Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82 : Chương 82NGẠI SỐNG LÂU
Một lúc sau, Nam Ly Nguyệt quay lại. Bà thấy mấy thứ quanh người Lý Chiêu Chiêu thì sững ra. Bà không giống với Lý Chiêu Chiêu, trước kia bà đã từng thấy rất nhiều đồ tốt, tất nhiên có thể nhìn ra được giá trị của những thứ đó.
“Vòng tay, hoa tay, trâm cài tóc là trung cấp thượng phẩm thì thôi không nói, nhưng còn có một cây roi cao cấp thượng phẩm nữa!”
Bà nhớ tới tên của cửa tiệm này, Thượng Phẩm Đường. Bảo vật trong giới tu chân được chia thành ba loại là pháp bảo, linh bảo và tiên bảo, mỗi loại lại chia làm ba cấp lần lượt là thấp, trung, cao, mỗi cấp lại được chia tiếp thành ba phẩm hạ, trung, thượng.
Về cơ bản, thứ mọi người thấy đều là pháp bảo. Người luyện ra được pháp bảo cao cấp thượng phẩm được gọi là đại sư. Người luyện chế được linh bảo chính là tông sư. Còn tiên bảo, nghe nói chỉ trên thượng giới mới có, nơi hạ giới này không có duyên gặp được.
Những thứ được bán trong tiệm này đều là pháp bảo thượng phẩm, cấp thấp thượng phẩm, trung cấp thượng phẩm, cao cấp thượng phẩm...
Pháp bảo cao cấp thượng phẩm! Chỉ sợ chính là bảo vật trấn điếm(*) của cửa tiệm này, sao Chiêu Chiêu lại cầm nó?
(*) Trấn điếm: Trấn trong trấn giữ, điếm tương đương với tiệm, cửa hàng. Trấn điếm là chỉ vật có giá trị nhất có tác dụng trấn giữ cho cửa hàng.
Không biết, giờ trả lại có còn kịp không?
Nam Ly Nguyệt nhìn về phía tiên linh theo bản năng.
Tô Lâm An lại chỉ bảo bà lấy quần áo ra xem.
Hừm, pháp bảo phòng ngự trung cấp trung phẩm, màu sắc nhã nhặn, kiểu cách đơn giản, không hợp với hình tượng con cháu tiên gia phách lối cho lắm.
“Ngươi có mang kim chỉ theo không?”
“Có!” Đương nhiên, kế sinh nhai phải đem theo bên mình.
“Sửa lại bộ váy này một chút.” Tô Lâm An nói xong thì biến ra hình dáng chiếc váy đó mặc trên chính người mình, thêm chút điểm nhấn và sửa đổi. Tiếp đó nàng chỉ vào phần ngực và eo rồi bảo Nam Ly Nguyệt: “Nào, thêu một nhánh hoa dọc theo đoạn này.”
Nàng chỉ xong thì nhấc tay lên, biến ra một cánh hoa, khẽ mỉm cười với Nam Ly Nguyệt.
Cành hoa đó thon dài, từng đóa hoa kết lại thành chùm ở đầu nhánh, nhìn kỹ giống như giọt nước đang rơi xuống. Theo chuyển động của cổ tay, giọt nước khúc xạ ra ánh sáng ngũ sắc.
Nam Ly Nguyệt chưa bao giờ thấy loại hoa này.
“Đây là hoa Cam Lâm, linh hoa cấp tám, rất ít người được nhìn thấy nó.”
Váy áo không bắt mắt, nhưng đóa hoa trên đó rất lợi hại rất hiếm có. Người có thể mặc đồ thêu linh hoa cấp tám thì gia thế hẳn là cũng có chút bề thế. Thực ra nàng còn muốn làm thứ cao cấp hơn, nhưng sợ rằng không ai trong phường thị bên kia có đủ hiểu biết. Nếu bọn họ không nhận ra được thì chẳng phải là làm màu toi công hay sao.
