Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 38 : TRỞ NGẠI
Dọn dẹp lại phòng ốc gọn gàng, Sở Tài Nguyên bước ra ngoài, đúng lúc thấy một thiếu niên đang rửa rau, ở bên còn một cô bé trông khá xinh xắn, thế nhưng lại vô cùng gầy yếu đang tưới nước cho linh điền.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn chưa ích cốc(*), họ vẫn cần phải ăn cơm, Sở Tài Nguyên cũng không ngoại lệ.
(*) Ích là bài trừ, loại bỏ; cốc là ngũ cốc. Íích cốc là bài trừ việc ăn ngũ cốc vào cơ thể, có nghĩa là không ăn uống.
Hắn vừa bước qua, thiếu niên đang rửa rau ngẩng đầu lên, “Ơ, ngươi là ai, là người mới tới à?”
Thiếu niên này chính là Tiểu Cửu của Tàng Kiếm Sơn, Cẩm Ngọc. Người đang tưới nước ở bên cạnh là Tiểu Thiền vừa chuyển hóa linh khí, nhìn qua khá yếu ớt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Tiểu Thiền biết Sở Tài Nguyên, lúc này cũng dừng động tác trong tay lại, chăm chú nhìn hắn không dời mắt.
Sở Tài Nguyên chắp tay, “Tại hạ là Sở Tài Nguyên, là đệ tử ngoại môn vừa nhập phái, không biết phải xưng hô thế nào với hai vị tiểu hữu đây?”
“Đệ tử ngoại môn?” Cẩm Ngọc ngây ra một lát, sau đó nói, “Tàng Kiếm Sơn chúng ta cũng có đệ tử ngoại môn rồi sao?”
Sở Tài Nguyên nghe thấy lời này, có đôi phần buồn bực, đệ tử ngoại môn thì sao? Đệ tử của tông môn nào chẳng chia ra thành nội môn và ngoại môn, đến cả đám tu sĩ ở Sở gia hắn cũng có chia nội - ngoại đó. Tất cả tu sĩ đều có mục tiêu là gia nhập nội môn.
Sở Tài Nguyên hắn chắc chắn sẽ gia nhập được vào nội môn!
“Chính là ta đó.” Sở Tài Nguyên cầm quạt gõ vào ngực, mỉm cười nói.
“Ồ, ta là đệ tử nội môn.” Cẩm Ngọc xoa xoa tay, nở nụ cười, “Đệ tử nội môn Cẩm Ngọc, ngươi có thể gọi ta là Cửu sư huynh. Còn đây là Tiểu Thiền, là Bát sư tỷ của ngươi.” Nói xong liền đứng dậy, chắp tay sau lưng ra vẻ ông cụ non nói, “Đệ tử nội môn có thể sai đệ tử ngoại môn làm việc đúng không?”
“Từ giờ trở đi, chuyện nhóm lửa thổi cơm giao cả cho ngươi!”
Tay cầm quạt của Sở Tài Nguyên cứng lại, hỏi dò: “Những việc này bình thường là do đệ tử tạp vụ làm chứ? Với lại, gã sai vặt và nô tỳ đâu?”
“Không có, không có đâu.” Cẩm Ngọc phất tay, “Sư phụ đã nói, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào bản thân, đem việc tu luyện hài hòa với cuộc sống, sau khi thấu hiểu sự đời có thể trở thành người tài.”
Thấy mặt Sở Tài Nguyên đầy vẻ không tin, cậu xụ mặt xuống, trầm giọng nói: “Đại sư huynh của ta, kiếm pháp của huynh ấy rất tinh diệu đúng không?”
Sở Tài Nguyên gật đầu lia lịa.
Cẩm Ngọc nói tiếp: “Do chẻ củi đấy!”
Sở Tài Nguyên: “...”
Quỷ mới tin ngươi!
“Được rồi, cơm ngày hôm nay sẽ do ngươi nấu, rửa rau trước đi!” Cẩm Ngọc dặn dò xong liền banh cổ họng gào to, “Sư huynh sư tỷ, chúng ta đã nhận một đệ tử ngoại môn, mau ra đây xem này!”
