Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 67 : Chương 67CHẠY RỒI
Tuy bước đi rất khó khăn, bước thêm được một bước trên người hắn lại phát ra tiếng răng rắc tựa như mỗi khúc xương đều bị ép gãy. Nhưng hắn vẫn nghiến răng, tiến từng bước về phía trước.
Bước được năm bước, khóe miệng Mục Cẩm Vân đã có máu trào ra, sắc mặt tái xanh.
Thiết trưởng lão của Hình đường nói: “Mục Cẩm Vân ngươi đang làm cái gì?” Giờ mọi người đang vô cùng tức giận, ngươi còn muốn phân cao thấp với các trưởng lão làm gì? Sợ xương mình chưa đủ cứng chắc!
Ông ta nghiến răng, đồng thời giảm bớt uy áp của bản thân, quả thực đã giúp Mục Cẩm Vân giảm được chút áp lực.
Dù sao Mục Cẩm Vân cũng làm trái môn quy, ông ta lại là trưởng lão Hình đường nên không dám làm quá lộ liễu, sợ chọc giận tất cả mọi người.
“Nhặt kiếm của ta.”
Hắn gằn từng chữ: “Di vật.”
Khi bước tới chỗ thanh kiếm, toàn thân Mục Cẩm Vân đã đầm đìa máu, Tiểu Thiền ở phía sau không nén nổi mà bật khóc.
Ong Sí Vĩ và bướm Khô Diệp bị nhốt lại bởi kết giới do mấy vị Nguyên Anh kỳ liên kết tạo ra, giờ không thể giúp được gì. Còn những linh thú khác đều là linh thú của Lượng Kiếm Sơn, có khế ước với Lượng Kiếm Sơn. Ở ngay trước mặt chưởng môn và các trưởng lão thế này, tuy chúng có lòng nhưng cũng không giúp được gì nhiều, có con thông minh đã chạy đi cầu cứu Xích Ngân Tiêu.
Cuối cùng, Mục Cẩm Vân cũng bước tới trước thanh kiếm đồng xanh, hắn khom lưng nhặt kiếm.
Vốn dĩ hắn còn có thể gắng gượng đứng thẳng.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn khom lưng nhặt kiếm lên thì đã không chống chịu thêm được nữa, cả người ngã nhào xuống đất không bò dậy nổi.
Mục Cẩm Vân nôn ra một ngụm máu lên thân kiếm.
Hắn gọi một tiếng trầm thấp.
“Vô Song.”
Hắn gọi Vô Song, người khác đều nghe thấy, còn tưởng rằng thanh kiếm đó tên là Vô Song.
Một thanh kiếm mẻ, tên là Vô Song.
Nói vậy cũng đúng, tìm khắp Lượng Kiếm Sơn không thể ra nổi thanh kiếm nào tệ hơn nó nữa.
Mục Cẩm Vân lại gọi thêm một tiếng, “Vô Song.”
Tuy nhiên không một ai đáp lại.
Hắn bỗng nhiên bật cười.
Vì hắn biết lão quái vật đã đi rồi...
Chắc chắn nàng không thể tiêu tan dễ dàng như vậy được. Hình ảnh nàng hóa thành vô vàn điểm sáng rồi biến mất đó chỉ mình hắn trông thấy, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng chỉ rời đi mà thôi.
Thực ra hắn đã có dự cảm từ lâu, chỉ là không ngờ nàng thực sự rời đi như vậy.
Nàng luôn miệng nói muốn hành thiện tích đức, nhưng nàng cũng chẳng phải người lương thiện thật sự. Bằng không, sao nàng có thể vứt bỏ Sở Tài Nguyên, mặc kệ trấn Thanh Thủy, không thèm để ý tới sự uy hiếp của hắn và sự sống chết của người khác.
Nàng đã bỏ rơi họ.
Cũng bỏ rơi hắn.
Ha ha...
