Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86 : Chương 86TAY KHÔNG BẮT SÓI
“Ha ha.” Lý Chiêu Chiêu chỉ vào khối đá nói, “Trên đó có một cái mặt cười.”
Đám đông nhìn theo hướng chỉ của cô bé. Quả nhiên, trên khối đá kia có mấy hoa văn, vừa khéo giống như đôi mắt và cái miệng, miệng còn hơi cong lên, nhìn không khác gì mặt cười.
“Tám mươi linh thạch thượng phẩm?” Cô bé nhìn một hồi rồi nói:, “Đưa đến cho Phương Nguyên cắt.”
Chỉ qua một lúc, một trăm linh thạch thượng phẩm cô bé vừa kiếm được đã sắp bị vung sạch qua cửa sổ. Đám đông chứng kiến đều thổn thức không thôi, thầm nói gia thế của cô bé này chắc chắn không nhỏ. Bằng không, ai có thể tiêu sạch một trăm linh thạch thượng phẩm mà chẳng buồn chớp mắt thế chứ?
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ, một năm cũng không kiếm được tới một viên linh thạch thượng phẩm.
Lý Chiêu Chiêu cho người đưa đá đi cắt nhưng cũng không rời khỏi, vẫn tiếp tục đi chọn đá.
Tô Lâm An cảm thấy ở đây đã không còn khối đá nào tốt. Cho dù là ở cửa hàng giá cao nhất nghe nói có mấy viên có thể cắt ra đồ tốt, nhưng nàng cũng không phát hiện ra bên trong có gì. Bọn họ lại lượn thêm một vòng nữa, khi Tô Lâm An chắc chắn rằng đã không còn đồ gì tốt nữa, đang tính bảo Lý Chiêu Chiêu đi về thì nàng bỗng cảm thấy có gì đó kì lạ.
Nàng dùng thần thức quét một lượt, rồi dừng lại ở một góc nhỏ không bắt mắt.
Viên đá đó chỉ lớn chừng quả trứng chim bồ câu, có màu đỏ gỉ sét, giống như một cục sắt bị gỉ. Nàng dùng thần thức quét qua, thấy bên trong là một vùng mông lung, rõ ràng là không có thứ gì bên trong. Nhưng không rõ vì sao, khi thần thức của nàng dừng ở trên đó lại thấy hoảng hốt trong thoáng chốc. Giống như phơi nắng quá lâu nên bị hoa mắt, có đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng nổ tung trước mắt. Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa thì không có thứ gì.
Nàng nhìn không thấu được viên đá đó. Nàng thật sự gặp được thứ như vậy ở đây!
Tô Lâm An bỗng cảm thấy vui mừng, nàng phải có được nó.
Có điều vị trí đó không quá nổi bật, nàng muốn ra ám hiệu cho Lý Chiêu Chiêu qua đó nhặt có vẻ không dễ lắm. Vì vậy, sau một hồi nghĩ ngợi, Tô Lâm An bèn nhảy ra khỏi lòng Lý Chiêu Chiêu, chạy đến ôm viên đá nhỏ đó lên.
“Viên đá này?”
Chủ tiệm bán đá không biết viên đá này rớt xuống đất từ bao giờ. Nhìn nó hơi giống đá Thiên Vẫn, nhưng nói thực, viên đá nhỏ như vậy, bên trong có thể chứa được thứ gì tốt chứ? Nhưng bề mặt đá lại vô cùng cứng chắc, có phần giống với đặc trưng của đá Thiên Vẫn nên hắn vẫn bày viên đá đó lên, không ném nó đến khu phế liệu, cũng có một mưu tính nho nhỏ.
Không ai nhận biết được viên đá này, nói không chừng có thể qua mặt được ai đó?
Giờ thấy tiểu quý nhân tiêu tiền như nước này muốn nó, hắn vội vàng nói: “Ba mươi linh thạch thượng phẩm.”
Vừa dứt lời đã thấy con rối gỗ kia ném viên đá đi, sau đó không biết lại móc ở đâu ra một viên đá cũng nhỏ như vậy, ném đi theo.
Đá đụng vào đá, khiến viên đá đỏ kia bị bay ra một đoạn.
“Ném đá làm gì, ném linh thạch không phải là được rồi sao.” Lý Chiêu Chiêu nói với giọng điệu không hài lòng. Cô bé ôm búp bê vào lòng, không để nó nhặt đá ném nữa. Khi nói, cô bé còn lườm chủ tiệm, “Ba mươi linh thạch thượng phẩm, chẳng thà ta để cho búp bê ném chơi còn hơn. Ngươi thực sự cho ta là kẻ ngốc?”
