Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
Chương 36 : XEM KỊCH
“Yên Yên, đừng tự lừa mình dối người nữa...” Vũ Bân đè lên người cô ta, làm nhục cô ta, máu tươi từ cổ trào ra nhỏ trên mặt Lâm Yên Yên, khiến cô ta trông lại càng thê thảm hơn. Cũng vào chính lúc này, Lâm Yên Yên vốn đã chết lặng đột nhiên co quắp, cô ta gian nan nhấc tay lên sờ máu trên má mình.
“Hai người các ngươi đều là súc sinh!” Lâm Yên Yên gằn từng chữ nói.
“Ta là súc sinh, vậy ngươi là gì...” Vũ Bân lật người Lâm Yên Yên lại, y tóm lấy tóc Lâm Yên Yên, động tác vừa điên cuồng lại vừa dữ tợn...
Y tạo ra động tĩnh lớn như vậy khiến Bạch Vô Thường có chút lúng túng, ai mà ngờ chuyện lại thành ra như vậy đâu?
Cứ tưởng phải đấu một trận sinh tử với ba tên Kim Đan kỳ, ai ngờ củ cải tinh đó lại lợi hại tới vậy, đánh cho ba tên kia không có sức đánh trả. Điều quan trọng nhất là, giữa chúng có một tên vốn bị tâm ma quấn thân, dưới sự kích thích của Mục Cẩm Vân liền nhập ma, giết chết một đồng môn, sau đó...
Nữ tu còn lại vốn đã bị thương rất nặng, hơi thở mong manh, dưới sự điên cuồng không biết tiết chế của tu sĩ nhập ma kia, nữ nhân này e là cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Vào khoảng khắc Lâm Yên Yên cận kề cái chết, luồng hơi thở hộ thể của tu sĩ cấp cao trong người cô ta cũng không cứu nổi cô ta. Mà tâm huyết Hồn Đăng lại truyền về cảnh tượng trước lúc lâm chung của cô ta, cũng chính là cảnh Vũ Bân kia nhập ma, lăng nhục cô ta tới chết!
Thế cục những tưởng khó mà phá giải lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy sao? Âm thanh ở bên cạnh quả thực có chút khó nghe, Bạch Vô Thường quay đầu nhìn Mục Cẩm Vân. Thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, nhìn hai kẻ kia không chớp mắt bèn tiện miệng đùa một câu, “Ồ, nhìn tập trung tới vậy, muốn tìm nữ nhân rồi à?”
Nói tới thì Mục Cẩm Vân vẫn là một thiếu niên, Bạch Vô Thường không áp trụ được hắn ở phương diện khác, lúc này lại sinh ra cảm giác tự hào, “Chưa nếm qua mùi vị của nữ nhân đúng không? Hay là hôm nào, ta đưa ngươi tới Bách Hoa phường trong thành Tu Chân va chạm chút nhé?”
Mục Cẩm Vân không để ý tới gã, dư quang nơi khóe mắt lại liếc về phía Tô Lâm An đang bay ở bên cạnh.
Tô Lâm An nhìn rất tập trung, tác phong không hề giống một cô gái nên có chút nào.
Không phải muốn làm chuyện tốt sao?
Nhìn thấy con gái bị làm nhục như vậy cũng không ra tay giúp, còn nói hành thiện tích đức cái gì chứ! Mục Cẩm Vân cười lạnh trong lòng, im lặng không nói.
Cũng chính vào lúc này, Bạch Vô Thường bỗng phát giác xung quanh có động tĩnh. Gã phóng thần thức ra, trực tiếp thi triển Đại Cầm Nã Thủ, bắt lấy tu sĩ đang núp trong lùm cỏ quan sát sự việc ở đây. Bắt được một tên, vẫn còn tên nữa.