Tiểu Thiền đứng cạnh nhìn Sở Tài Nguyên, dùng bàn tay nhỏ che miệng cười trộm. Sở Tài Nguyên đứng giữa viện bị đám đệ tử nhỏ vây quanh, ai ở đây cũng kém tuổi hắn, thế nhưng họ đều là đệ tử nội môn.
“Tài Nguyên à, nhớ cho gà ăn, buổi sáng ra chuồng gà lấy trứng. Đó là gà được nuôi bằng linh mễ, trứng gà cũng có linh khí, nhớ đừng làm vỡ.”
“Còn phải chẻ ba bó củi, múc ba thùng nước. Nước trong giếng cũng có linh khí, không thể lãng phí, được dùng để tưới linh điền!”
“Thay quần áo xong tự tới dòng suối nhỏ trên núi giặt.”
“Thể hiện cho tốt, sau này sẽ bảo sư phụ thu ngươi vào nội môn!”
Nghe đến việc có thể vào nội môn, trong lòng Sở Tài Nguyên vẫn có chút vui vẻ.
“Đại sư huynh có thể nhận đệ tử ngoại môn, nhưng ngươi muốn vào nội môn phải được sư phụ gật đầu mới được. Dạo này sư phụ không khỏe, cứ mười ngày thì đến tám ngày mê man.”
Sở Tài Nguyên: “...”
Đột nhiên hắn cảm thấy không ổn.
“Ngươi làm việc tốt, chúng ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt sư phụ, nếu làm không tốt, hừ hừ...”
Một đám thiếu nam thiếu nữ không lớn cũng chẳng nhỏ vây quanh hắn mà nói, ríu rít như bầy sẻ con. Vóc người hắn cao nhất, tuổi tác lớn nhất, tu vi cũng mạnh nhất bị nhốt ở giữa, nghẹn họng không nói được gì.
Tàng Kiếm Sơn này, sao không giống như hắn tưởng tượng nhỉ? Còn nữa, đều là tu sĩ, có rất nhiều chuyện có thể dùng linh khí làm, rửa rau giặt quần áo dùng chú quyết tẩy rửa không được sao? Đâu cần phải như người phàm, dùng tay làm? Dùng nước rửa?
Hắn vừa nói ra điều nghi hoặc trong lòng liền bị đám trẻ phê bình.
“Linh thạch không cần tiền à?”
“Linh khí có thể lãng phí như vậy sao?”
Sở Tài Nguyên: “...”
Nói đến thì, linh khí ở Tàng Kiếm Sơn này rất dồi dào, có cần phải tiết kiệm tới vậy không? Sở Tài Nguyên cảm thụ linh khí xung quanh một chút, trong lòng nói thầm. Đáng tiếc, hắn không dám mở miệng, tránh bị đám đệ tử nội môn này răn dạy.
Khó khăn lắm mới thoát thân được, hắn tới trước cửa phòng Mục Cẩm Vân chần chừ một lúc lâu mới lấy hết dũng khí để gõ cửa, nói: “Ta thấy việc ăn mặc, nhà cửa, đi lại của Tàng Kiếm Sơn không ai quản lý, muốn đưa vài nô bộc lên, Đại sư huynh, người xem có ổn không?”
“Chuyện của mình thì tự mình làm.” Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp.
Sở Tài Nguyên: “...”
Hán không dám nhiều lời nữa, chỉ đành ấm ức rời đi.
Đợi sau khi Sở Tài Nguyên đi khỏi, Mục Cẩm Vân mới nói: “Sao, cô chấm hắn ở điểm nào?”
Tô Lâm An đang ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm một nhành hoa, hoa đó do nàng dùng thần thức biến thành, Mục Cẩm Vân chưa bao giờ thấy.
Cành hoa rất mềm, giống như một con rắn màu xanh nhạt quấn quanh cổ tay trắng nõn như bạch ngọc của nàng. Đóa hoa có màu đỏ tươi diễm lệ, cánh hoa xếp từng tầng như tơ lụa, khi có gió thổi qua sẽ tựa gợn nước lăn tăn.
Nàng ngắt từng cánh hoa xuống ném ra ngoài cửa sổ, nhìn như đang rơi xuống đầy người Sở Tài Nguyên.
