Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69 : Chương 69VÁCH TƯ QUÁ
Đêm nay, Tiểu Thiền đang tu luyện. Mới đầu cô bé rất hoảng loạn, nhưng vì có thể liên hệ qua tinh thần với Mục Cẩm Vân, biết tạm thời hắn không gặp phải nguy hiểm về tính mạng, cho nên nó vững vàng hơn đôi chút. Cô bé chỉ cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh, nên mới không bảo vệ được ca ca.
Bởi lẽ đó cô nhóc chăm chỉ tu luyện, một khắc cũng không ngơi.
Tiểu Thiền liều mạng ăn, sau khi nhả linh khí ra thì tự vận hành tâm pháp tu luyện. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tu vi của cô bé đã lên đến Ngưng Thần kỳ tầng thứ bảy. Tin chắc rằng không bao lâu nữa, Tiểu Thiền sẽ lên được Trúc Cơ kỳ.
Sau khi tu luyện tâm pháp được chín vòng, cô bé lại bắt đầu ăn. Những món quà gặp mặt được nhận lúc trước, Tiểu Thiền đã tặng mấy thứ cho người khác và đưa ca ca vài món để phòng thân, những thứ còn lại thì giờ đều ăn hết.
Tiểu Thiền lấy một pháp bảo cao cấp ra. Răng của nhóc con rất tốt, nhai pháp bảo rộp rộp như đang ăn bánh, nhai xong thì nuốt vào ừng ực.
Tu vi của cô bé còn thấp, ăn mấy pháp bảo cao cấp này có hơi tốn sức. Cô bé nhai đến mức cả miệng lẫn huyệt thái dương đều nhói đau. Nhưng dù có đau thế nào đi chăng nữa, Tiểu Thiền vẫn cố chịu. Cô bé vừa ăn vừa lặng lẽ rơi lệ, không kìm được nước mắt, đành mặc kệ vừa khóc vừa ăn.
“Tiểu Thiền, Tiểu Thiền...”
Là Xích Ngân Tiêu tới tìm cô bé. Xích Ngân Tiêu có thể phá mở cấm chế của động phủ này. Nhưng nó không thể cưỡng chế phá nhà của muội muội mình, vậy nên thật thà đứng ở ngoài, dùng đầu nhọn của cánh gõ cửa.
Tiểu Thiền nghe thấy giọng Xích Ngân Tiêu thì cất kỹ pháp bảo mới ăn được một nửa đi, chạy ra mở cửa. Dạo này cô nhóc đang bị cấm túc, ba tháng liền không thể rời khỏi động phủ tu luyện dù chỉ một bước, không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trâm cài áo ong và bươm bướm của cô bé cũng đã bị mang đi. Bọn chúng vẫn chưa nhận chủ, không biết giờ chúng thế nào.
“Đại ca.” Thấy Xích Ngân Tiêu, Tiểu Thiền vội gọi một tiếng.
Xích Ngân Tiêu lén lút vào nhà.
“Con ong Sí Vĩ cấp bảy kia, ta mang tới đây.” Xích Ngân Tiêu nhìn quanh viện tìm tổ ong, sau đó bước qua ném ong Sí Vĩ vào trong. “À, cả bướm Khô Diệp nữa.” Nó cũng tiện tay ném con bướm nữ vương vào tổ ong luôn.
“Chúng bị sao vậy?” Tiểu Thiền hơi lo lắng.
Xích Ngân Tiêu đang bước đi bỗng ngừng lại, sau đó nói rất đĩnh đạc: “Không sao cả. Chỉ là, lúc đó hai con này nóng nảy quá nên bị ném cho chút hương an thần. Khó khăn lắm chúng nó mới bình tĩnh lại. Vốn mấy người đó còn định từ từ thuần phục chúng, nhưng ta trộm chúng về trả cho ngươi.”
Nó vừa nói vừa đi một vòng quanh viện, tư thế đi còn rất kỳ quặc, hai chân khệnh khạng, muốn để lộ sợi xích trên chân ra.
Đi thêm mấy vòng nữa, Xích Ngân Tiêu tự nhấc chân trái đạp vào chân phải. Khó khăn lắm mới làm cho khóa Hàn Quang phát ra âm thanh. Nó còn căng thẳng lén nhìn Tiểu Thiền, muốn xem cô bé có phản ứng gì.
Lần này Tiểu Thiền đã nhìn thấy sợi xích trên chân Xích Ngân Tiêu, bèn hỏi: “Đại ca, cái này là...”
