hiểu cô rất rõ, dứt khoát tự mình thử một miếng.
Ăn xong anh đã ý thức được vấn đề, món ăn này không thể nói là khó ăn nhưng chắc chắn không thể gọi là ăn ngon, chí ít là ở phía Khương Đào khẳng định là không có chỗ đứng nào.
Nhưng anh cũng biết, Khương Đào nói như vậy là để an ủi anh, trái tim lại mềm nhũn: “Khương Khương, giữa anh với em em cứ nói thật là được, không cần phải nói dối an ủi anh.”
Khương Đào: “Em không an ủi anh!”
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Khương Đào nói: “Là Bùi Hàn Dữ nói, đàn ông đều thích được khen.”
Lúc này Thẩm Chi Diễn mới hiểu ra vì sao ở tập “Tiến hành yêu đương” trước, cô thỉnh thoảng lại khen mình, hóa ra là Bùi Hàn Dữ dạy.
Anh kiên nhẫn dạy bảo cô: “Khương Khương, gợi ý của người khác đừng nghe theo hoàn toàn, nên đánh giá kỹ càng.”
Khương Đào nghi ngờ nói: “Nhưng anh ấy là bạn!”
“Bạn bè cũng như vậy.” Thẩm Chi Diễn lời lẽ nghiêm túc nói: “Ví dụ như, không phải tất cả đàn ông đều thích khen như vậy.”
“Nhưng lúc trước rõ ràng anh rất vui vẻ mà!” Khương Đào nói.
Thẩm Chi Diễn: “...”
Không còn gì để cãi.
Khương Đào nhìn Thẩm Chi Diễn lộ ra biểu cảm cam chịu, nhào lên trên mặt anh hôn một cái.
Thẩm Chi Diễn sững sờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cái này… Lại là ai dạy em?”
“Nhạc Nhạc!” Khương Đào nói, lại “bẹp bẹp” “bẹp bẹp” hôn hai cái, “Cậu ấy nói, nếu như muốn bình ổn tranh chấp giữa hai người, cách này là hiệu quả nhất.”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Được rồi, có lúc nghe lời gợi ý của bạn bè cũng không sao.
Khương Đào thấy Thẩm Chi Diễn đã hoàn toàn quên đi sự việc lúc trước, vui vẻ chuẩn bị ngồi lại vị trí ăn cơm.
Không nghĩ đến lại bị Thẩm Chi Diễn ôm lấy eo.
Sau đó hơi thở quen thuộc chui vào trong miệng của cô.
Thẩm Chi Diễn ôm Khương Đào trong lòng, trằn trọc lại triền miên hôn lấy cô.
Người đàn ông ở trong loại chuyện này luôn học vô cùng nhanh, tiến độ học tập của Khương Đào không so bì được với anh, chỉ có thể luôn ở trong trạng thái bị ăn.
Đợi đến khi Thẩm Chi Diễn cuối cùng cũng dừng lại.
Khóe mắt Khương Đào đỏ ửng, tủi thân xoa xoa bụng: “Em đói.”
Lúc này Thẩm Chi Diễn mới cảm thấy bản thân quá vô tâm, mạnh mẽ đè nén dục vọng, khàn giọng nói: “Thế chúng ta mau ăn cơm thôi.”
Ai biết được Khương Đào lại lắc đầu: “Không phải ăn cơm.”
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Khương Đào chớp chớp mắt: “Nhạc Nhạc nói, có vài chuyện có thể thực hiện mà không cần phải đi theo trình tự.”
Biểu cảm của cô vô cùng trong sáng, dường như đang nói về một chuyện ngày thường mà thôi.
Nhưng mà hơi thở của Thẩm Chi Diễn lại đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Anh cắn răng hỏi: “Khương Khương, em có biết em đang nói gì không?”
Khương Đào gật đầu: “Em biết, ý của em là, chúng ta có thể ăn cái thịt đó trước, sau đó kết hôn sau.”
Khoảnh khắc cô vừa nói xong, trong đầu của Thẩm Chi Diễn nổ ầm một cái.
Cánh cửa dục vọng mà anh khổ cực đè nén lại bị Khương Đào mở ra dễ dàng.
Bình thường, Thẩm Chi Diễn có thể kìm chế được, nhưng đến lúc này thì không thể kìm nén nổi nữa.
Anh lại lần nữa hung hăng hôn lấy Khương Đào.
Dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay đỡ lấy đầu cô.
Anh không kìm nén nữa, dục vọng trực tiếp phun trào ra.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khương Đào, tuy là dục vọng ở trong mắt đã giống như con dã thú muốn lao ra khỏi lồng, nhưng anh vẫn khàn giọng, dùng lời nói phổ thông nhất, giải thích cho cô một lượt, cái kiểu ăn này so với cái kiểu ăn mà cô nghĩ đó có gì khác biệt.
Anh dừng lại chút mới khó khăn bổ sung thêm một câu: “Nếu như em không muốn, anh sẽ dừng lại.”
Ánh mắt của Khương Đào mê man, cảm giác ở trong lòng như có một con thú nhỏ đang đấu đá lung tung, hoàn toàn không nghe rõ Thẩm Chi Diễn nói cái gì, chỉ vô thức dán lại gần anh.
Nhưng mà hành động này lại hoàn toàn phá hủy lý trí của Thẩm Chi Diễn.
Anh là người luôn được mọi người cho là lý trí và bình tĩnh, lúc này lại giống như hóa thành con dã thú, lưu lạc đến mức bị dục vọng chi phối.
Nhưng vào lúc anh dùng răng cắn lấy cúc áo của Khương Đào, điện thoại lại kêu lên.
Anh không muốn quan tâm, nhưng âm thanh đó lại không chịu ngừng.
Hơn nữa đáng ghét nhất chính là, nhạc chuông dùng còn là đoạn lời thoại đọc thực đơn của Khương Đào lúc đầu quay “Thiên Trù”.
Nghe thấy thực đơn, Khương Đào quả nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn mê.
Thẩm Chi Diễn hít sâu một hơi, bực mình bắt máy, định xem xem ai lại không biết điều như vậy.
Ai biết màn hình điện thoại mở ra hiện lên tên liên hệ to tướng —- Ba.
Anh cầm điện thoại ra ban công nhận điện.
Thẩm Thế An ở đầu bên kia điện thoại lo lắng không yên nói: “Con yêu đương à?!! Vì sao không nói với ba! Lúc nào thì kết hôn! Lúc nào thì có thể cho ba ôm cháu!”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Anh rất muốn nói với Thẩm Thế An, ba chắc không biết, ba vừa mới cắt đứt hy vọng tý nữa thì ôm cháu của ba.
Tin Khương Đào và Thẩm Chi Diễn yêu nhau truyền khắp mạng xã hội.
Trở thành hotsearch ở trên weibo liên tiếp ba ngày.
Fan đẩy thuyền CP bắt đầu hoạt động chức mừng moi đường vô nhân đạo.
[Huhuhu, Tôi là một fan CP lý trí như này, lúc đầu thực ra chỉ là lịch sự đẩy thuyền một chút! Tôi nào đâu nghĩ đến hai người họ cho tôi đến thật!!]
[Tôi là fan CP lâu năm từ “Lăng Tiêu Ký” đẩy thuyền đến, lúc đó tôi chỉ hy vọng hai người bọn họ cùng tham một show hoặc là cùng đóng chung một bộ phim, vì thế tôi đã đưa ra một lời thề to lớn, chỉ cần hai người họ cùng đóng trong một tập của show, tôi sẽ luyện Pilates một tháng, bé con hiện tại đã giảm được 7,5 cân rồi! Chỉ cần bọn họ tiếp tục ngọt ngào nữa, tôi đủ tự tin trở thành một blogger về lĩnh vực thể dục!]
[Đối với một người đẩy thuyền CP đẩy khắp mạng như tôi mà nói, từ trước đến giờ đều âm thầm đẩy thuyền, chưa từng nghĩ đến sẽ phải nhảy đến trước mặt chính chủ, nhưng tôi không ngờ rằng, chính chủ nhảy đến trước mặt tôi rồi!]
So với sự vui vẻ của các fan CP thì các fan only mấy ngày này buồn khổ hơn nhiều.
Mà đối với Lê Tư Uyển người từng là fan only sau này chuyển qua fan CP thì lại vừa vui mừng vừa hơi mất mát.
Cô bé thoát khỏi nhóm fan CP sôi nổi, và mở nhóm fan only của Thao Thiết và Hải Diêm.
Trong nhóm fan mẹ Thao Thiết là khung cảnh mẹ luyến tiếc gả con gái ra ngoài.