Hắn bật cười thành tiếng, cảm thấy cổ Phệ Tâm trong lồng ngực lúc lạnh lúc nóng, còn trái tim bỗng đau nhói như kim châm, khiến cả người co quắp. Sau đó trước mắt hắn bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Ca!” Tiểu Thiền khóc nức nở muốn chạy đến, nhưng tu vi cô bé còn thấp hơn, căn bản không thể chống lại uy áp.
Ngay khi Tiểu Thiền sắp không trụ nổi nữa, Xích Ngân Tiêu bay ra từ đỉnh Thiên Quyền, cực kì phách lối gào lớn: “Kẻ nào dám bắt nạt muội muội ta!”
Chưởng môn: “...”
Bình thường quả thật bọn họ không muốn đụng chạm gì với Xích Ngân Tiêu. Chuyện có thể nhịn được thì sẽ nhịn, nhưng gần đây Xích Ngân Tiêu đúng thật là quá đáng.
Xem ra lần này phải mời lão tổ ra, dạy dỗ con chim già này một trận.
Lượng Kiếm Sơn gà bay chó sủa. Tô Lâm An đang hôn mê hoàn toàn không biết gì. Đến lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong một con rối gỗ.
Trước đây nơi nàng trú thân là một thanh kiếm gãy, giờ đã biến thành một con rối gỗ.
Đã vậy còn là một con rối gỗ được vẽ đầy kinh mạch huyệt vị của cơ thể con người, nhìn thật sự xấu muốn chết. Tô Lâm An vẫn luôn ôm kỳ vọng về cơ thể mới, nhưng giờ thấy con rối gỗ xấu đến nhường này, trong lòng nàng vô cùng bất mãn.
May là tuy nó xấu, nhưng các khớp nối rất linh hoạt. Khi nàng hoạt động hoàn toàn không cần tốn sức, thuận lợi như khi điều khiển củ cải có tay chân ngày trước. Có điều, phẩm cấp của con rối gỗ này không cao, chất lượng chắc chắn không bằng củ cải.
Không lì đòn được như củ cải, cũng không thể đánh người như nó.
Nàng được đặt trên bàn, trên người đã phủ một lớp bụi.
Trước kia gặp phải tên cuồng sạch sẽ như Mục Cẩm Vân, bỗng nhiên đổi sang cơ thể bẩn như này, Tô Lâm An cảm thấy có chút không quen.
Nàng thấy trên bàn có mảnh vải bèn tự nhảy qua lấy để lau người, sau đó mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Linh khí xung quanh cũng rất mỏng manh, xem ra là một nơi hẻo lánh nghèo nàn. Mà cách bày biện trong căn phòng này cũng rất bình thường, cũ kỹ đơn sơ. Không cần nghi ngờ gì thêm, đây chắc chắn là một gia đình người phàm. Nhưng con rối gỗ này lại là một pháp bảo trung cấp, sao có thể ở trong nhà của người phàm được?
Tạm thời Tô Lâm An không quan tâm nhiều đến vậy. Nàng ngồi trên bàn, bắt đầu kiểm tra ấn Công Đức trong nguyên thần.
Chiếc lá được hái xuống đã không còn nữa.
Trên cây bồ đề lại xuất hiện một chiếc lá màu xám xịt, vừa nhìn đã thấy nặng nề và ngột ngạt.
Trừ nó ra, nàng không có bất kỳ gợi ý nào khác. Con rối gỗ là một pháp bảo trung cấp, có thể thi triển pháp thuật đơn giản. Tô Lâm An nghiên cứu một hồi, sau khi thử nghiệm đã dẫn khí nhập thể thành công. Nàng nhận ra trên cơ thể này có một Tụ Linh trận ngầm kết hợp với kinh mạch trên người con rối gỗ, khiến cho khi nó tu luyện sẽ có linh khí dịch chuyển theo kinh mạch giống như người bình thường.
Tất nhiên là người có tư chất vô cùng tầm thường.