Hai tên bị ném lên đất, tên thứ nhất sau khi ngã xuống đất liền ngẩng phắt đầu lên, gào lớn với Mục Cẩm vân: “Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh, là đệ!” Gã hoảng loạn gạt mớ tóc bù xù, lộ ra gương mặt trái xoan của mình, “Đại sư huynh, đệ là Ngu Cẩm Hồng!” Khi vén tóc lên, gã lấy tay che đi ấn ký kiếm nô trên trán, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Đệ mang Tiểu Lục và Tiểu Cửu rời đi, trên đường bị linh thú tấn công. Tiểu Lục và Tiểu Cửu đều chết hết. Rồi đệ gặp được ba người họ, bị ép làm kiếm nô, hu hu hu hu hu hu...” Ngu Cẩm Hồng vừa khóc vừa bò lên phía trước định ôm lấy đùi Mục Cẩm Vân gào khóc.
Mục Cẩm Vân tất nhiên biết gã là ai.
Khi hắn quay đầu lại nhìn, Ngu Cẩm Hồng vốn đang khóc lóc vô cùng thảm thiết cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nhưng một khắc sau, nụ cười đó lập tức đông cứng lại. Chỉ thấy Mục Cẩm Vân phóng phi kiếm trong tay ra, đâm thẳng vào ngực Ngu Cẩm Hồng, khiến lòng gã lạnh toát.
“Đại sư huynh, ngươi...”
Ngu Cẩm Hồng không thể tin nổi, gã hoàn toàn không ngờ Mục Cẩm Vân không nói lời nào mà đã trực tiếp ra tay!
Hắn thật độc ác!
“Phập” một tiếng, Ngu Cẩm Hồng nặng nề ngã xuống đất. Mục Cẩm Vân bước qua, rút kiếm ra khỏi người gã, dùng Thanh Phong quyết rửa sạch sẽ, gột rửa thanh kiếm sáng đến mức có thể soi gương được mới thôi.
“Chỉ là một thanh kiếm sắt chứ chả phải là pháp bảo quý hiếm gì, có gì đáng gọi là bảo bối.” Mặt Bạch Vô Thường đầy vẻ ghét bỏ mà nói.
Thanh kiếm sắt bình thường, to hơn kiếm bình thường một chút, trông dở dở ương ương thế nhưng lại được Mục Cẩm Vân coi như bảo bối. Ngày nào cũng đem theo bên mình, nhìn bủn xỉn vô cùng.
Gã vốn nổi lòng từ bi, tặng cho Mục Cẩm Vân một thanh kiếm tốt hơn, là phi kiếm huyễn quang trung cấp hạ phẩm. Nào ngờ hắn không hề chối từ mà nhận lấy, vừa nhận đã đưa cho đám sư đệ sư muội làm phần thưởng, nói ai có tu vi tiến bộ nhanh nhất sẽ tặng cho người đó, làm gã tức đến giậm chân.
Mục Cẩm Vân không lên tiếng, thanh kiếm sắt trong tay hắn chỉ là “vỏ kiếm”, ở trong là thanh kiếm gãy kia, cũng coi như là kiếm trong kiếm, có thể giảm thiểu sự tổn hại đến thanh kiếm gãy. Cách rèn đúc này là do Tô Lâm An dạy hắn. Đợi sau này tìm được vật liệu luyện khí và khí hỏa tốt hơn sẽ dùng phương pháp tốt hơn để rèn, thậm chí có thể khiến “vỏ kiếm” hòa làm một với đoạn kiếm gãy kia, dần dần sửa lại đoạn kiếm gãy đó, từ mục nát hóa thần kỳ.
Có thể công kích được nguyên thần, còn chứa được một lão quái vật, chẳng lẽ thanh kiếm này lại không lợi hại hơn những thanh phi kiếm bình thường khác sao?
Mục Cẩm Vân lạnh lùng giết chết Ngu Cẩm Hồng xong, ánh mắt mới rơi vào tên thứ hai mà Bạch Vô Thường tóm được.
Hắn là Sở Tài Nguyên.
Diễn kịch phải diễn cho trót, Sở Tài Nguyên đã thấy được chân tướng, không thể giữ lại.
