Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-98
Chương 98 : Chương 98NAM LY LÂU
Tô Lâm An có được án Thanh Ngọc nhưng cũng không vội rời đi.
Nàng đã nói đợi sau khi Nam Ly Nguyệt đột phá Kim Đan mới đi, nên cũng chẳng cần gấp gáp. Nhưng vấn đề là, khi nàng ở trong cơ thể Nam Ly Nguyệt thì tu luyện rất nhanh, khi dùng thuốc cũng phù hợp vô cùng, có thể dùng cơ thể để cảm nhận hiệu quả của thuốc, không bao giờ có bất cứ sai sót gì. Nhưng tự mình Nam Ly Nguyệt thì không được.
Tuy bà cũng là luyện đan sư, nhưng trình độ đan đạo kém xa Tô Lâm An.
Hơn nữa, nửa năm trở lại đây, bà rất ít khi tỉnh táo, hiện tại lại chưa hiểu rõ về cơ thể này, chưa kể ngộ tính khi tu hành cũng kém xa, nên tuy tốc độ tu hành cũng nhanh, nhưng chung quy vẫn không thể nhanh bằng khi Tô Lâm An nhập vào.
Lúc Tô Lâm An nói ra vấn đề này thì Nam Ly Nguyệt liền hỏi: “Nguyên thần của ta nhất định phải hôn mê thì ngài mới có thể nhập vào đúng không?”
Tô Lâm An gật đầu.
“Vừa khéo, ta đã tự sáng tạo ra thuật Liễm Thần.” Nam Ly Nguyệt mỉm cười nói, “Nếu như thi triển, nguyên thần sẽ lập tức hôn mê, không cảm nhận được nỗi đau trên cơ thể nữa.” Năm xưa, lúc mới đầu không chịu đựng nổi, bà đã tự tạo ra thuật Liễm Thần. Đối với những người khác mà nói thì nó không có tác dụng gì, nhưng đối với bà vào lúc ấy thì có thể khiến bà dễ thở hơn.
“Ồ, ngươi thử xem sao?” Tô Lâm An tò mò bảo. Tự tạo ra công pháp tu thần, đúng là tài giỏi!
Nam Ly Nguyệt lập tức ngồi khoanh chân lại, sau đó, thần thức ở đan điền chia ra thành từng tia từng sợi nhỏ, những sợi tơ ấy như bao bọc lấy đan điền. Có luồng linh khí yếu ớt xoay xung quanh quả cầu tơ ấy theo quy luật. Không bao lâu sau, cơ thể Nam Ly Nguyệt ngã nhào xuống.
Lý Chiêu Chiêu vừa đi lấy dược liệu về, thấy vậy thì lao nhanh tới bên Nam Ly Nguyệt, hoảng hốt đỡ lấy người Nam Ly Nguyệt. Mặt cô bé tái nhợt, đầy vẻ hoảng loạn, “Sư phụ!”
Sao sư phụ lại ngất đi, hơi thở của nguyên thần yếu tới mức gần như không cảm nhận được.
Tô Lâm An: “...”
Ôi, nói ngất là ngất, quên không nói một tiếng với đồ đệ.
Nàng nhập vào cơ thể Nam Ly Nguyệt rồi mở mắt ra, mỉm cười với Lý Chiêu Chiêu. Tay Lý Chiêu Chiêu run lên, thiếu chút nữa đã ngã ngồi ra đất.
Nói ngất là ngất, nói tỉnh là tỉnh...
Lý Chiêu Chiêu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cau mày nói: “Bệnh cũ của sư phụ lại tái phát?”
Cô bé luôn cảm thấy, sư phụ mình dường như có chút không bình thường.
Có những lúc rất hiền dịu nói nặng nhẹ nhàng, quan tâm tới cô bé. Lại có những lúc...