Nàng không muốn Sở Tài Nguyên chết.
Mục Cẩm Vân có lòng chiếm hữu rất mạnh, hắn không mong nguyên thần có kiến thức rộng rãi như lão quái vật này sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trước khi hắn trở nên lớn mạnh, hắn cần có nàng.
Vì vậy khi nàng nhìn Sở Tài Nguyên với ánh mắt khác, Mục Cẩm Vân cảm thấy khá khó chịu, nhưng hắn vẫn không thể ra tay với Sở Tài Nguyên.
Bởi vì nàng nói rất đúng, giờ nàng có thể tiến vào cây củ cải kia. Việc hắn dùng thanh kiếm gãy để uy hiếp nàng đã không còn tác dụng lớn như trước nữa.
Lần sau, hắn có thể dùng Sở Tài Nguyên để uy hiếp nàng.
“Hắn là người tốt.” Tô Lâm An không biết Mục Cẩm Vân đang nghĩ gì, chỉ thuận miệng đáp.
Cứu hắn một lần, trong lòng hắn sẽ luôn cảm kích.
“Thế nếu như có người tìm tới cửa, hắn ta chột dạ nói ra sự thật thì sao?”
“Ta dạy ngươi một pháp quyết, có thể xóa đi ký ức của hắn trong một khoảng thời gian ngắn. Cái này chỉ dùng được với người có tu vi và ý chí thấp hơn ngươi, hơn nữa tốt nhất là chính người đó cũng muốn quên đi.” Nàng niệm một đoạn pháp quyết, lại dạy hắn mấy động tác làm pháp quyết, “Hồi trước lúc rảnh rỗi lật sách xem linh tinh nhìn thấy, không ngờ cũng có lúc dùng đến.”
Tô Lâm An nói xong lại lười biếng ngồi xuống, một tay buông thõng đung đưa.
“Biểu hiện cho tốt...” Mục Cẩm Vân nhìn cô gái trên bệ cửa sổ, đột nhiên nói.
Chỉ thấy nàng xoay đầu nhìn lại, “Nói gì đấy, câu sau không ăn nhập với câu trước?”
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc.
Nàng khoác một chiếc sa y làm từ sương hoa, ngoái lại mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, dường như mọi âm thanh của côn trùng mùa hạ đều biến mất, ánh mắt Mục Cẩm Vân hơi lóe lên, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.
Lão quái vật này… thật sự rất đẹp!
Hắn bỗng đặt câu hỏi: “Lão quái vật, cô tên là gì?” Đúng vậy, hắn vẫn luôn không biết rốt cuộc nàng tên là gì.
Tô Lâm An làm ra vẻ trịnh trọng đáp: “Vô Song.” Không cần nghĩ nhiều, trong đầu đã nhảy ra biệt hiệu này chỉ trong nháy mắt!
“Vô Song?”
Nàng chống hai tay lên má, đóa hoa đỏ kia áp sát vào má nàng lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, chỉ thấy mắt nàng cong cong, vô cùng đắc ý nói: “Đẹp nhất thiên hạ, không có người thứ hai (vô song).”
Mục Cẩm Vân: “...”
Hắn bật cười, “Biểu hiện cho tốt, ta sẽ không giết Sở Tài Nguyên.”
“Hắn và sự sống chết của người dân trấn Thanh Thủy đều nằm trong tay ngươi.”
Tô Lâm An vốn đang ôm mặt tự luyến nổi giận, hung hăng lườm hắn một cái. Không phải đã dạy ngươi pháp quyết rồi sao, Sở Tài Nguyên kia quay đầu là quên, còn phải giết người diệt khẩu? Cái tên khốn nạn này!
Sau đó nàng lại ngó ấn Công Đức, phát hiện lá đã được thắp sáng hai phần ba...
Tô Lâm An hừ lạnh một tiếng, tạm thời nhẫn nhịn, đợi lá cây được thắp sáng toàn bộ, nhất định nàng sẽ đổi một cơ thể thật tốt, rời khỏi thằng nhóc vô liêm sỉ này càng xa càng tốt.
Cút xa vào, đừng trở ngại ông đây tích đức!