Tô Lâm An thấy Mục Cẩm Vân muốn giết người diệt khẩu liền mở miệng ngăn, “Không thể động vào Sở Tài Nguyên.”
Một ngày hắn có thể đem đến nhiều công đức tới vậy, giết đi thì thật tiếc!
Sau khi bị bắt, mặt Sở Tài Nguyên mờ mịt không hiểu gì. Đợi sau khi kiếm nô kia bị một kiếm chém chết, hắn run sợ một lúc mới đứng vụt lên, lớn giọng nói: “Mục tiền bối quả là lợi hại! Kiếm thuật xuất thần nhập hóa, kinh thiên động địa, quỷ thần kinh hãi!”
Nói xong còn hồn nhiên như không biết mình sắp gặp phải đại nạn, hứng chí bừng bừng quay sang chỗ khác, lòng đầy căm phẫn mắng chửi: “Tên tu sĩ Kim Đan kỳ kia chết rồi? Đáng đời, đôi cẩu nam nữ này đang làm gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại làm trò đồi phong bại tục như thế...” Nói xong còn “xoạch” một tiếng mở quạt ra dùng quạt che ngang mắt, mắng, “Quả đúng không phải là thứ tốt đẹp gì. Ta còn lo các tiền bối gặp phải ba tên này sẽ gặp nguy hiểm. Không ngờ chúng lại là đồ bỏ đi như vậy!”
“Mục Cẩm Vân tiền bối và Bạch tiền bối mới đúng là tu vi cao thâm, vãn bối bái phục.”
Hắn lải nhải một hồi rồi lại hỏi: “Không biết Mục tiền bối có thấy củ cải đại tiên không, ta sợ ngài ấy bị ức hiếp nên mới đuổi tới đây.”
Sở Tài Nguyên mắng rất đã, thế nhưng sắc mặt dưới quạt lại tái mét, miệng còn hơi run rẩy.
Thực ra hắn không hề ngốc chút nào, còn có mấy phần lanh lợi. Hắn biết vào lúc này, tính mạng của hắn đã rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Ba tên Kim Đan kỳ thân phận bất phàm kia xảy ra chuyện ở đây, người đàn ông đã nhập ma đó lại đang xâm phạm nữ tu, đang yên đang lành sao đột nhiên lại thành ra như vậy chắc chắn có liên quan tới đám người Mục Cẩm Vân.
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Thiếu niên vừa chết gọi hắn là đại sư huynh, thân phận trước kia của gã đã rõ rành rành. Đã từng là đồng môn mà Mục Cẩm Vân vẫn có thể muốn giết là giết, huống hồ là Sở Tài Nguyên hắn.
Hắn vắt hết đầu óc nói một tràng, những vẫn cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh, cứ như đang có tầm mắt âm u theo dõi hắn. Sở Tài Nguyên không dám bỏ quạt ra, chỉ có thể căng cơ mặt, lắp bắp nói: “Ta, ta sống là người của Tàng Kiếm Sơn, chết cũng là ma của Tàng Kiếm Sơn.”
Tô Lâm An phụt cười ra tiếng.
Nàng cảm thấy Sở Tài Nguyên này rất thú vị, còn vui hơn Mục Cẩm Vân nhiều. Hơn nữa, tiểu tử này tuy bình thường vô cùng kiêu căng phách lối, nhưng bên trong vẫn là một người lương thiện, biết nhớ ơn báo đáp. Biết rõ đối phương là Kim Đan kỳ nhưng hắn vẫn lo lắng cho củ cải mà đuổi theo.
“Ta bảo này, ngươi không thể giết Sở Tài Nguyên.”
“Lí do?” Mục Cẩm Vân hỏi.
Sở Tài Nguyên tưởng Mục Cẩm Vân đang hỏi mình, lắp bắp trả lời, “Sở gia chúng ta đã quy thuận Tàng Kiếm Sơn, Sở Tài Nguyên ta tuyệt không hai lòng.”