Nhưng có thể làm được đến mức đó cũng đủ để thấy, người làm ra pháp bảo này có trình độ luyện khí khá cao. Nếu không phải chất liệu của con rối này quá tầm thường thì có lẽ phẩm cấp của nó đã cao hơn.
Mở rộng thần thức, Tô Lâm An nhận ra nơi đây là một thôn nhỏ, vừa liếc mắt đã nhìn được từ đầu thôn tới cuối thôn.
Trong thôn có tổng cộng không quá hai mươi hộ gia đình, hầu hết đều là người thường. Trong ngôi nhà khang trang nhất có tu sĩ, người đàn ông lớn tuổi ở Luyện Khí kỳ tầng ba, còn hai đứa nhỏ đều ở Luyện Khí kỳ tầng một.
Tô Lâm An nghe thấy có người gọi người đàn ông đó là trưởng thôn, nàng bỗng lo lắng không thôi, cảm thấy tương lai mịt mù.
Lần trước vẫn còn ở trong một thành trấn tu chân nhỏ, tốt xấu gì cũng còn có ba thế gia tu chân. Lần này thì vào tận trong thôn? Sao cứ càng đi lại càng tệ vậy chứ, lần sau còn phải tới đâu nữa, vào hang hả?
Nàng đẩy cửa sổ ra, theo thói quen ngồi trên bệ cửa sổ.
Kết quả, trên bệ cửa cũng có một lớp bụi dày, đúng là khiến người ta không tài nào thích nghi nổi.
Tô Lâm An muốn thử thi triển Thanh Phong Quyết, kết quả là linh khí trong cơ thể không đủ. Linh khí ở nơi này lại quá thiếu thốn, cho dù giờ cơ thể rối gỗ này có thể tu luyện, linh khí cũng chẳng đủ để nàng hấp thu và sử dụng. Vì vậy nàng chỉ đành cầm lấy một miếng vải, bắt đầu lau cửa sổ.
Tô Lâm An không hề chăm chỉ.
Nàng chỉ lau sạch đúng một góc cửa sổ, rồi ngồi lên đó nhìn ra ngoài.
Đây là một làng chài nhỏ được gọi là thôn Lý Gia.
Cả thôn hướng mặt ra biển, lưng tựa vào núi, người trong thôn sống dựa vào việc đánh bắt cá, trên cơ bản đều là tự cung tự cấp. Mấy năm trước, người trong thôn đã cứu được một tu sĩ ở biển về. Sau này để báo đáp dân làng, tu sĩ đó đã chỉ lối cho họ, để họ cung cấp cá tôm tươi sống cho một tửu lâu ở trên trấn. Bây giờ, cứ cách năm sáu ngày đều có một thuyền tới để lấy cá, người trong thôn muốn ra ngoài mua đồ thường cũng sẽ ngồi chiếc thuyền này, đợi lần sau khi họ tới lấy cá thì trở về cùng.
Tô Lâm An ngây người ở trong phòng ba ngày, chưa từng thấy ai xuất hiện. Giờ đây nguyên thần của nàng vô cùng mạnh mẽ, dù con rối gỗ này ở lì trong nhà không ra ngoài thì nguyên thần của nàng vẫn có thể đi dạo khắp hòn đảo này một vòng. Nhìn chung đã mò được mọi điều về thôn Lý Gia, cũng đã nhận mặt người trong thôn hết một lượt.
Kết quả, Tô Lâm An phát hiện không ai có thể thấy nàng, vậy thì quá kỳ lạ.
Trước kia khi ở trong thanh kiếm gãy, còn có Mục Cẩm Vân nhìn thấy nàng, giờ lại chẳng có ai? Hay là, chủ nhân của căn phòng này ra biển vẫn chưa trở về.
Nàng phải trực tiếp dùng con rối gỗ này ra ngoài tích đức sao?
Bắt cá giúp mấy ngư dân kia?
Nhắc đến mới nhớ, nàng chạy rồi, không biết giờ tình hình bên Mục Cẩm Vân ra sao, Sở Tài Nguyên có giữ được mạng hay không?