“Vâng.” Tuy Nam Ly Nguyệt chỉ có thể dùng tay trái, nhưng bà đã luyện tập mấy ngày nay, trình độ thêu thùa vẫn không giảm. Chỉ có điều nhánh hoa này hơi phức tạp, bà phải thêu mất năm canh giờ mới xong. Mà trong năm canh giờ này, Tô Lâm An còn phải thông qua Nam Ly Nguyệt để truyền dạy cho Lý Chiêu Chiêu rất nhiều kiến thức thông thường trong giới tu chân, cùng với việc lát nữa phải làm bộ hống hách thế nào...
Trái tim của bà cũng lên xuống phập phù theo đó, nguyên thần vốn đã yếu nay lại càng yếu hơn.
Thời gian không còn sớm nữa, giờ đã là nửa đêm.
Về đêm, ngõ Rượu vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai cái đèn lồng đỏ của phường thị ở cuối ngõ vẫn sáng trưng, mà bên trong đèn đuốc càng sáng hơn. Lúc này chính là thời khắc náo nhiệt nhất của nơi đây.
Tô Lâm An chỉ huy Nam Ly Nguyệt thay quần áo cho Lý Chiêu Chiêu, rồi đeo mấy pháp bảo kia lên người cô bé.
Lúc này, Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu đã chết lặng, hoàn toàn hành động theo chỉ thị của Tô Lâm An. Chẳng qua sau khi mặc đồ xong xuôi, Lý Chiêu Chiêu lại hỏi: “Sư phụ, con còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?”
Nam Ly Nguyệt cũng chẳng dám chắc.
Tuy là thoạt nhìn, gương mặt đen nhẻm của Lý Chiêu Chiêu khá bình thản, nhưng Nam Ly Nguyệt biết giờ cô bé đang rất căng thẳng. Vì vậy, người làm sư phụ như bà tất nhiên không thể tạo thêm áp lực cho đồ đệ. Trước kia Nam Ly Nguyệt cũng từng nhìn thấy những nơi hoành tráng như vậy. Giờ bà không gây chuyện không phá rối là vì có lí do để sống tiếp. Lúc này thực sự gặp phải chuyện, Nam Ly Nguyệt lại khá bình tĩnh, bà không thể hoảng loạn trước mặt đồ đệ mình, do đó bà nói với ngữ khí ôn hòa: “Có thể.”
Tô Lâm An thì nói sâu xa: “Ta xem tinh tượng đêm nay thì ngày mai sẽ mưa.”
Nam Ly Nguyệt: “...”
“Đợi lát nữa ta đi qua đó cùng Chiêu Chiêu, nhưng con bé không nghe thấy lời ta.” Tô Lâm An nói, “Nếu như ta chọn trúng khối đá Thiên Vẫn nào thì sẽ nhắc nhở con bé.” Nàng vừa nói vừa nhảy vào lòng Chiêu Chiêu. Rối gỗ được ăn diện thành một con búp bê vô cùng đẹp, nhìn rất tinh xảo, khá tương xứng với Chiêu Chiêu.
Chỉ có một điều chưa ổn lắm, đại khái là Chiêu Chiêu trông không đủ đáng yêu, da cũng đen nhẻm.
Nhưng không sợ, chỉ cần có đủ khí thế, người khác còn tưởng cô bé mang theo pháp bảo che giấu tu vi và dung mạo ấy chứ! Chỉ cần phẩm cấp đủ cao, người khác sẽ không nhìn ra, thật thật giả giả ai nói rõ được.
“Phí vào cửa là một viên linh thạch trung phẩm, lúc đi qua Chiêu Chiêu cứ ném cái vòng này lại là được.”
“Nếu như người gác cổng tra hỏi, bảo con bé lườm một cái rồi hỏi, ‘Làm sao, không được à?’” Tô Lâm An nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp, “Thường thì họ không hỏi đâu, chỉ cần lườm một cái, không nói gì cũng được.”
“Nhớ kĩ ám hiệu này, chúng ta thấy cơ hội thì hành động ngay.”
Nam Ly Nguyệt nói xong lại hỏi: “Đã nhớ kỹ chưa?”
Lý Chiêu Chiêu gật đầu đáp: “Con nhớ kỹ rồi.”