Dọn dẹp lại phòng ốc gọn gàng, Sở Tài Nguyên bước ra ngoài, đúng lúc thấy một thiếu niên đang rửa rau, ở bên còn một cô bé trông khá xinh xắn, thế nhưng lại vô cùng gầy yếu đang tưới nước cho linh điền.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn chưa ích cốc(*), họ vẫn cần phải ăn cơm, Sở Tài Nguyên cũng không ngoại lệ.
(*) Ích là bài trừ, loại bỏ; cốc là ngũ cốc. Íích cốc là bài trừ việc ăn ngũ cốc vào cơ thể, có nghĩa là không ăn uống.
Hắn vừa bước qua, thiếu niên đang rửa rau ngẩng đầu lên, “Ơ, ngươi là ai, là người mới tới à?”
Thiếu niên này chính là Tiểu Cửu của Tàng Kiếm Sơn, Cẩm Ngọc. Người đang tưới nước ở bên cạnh là Tiểu Thiền vừa chuyển hóa linh khí, nhìn qua khá yếu ớt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt.
Tiểu Thiền biết Sở Tài Nguyên, lúc này cũng dừng động tác trong tay lại, chăm chú nhìn hắn không dời mắt.
Sở Tài Nguyên chắp tay, “Tại hạ là Sở Tài Nguyên, là đệ tử ngoại môn vừa nhập phái, không biết phải xưng hô thế nào với hai vị tiểu hữu đây?”
“Đệ tử ngoại môn?” Cẩm Ngọc ngây ra một lát, sau đó nói, “Tàng Kiếm Sơn chúng ta cũng có đệ tử ngoại môn rồi sao?”
Sở Tài Nguyên nghe thấy lời này, có đôi phần buồn bực, đệ tử ngoại môn thì sao? Đệ tử của tông môn nào chẳng chia ra thành nội môn và ngoại môn, đến cả đám tu sĩ ở Sở gia hắn cũng có chia nội - ngoại đó. Tất cả tu sĩ đều có mục tiêu là gia nhập nội môn.
Sở Tài Nguyên hắn chắc chắn sẽ gia nhập được vào nội môn!
“Chính là ta đó.” Sở Tài Nguyên cầm quạt gõ vào ngực, mỉm cười nói.
“Ồ, ta là đệ tử nội môn.” Cẩm Ngọc xoa xoa tay, nở nụ cười, “Đệ tử nội môn Cẩm Ngọc, ngươi có thể gọi ta là Cửu sư huynh. Còn đây là Tiểu Thiền, là Bát sư tỷ của ngươi.” Nói xong liền đứng dậy, chắp tay sau lưng ra vẻ ông cụ non nói, “Đệ tử nội môn có thể sai đệ tử ngoại môn làm việc đúng không?”
“Từ giờ trở đi, chuyện nhóm lửa thổi cơm giao cả cho ngươi!”
Tay cầm quạt của Sở Tài Nguyên cứng lại, hỏi dò: “Những việc này bình thường là do đệ tử tạp vụ làm chứ? Với lại, gã sai vặt và nô tỳ đâu?”
“Không có, không có đâu.” Cẩm Ngọc phất tay, “Sư phụ đã nói, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào bản thân, đem việc tu luyện hài hòa với cuộc sống, sau khi thấu hiểu sự đời có thể trở thành người tài.”
Thấy mặt Sở Tài Nguyên đầy vẻ không tin, cậu xụ mặt xuống, trầm giọng nói: “Đại sư huynh của ta, kiếm pháp của huynh ấy rất tinh diệu đúng không?”
Sở Tài Nguyên gật đầu lia lịa.
Cẩm Ngọc nói tiếp: “Do chẻ củi đấy!”
Sở Tài Nguyên: “...”
Quỷ mới tin ngươi!
“Được rồi, cơm ngày hôm nay sẽ do ngươi nấu, rửa rau trước đi!” Cẩm Ngọc dặn dò xong liền banh cổ họng gào to, “Sư huynh sư tỷ, chúng ta đã nhận một đệ tử ngoại môn, mau ra đây xem này!”
