Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương 43 : KHÔNG ĐÁNG ĐỂ LO LẮNG
Mà lúc này, đoàn sáu người của Lượng Kiếm Sơn đã nhìn thấy cổng của Tàng Kiếm Sơn.
“Tàng Kiếm Sơn?”
“Tên Tàng Kiếm Sơn nghe hơi quen.” Thất Nguyệt Vũ nói, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Thiệu Hoa mặc đồ đen mà vẫn xuất trần như trước. Từ đầu tới giờ hắn ta chưa hề lên tiếng, ánh mắt trống rỗng, giờ đột nhiên mắt lại sáng lên: “Cũng là kiếm tu?”
Bên cạnh hắn ta, Trương An Định xếp cuối trong nhóm người cười lớn rồi nói: “Chẳng lẽ tên mê kiếm nhà ngươi lại muốn tìm người để đấu kiếm? Mà môn phái kiếm tu ở nơi núi rừng hoang vu này, lẽ nào có thể có một cao thủ kiếm đạo sao? Đúng là vớ vẩn!”
“Mấy năm trước ta có nghe sư phụ nhắc đến Tàng Kiếm Sơn.” Đội trưởng Liên Ngấn nói, “Tàng Kiếm Sơn và Lượng Kiếm Sơn của chúng ta vẫn có chút quan hệ.”
Thần thức vừa quét qua, Liên Ngấn phát hiện người có tu vi cao nhất trong đó là ở Kim Đan kỳ. Hắn khẽ chau mày, thúc bụng ngựa khiến nó vọt thẳng lên không trung, trong nháy mắt đã nhảy tới trước cổng Tàng Kiếm Sơn.
Con ngựa đáp xuống đất rồi hí một tiếng thật dài. Sở Tài Nguyên đang bổ củi bên trong nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, tức khắc thanh đao bổ củi trong tay rơi xuống đất. Hắn có chút căng thẳng, bồn chồn lo sợ hỏi: “Không biết tiền bối đến đây có chuyện gì?”
Cái sơn môn bé tí của bọn họ e là không chứa nổi những nhân vật lớn này!
“Oa, con ngựa đẹp quá!” Người lên tiếng chính là Tiểu Thiền đang rửa rau. Cô bé thấy con ngựa đỏ ở bên ngoài thì đôi mắt to tròn sáng rực, hận không thể đưa tay sờ một chút.
Con ngựa huyết linh này là linh thú cấp bảy. Nó thấy mình được khen ngợi thì đắc ý phun phì phì qua cánh mũi, còn phe phẩy cái đuôi dài về phía Tiểu Thiền.
Liên Ngấn vốn lạnh lùng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lúc này lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiền như có điều suy ngẫm.
Đứa trẻ này có tư chất căn cốt cực cao.
Trong lúc hắn quan sát Tiểu Thiền, cô bé đã đi đến bên cạnh con ngựa huyết linh. Cô bé vẫn chưa cao bằng con ngựa, lúc cô bé ngẩng đầu thì con ngựa kia cũng cúi đầu nhìn xuống.
Sở Tài Nguyên ở bên cạnh thấy thế thì kinh hồn bạt vía. Bởi đó không phải là con ngựa bình thường mà là linh thú cao cấp, là loại có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Thấy con ngựa cúi đầu xuống, tim hắn đã vọt lên tận cổ họng, nhưng chỉ có thể túm lấy cổ áo mình đầy căng thẳng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ chọc giận con linh thú.
Nhưng hắn lại thấy con linh thú ấy dùng mõm hôn lên mặt Tiểu Thiền, vô cùng thân thiết với cô bé.
Nó còn dùng lưỡi liếm cô bé, liếm đến mức Tiểu Thiền bật cười khanh khách.
Liên Ngấn ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt thoáng dịu dàng hơn: “Không ngờ nhóc con ngươi lại có thể được ngựa chiến Chu Sa của ta yêu thích.”
“Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một vinh hạnh.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Theo ta đến Lượng Kiếm Sơn học nghệ. Chỉ cần ngươi có thể chăm sóc tốt cho Chu Sa, dỗ dành nó vui vẻ, ta sẽ cho ngươi làm đệ tử nội môn.”
Sở Tài Nguyên nghe vậy thì ngây người.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương đến gây chuyện, nào ngờ vừa đến đã định thu nạp đệ tử?
