Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14 : HUYỄN CẢNH
“Ta ổn rồi.” Không tới một khắc, Mục Cẩm Vân đã đứng dậy, “Ngươi đi phía trước.”
Tô Lâm An cũng không tranh cãi với Mục Cẩm Vân, nàng liếc hắn một cái rồi im lặng bay vào giếng cây.
Giếng cây rất sâu, sau khi xuống khoảng hai trượng thì xuất hiện bậc thang đá. Ở bậc thang đá có cơ quan từng bị kích hoạt, phía trên còn có vết máu và dấu chân lộn xộn. Hiển nhiên, Trương Thanh Phương đang trốn ở trong này.
Sau khi Tô Lâm An nói rõ tình hình với Mục Cẩm Vân, hắn cũng nhảy từ trên miệng giếng xuống, đứng ở thềm đá.
Dọc theo bậc thang đá đi xuống, càng đi lại càng sâu, rõ ràng là đã vào sâu trong lòng đất. Ánh sáng cũng dần rõ ràng hơn, hai bên thềm đá khảm toàn là Bích Huy thạch, loại đá này vô cùng cứng, là vật liệu luyện khí hảo hạng, có điều phải là loại cực to. Những viên Bích Huy thạch nơi đây đã bị nghiền nát thành đá vụn như hạt gạo, khảm đầy hai bên đường, chỉ có thể dùng để chiếu sáng, nhìn có vẻ xa xỉ, phung phí của trời.
Có thể nghiền Bích Huy thạch thành như vậy đủ để chứng minh người bố trí nơi đây có tu vi cực kì cao cường, ít nhất cũng phải từ Nguyên Anh kỳ trở lên. Thực lực không đủ thì có dùng pháp bảo thượng tiên cũng chẳng thể cắt Bích Huy thạch ra được.
Tô Lâm An nhìn Mục Cẩm Vân, nếu như chỗ dựa của Trương Thanh Phương là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thì dù hắn có cưỡng chế thăng cấp thực lực của mình lên Kim Đan kỳ cũng chẳng ích gì.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng vẫn nói ra băn khoăn này cho Mục Cẩm Vân.
Kết quả là Mục Cẩm Vân vẫn chẳng hề hoảng sợ, hắn thản nhiên nói: “Nếu cô có thể chọn ta, vậy thì chỗ dựa sau lưng Trương Thanh Phương sao không thể chọn ta?”
“Mục tiêu của ta là Trương Thanh Phương, không phải chỗ dựa của hắn.” Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An, trong mắt tràn đầy thương hại. Hắn đưa tay ra, cong ngón cái và ngón trỏ lại, chỉ cách một đoạn nhỏ, nói: “Não của cô chỉ lớn bằng chừng này thôi hả?”
“Cho dù mục đích của hắn ra sao, muốn làm chuyện gì, ta đều có thể làm tốt hơn Trương Thanh Phương.” Mục Cẩm Vân
cười lạnh một tiếng, “Vì vậy, có gì đáng để sợ?”
Hắn chẳng màng thiện ác, chỉ cần là chuyện có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, hắn đều làm.
Tô Lâm An đã quen với việc thằng nhãi này lúc nào cũng mỉa mai châm chọc. Nàng cũng chẳng phản bác lại, chỉ cười lạnh trong lòng. E là lão quái vật đó chẳng cần ngươi làm gì, mà là trực tiếp đoạt xác, chuyện như vậy nàng gặp cũng không ít.
Thân thể này của Mục Cẩm Vân có tư chất nghịch thiên, bề ngoài lại tuấn tú, đến cả nàng cũng có chút động lòng. Chỉ tiếc, trên người nàng còn có ấn Công Đức trấn áp, chẳng thể đoạt xác được.
Tất nhiên, nàng cũng yêu bản thân vô cùng, Mục Cẩm Vân có đẹp trai nữa thì cũng chẳng thể bì lại được nàng. Mà hiện giờ, thấy dáng vẻ chẳng thèm coi ai ra gì của hắn, Tô Lâm An cũng lười nhắc nhở, im lặng bay ở đằng trước.
