Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18 : ĐOẠT XÁC
“Kiếm Trấn Hồn.” Mục Cẩm Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm.
Tô Lâm An cũng khá tò mò về thanh kiếm này, nàng vác Mục Cẩm Vân đi tới, cũng quan sát nó kỹ càng một lượt.
Nàng đã nhìn nó trăm năm rồi, thực sự không thể nhìn ra thanh kiếm này có gì kỳ lạ.
Nhưng vào chính lúc này, Tô Lâm An đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau đó, nguyên thần của nàng vốn đang bị giam ở trong củ cải hóa thành vô số tinh quang tràn ra ngoài.
Sau cơn trời đất quay cuồng, đợi lúc nàng mở mắt ra, nàng lại bay ở bên thân kiếm...
Mục Cẩm Vân nhất thời không để ý liền ngã vào vũng máu, bề mặt giày của hắn lúc này đã thấm đầy máu. Hắn cố hết sức vận hành linh khí bay vọt lên, tức giận nhìn Tô Lâm An bay ở bên cạnh, Tô Lâm An nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không rõ tại sao, cứ như bị lôi ra vậy đó.”
“Mau nhặt củ cải lên.” Nàng thúc giục. Đây là củ cải có thể đánh lại đứa bé kia đấy, nếu như không có nó, Mục Cẩm Vân sao so được với đứa bé kia.
Mục Cẩm Vân hết cách, đành thi triển pháp thuật, nhặt củ cải chìm trong vũng máu lên, sau đó dè dặt lôi khăn tay ra bọc lại tới mấy lớp.
Thân thể đau đớn hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng được, thế nhưng thứ bẩn thỉu tanh tưởi trong tay lại làm hắn không thể chịu đựng nổi.
“Ca ca, ca giúp mẹ hay giúp ta?” Đứa trẻ lại lên tiếng, hi hi
cười, “Ca sẽ giúp ta mà, phải không?”
Nói xong, nó nhảy từ người Việt Linh Ca, giẫm lên đoạn chân tay trong biển máu vọt về phía Mục Cẩm Vân. Động tác nhanh vô cùng, Mục Cầm Vân không ngăn cản nổi, chỉ thấy đứa bé đó nhoáng cái đã ôm lấy đùi hắn. Nó ngước mặt lên, mở miệng nói, “Ca ca, ta bắt được ca rồi.”
Lúc trước, nó thử tấn công Mục Cẩm Vân mấy lần, nhưng luôn bị củ cải kia ngăn trở. Lần này, thấy củ cải xảy ra chuyện, nó liền nảy ý định tấn công lần nữa, thừa dịp Mục Cẩm Vân còn chưa chuẩn bị, trực tiếp xông qua và nó đã bắt được rồi.
“Hi hi, ca ca, hình như ca không lợi hại bằng củ cải nhỉ.” Bàn tay ôm lấy Mục Cẩm Vân vô cùng sắc nhọn, lập tức đâm thủng quần áo trên chân hắn, như lưỡi dao sắc bén, đâm rách da, chọc thẳng vào thịt hắn.
Ở nơi bị nó tóm lấy, một cơn đau đớn ập đến, sau đó, cứ như có nọc độc chảy xuôi theo miệng vết thương, xuyên thẳng vào kinh mạch của hắn, lúc đi qua trái tim còn kích phát cổ Phệ Tâm.
Thi độc bị cổ Phệ Tâm làm đông cứng lại, hơi thở trên người Mục Cẩm Vân liên tục tăng lên, sóng khí cuộn trào quanh người hắn, hất bay đứa bé kia ra ngoài. Tiếp đó, hắn coi củ cải trong tay như kiếm, thân hình lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển đến gần nó, cứ vậy nện xuống!
Tuy hắn rất nhanh, thế nhưng đứa bé kia còn nhanh hơn, đòn này bị rơi vào khoảng không, đứa bé lại hi hi cười nói: “Ca ca, sao tu vi của ca đột nhiên lại tăng lên thế, giờ đã là Kim Đan kỳ rồi sao?”
“Thế nhưng, ca không bắt nổi ta đâu.”
“Ta nhanh hơn ca đó.”
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, Mục Cẩm Vân chẳng thể nắm được phương hướng của nó.
