Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 87 : Chương 87LỪA GẠT
Nam Ly Nguyệt vội vàng đưa một ly trà tới. Cả đêm bà không chợp nổi mắt, lo lắng không thôi. Giờ thấy Lý Chiêu Chiêu và tiên linh an toàn trở lại, bà mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Chiêu Chiêu uống một hơi cạn sạch chén trà, ngồi trên mặt đất không đứng dậy được, “Sư phụ, cho con chén nữa.”
Nam Ly Nguyệt lại đi rót trà, kết quả nhấc ấm trà lên lại nhận ra không còn giọt nào. Cả một đêm lo lắng sợ hãi, bà đã uống sạch linh trà ở đây, dựa vào chút linh khí này mới có thể chống đỡ được.
Mà hành động này của bà, tất nhiên đã bị ba thầy trò đang luyện khí* nhìn thấy.
Lúc này, tâm trạng Liễu Loạn Ngữ đang phập phồng không yên. Vật lộn cả một đêm, pháp bảo này vẫn không khởi sắc. Mắt thấy ánh sáng ở đầu nhọn pháp bảo ngày càng yếu, chỉ e rằng không bao lâu nữa sẽ lụi tắt hoàn toàn. Một khi nó tàn sẽ chứng tỏ bọn họ lại thất bại.
Giờ họ vẫn đang cố gắng cứu vãn, nhưng càng làm lại càng tệ. Trong lòng hắn cũng rõ, thất bại là rõ ràng, nhưng hắn vẫn không biết mình đã làm sai ở khâu nào, càng nghĩ càng thấy không cam lòng.
Pháp bảo phi hành thượng phẩm án(*) Thanh Ngọc, sao lại khó luyện tới vậy?
(*) Án: chỉ những cái bàn dài.
Một lần thu thập nguyên liệu phải mất tới hơn ngàn linh thạch thượng phẩm. Hắn đã thất bại bảy tám lần, nếu còn tiếp tục hao tổn như vậy nữa thì đến linh thạch cũng không đủ dùng. Nhưng nhất định phải làm được cái này, hắn mới dám thử luyện chế Túy Tinh Không từ bản vẽ linh bảo may mắn có được. Nếu như có thể luyện chế thành công, hắn sẽ không còn là đại sư luyện khí nữa, mà sẽ bước thẳng vào giới tông sư.
“Hai người kia quả là to gan, uống cạn linh trà thượng hạng trên bàn rồi. Thực sự coi đây là nhà mình chắc?” Nhị đệ tử tức giận nói. Vật lộn cả một đêm không nghỉ, nguyên thần bọn họ hiện tại uể oải vô cùng, bọn họ chỉ đợi lúc ra uống chút linh trà để khôi phục, nào ngờ lại bị người khác uống mất.
Nước trà đó vô cùng hiếm có, phải ủ một ngày một đêm mới có hương vị, vì vậy cậu ta mới pha trước và đặt ở đó. Ai mà ngờ được lại có mấy người không sợ chết vào tiệm của họ lấy đồ, tự tiện uống trà. Cũng không biết hai người đó có bản lĩnh gì mà mấy con rối trong tiệm không bị kinh động chút nào.
“Sư phụ, mấy món đồ chúng ta lấy đi đáng giá bao nhiêu tiền ạ? Bị thiếu mất hai món, con đã mang ra dùng rồi.” Nghe thấy lời của cô bé đó, Liễu Loạn Ngữ tức mà không chỗ trút. Dám cầm đồ trong tiệm của hắn đi dùng?
Tô Lâm An nói: “Những thứ khác đều không đáng tiền, chỉ có cái nhẫn này là có chút ý nghĩa, chúng ta mới đổi lại.”
Hai món này trị giá khoảng một nghìn linh thạch trung phẩm, đổi về hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm, cuộc mua bán này vô cùng hời!
Họ thấy cô bé mặt đen kia lấy chiếc nhẫn và mấy viên linh thạch thượng phẩm ra đặt trên bàn, “Không biết chỗ này đã đủ hay chưa?”