Tạ Thương Sơn vẫn luôn đi theo cô bé nãy giờ, giờ cũng sầm mặt xuống. Ai cũng biết, viên đá đó có phải là đá Thiên Vẫn không vẫn còn chưa rõ, vậy mà hắn lại dám ra giá ba mươi linh thạch thượng phẩm trước mặt ông. Thực sự nghĩ người khác là kẻ ngốc?
Bị Tạ Thương Sơn trừng như vậy, chủ tiệm mới nhớ tới Tạ Thương Sơn đang có ý kết giao với cô bé này. Hai người còn có giao hẹn, sau này nếu ông ta dùng linh thực kia luyện đan thành công thì sẽ chia cho cô bé một viên...
Nghĩ như vậy, hắn lập tức run bắn người, vừa rồi hắn đúng là gan lớn hơn trời. Vì vậy sau khi nghĩ ngợi, hắn cắn răng nói: “Một linh thạch thượng phẩm.”
Cục đá này, một viên linh thạch thượng phẩm cũng quá nhiều. Thế nhưng viên đá này hắn đã thử qua, làm thế nào cũng không bổ ra được, kể cả muốn dùng máy cắt đá để cắt cũng khó. Vì vậy, cho dù không phải đá Thiên Vẫn, với chất đá này không tầm thường này vẫn có thể kiếm được.
Bấy giờ Lý Chiêu Chiêu mới đồng ý, lệnh cho búp bê của mình đi nhặt đá lại rồi nói: “Tự cầm chơi đi, rơi là ta không đền đâu.”
Búp bê đang cầm khối đá gật đầu, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi trên vai cô bé.
“Rối gỗ này của ngươi được làm rất tinh xảo, lẽ nào là có khí linh sao?” Tạ Thương Sơn hỏi, tò mò ra mặt.
Lý Chiêu Chiêu thoải mái nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Tô Lâm An: “...”
Ở bên có người hỏi: “Có cắt khối đá này không?”
Lý Chiêu Chiêu đáp: “Cắt cái gì, không thấy búp bê của ta đang chơi sao!” Tiên linh không ra hiệu, cô bé sẽ không chủ động bảo cắt. Bên này đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên ở phía bên cắt đá. Rất nhiều người đang hô: “Lời to rồi lời to rồi!”
Nhìn về phía âm thanh đang phát ra thì thấy người bên đó đang quây tròn lại, giọng nói vui mừng hí hửng của Phương Nguyên truyền tới: “Trong này có một viên linh thạch thượng giới cỡ lớn. Trời ạ! Một viên to bằng nắm đấm!”
Lúc này, những người ở chỗ sâu nhất của hồ lô xuất hiện nhiều hơn.
Những người ở đây cho rằng thứ ở trong linh thạch thượng giới không phải gọi là linh khí, mà phải là tiên khí, khi hấp thụ vào cơ thể có thể khiến tu vi đột biến tăng mạnh. Rất nhiều tu sĩ cấp cao đều dùng tiên thạch để đột phá cảnh giới. Khối đá to bằng nắm tay này, đến ngay cả Nguyên Anh kỳ viên mãn muốn đột phá lên Độ Kiếp kỳ cũng có thể dùng được, quả thực là giá trị liên thành(*).
(*) Giá trị liên thành: Người xưa thường hay nói ngọc bích liên thành là chỉ điển tích viên ngọc họ Hòa, nước Tần rất thích tìm cách chiếm đoạt nhưng bày mưu là lấy 15 thành trì đổi lấy viên ngọc để dụ nước Triệu. Nước Triệu cử Lạn Tương Như sang nước Tần làm thuyết khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc, không bị nước Tần chiếm đoạt. Về sau, cụm từ “giá trị liên thành” là để chỉ những vật có giá trị rất lớn.
Đám người bắt đầu tranh cướp, cuối cùng người quản lý của Trân Tu Các phải ra mặt, tổ chức đấu giá ngay tại chỗ.
Tin tức của họ truyền đi rất nhanh. Không bao lâu sau, những người có máu mặt của phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung đều tới. Đến khi trời sáng, giá trị của viên tiên thạch này đã được nâng lên đến một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm.
