Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17 : ĐỘC ÁC
Đứa trẻ này không thể coi là vật sống được, có lẽ nguyên nhân là do ngọn đèn tụ hồn - cây đèn Thanh Liên kia, giúp cho cơ thể đã chết của nó giữ lại được nguyên thần. Tuy nhiên, cũng vì âm khí quá nhiều mà dần dần trở nên lớn mạnh, đáng sợ.
Còn nguyên nhân cụ thể ra sao thì Tô Lâm An tạm thời không rõ. Nàng muốn tám nhảm với nó để tìm ra chút manh mối, nào biết được đứa bé này vốn chẳng chú ý tới nàng chứ. Lời mà nàng nói ra, vào tai nó cũng chỉ là những tiếng ục ục ục. Vẫn phải nhờ Mục Cẩm Vân chuyển lời.
Mục Cẩm Vân ngươi hỏi nhiều chút được không... Bình thường ngươi nói chuyện cũng khá mà, sao giờ lại kín như hũ nút vậy!
Chắc chắn là do hắn cảm thấy nơi này bẩn thỉu, mở miệng cũng sẽ khiến không khí ô uế này xâm nhập vào người, nên mới không muốn nói nhiều!
Cũng vào chính lúc này, Mục Cẩm Vân cuối cùng mở miệng buông lời vàng ngọc, “Các ngươi bị nhốt ở nơi này không ra được sao? Vì thế nên ngươi mới muốn đoạt xác?”
“Mẹ ngươi hợp tác với Trương Thanh Phương, là vì muốn Trương Thanh Phương tìm cho cô ta một cơ thể thích hợp?” Mục Cẩm Vân ngừng lại một lát, “Tiểu cô nương mà cô ta nói lúc trước, có lẽ là Trương Lạc Y. Trương Lạc Y ở trấn Thanh Thủy vô cùng kiêu căng phách lối, lại vô cùng ghen ghét những cô gái xinh đẹp. Thiếu nữ chết trong tay cô ta ít nhất cũng phải đến trăm người.”
“Cho nên, kì thực không phải là do cô ta không muốn thấy người khác đẹp hơn mình, mà là ngươi muốn chọn một thân thể vừa tốt, lại vừa xinh đẹp trẻ tuổi? Nếu như cô ta không tìm thấy vật thay thế thích hợp, tới lúc đó người phải hiến thân thể mình, cũng chỉ có thể là cô ta mà thôi.”
Mục Cẩm Vân nhìn về phía Việt Linh Ca đã ngã trên đất, bộ dạng khủng bố, hỏi: “Ta nói có đúng không?”
Việt Linh Ca khó có thể phát ra một tiếng hoàn chỉnh, tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ yết hầu cô ta, ở trong hoàn cảnh tối tăm kín mít như vậy lại có chút dọa người.
“Nếu như ta có thể tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây ngay lập tức, thế nhưng ngươi thì không, còn lựa chọn lâu tới vậy là vì cái gì?” Mục Cẩm Vân nói tới đây lại liếc về phía đứa bé như con thạch sùng kia, “Vì đứa trẻ này, không muốn ngươi đi.”
Vừa dứt lời, đứa bé kia lại cười hi hi, “Tất nhiên rồi, cả nhà chúng ta phải ở bên nhau, sao mẹ có thể rời đi một mình chứ.”
Nói xong, nó bỗng nhảy bịch một cái vào vũng máu vớt một đoạn xương trắng lên, sau đó nhảy vọt lên đầu Việt Linh Ca, quơ quơ khúc xương trắng trong tay, cười hi hi nói: “Cha, mẹ, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
“Cút!” Việt Linh Ca cố phun ra một tiếng yếu ớt từ cổ họng, “Ngươi là đồ quái vật!”
Tô Lâm An: “...” Nói cứ như ngươi thì không phải vậy, đều cùng là một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vì để sống tiếp, những người bị nhốt dưới giếng cây này rốt cuộc đã làm những gì, chỉ e chỉ chính trong lòng chúng mới là người rõ ràng nhất.