Hắn ta bây giờ vẫn là đệ tử ngoại môn của Tàng Kiếm Sơn, vậy mà Tiểu Thiền đã lại có thể gia nhập Lượng Kiếm Sơn làm đệ tử nội môn. Người so với người thật là tức chết mà!
Nhưng Tiểu Thiền lại lắc đầu: “Cảm ơn thúc thúc, ta đã là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn rồi.”
Trong lòng Sở Tài Nguyên gào thét: “Đó là Lượng Kiếm Sơn đấy! Lượng Kiếm Sơn, môn phái đứng hàng đầu trong các môn phái tu chân hiện giờ, trong môn có lão tổ Độ Kiếp kỳ trấn giữ. So với bọn họ, Tàng Kiếm Sơn còn chẳng được tính là một môn phái hết thời!”
“Cho ngươi thời gian một đêm để suy nghĩ.” Liên Ngấn nói xong lại đổi giọng, “Tất cả người của Tàng Kiếm Sơn lập tức ra gặp ta.” Vừa dứt lời, ánh mắt hắn đã chuyển đến căn nhà bên trái.
Ở đó có Kim Đan kỳ duy nhất của Tàng Kiếm Sơn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã có rất nhiều người chạy ra. Câu này vừa dứt, Bạch Vô Thường ở gian nhà bên trái liền cảm nhận được một ánh mắt tập trung vào mình. Gã biết không trốn được, chỉ đành gắng gượng đi ra.
Chính gã, Mục Cẩm Vân và Sở Tài Nguyên là người biết sự thật vào lúc đó. Tên nhóc Sở Tài Nguyên thực lực thấp, nguyên thần yếu lại hóa hay. Nếu dùng thuật Sưu Thần, Sở Tài Nguyên sẽ không chịu nổi, cho nên nếu bọn họ thật sự muốn chủ động sưu hồn, e rằng phải tìm đến gã hoặc Mục Cẩm Vân...
Chỉ không biết tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn này có tàn nhẫn như vậy hay không. Gã không dám dùng thần thức để đánh giá đám người kia, vậy nên cũng không biết lần này người đến là ai.
Gã vừa bước ra, nhìn thấy quần áo mà đám người kia mặc thì lập tức thầm than không hay.
Không ngờ lại là đệ tử của Hình đường!
Việc đệ tử Hình đường am hiểu nhất là tra tấn ép cung, gã sợ mình không chống đỡ nổi. Những
chuyện Mục Cẩm Vân đã sắp xếp thật sự có thể che giấu được tất cả chân tướng khiến bọn họ phải ra về tay không?
.
“Chỉ có từng này người?” Thất Nguyệt Vũ kinh ngạc nói, “Một tông môn chỉ có mười mấy người?”
Ngũ Nguyệt Hoa thì nhìn Bạch Vô Thường đầy vẻ dò xét: “Bạch Vô Thường, sao ngươi lại ở đây?”
Bạch Vô Thường hơi kinh ngạc. Gã không ngờ một kẻ vô danh tiểu tốt Kim Đan kỳ như mình lại có thể được người ta biết tên. Gã chắp tay nói: “Đạo hữu từ xa đến thăm không kịp tiếp đón. Xin hỏi đạo hữu, chúng ta từng gặp ở đâu sao?”
“Ha ha.” Thất Nguyệt Vũ bật cười, nghiêng đầu nhìn Ngũ Nguyệt Hoa: “Sư tỷ, hôm nay đúng là hiếm có ghê ta, hoa đào của tỷ nở rồi. Không ngờ còn có người dùng chiêu cũ rích này để làm quen với tỷ.” Thất Nguyệt Vũ xinh đẹp tuyệt trần, Ngũ Nguyệt Hoa lại bình thường, ăn mặc cũng giản dị, vẻ mặt thường ngày còn khá nghiêm khắc. Nhưng nàng như vậy lại được đội trưởng chú ý hơn, vì vậy tuy là sư tỷ muội đồng môn, tên cùng do một sư phụ đặt, nhưng Thất Nguyệt Vũ lại không ưa Ngũ Nguyệt Hoa.
Trong mắt cô ta, cô ta mới xứng là loài hoa đẹp nhất tháng Năm, chứ không phải là trận mưa dông giữa ngày hạ tháng Bảy chẳng có gì đẹp đẽ như tên của cô ta.
Nụ cười trên mặt Bạch Vô Thường cứng đờ.