[Huhuhu, con gái Khương Khương của tôi, sao đã bị thằng đàn ông xấu xa cướp đi nhanh như vậy chứ!]
[Ôi tuy là rất buồn, nhưng vẫn chúc phúc, suy cho cùng Thẩm Chi Diễn chắc là có rất nhiều tiền nhỉ, con gái của chúng ta ăn nhiều như thế, đổi lại là người khác sợ rằng căn bản không nuôi nổi con bé đâu]
[Huhuhu, Thẩm Chi Diễn, anh nhất định phải đối xử tốt với Khương Khương! Nếu không Thao Thiết chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!]
[Đúng!! Thẩm Chi Diễn anh nếu như dám bắt nạt Khương Khương, Thao Thiết chúng tôi từng người từng người sẽ cắn chết anh!]
Lê Tư Uyển: “...”
Cái này chính là sự cưng chiều đến từ Thao Thiết à?
Vừa ấm áp vừa đáng sợ.
Cô bé không dám xem tiếp nữa, chuyển qua nhóm Hải Diêm.
Giống như nhóm Thao Thiết, trong nhóm Hải Diêm cũng trong không khí thương cảm, ưu sầu.
[Tuy rằng tôi là fan sự nghiệp, nhưng vẫn rất đau lòng huhuhu]
[Anh Thẩm cũng đến tuổi rồi, chuyện tìm đối tượng cũng rất bình thường, chúng ta nên chúc mừng anh ấy huhuhu...Tôi khóc trước một lúc đã rồi chúc sau]
[Mọi người đừng đau lòng, mọi người phải nghĩ thế này, hiện tại anh Thẩm công khai chuyện tình cảm, nếu nhanh cuối năm có thể kết hôn rồi, nói không chừng một năm sau anh Thẩm phiên bản nhí cũng ra đời, đến lúc đó anh Thẩm dẫn theo phiên bản nhí của mình đến sự kiện, như này không phải là niềm vui nhân đôi sao?!]
[Hình… Hình như cũng rất có lý?]
[Tuy rằng tôi không thể có được anh Thẩm, nhưng tôi có thể đợi con anh ấy trưởng thành! Quyết định, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là fan con dâu của anh Thẩm!!]
[Đúng! Bắt đầu từ hôm nay giục kết hôn!!]
Lê Tư Uyển: “???”
Mọi người tỉnh táo lại một chút!!
Xem ra fan only ở hai bên đều có vẻ không được bình thường, cô vẫn vào trong fan CP vui chơi còn hơn!
Sự ồn ào hỗn loạn ở trên mạng không hề làm phiền đến Khương Đào và Thẩm Chi Diễn.
Hai người đang ở nhà của Thẩm Chi Diễn hưởng thụ thế giới của hai người.
Đối với Thẩm Chi Diễn mà nói, chuyện hạnh phúc nhất sau khi công khai chính là anh cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với Khương Đào cả ngày.
Anh mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị muốn trổ tài, làm cơm trưa cho Khương Đào.
Vì điều này, anh đã âm thầm học mấy ngày liền, xác định không có vấn đề.
Thẩm Chi Diễn ở trong phòng bếp bận rộn, Khương Đào ở trong phòng khách vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem tivi.
Chỉ là cứ ăn ăn, cô có vẻ không được tập trung, ánh mắt cứ liếc vào trong phòng bếp.
Nhưng thứ trong phòng bếp thu hút cô lại không phải là mấy món ăn đó, mà là người làm đồ ăn.
Thẩm Chi Diễn cảm thấy có tiếng động sau lưng nói: “Không phải đói rồi chứ, đợi lát nữa là có thể ăn.”
Sau đó anh cảm nhận được có một đôi tay nhỏ ôm lấy eo anh, đầu của Khương Đào dựa vào trên lưng anh dụi dụi, nhỏ giọng nói: “Thẩm Chi Diễn, em rất thích anh.”
Cơ thể của Thẩm Chi Diễn cứng đờ.
Máu từ trên đầu trực tiếp chảy xuống nửa người dưới.
Một lúc sau, anh mới cắn răng nói: “Khương Khương, em cứ như vậy nữa, cơm trưa của chúng ta cũng đừng mong ăn được!”
Thấy vậy, Khương Đào lập tức rụt tay lại, thành thật quay lại phòng khách ngồi.