Chẳng bao lâu sau đã tới bậc thềm đá cuối cùng.
Ở thềm đá cuối cùng là một cánh cửa gỗ màu đỏ đậm, trên cửa có vô số vết kiếm. Góc dưới phía bên phải còn bị nổ thành một lỗ hổng, to chừng lỗ chó, ở miệng có vết máu.
Nhìn qua thì, có lẽ Trương Thanh Phương đã chui qua lỗ chó này.
Mục Cẩm Vân đứng ở trước cửa nhìn những vết kiếm chằng chịt, ánh mắt dần trở nên nặng nề. Tô Lâm An không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nên vẫn tiếp tục bay vào trong.
Kết quả là vừa bay xuyên qua cửa gỗ, cảnh sắc trước mặt liền biến đổi. Nàng quay đầu lại, cánh cửa gỗ phía sau đã biến mất.
Trong chớp mắt, nàng tựa như xuyên qua thời không, từ đáy giếng cây tối tăm chuyển sang cánh rừng đầy hoa lê trắng bay bay.
Trên đồng cỏ xanh, hoa lê trắng rơi xuống khiến con đường như được phủ thêm tầng mây gấm. Mũi chân nàng chạm xuống đất, như đang giẫm lên những áng mây. Đi thẳng tới cuối con đường, nàng thấy một người đàn ông mặc bạch y ngồi dưới gốc cây.
Tựa như nhận ra có người tới, hắn bỗng quay đầu lại, khôi ngô anh tuấn, trong trẻo lạnh lùng, khóe mắt khẽ nhếch lên tạo nên một tư thái phong lưu, khiến cho tim người ta phải đập nhanh hơn vài nhịp.
Nàng nghe thấy hắn nói: “Lâm An, nàng đến rồi.”
Phong cảnh như tranh vẽ, người cũng vậy. Trong nháy mắt, Tô Lâm An liền ngẩn ngơ. Nàng thấy người đàn ông trước mặt đưa tay về phía nàng, gọi: “Qua đây.”
Khương Chỉ Khanh...
Một giấc mộng kiều diễm, người như thần tiên trong tranh.
Khi Tô Lâm An hồi thần lại, nàng đã đi thêm vài bước tự lúc nào, nàng bỗng cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía sau.
Ở phía sau là một rừng hoa lê chẳng thấy điểm cuối...
Thật không ngờ là nàng bị huyễn cảnh làm mờ mắt.
Càng không ngờ hơn là huyễn cảnh này lại chân thực tới vậy, đến nguyên thần của nàng còn bị cuốn vào, nếu không phải nàng vẫn nhớ rằng mình chỉ có thể trú thân trong một thanh kiếm gãy, không thể cách Mục Cẩm Vân quá xa, e là khó mà thoát ra khỏi huyễn cảnh.
Hoa là thật, cỏ là thật, đến ngay cả người… cũng như thật vậy.
Tô Lâm An hít một hơi thật sâu, mỉm cười hỏi: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”
Khương Chỉ Khanh khẽ nhíu mày, sau đó lại tiến thêm hai bước, đứng trước mặt nàng, “Lâm An, ta đợi nàng rất lâu rồi, chân tướng mà nàng muốn, ta có thể nói cho nàng.”
Khương Chỉ Khanh cao hơn Tô Lâm An nửa cái đầu, khi họ đứng cùng một chỗ, khiến Tô Lâm An cảm thấy hơi bị áp lực.
Đợi Khương Chỉ Khanh chậm rãi cúi đầu, như muốn ghé vào tai nàng thì thầm gì đó, Tô Lâm An cảm giác được tim mình lại nhanh hơn vài nhịp. Chuyện mà không thể xảy ra trong hiện thực, trong ảo cảnh chắc là có thể nhỉ.
Tô Lâm An đột nhiên ra tay, chủ động ôm lấy cổ Khương Chỉ Khanh.
Có thể đụng vào thật, Tô Lâm An lại càng kích động hơn.