Tuy cô bé không phải kiểu người nhìn thấy là không quên, nhưng cũng thuộc dạng thông minh lanh lợi. Cô bé có thể luyện được đến Luyện Khí tầng một ở thôn Lý Gia không phải vì trong nhà cung cấp nhiều tài nguyên, mà là do cô bé tự lén luyện được.
Cô bé còn học lén được cả Băng Sơn Quyền từ đệ đệ. Ngay trong khi bị đệ đệ coi thành “bia” luyện quyền, cô bé đã lĩnh ngộ được môn quyền pháp này. Vậy nên Lý Chiêu Chiêu vẫn luôn cảm thấy đệ đệ mình là một thằng ngốc, điều duy nhất khiến cô bé thua, có lẽ chính là vì thân phận con gái của mình.
Nhưng giờ cô bé không còn buồn nữa.
Vì giờ cô bé đã có sư phụ!
Dù chuyện sắp tới đây, trước đây Lý Chiêu Chiêu chưa từng dám nghĩ tới. Nhưng cô bé rất tin tưởng vào sư phụ mình, cô bé cảm thấy mình sẽ không chịu thiệt quá nhiều.
Nói không chừng sau lần này, còn có thể kiếm được linh thạch để tu luyện!
Rất nhiều rất nhiều linh thạch, bằng không sao họ phải dốc vốn lớn thế này chứ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tô Lâm An nhìn dáng vẻ vênh mặt ưỡn ngực của Lý Chiêu Chiêu, còn cố ý quan tâm hỏi một câu.
Nam Ly Nguyệt cũng hỏi theo ngay.
Sau khi có được đáp án khẳng định, bà nói: “Vậy con đưa tiên linh vào đi.”
Giờ Lý Chiêu Chiêu mới sững ra, “Sư phụ không vào sao?”
Mất công nói cả buổi, lại quên không nhắc lát nữa Lý Chiêu Chiêu sẽ vào một mình! Không đúng, không phải một mình, mà Tô Lâm An nàng sẽ vào cùng cô bé. Nhưng trong mắt Lý Chiêu Chiêu, Tô Lâm An là cái gì, chỉ là một con rối gỗ mà thôi...
Sắc mặt của cô bé tái mét ngay tức khắc.
Nam Ly Nguyệt: “... Đừng sợ, tiên linh đi cùng con mà.”
Thực ra Nam Ly Nguyệt đi cùng là tốt nhất, nhưng bà đã xuất hiện ở ngõ Rượu này quá nhiều lần, hơn nữa thân phận của bà quá rõ ràng, khó mà lừa được người khác.
Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu giao tiếp với nhau không thuận tiện, nên mấy canh giờ này họ vẫn luôn bàn về ám hiệu, ví dụ như rối gỗ gõ mấy lần là có ý gì. Nhưng Lý Chiêu Chiêu lại cho rằng đó là vì trước mặt những tu sĩ cấp cao, cô bé không thể nói chuyện với sư phụ, tránh cho người ta nghe được manh mối gì. Cô bé không hề ngờ được, sư phụ vốn không định đi cùng, chỉ có mình cô đưa theo tiên linh rối gỗ vào.
“Dáng vẻ của ta quá lộ liễu.” Nam Ly Nguyệt khổ tâm cúi đầu, “Chiêu Chiêu yên tâm, tiên linh sẽ bảo vệ con.”
Núi đao biển lửa, sư phụ là bà không đi, lại để tiểu đồ đệ xông vào.
Nam Ly Nguyệt hổ thẹn không thôi, nhưng bà cũng hiểu bản thân mình thật sự không thể đi vào.
Hơn nữa tiên linh cũng đã dặn, bà ở lại Thượng Phẩm Đường này càng an toàn hơn.
Ở đây có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn, người ngoài không dám tọc mạch. Cho dù có khách vào cũng sẽ không rõ thân phận của bà, bởi kiêng nể chủ tiệm mà khách khí với bà. Dù sao thì giờ chủ tiệm cũng không rảnh để ra ngoài, xem tiến độ của họ thì sợ là ngày mai sau khi trời sáng mới có kết quả.