Gã nào có ý làm quen, càng không chê bản thân sống lâu. Cũng may nữ tu bị nhạo báng kia không có biểu hiện tức giận, chỉ lạnh lùng trả lời: “Chưa từng gặp.”
“Bạch Vô Thường, tán tu, tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bốn có linh sủng Toàn Sơn Giáp biến dị, sống bằng nghề trộm mộ, bình thường kiếm được thứ gì đáng tiền sẽ mang đến cửa hàng Vạn Đỉnh ở thành Huyền Phong để bán. Nhưng, ngươi và một luyện khí sư ở cửa hàng đó không hợp nhau, các ngươi thường xảy ra tranh cãi, còn từng đánh nhau. Nghe đồn, hai người các ngươi từng tranh giành một cô gái, nhưng cô gái đó không chọn ngươi cũng không chọn hắn mà đi theo người khác.”
Mỗi một câu của Ngũ Nguyệt Hoa vang lên, sắc mặt Bạch Vô Thường lại tái thêm một chút.
Gã không ngờ chuyện gì của mình cũng bị nói trúng. Đây chính là mạng lưới tình báo của Hình đường trong đại tông môn sao? Đến cả tin tức của một nhân vật nhỏ nhoi vô danh như gã cũng có đầy đủ, mà cũng không giống như cố ý điều tra. Gã hít sâu một hơi rồi nói, “Lượng Kiếm Sơn quả là nền tảng thâm hậu.”
“Ngươi làm gì ở đây?”
Ngũ Nguyệt Hoa tiếp tục hỏi. Ánh mắt nàng lộ ra sự lạnh lùng, ý thăm dò sắc bén như một lưỡi kiếm.
Bạch Vô Thường vốn rất căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này, gã nhìn thấy Mục Cẩm Vân mang vẻ mặt lạnh nhạt đang chậm rãi đi tới. Chẳng biết tại sao, gã lại thở phào nhẹ nhõm, đáp lời không hề sợ hãi: “Quen biết với một anh bạn, nên đến đây làm khách khanh ba năm.”
Ánh mắt đám người Ngũ Nguyệt Hoa lập tức chuyển sang Mục Cẩm Vân.
Tuy nàng có thông tin về Bạch Vô Thường, nhưng lại không hề nhận ra Mục Cẩm Vân. Dẫu sao thì một tu sĩ mới vừa lên Trúc Cơ quả thực khó mà có được sự chú ý của Lượng Kiếm Sơn.
Ngay cả Liên Ngấn cũng nhíu mày, thầm nghĩ: “Thiếu niên này, tư chất căn cốt cũng cực cao.”
Không ngờ tới Tàng Kiếm Sơn lại có thể gặp được hai hạt giống tốt. Nếu bọn họ xuất hiện ở Trung Châu, nhất định sẽ bị những môn phái lớn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Lần này phụng mệnh đến đây dò xét cái gọi là chân tướng, Liên Ngấn vốn không vui. Hiện giờ hương chủ thứ bảy của Ám đường đã chết, hắn rất có thể được thăng chức, nào ngờ lại bị cấp trên kiếm cớ sai đi xử lý một chuyện cỏn con thế này. Cho dù tra rõ sự thật, hắn cũng chẳng được lợi ích gì, cống hiến cho tông môn cũng cực kỳ ít. Nhưng nếu hắn mang về được cho tông môn hai hạt giống tốt này thì chính là một công lớn.
Vì vậy lúc này, cái chết của những đệ tử kia lại có vẻ chẳng còn quan trọng như trước.
“Ngươi là? Chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn?” Liên Ngấn chủ động lên tiếng hỏi, giọng nói còn tỏ ra khá ôn hòa.
Tất cả mọi người đều đã tề tựu, người có tu vi cao nhất là tán tu Bạch Vô Thường, chắc chắn không phải là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn. Ngoài gã ra cũng chỉ có thể là thiếu niên đeo kiếm trước mặt này.
Nhưng trong tay cậu ta lại cầm một thanh kiếm sắt tầm thường. Liên Ngấn thầm ảo não than thở, đây chính là Tàng Kiếm Sơn mà sư phụ từng nhắc tới sao?
Chắc có lẽ khi trở về, hắn ta có thể bẩm báo với sư phụ rằng mình đã phát hiện ra tung tích của Tàng Kiếm Sơn, hơn nữa truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn đã đứt đoạn, không đáng để lo lắng.