E là cái ảo ảnh này chẳng biết gì về tình cảnh của nàng hiện giờ. Nếu như đã chạm vào được, vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.
Tô Lâm An ôm lấy cổ hắn, nụ cười dần sâu hơn, thấy Khương Chỉ Khanh kia có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười khẽ một tiếng, như muốn hôn lên gò má nàng...
Tô Lâm An đột nhiên động thủ, nàng chỉ ra một quyền đã đánh tan được thân ảnh của Khương Chỉ Khanh. Quyền này vừa ra, mang theo không ít ác ý từ tận đáy lòng, đúng là khiến người ta sảng khoái tinh thần mà.
Sau khi Khương Chỉ Khanh bị đánh tan, rừng hoa lê trong ảo cảnh cũng biến mất, một căn phòng đen ngòm hiện ra trước mắt nàng. Ở góc phòng có một tấm bình phong, người đang quỳ ở đó, đây chẳng phải là Trương Thanh Phương sao.
Sau tấm bình phong có hai bộ hài cốt, hài cốt của người nam chỉ còn lại khung xương, của người nữ thì là một cái xác khô. Nói là thi thể, nhưng trong cái xác khô quắt kia lại có một luồng sinh khí, luồng sinh khí này khá nồng. Có lẽ sinh khí tràn ra từ giếng cây xuất phát từ thi thể nữ này.
Trương Thanh Phương tứ chi cứng ngắc quỳ trước bình phong, ánh mắt trống rỗng nhìn tấm bình phong. Ở vị trí gã quỳ chảy ra một đống máu, thế nhưng Tô Lâm An lại không nhìn thấy miệng vết thương nào rõ rệt trên người gã cả.
Nàng nhìn quanh một vòng, tầm mắt rơi trên hoa văn tấm bình phong. Hoa văn trên đó tối tăm, đường nét lộn xộn, thoạt nhìn thì giống một đám sợi len. Chỉ có điều, trong những đường nét lộn xộn đó lại có linh khí lăn tăn ẩn núp ở trong, còn có chút sinh khí yếu ớt chảy ra từ thi thể nữ bị trận đồ trên hoa văn hấp thụ, khiến những đường hoa văn kia càng thêm linh động, nhìn lâu lại thấy như có tơ bạc chuyển động.
Hóa ra là một ảo cảnh tâm thần, loại ảo cảnh này cũng chẳng tính là cao thâm, chủ yếu là muốn gợi ra chấp niệm trong lòng người, sau đó nhốt người ta lại trong chấp niệm đó. Trong ảo cảnh, những thứ chúng ta tưởng tượng ra đều có thể trở thành hiện thực. Nói thứ nhốt chúng ta là trận pháp, thì chi bằng nói thứ nhốt chúng ta chính là bản thân mình.
Nguyên thần Tô Lâm An cường đại, lại có ấn Công Đức trên người, mà nàng cũng hiểu được bản thân mình giờ chỉ là một nguyên thần trú thân trong một thanh kiếm gãy, vốn chẳng thể rời khỏi Mục Cẩm Vân. Thế nên việc thoát ra khỏi ảo cảnh này cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng nàng không ngờ, nơi mà nàng hoài niệm nhất lại chính là cánh rừng hoa lê kia.
Còn Khương Chỉ Khanh hả, nàng mong tìm được Khương Chỉ Khanh, tìm hiểu về ấn Công Đức thì cũng dễ hiểu. Điều nàng không ngờ chính là, hóa ra sâu trong lòng nàng vẫn luôn muốn Khương Chỉ Khanh chủ động quyến rũ mình, sau đó bị nàng dùng một quyền đánh bại...
Đúng là ngoài đời thiếu gì thì trong ảo cảnh lại càng muốn có được thứ đó.
Tô Lâm An vừa hiểu được trận pháp thì nghe thấy tiếng bang bang phát ra từ cánh cửa gỗ sau lưng.
Đó là tiếng phát ra do kiếm khí chém vào cửa!
Tên Mục Cẩm Vân này không định chui vào lỗ chó, mà định phá cánh cửa gỗ này sao?