Tiểu Thiền đứng cạnh nhìn Sở Tài Nguyên, dùng bàn tay nhỏ che miệng cười trộm. Sở Tài Nguyên đứng giữa viện bị đám đệ tử nhỏ vây quanh, ai ở đây cũng kém tuổi hắn, thế nhưng họ đều là đệ tử nội môn.
“Tài Nguyên à, nhớ cho gà ăn, buổi sáng ra chuồng gà lấy trứng. Đó là gà được nuôi bằng linh mễ, trứng gà cũng có linh khí, nhớ đừng làm vỡ.”
“Còn phải chẻ ba bó củi, múc ba thùng nước. Nước trong giếng cũng có linh khí, không thể lãng phí, được dùng để tưới linh điền!”
“Thay quần áo xong tự tới dòng suối nhỏ trên núi giặt.”
“Thể hiện cho tốt, sau này sẽ bảo sư phụ thu ngươi vào nội môn!”
Nghe đến việc có thể vào nội môn, trong lòng Sở Tài Nguyên vẫn có chút vui vẻ.
“Đại sư huynh có thể nhận đệ tử ngoại môn, nhưng ngươi muốn vào nội môn phải được sư phụ gật đầu mới được. Dạo này sư phụ không khỏe, cứ mười ngày thì đến tám ngày mê man.”
Sở Tài Nguyên: “...”
Đột nhiên hắn cảm thấy không ổn.
“Ngươi làm việc tốt, chúng ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt sư phụ, nếu làm không tốt, hừ hừ...”
Một đám thiếu nam thiếu nữ không lớn cũng chẳng nhỏ vây quanh hắn mà nói, ríu rít như bầy sẻ con. Vóc người hắn cao nhất, tuổi tác lớn nhất, tu vi cũng mạnh nhất bị nhốt ở giữa, nghẹn họng không nói được gì.
Tàng Kiếm Sơn này, sao không giống như hắn tưởng tượng nhỉ? Còn nữa, đều là tu sĩ, có rất nhiều chuyện có thể dùng linh khí làm, rửa rau giặt quần áo dùng chú quyết tẩy rửa không được sao? Đâu cần phải như người phàm, dùng tay làm? Dùng nước rửa?
Hắn vừa nói ra điều nghi hoặc trong lòng liền bị đám trẻ phê bình.
“Linh thạch không cần tiền à?”
“Linh khí có thể lãng phí như vậy sao?”
Sở Tài Nguyên: “...”
Nói đến thì, linh khí ở Tàng Kiếm Sơn này rất dồi dào, có cần phải tiết kiệm tới vậy không? Sở Tài Nguyên cảm thụ linh khí xung quanh một chút, trong lòng nói thầm. Đáng tiếc, hắn không dám mở miệng, tránh bị đám đệ tử nội môn này răn dạy.
Khó khăn lắm mới thoát thân được, hắn tới trước cửa phòng Mục Cẩm Vân chần chừ một lúc lâu mới lấy hết dũng khí để gõ cửa, nói: “Ta thấy việc ăn mặc, nhà cửa, đi lại của Tàng Kiếm Sơn không ai quản lý, muốn đưa vài nô bộc lên, Đại sư huynh, người xem có ổn không?”
“Chuyện của mình thì tự mình làm.” Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp.
Sở Tài Nguyên: “...”
Hán không dám nhiều lời nữa, chỉ đành ấm ức rời đi.
Đợi sau khi Sở Tài Nguyên đi khỏi, Mục Cẩm Vân mới nói: “Sao, cô chấm hắn ở điểm nào?”
Tô Lâm An đang ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm một nhành hoa, hoa đó do nàng dùng thần thức biến thành, Mục Cẩm Vân chưa bao giờ thấy.
Cành hoa rất mềm, giống như một con rắn màu xanh nhạt quấn quanh cổ tay trắng nõn như bạch ngọc của nàng. Đóa hoa có màu đỏ tươi diễm lệ, cánh hoa xếp từng tầng như tơ lụa, khi có gió thổi qua sẽ tựa gợn nước lăn tăn.
Nàng ngắt từng cánh hoa xuống ném ra ngoài cửa sổ, nhìn như đang rơi xuống đầy người Sở Tài Nguyên.