Nam Ly Nguyệt liền nói: “Chắc cũng hòm hòm rồi. Giờ chúng ta đi sao?”
Tô Lâm An dùng cơ thể rối gỗ đặt chiếc nhẫn về lại chỗ cũ. Chiếc nhẫn này được đặt dưới nhiều tầng trận pháp phòng ngự, có thể thấy là đồ khá có giá trị. Thế nên lúc trước nàng mới nói, nhất định phải mang về, tránh rước phải rắc rối lớn.
Giờ sao, chỉ lấy hai món đồ chơi nhỏ chẳng ra gì, còn trả lại bằng linh thạch thượng phẩm. Tuy rằng không chính đáng cho lắm, nhưng cũng không coi là chuyện lớn. Chắc ấn Công Đức sẽ không phê bình đạo đức của nàng chứ?
“Đi?” Nghe thấy Nam Ly Nguyệt hỏi ý kiến, Tô Lâm An lắc đầu bảo: “Mấy người đó sắp ra rồi.”
Tim Nam Ly Nguyệt đánh thịch một cái, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt. Bà ráng hít lấy một hơi, vịn vào cái giá mới không bị ngã xuống. Nhưng gân xanh đã nổi đầy trên mu bàn tay gầy gò, mạch máu cũng gồ lên, đây là biểu hiện của việc căng thẳng quá độ.
Bên này, Nam Ly Nguyệt vẫn luôn hỏi ý Tô Lâm An, nhưng Liễu Loạn Ngữ lại không thấy được Tô Lâm An, chỉ cho là bà lão kia đang hỏi đứa nhỏ.
Sao, các ngươi cho là trả linh thạch là hết chuyện?
Người bán còn chưa nói gì, các ngươi đã tưởng rằng mình thực sự có thể bắt mua ép bán?
Liễu Loạn Ngữ vốn đang rất tức giận, giờ nghe thấy hai bà cháu này muốn đi thì càng điên tiết, định bụng phải dạy dỗ hai kẻ không biết trời cao đất dày là gì này.
“Được rồi, rút thôi.” Liễu Loạn Ngữ thu tay, thu lại khí hỏa của mình. Hai đệ tử nghe lệnh, cũng đồng thời thu tay lại. Sau đó liền thấy Liễu Loạn Ngữ phóng ra uy áp, nghiêm giọng nói: “Ai cho các ngươi lá gan tới giương oai trong tiệm của ta!”
Uy áp ấy vừa phóng ra, Nam Ly Nguyệt vốn sức khỏe vô cùng tệ, lại thêm lo lắng suốt cả đêm dài nên không thể chống đỡ nữa mà ngất đi. Tô Lâm An vừa thấy Nam Ly Nguyệt hôn mê thì tiến vào cơ thể bà ngay lập tức. Vì vậy người ngoài chỉ thấy Nam Ly Nguyệt hơi loạng choạng rồi lại đứng thẳng người, sau đó bước lên trước một bước, chắn trước mặt Lý Chiêu Chiêu.
“Ta to gan đương nhiên là bởi vì ta có năng lực để to gan.”
“Có biết tại sao các ngươi lại luyện chế pháp bảo thất bại không?” Ráng chống đỡ cơ thể, Tô Lâm An cười nói.
Tiếc rằng cổ họng của Nam Ly Nguyệt thực sự quá khàn. Rõ ràng nàng muốn nói chuyện tử tế, thế nhưng âm thanh phát ra lại âm u trầm đục, lộ vẻ chết chóc u ám, không hề có ý tốt.
Liễu Loạn Ngữ mang khí thế hung hăng lao ra ngoài tìm người tính sổ, nghe thấy lời này thì cười lạnh một tiếng, “Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp mà cũng hiểu về luyện khí?”
“Ngươi đã là Nguyên Anh kỳ, tất nhiên có thể nhìn ra được ta đã trải qua những gì.” Tô Lâm An kéo chiếc khăn che trên đầu rồi ngẩng lên, lẳng lặng nhìn thẳng vào Liễu Loạn Ngữ, vẻ mặt trấn định, không chút hoảng loạn.
