Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57 : Chương 57ĐƯỢC CỨU
Mèo Vân do dự trong giây lát, sau đó bỗng xòe ra bảy cái đuôi mèo như khổng tước. Những chiếc đuôi dài như dây leo dần bò lên, bao bọc Tiểu Thiền vô cùng chặt chẽ. Nó muốn bảo vệ Tiểu Thiền, không muốn cô bé bị đàn bướm Khô Diệp này tổn thương.
“Meo meo đừng sợ!”
Rõ ràng mèo Vân cũng sợ muốn chết, thế nhưng nghe thấy lời của Tiểu Thiền thì bỗng thả lỏng hơn rất nhiều, đuôi cũng không còn quấn chặt như vậy nữa.
Cũng vào lúc này, Tiểu Thiền đưa tay ra từ khe hở giữa mấy cái đuôi và nói: “Bươm bướm nhỏ, tới đây nào.”
Tức thì, con bướm Khô Diệp nhỏ nhất bỗng tăng tốc, bỏ lại đám bướm xung quanh rồi lao tới với khí thế hung hăng, như sợ rằng mấy con bướm lòe loẹt khác sẽ giành chỗ trước. Con bướm này chính là nữ vương đầu đàn của đám bướm Khô Diệp, đầu của nó nhỏ nhất, màu cũng nhạt nhất, nhưng trên đôi cánh lại lóe lên chút ánh bạc, khi đôi cánh chuyển động như có cát bạc đang rơi xuống.
Nó nhẹ nhàng đậu trên ngón tay Tiểu Thiền, chậm rãi vỗ cánh hai cái như đang chớp mắt, tỏ vẻ xinh đẹp đáng yêu để chào Tiểu Thiền.
Kẻ mặc đồ đen kia sửng sốt.
Hắn không ngờ được, đám bướm Khô Diệp mà mình nuôi không chỉ không giết đối thủ, đã vậy còn đậu lên tay con nhóc đó, còn ra vẻ cực kỳ yêu mến nó.
“Phấn Trang!” Phấn Trang là tên của nữ vương bướm Khô Diệp.
Tuy nhiên giờ đây, con bướm Khô Diệp đó đâu còn để tâm tới hắn.
Hắn cắn rách đầu ngón tay, cưỡng ép ra lệnh cho bướm Khô Diệp tấn công. Đàn Khô Diệp liền ào ào bay qua, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy. Thế nhưng bướm chúa có mối liên hệ tâm thần với hắn thì lại sinh ra lòng phản kháng mãnh liệt, khiến hắn suýt chút nữa bị phản phệ!
Con nhóc đó có vấn đề!
Hắn thầm than không ổn, mũ trùm trong tay lại xoay vòng. Sau khi mũ trùm bay lên không trung, thì từ bên trong trào ra một cơn lốc mạnh, ý đồ thu tất cả bướm Khô Diệp về.
Ai ngờ vào đúng lúc này, con ong Sí Vĩ cấp bảy lại chuyển động.
Nó không quan tâm tới mồi nhử mà xông thẳng về phía gã mặc đồ đen.
Bởi nó cảm nhận được nỗi phẫn nộ và bất lực, cũng cảm nhận được sự thỉnh cầu của cô bé kia, thậm chí có thể nói là mệnh lệnh.
Cô bé muốn báo thù.
Cô bé muốn bọn chúng trợ giúp.
Kẻ thù, chính là kẻ mặc đồ đen này.
Trong thời kỳ đẻ trứng, ong Sí Vĩ cấp bảy cực kì hung dữ, cũng chính vì lẽ đó nên kẻ mặc đồ đen kia mới không dám làm liều, chỉ có thể đặt bẫy dụ bắt nó.
Mà giờ, vì bướm Khô Diệp kháng lệnh làm hắn bị phản phệ, khiến sự chú ý của hắn dồn hết về phía bướm Khô Diệp, hoàn toàn không dự liệu được ong Sí Vĩ sẽ bỏ qua mồi nhử để tấn công hắn ở ngoài kết giới.
Rõ ràng hắn đã ở ngoài kết giới, hơi thở đã được cách ly hoàn toàn, sao ong Sí Vĩ có thể phát hiện ra.