Việt Linh Ca ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, “Bỏ kiếm trên người ta ra, ta có thể giúp các ngươi khống chế tiểu quái vật này. Bằng không, ngươi và ta đều khó thoát khỏi cái chết! Thần hồn diệt vong!”
Đứa bé liền cảnh giác nhìn Mục Cẩm Vân, nói đúng hơn, nó đang cảnh giác nhìn củ cải (Tô Lâm An) đang nâng Mục Cẩm Vân, còn hung ác nhe răng với nàng nữa.
“Thanh kiếm này có thể khóa nguyên thần của ngươi?” Mục Cẩm Vân kinh ngạc nói, “Nó khóa nguyên thần của ngươi trong thân thể này, nên những tổn hại mà thân thể này phải chịu, nguyên thần của ngươi cũng phải gánh chịu. Nguyên thần của ngươi vốn đã thoát ra khỏi thân thể này, nhưng nhờ cây đèn Thanh Liên kia, nên dù nguyên thần có rời cơ thể thì cũng không hề tiêu tan, trái lại còn được âm khí và đèn hồn tẩm bổ khiến ngươi càng trở nên mạnh hơn...”
“Nếu ngươi chỉ là một nguyên thần thì đúng là khó mà đối phó được, cũng may là ông trời luôn giúp ta.” Nói tới đây, Mục Cẩm Vân khẽ cười, “Ta nghĩ, giúp đứa bé này có lẽ còn tốt hơn giúp ngươi nhiều.”
“Ca ca tốt thật đấy.” Đứa trẻ nghe thấy lời này liền hi hi cười nói.
“Vậy ngươi cũng nói cho ca ca biết, rốt cuộc thanh kiếm này là sao?”
Hắn nhẹ nhàng cười, khiến đứa trẻ đang nhe nanh kia hơi ngẩn ra, ngoẹo đầu nhìn hắn.
Trong thạch thất tối đen và u ám, tựa như có vô số kiếm khí chém thành kẽ hở, có ánh sáng của Bích Huy thạch chiếu lên, vương trên người hắn, khiến nụ cười của hắn càng chói lọi và đẹp đẽ hơn.
Đứa trẻ nghiến nghiến răng, nói: “Thanh kiếm đó, vốn là được cắm ở chỗ tay nải ta nằm. Ở dưới có một cái hố, bên trong có rất nhiều hài cốt và cả âm khí mà ta thích nữa.”
“Cha nói đó là kiếm Trấn Hồn, là thanh kiếm trấn áp hung vật, chỉ tiếc là đã bị phá hủy. Còn có vô số âm khí xông lên, cha và mẹ bị nhốt trong thạch thất không ra nổi, chỉ có thể chờ chết.”
“Sau khi ta được sinh ra, cha cắt thịt cho ta và mẹ ăn.”
Nói tới đây, nó lè lưỡi ra, đầu lưỡi dài liếm lên mặt Việt Linh Ca, đầu lưỡi như có gai, lại lột thêm một lớp thịt trên mặt cô ta, liếm xong nó hài lòng nói: “Sau đó cha ta chết, cha dặn mẹ chăm sóc ta.”
“Thế nhưng mẹ lại luyện ta thành pháp bảo, loại có thể chuyển âm khí thành linh khí.” Nó lại cười hi hi, “Mẹ đã sống tiếp như vậy đấy.”
Tô Lâm An trầm mặc, nàng biết một loại tà thuật, dùng trẻ sơ sinh vừa được sinh ra để thi triển. Vạn vật trong thiên địa đều có linh, mà người lại đứng đầu vạn vật, đứa bé vừa được sinh ra sạch sẽ thuần khiết, nếu như có tư chất tuyệt hảo, trong mắt của đám tà tu thì chính là một huyết khí quý báu, thông qua đạo pháp có thể nối liền trời đất, nghịch chuyển âm dương. Nơi này vốn toàn là tử khí, vì sự chuyển hoán của đứa bé này mà sinh ra sinh khí, vậy thì sinh khí mà nàng nhìn thấy ở ngoài lúc trước, đã có lời giải thích hợp lý rồi.