Nam Ly Nguyệt vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, trong cơ thể còn có linh hỏa thiên địa.
Về sau linh hỏa bị đoạt mất, cơ thể lại trúng kịch độc, cảnh giới tu vi mới bị tụt dốc không phanh biến thành Luyện Khí kỳ.
Liễu Loạn Ngữ quét mắt nhìn qua rồi lạnh lùng nói: “Cứ coi như ngươi đã từng có đan hỏa thì sao, chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Nếu ngươi đã không muốn trở thành tông sư luyện khí, vậy ta cũng không nhiều lời nữa.” Dứt lời, Tô Lâm An bèn ngậm miệng. Nàng không nói gì nữa mà run lẩy bẩy bước về phía Lý Chiêu Chiêu, khó khăn lắm mới đỡ được cô bé dậy. Bọn họ đứng ở trong tiệm, không nói lời nào cũng không động đậy, đợi Liễu Loạn Ngữ xử trí.
Liễu Loạn Ngữ nổi giận đùng đùng xông ra ngoài là vì luyện khí thất bại. Thế nhưng giờ hắn lại có chút cân nhắc, trong lòng có tính toán khác.
Liễu Loạn Ngữ nói: “Vậy ngươi nói ra xem.”
Đã có ý muốn nghe, Liễu Loạn Ngữ bèn gọi đại đệ tử của mình pha một ấm trà. Dù nó thấp kém hơn một chút so với ấm trước nhưng cũng có linh khí, điều này tốt cho cơ thể yếu ớt của bà lão xấu xí này.
Dù sao sự sống chết của bà ta đối với hắn cũng chỉ là một ý niệm, giờ cho chút đồ tốt để bà ta chống đỡ cũng không có gì mà không nỡ.
“Trận pháp sai, thời cơ cũng sai.”
“Trận pháp đó ta làm theo bản vẽ, sao có thể sai được!”
“Vậy sao ngươi biết người để lại bản vẽ đó chắc chắn sẽ đưa cách luyện chế chính xác cho ngươi?” Tô Lâm An uống một hơi cạn nước trà. Khi đặt chén trà xuống, nàng cười nói, “Người làm ra bản vẽ này, ắt hẳn đã là một tông sư luyện khí.”
“Tông sư luyện khí trong thiên hạ này chẳng có mấy người, đều là người cao hơn người. Nếu là ta, ta cũng không muốn tùy tiện dạy ra thêm một tông sư để cướp mối làm ăn của mình.” Tô Lâm An nói xong, lại nhìn về phía Lý Chiêu Chiêu vẫn đang cúi đầu không dám lên tiếng, nói: “Chiêu Chiêu và ta nương tựa vào nhau mà sống, thế nhưng ta còn chưa bắt đầu dạy cho nó.”
Nàng chống cằm, nhìn Liễu Loạn Ngữ chớp mắt rồi tiếp lời: “Còn ngươi thì sao, vị tông sư cho ngươi bản vẽ kia có phải có giao tình với ngươi, hắn có lập lời thề tâm ma?”
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Hắn biết, bà ta nói rất có lý.
Nhưng vị tông sư kia, vị tông sư luyện khí mà hắn đã phụng dưỡng bao năm, vị tông sư đã từng được phụ mẫu hắn xả thân cứu giúp thực sự giấu giếm sao? Vừa nghĩ vậy, trong lòng Liễu Loạn Ngữ rất khó chịu. Hắn lặng im không nói, trong đôi mắt lại có thêm đôi phần buồn bã.
Hai đệ tử đứng sau lưng Liễu Loạn Ngữ không thấy vẻ mặt của sư phụ mình. Bọn họ chỉ nhìn thấy bà lão kia đang quăng một cái nhìn quyến rũ sang, trong lòng đều cảm thấy ghê tởm.
Bà lão xấu xí này thật biết ra vẻ!
Rõ ràng ngoại hình không khác gì quỷ, còn nâng cằm lên ngồi ở đó chớp mắt với sư phụ, làm người ta buồn nôn muốn chết.