Mà lúc này, đoàn sáu người của Lượng Kiếm Sơn đã nhìn thấy cổng của Tàng Kiếm Sơn.
“Tàng Kiếm Sơn?”
“Tên Tàng Kiếm Sơn nghe hơi quen.” Thất Nguyệt Vũ nói, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Thiệu Hoa mặc đồ đen mà vẫn xuất trần như trước. Từ đầu tới giờ hắn ta chưa hề lên tiếng, ánh mắt trống rỗng, giờ đột nhiên mắt lại sáng lên: “Cũng là kiếm tu?”
Bên cạnh hắn ta, Trương An Định xếp cuối trong nhóm người cười lớn rồi nói: “Chẳng lẽ tên mê kiếm nhà ngươi lại muốn tìm người để đấu kiếm? Mà môn phái kiếm tu ở nơi núi rừng hoang vu này, lẽ nào có thể có một cao thủ kiếm đạo sao? Đúng là vớ vẩn!”
“Mấy năm trước ta có nghe sư phụ nhắc đến Tàng Kiếm Sơn.” Đội trưởng Liên Ngấn nói, “Tàng Kiếm Sơn và Lượng Kiếm Sơn của chúng ta vẫn có chút quan hệ.”
Thần thức vừa quét qua, Liên Ngấn phát hiện người có tu vi cao nhất trong đó là ở Kim Đan kỳ. Hắn khẽ chau mày, thúc bụng ngựa khiến nó vọt thẳng lên không trung, trong nháy mắt đã nhảy tới trước cổng Tàng Kiếm Sơn.
Con ngựa đáp xuống đất rồi hí một tiếng thật dài. Sở Tài Nguyên đang bổ củi bên trong nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, tức khắc thanh đao bổ củi trong tay rơi xuống đất. Hắn có chút căng thẳng, bồn chồn lo sợ hỏi: “Không biết tiền bối đến đây có chuyện gì?”
Cái sơn môn bé tí của bọn họ e là không chứa nổi những nhân vật lớn này!
“Oa, con ngựa đẹp quá!” Người lên tiếng chính là Tiểu Thiền đang rửa rau. Cô bé thấy con ngựa đỏ ở bên ngoài thì đôi mắt to tròn sáng rực, hận không thể đưa tay sờ một chút.
Con ngựa huyết linh này là linh thú cấp bảy. Nó thấy mình được khen ngợi thì đắc ý phun phì phì qua cánh mũi, còn phe phẩy cái đuôi dài về phía Tiểu Thiền.
Liên Ngấn vốn lạnh lùng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lúc này lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiền như có điều suy ngẫm.
Đứa trẻ này có tư chất căn cốt cực cao.
Trong lúc hắn quan sát Tiểu Thiền, cô bé đã đi đến bên cạnh con ngựa huyết linh. Cô bé vẫn chưa cao bằng con ngựa, lúc cô bé ngẩng đầu thì con ngựa kia cũng cúi đầu nhìn xuống.
Sở Tài Nguyên ở bên cạnh thấy thế thì kinh hồn bạt vía. Bởi đó không phải là con ngựa bình thường mà là linh thú cao cấp, là loại có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Thấy con ngựa cúi đầu xuống, tim hắn đã vọt lên tận cổ họng, nhưng chỉ có thể túm lấy cổ áo mình đầy căng thẳng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ chọc giận con linh thú.
Nhưng hắn lại thấy con linh thú ấy dùng mõm hôn lên mặt Tiểu Thiền, vô cùng thân thiết với cô bé.
Nó còn dùng lưỡi liếm cô bé, liếm đến mức Tiểu Thiền bật cười khanh khách.
Liên Ngấn ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt thoáng dịu dàng hơn: “Không ngờ nhóc con ngươi lại có thể được ngựa chiến Chu Sa của ta yêu thích.”
“Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một vinh hạnh.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Theo ta đến Lượng Kiếm Sơn học nghệ. Chỉ cần ngươi có thể chăm sóc tốt cho Chu Sa, dỗ dành nó vui vẻ, ta sẽ cho ngươi làm đệ tử nội môn.”
Sở Tài Nguyên nghe vậy thì ngây người.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương đến gây chuyện, nào ngờ vừa đến đã định thu nạp đệ tử?