Sư phụ rất hung hăng, còn không thèm để ý tới người khác. Khi không tu luyện, người sẽ ngồi ở trước gương, còn khi nhìn cô bé sẽ nhíu chặt mày, luôn nói: “Chiêu Chiêu, sao mặt ngươi lại có thể đen vậy? Ngọc Phu đan(*) cho ngươi hôm qua, ngươi đã ăn chưa?”
(
*) Ngọc Phu đan: ngọc là ngọc ngà, phu là làn da, Ngọc Phu đan là đan dược có tác dụng làm cho làn da trắng mịn như ngọc.
Sư phụ như vậy khiến cô bé hơi sợ, luôn cảm thấy sư phụ có gì đó không bình thường.
Cô bé vẫn thích sư phụ hiền dịu, thỉnh thoảng dạy cô bé thêu hoa hơn. Nhưng thời gian xuất hiện của sư phụ hiền dịu quá ít.
Tô Lâm An liếc Lý Chiêu Chiêu một cái, “Bệnh cũ tái phát?”
Lý Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng, sau đó cố căng gương mặt nhỏ, làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ, hôm nay trông người lại đẹp hơn rồi.”
Tô Lâm An gật đầu, “Ừ.”
Nàng cũng không truy cứu chuyện cô bé nói tái phát bệnh gì đó nữa, sau khi ngồi vững thì lấy linh thạch ra, bắt đầu tu luyện.
Lên Kim Đan kỳ sớm chút nào, tới trấn Thanh Thủy tìm củ cải sớm chút ấy, khôi phục lại dung nhan.
Cho dù gương mặt này không phải của nàng, nàng cũng rất nhiệt tình cứu trị, dù sao thì nàng vẫn đang dùng cơ thể này!
Bế quan tu luyện thêm một năm, tu vi của Nam Ly Nguyệt nhờ có sự bổ trợ của linh thạch thượng phẩm và nhiều loại dược liệu khác, cuối cùng cũng trở về Kim Đan kỳ. Tu vi của Lý Chiêu Chiêu cũng đã tới Ngưng Thần kỳ viên mãn, sắp lên được Trúc Cơ kỳ.
Kể từ sau lần được gột rửa bởi luồng linh khí trào ra từ linh thực trong đá Thiên Vẫn, tư chất của cô bé đã được cải thiện rất nhiều, trở nên vô cùng ưu tú. Nhưng kết quả tu luyện lâu tới vậy, lại trong điều kiện tốt thế này mà lại chỉ mới luyện đến Ngưng Thần kỳ viên mãn.
So ra, Tô Lâm An cảm thấy thằng nhóc Mục Cẩm Vân kia đúng là biến thái. So với nàng, so với bất kỳ thiên tài nào mà nàng từng gặp, hắn đều mạnh hơn rất rất nhiều!
Cũng không biết hơn một năm trôi qua, tu vi của hắn đã lên đến cảnh giới nào!
Sao hắn có thể nhanh như vậy được nhỉ? Chẳng lẽ cũng giống như Nam Ly Nguyệt, hắn vốn đã đạt đến cảnh giới tu vi đó, chẳng qua là do một nguyên nhân nào đó khiến cảnh giới tu vi bị mất. Thế nên thời điểm tu luyện lại mới có tốc độ nhanh đến mức kỳ lạ như vậy?
Nàng chỉ nhìn thấy cổ Phệ Tâm trong người hắn, còn những thứ khác thì không nhìn ra. Nếu thực sự là hắn tu luyện lại, nàng phải nhìn ra được mới đúng. Trừ phi, hắn đã từng tu luyện bí pháp quái lạ nào đó.
Trong đống sách vở của Vạn Tượng Tông trước kia, hình như nàng đã xem qua một chút về phương diện này. Có điều nàng không xem kỹ, giờ cũng không rõ lắm.
Haizz, nghĩ tới tên nhóc khốn nạn đó làm gì! Bị hắn chọc tức chưa đủ hay sao! Tô Lâm An lắc đầu.