Thẩm Chi Diễn cảm nhận được nguồn nhiệt sau lưng đột nhiên bị mất đi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nhưng có thể làm sao chứ, bạn gái mà mình tìm, quỳ cũng muốn cưng chiều cô.
Anh ở trong phòng bếp bình ổn cảm xúc một lúc, sau đó mới bưng đồ ăn ra.
Hai món mặn và một món canh, tuy rằng vẻ ngoài đẹp, nhưng lượng đồ ăn rõ ràng không đủ để Khương Đào ăn.
Nhưng anh cũng hiểu rõ năng lực của bản thân, đồ ăn mà anh làm không phải vì để lấp đầy bụng của Khương Đào, chỉ là một kiểu tình cảm thuộc về riêng giữa hai người họ thôi.
Bữa trưa chân chính là được nhà hàng mang đến, bày đầy một bàn.
Thẩm Chi Diễn mở rượu vang ra, rót cho hai người.
Sau đó anh vừa dè dặt vừa chờ mong nhìn Khương Đào: “Thử đồ ăn anh làm xem?”
Khương Đào cũng mong đợi rất lâu rồi, gắp một đũa cho vào trong miệng.
Nói thế nào nhỉ, nhìn tuy là đẹp nhưng mùi vị thì có vẻ là lạ.
Cô lại thử món ăn khác, xác định quả nhiên vấn đề là ở Thẩm Chi Diễn.
Cái này nếu như đổi thành mấy người Sư Văn Thanh, cô sẽ sắc bén chỉ ra vấn đề.
Nhưng đối phương là Thẩm Chi Diễn, nên khiến cô hơi do dự.
Thẩm Chi Diễn lại mẫn cảm phát hiện ra điều gì đó: “Không ngon à?”
Khương Đào lập tức nhớ đến lời dạy của Bùi Hàn Dữ, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể! Vô cùng ngon! Đồ ăn anh làm là ngon nhất!”
Nhưng mà Thẩm Chi Diễn hiểu cô rất rõ, dứt khoát tự mình thử một miếng.
Ăn xong anh đã ý thức được vấn đề, món ăn này không thể nói là khó ăn nhưng chắc chắn không thể gọi là ăn ngon, chí ít là ở phía Khương Đào khẳng định là không có chỗ đứng nào.
Nhưng anh cũng biết, Khương Đào nói như vậy là để an ủi anh, trái tim lại mềm nhũn: “Khương Khương, giữa anh với em em cứ nói thật là được, không cần phải nói dối an ủi anh.”
Khương Đào: “Em không an ủi anh!”
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Khương Đào nói: “Là Bùi Hàn Dữ nói, đàn ông đều thích được khen.”
Lúc này Thẩm Chi Diễn mới hiểu ra vì sao ở tập “Tiến hành yêu đương” trước, cô thỉnh thoảng lại khen mình, hóa ra là Bùi Hàn Dữ dạy.
Anh kiên nhẫn dạy bảo cô: “Khương Khương, gợi ý của người khác đừng nghe theo hoàn toàn, nên đánh giá kỹ càng.”
Khương Đào nghi ngờ nói: “Nhưng anh ấy là bạn!”
“Bạn bè cũng như vậy.” Thẩm Chi Diễn lời lẽ nghiêm túc nói: “Ví dụ như, không phải tất cả đàn ông đều thích khen như vậy.”
“Nhưng lúc trước rõ ràng anh rất vui vẻ mà!” Khương Đào nói.
Thẩm Chi Diễn: “...”
Không còn gì để cãi.
Khương Đào nhìn Thẩm Chi Diễn lộ ra biểu cảm cam chịu, nhào lên trên mặt anh hôn một cái.
Thẩm Chi Diễn sững sờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cái này… Lại là ai dạy em?”
“Nhạc Nhạc!” Khương Đào nói, lại “bẹp bẹp” “bẹp bẹp” hôn hai cái, “Cậu ấy nói, nếu như muốn bình ổn tranh chấp giữa hai người, cách này là hiệu quả nhất.”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Được rồi, có lúc nghe lời gợi ý của bạn bè cũng không sao.
Khương Đào thấy Thẩm Chi Diễn đã hoàn toàn quên đi sự việc lúc trước, vui vẻ chuẩn bị ngồi lại vị trí ăn cơm.
Không nghĩ đến lại bị Thẩm Chi Diễn ôm lấy eo.