“À, không sao đâu, đồ trang trí thôi.” Nó cười hì hì, nhưng khi bước đi lại hơi lảo đảo khập khiễng, rõ ràng là cái chân bị buộc xích hơi khó nhấc lên.
Tiểu Thiền quỳ thụp xuống. Cô bé vươn tay muốn chạm vào sợi xích, Xích Ngân Tiêu thấy vậy thì vội vàng nói: “Đừng!”
Nó lui nhanh lại, “Thứ đồ này rất dữ, không chạm được vào đâu. Ngươi đừng tưởng rằng nó là một sợi xích vàng, thực ra nó là một thanh kiếm đấy.” Mới hơi sốt ruột nó đã nói hết ngọn nguồn ra.
Vốn lúc gặm pháp bảo trong phòng, Tiểu Thiền đã không kìm được nước mắt. Giờ vừa nghe lời này thì khóc òa lên, nước mắt như những hạt châu rơi xuống lã chã: “Đại ca, đều do ta hại huynh phải chịu phạt.”
“Không sao, không sao đâu.” Xích Ngân Tiêu vốn định nói mấy câu nữa để thử lòng, nhưng nhìn thấy Tiểu Thiền khóc đến mức như vậy thì liền hoảng hốt. Nó nói: “Về ta sẽ bảo Lục Thu mở, không thì ta gọt chết nàng ta.”
Tiểu Thiền vẫn khóc. Cô bé rất buồn, cảm thấy bản thân mình đã không cứu được Mục Vân ca ca, đã vậy còn hại đại điểu ca ca phải chịu phạt, cô bé cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng!
Xích Ngân Tiêu dỗ dành cô bé: “Đừng khóc nữa, ta đưa ngươi đi thăm tên nhóc kia.”
Tiểu Thiền ngừng thút thít. Đầu tiên cô bé lộ vẻ mặt mừng vui, sau đó lại lắc đầu nói: “Không được, ta đã bị cấm túc, ca ca cũng bị nhốt ở dưới vách núi hối lỗi. Nếu như huynh đưa ta tới tìm huynh ấy thì sẽ trái với môn quy, lại làm huynh bị liên lụy.”
Cô bé nói mấy câu này khiến Xích Ngân Tiêu vui mừng không thôi, mấy lần không kìm được còn nhìn về hướng đỉnh Thiên Quyền, hận không thể chạy tới khoe khoang ngay lập tức: “Lục Thu, muội muội ta cũng không tệ chứ.”
“Không sao. Ta đã nói với Lục Thu rồi, nàng cho phép ta đưa ngươi xuống, không tính là vi phạm môn quy.”
Lục Thu là lão tổ có tu vi Độ Kiếp kỳ của Lượng Kiếm Sơn.
Nghe thấy Xích Ngân Tiêu cam đoan như vậy, Tiểu Thiền cũng yên lòng hơn đôi chút. Cô bé cuống cuồng nói: “Vậy giờ chúng ta đi ngay sao? Trời sắp sáng rồi. Nghe nói dưới đó rất lạnh, ta có cần chuẩn bị quần áo dày và pháp bảo chống lạnh không?”
“Đi thôi đi thôi. Ta tặng hắn một cọng lông vũ của ta, có tác dụng hơn bất cứ thứ quần áo gì.” Đặt Tiểu Thiền lên lưng, Xích Ngân Tiêu đưa cô bé xuống vách núi Tư Quá. Giờ nó khó mà quang minh chính đại làm chưởng môn mất mặt, đây là yêu cầu của Lục Thu. Vì vậy chỉ có thể yên lặng đưa Tiểu Thiền ra cửa, tất nhiên không thể đi mua quần áo pháp bảo gì đó. Nó bay rất nhanh lại lặng lẽ, thân hình phóng vụt đi, căn bản không ai phát hiện được nó đã từng bay qua, đã vậy còn đưa theo một người bị cấm túc ở đây ba tháng.
Dưới vách núi Tư Quá, Mục Cẩm Vân chỉ mặc một lớp áo trong. Áo ngoài của hắn đã bị hắn cắt thành mấy phần, một phần làm khăn lau, một phần để làm nệm lót.
Hắn ngồi khoanh chân trên áo, người cứng như tượng gỗ.
Vách Tư Quá là vách núi nằm sau đỉnh Khai Dương.