Tô Lâm An mỉm cười, “Giờ ta đã có củ cải, sức ảnh hưởng của thanh kiếm gãy kia đối với ta đã không còn lớn nữa, ngươi cũng biết rồi đấy. Nếu như ngươi giết hắn, sau này chúng ta ai đi đường nấy...” Nàng liếc xéo Mục Cẩm Vân một cái, nghiêng đầu chớp mắt nói: “Nhóc khốn khiếp, lí do này đã đủ chưa?”
Rõ ràng chỉ là một nguyên thần, nhưng khi có cơn gió thổi qua, tóc nàng cũng bay theo chiều gió, có sợi còn phất lên gò má hắn.
“Ha ha.” Mục Cẩm Vân lui lại nửa bước tránh khỏi những sợi tóc vốn không thể chạm tới, sau đó cười khẽ một tiếng, khóe miệng hắn hơi nhếch, nói: “Qua cầu rút ván.”
Trong lòng Sở Tài Nguyên run rẩy, bàn tay cầm quạt vẫn luôn run bần bật, hắn sắp không giữ nổi cây quạt nữa rồi. Qua cầu rút ván là sao, giờ không cần Sở gia hắn nữa à?
“Thôi xong rồi, hắn muốn ta chết ở đây.” Sở Tài Nguyên nghĩ trong lòng.
“Củ cải không sao, ngươi qua đây.” Mục Cẩm Vân nói.
Sở Tài Nguyên liền cố gắng bước tới bên Mục Cẩm Vân, sau đó phát hiện ở chỗ Mục Cẩm Vân đứng có một trận pháp, sau khi hắn đi qua cũng có nghĩa là tiến vào kết giới phòng ngự.
Cũng vào đúng lúc này, bỗng có máu tươi chảy ra từ hạ thân nữ tu kia. Sau đó, một luồng kình khí bay ra từ cơ thể cô ta, chém xuyên ngực của Vũ Bân, tạo thành một vết thương lớn! Một giọng nói giận dữ truyền tới, “Ai, là ai dám làm con gái ta bị thương!”
“Yên Yên, đừng tự lừa mình dối người nữa...” Vũ Bân đè lên người cô ta, làm nhục cô ta, máu tươi từ cổ trào ra nhỏ trên mặt Lâm Yên Yên, khiến cô ta trông lại càng thê thảm hơn. Cũng vào chính lúc này, Lâm Yên Yên vốn đã chết lặng đột nhiên co quắp, cô ta gian nan nhấc tay lên sờ máu trên má mình.
“Hai người các ngươi đều là súc sinh!” Lâm Yên Yên gằn từng chữ nói.
“Ta là súc sinh, vậy ngươi là gì...” Vũ Bân lật người Lâm Yên Yên lại, y tóm lấy tóc Lâm Yên Yên, động tác vừa điên cuồng lại vừa dữ tợn...
Y tạo ra động tĩnh lớn như vậy khiến Bạch Vô Thường có chút lúng túng, ai mà ngờ chuyện lại thành ra như vậy đâu?
Cứ tưởng phải đấu một trận sinh tử với ba tên Kim Đan kỳ, ai ngờ củ cải tinh đó lại lợi hại tới vậy, đánh cho ba tên kia không có sức đánh trả. Điều quan trọng nhất là, giữa chúng có một tên vốn bị tâm ma quấn thân, dưới sự kích thích của Mục Cẩm Vân liền nhập ma, giết chết một đồng môn, sau đó...
Nữ tu còn lại vốn đã bị thương rất nặng, hơi thở mong manh, dưới sự điên cuồng không biết tiết chế của tu sĩ nhập ma kia, nữ nhân này e là cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Vào khoảng khắc Lâm Yên Yên cận kề cái chết, luồng hơi thở hộ thể của tu sĩ cấp cao trong người cô ta cũng không cứu nổi cô ta. Mà tâm huyết Hồn Đăng lại truyền về cảnh tượng trước lúc lâm chung của cô ta, cũng chính là cảnh Vũ Bân kia nhập ma, lăng nhục cô ta tới chết!