Sau đó hơi thở quen thuộc chui vào trong miệng của cô.
Thẩm Chi Diễn ôm Khương Đào trong lòng, trằn trọc lại triền miên hôn lấy cô.
Người đàn ông ở trong loại chuyện này luôn học vô cùng nhanh, tiến độ học tập của Khương Đào không so bì được với anh, chỉ có thể luôn ở trong trạng thái bị ăn.
Đợi đến khi Thẩm Chi Diễn cuối cùng cũng dừng lại.
Khóe mắt Khương Đào đỏ ửng, tủi thân xoa xoa bụng: “Em đói.”
Lúc này Thẩm Chi Diễn mới cảm thấy bản thân quá vô tâm, mạnh mẽ đè nén dục vọng, khàn giọng nói: “Thế chúng ta mau ăn cơm thôi.”
Ai biết được Khương Đào lại lắc đầu: “Không phải ăn cơm.”
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Khương Đào chớp chớp mắt: “Nhạc Nhạc nói, có vài chuyện có thể thực hiện mà không cần phải đi theo trình tự.”
Biểu cảm của cô vô cùng trong sáng, dường như đang nói về một chuyện ngày thường mà thôi.
Nhưng mà hơi thở của Thẩm Chi Diễn lại đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Anh cắn răng hỏi: “Khương Khương, em có biết em đang nói gì không?”
Khương Đào gật đầu: “Em biết, ý của em là, chúng ta có thể ăn cái thịt đó trước, sau đó kết hôn sau.”
Khoảnh khắc cô vừa nói xong, trong đầu của Thẩm Chi Diễn nổ ầm một cái.
Cánh cửa dục vọng mà anh khổ cực đè nén lại bị Khương Đào mở ra dễ dàng.
Bình thường, Thẩm Chi Diễn có thể kìm chế được, nhưng đến lúc này thì không thể kìm nén nổi nữa.
Anh lại lần nữa hung hăng hôn lấy Khương Đào.
Dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay đỡ lấy đầu cô.
Anh không kìm nén nữa, dục vọng trực tiếp phun trào ra.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khương Đào, tuy là dục vọng ở trong mắt đã giống như con dã thú muốn lao ra khỏi lồng, nhưng anh vẫn khàn giọng, dùng lời nói phổ thông nhất, giải thích cho cô một lượt, cái kiểu ăn này so với cái kiểu ăn mà cô nghĩ đó có gì khác biệt.
Anh dừng lại chút mới khó khăn bổ sung thêm một câu: “Nếu như em không muốn, anh sẽ dừng lại.”
Ánh mắt của Khương Đào mê man, cảm giác ở trong lòng như có một con thú nhỏ đang đấu đá lung tung, hoàn toàn không nghe rõ Thẩm Chi Diễn nói cái gì, chỉ vô thức dán lại gần anh.
Nhưng mà hành động này lại hoàn toàn phá hủy lý trí của Thẩm Chi Diễn.
Anh là người luôn được mọi người cho là lý trí và bình tĩnh, lúc này lại giống như hóa thành con dã thú, lưu lạc đến mức bị dục vọng chi phối.
Nhưng vào lúc anh dùng răng cắn lấy cúc áo của Khương Đào, điện thoại lại kêu lên.
Anh không muốn quan tâm, nhưng âm thanh đó lại không chịu ngừng.
Hơn nữa đáng ghét nhất chính là, nhạc chuông dùng còn là đoạn lời thoại đọc thực đơn của Khương Đào lúc đầu quay “Thiên Trù”.
Nghe thấy thực đơn, Khương Đào quả nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn mê.
Thẩm Chi Diễn hít sâu một hơi, bực mình bắt máy, định xem xem ai lại không biết điều như vậy.
Ai biết màn hình điện thoại mở ra hiện lên tên liên hệ to tướng —- Ba.
Anh cầm điện thoại ra ban công nhận điện.
Thẩm Thế An ở đầu bên kia điện thoại lo lắng không yên nói: “Con yêu đương à?!! Vì sao không nói với ba! Lúc nào thì kết hôn! Lúc nào thì có thể cho ba ôm cháu!”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Anh rất muốn nói với Thẩm Thế An, ba chắc không biết, ba vừa mới cắt đứt hy vọng tý nữa thì ôm cháu của ba.
Bình luận facebook