Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97 : Chương 97ĐAN HỎA
Liễu Loạn Ngữ tức giận thở phì phò nhìn con rối.
“Sao không thể chơi được chứ, chỉ là một pháp bảo cao cấp thôi mà. Cả đời cũng vẫn là cao cấp thượng phẩm. An An nhà chúng ta là pháp bảo có thể thăng cấp đấy. Hình thức thăng cấp đấy ông có biết không!” Người lên tiếng chính là Lý Chiêu Chiêu. Cô bé tiếp xúc với Liễu Loạn Ngữ nhiều hơn Nam Ly Nguyệt, trong mắt cô bé, tên Liễu Loạn Ngữ này không thể thông minh bằng sư phụ nhà mình.
Pháp bảo do Liễu Loạn Ngữ luyện chế ra, đương nhiên cũng không bằng rối gỗ nhà mình.
Trong nửa năm qua, Lý Chiêu Chiêu đã cao lên, nhưng làn da thì vẫn đen nhẻm như xưa. Mỗi khi cô bé sầm mặt xuống thì trông vô cùng nghiêm túc, còn bị tên nhị đệ tử của Liễu Loạn Ngữ đặt cho biệt danh “cục than”.
Cậu ta lúc nào cũng trêu ghẹo cô bé là “Lý cục than”, gọi nhiều quá, đến cả đám người Liễu Loạn Ngữ thỉnh thoảng cũng gọi theo.
Cứ như vậy, Lý Chiêu Chiêu càng không muốn gặp ba thầy trò nhà Liễu Loạn Ngữ.
Liễu Loạn Ngữ rất yêu thích Lý Chiêu Chiêu nên cũng không tức giận với cô bé, còn tưởng rằng Lý Chiêu Chiêu muốn thử án Thanh Ngọc, liền nói: “Muốn lên đi vài vòng? Pháp bảo cao cấp thượng phẩm, dù có cho ngươi thì ngươi cũng không điều khiển được. Hay là, ta gọi Thanh Trần đưa ngươi đi?”
Lúc này, Nam Ly Nguyệt mới hiểu rõ, giao tình giữa vị đại sư Nguyên Anh kỳ này và bọn họ khá tốt, thế nên bà mới nói: “Chắc phải mượn sáu bảy ngày đấy. Chúng ta phải xử lý chút chuyện gấp.”
Liễu Loạn Ngữ cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu gặp khó khăn cứ nói với ta, chúng ta cùng thương lượng.” Ban đầu khi hắn gặp người phụ nữ này, bà ta thê thảm biết bao? Đến linh hỏa trong đan điền cũng bị móc mất. Hôm nay cơ thể đã hồi phục được bảy tám phần, lại nói có chuyện cần làm, không phải là đi báo thù đấy chứ?
Hắn nói là thương lượng, chứ không phải bo bo giữ mình là vì hắn nể người phụ nữ tài giỏi này. Bà ta vừa nhìn đã phát hiện ra sai sót trong bản vẽ pháp bảo cao cấp thượng phẩm. Thiết nghĩ khi xưa vốn cũng là người vô cùng lợi hại, vậy mà lại bị hãm hại đến mức này. Không biết kẻ thù của bà ta mạnh đến mức nào?
Đoán chừng cũng không phải kẻ mà một tên Nguyên Anh kỳ như hắn có thể dễ dàng giải quyết được. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt sẽ có kẻ giỏi hơn. Tu vi càng cao, càng phải biết vị trí của mình bé nhỏ như thế nào giữa trời đất bao la này. Cũng chính vì vậy, Liễu Loạn Ngữ mới không nói chắc chắn.
“Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, xong việc ta nhất định sẽ quay lại nghiên cứu bản vẽ kia cùng ngươi.” Nam Ly Nguyệt cũng không biết cụ thể đó là bản vẽ gì, chỉ cần dựa theo yêu cầu của tiên linh đáp lại như thế là được.
“Vậy được.” Nói xong, Liễu Loạn Ngữ liền lấy án Thanh Ngọc đã luyện chế xong ra. Đó là một chiếc lá màu xanh biếc, còn không dài bằng một ngón tay, khi được ngón tay vuốt lên thì phát ra ánh sáng ấm áp.
Thực ra hắn chẳng để ý đến pháp bảo thượng phẩm này cho lắm, cho nên có thể trực tiếp đưa ra.