“Ta ổn rồi.” Không tới một khắc, Mục Cẩm Vân đã đứng dậy, “Ngươi đi phía trước.”
Tô Lâm An cũng không tranh cãi với Mục Cẩm Vân, nàng liếc hắn một cái rồi im lặng bay vào giếng cây.
Giếng cây rất sâu, sau khi xuống khoảng hai trượng thì xuất hiện bậc thang đá. Ở bậc thang đá có cơ quan từng bị kích hoạt, phía trên còn có vết máu và dấu chân lộn xộn. Hiển nhiên, Trương Thanh Phương đang trốn ở trong này.
Sau khi Tô Lâm An nói rõ tình hình với Mục Cẩm Vân, hắn cũng nhảy từ trên miệng giếng xuống, đứng ở thềm đá.
Dọc theo bậc thang đá đi xuống, càng đi lại càng sâu, rõ ràng là đã vào sâu trong lòng đất. Ánh sáng cũng dần rõ ràng hơn, hai bên thềm đá khảm toàn là Bích Huy thạch, loại đá này vô cùng cứng, là vật liệu luyện khí hảo hạng, có điều phải là loại cực to. Những viên Bích Huy thạch nơi đây đã bị nghiền nát thành đá vụn như hạt gạo, khảm đầy hai bên đường, chỉ có thể dùng để chiếu sáng, nhìn có vẻ xa xỉ, phung phí của trời.
Có thể nghiền Bích Huy thạch thành như vậy đủ để chứng minh người bố trí nơi đây có tu vi cực kì cao cường, ít nhất cũng phải từ Nguyên Anh kỳ trở lên. Thực lực không đủ thì có dùng pháp bảo thượng tiên cũng chẳng thể cắt Bích Huy thạch ra được.
Tô Lâm An nhìn Mục Cẩm Vân, nếu như chỗ dựa của Trương Thanh Phương là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thì dù hắn có cưỡng chế thăng cấp thực lực của mình lên Kim Đan kỳ cũng chẳng ích gì.
Nghĩ ngợi một hồi, nàng vẫn nói ra băn khoăn này cho Mục Cẩm Vân.
Kết quả là Mục Cẩm Vân vẫn chẳng hề hoảng sợ, hắn thản nhiên nói: “Nếu cô có thể chọn ta, vậy thì chỗ dựa sau lưng Trương Thanh Phương sao không thể chọn ta?”
“Mục tiêu của ta là Trương Thanh Phương, không phải chỗ dựa của hắn.” Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An, trong mắt tràn đầy thương hại. Hắn đưa tay ra, cong ngón cái và ngón trỏ lại, chỉ cách một đoạn nhỏ, nói: “Não của cô chỉ lớn bằng chừng này thôi hả?”
“Cho dù mục đích của hắn ra sao, muốn làm chuyện gì, ta đều có thể làm tốt hơn Trương Thanh Phương.” Mục Cẩm Vân
cười lạnh một tiếng, “Vì vậy, có gì đáng để sợ?”
Hắn chẳng màng thiện ác, chỉ cần là chuyện có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, hắn đều làm.
Tô Lâm An đã quen với việc thằng nhãi này lúc nào cũng mỉa mai châm chọc. Nàng cũng chẳng phản bác lại, chỉ cười lạnh trong lòng. E là lão quái vật đó chẳng cần ngươi làm gì, mà là trực tiếp đoạt xác, chuyện như vậy nàng gặp cũng không ít.
Thân thể này của Mục Cẩm Vân có tư chất nghịch thiên, bề ngoài lại tuấn tú, đến cả nàng cũng có chút động lòng. Chỉ tiếc, trên người nàng còn có ấn Công Đức trấn áp, chẳng thể đoạt xác được.
Tất nhiên, nàng cũng yêu bản thân vô cùng, Mục Cẩm Vân có đẹp trai nữa thì cũng chẳng thể bì lại được nàng. Mà hiện giờ, thấy dáng vẻ chẳng thèm coi ai ra gì của hắn, Tô Lâm An cũng lười nhắc nhở, im lặng bay ở đằng trước.