Sau khi chào tạm biệt Liễu Loạn Ngữ, nàng bèn đưa Lý Chiêu Chiêu rời khỏi trấn Phù Dung.
Ra khỏi trấn Phù Dung, đặt thẻ ngọc có khắc bản đồ vào trong án Thanh Ngọc, nó có thể tự bay đi. Nàng không cần điều chỉnh phương hướng, chỉ cần đặt đủ số linh thạch cần thiết vào là được.
Ba ngày sau, bọn họ đã trở lại trấn Thanh Thủy!
Củ cải đại tiên nàng lại về rồi đây!
Trấn Thanh Thủy giờ náo nhiệt hơn so với ngày trước.
Có lẽ là do linh khí đã nhiều hơn xưa đôi chút, tu sĩ ra vào cũng nhiều hơn không ít. Có điều, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Kim Đan kỳ thường sẽ không đặt chân đến vùng đất nghèo nàn này.
Không có kẻ mạnh chân chính, người trong trấn Thanh Thủy lại không thích gây chuyện, nhưng hiền hòa không có nghĩa là họ yếu đuối. Dù sao, nếu như có người ngoài dám ức hiếp người trong trấn, người của cả trấn có thể đoàn kết lại dưới sự hiệu triệu của Sở gia, đánh cho kẻ đó chịu thua mới thôi.
Đã từ rất lâu rồi, củ cải đại tiên chưa hiển linh lại.
Nhưng hương hỏa ở miếu thờ trong trấn Thanh Thủy không hề ít đi. Ngày nào cũng nhang đèn không ngớt, mấy đồ lưu niệm có hình củ cải đại tiên cũng bán rất chạy. Đến ngay cả ông chủ quán trà ở cổng trấn, giờ cũng đã trở thành biểu tượng may mắn của trấn Thanh Thủy, thi thoảng sẽ có người tới tham quan.
“Thấy chưa, lão Trương này chính là người được củ cải đại tiên cứu!”
“Cứu khỏi tay của mấy tên Kim Đan kỳ lận!”
“Tu sĩ Kim Đan kỳ đều không phải là đối thủ của củ cải đại tiên chúng ta!”
“Đại tiên còn tặng dược, tiên dược đấy. Không cần biết vết thương nặng đến đâu, ăn vào sẽ hồi phục ngay lập tức, khởi tử hoàn sinh! Có đúng không lão Trương?”
Ông chủ quán trà cười hề hề, đứng dậy chắp tay với mọi người: “Ta vốn tư chất tầm thường, bảy tám mươi tuổi mà tu vi mới tới Luyện Khí kỳ tầng hai. Ngươi nhìn xem, giờ tu vi của ta thế nào?”
Người đó liền nói: “Ngưng Thần kỳ rồi!”
“Dược mà củ cải đại tiên cho không chỉ cứu mạng của ta, sau khi ta khôi phục, tư chất cũng trở nên tốt hơn. Chỉ trong khoảng thời gian hơn mấy năm đã từ Luyện Khí kỳ lên tới Ngưng Thần kỳ, tốc độ thế này còn nhanh hơn cả cưỡi phi kiếm đấy!”
“Thực sự lợi hại tới vậy sao?” Người ngoài kia lại hỏi.
“Tất nhiên rồi, trừ tà cầu phúc, chiêu tài chuyển vận!” Ông chủ quán trà chỉ vào chiếc bàn có bày đồ lưu niệm củ cải đại tiên phía bên kia, “Mua một cái nhé? Mười linh châu một cái.”
Người trung niên liền bật cười, “Trấn Thanh Thủy gì chứ, các ngươi nên đổi thành trấn Củ Cải mới đúng!”
Chưa từng thấy thành trì tu chân nào như vậy, người của cả trấn đều như bị trúng tà, còn củ cải đại tiên nữa!
“Vậy thì mua một cái.” Cô gái bên cạnh người trung niên kia cười khanh khách nói.