“Linh thạch thượng phẩm thì ngươi có nhiều rồi, ta không đưa linh thạch cho ngươi nữa.” Xong lại bổ sung, “Linh hỏa trước kia ngươi bảo ta nghe ngóng cũng có tin tức rồi. Trong hội đấu giá ngày mai sẽ có một ngọn linh hỏa, là Kim Ô Hỏa. Ta sẽ tìm người lựa lời nhờ cậy, chắc khoảng hai mươi nghìn linh thạch thượng phẩm là có thể mua được.”
Nam Ly Nguyệt sửng sốt: “Kim Ô Hỏa là khí hỏa cấp bảy sao?”
“Đúng vậy.” Liễu Loạn Ngữ gật đầu, trong lòng còn có chút bực dọc. Có vấn đề gì sao?
Nam Ly Nguyệt hạ thấp giọng ho khan một tiếng, đáp: “Linh hỏa trong nguyên thần của ta trước kia là đan hỏa.”
Cái gì? Đan hỏa? Tài nghệ luyện khí của ngươi cao như vậy, ngươi nói với ta linh hỏa ngươi muốn tìm là đan hỏa? Ban đầu, hắn còn tưởng linh hỏa của bà ta là đan hỏa. Bởi khí hỏa mạnh hơn đan hỏa nhiều, nếu khí hỏa bị đào mất thì gần như không có khả năng sống sót. Thế nên lần đầu gặp mặt, Liễu Loạn Ngữ còn khẳng định luôn là bà bị đào mất đan hỏa. Có điều, sau này bà để lộ khả năng luyện khí tuyệt diệu như vậy, hắn mới thay đổi suy nghĩ, cho rằng bà là một vị đại năng trong lĩnh vực luyện khí, thứ bị đào mất đương nhiên là khí hỏa.
Nào ngờ, bây giờ bà lại nói là đan hỏa?
Thực sự là đan hỏa sao?
Liễu Loạn Ngữ lại bất giác nhìn bà thêm vài cái theo bản năng. Hắn luôn có cảm giác dường như nhận thức của mình đã bị lật đổ?
Hắn chần chừ một chút, yếu ớt hỏi lại một lần nữa: “Thực sự là đan hỏa?”
Nam Ly Nguyệt gật đầu.
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Người luyện đan còn biết luyện khí hơn hắn...
Đột nhiên hắn cảm thấy đau ngực quá!
Được rồi, nếu trước kia là đan hỏa, vậy bây giờ muốn đốt lại linh hỏa, chắc chắn không thể dùng khí hỏa. Khí hỏa và đan hỏa có sự chênh lệch rất lớn, xét về tính chất thì khí hỏa mãnh liệt hơn, còn đan hỏa lại ôn hòa hơn nhiều. Cái lỗ hổng trong nguyên thần của bà, nếu như dùng khí hỏa để lấp vào, có thể sẽ thiêu đốt nguyên thần thành tro.
Liễu Loạn Ngữ nhìn bà, ánh mắt trở nên quái dị.
Sau đó trái tim hắn đập thịch một cái.
Nam Ly Nguyệt!
Đan hỏa!
Chẳng lẽ, đúng là người kia?
Hắn thốt lên: “Đan hỏa trước kia của ngươi là linh hỏa cấp chín?”
Đan hỏa cấp chín, là linh hỏa đứng đầu trong các thiên hỏa.
Mà thiên hỏa, hàng ngàn hàng vạn năm cũng khó xuất hiện một ngọn. Vì vậy chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được độ quý giá của linh hỏa cấp chín. Nghe nói trong giới tu chân hiện giờ, tổng cộng chỉ có ba ngọn linh hỏa cấp chín. Mà Nam Ly gia năm đó cũng có, hơn nữa còn là vật gia truyền!
Nhà bọn họ có cây gỗ linh chi, ba ngàn năm sẽ sinh ra một ngọn Chi Linh Hỏa.
Người Nam Ly Nguyệt khẽ cứng lại, Tô Lâm An bèn an ủi bà: “Sớm muộn ta sẽ dẫn ngươi trở về đó. Không phải sợ tên này bắt chẹt được, sau này còn nhờ hắn giúp nữa.”
Đừng thấy nợ nần gì cả. Thứ ta chỉ điểm cho hắn còn nhiều hơn những thứ hắn bỏ ra.
Nam Ly Nguyệt gật đầu, sau đó lại hơi cúi mặt, không nói thêm lời nào nữa.
Bà thực sự là Nam Ly Nguyệt kia.
Hoàn cảnh này giống như vạch trần những vết thương năm đó phải chịu đựng ra cho người ta xem, máu tươi chảy đầm đìa.
Chuyện này, Liễu Loạn Ngữ cũng không biết nên nói thế nào mới phải.