Hắn nghĩ mãi không ra.
Hắn cũng không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Ong Sí Vĩ chui vào đầu hắn, xuyên thủng qua huyệt Thái Dương.
Nguyên thần hắn thoát ra muốn bỏ trốn, không ngờ đàn bướm Khô Diệp vừa mất khống chế lại ùn ùn kéo đến, vây kín nguyên thần của hắn...
Đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại bị giết chết dễ dàng như vậy, mà người tạo ra tất cả những chuyện này chỉ là Tiểu Thiền có tu vi Ngưng Thần kỳ.
Trước kia ở trấn Thanh Thủy, Tiểu Thiền không huy động được chút sức mạnh nào. Bởi vì trong trấn Thanh Thủy vốn không có linh thú hung mãnh, hơn nữa cô bé lại được ông nội che chở, từ trước tới nay chưa từng dám tới nơi nào quá nguy hiểm nên chưa từng gặp các linh thú khác. Cho tới tận bây giờ, năng lực này của cô bé mới được bộc lộ ra ngoài.
Nếu như Mục Cẩm Vân biết được điều này, chắc chắn sau này sẽ đối xử với Tiểu Thiền thật tốt, không chỉ coi cô bé là một công cụ chuyển hóa linh khí nữa.
Sau khi bướm Khô Diệp ăn sạch nguyên thần của tên áo đen kia thì lại thi nhau lao đến thi thể của hắn.
Tô Lâm An: “Ấy, các ngươi phải nhào vào cho đều một chút chứ, ở kia còn một chỗ trống kìa.” Kẻ này giống như bị những cánh hoa màu hồng chôn vùi, thế nhưng ở vị trí trái tim lại chừa hổng một lỗ, như một bức tranh chưa được vẽ hoàn chỉnh. Nếu để Mục Cẩm Vân nhìn thấy, chỉ e rằng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn sẽ phát tác mà bắt mấy con bướm nhét vào cho kín.
Ngay sau đó, nữ vương bướm Khô Diệp bay tới, đậu trên buồng tim của thi thể.
Ồ, đó là vị trí dùng bữa của nữ vương.
Trong khi đàn bướm Khô Diệp dùng bữa, ong Sí Vĩ đã bay đến trước mặt Tiểu Thiền.
Theo lý mà nói, linh thú cấp bảy không nói chuyện được. Nhưng con ong Sí Vĩ này khá đặc biệt, đôi cánh của nó rung với tần suất cực lớn, phát ra những tiếng vù vù vù, cuối cùng có thể tụ lại thành tiếng người đơn giản.
“Ta… khó chịu.” Ong Sí Vĩ nói.
Tiểu Thiền vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào ong Sí Vĩ.
Kích thước của ong Sí Vĩ rất nhỏ, đầu ngón tay của cô bé có thể che phủ nó hoàn toàn. Tiểu Thiền nhẹ nhàng vỗ về nó, còn cúi đầu lại gần, thổi cho nó một chút linh khí.
Kết quả, con ong Sí Vĩ kia bỗng cứng đờ giống như trực tiếp ngất đi. Tiểu Thiền vội vã đỡ lấy nó, nâng trong lòng bàn tay.
Linh thú có thể giao tiếp được với nhau. Linh thú cấp bảy có thể giao tiếp bằng tinh thần.
Tiểu Thiền có thể nghe hiểu được tiếng của các linh thú, ví dụ như khi mèo Vân kêu meo meo meo, cô bé có thể biết được ý nó muốn nói. Thế nhưng tu vi của cô bé quá thấp, nếu như bọn nó muốn giao tiếp bằng tinh thần thì giờ Tiểu Thiền không cách nào nhận ra được.
Ngược lại, nguyên thần của Tô Lâm An rất mạnh, nàng có thể nghe thấy mấy con thú đang dùng thần thức thì thầm bên tai mình. Nhưng tiếc rằng nàng không hiểu được, chỉ có thể nghe thấy meo meo meo và vù vù vù.
Mèo Vân: “Meo meo meo! Con ong rác rưởi kia, ngươi giả vờ đáng thương để tranh sủng.”
Ong Sĩ Vĩ: “Ta thực sự rất khó chịu mà, thế nhưng cô bé thổi một hơi làm ta rất thoải mái, lòng cũng bình tĩnh hơn.”