Tô Lâm An nhìn thấy được, nhưng lại không giúp nổi, khi nàng nói ở sau lưng ngươi, thì đứa bé kia liền chuyển vị trí, mấy lần như vậy, trên người Mục Cẩm Vân đã có vài vết thương, trên lưng cũng có vài vết tay máu, rất chật vật.
Tuy Tô Lâm An miệng nói ghét Mục Cẩm Vân, nhưng hắn là người duy nhất nhìn thấy nàng, nghe được nàng, giờ nàng không dám để hắn chết. Nàng không thể chạm vào thứ gì, nhưng nàng có thể khống chế thanh kiếm gãy kia.
Tô Lâm An bay về bên thanh kiếm. Thanh kiếm cắm trên người Việt Linh Ca, khiến thần hồn của cô ta cũng bị đóng chặt trên đó. Thân thể của cô ta đã chịu đủ sự tàn phá, thế nhưng một khi kiếm được rút ra, cô ta sẽ được giải thoát. Đứa bé kia, e là cũng chẳng phải đối thủ của cô ta. Bằng không thì đứa bé kia cũng chẳng thể đợi đến tận ngày hôm nay mới tìm được cơ hội để đối phó với cô ta.
Tô Lâm An chui vào thanh kiếm, dùng nguyên thần cẩn thận dịch chuyển nó từng li từng tí.
Đứa bé kia nhìn thấy thanh kiếm động đậy, liền hoảng sợ hô, “Kiếm!”
“kiếm Trấn Hồn đã nhận ta làm chủ rồi.” Mục Lâm Vân đang thở dốc, lạnh lùng nói, “Nó có thể trấn trụ được mẹ ngươi, thì cũng có thể trấn trụ được ngươi.”
Khi hắn nói, Tô Lâm An đã điều khiển thanh kiếm chậm rãi di chuyển, ghim chặt nguyên thần của Việt Linh Cơ, còn vặn vặn vài cái, vừa vặn vừa nói: “Thật sự là kiếm Trấn Hồn sao? Nhìn chẳng giống chút nào cả mà?”
Đứa trẻ kia dừng lại, quả nhiên là hết sức kiêng kị kiếm Trấn Hồn.
Cục diện tạm thời được khống chế, Tô Lâm An lại di chuyển thanh kiếm...
Việt Linh Ca đau đớn gào hét, cô ta dùng tất cả sức lực gào lên: “Ta biết một bí mật! Chỉ cần các ngươi giúp ta, giúp ta giết chết tiểu quái vật...”
Tô Lâm An có chút hào hứng, không động thanh kiếm nữa, hỏi: “Bí mật gì?”
“Bí mật gì?”
Mục Cẩm Vân lạnh lùng hỏi, khi hắn nói chuyện, trong miệng còn có làn sương trắng tỏa ra, đó là hàn khí mạnh mẽ trong cơ thể, giờ phút này, là lúc trăng lên cao nhất, cũng là lúc cổ Phệ Tâm phát tác mạnh nhất. Mỗi chữ hắn nhả ra dường như phải tiêu tốn toàn bộ sức lực của mình.
“Ta có bản đồ kho báu.” Cô ta gào lên, “Bản đồ địa lăng của nữ ma đầu Tô Lâm An.”
Tô Lâm An: “...” Ngươi nói gì cơ? Sao ta lại thấy sai trái quá vậy.
Năm đó trên người nàng đúng là có rất nhiều bảo bối, nhưng Khương Chỉ Khanh đuổi theo nàng lâu như vậy, những thứ cần dùng đều dùng cả rồi, trước khi chết cũng chẳng để lại pháp bảo linh thạch gì, lấy đâu ra địa lăng cất giữ bảo bối?
Vừa nghĩ vậy, Tô Lâm An có chút tức giận, ta đã chết bao nhiêu năm vậy rồi, đám hậu bối các ngươi còn lấy ta ra để lừa gạt người khác, vui lắm hả?
Nàng lại tiếp tục xoắn kiếm, lần này, Việt Linh Ca vốn đang yếu ớt vô cùng mất sạch khí tức, nguyên thần của cô ta đã bị kiếm Trấn Hồn hủy diệt hoàn toàn.