Đỉnh Khai Dương hướng về phía mặt trời, ngọn núi này nóng hơn nơi khác rất nhiều, nghe nói trong núi còn có dung nham địa hỏa. Nhưng vách núi Tư Quá phía sau đỉnh Khai Dương lại rất lạnh. Vô vàn cơn gió lạnh thổi đến từ khắp bốn phương tám hướng, rét buốt thấu xương, sắc lẹm như đao.
Gió lạnh rít gào, dường như đến linh khí cũng bị cuốn bay, linh khí xung quanh vô cùng mỏng, cho dù có vận chuyển tâm pháp một vòng cũng không hấp thụ được bao nhiêu linh khí, căn bản không đủ để tiêu hao. Những đệ tử ở đây không dám lãng phí một chút linh khí nào, bởi vì dưới đáy vách núi Tư Quá có rất nhiều rắn, còn có cả chuột và thằn lằn. Tuy ở vòng ngoài cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng số lượng rất nhiều, bọn họ không thể không cẩn thận ứng phó.
Không thể lãng phí linh khí để sưởi ấm, vì vậy tất nhiên phải mặc quần áo càng nhiều càng dày càng tốt.
Hoàn toàn không có ai như Mục Cẩm Vân, lấy quần áo của chính mình làm nệm trải dưới đất, còn lau mấy hòn đá xung quanh để dọn ra một chỗ sạch sẽ.
Có điều Mục Cẩm Vân không sợ lạnh, những cơn gió lạnh thấu xương đó không gây thương tổn gì cho hắn, rắn rết chuột chù xung quanh cũng không dám chủ động tấn công hắn. Hắn ngồi ở đó tĩnh tọa tu luyện, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, cũng không bị linh thú quấy rầy.
Trong người hắn có cổ Phệ Tâm.
Hàn độc mà con cổ trùng đó đem lại cho hắn còn lạnh hơn thứ gió rét nơi đây gấp trăm gấp vạn lần, vì thế hắn hoàn toàn không sợ lạnh.
Đồng thời, con cổ trùng đó cũng rất mạnh. Tuy nó ở trong người hắn, nhưng đám rắn rết kia vẫn cảm nhận được uy áp, cho nên không một con nào dám chủ động tiến lên rước xúi quẩy vào người, nước sông không phạm nước giếng.
Khi Tiểu Thiền và Xích Ngân Tiêu đi xuống, cảnh mà họ nhìn thấy là Mục Cẩm Vân đang ngồi đó tu luyện.
Đêm nay, Tiểu Thiền đang tu luyện. Mới đầu cô bé rất hoảng loạn, nhưng vì có thể liên hệ qua tinh thần với Mục Cẩm Vân, biết tạm thời hắn không gặp phải nguy hiểm về tính mạng, cho nên nó vững vàng hơn đôi chút. Cô bé chỉ cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh, nên mới không bảo vệ được ca ca.
Bởi lẽ đó cô nhóc chăm chỉ tu luyện, một khắc cũng không ngơi.
Tiểu Thiền liều mạng ăn, sau khi nhả linh khí ra thì tự vận hành tâm pháp tu luyện. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tu vi của cô bé đã lên đến Ngưng Thần kỳ tầng thứ bảy. Tin chắc rằng không bao lâu nữa, Tiểu Thiền sẽ lên được Trúc Cơ kỳ.
Sau khi tu luyện tâm pháp được chín vòng, cô bé lại bắt đầu ăn. Những món quà gặp mặt được nhận lúc trước, Tiểu Thiền đã tặng mấy thứ cho người khác và đưa ca ca vài món để phòng thân, những thứ còn lại thì giờ đều ăn hết.
Tiểu Thiền lấy một pháp bảo cao cấp ra. Răng của nhóc con rất tốt, nhai pháp bảo rộp rộp như đang ăn bánh, nhai xong thì nuốt vào ừng ực.
Tu vi của cô bé còn thấp, ăn mấy pháp bảo cao cấp này có hơi tốn sức. Cô bé nhai đến mức cả miệng lẫn huyệt thái dương đều nhói đau. Nhưng dù có đau thế nào đi chăng nữa, Tiểu Thiền vẫn cố chịu. Cô bé vừa ăn vừa lặng lẽ rơi lệ, không kìm được nước mắt, đành mặc kệ vừa khóc vừa ăn.
“Tiểu Thiền, Tiểu Thiền...”
Là Xích Ngân Tiêu tới tìm cô bé. Xích Ngân Tiêu có thể phá mở cấm chế của động phủ này. Nhưng nó không thể cưỡng chế phá nhà của muội muội mình, vậy nên thật thà đứng ở ngoài, dùng đầu nhọn của cánh gõ cửa.