Cô nương bảo bối của Nam Ly gia, người từng là tiên nữ trong mắt biết bao tu sĩ, bây giờ lại thành ra bộ dạng thế này, ai có thể tưởng tượng nổi?
Bây giờ Nam Ly gia có quan hệ mật thiết với Đan Phù Tông. Đan Phù Tông này lại mở Đan Tâm Lâu. Hiện giờ, bọn họ còn đang ở trong Đan Tâm Lâu nữa.
Liễu Loạn Ngữ hắn dù đạt đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn là đại sư luyện khí, nhưng trước mặt tông môn và thế gia lớn như vậy, sức chống cự cũng chẳng đáng là bao. Chỉ riêng phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung thôi đã có tới mười hai người có tu vi Nguyên Anh kỳ!
Danh tiếng của Đan Phù Tông còn lớn mạnh hơn phái Điểm Thương nhiều.
“Đợi ta thành tông sư luyện khí...”
Tu vi khi ấy có lẽ cũng đến Nguyên Anh kỳ viên mãn, mới có thực lực ra mặt giúp bà...
“Chuyện này ta sẽ không để lộ. Lúc cần giúp đỡ, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.” Liễu Loạn Ngữ nói xong thì xoay người rời đi, khi về nhà thấy đại đệ tử nhà mình thì lại thở dài trong lòng.
Bà lão ngươi thấy chướng tai gai mắt kia chính là tiên nữ mà năm đó ngươi thích, đến bây giờ vẫn lưu luyến không quên đấy.
Sau đó hắn lại đột nhiên nghĩ, sao hôm nay cứ cảm thấy khí chất của Nam Ly Nguyệt hơi khác với mọi ngày, tình tình dịu dàng, rất dễ nói chuyện.
Đúng là khác một trời một vực so với trước kia.
Trước kia, có ngày nào mà hắn không bị bà ta châm chọc đâu?
Mỗi lần như vậy, hắn đều cảm thấy một đại sư luyện khí như hắn chẳng khác gì một thằng ngốc. Đến nỗi hắn tự nghi ngờ chính bản thân mình, không biết những năm qua hắn đã học hành thế nào, tu hành ra sao?
À, trước hết vẫn nên đi nói một tiếng, giờ họ không muốn ngọn khí hỏa kia nữa. Và nhờ cậy người trong phường giao dịch, khi nào có đan hỏa thì thông báo cho hắn một tiếng.
Liễu Loạn Ngữ tức giận thở phì phò nhìn con rối.
“Sao không thể chơi được chứ, chỉ là một pháp bảo cao cấp thôi mà. Cả đời cũng vẫn là cao cấp thượng phẩm. An An nhà chúng ta là pháp bảo có thể thăng cấp đấy. Hình thức thăng cấp đấy ông có biết không!” Người lên tiếng chính là Lý Chiêu Chiêu. Cô bé tiếp xúc với Liễu Loạn Ngữ nhiều hơn Nam Ly Nguyệt, trong mắt cô bé, tên Liễu Loạn Ngữ này không thể thông minh bằng sư phụ nhà mình.
Pháp bảo do Liễu Loạn Ngữ luyện chế ra, đương nhiên cũng không bằng rối gỗ nhà mình.
Trong nửa năm qua, Lý Chiêu Chiêu đã cao lên, nhưng làn da thì vẫn đen nhẻm như xưa. Mỗi khi cô bé sầm mặt xuống thì trông vô cùng nghiêm túc, còn bị tên nhị đệ tử của Liễu Loạn Ngữ đặt cho biệt danh “cục than”.
Cậu ta lúc nào cũng trêu ghẹo cô bé là “Lý cục than”, gọi nhiều quá, đến cả đám người Liễu Loạn Ngữ thỉnh thoảng cũng gọi theo.
Cứ như vậy, Lý Chiêu Chiêu càng không muốn gặp ba thầy trò nhà Liễu Loạn Ngữ.
Liễu Loạn Ngữ rất yêu thích Lý Chiêu Chiêu nên cũng không tức giận với cô bé, còn tưởng rằng Lý Chiêu Chiêu muốn thử án Thanh Ngọc, liền nói: “Muốn lên đi vài vòng? Pháp bảo cao cấp thượng phẩm, dù có cho ngươi thì ngươi cũng không điều khiển được. Hay là, ta gọi Thanh Trần đưa ngươi đi?”
Lúc này, Nam Ly Nguyệt mới hiểu rõ, giao tình giữa vị đại sư Nguyên Anh kỳ này và bọn họ khá tốt, thế nên bà mới nói: “Chắc phải mượn sáu bảy ngày đấy. Chúng ta phải xử lý chút chuyện gấp.”