Mèo Vân: “Ngươi không sinh con nữa à? Cút đi, đi tìm tổ của ngươi đi.”
Ong Sĩ Vĩ: “Ta không đi đấy! Ta thích được cô bé nâng niu trong tay, ta muốn sinh con trong lòng bàn tay cô bé.”
Nữ vương bướm Khô Diệp vừa ăn xong quả tim giờ mới lên tiếng: “Con mèo chết tiệt, con ong thối tha, xấu xí muốn chết còn muốn tranh cướp với ta!” Nó bay lại bên cạnh Tiểu Thiền rồi bay múa uyển chuyển, cuối cùng đậu trên đầu Tiểu Thiền, làm một món trang sức nho nhỏ xinh đẹp trên búi tóc đen của cô bé.
Sau khi tên mặc đồ đen chết, kết giới do hắn ta đặt ra tất nhiên cũng biến mất theo. Tô Lâm An lười để ý đến cuộc tranh cãi của đám linh thú. Nàng bay thẳng tới chỗ của Sở Tài Nguyên, dừng lại trước mặt hắn. Tiểu Thiền thấy vậy cũng vội vã gọi mèo Vân đi qua, tốc độ còn nhanh hơn Tô Lâm An một chút.
Sở Tài Nguyên vốn vẫn đang khóc lóc, vừa thấy thanh phi kiếm hiện ra thì tức khắc nín khóc mỉm cười.
“Được cứu rồi à?”
Hắn trông thấy Tiểu Thiền cưỡi một con mèo lớn xinh đẹp đáp xuống từ trời cao. Con mèo đó trắng như tuyết, Tiểu Thiền ngồi trên lưng nó thì giống như một tiểu tiên nữ mình khoác ánh trăng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp như bạch ngọc trong đêm tối.
“Tiểu Thiền, cảm ơn ngươi.” Sở Tài Nguyên vội nói, “Cứu Bạch Vô Thường trước đã, còn cả Vạn Sơn Hồng bên kia nữa.”
Hắn và Vạn Sơn Hồng luôn không hợp nhau.
Vì trước đây khi bị Trương gia nhốt chung lại, Vạn Sơn Hồng từng cắn hắn một miếng, hắn vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Nhưng dạo gần đây cùng đồng hành với nhau, lại thêm
chuyện Vạn Sơn Hồng cứu mạng hắn, hắn đã không còn hận tên ma tu này nữa, giờ đây còn lo lắng cho sự an nguy của gã.
“Ừ.”
Tô Lâm An nhận ra, lần này cứu người, ấn Công Đức không có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ là bởi người mà Sở Tài Nguyên cảm kích là Tiểu Thiền? Nàng phải tự mình cứu người mới có được công đức, nàng thuyết phục Mục Cẩm Vân cứu người cũng có được công đức, những người khác thì không được.
Thế nhưng nàng và Mục Cẩm Vân chưa làm lễ nhận chủ mà. Không lẽ là bởi vì chỉ mình hắn mới thấy được nàng? Nghĩ tới đây, Tô Lâm An lại thở dài thườn thượt. Nàng mặc kệ Sở Tài Nguyên, bay thẳng lên cây cắt sợi dây thừng đang trói Bạch Vô Thường. Cắt sợi dây đó, cứu Bạch Vô Thường xuống, tóm lại nàng vẫn có thể kiếm được kha khá công đức, nói không chừng sẽ làm lá cây phát sáng nốt phần còn lại, hái xuống và đổi lấy cơ thể mới.
Cứu một mạng người, có lẽ công đức đạt được cũng sẽ không quá ít!
Nàng tưởng tượng thì đẹp, tuy nhiên hiện thực lại vô cùng thảm thương.
Nguyên nhân cho sự bi thảm này chỉ có một, nàng không cắt nổi dây thừng. Khi nàng cắt dây thừng còn lắc qua lắc lại, Bạch Vô Thường bị treo lên vốn chỉ còn nửa cái mạng, giờ lại bị xoay đến mức mặt trắng bệch, thở hổn hển nói: “Sao chỉ có kiếm của Mục Cẩm Vân, hắn đâu? Ta, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
(*)
Mèo Vân do dự trong giây lát, sau đó bỗng xòe ra bảy cái đuôi mèo như khổng tước. Những chiếc đuôi dài như dây leo dần bò lên, bao bọc Tiểu Thiền vô cùng chặt chẽ. Nó muốn bảo vệ Tiểu Thiền, không muốn cô bé bị đàn bướm Khô Diệp này tổn thương.