Tiểu Thiền nghe thấy giọng Xích Ngân Tiêu thì cất kỹ pháp bảo mới ăn được một nửa đi, chạy ra mở cửa. Dạo này cô nhóc đang bị cấm túc, ba tháng liền không thể rời khỏi động phủ tu luyện dù chỉ một bước, không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trâm cài áo ong và bươm bướm của cô bé cũng đã bị mang đi. Bọn chúng vẫn chưa nhận chủ, không biết giờ chúng thế nào.
“Đại ca.” Thấy Xích Ngân Tiêu, Tiểu Thiền vội gọi một tiếng.
Xích Ngân Tiêu lén lút vào nhà.
“Con ong Sí Vĩ cấp bảy kia, ta mang tới đây.” Xích Ngân Tiêu nhìn quanh viện tìm tổ ong, sau đó bước qua ném ong Sí Vĩ vào trong. “À, cả bướm Khô Diệp nữa.” Nó cũng tiện tay ném con bướm nữ vương vào tổ ong luôn.
“Chúng bị sao vậy?” Tiểu Thiền hơi lo lắng.
Xích Ngân Tiêu đang bước đi bỗng ngừng lại, sau đó nói rất đĩnh đạc: “Không sao cả. Chỉ là, lúc đó hai con này nóng nảy quá nên bị ném cho chút hương an thần. Khó khăn lắm chúng nó mới bình tĩnh lại. Vốn mấy người đó còn định từ từ thuần phục chúng, nhưng ta trộm chúng về trả cho ngươi.”
Nó vừa nói vừa đi một vòng quanh viện, tư thế đi còn rất kỳ quặc, hai chân khệnh khạng, muốn để lộ sợi xích trên chân ra.
Đi thêm mấy vòng nữa, Xích Ngân Tiêu tự nhấc chân trái đạp vào chân phải. Khó khăn lắm mới làm cho khóa Hàn Quang phát ra âm thanh. Nó còn căng thẳng lén nhìn Tiểu Thiền, muốn xem cô bé có phản ứng gì.
Lần này Tiểu Thiền đã nhìn thấy sợi xích trên chân Xích Ngân Tiêu, bèn hỏi: “Đại ca, cái này là...”
“À, không sao đâu, đồ trang trí thôi.” Nó cười hì hì, nhưng khi bước đi lại hơi lảo đảo khập khiễng, rõ ràng là cái chân bị buộc xích hơi khó nhấc lên.
Tiểu Thiền quỳ thụp xuống. Cô bé vươn tay muốn chạm vào sợi xích, Xích Ngân Tiêu thấy vậy thì vội vàng nói: “Đừng!”
Nó lui nhanh lại, “Thứ đồ này rất dữ, không chạm được vào đâu. Ngươi đừng tưởng rằng nó là một sợi xích vàng, thực ra nó là một thanh kiếm đấy.” Mới hơi sốt ruột nó đã nói hết ngọn nguồn ra.
Vốn lúc gặm pháp bảo trong phòng, Tiểu Thiền đã không kìm được nước mắt. Giờ vừa nghe lời này thì khóc òa lên, nước mắt như những hạt châu rơi xuống lã chã: “Đại ca, đều do ta hại huynh phải chịu phạt.”
“Không sao, không sao đâu.” Xích Ngân Tiêu vốn định nói mấy câu nữa để thử lòng, nhưng nhìn thấy Tiểu Thiền khóc đến mức như vậy thì liền hoảng hốt. Nó nói: “Về ta sẽ bảo Lục Thu mở, không thì ta gọt chết nàng ta.”
Tiểu Thiền vẫn khóc. Cô bé rất buồn, cảm thấy bản thân mình đã không cứu được Mục Vân ca ca, đã vậy còn hại đại điểu ca ca phải chịu phạt, cô bé cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng!
Xích Ngân Tiêu dỗ dành cô bé: “Đừng khóc nữa, ta đưa ngươi đi thăm tên nhóc kia.”
Tiểu Thiền ngừng thút thít. Đầu tiên cô bé lộ vẻ mặt mừng vui, sau đó lại lắc đầu nói: “Không được, ta đã bị cấm túc, ca ca cũng bị nhốt ở dưới vách núi hối lỗi. Nếu như huynh đưa ta tới tìm huynh ấy thì sẽ trái với môn quy, lại làm huynh bị liên lụy.”