Tuy bước đi rất khó khăn, bước thêm được một bước trên người hắn lại phát ra tiếng răng rắc tựa như mỗi khúc xương đều bị ép gãy. Nhưng hắn vẫn nghiến răng, tiến từng bước về phía trước.
Bước được năm bước, khóe miệng Mục Cẩm Vân đã có máu trào ra, sắc mặt tái xanh.
Thiết trưởng lão của Hình đường nói: “Mục Cẩm Vân ngươi đang làm cái gì?” Giờ mọi người đang vô cùng tức giận, ngươi còn muốn phân cao thấp với các trưởng lão làm gì? Sợ xương mình chưa đủ cứng chắc!
Ông ta nghiến răng, đồng thời giảm bớt uy áp của bản thân, quả thực đã giúp Mục Cẩm Vân giảm được chút áp lực.
Dù sao Mục Cẩm Vân cũng làm trái môn quy, ông ta lại là trưởng lão Hình đường nên không dám làm quá lộ liễu, sợ chọc giận tất cả mọi người.
“Nhặt kiếm của ta.”
Hắn gằn từng chữ: “Di vật.”
Khi bước tới chỗ thanh kiếm, toàn thân Mục Cẩm Vân đã đầm đìa máu, Tiểu Thiền ở phía sau không nén nổi mà bật khóc.
Ong Sí Vĩ và bướm Khô Diệp bị nhốt lại bởi kết giới do mấy vị Nguyên Anh kỳ liên kết tạo ra, giờ không thể giúp được gì. Còn những linh thú khác đều là linh thú của Lượng Kiếm Sơn, có khế ước với Lượng Kiếm Sơn. Ở ngay trước mặt chưởng môn và các trưởng lão thế này, tuy chúng có lòng nhưng cũng không giúp được gì nhiều, có con thông minh đã chạy đi cầu cứu Xích Ngân Tiêu.
Cuối cùng, Mục Cẩm Vân cũng bước tới trước thanh kiếm đồng xanh, hắn khom lưng nhặt kiếm.
Vốn dĩ hắn còn có thể gắng gượng đứng thẳng.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn khom lưng nhặt kiếm lên thì đã không chống chịu thêm được nữa, cả người ngã nhào xuống đất không bò dậy nổi.
Mục Cẩm Vân nôn ra một ngụm máu lên thân kiếm.
Hắn gọi một tiếng trầm thấp.
“Vô Song.”
Hắn gọi Vô Song, người khác đều nghe thấy, còn tưởng rằng thanh kiếm đó tên là Vô Song.
Một thanh kiếm mẻ, tên là Vô Song.
Nói vậy cũng đúng, tìm khắp Lượng Kiếm Sơn không thể ra nổi thanh kiếm nào tệ hơn nó nữa.
Mục Cẩm Vân lại gọi thêm một tiếng, “Vô Song.”
Tuy nhiên không một ai đáp lại.
Hắn bỗng nhiên bật cười.
Vì hắn biết lão quái vật đã đi rồi...
Chắc chắn nàng không thể tiêu tan dễ dàng như vậy được. Hình ảnh nàng hóa thành vô vàn điểm sáng rồi biến mất đó chỉ mình hắn trông thấy, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng chỉ rời đi mà thôi.
Thực ra hắn đã có dự cảm từ lâu, chỉ là không ngờ nàng thực sự rời đi như vậy.
Nàng luôn miệng nói muốn hành thiện tích đức, nhưng nàng cũng chẳng phải người lương thiện thật sự. Bằng không, sao nàng có thể vứt bỏ Sở Tài Nguyên, mặc kệ trấn Thanh Thủy, không thèm để ý tới sự uy hiếp của hắn và sự sống chết của người khác.
Nàng đã bỏ rơi họ.
Cũng bỏ rơi hắn.
Ha ha...