“Chiêu Chiêu, lát nữa con nhất định phải nghe theo chỉ bảo của tiên linh, đừng hoảng, cũng đừng sợ.” Nam Ly Nguyệt xoa đầu Chiêu Chiêu, “Cứ coi như...”
Coi như cái gì?
Tô Lâm An nhanh trí tiếp lời: “Cứ coi như sư phụ con có tu vi Độ Kiếp kỳ, không ai chọc nổi con.”
Gương mặt đau đến tê liệt của Nam Ly Nguyệt hơi ửng đỏ, “Cứ coi như sư phụ con có tu vi Độ Kiếp kỳ, có chọc phải ai cũng không sợ.”
Lý Chiêu Chiêu chăm chú nhìn Nam Ly Nguyệt, nói nhỏ: “Sư phụ, thực ra con cảm thấy người rất giỏi, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Vành mắt Nam Ly Nguyệt ửng đỏ, nói: “Đi đi.”
Lý Chiêu Chiêu ôm Đan Tâm Mộc ra khỏi cửa, Nam Ly Nguyệt thì vẫn ngồi trong cửa hàng. Lúc trước bà còn ngồi dưới đất, giờ thì ngồi hẳn lên ghế, còn tự rót cho mình một chén trà.
Dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, đã đắc tội người ta, đồ cũng đã cầm ra ngoài, giờ bà có dè dặt tiếp cũng vô dụng, chẳng thà thoải mái đón nhận.
Ba sư đồ đang luyện khí: “...”
Một già một trẻ này đúng là gan lớn hơn trời!
Không ngờ lại dám đem đồ của tiệm bọn họ ra ngoài, thực sự coi nơi đây như chốn không người? Ngồi bàn bạc cả một buổi tối xem đi gạt người thế nào thì thôi không nói, trộm đồ của tiệm họ còn chưa tính, giờ còn muốn đi đến phường thị kia?
Não có vấn đề không vậy? Đúng là chê mình sống lâu!
Một lúc sau, Nam Ly Nguyệt quay lại. Bà thấy mấy thứ quanh người Lý Chiêu Chiêu thì sững ra. Bà không giống với Lý Chiêu Chiêu, trước kia bà đã từng thấy rất nhiều đồ tốt, tất nhiên có thể nhìn ra được giá trị của những thứ đó.
“Vòng tay, hoa tay, trâm cài tóc là trung cấp thượng phẩm thì thôi không nói, nhưng còn có một cây roi cao cấp thượng phẩm nữa!”
Bà nhớ tới tên của cửa tiệm này, Thượng Phẩm Đường. Bảo vật trong giới tu chân được chia thành ba loại là pháp bảo, linh bảo và tiên bảo, mỗi loại lại chia làm ba cấp lần lượt là thấp, trung, cao, mỗi cấp lại được chia tiếp thành ba phẩm hạ, trung, thượng.
Về cơ bản, thứ mọi người thấy đều là pháp bảo. Người luyện ra được pháp bảo cao cấp thượng phẩm được gọi là đại sư. Người luyện chế được linh bảo chính là tông sư. Còn tiên bảo, nghe nói chỉ trên thượng giới mới có, nơi hạ giới này không có duyên gặp được.
Những thứ được bán trong tiệm này đều là pháp bảo thượng phẩm, cấp thấp thượng phẩm, trung cấp thượng phẩm, cao cấp thượng phẩm...
Pháp bảo cao cấp thượng phẩm! Chỉ sợ chính là bảo vật trấn điếm(*) của cửa tiệm này, sao Chiêu Chiêu lại cầm nó?
(*) Trấn điếm: Trấn trong trấn giữ, điếm tương đương với tiệm, cửa hàng. Trấn điếm là chỉ vật có giá trị nhất có tác dụng trấn giữ cho cửa hàng.
Không biết, giờ trả lại có còn kịp không?
Nam Ly Nguyệt nhìn về phía tiên linh theo bản năng.