Nam Ly Nguyệt vội vàng đưa một ly trà tới. Cả đêm bà không chợp nổi mắt, lo lắng không thôi. Giờ thấy Lý Chiêu Chiêu và tiên linh an toàn trở lại, bà mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Chiêu Chiêu uống một hơi cạn sạch chén trà, ngồi trên mặt đất không đứng dậy được, “Sư phụ, cho con chén nữa.”
Nam Ly Nguyệt lại đi rót trà, kết quả nhấc ấm trà lên lại nhận ra không còn giọt nào. Cả một đêm lo lắng sợ hãi, bà đã uống sạch linh trà ở đây, dựa vào chút linh khí này mới có thể chống đỡ được.
Mà hành động này của bà, tất nhiên đã bị ba thầy trò đang luyện khí* nhìn thấy.
Lúc này, tâm trạng Liễu Loạn Ngữ đang phập phồng không yên. Vật lộn cả một đêm, pháp bảo này vẫn không khởi sắc. Mắt thấy ánh sáng ở đầu nhọn pháp bảo ngày càng yếu, chỉ e rằng không bao lâu nữa sẽ lụi tắt hoàn toàn. Một khi nó tàn sẽ chứng tỏ bọn họ lại thất bại.
Giờ họ vẫn đang cố gắng cứu vãn, nhưng càng làm lại càng tệ. Trong lòng hắn cũng rõ, thất bại là rõ ràng, nhưng hắn vẫn không biết mình đã làm sai ở khâu nào, càng nghĩ càng thấy không cam lòng.
Pháp bảo phi hành thượng phẩm án(*) Thanh Ngọc, sao lại khó luyện tới vậy?
(*) Án: chỉ những cái bàn dài.
Một lần thu thập nguyên liệu phải mất tới hơn ngàn linh thạch thượng phẩm. Hắn đã thất bại bảy tám lần, nếu còn tiếp tục hao tổn như vậy nữa thì đến linh thạch cũng không đủ dùng. Nhưng nhất định phải làm được cái này, hắn mới dám thử luyện chế Túy Tinh Không từ bản vẽ linh bảo may mắn có được. Nếu như có thể luyện chế thành công, hắn sẽ không còn là đại sư luyện khí nữa, mà sẽ bước thẳng vào giới tông sư.
“Hai người kia quả là to gan, uống cạn linh trà thượng hạng trên bàn rồi. Thực sự coi đây là nhà mình chắc?” Nhị đệ tử tức giận nói. Vật lộn cả một đêm không nghỉ, nguyên thần bọn họ hiện tại uể oải vô cùng, bọn họ chỉ đợi lúc ra uống chút linh trà để khôi phục, nào ngờ lại bị người khác uống mất.
Nước trà đó vô cùng hiếm có, phải ủ một ngày một đêm mới có hương vị, vì vậy cậu ta mới pha trước và đặt ở đó. Ai mà ngờ được lại có mấy người không sợ chết vào tiệm của họ lấy đồ, tự tiện uống trà. Cũng không biết hai người đó có bản lĩnh gì mà mấy con rối trong tiệm không bị kinh động chút nào.
“Sư phụ, mấy món đồ chúng ta lấy đi đáng giá bao nhiêu tiền ạ? Bị thiếu mất hai món, con đã mang ra dùng rồi.” Nghe thấy lời của cô bé đó, Liễu Loạn Ngữ tức mà không chỗ trút. Dám cầm đồ trong tiệm của hắn đi dùng?
Tô Lâm An nói: “Những thứ khác đều không đáng tiền, chỉ có cái nhẫn này là có chút ý nghĩa, chúng ta mới đổi lại.”
Hai món này trị giá khoảng một nghìn linh thạch trung phẩm, đổi về hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm, cuộc mua bán này vô cùng hời!
Họ thấy cô bé mặt đen kia lấy chiếc nhẫn và mấy viên linh thạch thượng phẩm ra đặt trên bàn, “Không biết chỗ này đã đủ hay chưa?”
Nam Ly Nguyệt liền nói: “Chắc cũng hòm hòm rồi. Giờ chúng ta đi sao?”