Lý Chiêu Chiêu có pháp bảo trữ vật. Cô bé cất linh thạch thượng phẩm đi, thấy trời sáng thì nói muốn đi. Lúc cô bé gần rời khỏi, phù truyền tin trong tay chợt lóe lên. Động tác của cô bé không nhanh, tất nhiên khiến rất nhiều người nhìn thấy.
Ngay sau đó Lý Chiêu Chiêu sầm mặt đi tới quầy hàng đầu tiên, đưa hai mươi viên linh thạch thượng phẩm ra rồi nói: “Đổi lấy cái nhẫn.”
Thế này là muốn đổi lại cái nhẫn lúc trước.
Cô bé còn nhìn vào đám người xung quanh, lầm bầm: “Lớn như vậy rồi còn thích mách lẻo!” Tỏ vẻ hệt như bị người trong nhà biết được mình cầm đồ ra ngoài tiêu xài lung tung nên bị dạy dỗ.
Chủ tiệm không do dự quá lâu, không dám đắc tội với cô bé nên bèn lấy nhẫn ra đổi lấy linh thạch. Pháp bảo trung cấp này chỉ có ý nghĩa làm kỷ niệm, chứ luận về giá trị thực tế thì không đáng tới hai mươi linh thạch thượng phẩm. Hắn sẽ dùng linh thạch đó để đổi cho mình một thứ tốt hơn.
Đợi đổi nhẫn xong, Lý Chiêu Chiêu không để ý đến những thứ nhỏ nhặt khác nữa. Cô bé chắp hai tay nói cáo từ, sau đó mang vẻ mặt không mấy thân thiện ra khỏi cổng lớn của phường thị. Cô bé cũng không đi xa, trực tiếp quay về tiệm pháp bảo của Thượng Phẩm Đường.
Thấy Lý Chiêu Chiêu đi vào còn đóng cửa lại, mấy ánh nhìn vốn đang gắt gao dán chặt vào Lý Chiêu Chiêu mới thu hết lại. “Con nhóc đó, e là có quan hệ với Liễu đại sư.” Nếu đã như vậy thì càng không thể dây vào nó được.
Vào phòng, Lý Chiêu Chiêu mềm nhũn cả chân. Cô bé ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ ngực vừa nói: “Sư phụ, nước nước nước!”
Cô bé bị dọa sợ chết khiếp, trái tim đập điên cuồng giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
“Ha ha.” Lý Chiêu Chiêu chỉ vào khối đá nói, “Trên đó có một cái mặt cười.”
Đám đông nhìn theo hướng chỉ của cô bé. Quả nhiên, trên khối đá kia có mấy hoa văn, vừa khéo giống như đôi mắt và cái miệng, miệng còn hơi cong lên, nhìn không khác gì mặt cười.
“Tám mươi linh thạch thượng phẩm?” Cô bé nhìn một hồi rồi nói:, “Đưa đến cho Phương Nguyên cắt.”
Chỉ qua một lúc, một trăm linh thạch thượng phẩm cô bé vừa kiếm được đã sắp bị vung sạch qua cửa sổ. Đám đông chứng kiến đều thổn thức không thôi, thầm nói gia thế của cô bé này chắc chắn không nhỏ. Bằng không, ai có thể tiêu sạch một trăm linh thạch thượng phẩm mà chẳng buồn chớp mắt thế chứ?
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ, một năm cũng không kiếm được tới một viên linh thạch thượng phẩm.
Lý Chiêu Chiêu cho người đưa đá đi cắt nhưng cũng không rời khỏi, vẫn tiếp tục đi chọn đá.
Tô Lâm An cảm thấy ở đây đã không còn khối đá nào tốt. Cho dù là ở cửa hàng giá cao nhất nghe nói có mấy viên có thể cắt ra đồ tốt, nhưng nàng cũng không phát hiện ra bên trong có gì. Bọn họ lại lượn thêm một vòng nữa, khi Tô Lâm An chắc chắn rằng đã không còn đồ gì tốt nữa, đang tính bảo Lý Chiêu Chiêu đi về thì nàng bỗng cảm thấy có gì đó kì lạ.
Nàng dùng thần thức quét một lượt, rồi dừng lại ở một góc nhỏ không bắt mắt.
Viên đá đó chỉ lớn chừng quả trứng chim bồ câu, có màu đỏ gỉ sét, giống như một cục sắt bị gỉ. Nàng dùng thần thức quét qua, thấy bên trong là một vùng mông lung, rõ ràng là không có thứ gì bên trong. Nhưng không rõ vì sao, khi thần thức của nàng dừng ở trên đó lại thấy hoảng hốt trong thoáng chốc. Giống như phơi nắng quá lâu nên bị hoa mắt, có đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng nổ tung trước mắt. Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa thì không có thứ gì.