Theo cách nói của hai mẹ con nhà này thì rõ ràng lời của đứa bé đáng tin hơn. Việt Linh Ca luyện chính con của mình thành pháp bảo Anh Thi(*), biến âm khí chuyển thành linh khí để duy trì sinh mệnh của mình, loại người độc ác như vậy đúng là hiếm thấy.
(*) Anh Thi: Anh là trẻ sơ sinh, thi là thi thể. Anh thi là xác trẻ sơ sinh.
“Ngày nào ta cũng phải hấp thụ âm khí, đau lắm.”
Đứa bé nói tới đây, gương mặt bỗng chảy xuống, không sai chính xác là bị chảy xuống, lớp da rũ xuống kia khiến khóe mắt Tô Lâm An cứng đờ, “Nói chuyện bình thường đi, không dọa được người khác đâu, chỉ nhìn buồn nôn, muốn đánh ngươi thôi.”
Tô Lâm An là nữ ma đầu ngàn năm, còn Mục Cẩm Vân lại là một tên lòng dạ đen tối chủ động nuôi cổ Phệ Tâm. Đoán chừng hai người này chẳng thể sinh chút lòng thương cảm nào, lại càng không thèm sợ hãi hoảng loạn. Điều duy nhất mà hai người họ cảm nhận được, chắc chỉ có xấu xí và buồn nôn...
Thấy Mục Cẩm Vân chẳng có phản ứng gì, đứa bé lại khôi phục về như cũ, nói tiếp: “Chút linh khí kia đâu đủ dùng, cơ thể của mẹ đã không thể trụ nổi nữa, thế là mẹ tự rút nguyên thần ra, rời bỏ cơ thể đó.”
Ừ, có đèn Thanh Liên, Việt Linh Ca này chọn cách này cũng chẳng có gì bất ngờ.
“Lại một thời gian dài trôi qua, kiếm Trấn Hồn bay ra, đâm thủng cánh cửa kia. Mẹ vốn định để nguyên thần bám vào một cơ thể không còn sinh khí ra ngoài tìm cơ thể mới. Nào ngờ, vẫn không ra nổi.” Đứa bé lại cười hi hi, “Mẹ phải hấp thụ linh khí qua ta để duy trì sự sống, tôi luyện nguyên thần, nên mẹ không thể tách khỏi ta. Còn ta đã hấp thụ quá nhiều âm khí, nên cũng đã liên kết làm một với âm khí ở dưới kia.”
Khi nói đến đây, trên người đứa bé hiện ra một sợi chỉ đỏ, tựa như một sợi dây thừng buộc trên người nó, nối liền với vị trí tay nải đen kia. Mà trên người nó còn một sợi nữa, chính là sợi mà Tô Lâm An đã nhìn thấy lúc trước, cuống rốn của nó, nối liền với Việt Linh Ca.
Giống như trước đây, nguyên thần của Tô Lâm An không thể rời khỏi thanh kiếm gãy quá xa, giờ Việt Linh Ca cũng không rời nổi đứa bé này, mà nó lại bị giam cầm ở nơi đây, hòa hợp với hung vật và âm khí ở bên dưới. Vì vậy mới dẫn đến việc, cánh cửa gỗ tuy đã bị phá nhưng Việt Linh Ca vẫn không ra nổi.
Nếu như là kết nối thân thể, cô ta còn có thể vứt vỏ thân xác, thế nhưng kết nối nguyên thần thì chịu rồi. Bắt buộc phải cắt đứt mối liên hệ này mới có thể thoát thân.
Như vậy xem ra, giao dịch giữa cô ta và Trương gia, cũng không thể chỉ đơn giản là tìm một cơ thể thích hợp. Có lẽ, cô ta còn muốn ít nguyên liệu trận pháp để có thể cắt đứt quan hệ với đứa bé.
Nhưng đâu phải cứ nói cắt là cắt được chứ, đứa bé này, không buông tha cô ta dễ dàng đâu.