Cô gái này nhìn khoảng hai mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng năm, trên người mặc váy dài màu tím, vai khoác một bộ da cáo. Chiếc đầu cáo đã được xử lý qua còn vắt trên bờ vai, trông giống hệt như còn sống, xinh xắn đáng yêu.
“Vâng, chưởng quỹ.” Người trung niên gật đầu thưa vâng, lấy linh châu ra rồi chọn lấy một món đồ lưu niệm củ cải.
Sau khi nữ chưởng quỹ nhận lấy, liền đeo món đồ nho nhỏ đó trên ngón trỏ, lắc vài cái rồi mỉm cười nói: “Đi thôi, vào tìm người.”
Thấy người ta mua đồ củ cải đại tiên của nhà mình, ông chủ quán trà cũng vui vẻ, “Hai vị muốn tìm ai? Ta sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Thủy, biết hết người trong trấn này.”
Nữ chưởng quỹ bèn nói ra một cái tên.
“La Phi Diệp, ngươi có biết không?”
La Phi Diệp, chính là vị luyện đan sư làm việc cho Sở gia, cũng là người đã từng được củ cải đại tiên chỉ điểm và chịu ân đức của ngài. Sau này, chính vị luyện đan sư đó đã ra tay giúp đỡ ông chủ quán trà.
Nữ chưởng quỹ vừa nhắc đến cái tên này, ông chủ quán trà liền nghiêm mặt nói: “Đó là luyện đan sư duy nhất của trấn Thanh Thủy ta, tất nhiên từng nghe nói đến. Có điều, hai vị tìm hắn là có chuyện gì?”
Không chỉ là nghe nói đến, mà quan hệ của họ còn rất tốt!
Nếu hai người này tới gây phiền phức, sao lão có thể để tiểu lão đệ của mình chịu trận.
“Ta là chưởng quỹ của tiệm dược Nam Ly Lâu ở thành Huyền Phong. Nghe nói La sư phụ đã luyện chế ra được một loại Tôi Thể đan có độ tinh khiết rất cao, nên mới tới thăm hỏi.”
Tô Lâm An có được án Thanh Ngọc nhưng cũng không vội rời đi.
Nàng đã nói đợi sau khi Nam Ly Nguyệt đột phá Kim Đan mới đi, nên cũng chẳng cần gấp gáp. Nhưng vấn đề là, khi nàng ở trong cơ thể Nam Ly Nguyệt thì tu luyện rất nhanh, khi dùng thuốc cũng phù hợp vô cùng, có thể dùng cơ thể để cảm nhận hiệu quả của thuốc, không bao giờ có bất cứ sai sót gì. Nhưng tự mình Nam Ly Nguyệt thì không được.
Tuy bà cũng là luyện đan sư, nhưng trình độ đan đạo kém xa Tô Lâm An.
Hơn nữa, nửa năm trở lại đây, bà rất ít khi tỉnh táo, hiện tại lại chưa hiểu rõ về cơ thể này, chưa kể ngộ tính khi tu hành cũng kém xa, nên tuy tốc độ tu hành cũng nhanh, nhưng chung quy vẫn không thể nhanh bằng khi Tô Lâm An nhập vào.
Lúc Tô Lâm An nói ra vấn đề này thì Nam Ly Nguyệt liền hỏi: “Nguyên thần của ta nhất định phải hôn mê thì ngài mới có thể nhập vào đúng không?”
Tô Lâm An gật đầu.
“Vừa khéo, ta đã tự sáng tạo ra thuật Liễm Thần.” Nam Ly Nguyệt mỉm cười nói, “Nếu như thi triển, nguyên thần sẽ lập tức hôn mê, không cảm nhận được nỗi đau trên cơ thể nữa.” Năm xưa, lúc mới đầu không chịu đựng nổi, bà đã tự tạo ra thuật Liễm Thần. Đối với những người khác mà nói thì nó không có tác dụng gì, nhưng đối với bà vào lúc ấy thì có thể khiến bà dễ thở hơn.