Nàng nhìn không thấu được viên đá đó. Nàng thật sự gặp được thứ như vậy ở đây!
Tô Lâm An bỗng cảm thấy vui mừng, nàng phải có được nó.
Có điều vị trí đó không quá nổi bật, nàng muốn ra ám hiệu cho Lý Chiêu Chiêu qua đó nhặt có vẻ không dễ lắm. Vì vậy, sau một hồi nghĩ ngợi, Tô Lâm An bèn nhảy ra khỏi lòng Lý Chiêu Chiêu, chạy đến ôm viên đá nhỏ đó lên.
“Viên đá này?”
Chủ tiệm bán đá không biết viên đá này rớt xuống đất từ bao giờ. Nhìn nó hơi giống đá Thiên Vẫn, nhưng nói thực, viên đá nhỏ như vậy, bên trong có thể chứa được thứ gì tốt chứ? Nhưng bề mặt đá lại vô cùng cứng chắc, có phần giống với đặc trưng của đá Thiên Vẫn nên hắn vẫn bày viên đá đó lên, không ném nó đến khu phế liệu, cũng có một mưu tính nho nhỏ.
Không ai nhận biết được viên đá này, nói không chừng có thể qua mặt được ai đó?
Giờ thấy tiểu quý nhân tiêu tiền như nước này muốn nó, hắn vội vàng nói: “Ba mươi linh thạch thượng phẩm.”
Vừa dứt lời đã thấy con rối gỗ kia ném viên đá đi, sau đó không biết lại móc ở đâu ra một viên đá cũng nhỏ như vậy, ném đi theo.
Đá đụng vào đá, khiến viên đá đỏ kia bị bay ra một đoạn.
“Ném đá làm gì, ném linh thạch không phải là được rồi sao.” Lý Chiêu Chiêu nói với giọng điệu không hài lòng. Cô bé ôm búp bê vào lòng, không để nó nhặt đá ném nữa. Khi nói, cô bé còn lườm chủ tiệm, “Ba mươi linh thạch thượng phẩm, chẳng thà ta để cho búp bê ném chơi còn hơn. Ngươi thực sự cho ta là kẻ ngốc?”
Tạ Thương Sơn vẫn luôn đi theo cô bé nãy giờ, giờ cũng sầm mặt xuống. Ai cũng biết, viên đá đó có phải là đá Thiên Vẫn không vẫn còn chưa rõ, vậy mà hắn lại dám ra giá ba mươi linh thạch thượng phẩm trước mặt ông. Thực sự nghĩ người khác là kẻ ngốc?
Bị Tạ Thương Sơn trừng như vậy, chủ tiệm mới nhớ tới Tạ Thương Sơn đang có ý kết giao với cô bé này. Hai người còn có giao hẹn, sau này nếu ông ta dùng linh thực kia luyện đan thành công thì sẽ chia cho cô bé một viên...
Nghĩ như vậy, hắn lập tức run bắn người, vừa rồi hắn đúng là gan lớn hơn trời. Vì vậy sau khi nghĩ ngợi, hắn cắn răng nói: “Một linh thạch thượng phẩm.”
Cục đá này, một viên linh thạch thượng phẩm cũng quá nhiều. Thế nhưng viên đá này hắn đã thử qua, làm thế nào cũng không bổ ra được, kể cả muốn dùng máy cắt đá để cắt cũng khó. Vì vậy, cho dù không phải đá Thiên Vẫn, với chất đá này không tầm thường này vẫn có thể kiếm được.
Bấy giờ Lý Chiêu Chiêu mới đồng ý, lệnh cho búp bê của mình đi nhặt đá lại rồi nói: “Tự cầm chơi đi, rơi là ta không đền đâu.”
Búp bê đang cầm khối đá gật đầu, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi trên vai cô bé.
“Rối gỗ này của ngươi được làm rất tinh xảo, lẽ nào là có khí linh sao?” Tạ Thương Sơn hỏi, tò mò ra mặt.
Lý Chiêu Chiêu thoải mái nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Tô Lâm An: “...”
Ở bên có người hỏi: “Có cắt khối đá này không?”