Hắn bật cười thành tiếng, cảm thấy cổ Phệ Tâm trong lồng ngực lúc lạnh lúc nóng, còn trái tim bỗng đau nhói như kim châm, khiến cả người co quắp. Sau đó trước mắt hắn bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Ca!” Tiểu Thiền khóc nức nở muốn chạy đến, nhưng tu vi cô bé còn thấp hơn, căn bản không thể chống lại uy áp.
Ngay khi Tiểu Thiền sắp không trụ nổi nữa, Xích Ngân Tiêu bay ra từ đỉnh Thiên Quyền, cực kì phách lối gào lớn: “Kẻ nào dám bắt nạt muội muội ta!”
Chưởng môn: “...”
Bình thường quả thật bọn họ không muốn đụng chạm gì với Xích Ngân Tiêu. Chuyện có thể nhịn được thì sẽ nhịn, nhưng gần đây Xích Ngân Tiêu đúng thật là quá đáng.
Xem ra lần này phải mời lão tổ ra, dạy dỗ con chim già này một trận.
Lượng Kiếm Sơn gà bay chó sủa. Tô Lâm An đang hôn mê hoàn toàn không biết gì. Đến lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong một con rối gỗ.
Trước đây nơi nàng trú thân là một thanh kiếm gãy, giờ đã biến thành một con rối gỗ.
Đã vậy còn là một con rối gỗ được vẽ đầy kinh mạch huyệt vị của cơ thể con người, nhìn thật sự xấu muốn chết. Tô Lâm An vẫn luôn ôm kỳ vọng về cơ thể mới, nhưng giờ thấy con rối gỗ xấu đến nhường này, trong lòng nàng vô cùng bất mãn.
May là tuy nó xấu, nhưng các khớp nối rất linh hoạt. Khi nàng hoạt động hoàn toàn không cần tốn sức, thuận lợi như khi điều khiển củ cải có tay chân ngày trước. Có điều, phẩm cấp của con rối gỗ này không cao, chất lượng chắc chắn không bằng củ cải.
Không lì đòn được như củ cải, cũng không thể đánh người như nó.
Nàng được đặt trên bàn, trên người đã phủ một lớp bụi.
Trước kia gặp phải tên cuồng sạch sẽ như Mục Cẩm Vân, bỗng nhiên đổi sang cơ thể bẩn như này, Tô Lâm An cảm thấy có chút không quen.
Nàng thấy trên bàn có mảnh vải bèn tự nhảy qua lấy để lau người, sau đó mới bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Linh khí xung quanh cũng rất mỏng manh, xem ra là một nơi hẻo lánh nghèo nàn. Mà cách bày biện trong căn phòng này cũng rất bình thường, cũ kỹ đơn sơ. Không cần nghi ngờ gì thêm, đây chắc chắn là một gia đình người phàm. Nhưng con rối gỗ này lại là một pháp bảo trung cấp, sao có thể ở trong nhà của người phàm được?
Tạm thời Tô Lâm An không quan tâm nhiều đến vậy. Nàng ngồi trên bàn, bắt đầu kiểm tra ấn Công Đức trong nguyên thần.
Chiếc lá được hái xuống đã không còn nữa.
Trên cây bồ đề lại xuất hiện một chiếc lá màu xám xịt, vừa nhìn đã thấy nặng nề và ngột ngạt.
Trừ nó ra, nàng không có bất kỳ gợi ý nào khác. Con rối gỗ là một pháp bảo trung cấp, có thể thi triển pháp thuật đơn giản. Tô Lâm An nghiên cứu một hồi, sau khi thử nghiệm đã dẫn khí nhập thể thành công. Nàng nhận ra trên cơ thể này có một Tụ Linh trận ngầm kết hợp với kinh mạch trên người con rối gỗ, khiến cho khi nó tu luyện sẽ có linh khí dịch chuyển theo kinh mạch giống như người bình thường.
Tất nhiên là người có tư chất vô cùng tầm thường.