“Ồ, ngươi thử xem sao?” Tô Lâm An tò mò bảo. Tự tạo ra công pháp tu thần, đúng là tài giỏi!
Nam Ly Nguyệt lập tức ngồi khoanh chân lại, sau đó, thần thức ở đan điền chia ra thành từng tia từng sợi nhỏ, những sợi tơ ấy như bao bọc lấy đan điền. Có luồng linh khí yếu ớt xoay xung quanh quả cầu tơ ấy theo quy luật. Không bao lâu sau, cơ thể Nam Ly Nguyệt ngã nhào xuống.
Lý Chiêu Chiêu vừa đi lấy dược liệu về, thấy vậy thì lao nhanh tới bên Nam Ly Nguyệt, hoảng hốt đỡ lấy người Nam Ly Nguyệt. Mặt cô bé tái nhợt, đầy vẻ hoảng loạn, “Sư phụ!”
Sao sư phụ lại ngất đi, hơi thở của nguyên thần yếu tới mức gần như không cảm nhận được.
Tô Lâm An: “...”
Ôi, nói ngất là ngất, quên không nói một tiếng với đồ đệ.
Nàng nhập vào cơ thể Nam Ly Nguyệt rồi mở mắt ra, mỉm cười với Lý Chiêu Chiêu. Tay Lý Chiêu Chiêu run lên, thiếu chút nữa đã ngã ngồi ra đất.
Nói ngất là ngất, nói tỉnh là tỉnh...
Lý Chiêu Chiêu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cau mày nói: “Bệnh cũ của sư phụ lại tái phát?”
Cô bé luôn cảm thấy, sư phụ mình dường như có chút không bình thường.
Có những lúc rất hiền dịu nói nặng nhẹ nhàng, quan tâm tới cô bé. Lại có những lúc...
Sư phụ rất hung hăng, còn không thèm để ý tới người khác. Khi không tu luyện, người sẽ ngồi ở trước gương, còn khi nhìn cô bé sẽ nhíu chặt mày, luôn nói: “Chiêu Chiêu, sao mặt ngươi lại có thể đen vậy? Ngọc Phu đan(*) cho ngươi hôm qua, ngươi đã ăn chưa?”
(
*) Ngọc Phu đan: ngọc là ngọc ngà, phu là làn da, Ngọc Phu đan là đan dược có tác dụng làm cho làn da trắng mịn như ngọc.
Sư phụ như vậy khiến cô bé hơi sợ, luôn cảm thấy sư phụ có gì đó không bình thường.
Cô bé vẫn thích sư phụ hiền dịu, thỉnh thoảng dạy cô bé thêu hoa hơn. Nhưng thời gian xuất hiện của sư phụ hiền dịu quá ít.
Tô Lâm An liếc Lý Chiêu Chiêu một cái, “Bệnh cũ tái phát?”
Lý Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng, sau đó cố căng gương mặt nhỏ, làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ, hôm nay trông người lại đẹp hơn rồi.”
Tô Lâm An gật đầu, “Ừ.”
Nàng cũng không truy cứu chuyện cô bé nói tái phát bệnh gì đó nữa, sau khi ngồi vững thì lấy linh thạch ra, bắt đầu tu luyện.
Lên Kim Đan kỳ sớm chút nào, tới trấn Thanh Thủy tìm củ cải sớm chút ấy, khôi phục lại dung nhan.
Cho dù gương mặt này không phải của nàng, nàng cũng rất nhiệt tình cứu trị, dù sao thì nàng vẫn đang dùng cơ thể này!
Bế quan tu luyện thêm một năm, tu vi của Nam Ly Nguyệt nhờ có sự bổ trợ của linh thạch thượng phẩm và nhiều loại dược liệu khác, cuối cùng cũng trở về Kim Đan kỳ. Tu vi của Lý Chiêu Chiêu cũng đã tới Ngưng Thần kỳ viên mãn, sắp lên được Trúc Cơ kỳ.