Chẳng bao lâu sau đã tới bậc thềm đá cuối cùng.
Ở thềm đá cuối cùng là một cánh cửa gỗ màu đỏ đậm, trên cửa có vô số vết kiếm. Góc dưới phía bên phải còn bị nổ thành một lỗ hổng, to chừng lỗ chó, ở miệng có vết máu.
Nhìn qua thì, có lẽ Trương Thanh Phương đã chui qua lỗ chó này.
Mục Cẩm Vân đứng ở trước cửa nhìn những vết kiếm chằng chịt, ánh mắt dần trở nên nặng nề. Tô Lâm An không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nên vẫn tiếp tục bay vào trong.
Kết quả là vừa bay xuyên qua cửa gỗ, cảnh sắc trước mặt liền biến đổi. Nàng quay đầu lại, cánh cửa gỗ phía sau đã biến mất.
Trong chớp mắt, nàng tựa như xuyên qua thời không, từ đáy giếng cây tối tăm chuyển sang cánh rừng đầy hoa lê trắng bay bay.
Trên đồng cỏ xanh, hoa lê trắng rơi xuống khiến con đường như được phủ thêm tầng mây gấm. Mũi chân nàng chạm xuống đất, như đang giẫm lên những áng mây. Đi thẳng tới cuối con đường, nàng thấy một người đàn ông mặc bạch y ngồi dưới gốc cây.
Tựa như nhận ra có người tới, hắn bỗng quay đầu lại, khôi ngô anh tuấn, trong trẻo lạnh lùng, khóe mắt khẽ nhếch lên tạo nên một tư thái phong lưu, khiến cho tim người ta phải đập nhanh hơn vài nhịp.
Nàng nghe thấy hắn nói: “Lâm An, nàng đến rồi.”
Phong cảnh như tranh vẽ, người cũng vậy. Trong nháy mắt, Tô Lâm An liền ngẩn ngơ. Nàng thấy người đàn ông trước mặt đưa tay về phía nàng, gọi: “Qua đây.”
Khương Chỉ Khanh...
Một giấc mộng kiều diễm, người như thần tiên trong tranh.
Khi Tô Lâm An hồi thần lại, nàng đã đi thêm vài bước tự lúc nào, nàng bỗng cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía sau.
Ở phía sau là một rừng hoa lê chẳng thấy điểm cuối...
Thật không ngờ là nàng bị huyễn cảnh làm mờ mắt.
Càng không ngờ hơn là huyễn cảnh này lại chân thực tới vậy, đến nguyên thần của nàng còn bị cuốn vào, nếu không phải nàng vẫn nhớ rằng mình chỉ có thể trú thân trong một thanh kiếm gãy, không thể cách Mục Cẩm Vân quá xa, e là khó mà thoát ra khỏi huyễn cảnh.
Hoa là thật, cỏ là thật, đến ngay cả người… cũng như thật vậy.
Tô Lâm An hít một hơi thật sâu, mỉm cười hỏi: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”
Khương Chỉ Khanh khẽ nhíu mày, sau đó lại tiến thêm hai bước, đứng trước mặt nàng, “Lâm An, ta đợi nàng rất lâu rồi, chân tướng mà nàng muốn, ta có thể nói cho nàng.”
Khương Chỉ Khanh cao hơn Tô Lâm An nửa cái đầu, khi họ đứng cùng một chỗ, khiến Tô Lâm An cảm thấy hơi bị áp lực.
Đợi Khương Chỉ Khanh chậm rãi cúi đầu, như muốn ghé vào tai nàng thì thầm gì đó, Tô Lâm An cảm giác được tim mình lại nhanh hơn vài nhịp. Chuyện mà không thể xảy ra trong hiện thực, trong ảo cảnh chắc là có thể nhỉ.
Tô Lâm An đột nhiên ra tay, chủ động ôm lấy cổ Khương Chỉ Khanh.
Có thể đụng vào thật, Tô Lâm An lại càng kích động hơn.