Tô Lâm An dùng cơ thể rối gỗ đặt chiếc nhẫn về lại chỗ cũ. Chiếc nhẫn này được đặt dưới nhiều tầng trận pháp phòng ngự, có thể thấy là đồ khá có giá trị. Thế nên lúc trước nàng mới nói, nhất định phải mang về, tránh rước phải rắc rối lớn.
Giờ sao, chỉ lấy hai món đồ chơi nhỏ chẳng ra gì, còn trả lại bằng linh thạch thượng phẩm. Tuy rằng không chính đáng cho lắm, nhưng cũng không coi là chuyện lớn. Chắc ấn Công Đức sẽ không phê bình đạo đức của nàng chứ?
“Đi?” Nghe thấy Nam Ly Nguyệt hỏi ý kiến, Tô Lâm An lắc đầu bảo: “Mấy người đó sắp ra rồi.”
Tim Nam Ly Nguyệt đánh thịch một cái, sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt. Bà ráng hít lấy một hơi, vịn vào cái giá mới không bị ngã xuống. Nhưng gân xanh đã nổi đầy trên mu bàn tay gầy gò, mạch máu cũng gồ lên, đây là biểu hiện của việc căng thẳng quá độ.
Bên này, Nam Ly Nguyệt vẫn luôn hỏi ý Tô Lâm An, nhưng Liễu Loạn Ngữ lại không thấy được Tô Lâm An, chỉ cho là bà lão kia đang hỏi đứa nhỏ.
Sao, các ngươi cho là trả linh thạch là hết chuyện?
Người bán còn chưa nói gì, các ngươi đã tưởng rằng mình thực sự có thể bắt mua ép bán?
Liễu Loạn Ngữ vốn đang rất tức giận, giờ nghe thấy hai bà cháu này muốn đi thì càng điên tiết, định bụng phải dạy dỗ hai kẻ không biết trời cao đất dày là gì này.
“Được rồi, rút thôi.” Liễu Loạn Ngữ thu tay, thu lại khí hỏa của mình. Hai đệ tử nghe lệnh, cũng đồng thời thu tay lại. Sau đó liền thấy Liễu Loạn Ngữ phóng ra uy áp, nghiêm giọng nói: “Ai cho các ngươi lá gan tới giương oai trong tiệm của ta!”
Uy áp ấy vừa phóng ra, Nam Ly Nguyệt vốn sức khỏe vô cùng tệ, lại thêm lo lắng suốt cả đêm dài nên không thể chống đỡ nữa mà ngất đi. Tô Lâm An vừa thấy Nam Ly Nguyệt hôn mê thì tiến vào cơ thể bà ngay lập tức. Vì vậy người ngoài chỉ thấy Nam Ly Nguyệt hơi loạng choạng rồi lại đứng thẳng người, sau đó bước lên trước một bước, chắn trước mặt Lý Chiêu Chiêu.
“Ta to gan đương nhiên là bởi vì ta có năng lực để to gan.”
“Có biết tại sao các ngươi lại luyện chế pháp bảo thất bại không?” Ráng chống đỡ cơ thể, Tô Lâm An cười nói.
Tiếc rằng cổ họng của Nam Ly Nguyệt thực sự quá khàn. Rõ ràng nàng muốn nói chuyện tử tế, thế nhưng âm thanh phát ra lại âm u trầm đục, lộ vẻ chết chóc u ám, không hề có ý tốt.
Liễu Loạn Ngữ mang khí thế hung hăng lao ra ngoài tìm người tính sổ, nghe thấy lời này thì cười lạnh một tiếng, “Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp mà cũng hiểu về luyện khí?”
“Ngươi đã là Nguyên Anh kỳ, tất nhiên có thể nhìn ra được ta đã trải qua những gì.” Tô Lâm An kéo chiếc khăn che trên đầu rồi ngẩng lên, lẳng lặng nhìn thẳng vào Liễu Loạn Ngữ, vẻ mặt trấn định, không chút hoảng loạn.