Hắn ta bây giờ vẫn là đệ tử ngoại môn của Tàng Kiếm Sơn, vậy mà Tiểu Thiền đã lại có thể gia nhập Lượng Kiếm Sơn làm đệ tử nội môn. Người so với người thật là tức chết mà!
Nhưng Tiểu Thiền lại lắc đầu: “Cảm ơn thúc thúc, ta đã là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn rồi.”
Trong lòng Sở Tài Nguyên gào thét: “Đó là Lượng Kiếm Sơn đấy! Lượng Kiếm Sơn, môn phái đứng hàng đầu trong các môn phái tu chân hiện giờ, trong môn có lão tổ Độ Kiếp kỳ trấn giữ. So với bọn họ, Tàng Kiếm Sơn còn chẳng được tính là một môn phái hết thời!”
“Cho ngươi thời gian một đêm để suy nghĩ.” Liên Ngấn nói xong lại đổi giọng, “Tất cả người của Tàng Kiếm Sơn lập tức ra gặp ta.” Vừa dứt lời, ánh mắt hắn đã chuyển đến căn nhà bên trái.
Ở đó có Kim Đan kỳ duy nhất của Tàng Kiếm Sơn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã có rất nhiều người chạy ra. Câu này vừa dứt, Bạch Vô Thường ở gian nhà bên trái liền cảm nhận được một ánh mắt tập trung vào mình. Gã biết không trốn được, chỉ đành gắng gượng đi ra.
Chính gã, Mục Cẩm Vân và Sở Tài Nguyên là người biết sự thật vào lúc đó. Tên nhóc Sở Tài Nguyên thực lực thấp, nguyên thần yếu lại hóa hay. Nếu dùng thuật Sưu Thần, Sở Tài Nguyên sẽ không chịu nổi, cho nên nếu bọn họ thật sự muốn chủ động sưu hồn, e rằng phải tìm đến gã hoặc Mục Cẩm Vân...
Chỉ không biết tu sĩ của Lượng Kiếm Sơn này có tàn nhẫn như vậy hay không. Gã không dám dùng thần thức để đánh giá đám người kia, vậy nên cũng không biết lần này người đến là ai.
Gã vừa bước ra, nhìn thấy quần áo mà đám người kia mặc thì lập tức thầm than không hay.
Không ngờ lại là đệ tử của Hình đường!
Việc đệ tử Hình đường am hiểu nhất là tra tấn ép cung, gã sợ mình không chống đỡ nổi. Những
chuyện Mục Cẩm Vân đã sắp xếp thật sự có thể che giấu được tất cả chân tướng khiến bọn họ phải ra về tay không?
.
“Chỉ có từng này người?” Thất Nguyệt Vũ kinh ngạc nói, “Một tông môn chỉ có mười mấy người?”
Ngũ Nguyệt Hoa thì nhìn Bạch Vô Thường đầy vẻ dò xét: “Bạch Vô Thường, sao ngươi lại ở đây?”
Bạch Vô Thường hơi kinh ngạc. Gã không ngờ một kẻ vô danh tiểu tốt Kim Đan kỳ như mình lại có thể được người ta biết tên. Gã chắp tay nói: “Đạo hữu từ xa đến thăm không kịp tiếp đón. Xin hỏi đạo hữu, chúng ta từng gặp ở đâu sao?”
“Ha ha.” Thất Nguyệt Vũ bật cười, nghiêng đầu nhìn Ngũ Nguyệt Hoa: “Sư tỷ, hôm nay đúng là hiếm có ghê ta, hoa đào của tỷ nở rồi. Không ngờ còn có người dùng chiêu cũ rích này để làm quen với tỷ.” Thất Nguyệt Vũ xinh đẹp tuyệt trần, Ngũ Nguyệt Hoa lại bình thường, ăn mặc cũng giản dị, vẻ mặt thường ngày còn khá nghiêm khắc. Nhưng nàng như vậy lại được đội trưởng chú ý hơn, vì vậy tuy là sư tỷ muội đồng môn, tên cùng do một sư phụ đặt, nhưng Thất Nguyệt Vũ lại không ưa Ngũ Nguyệt Hoa.
Trong mắt cô ta, cô ta mới xứng là loài hoa đẹp nhất tháng Năm, chứ không phải là trận mưa dông giữa ngày hạ tháng Bảy chẳng có gì đẹp đẽ như tên của cô ta.
Nụ cười trên mặt Bạch Vô Thường cứng đờ.