Thế cục những tưởng khó mà phá giải lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy sao? Âm thanh ở bên cạnh quả thực có chút khó nghe, Bạch Vô Thường quay đầu nhìn Mục Cẩm Vân. Thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, nhìn hai kẻ kia không chớp mắt bèn tiện miệng đùa một câu, “Ồ, nhìn tập trung tới vậy, muốn tìm nữ nhân rồi à?”
Nói tới thì Mục Cẩm Vân vẫn là một thiếu niên, Bạch Vô Thường không áp trụ được hắn ở phương diện khác, lúc này lại sinh ra cảm giác tự hào, “Chưa nếm qua mùi vị của nữ nhân đúng không? Hay là hôm nào, ta đưa ngươi tới Bách Hoa phường trong thành Tu Chân va chạm chút nhé?”
Mục Cẩm Vân không để ý tới gã, dư quang nơi khóe mắt lại liếc về phía Tô Lâm An đang bay ở bên cạnh.
Tô Lâm An nhìn rất tập trung, tác phong không hề giống một cô gái nên có chút nào.
Không phải muốn làm chuyện tốt sao?
Nhìn thấy con gái bị làm nhục như vậy cũng không ra tay giúp, còn nói hành thiện tích đức cái gì chứ! Mục Cẩm Vân cười lạnh trong lòng, im lặng không nói.
Cũng chính vào lúc này, Bạch Vô Thường bỗng phát giác xung quanh có động tĩnh. Gã phóng thần thức ra, trực tiếp thi triển Đại Cầm Nã Thủ, bắt lấy tu sĩ đang núp trong lùm cỏ quan sát sự việc ở đây. Bắt được một tên, vẫn còn tên nữa.
Hai tên bị ném lên đất, tên thứ nhất sau khi ngã xuống đất liền ngẩng phắt đầu lên, gào lớn với Mục Cẩm vân: “Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh, là đệ!” Gã hoảng loạn gạt mớ tóc bù xù, lộ ra gương mặt trái xoan của mình, “Đại sư huynh, đệ là Ngu Cẩm Hồng!” Khi vén tóc lên, gã lấy tay che đi ấn ký kiếm nô trên trán, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Đệ mang Tiểu Lục và Tiểu Cửu rời đi, trên đường bị linh thú tấn công. Tiểu Lục và Tiểu Cửu đều chết hết. Rồi đệ gặp được ba người họ, bị ép làm kiếm nô, hu hu hu hu hu hu...” Ngu Cẩm Hồng vừa khóc vừa bò lên phía trước định ôm lấy đùi Mục Cẩm Vân gào khóc.
Mục Cẩm Vân tất nhiên biết gã là ai.
Khi hắn quay đầu lại nhìn, Ngu Cẩm Hồng vốn đang khóc lóc vô cùng thảm thiết cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nhưng một khắc sau, nụ cười đó lập tức đông cứng lại. Chỉ thấy Mục Cẩm Vân phóng phi kiếm trong tay ra, đâm thẳng vào ngực Ngu Cẩm Hồng, khiến lòng gã lạnh toát.
“Đại sư huynh, ngươi...”
Ngu Cẩm Hồng không thể tin nổi, gã hoàn toàn không ngờ Mục Cẩm Vân không nói lời nào mà đã trực tiếp ra tay!
Hắn thật độc ác!
“Phập” một tiếng, Ngu Cẩm Hồng nặng nề ngã xuống đất. Mục Cẩm Vân bước qua, rút kiếm ra khỏi người gã, dùng Thanh Phong quyết rửa sạch sẽ, gột rửa thanh kiếm sáng đến mức có thể soi gương được mới thôi.
“Chỉ là một thanh kiếm sắt chứ chả phải là pháp bảo quý hiếm gì, có gì đáng gọi là bảo bối.” Mặt Bạch Vô Thường đầy vẻ ghét bỏ mà nói.