“Meo meo đừng sợ!”
Rõ ràng mèo Vân cũng sợ muốn chết, thế nhưng nghe thấy lời của Tiểu Thiền thì bỗng thả lỏng hơn rất nhiều, đuôi cũng không còn quấn chặt như vậy nữa.
Cũng vào lúc này, Tiểu Thiền đưa tay ra từ khe hở giữa mấy cái đuôi và nói: “Bươm bướm nhỏ, tới đây nào.”
Tức thì, con bướm Khô Diệp nhỏ nhất bỗng tăng tốc, bỏ lại đám bướm xung quanh rồi lao tới với khí thế hung hăng, như sợ rằng mấy con bướm lòe loẹt khác sẽ giành chỗ trước. Con bướm này chính là nữ vương đầu đàn của đám bướm Khô Diệp, đầu của nó nhỏ nhất, màu cũng nhạt nhất, nhưng trên đôi cánh lại lóe lên chút ánh bạc, khi đôi cánh chuyển động như có cát bạc đang rơi xuống.
Nó nhẹ nhàng đậu trên ngón tay Tiểu Thiền, chậm rãi vỗ cánh hai cái như đang chớp mắt, tỏ vẻ xinh đẹp đáng yêu để chào Tiểu Thiền.
Kẻ mặc đồ đen kia sửng sốt.
Hắn không ngờ được, đám bướm Khô Diệp mà mình nuôi không chỉ không giết đối thủ, đã vậy còn đậu lên tay con nhóc đó, còn ra vẻ cực kỳ yêu mến nó.
“Phấn Trang!” Phấn Trang là tên của nữ vương bướm Khô Diệp.
Tuy nhiên giờ đây, con bướm Khô Diệp đó đâu còn để tâm tới hắn.
Hắn cắn rách đầu ngón tay, cưỡng ép ra lệnh cho bướm Khô Diệp tấn công. Đàn Khô Diệp liền ào ào bay qua, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy. Thế nhưng bướm chúa có mối liên hệ tâm thần với hắn thì lại sinh ra lòng phản kháng mãnh liệt, khiến hắn suýt chút nữa bị phản phệ!
Con nhóc đó có vấn đề!
Hắn thầm than không ổn, mũ trùm trong tay lại xoay vòng. Sau khi mũ trùm bay lên không trung, thì từ bên trong trào ra một cơn lốc mạnh, ý đồ thu tất cả bướm Khô Diệp về.
Ai ngờ vào đúng lúc này, con ong Sí Vĩ cấp bảy lại chuyển động.
Nó không quan tâm tới mồi nhử mà xông thẳng về phía gã mặc đồ đen.
Bởi nó cảm nhận được nỗi phẫn nộ và bất lực, cũng cảm nhận được sự thỉnh cầu của cô bé kia, thậm chí có thể nói là mệnh lệnh.
Cô bé muốn báo thù.
Cô bé muốn bọn chúng trợ giúp.
Kẻ thù, chính là kẻ mặc đồ đen này.
Trong thời kỳ đẻ trứng, ong Sí Vĩ cấp bảy cực kì hung dữ, cũng chính vì lẽ đó nên kẻ mặc đồ đen kia mới không dám làm liều, chỉ có thể đặt bẫy dụ bắt nó.
Mà giờ, vì bướm Khô Diệp kháng lệnh làm hắn bị phản phệ, khiến sự chú ý của hắn dồn hết về phía bướm Khô Diệp, hoàn toàn không dự liệu được ong Sí Vĩ sẽ bỏ qua mồi nhử để tấn công hắn ở ngoài kết giới.
Rõ ràng hắn đã ở ngoài kết giới, hơi thở đã được cách ly hoàn toàn, sao ong Sí Vĩ có thể phát hiện ra.
Hắn nghĩ mãi không ra.