Nhưng có thể làm được đến mức đó cũng đủ để thấy, người làm ra pháp bảo này có trình độ luyện khí khá cao. Nếu không phải chất liệu của con rối này quá tầm thường thì có lẽ phẩm cấp của nó đã cao hơn.
Mở rộng thần thức, Tô Lâm An nhận ra nơi đây là một thôn nhỏ, vừa liếc mắt đã nhìn được từ đầu thôn tới cuối thôn.
Trong thôn có tổng cộng không quá hai mươi hộ gia đình, hầu hết đều là người thường. Trong ngôi nhà khang trang nhất có tu sĩ, người đàn ông lớn tuổi ở Luyện Khí kỳ tầng ba, còn hai đứa nhỏ đều ở Luyện Khí kỳ tầng một.
Tô Lâm An nghe thấy có người gọi người đàn ông đó là trưởng thôn, nàng bỗng lo lắng không thôi, cảm thấy tương lai mịt mù.
Lần trước vẫn còn ở trong một thành trấn tu chân nhỏ, tốt xấu gì cũng còn có ba thế gia tu chân. Lần này thì vào tận trong thôn? Sao cứ càng đi lại càng tệ vậy chứ, lần sau còn phải tới đâu nữa, vào hang hả?
Nàng đẩy cửa sổ ra, theo thói quen ngồi trên bệ cửa sổ.
Kết quả, trên bệ cửa cũng có một lớp bụi dày, đúng là khiến người ta không tài nào thích nghi nổi.
Tô Lâm An muốn thử thi triển Thanh Phong Quyết, kết quả là linh khí trong cơ thể không đủ. Linh khí ở nơi này lại quá thiếu thốn, cho dù giờ cơ thể rối gỗ này có thể tu luyện, linh khí cũng chẳng đủ để nàng hấp thu và sử dụng. Vì vậy nàng chỉ đành cầm lấy một miếng vải, bắt đầu lau cửa sổ.
Tô Lâm An không hề chăm chỉ.
Nàng chỉ lau sạch đúng một góc cửa sổ, rồi ngồi lên đó nhìn ra ngoài.
Đây là một làng chài nhỏ được gọi là thôn Lý Gia.
Cả thôn hướng mặt ra biển, lưng tựa vào núi, người trong thôn sống dựa vào việc đánh bắt cá, trên cơ bản đều là tự cung tự cấp. Mấy năm trước, người trong thôn đã cứu được một tu sĩ ở biển về. Sau này để báo đáp dân làng, tu sĩ đó đã chỉ lối cho họ, để họ cung cấp cá tôm tươi sống cho một tửu lâu ở trên trấn. Bây giờ, cứ cách năm sáu ngày đều có một thuyền tới để lấy cá, người trong thôn muốn ra ngoài mua đồ thường cũng sẽ ngồi chiếc thuyền này, đợi lần sau khi họ tới lấy cá thì trở về cùng.
Tô Lâm An ngây người ở trong phòng ba ngày, chưa từng thấy ai xuất hiện. Giờ đây nguyên thần của nàng vô cùng mạnh mẽ, dù con rối gỗ này ở lì trong nhà không ra ngoài thì nguyên thần của nàng vẫn có thể đi dạo khắp hòn đảo này một vòng. Nhìn chung đã mò được mọi điều về thôn Lý Gia, cũng đã nhận mặt người trong thôn hết một lượt.
Kết quả, Tô Lâm An phát hiện không ai có thể thấy nàng, vậy thì quá kỳ lạ.
Trước kia khi ở trong thanh kiếm gãy, còn có Mục Cẩm Vân nhìn thấy nàng, giờ lại chẳng có ai? Hay là, chủ nhân của căn phòng này ra biển vẫn chưa trở về.
Nàng phải trực tiếp dùng con rối gỗ này ra ngoài tích đức sao?
Bắt cá giúp mấy ngư dân kia?
Nhắc đến mới nhớ, nàng chạy rồi, không biết giờ tình hình bên Mục Cẩm Vân ra sao, Sở Tài Nguyên có giữ được mạng hay không?