Thanh kiếm sắt bình thường, to hơn kiếm bình thường một chút, trông dở dở ương ương thế nhưng lại được Mục Cẩm Vân coi như bảo bối. Ngày nào cũng đem theo bên mình, nhìn bủn xỉn vô cùng.
Gã vốn nổi lòng từ bi, tặng cho Mục Cẩm Vân một thanh kiếm tốt hơn, là phi kiếm huyễn quang trung cấp hạ phẩm. Nào ngờ hắn không hề chối từ mà nhận lấy, vừa nhận đã đưa cho đám sư đệ sư muội làm phần thưởng, nói ai có tu vi tiến bộ nhanh nhất sẽ tặng cho người đó, làm gã tức đến giậm chân.
Mục Cẩm Vân không lên tiếng, thanh kiếm sắt trong tay hắn chỉ là “vỏ kiếm”, ở trong là thanh kiếm gãy kia, cũng coi như là kiếm trong kiếm, có thể giảm thiểu sự tổn hại đến thanh kiếm gãy. Cách rèn đúc này là do Tô Lâm An dạy hắn. Đợi sau này tìm được vật liệu luyện khí và khí hỏa tốt hơn sẽ dùng phương pháp tốt hơn để rèn, thậm chí có thể khiến “vỏ kiếm” hòa làm một với đoạn kiếm gãy kia, dần dần sửa lại đoạn kiếm gãy đó, từ mục nát hóa thần kỳ.
Có thể công kích được nguyên thần, còn chứa được một lão quái vật, chẳng lẽ thanh kiếm này lại không lợi hại hơn những thanh phi kiếm bình thường khác sao?
Mục Cẩm Vân lạnh lùng giết chết Ngu Cẩm Hồng xong, ánh mắt mới rơi vào tên thứ hai mà Bạch Vô Thường tóm được.
Hắn là Sở Tài Nguyên.
Diễn kịch phải diễn cho trót, Sở Tài Nguyên đã thấy được chân tướng, không thể giữ lại.
Tô Lâm An thấy Mục Cẩm Vân muốn giết người diệt khẩu liền mở miệng ngăn, “Không thể động vào Sở Tài Nguyên.”
Một ngày hắn có thể đem đến nhiều công đức tới vậy, giết đi thì thật tiếc!
Sau khi bị bắt, mặt Sở Tài Nguyên mờ mịt không hiểu gì. Đợi sau khi kiếm nô kia bị một kiếm chém chết, hắn run sợ một lúc mới đứng vụt lên, lớn giọng nói: “Mục tiền bối quả là lợi hại! Kiếm thuật xuất thần nhập hóa, kinh thiên động địa, quỷ thần kinh hãi!”
Nói xong còn hồn nhiên như không biết mình sắp gặp phải đại nạn, hứng chí bừng bừng quay sang chỗ khác, lòng đầy căm phẫn mắng chửi: “Tên tu sĩ Kim Đan kỳ kia chết rồi? Đáng đời, đôi cẩu nam nữ này đang làm gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại làm trò đồi phong bại tục như thế...” Nói xong còn “xoạch” một tiếng mở quạt ra dùng quạt che ngang mắt, mắng, “Quả đúng không phải là thứ tốt đẹp gì. Ta còn lo các tiền bối gặp phải ba tên này sẽ gặp nguy hiểm. Không ngờ chúng lại là đồ bỏ đi như vậy!”
“Mục Cẩm Vân tiền bối và Bạch tiền bối mới đúng là tu vi cao thâm, vãn bối bái phục.”
Hắn lải nhải một hồi rồi lại hỏi: “Không biết Mục tiền bối có thấy củ cải đại tiên không, ta sợ ngài ấy bị ức hiếp nên mới đuổi tới đây.”
Sở Tài Nguyên mắng rất đã, thế nhưng sắc mặt dưới quạt lại tái mét, miệng còn hơi run rẩy.