Hắn cũng không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Ong Sí Vĩ chui vào đầu hắn, xuyên thủng qua huyệt Thái Dương.
Nguyên thần hắn thoát ra muốn bỏ trốn, không ngờ đàn bướm Khô Diệp vừa mất khống chế lại ùn ùn kéo đến, vây kín nguyên thần của hắn...
Đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại bị giết chết dễ dàng như vậy, mà người tạo ra tất cả những chuyện này chỉ là Tiểu Thiền có tu vi Ngưng Thần kỳ.
Trước kia ở trấn Thanh Thủy, Tiểu Thiền không huy động được chút sức mạnh nào. Bởi vì trong trấn Thanh Thủy vốn không có linh thú hung mãnh, hơn nữa cô bé lại được ông nội che chở, từ trước tới nay chưa từng dám tới nơi nào quá nguy hiểm nên chưa từng gặp các linh thú khác. Cho tới tận bây giờ, năng lực này của cô bé mới được bộc lộ ra ngoài.
Nếu như Mục Cẩm Vân biết được điều này, chắc chắn sau này sẽ đối xử với Tiểu Thiền thật tốt, không chỉ coi cô bé là một công cụ chuyển hóa linh khí nữa.
Sau khi bướm Khô Diệp ăn sạch nguyên thần của tên áo đen kia thì lại thi nhau lao đến thi thể của hắn.
Tô Lâm An: “Ấy, các ngươi phải nhào vào cho đều một chút chứ, ở kia còn một chỗ trống kìa.” Kẻ này giống như bị những cánh hoa màu hồng chôn vùi, thế nhưng ở vị trí trái tim lại chừa hổng một lỗ, như một bức tranh chưa được vẽ hoàn chỉnh. Nếu để Mục Cẩm Vân nhìn thấy, chỉ e rằng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn sẽ phát tác mà bắt mấy con bướm nhét vào cho kín.
Ngay sau đó, nữ vương bướm Khô Diệp bay tới, đậu trên buồng tim của thi thể.
Ồ, đó là vị trí dùng bữa của nữ vương.
Trong khi đàn bướm Khô Diệp dùng bữa, ong Sí Vĩ đã bay đến trước mặt Tiểu Thiền.
Theo lý mà nói, linh thú cấp bảy không nói chuyện được. Nhưng con ong Sí Vĩ này khá đặc biệt, đôi cánh của nó rung với tần suất cực lớn, phát ra những tiếng vù vù vù, cuối cùng có thể tụ lại thành tiếng người đơn giản.
“Ta… khó chịu.” Ong Sí Vĩ nói.
Tiểu Thiền vươn tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào ong Sí Vĩ.
Kích thước của ong Sí Vĩ rất nhỏ, đầu ngón tay của cô bé có thể che phủ nó hoàn toàn. Tiểu Thiền nhẹ nhàng vỗ về nó, còn cúi đầu lại gần, thổi cho nó một chút linh khí.
Kết quả, con ong Sí Vĩ kia bỗng cứng đờ giống như trực tiếp ngất đi. Tiểu Thiền vội vã đỡ lấy nó, nâng trong lòng bàn tay.
Linh thú có thể giao tiếp được với nhau. Linh thú cấp bảy có thể giao tiếp bằng tinh thần.
Tiểu Thiền có thể nghe hiểu được tiếng của các linh thú, ví dụ như khi mèo Vân kêu meo meo meo, cô bé có thể biết được ý nó muốn nói. Thế nhưng tu vi của cô bé quá thấp, nếu như bọn nó muốn giao tiếp bằng tinh thần thì giờ Tiểu Thiền không cách nào nhận ra được.
Ngược lại, nguyên thần của Tô Lâm An rất mạnh, nàng có thể nghe thấy mấy con thú đang dùng thần thức thì thầm bên tai mình. Nhưng tiếc rằng nàng không hiểu được, chỉ có thể nghe thấy meo meo meo và vù vù vù.
Mèo Vân: “Meo meo meo! Con ong rác rưởi kia, ngươi giả vờ đáng thương để tranh sủng.”
Ong Sĩ Vĩ: “Ta thực sự rất khó chịu mà, thế nhưng cô bé thổi một hơi làm ta rất thoải mái, lòng cũng bình tĩnh hơn.”