Đứa trẻ này không thể coi là vật sống được, có lẽ nguyên nhân là do ngọn đèn tụ hồn - cây đèn Thanh Liên kia, giúp cho cơ thể đã chết của nó giữ lại được nguyên thần. Tuy nhiên, cũng vì âm khí quá nhiều mà dần dần trở nên lớn mạnh, đáng sợ.
Còn nguyên nhân cụ thể ra sao thì Tô Lâm An tạm thời không rõ. Nàng muốn tám nhảm với nó để tìm ra chút manh mối, nào biết được đứa bé này vốn chẳng chú ý tới nàng chứ. Lời mà nàng nói ra, vào tai nó cũng chỉ là những tiếng ục ục ục. Vẫn phải nhờ Mục Cẩm Vân chuyển lời.
Mục Cẩm Vân ngươi hỏi nhiều chút được không... Bình thường ngươi nói chuyện cũng khá mà, sao giờ lại kín như hũ nút vậy!
Chắc chắn là do hắn cảm thấy nơi này bẩn thỉu, mở miệng cũng sẽ khiến không khí ô uế này xâm nhập vào người, nên mới không muốn nói nhiều!
Cũng vào chính lúc này, Mục Cẩm Vân cuối cùng mở miệng buông lời vàng ngọc, “Các ngươi bị nhốt ở nơi này không ra được sao? Vì thế nên ngươi mới muốn đoạt xác?”
“Mẹ ngươi hợp tác với Trương Thanh Phương, là vì muốn Trương Thanh Phương tìm cho cô ta một cơ thể thích hợp?” Mục Cẩm Vân ngừng lại một lát, “Tiểu cô nương mà cô ta nói lúc trước, có lẽ là Trương Lạc Y. Trương Lạc Y ở trấn Thanh Thủy vô cùng kiêu căng phách lối, lại vô cùng ghen ghét những cô gái xinh đẹp. Thiếu nữ chết trong tay cô ta ít nhất cũng phải đến trăm người.”
“Cho nên, kì thực không phải là do cô ta không muốn thấy người khác đẹp hơn mình, mà là ngươi muốn chọn một thân thể vừa tốt, lại vừa xinh đẹp trẻ tuổi? Nếu như cô ta không tìm thấy vật thay thế thích hợp, tới lúc đó người phải hiến thân thể mình, cũng chỉ có thể là cô ta mà thôi.”
Mục Cẩm Vân nhìn về phía Việt Linh Ca đã ngã trên đất, bộ dạng khủng bố, hỏi: “Ta nói có đúng không?”
Việt Linh Ca khó có thể phát ra một tiếng hoàn chỉnh, tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ yết hầu cô ta, ở trong hoàn cảnh tối tăm kín mít như vậy lại có chút dọa người.
“Nếu như ta có thể tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ thoát ra khỏi đây ngay lập tức, thế nhưng ngươi thì không, còn lựa chọn lâu tới vậy là vì cái gì?” Mục Cẩm Vân nói tới đây lại liếc về phía đứa bé như con thạch sùng kia, “Vì đứa trẻ này, không muốn ngươi đi.”
Vừa dứt lời, đứa bé kia lại cười hi hi, “Tất nhiên rồi, cả nhà chúng ta phải ở bên nhau, sao mẹ có thể rời đi một mình chứ.”
Nói xong, nó bỗng nhảy bịch một cái vào vũng máu vớt một đoạn xương trắng lên, sau đó nhảy vọt lên đầu Việt Linh Ca, quơ quơ khúc xương trắng trong tay, cười hi hi nói: “Cha, mẹ, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
“Cút!” Việt Linh Ca cố phun ra một tiếng yếu ớt từ cổ họng, “Ngươi là đồ quái vật!”
Tô Lâm An: “...” Nói cứ như ngươi thì không phải vậy, đều cùng là một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vì để sống tiếp, những người bị nhốt dưới giếng cây này rốt cuộc đã làm những gì, chỉ e chỉ chính trong lòng chúng mới là người rõ ràng nhất.