Thực ra hắn không hề ngốc chút nào, còn có mấy phần lanh lợi. Hắn biết vào lúc này, tính mạng của hắn đã rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Ba tên Kim Đan kỳ thân phận bất phàm kia xảy ra chuyện ở đây, người đàn ông đã nhập ma đó lại đang xâm phạm nữ tu, đang yên đang lành sao đột nhiên lại thành ra như vậy chắc chắn có liên quan tới đám người Mục Cẩm Vân.
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Thiếu niên vừa chết gọi hắn là đại sư huynh, thân phận trước kia của gã đã rõ rành rành. Đã từng là đồng môn mà Mục Cẩm Vân vẫn có thể muốn giết là giết, huống hồ là Sở Tài Nguyên hắn.
Hắn vắt hết đầu óc nói một tràng, những vẫn cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh, cứ như đang có tầm mắt âm u theo dõi hắn. Sở Tài Nguyên không dám bỏ quạt ra, chỉ có thể căng cơ mặt, lắp bắp nói: “Ta, ta sống là người của Tàng Kiếm Sơn, chết cũng là ma của Tàng Kiếm Sơn.”
Tô Lâm An phụt cười ra tiếng.
Nàng cảm thấy Sở Tài Nguyên này rất thú vị, còn vui hơn Mục Cẩm Vân nhiều. Hơn nữa, tiểu tử này tuy bình thường vô cùng kiêu căng phách lối, nhưng bên trong vẫn là một người lương thiện, biết nhớ ơn báo đáp. Biết rõ đối phương là Kim Đan kỳ nhưng hắn vẫn lo lắng cho củ cải mà đuổi theo.
“Ta bảo này, ngươi không thể giết Sở Tài Nguyên.”
“Lí do?” Mục Cẩm Vân hỏi.
Sở Tài Nguyên tưởng Mục Cẩm Vân đang hỏi mình, lắp bắp trả lời, “Sở gia chúng ta đã quy thuận Tàng Kiếm Sơn, Sở Tài Nguyên ta tuyệt không hai lòng.”
Tô Lâm An mỉm cười, “Giờ ta đã có củ cải, sức ảnh hưởng của thanh kiếm gãy kia đối với ta đã không còn lớn nữa, ngươi cũng biết rồi đấy. Nếu như ngươi giết hắn, sau này chúng ta ai đi đường nấy...” Nàng liếc xéo Mục Cẩm Vân một cái, nghiêng đầu chớp mắt nói: “Nhóc khốn khiếp, lí do này đã đủ chưa?”
Rõ ràng chỉ là một nguyên thần, nhưng khi có cơn gió thổi qua, tóc nàng cũng bay theo chiều gió, có sợi còn phất lên gò má hắn.
“Ha ha.” Mục Cẩm Vân lui lại nửa bước tránh khỏi những sợi tóc vốn không thể chạm tới, sau đó cười khẽ một tiếng, khóe miệng hắn hơi nhếch, nói: “Qua cầu rút ván.”
Trong lòng Sở Tài Nguyên run rẩy, bàn tay cầm quạt vẫn luôn run bần bật, hắn sắp không giữ nổi cây quạt nữa rồi. Qua cầu rút ván là sao, giờ không cần Sở gia hắn nữa à?
“Thôi xong rồi, hắn muốn ta chết ở đây.” Sở Tài Nguyên nghĩ trong lòng.
“Củ cải không sao, ngươi qua đây.” Mục Cẩm Vân nói.
Sở Tài Nguyên liền cố gắng bước tới bên Mục Cẩm Vân, sau đó phát hiện ở chỗ Mục Cẩm Vân đứng có một trận pháp, sau khi hắn đi qua cũng có nghĩa là tiến vào kết giới phòng ngự.
Cũng vào đúng lúc này, bỗng có máu tươi chảy ra từ hạ thân nữ tu kia. Sau đó, một luồng kình khí bay ra từ cơ thể cô ta, chém xuyên ngực của Vũ Bân, tạo thành một vết thương lớn! Một giọng nói giận dữ truyền tới, “Ai, là ai dám làm con gái ta bị thương!”