Thanh kiếm gãy này, đúng là cũng khá lợi hại...
Nhưng mà, vào thời khắc khí tức Việt Linh Ca hoàn toàn biến mất, đứa trẻ kia bỗng gào lên, “Ngươi đã giết mẹ ta!”
“Ngươi đánh nát hài cốt của cha ta, giờ ngươi còn giết mẹ ta!”
Giọng nói thê lương vang vọng khắp phòng, đứa trẻ rít gào lao về phía Mục Cẩm Vân.
Chỉ thấy Mục Cẩm Vân vì đau đớn mà phát run lên, trong cổ họng còn phát ra tiếng rên khẽ. Thân hình hắn khẽ lóe, hắn không tránh sự tấn công của đứa bé, mà tới bên đèn Thanh Liên, đập củ cải trong tay về phía cây đèn. Hắn nghiến răng nói: “Ngươi, làm bẩn quần áo của ta, giày của ta!”
Choang một tiếng, củ cải chẳng hư hao gì, nhưng mà cây đèn kia lại tan thành bụi, ánh lửa bên trong cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Đứa bé đang xông về phía Mục Cẩm Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó, nó rơi xuống đất, “tõm” một tiếng rơi vào vũng máu.
Đứa trẻ này đã sớm chết rồi, vì ngọn đèn Thanh Liên kia tụ hồn nên mới khiến nguyên thần của nó không bị tan mất, hơn nữa còn trở nên lớn mạnh. Muốn hủy diệt nó, chỉ có cách đập nát cây đèn mới khiến nguyên thần của nó mất đi sự che chở.
Chỉ có điều, có vẻ Mục Cẩm Vân đã quên mất một chuyện.
Nguyên thần rời cơ thể, sẽ lập tức tan biến trong thiên địa, trừ phi, trong thời gian ngắn tìm được một cơ thể thích hợp. Điều đó cũng có nghĩa, trong tình hình hiện giờ, để duy trì mạng sống, chuyện duy nhất mà đứa trẻ này có thể làm chính là, đoạt xác...
“Cẩn thận!”
“Kiếm Trấn Hồn.” Mục Cẩm Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm.
Tô Lâm An cũng khá tò mò về thanh kiếm này, nàng vác Mục Cẩm Vân đi tới, cũng quan sát nó kỹ càng một lượt.
Nàng đã nhìn nó trăm năm rồi, thực sự không thể nhìn ra thanh kiếm này có gì kỳ lạ.
Nhưng vào chính lúc này, Tô Lâm An đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau đó, nguyên thần của nàng vốn đang bị giam ở trong củ cải hóa thành vô số tinh quang tràn ra ngoài.
Sau cơn trời đất quay cuồng, đợi lúc nàng mở mắt ra, nàng lại bay ở bên thân kiếm...
Mục Cẩm Vân nhất thời không để ý liền ngã vào vũng máu, bề mặt giày của hắn lúc này đã thấm đầy máu. Hắn cố hết sức vận hành linh khí bay vọt lên, tức giận nhìn Tô Lâm An bay ở bên cạnh, Tô Lâm An nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không rõ tại sao, cứ như bị lôi ra vậy đó.”
“Mau nhặt củ cải lên.” Nàng thúc giục. Đây là củ cải có thể đánh lại đứa bé kia đấy, nếu như không có nó, Mục Cẩm Vân sao so được với đứa bé kia.
Mục Cẩm Vân hết cách, đành thi triển pháp thuật, nhặt củ cải chìm trong vũng máu lên, sau đó dè dặt lôi khăn tay ra bọc lại tới mấy lớp.
Thân thể đau đớn hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng được, thế nhưng thứ bẩn thỉu tanh tưởi trong tay lại làm hắn không thể chịu đựng nổi.
“Ca ca, ca giúp mẹ hay giúp ta?” Đứa trẻ lại lên tiếng, hi hi
cười, “Ca sẽ giúp ta mà, phải không?”
Nói xong, nó nhảy từ người Việt Linh Ca, giẫm lên đoạn chân tay trong biển máu vọt về phía Mục Cẩm Vân. Động tác nhanh vô cùng, Mục Cầm Vân không ngăn cản nổi, chỉ thấy đứa bé đó nhoáng cái đã ôm lấy đùi hắn. Nó ngước mặt lên, mở miệng nói, “Ca ca, ta bắt được ca rồi.”