Liễu Loạn Ngữ cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu gặp khó khăn cứ nói với ta, chúng ta cùng thương lượng.” Ban đầu khi hắn gặp người phụ nữ này, bà ta thê thảm biết bao? Đến linh hỏa trong đan điền cũng bị móc mất. Hôm nay cơ thể đã hồi phục được bảy tám phần, lại nói có chuyện cần làm, không phải là đi báo thù đấy chứ?
Hắn nói là thương lượng, chứ không phải bo bo giữ mình là vì hắn nể người phụ nữ tài giỏi này. Bà ta vừa nhìn đã phát hiện ra sai sót trong bản vẽ pháp bảo cao cấp thượng phẩm. Thiết nghĩ khi xưa vốn cũng là người vô cùng lợi hại, vậy mà lại bị hãm hại đến mức này. Không biết kẻ thù của bà ta mạnh đến mức nào?
Đoán chừng cũng không phải kẻ mà một tên Nguyên Anh kỳ như hắn có thể dễ dàng giải quyết được. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt sẽ có kẻ giỏi hơn. Tu vi càng cao, càng phải biết vị trí của mình bé nhỏ như thế nào giữa trời đất bao la này. Cũng chính vì vậy, Liễu Loạn Ngữ mới không nói chắc chắn.
“Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, xong việc ta nhất định sẽ quay lại nghiên cứu bản vẽ kia cùng ngươi.” Nam Ly Nguyệt cũng không biết cụ thể đó là bản vẽ gì, chỉ cần dựa theo yêu cầu của tiên linh đáp lại như thế là được.
“Vậy được.” Nói xong, Liễu Loạn Ngữ liền lấy án Thanh Ngọc đã luyện chế xong ra. Đó là một chiếc lá màu xanh biếc, còn không dài bằng một ngón tay, khi được ngón tay vuốt lên thì phát ra ánh sáng ấm áp.
Thực ra hắn chẳng để ý đến pháp bảo thượng phẩm này cho lắm, cho nên có thể trực tiếp đưa ra.
“Linh thạch thượng phẩm thì ngươi có nhiều rồi, ta không đưa linh thạch cho ngươi nữa.” Xong lại bổ sung, “Linh hỏa trước kia ngươi bảo ta nghe ngóng cũng có tin tức rồi. Trong hội đấu giá ngày mai sẽ có một ngọn linh hỏa, là Kim Ô Hỏa. Ta sẽ tìm người lựa lời nhờ cậy, chắc khoảng hai mươi nghìn linh thạch thượng phẩm là có thể mua được.”
Nam Ly Nguyệt sửng sốt: “Kim Ô Hỏa là khí hỏa cấp bảy sao?”
“Đúng vậy.” Liễu Loạn Ngữ gật đầu, trong lòng còn có chút bực dọc. Có vấn đề gì sao?
Nam Ly Nguyệt hạ thấp giọng ho khan một tiếng, đáp: “Linh hỏa trong nguyên thần của ta trước kia là đan hỏa.”
Cái gì? Đan hỏa? Tài nghệ luyện khí của ngươi cao như vậy, ngươi nói với ta linh hỏa ngươi muốn tìm là đan hỏa? Ban đầu, hắn còn tưởng linh hỏa của bà ta là đan hỏa. Bởi khí hỏa mạnh hơn đan hỏa nhiều, nếu khí hỏa bị đào mất thì gần như không có khả năng sống sót. Thế nên lần đầu gặp mặt, Liễu Loạn Ngữ còn khẳng định luôn là bà bị đào mất đan hỏa. Có điều, sau này bà để lộ khả năng luyện khí tuyệt diệu như vậy, hắn mới thay đổi suy nghĩ, cho rằng bà là một vị đại năng trong lĩnh vực luyện khí, thứ bị đào mất đương nhiên là khí hỏa.
Nào ngờ, bây giờ bà lại nói là đan hỏa?
Thực sự là đan hỏa sao?
Liễu Loạn Ngữ lại bất giác nhìn bà thêm vài cái theo bản năng. Hắn luôn có cảm giác dường như nhận thức của mình đã bị lật đổ?
Hắn chần chừ một chút, yếu ớt hỏi lại một lần nữa: “Thực sự là đan hỏa?”
Nam Ly Nguyệt gật đầu.
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Người luyện đan còn biết luyện khí hơn hắn...
Đột nhiên hắn cảm thấy đau ngực quá!