E là cái ảo ảnh này chẳng biết gì về tình cảnh của nàng hiện giờ. Nếu như đã chạm vào được, vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.
Tô Lâm An ôm lấy cổ hắn, nụ cười dần sâu hơn, thấy Khương Chỉ Khanh kia có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười khẽ một tiếng, như muốn hôn lên gò má nàng...
Tô Lâm An đột nhiên động thủ, nàng chỉ ra một quyền đã đánh tan được thân ảnh của Khương Chỉ Khanh. Quyền này vừa ra, mang theo không ít ác ý từ tận đáy lòng, đúng là khiến người ta sảng khoái tinh thần mà.
Sau khi Khương Chỉ Khanh bị đánh tan, rừng hoa lê trong ảo cảnh cũng biến mất, một căn phòng đen ngòm hiện ra trước mắt nàng. Ở góc phòng có một tấm bình phong, người đang quỳ ở đó, đây chẳng phải là Trương Thanh Phương sao.
Sau tấm bình phong có hai bộ hài cốt, hài cốt của người nam chỉ còn lại khung xương, của người nữ thì là một cái xác khô. Nói là thi thể, nhưng trong cái xác khô quắt kia lại có một luồng sinh khí, luồng sinh khí này khá nồng. Có lẽ sinh khí tràn ra từ giếng cây xuất phát từ thi thể nữ này.
Trương Thanh Phương tứ chi cứng ngắc quỳ trước bình phong, ánh mắt trống rỗng nhìn tấm bình phong. Ở vị trí gã quỳ chảy ra một đống máu, thế nhưng Tô Lâm An lại không nhìn thấy miệng vết thương nào rõ rệt trên người gã cả.
Nàng nhìn quanh một vòng, tầm mắt rơi trên hoa văn tấm bình phong. Hoa văn trên đó tối tăm, đường nét lộn xộn, thoạt nhìn thì giống một đám sợi len. Chỉ có điều, trong những đường nét lộn xộn đó lại có linh khí lăn tăn ẩn núp ở trong, còn có chút sinh khí yếu ớt chảy ra từ thi thể nữ bị trận đồ trên hoa văn hấp thụ, khiến những đường hoa văn kia càng thêm linh động, nhìn lâu lại thấy như có tơ bạc chuyển động.
Hóa ra là một ảo cảnh tâm thần, loại ảo cảnh này cũng chẳng tính là cao thâm, chủ yếu là muốn gợi ra chấp niệm trong lòng người, sau đó nhốt người ta lại trong chấp niệm đó. Trong ảo cảnh, những thứ chúng ta tưởng tượng ra đều có thể trở thành hiện thực. Nói thứ nhốt chúng ta là trận pháp, thì chi bằng nói thứ nhốt chúng ta chính là bản thân mình.
Nguyên thần Tô Lâm An cường đại, lại có ấn Công Đức trên người, mà nàng cũng hiểu được bản thân mình giờ chỉ là một nguyên thần trú thân trong một thanh kiếm gãy, vốn chẳng thể rời khỏi Mục Cẩm Vân. Thế nên việc thoát ra khỏi ảo cảnh này cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng nàng không ngờ, nơi mà nàng hoài niệm nhất lại chính là cánh rừng hoa lê kia.
Còn Khương Chỉ Khanh hả, nàng mong tìm được Khương Chỉ Khanh, tìm hiểu về ấn Công Đức thì cũng dễ hiểu. Điều nàng không ngờ chính là, hóa ra sâu trong lòng nàng vẫn luôn muốn Khương Chỉ Khanh chủ động quyến rũ mình, sau đó bị nàng dùng một quyền đánh bại...
Đúng là ngoài đời thiếu gì thì trong ảo cảnh lại càng muốn có được thứ đó.
Tô Lâm An vừa hiểu được trận pháp thì nghe thấy tiếng bang bang phát ra từ cánh cửa gỗ sau lưng.
Đó là tiếng phát ra do kiếm khí chém vào cửa!
Tên Mục Cẩm Vân này không định chui vào lỗ chó, mà định phá cánh cửa gỗ này sao?