Nam Ly Nguyệt vốn là tu sĩ Kim Đan kỳ, trong cơ thể còn có linh hỏa thiên địa.
Về sau linh hỏa bị đoạt mất, cơ thể lại trúng kịch độc, cảnh giới tu vi mới bị tụt dốc không phanh biến thành Luyện Khí kỳ.
Liễu Loạn Ngữ quét mắt nhìn qua rồi lạnh lùng nói: “Cứ coi như ngươi đã từng có đan hỏa thì sao, chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Nếu ngươi đã không muốn trở thành tông sư luyện khí, vậy ta cũng không nhiều lời nữa.” Dứt lời, Tô Lâm An bèn ngậm miệng. Nàng không nói gì nữa mà run lẩy bẩy bước về phía Lý Chiêu Chiêu, khó khăn lắm mới đỡ được cô bé dậy. Bọn họ đứng ở trong tiệm, không nói lời nào cũng không động đậy, đợi Liễu Loạn Ngữ xử trí.
Liễu Loạn Ngữ nổi giận đùng đùng xông ra ngoài là vì luyện khí thất bại. Thế nhưng giờ hắn lại có chút cân nhắc, trong lòng có tính toán khác.
Liễu Loạn Ngữ nói: “Vậy ngươi nói ra xem.”
Đã có ý muốn nghe, Liễu Loạn Ngữ bèn gọi đại đệ tử của mình pha một ấm trà. Dù nó thấp kém hơn một chút so với ấm trước nhưng cũng có linh khí, điều này tốt cho cơ thể yếu ớt của bà lão xấu xí này.
Dù sao sự sống chết của bà ta đối với hắn cũng chỉ là một ý niệm, giờ cho chút đồ tốt để bà ta chống đỡ cũng không có gì mà không nỡ.
“Trận pháp sai, thời cơ cũng sai.”
“Trận pháp đó ta làm theo bản vẽ, sao có thể sai được!”
“Vậy sao ngươi biết người để lại bản vẽ đó chắc chắn sẽ đưa cách luyện chế chính xác cho ngươi?” Tô Lâm An uống một hơi cạn nước trà. Khi đặt chén trà xuống, nàng cười nói, “Người làm ra bản vẽ này, ắt hẳn đã là một tông sư luyện khí.”
“Tông sư luyện khí trong thiên hạ này chẳng có mấy người, đều là người cao hơn người. Nếu là ta, ta cũng không muốn tùy tiện dạy ra thêm một tông sư để cướp mối làm ăn của mình.” Tô Lâm An nói xong, lại nhìn về phía Lý Chiêu Chiêu vẫn đang cúi đầu không dám lên tiếng, nói: “Chiêu Chiêu và ta nương tựa vào nhau mà sống, thế nhưng ta còn chưa bắt đầu dạy cho nó.”
Nàng chống cằm, nhìn Liễu Loạn Ngữ chớp mắt rồi tiếp lời: “Còn ngươi thì sao, vị tông sư cho ngươi bản vẽ kia có phải có giao tình với ngươi, hắn có lập lời thề tâm ma?”
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Hắn biết, bà ta nói rất có lý.
Nhưng vị tông sư kia, vị tông sư luyện khí mà hắn đã phụng dưỡng bao năm, vị tông sư đã từng được phụ mẫu hắn xả thân cứu giúp thực sự giấu giếm sao? Vừa nghĩ vậy, trong lòng Liễu Loạn Ngữ rất khó chịu. Hắn lặng im không nói, trong đôi mắt lại có thêm đôi phần buồn bã.
Hai đệ tử đứng sau lưng Liễu Loạn Ngữ không thấy vẻ mặt của sư phụ mình. Bọn họ chỉ nhìn thấy bà lão kia đang quăng một cái nhìn quyến rũ sang, trong lòng đều cảm thấy ghê tởm.
Bà lão xấu xí này thật biết ra vẻ!
Rõ ràng ngoại hình không khác gì quỷ, còn nâng cằm lên ngồi ở đó chớp mắt với sư phụ, làm người ta buồn nôn muốn chết.