Lý Chiêu Chiêu đáp: “Cắt cái gì, không thấy búp bê của ta đang chơi sao!” Tiên linh không ra hiệu, cô bé sẽ không chủ động bảo cắt. Bên này đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên ở phía bên cắt đá. Rất nhiều người đang hô: “Lời to rồi lời to rồi!”
Nhìn về phía âm thanh đang phát ra thì thấy người bên đó đang quây tròn lại, giọng nói vui mừng hí hửng của Phương Nguyên truyền tới: “Trong này có một viên linh thạch thượng giới cỡ lớn. Trời ạ! Một viên to bằng nắm đấm!”
Lúc này, những người ở chỗ sâu nhất của hồ lô xuất hiện nhiều hơn.
Những người ở đây cho rằng thứ ở trong linh thạch thượng giới không phải gọi là linh khí, mà phải là tiên khí, khi hấp thụ vào cơ thể có thể khiến tu vi đột biến tăng mạnh. Rất nhiều tu sĩ cấp cao đều dùng tiên thạch để đột phá cảnh giới. Khối đá to bằng nắm tay này, đến ngay cả Nguyên Anh kỳ viên mãn muốn đột phá lên Độ Kiếp kỳ cũng có thể dùng được, quả thực là giá trị liên thành(*).
(*) Giá trị liên thành: Người xưa thường hay nói ngọc bích liên thành là chỉ điển tích viên ngọc họ Hòa, nước Tần rất thích tìm cách chiếm đoạt nhưng bày mưu là lấy 15 thành trì đổi lấy viên ngọc để dụ nước Triệu. Nước Triệu cử Lạn Tương Như sang nước Tần làm thuyết khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc, không bị nước Tần chiếm đoạt. Về sau, cụm từ “giá trị liên thành” là để chỉ những vật có giá trị rất lớn.
Đám người bắt đầu tranh cướp, cuối cùng người quản lý của Trân Tu Các phải ra mặt, tổ chức đấu giá ngay tại chỗ.
Tin tức của họ truyền đi rất nhanh. Không bao lâu sau, những người có máu mặt của phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung đều tới. Đến khi trời sáng, giá trị của viên tiên thạch này đã được nâng lên đến một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm.
Lý Chiêu Chiêu có pháp bảo trữ vật. Cô bé cất linh thạch thượng phẩm đi, thấy trời sáng thì nói muốn đi. Lúc cô bé gần rời khỏi, phù truyền tin trong tay chợt lóe lên. Động tác của cô bé không nhanh, tất nhiên khiến rất nhiều người nhìn thấy.
Ngay sau đó Lý Chiêu Chiêu sầm mặt đi tới quầy hàng đầu tiên, đưa hai mươi viên linh thạch thượng phẩm ra rồi nói: “Đổi lấy cái nhẫn.”
Thế này là muốn đổi lại cái nhẫn lúc trước.
Cô bé còn nhìn vào đám người xung quanh, lầm bầm: “Lớn như vậy rồi còn thích mách lẻo!” Tỏ vẻ hệt như bị người trong nhà biết được mình cầm đồ ra ngoài tiêu xài lung tung nên bị dạy dỗ.
Chủ tiệm không do dự quá lâu, không dám đắc tội với cô bé nên bèn lấy nhẫn ra đổi lấy linh thạch. Pháp bảo trung cấp này chỉ có ý nghĩa làm kỷ niệm, chứ luận về giá trị thực tế thì không đáng tới hai mươi linh thạch thượng phẩm. Hắn sẽ dùng linh thạch đó để đổi cho mình một thứ tốt hơn.
Đợi đổi nhẫn xong, Lý Chiêu Chiêu không để ý đến những thứ nhỏ nhặt khác nữa. Cô bé chắp hai tay nói cáo từ, sau đó mang vẻ mặt không mấy thân thiện ra khỏi cổng lớn của phường thị. Cô bé cũng không đi xa, trực tiếp quay về tiệm pháp bảo của Thượng Phẩm Đường.
Thấy Lý Chiêu Chiêu đi vào còn đóng cửa lại, mấy ánh nhìn vốn đang gắt gao dán chặt vào Lý Chiêu Chiêu mới thu hết lại. “Con nhóc đó, e là có quan hệ với Liễu đại sư.” Nếu đã như vậy thì càng không thể dây vào nó được.
Vào phòng, Lý Chiêu Chiêu mềm nhũn cả chân. Cô bé ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ ngực vừa nói: “Sư phụ, nước nước nước!”
Cô bé bị dọa sợ chết khiếp, trái tim đập điên cuồng giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.