Tô Lâm An lại chỉ bảo bà lấy quần áo ra xem.
Hừm, pháp bảo phòng ngự trung cấp trung phẩm, màu sắc nhã nhặn, kiểu cách đơn giản, không hợp với hình tượng con cháu tiên gia phách lối cho lắm.
“Ngươi có mang kim chỉ theo không?”
“Có!” Đương nhiên, kế sinh nhai phải đem theo bên mình.
“Sửa lại bộ váy này một chút.” Tô Lâm An nói xong thì biến ra hình dáng chiếc váy đó mặc trên chính người mình, thêm chút điểm nhấn và sửa đổi. Tiếp đó nàng chỉ vào phần ngực và eo rồi bảo Nam Ly Nguyệt: “Nào, thêu một nhánh hoa dọc theo đoạn này.”
Nàng chỉ xong thì nhấc tay lên, biến ra một cánh hoa, khẽ mỉm cười với Nam Ly Nguyệt.
Cành hoa đó thon dài, từng đóa hoa kết lại thành chùm ở đầu nhánh, nhìn kỹ giống như giọt nước đang rơi xuống. Theo chuyển động của cổ tay, giọt nước khúc xạ ra ánh sáng ngũ sắc.
Nam Ly Nguyệt chưa bao giờ thấy loại hoa này.
“Đây là hoa Cam Lâm, linh hoa cấp tám, rất ít người được nhìn thấy nó.”
Váy áo không bắt mắt, nhưng đóa hoa trên đó rất lợi hại rất hiếm có. Người có thể mặc đồ thêu linh hoa cấp tám thì gia thế hẳn là cũng có chút bề thế. Thực ra nàng còn muốn làm thứ cao cấp hơn, nhưng sợ rằng không ai trong phường thị bên kia có đủ hiểu biết. Nếu bọn họ không nhận ra được thì chẳng phải là làm màu toi công hay sao.
“Vâng.” Tuy Nam Ly Nguyệt chỉ có thể dùng tay trái, nhưng bà đã luyện tập mấy ngày nay, trình độ thêu thùa vẫn không giảm. Chỉ có điều nhánh hoa này hơi phức tạp, bà phải thêu mất năm canh giờ mới xong. Mà trong năm canh giờ này, Tô Lâm An còn phải thông qua Nam Ly Nguyệt để truyền dạy cho Lý Chiêu Chiêu rất nhiều kiến thức thông thường trong giới tu chân, cùng với việc lát nữa phải làm bộ hống hách thế nào...
Trái tim của bà cũng lên xuống phập phù theo đó, nguyên thần vốn đã yếu nay lại càng yếu hơn.
Thời gian không còn sớm nữa, giờ đã là nửa đêm.
Về đêm, ngõ Rượu vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai cái đèn lồng đỏ của phường thị ở cuối ngõ vẫn sáng trưng, mà bên trong đèn đuốc càng sáng hơn. Lúc này chính là thời khắc náo nhiệt nhất của nơi đây.
Tô Lâm An chỉ huy Nam Ly Nguyệt thay quần áo cho Lý Chiêu Chiêu, rồi đeo mấy pháp bảo kia lên người cô bé.
Lúc này, Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu đã chết lặng, hoàn toàn hành động theo chỉ thị của Tô Lâm An. Chẳng qua sau khi mặc đồ xong xuôi, Lý Chiêu Chiêu lại hỏi: “Sư phụ, con còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?”
Nam Ly Nguyệt cũng chẳng dám chắc.
Tuy là thoạt nhìn, gương mặt đen nhẻm của Lý Chiêu Chiêu khá bình thản, nhưng Nam Ly Nguyệt biết giờ cô bé đang rất căng thẳng. Vì vậy, người làm sư phụ như bà tất nhiên không thể tạo thêm áp lực cho đồ đệ. Trước kia Nam Ly Nguyệt cũng từng nhìn thấy những nơi hoành tráng như vậy. Giờ bà không gây chuyện không phá rối là vì có lí do để sống tiếp. Lúc này thực sự gặp phải chuyện, Nam Ly Nguyệt lại khá bình tĩnh, bà không thể hoảng loạn trước mặt đồ đệ mình, do đó bà nói với ngữ khí ôn hòa: “Có thể.”