Được rồi, nếu trước kia là đan hỏa, vậy bây giờ muốn đốt lại linh hỏa, chắc chắn không thể dùng khí hỏa. Khí hỏa và đan hỏa có sự chênh lệch rất lớn, xét về tính chất thì khí hỏa mãnh liệt hơn, còn đan hỏa lại ôn hòa hơn nhiều. Cái lỗ hổng trong nguyên thần của bà, nếu như dùng khí hỏa để lấp vào, có thể sẽ thiêu đốt nguyên thần thành tro.
Liễu Loạn Ngữ nhìn bà, ánh mắt trở nên quái dị.
Sau đó trái tim hắn đập thịch một cái.
Nam Ly Nguyệt!
Đan hỏa!
Chẳng lẽ, đúng là người kia?
Hắn thốt lên: “Đan hỏa trước kia của ngươi là linh hỏa cấp chín?”
Đan hỏa cấp chín, là linh hỏa đứng đầu trong các thiên hỏa.
Mà thiên hỏa, hàng ngàn hàng vạn năm cũng khó xuất hiện một ngọn. Vì vậy chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được độ quý giá của linh hỏa cấp chín. Nghe nói trong giới tu chân hiện giờ, tổng cộng chỉ có ba ngọn linh hỏa cấp chín. Mà Nam Ly gia năm đó cũng có, hơn nữa còn là vật gia truyền!
Nhà bọn họ có cây gỗ linh chi, ba ngàn năm sẽ sinh ra một ngọn Chi Linh Hỏa.
Người Nam Ly Nguyệt khẽ cứng lại, Tô Lâm An bèn an ủi bà: “Sớm muộn ta sẽ dẫn ngươi trở về đó. Không phải sợ tên này bắt chẹt được, sau này còn nhờ hắn giúp nữa.”
Đừng thấy nợ nần gì cả. Thứ ta chỉ điểm cho hắn còn nhiều hơn những thứ hắn bỏ ra.
Nam Ly Nguyệt gật đầu, sau đó lại hơi cúi mặt, không nói thêm lời nào nữa.
Bà thực sự là Nam Ly Nguyệt kia.
Hoàn cảnh này giống như vạch trần những vết thương năm đó phải chịu đựng ra cho người ta xem, máu tươi chảy đầm đìa.
Chuyện này, Liễu Loạn Ngữ cũng không biết nên nói thế nào mới phải.
Cô nương bảo bối của Nam Ly gia, người từng là tiên nữ trong mắt biết bao tu sĩ, bây giờ lại thành ra bộ dạng thế này, ai có thể tưởng tượng nổi?
Bây giờ Nam Ly gia có quan hệ mật thiết với Đan Phù Tông. Đan Phù Tông này lại mở Đan Tâm Lâu. Hiện giờ, bọn họ còn đang ở trong Đan Tâm Lâu nữa.
Liễu Loạn Ngữ hắn dù đạt đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn là đại sư luyện khí, nhưng trước mặt tông môn và thế gia lớn như vậy, sức chống cự cũng chẳng đáng là bao. Chỉ riêng phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung thôi đã có tới mười hai người có tu vi Nguyên Anh kỳ!
Danh tiếng của Đan Phù Tông còn lớn mạnh hơn phái Điểm Thương nhiều.
“Đợi ta thành tông sư luyện khí...”
Tu vi khi ấy có lẽ cũng đến Nguyên Anh kỳ viên mãn, mới có thực lực ra mặt giúp bà...
“Chuyện này ta sẽ không để lộ. Lúc cần giúp đỡ, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.” Liễu Loạn Ngữ nói xong thì xoay người rời đi, khi về nhà thấy đại đệ tử nhà mình thì lại thở dài trong lòng.
Bà lão ngươi thấy chướng tai gai mắt kia chính là tiên nữ mà năm đó ngươi thích, đến bây giờ vẫn lưu luyến không quên đấy.
Sau đó hắn lại đột nhiên nghĩ, sao hôm nay cứ cảm thấy khí chất của Nam Ly Nguyệt hơi khác với mọi ngày, tình tình dịu dàng, rất dễ nói chuyện.
Đúng là khác một trời một vực so với trước kia.
Trước kia, có ngày nào mà hắn không bị bà ta châm chọc đâu?
Mỗi lần như vậy, hắn đều cảm thấy một đại sư luyện khí như hắn chẳng khác gì một thằng ngốc. Đến nỗi hắn tự nghi ngờ chính bản thân mình, không biết những năm qua hắn đã học hành thế nào, tu hành ra sao?
À, trước hết vẫn nên đi nói một tiếng, giờ họ không muốn ngọn khí hỏa kia nữa. Và nhờ cậy người trong phường giao dịch, khi nào có đan hỏa thì thông báo cho hắn một tiếng.
Bình luận facebook