Lúc trước, nó thử tấn công Mục Cẩm Vân mấy lần, nhưng luôn bị củ cải kia ngăn trở. Lần này, thấy củ cải xảy ra chuyện, nó liền nảy ý định tấn công lần nữa, thừa dịp Mục Cẩm Vân còn chưa chuẩn bị, trực tiếp xông qua và nó đã bắt được rồi.
“Hi hi, ca ca, hình như ca không lợi hại bằng củ cải nhỉ.” Bàn tay ôm lấy Mục Cẩm Vân vô cùng sắc nhọn, lập tức đâm thủng quần áo trên chân hắn, như lưỡi dao sắc bén, đâm rách da, chọc thẳng vào thịt hắn.
Ở nơi bị nó tóm lấy, một cơn đau đớn ập đến, sau đó, cứ như có nọc độc chảy xuôi theo miệng vết thương, xuyên thẳng vào kinh mạch của hắn, lúc đi qua trái tim còn kích phát cổ Phệ Tâm.
Thi độc bị cổ Phệ Tâm làm đông cứng lại, hơi thở trên người Mục Cẩm Vân liên tục tăng lên, sóng khí cuộn trào quanh người hắn, hất bay đứa bé kia ra ngoài. Tiếp đó, hắn coi củ cải trong tay như kiếm, thân hình lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển đến gần nó, cứ vậy nện xuống!
Tuy hắn rất nhanh, thế nhưng đứa bé kia còn nhanh hơn, đòn này bị rơi vào khoảng không, đứa bé lại hi hi cười nói: “Ca ca, sao tu vi của ca đột nhiên lại tăng lên thế, giờ đã là Kim Đan kỳ rồi sao?”
“Thế nhưng, ca không bắt nổi ta đâu.”
“Ta nhanh hơn ca đó.”
Giọng nói vang vọng khắp bốn phía, Mục Cẩm Vân chẳng thể nắm được phương hướng của nó.
Tô Lâm An nhìn thấy được, nhưng lại không giúp nổi, khi nàng nói ở sau lưng ngươi, thì đứa bé kia liền chuyển vị trí, mấy lần như vậy, trên người Mục Cẩm Vân đã có vài vết thương, trên lưng cũng có vài vết tay máu, rất chật vật.
Tuy Tô Lâm An miệng nói ghét Mục Cẩm Vân, nhưng hắn là người duy nhất nhìn thấy nàng, nghe được nàng, giờ nàng không dám để hắn chết. Nàng không thể chạm vào thứ gì, nhưng nàng có thể khống chế thanh kiếm gãy kia.
Tô Lâm An bay về bên thanh kiếm. Thanh kiếm cắm trên người Việt Linh Ca, khiến thần hồn của cô ta cũng bị đóng chặt trên đó. Thân thể của cô ta đã chịu đủ sự tàn phá, thế nhưng một khi kiếm được rút ra, cô ta sẽ được giải thoát. Đứa bé kia, e là cũng chẳng phải đối thủ của cô ta. Bằng không thì đứa bé kia cũng chẳng thể đợi đến tận ngày hôm nay mới tìm được cơ hội để đối phó với cô ta.
Tô Lâm An chui vào thanh kiếm, dùng nguyên thần cẩn thận dịch chuyển nó từng li từng tí.
Đứa bé kia nhìn thấy thanh kiếm động đậy, liền hoảng sợ hô, “Kiếm!”
“kiếm Trấn Hồn đã nhận ta làm chủ rồi.” Mục Lâm Vân đang thở dốc, lạnh lùng nói, “Nó có thể trấn trụ được mẹ ngươi, thì cũng có thể trấn trụ được ngươi.”
Khi hắn nói, Tô Lâm An đã điều khiển thanh kiếm chậm rãi di chuyển, ghim chặt nguyên thần của Việt Linh Cơ, còn vặn vặn vài cái, vừa vặn vừa nói: “Thật sự là kiếm Trấn Hồn sao? Nhìn chẳng giống chút nào cả mà?”