Cô bé nói mấy câu này khiến Xích Ngân Tiêu vui mừng không thôi, mấy lần không kìm được còn nhìn về hướng đỉnh Thiên Quyền, hận không thể chạy tới khoe khoang ngay lập tức: “Lục Thu, muội muội ta cũng không tệ chứ.”
“Không sao. Ta đã nói với Lục Thu rồi, nàng cho phép ta đưa ngươi xuống, không tính là vi phạm môn quy.”
Lục Thu là lão tổ có tu vi Độ Kiếp kỳ của Lượng Kiếm Sơn.
Nghe thấy Xích Ngân Tiêu cam đoan như vậy, Tiểu Thiền cũng yên lòng hơn đôi chút. Cô bé cuống cuồng nói: “Vậy giờ chúng ta đi ngay sao? Trời sắp sáng rồi. Nghe nói dưới đó rất lạnh, ta có cần chuẩn bị quần áo dày và pháp bảo chống lạnh không?”
“Đi thôi đi thôi. Ta tặng hắn một cọng lông vũ của ta, có tác dụng hơn bất cứ thứ quần áo gì.” Đặt Tiểu Thiền lên lưng, Xích Ngân Tiêu đưa cô bé xuống vách núi Tư Quá. Giờ nó khó mà quang minh chính đại làm chưởng môn mất mặt, đây là yêu cầu của Lục Thu. Vì vậy chỉ có thể yên lặng đưa Tiểu Thiền ra cửa, tất nhiên không thể đi mua quần áo pháp bảo gì đó. Nó bay rất nhanh lại lặng lẽ, thân hình phóng vụt đi, căn bản không ai phát hiện được nó đã từng bay qua, đã vậy còn đưa theo một người bị cấm túc ở đây ba tháng.
Dưới vách núi Tư Quá, Mục Cẩm Vân chỉ mặc một lớp áo trong. Áo ngoài của hắn đã bị hắn cắt thành mấy phần, một phần làm khăn lau, một phần để làm nệm lót.
Hắn ngồi khoanh chân trên áo, người cứng như tượng gỗ.
Vách Tư Quá là vách núi nằm sau đỉnh Khai Dương.
Đỉnh Khai Dương hướng về phía mặt trời, ngọn núi này nóng hơn nơi khác rất nhiều, nghe nói trong núi còn có dung nham địa hỏa. Nhưng vách núi Tư Quá phía sau đỉnh Khai Dương lại rất lạnh. Vô vàn cơn gió lạnh thổi đến từ khắp bốn phương tám hướng, rét buốt thấu xương, sắc lẹm như đao.
Gió lạnh rít gào, dường như đến linh khí cũng bị cuốn bay, linh khí xung quanh vô cùng mỏng, cho dù có vận chuyển tâm pháp một vòng cũng không hấp thụ được bao nhiêu linh khí, căn bản không đủ để tiêu hao. Những đệ tử ở đây không dám lãng phí một chút linh khí nào, bởi vì dưới đáy vách núi Tư Quá có rất nhiều rắn, còn có cả chuột và thằn lằn. Tuy ở vòng ngoài cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng số lượng rất nhiều, bọn họ không thể không cẩn thận ứng phó.
Không thể lãng phí linh khí để sưởi ấm, vì vậy tất nhiên phải mặc quần áo càng nhiều càng dày càng tốt.
Hoàn toàn không có ai như Mục Cẩm Vân, lấy quần áo của chính mình làm nệm trải dưới đất, còn lau mấy hòn đá xung quanh để dọn ra một chỗ sạch sẽ.
Có điều Mục Cẩm Vân không sợ lạnh, những cơn gió lạnh thấu xương đó không gây thương tổn gì cho hắn, rắn rết chuột chù xung quanh cũng không dám chủ động tấn công hắn. Hắn ngồi ở đó tĩnh tọa tu luyện, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, cũng không bị linh thú quấy rầy.
Trong người hắn có cổ Phệ Tâm.
Hàn độc mà con cổ trùng đó đem lại cho hắn còn lạnh hơn thứ gió rét nơi đây gấp trăm gấp vạn lần, vì thế hắn hoàn toàn không sợ lạnh.
Đồng thời, con cổ trùng đó cũng rất mạnh. Tuy nó ở trong người hắn, nhưng đám rắn rết kia vẫn cảm nhận được uy áp, cho nên không một con nào dám chủ động tiến lên rước xúi quẩy vào người, nước sông không phạm nước giếng.
Khi Tiểu Thiền và Xích Ngân Tiêu đi xuống, cảnh mà họ nhìn thấy là Mục Cẩm Vân đang ngồi đó tu luyện.