Nàng không muốn Sở Tài Nguyên chết.
Mục Cẩm Vân có lòng chiếm hữu rất mạnh, hắn không mong nguyên thần có kiến thức rộng rãi như lão quái vật này sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trước khi hắn trở nên lớn mạnh, hắn cần có nàng.
Vì vậy khi nàng nhìn Sở Tài Nguyên với ánh mắt khác, Mục Cẩm Vân cảm thấy khá khó chịu, nhưng hắn vẫn không thể ra tay với Sở Tài Nguyên.
Bởi vì nàng nói rất đúng, giờ nàng có thể tiến vào cây củ cải kia. Việc hắn dùng thanh kiếm gãy để uy hiếp nàng đã không còn tác dụng lớn như trước nữa.
Lần sau, hắn có thể dùng Sở Tài Nguyên để uy hiếp nàng.
“Hắn là người tốt.” Tô Lâm An không biết Mục Cẩm Vân đang nghĩ gì, chỉ thuận miệng đáp.
Cứu hắn một lần, trong lòng hắn sẽ luôn cảm kích.
“Thế nếu như có người tìm tới cửa, hắn ta chột dạ nói ra sự thật thì sao?”
“Ta dạy ngươi một pháp quyết, có thể xóa đi ký ức của hắn trong một khoảng thời gian ngắn. Cái này chỉ dùng được với người có tu vi và ý chí thấp hơn ngươi, hơn nữa tốt nhất là chính người đó cũng muốn quên đi.” Nàng niệm một đoạn pháp quyết, lại dạy hắn mấy động tác làm pháp quyết, “Hồi trước lúc rảnh rỗi lật sách xem linh tinh nhìn thấy, không ngờ cũng có lúc dùng đến.”
Tô Lâm An nói xong lại lười biếng ngồi xuống, một tay buông thõng đung đưa.
“Biểu hiện cho tốt...” Mục Cẩm Vân nhìn cô gái trên bệ cửa sổ, đột nhiên nói.
Chỉ thấy nàng xoay đầu nhìn lại, “Nói gì đấy, câu sau không ăn nhập với câu trước?”
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc.
Nàng khoác một chiếc sa y làm từ sương hoa, ngoái lại mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, dường như mọi âm thanh của côn trùng mùa hạ đều biến mất, ánh mắt Mục Cẩm Vân hơi lóe lên, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.
Lão quái vật này… thật sự rất đẹp!
Hắn bỗng đặt câu hỏi: “Lão quái vật, cô tên là gì?” Đúng vậy, hắn vẫn luôn không biết rốt cuộc nàng tên là gì.
Tô Lâm An làm ra vẻ trịnh trọng đáp: “Vô Song.” Không cần nghĩ nhiều, trong đầu đã nhảy ra biệt hiệu này chỉ trong nháy mắt!
“Vô Song?”
Nàng chống hai tay lên má, đóa hoa đỏ kia áp sát vào má nàng lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng, chỉ thấy mắt nàng cong cong, vô cùng đắc ý nói: “Đẹp nhất thiên hạ, không có người thứ hai (vô song).”
Mục Cẩm Vân: “...”
Hắn bật cười, “Biểu hiện cho tốt, ta sẽ không giết Sở Tài Nguyên.”
“Hắn và sự sống chết của người dân trấn Thanh Thủy đều nằm trong tay ngươi.”
Tô Lâm An vốn đang ôm mặt tự luyến nổi giận, hung hăng lườm hắn một cái. Không phải đã dạy ngươi pháp quyết rồi sao, Sở Tài Nguyên kia quay đầu là quên, còn phải giết người diệt khẩu? Cái tên khốn nạn này!
Sau đó nàng lại ngó ấn Công Đức, phát hiện lá đã được thắp sáng hai phần ba...
Tô Lâm An hừ lạnh một tiếng, tạm thời nhẫn nhịn, đợi lá cây được thắp sáng toàn bộ, nhất định nàng sẽ đổi một cơ thể thật tốt, rời khỏi thằng nhóc vô liêm sỉ này càng xa càng tốt.
Cút xa vào, đừng trở ngại ông đây tích đức!