Việt Linh Ca ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, “Bỏ kiếm trên người ta ra, ta có thể giúp các ngươi khống chế tiểu quái vật này. Bằng không, ngươi và ta đều khó thoát khỏi cái chết! Thần hồn diệt vong!”
Đứa bé liền cảnh giác nhìn Mục Cẩm Vân, nói đúng hơn, nó đang cảnh giác nhìn củ cải (Tô Lâm An) đang nâng Mục Cẩm Vân, còn hung ác nhe răng với nàng nữa.
“Thanh kiếm này có thể khóa nguyên thần của ngươi?” Mục Cẩm Vân kinh ngạc nói, “Nó khóa nguyên thần của ngươi trong thân thể này, nên những tổn hại mà thân thể này phải chịu, nguyên thần của ngươi cũng phải gánh chịu. Nguyên thần của ngươi vốn đã thoát ra khỏi thân thể này, nhưng nhờ cây đèn Thanh Liên kia, nên dù nguyên thần có rời cơ thể thì cũng không hề tiêu tan, trái lại còn được âm khí và đèn hồn tẩm bổ khiến ngươi càng trở nên mạnh hơn...”
“Nếu ngươi chỉ là một nguyên thần thì đúng là khó mà đối phó được, cũng may là ông trời luôn giúp ta.” Nói tới đây, Mục Cẩm Vân khẽ cười, “Ta nghĩ, giúp đứa bé này có lẽ còn tốt hơn giúp ngươi nhiều.”
“Ca ca tốt thật đấy.” Đứa trẻ nghe thấy lời này liền hi hi cười nói.
“Vậy ngươi cũng nói cho ca ca biết, rốt cuộc thanh kiếm này là sao?”
Hắn nhẹ nhàng cười, khiến đứa trẻ đang nhe nanh kia hơi ngẩn ra, ngoẹo đầu nhìn hắn.
Trong thạch thất tối đen và u ám, tựa như có vô số kiếm khí chém thành kẽ hở, có ánh sáng của Bích Huy thạch chiếu lên, vương trên người hắn, khiến nụ cười của hắn càng chói lọi và đẹp đẽ hơn.
Đứa trẻ nghiến nghiến răng, nói: “Thanh kiếm đó, vốn là được cắm ở chỗ tay nải ta nằm. Ở dưới có một cái hố, bên trong có rất nhiều hài cốt và cả âm khí mà ta thích nữa.”
“Cha nói đó là kiếm Trấn Hồn, là thanh kiếm trấn áp hung vật, chỉ tiếc là đã bị phá hủy. Còn có vô số âm khí xông lên, cha và mẹ bị nhốt trong thạch thất không ra nổi, chỉ có thể chờ chết.”
“Sau khi ta được sinh ra, cha cắt thịt cho ta và mẹ ăn.”
Nói tới đây, nó lè lưỡi ra, đầu lưỡi dài liếm lên mặt Việt Linh Ca, đầu lưỡi như có gai, lại lột thêm một lớp thịt trên mặt cô ta, liếm xong nó hài lòng nói: “Sau đó cha ta chết, cha dặn mẹ chăm sóc ta.”
“Thế nhưng mẹ lại luyện ta thành pháp bảo, loại có thể chuyển âm khí thành linh khí.” Nó lại cười hi hi, “Mẹ đã sống tiếp như vậy đấy.”
Tô Lâm An trầm mặc, nàng biết một loại tà thuật, dùng trẻ sơ sinh vừa được sinh ra để thi triển. Vạn vật trong thiên địa đều có linh, mà người lại đứng đầu vạn vật, đứa bé vừa được sinh ra sạch sẽ thuần khiết, nếu như có tư chất tuyệt hảo, trong mắt của đám tà tu thì chính là một huyết khí quý báu, thông qua đạo pháp có thể nối liền trời đất, nghịch chuyển âm dương. Nơi này vốn toàn là tử khí, vì sự chuyển hoán của đứa bé này mà sinh ra sinh khí, vậy thì sinh khí mà nàng nhìn thấy ở ngoài lúc trước, đã có lời giải thích hợp lý rồi.