Đứa trẻ kia dừng lại, quả nhiên là hết sức kiêng kị kiếm Trấn Hồn.
Cục diện tạm thời được khống chế, Tô Lâm An lại di chuyển thanh kiếm...
Việt Linh Ca đau đớn gào hét, cô ta dùng tất cả sức lực gào lên: “Ta biết một bí mật! Chỉ cần các ngươi giúp ta, giúp ta giết chết tiểu quái vật...”
Tô Lâm An có chút hào hứng, không động thanh kiếm nữa, hỏi: “Bí mật gì?”
“Bí mật gì?”
Mục Cẩm Vân lạnh lùng hỏi, khi hắn nói chuyện, trong miệng còn có làn sương trắng tỏa ra, đó là hàn khí mạnh mẽ trong cơ thể, giờ phút này, là lúc trăng lên cao nhất, cũng là lúc cổ Phệ Tâm phát tác mạnh nhất. Mỗi chữ hắn nhả ra dường như phải tiêu tốn toàn bộ sức lực của mình.
“Ta có bản đồ kho báu.” Cô ta gào lên, “Bản đồ địa lăng của nữ ma đầu Tô Lâm An.”
Tô Lâm An: “...” Ngươi nói gì cơ? Sao ta lại thấy sai trái quá vậy.
Năm đó trên người nàng đúng là có rất nhiều bảo bối, nhưng Khương Chỉ Khanh đuổi theo nàng lâu như vậy, những thứ cần dùng đều dùng cả rồi, trước khi chết cũng chẳng để lại pháp bảo linh thạch gì, lấy đâu ra địa lăng cất giữ bảo bối?
Vừa nghĩ vậy, Tô Lâm An có chút tức giận, ta đã chết bao nhiêu năm vậy rồi, đám hậu bối các ngươi còn lấy ta ra để lừa gạt người khác, vui lắm hả?
Nàng lại tiếp tục xoắn kiếm, lần này, Việt Linh Ca vốn đang yếu ớt vô cùng mất sạch khí tức, nguyên thần của cô ta đã bị kiếm Trấn Hồn hủy diệt hoàn toàn.
Thanh kiếm gãy này, đúng là cũng khá lợi hại...
Nhưng mà, vào thời khắc khí tức Việt Linh Ca hoàn toàn biến mất, đứa trẻ kia bỗng gào lên, “Ngươi đã giết mẹ ta!”
“Ngươi đánh nát hài cốt của cha ta, giờ ngươi còn giết mẹ ta!”
Giọng nói thê lương vang vọng khắp phòng, đứa trẻ rít gào lao về phía Mục Cẩm Vân.
Chỉ thấy Mục Cẩm Vân vì đau đớn mà phát run lên, trong cổ họng còn phát ra tiếng rên khẽ. Thân hình hắn khẽ lóe, hắn không tránh sự tấn công của đứa bé, mà tới bên đèn Thanh Liên, đập củ cải trong tay về phía cây đèn. Hắn nghiến răng nói: “Ngươi, làm bẩn quần áo của ta, giày của ta!”
Choang một tiếng, củ cải chẳng hư hao gì, nhưng mà cây đèn kia lại tan thành bụi, ánh lửa bên trong cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Đứa bé đang xông về phía Mục Cẩm Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó, nó rơi xuống đất, “tõm” một tiếng rơi vào vũng máu.
Đứa trẻ này đã sớm chết rồi, vì ngọn đèn Thanh Liên kia tụ hồn nên mới khiến nguyên thần của nó không bị tan mất, hơn nữa còn trở nên lớn mạnh. Muốn hủy diệt nó, chỉ có cách đập nát cây đèn mới khiến nguyên thần của nó mất đi sự che chở.
Chỉ có điều, có vẻ Mục Cẩm Vân đã quên mất một chuyện.
Nguyên thần rời cơ thể, sẽ lập tức tan biến trong thiên địa, trừ phi, trong thời gian ngắn tìm được một cơ thể thích hợp. Điều đó cũng có nghĩa, trong tình hình hiện giờ, để duy trì mạng sống, chuyện duy nhất mà đứa trẻ này có thể làm chính là, đoạt xác...
“Cẩn thận!”