Kể từ sau lần được gột rửa bởi luồng linh khí trào ra từ linh thực trong đá Thiên Vẫn, tư chất của cô bé đã được cải thiện rất nhiều, trở nên vô cùng ưu tú. Nhưng kết quả tu luyện lâu tới vậy, lại trong điều kiện tốt thế này mà lại chỉ mới luyện đến Ngưng Thần kỳ viên mãn.
So ra, Tô Lâm An cảm thấy thằng nhóc Mục Cẩm Vân kia đúng là biến thái. So với nàng, so với bất kỳ thiên tài nào mà nàng từng gặp, hắn đều mạnh hơn rất rất nhiều!
Cũng không biết hơn một năm trôi qua, tu vi của hắn đã lên đến cảnh giới nào!
Sao hắn có thể nhanh như vậy được nhỉ? Chẳng lẽ cũng giống như Nam Ly Nguyệt, hắn vốn đã đạt đến cảnh giới tu vi đó, chẳng qua là do một nguyên nhân nào đó khiến cảnh giới tu vi bị mất. Thế nên thời điểm tu luyện lại mới có tốc độ nhanh đến mức kỳ lạ như vậy?
Nàng chỉ nhìn thấy cổ Phệ Tâm trong người hắn, còn những thứ khác thì không nhìn ra. Nếu thực sự là hắn tu luyện lại, nàng phải nhìn ra được mới đúng. Trừ phi, hắn đã từng tu luyện bí pháp quái lạ nào đó.
Trong đống sách vở của Vạn Tượng Tông trước kia, hình như nàng đã xem qua một chút về phương diện này. Có điều nàng không xem kỹ, giờ cũng không rõ lắm.
Haizz, nghĩ tới tên nhóc khốn nạn đó làm gì! Bị hắn chọc tức chưa đủ hay sao! Tô Lâm An lắc đầu.
Sau khi chào tạm biệt Liễu Loạn Ngữ, nàng bèn đưa Lý Chiêu Chiêu rời khỏi trấn Phù Dung.
Ra khỏi trấn Phù Dung, đặt thẻ ngọc có khắc bản đồ vào trong án Thanh Ngọc, nó có thể tự bay đi. Nàng không cần điều chỉnh phương hướng, chỉ cần đặt đủ số linh thạch cần thiết vào là được.
Ba ngày sau, bọn họ đã trở lại trấn Thanh Thủy!
Củ cải đại tiên nàng lại về rồi đây!
Trấn Thanh Thủy giờ náo nhiệt hơn so với ngày trước.
Có lẽ là do linh khí đã nhiều hơn xưa đôi chút, tu sĩ ra vào cũng nhiều hơn không ít. Có điều, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Kim Đan kỳ thường sẽ không đặt chân đến vùng đất nghèo nàn này.
Không có kẻ mạnh chân chính, người trong trấn Thanh Thủy lại không thích gây chuyện, nhưng hiền hòa không có nghĩa là họ yếu đuối. Dù sao, nếu như có người ngoài dám ức hiếp người trong trấn, người của cả trấn có thể đoàn kết lại dưới sự hiệu triệu của Sở gia, đánh cho kẻ đó chịu thua mới thôi.
Đã từ rất lâu rồi, củ cải đại tiên chưa hiển linh lại.
Nhưng hương hỏa ở miếu thờ trong trấn Thanh Thủy không hề ít đi. Ngày nào cũng nhang đèn không ngớt, mấy đồ lưu niệm có hình củ cải đại tiên cũng bán rất chạy. Đến ngay cả ông chủ quán trà ở cổng trấn, giờ cũng đã trở thành biểu tượng may mắn của trấn Thanh Thủy, thi thoảng sẽ có người tới tham quan.
“Thấy chưa, lão Trương này chính là người được củ cải đại tiên cứu!”
“Cứu khỏi tay của mấy tên Kim Đan kỳ lận!”
“Tu sĩ Kim Đan kỳ đều không phải là đối thủ của củ cải đại tiên chúng ta!”