Tô Lâm An thì nói sâu xa: “Ta xem tinh tượng đêm nay thì ngày mai sẽ mưa.”
Nam Ly Nguyệt: “...”
“Đợi lát nữa ta đi qua đó cùng Chiêu Chiêu, nhưng con bé không nghe thấy lời ta.” Tô Lâm An nói, “Nếu như ta chọn trúng khối đá Thiên Vẫn nào thì sẽ nhắc nhở con bé.” Nàng vừa nói vừa nhảy vào lòng Chiêu Chiêu. Rối gỗ được ăn diện thành một con búp bê vô cùng đẹp, nhìn rất tinh xảo, khá tương xứng với Chiêu Chiêu.
Chỉ có một điều chưa ổn lắm, đại khái là Chiêu Chiêu trông không đủ đáng yêu, da cũng đen nhẻm.
Nhưng không sợ, chỉ cần có đủ khí thế, người khác còn tưởng cô bé mang theo pháp bảo che giấu tu vi và dung mạo ấy chứ! Chỉ cần phẩm cấp đủ cao, người khác sẽ không nhìn ra, thật thật giả giả ai nói rõ được.
“Phí vào cửa là một viên linh thạch trung phẩm, lúc đi qua Chiêu Chiêu cứ ném cái vòng này lại là được.”
“Nếu như người gác cổng tra hỏi, bảo con bé lườm một cái rồi hỏi, ‘Làm sao, không được à?’” Tô Lâm An nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp, “Thường thì họ không hỏi đâu, chỉ cần lườm một cái, không nói gì cũng được.”
“Nhớ kĩ ám hiệu này, chúng ta thấy cơ hội thì hành động ngay.”
Nam Ly Nguyệt nói xong lại hỏi: “Đã nhớ kỹ chưa?”
Lý Chiêu Chiêu gật đầu đáp: “Con nhớ kỹ rồi.”
Tuy cô bé không phải kiểu người nhìn thấy là không quên, nhưng cũng thuộc dạng thông minh lanh lợi. Cô bé có thể luyện được đến Luyện Khí tầng một ở thôn Lý Gia không phải vì trong nhà cung cấp nhiều tài nguyên, mà là do cô bé tự lén luyện được.
Cô bé còn học lén được cả Băng Sơn Quyền từ đệ đệ. Ngay trong khi bị đệ đệ coi thành “bia” luyện quyền, cô bé đã lĩnh ngộ được môn quyền pháp này. Vậy nên Lý Chiêu Chiêu vẫn luôn cảm thấy đệ đệ mình là một thằng ngốc, điều duy nhất khiến cô bé thua, có lẽ chính là vì thân phận con gái của mình.
Nhưng giờ cô bé không còn buồn nữa.
Vì giờ cô bé đã có sư phụ!
Dù chuyện sắp tới đây, trước đây Lý Chiêu Chiêu chưa từng dám nghĩ tới. Nhưng cô bé rất tin tưởng vào sư phụ mình, cô bé cảm thấy mình sẽ không chịu thiệt quá nhiều.
Nói không chừng sau lần này, còn có thể kiếm được linh thạch để tu luyện!
Rất nhiều rất nhiều linh thạch, bằng không sao họ phải dốc vốn lớn thế này chứ.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tô Lâm An nhìn dáng vẻ vênh mặt ưỡn ngực của Lý Chiêu Chiêu, còn cố ý quan tâm hỏi một câu.
Nam Ly Nguyệt cũng hỏi theo ngay.
Sau khi có được đáp án khẳng định, bà nói: “Vậy con đưa tiên linh vào đi.”
Giờ Lý Chiêu Chiêu mới sững ra, “Sư phụ không vào sao?”
Mất công nói cả buổi, lại quên không nhắc lát nữa Lý Chiêu Chiêu sẽ vào một mình! Không đúng, không phải một mình, mà Tô Lâm An nàng sẽ vào cùng cô bé. Nhưng trong mắt Lý Chiêu Chiêu, Tô Lâm An là cái gì, chỉ là một con rối gỗ mà thôi...