Mèo Vân: “Ngươi không sinh con nữa à? Cút đi, đi tìm tổ của ngươi đi.”
Ong Sĩ Vĩ: “Ta không đi đấy! Ta thích được cô bé nâng niu trong tay, ta muốn sinh con trong lòng bàn tay cô bé.”
Nữ vương bướm Khô Diệp vừa ăn xong quả tim giờ mới lên tiếng: “Con mèo chết tiệt, con ong thối tha, xấu xí muốn chết còn muốn tranh cướp với ta!” Nó bay lại bên cạnh Tiểu Thiền rồi bay múa uyển chuyển, cuối cùng đậu trên đầu Tiểu Thiền, làm một món trang sức nho nhỏ xinh đẹp trên búi tóc đen của cô bé.
Sau khi tên mặc đồ đen chết, kết giới do hắn ta đặt ra tất nhiên cũng biến mất theo. Tô Lâm An lười để ý đến cuộc tranh cãi của đám linh thú. Nàng bay thẳng tới chỗ của Sở Tài Nguyên, dừng lại trước mặt hắn. Tiểu Thiền thấy vậy cũng vội vã gọi mèo Vân đi qua, tốc độ còn nhanh hơn Tô Lâm An một chút.
Sở Tài Nguyên vốn vẫn đang khóc lóc, vừa thấy thanh phi kiếm hiện ra thì tức khắc nín khóc mỉm cười.
“Được cứu rồi à?”
Hắn trông thấy Tiểu Thiền cưỡi một con mèo lớn xinh đẹp đáp xuống từ trời cao. Con mèo đó trắng như tuyết, Tiểu Thiền ngồi trên lưng nó thì giống như một tiểu tiên nữ mình khoác ánh trăng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp như bạch ngọc trong đêm tối.
“Tiểu Thiền, cảm ơn ngươi.” Sở Tài Nguyên vội nói, “Cứu Bạch Vô Thường trước đã, còn cả Vạn Sơn Hồng bên kia nữa.”
Hắn và Vạn Sơn Hồng luôn không hợp nhau.
Vì trước đây khi bị Trương gia nhốt chung lại, Vạn Sơn Hồng từng cắn hắn một miếng, hắn vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Nhưng dạo gần đây cùng đồng hành với nhau, lại thêm
chuyện Vạn Sơn Hồng cứu mạng hắn, hắn đã không còn hận tên ma tu này nữa, giờ đây còn lo lắng cho sự an nguy của gã.
“Ừ.”
Tô Lâm An nhận ra, lần này cứu người, ấn Công Đức không có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ là bởi người mà Sở Tài Nguyên cảm kích là Tiểu Thiền? Nàng phải tự mình cứu người mới có được công đức, nàng thuyết phục Mục Cẩm Vân cứu người cũng có được công đức, những người khác thì không được.
Thế nhưng nàng và Mục Cẩm Vân chưa làm lễ nhận chủ mà. Không lẽ là bởi vì chỉ mình hắn mới thấy được nàng? Nghĩ tới đây, Tô Lâm An lại thở dài thườn thượt. Nàng mặc kệ Sở Tài Nguyên, bay thẳng lên cây cắt sợi dây thừng đang trói Bạch Vô Thường. Cắt sợi dây đó, cứu Bạch Vô Thường xuống, tóm lại nàng vẫn có thể kiếm được kha khá công đức, nói không chừng sẽ làm lá cây phát sáng nốt phần còn lại, hái xuống và đổi lấy cơ thể mới.
Cứu một mạng người, có lẽ công đức đạt được cũng sẽ không quá ít!
Nàng tưởng tượng thì đẹp, tuy nhiên hiện thực lại vô cùng thảm thương.
Nguyên nhân cho sự bi thảm này chỉ có một, nàng không cắt nổi dây thừng. Khi nàng cắt dây thừng còn lắc qua lắc lại, Bạch Vô Thường bị treo lên vốn chỉ còn nửa cái mạng, giờ lại bị xoay đến mức mặt trắng bệch, thở hổn hển nói: “Sao chỉ có kiếm của Mục Cẩm Vân, hắn đâu? Ta, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
(*)