“Đại tiên còn tặng dược, tiên dược đấy. Không cần biết vết thương nặng đến đâu, ăn vào sẽ hồi phục ngay lập tức, khởi tử hoàn sinh! Có đúng không lão Trương?”
Ông chủ quán trà cười hề hề, đứng dậy chắp tay với mọi người: “Ta vốn tư chất tầm thường, bảy tám mươi tuổi mà tu vi mới tới Luyện Khí kỳ tầng hai. Ngươi nhìn xem, giờ tu vi của ta thế nào?”
Người đó liền nói: “Ngưng Thần kỳ rồi!”
“Dược mà củ cải đại tiên cho không chỉ cứu mạng của ta, sau khi ta khôi phục, tư chất cũng trở nên tốt hơn. Chỉ trong khoảng thời gian hơn mấy năm đã từ Luyện Khí kỳ lên tới Ngưng Thần kỳ, tốc độ thế này còn nhanh hơn cả cưỡi phi kiếm đấy!”
“Thực sự lợi hại tới vậy sao?” Người ngoài kia lại hỏi.
“Tất nhiên rồi, trừ tà cầu phúc, chiêu tài chuyển vận!” Ông chủ quán trà chỉ vào chiếc bàn có bày đồ lưu niệm củ cải đại tiên phía bên kia, “Mua một cái nhé? Mười linh châu một cái.”
Người trung niên liền bật cười, “Trấn Thanh Thủy gì chứ, các ngươi nên đổi thành trấn Củ Cải mới đúng!”
Chưa từng thấy thành trì tu chân nào như vậy, người của cả trấn đều như bị trúng tà, còn củ cải đại tiên nữa!
“Vậy thì mua một cái.” Cô gái bên cạnh người trung niên kia cười khanh khách nói.
Cô gái này nhìn khoảng hai mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng năm, trên người mặc váy dài màu tím, vai khoác một bộ da cáo. Chiếc đầu cáo đã được xử lý qua còn vắt trên bờ vai, trông giống hệt như còn sống, xinh xắn đáng yêu.
“Vâng, chưởng quỹ.” Người trung niên gật đầu thưa vâng, lấy linh châu ra rồi chọn lấy một món đồ lưu niệm củ cải.
Sau khi nữ chưởng quỹ nhận lấy, liền đeo món đồ nho nhỏ đó trên ngón trỏ, lắc vài cái rồi mỉm cười nói: “Đi thôi, vào tìm người.”
Thấy người ta mua đồ củ cải đại tiên của nhà mình, ông chủ quán trà cũng vui vẻ, “Hai vị muốn tìm ai? Ta sinh ra và lớn lên ở trấn Thanh Thủy, biết hết người trong trấn này.”
Nữ chưởng quỹ bèn nói ra một cái tên.
“La Phi Diệp, ngươi có biết không?”
La Phi Diệp, chính là vị luyện đan sư làm việc cho Sở gia, cũng là người đã từng được củ cải đại tiên chỉ điểm và chịu ân đức của ngài. Sau này, chính vị luyện đan sư đó đã ra tay giúp đỡ ông chủ quán trà.
Nữ chưởng quỹ vừa nhắc đến cái tên này, ông chủ quán trà liền nghiêm mặt nói: “Đó là luyện đan sư duy nhất của trấn Thanh Thủy ta, tất nhiên từng nghe nói đến. Có điều, hai vị tìm hắn là có chuyện gì?”
Không chỉ là nghe nói đến, mà quan hệ của họ còn rất tốt!
Nếu hai người này tới gây phiền phức, sao lão có thể để tiểu lão đệ của mình chịu trận.
“Ta là chưởng quỹ của tiệm dược Nam Ly Lâu ở thành Huyền Phong. Nghe nói La sư phụ đã luyện chế ra được một loại Tôi Thể đan có độ tinh khiết rất cao, nên mới tới thăm hỏi.”