Sắc mặt của cô bé tái mét ngay tức khắc.
Nam Ly Nguyệt: “... Đừng sợ, tiên linh đi cùng con mà.”
Thực ra Nam Ly Nguyệt đi cùng là tốt nhất, nhưng bà đã xuất hiện ở ngõ Rượu này quá nhiều lần, hơn nữa thân phận của bà quá rõ ràng, khó mà lừa được người khác.
Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu giao tiếp với nhau không thuận tiện, nên mấy canh giờ này họ vẫn luôn bàn về ám hiệu, ví dụ như rối gỗ gõ mấy lần là có ý gì. Nhưng Lý Chiêu Chiêu lại cho rằng đó là vì trước mặt những tu sĩ cấp cao, cô bé không thể nói chuyện với sư phụ, tránh cho người ta nghe được manh mối gì. Cô bé không hề ngờ được, sư phụ vốn không định đi cùng, chỉ có mình cô đưa theo tiên linh rối gỗ vào.
“Dáng vẻ của ta quá lộ liễu.” Nam Ly Nguyệt khổ tâm cúi đầu, “Chiêu Chiêu yên tâm, tiên linh sẽ bảo vệ con.”
Núi đao biển lửa, sư phụ là bà không đi, lại để tiểu đồ đệ xông vào.
Nam Ly Nguyệt hổ thẹn không thôi, nhưng bà cũng hiểu bản thân mình thật sự không thể đi vào.
Hơn nữa tiên linh cũng đã dặn, bà ở lại Thượng Phẩm Đường này càng an toàn hơn.
Ở đây có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn, người ngoài không dám tọc mạch. Cho dù có khách vào cũng sẽ không rõ thân phận của bà, bởi kiêng nể chủ tiệm mà khách khí với bà. Dù sao thì giờ chủ tiệm cũng không rảnh để ra ngoài, xem tiến độ của họ thì sợ là ngày mai sau khi trời sáng mới có kết quả.
“Chiêu Chiêu, lát nữa con nhất định phải nghe theo chỉ bảo của tiên linh, đừng hoảng, cũng đừng sợ.” Nam Ly Nguyệt xoa đầu Chiêu Chiêu, “Cứ coi như...”
Coi như cái gì?
Tô Lâm An nhanh trí tiếp lời: “Cứ coi như sư phụ con có tu vi Độ Kiếp kỳ, không ai chọc nổi con.”
Gương mặt đau đến tê liệt của Nam Ly Nguyệt hơi ửng đỏ, “Cứ coi như sư phụ con có tu vi Độ Kiếp kỳ, có chọc phải ai cũng không sợ.”
Lý Chiêu Chiêu chăm chú nhìn Nam Ly Nguyệt, nói nhỏ: “Sư phụ, thực ra con cảm thấy người rất giỏi, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Vành mắt Nam Ly Nguyệt ửng đỏ, nói: “Đi đi.”
Lý Chiêu Chiêu ôm Đan Tâm Mộc ra khỏi cửa, Nam Ly Nguyệt thì vẫn ngồi trong cửa hàng. Lúc trước bà còn ngồi dưới đất, giờ thì ngồi hẳn lên ghế, còn tự rót cho mình một chén trà.
Dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, đã đắc tội người ta, đồ cũng đã cầm ra ngoài, giờ bà có dè dặt tiếp cũng vô dụng, chẳng thà thoải mái đón nhận.
Ba sư đồ đang luyện khí: “...”
Một già một trẻ này đúng là gan lớn hơn trời!
Không ngờ lại dám đem đồ của tiệm bọn họ ra ngoài, thực sự coi nơi đây như chốn không người? Ngồi bàn bạc cả một buổi tối xem đi gạt người thế nào thì thôi không nói, trộm đồ của tiệm họ còn chưa tính, giờ còn muốn đi đến phường thị kia?
Não có vấn đề không vậy? Đúng là chê mình sống lâu!