Theo cách nói của hai mẹ con nhà này thì rõ ràng lời của đứa bé đáng tin hơn. Việt Linh Ca luyện chính con của mình thành pháp bảo Anh Thi(*), biến âm khí chuyển thành linh khí để duy trì sinh mệnh của mình, loại người độc ác như vậy đúng là hiếm thấy.
(*) Anh Thi: Anh là trẻ sơ sinh, thi là thi thể. Anh thi là xác trẻ sơ sinh.
“Ngày nào ta cũng phải hấp thụ âm khí, đau lắm.”
Đứa bé nói tới đây, gương mặt bỗng chảy xuống, không sai chính xác là bị chảy xuống, lớp da rũ xuống kia khiến khóe mắt Tô Lâm An cứng đờ, “Nói chuyện bình thường đi, không dọa được người khác đâu, chỉ nhìn buồn nôn, muốn đánh ngươi thôi.”
Tô Lâm An là nữ ma đầu ngàn năm, còn Mục Cẩm Vân lại là một tên lòng dạ đen tối chủ động nuôi cổ Phệ Tâm. Đoán chừng hai người này chẳng thể sinh chút lòng thương cảm nào, lại càng không thèm sợ hãi hoảng loạn. Điều duy nhất mà hai người họ cảm nhận được, chắc chỉ có xấu xí và buồn nôn...
Thấy Mục Cẩm Vân chẳng có phản ứng gì, đứa bé lại khôi phục về như cũ, nói tiếp: “Chút linh khí kia đâu đủ dùng, cơ thể của mẹ đã không thể trụ nổi nữa, thế là mẹ tự rút nguyên thần ra, rời bỏ cơ thể đó.”
Ừ, có đèn Thanh Liên, Việt Linh Ca này chọn cách này cũng chẳng có gì bất ngờ.
“Lại một thời gian dài trôi qua, kiếm Trấn Hồn bay ra, đâm thủng cánh cửa kia. Mẹ vốn định để nguyên thần bám vào một cơ thể không còn sinh khí ra ngoài tìm cơ thể mới. Nào ngờ, vẫn không ra nổi.” Đứa bé lại cười hi hi, “Mẹ phải hấp thụ linh khí qua ta để duy trì sự sống, tôi luyện nguyên thần, nên mẹ không thể tách khỏi ta. Còn ta đã hấp thụ quá nhiều âm khí, nên cũng đã liên kết làm một với âm khí ở dưới kia.”
Khi nói đến đây, trên người đứa bé hiện ra một sợi chỉ đỏ, tựa như một sợi dây thừng buộc trên người nó, nối liền với vị trí tay nải đen kia. Mà trên người nó còn một sợi nữa, chính là sợi mà Tô Lâm An đã nhìn thấy lúc trước, cuống rốn của nó, nối liền với Việt Linh Ca.
Giống như trước đây, nguyên thần của Tô Lâm An không thể rời khỏi thanh kiếm gãy quá xa, giờ Việt Linh Ca cũng không rời nổi đứa bé này, mà nó lại bị giam cầm ở nơi đây, hòa hợp với hung vật và âm khí ở bên dưới. Vì vậy mới dẫn đến việc, cánh cửa gỗ tuy đã bị phá nhưng Việt Linh Ca vẫn không ra nổi.
Nếu như là kết nối thân thể, cô ta còn có thể vứt vỏ thân xác, thế nhưng kết nối nguyên thần thì chịu rồi. Bắt buộc phải cắt đứt mối liên hệ này mới có thể thoát thân.
Như vậy xem ra, giao dịch giữa cô ta và Trương gia, cũng không thể chỉ đơn giản là tìm một cơ thể thích hợp. Có lẽ, cô ta còn muốn ít nguyên liệu trận pháp để có thể cắt đứt quan hệ với đứa bé.
Nhưng đâu phải cứ nói cắt là cắt được chứ, đứa bé này, không buông tha cô ta dễ dàng đâu.