Gã nào có ý làm quen, càng không chê bản thân sống lâu. Cũng may nữ tu bị nhạo báng kia không có biểu hiện tức giận, chỉ lạnh lùng trả lời: “Chưa từng gặp.”
“Bạch Vô Thường, tán tu, tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bốn có linh sủng Toàn Sơn Giáp biến dị, sống bằng nghề trộm mộ, bình thường kiếm được thứ gì đáng tiền sẽ mang đến cửa hàng Vạn Đỉnh ở thành Huyền Phong để bán. Nhưng, ngươi và một luyện khí sư ở cửa hàng đó không hợp nhau, các ngươi thường xảy ra tranh cãi, còn từng đánh nhau. Nghe đồn, hai người các ngươi từng tranh giành một cô gái, nhưng cô gái đó không chọn ngươi cũng không chọn hắn mà đi theo người khác.”
Mỗi một câu của Ngũ Nguyệt Hoa vang lên, sắc mặt Bạch Vô Thường lại tái thêm một chút.
Gã không ngờ chuyện gì của mình cũng bị nói trúng. Đây chính là mạng lưới tình báo của Hình đường trong đại tông môn sao? Đến cả tin tức của một nhân vật nhỏ nhoi vô danh như gã cũng có đầy đủ, mà cũng không giống như cố ý điều tra. Gã hít sâu một hơi rồi nói, “Lượng Kiếm Sơn quả là nền tảng thâm hậu.”
“Ngươi làm gì ở đây?”
Ngũ Nguyệt Hoa tiếp tục hỏi. Ánh mắt nàng lộ ra sự lạnh lùng, ý thăm dò sắc bén như một lưỡi kiếm.
Bạch Vô Thường vốn rất căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này, gã nhìn thấy Mục Cẩm Vân mang vẻ mặt lạnh nhạt đang chậm rãi đi tới. Chẳng biết tại sao, gã lại thở phào nhẹ nhõm, đáp lời không hề sợ hãi: “Quen biết với một anh bạn, nên đến đây làm khách khanh ba năm.”
Ánh mắt đám người Ngũ Nguyệt Hoa lập tức chuyển sang Mục Cẩm Vân.
Tuy nàng có thông tin về Bạch Vô Thường, nhưng lại không hề nhận ra Mục Cẩm Vân. Dẫu sao thì một tu sĩ mới vừa lên Trúc Cơ quả thực khó mà có được sự chú ý của Lượng Kiếm Sơn.
Ngay cả Liên Ngấn cũng nhíu mày, thầm nghĩ: “Thiếu niên này, tư chất căn cốt cũng cực cao.”
Không ngờ tới Tàng Kiếm Sơn lại có thể gặp được hai hạt giống tốt. Nếu bọn họ xuất hiện ở Trung Châu, nhất định sẽ bị những môn phái lớn tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Lần này phụng mệnh đến đây dò xét cái gọi là chân tướng, Liên Ngấn vốn không vui. Hiện giờ hương chủ thứ bảy của Ám đường đã chết, hắn rất có thể được thăng chức, nào ngờ lại bị cấp trên kiếm cớ sai đi xử lý một chuyện cỏn con thế này. Cho dù tra rõ sự thật, hắn cũng chẳng được lợi ích gì, cống hiến cho tông môn cũng cực kỳ ít. Nhưng nếu hắn mang về được cho tông môn hai hạt giống tốt này thì chính là một công lớn.
Vì vậy lúc này, cái chết của những đệ tử kia lại có vẻ chẳng còn quan trọng như trước.
“Ngươi là? Chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn?” Liên Ngấn chủ động lên tiếng hỏi, giọng nói còn tỏ ra khá ôn hòa.
Tất cả mọi người đều đã tề tựu, người có tu vi cao nhất là tán tu Bạch Vô Thường, chắc chắn không phải là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn. Ngoài gã ra cũng chỉ có thể là thiếu niên đeo kiếm trước mặt này.
Nhưng trong tay cậu ta lại cầm một thanh kiếm sắt tầm thường. Liên Ngấn thầm ảo não than thở, đây chính là Tàng Kiếm Sơn mà sư phụ từng nhắc tới sao?
Chắc có lẽ khi trở về, hắn ta có thể bẩm báo với sư phụ rằng mình đã phát hiện ra tung tích của Tàng Kiếm Sơn, hơn nữa truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn đã đứt đoạn, không đáng để lo lắng.