Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13 : CỐ HƯƠNG
Mục Cẩm Vân nói xong liền đi ra khỏi căn nhà đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Giờ đang là chạng vạng, mặt trăng đã lặng lẽ nhô lên, lờ mờ ẩn khuất trong tầng mây, bóng cây trước cửa xào xạc, đong qua đưa lại.
Hắn dặn Tiểu Thiền biến trở lại nguyên hình, đặt nó vào trong chiếc hộp cũ kia rồi mang theo người. Lại lấy vải bọc lại thanh kiếm gãy mà Tô Lâm An nương thân, sau đó mau chóng chạy về phía núi Kỳ Liên.
Tô Lâm An bay theo sau, vừa bay vừa nghĩ, đợi chuyện ở trấn Thanh Thủy êm xuôi, phải đề nghị thằng nhóc này làm một pháp bảo phi hành mới được, cứ chạy như vậy thật hà tiện.
Giờ trên núi không có người ngăn trở, người soát núi của Trương gia cũng đã xuống núi cả rồi. Mục Cẩm Vân xông thẳng lên lưng núi, dừng lại trước tấm bia đá có chữ “Cấm”.
Núi Kỳ Liên quái lạ vô cùng, phía đỉnh núi có một đường ranh giới rất rõ ràng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được làn sương mù dày đặc bao phủ, nhưng lại không hề di chuyển xuống dưới, tựa như đang đội một chiếc mũ trắng cho đỉnh núi.
Chữ “Cấm” trên bia đá màu đen được viết bằng chu sa. Giờ đây, con chữ màu đỏ đó lại như có máu tươi chảy ra, nhìn hết sức đáng sợ.
Quanh bia đá cũng có vết máu vương trên nền đất, nhìn qua thì có vẻ vết máu kia cũng chỉ mới xuất hiện ở đây vài canh giờ, có vẻ là máu của gia chủ Trương gia nhỏ xuống khi bay qua đây. Giống như chỉ điểm cho người khác thấy Trương Thanh Phương đang trốn ở đây.
Mục Cẩm Vân không hề do dự, nhấc chân nhảy qua bia đá. Chỉ cách một bước ngắn mà đã khác một trời một vực. Chân vừa chạm đất liền có cảm giác như bị chìm sâu vào trong biển sương dày đặc.
“Ngươi không sợ?” Tô Lâm An hỏi.
“Nguyên thần của ta nhỏ yếu không nhìn rõ đường, chẳng lẽ đến cô cũng nhìn không ra?” Trước mắt Mục Cẩm Vân là một mảnh trắng xóa, nhưng hắn không hề hoảng sợ, thản nhiên nói.
Tô Lâm An: “...”
Nàng đúng là nhìn rõ đường thật, mấy thứ trò mèo này làm sao có thể qua mắt được sự theo dõi của nguyên thần nàng. Thôi được rồi, hết chuột tìm bảo, chó tìm đồ, nàng giờ lại thành la bàn.
Nàng quan sát một hồi, bỗng cảm thấy kỳ quái, trong lòng nghĩ thầm: “Đỉnh núi Kỳ Liên này sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt vậy nhỉ.”
Trên đỉnh núi có một gốc cây già bị đổ, thân cây rất to, phải mấy người mới ôm hết. Cái cây này chết đã nhiều năm, hiện tại chỉ còn là một cái xác rỗng ruột, hình dáng của nó tựa như miệng một cái giếng sâu, mà tử khí nồng đậm đang tràn ra từ “đáy giếng” này.
Biển sương bao trùm đỉnh núi này chính là tử khí trào ra từ cái giếng cây kia.
Nơi có tử khí dày đặc có rất nhiều, nơi mà Tô Lâm An lớn lên năm đó cũng là một vùng đất tràn đầy tử khí như vậy, bị tu sĩ trong thiên hạ gọi là Vạn Ma Quật(*). Bởi vậy, với những nơi mà người thường cảm thấy vô cùng kì quái và kinh khủng, thì đối với nàng lại chẳng khác về nhà là bao.
(*) Vạn Ma Quật: Hố vạn ma.
Nhưng điểm kỳ lạ ở nơi này chính là, trong giếng cây kia rõ ràng là nồng nặc tử khí, nhưng lại có một luồng sinh khí từ đó tràn ra. Khiến cái cây rỗng đã chết héo nhiều năm như vậy rồi vẫn còn mọc ra một nhánh chồi non, ẩn trong kẽ cây, không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện.
Tô Lâm An kêu Mục Cẩm Vân đi về hướng cái giếng cây.
Nàng không thể rời thanh kiếm gãy này quá xa, giờ nếu muốn tra cho rõ ràng thì nhất định phải lại gần.
Nào ngờ sau khi nàng nói xong, Mục Cẩm Vân lại không hề động đậy.
Tô Lâm An liền thúc giục: “Ngươi có muốn giải quyết nốt tên Trương Thanh Phương kia không đây? Đỉnh núi này lớn như vậy, bí mật chỗ dựa của Trương Thanh Phương, nhất định có liên quan tới gốc đại thụ kia.”
Nơi này cho nàng một cảm giác quen thuộc đến kỳ quái, vì thế nàng muốn vén màn sương để tìm hiểu chân tướng.
Mục Cẩm Vân lấy ra một cây sáo trúc từ tay nải, nó là một pháp bảo cấp thấp. Hắn buộc cây sáo trúc vào thanh kiếm gãy, sau đó thi triển thuật cách không lấy vật.
Vèo một cái, cây sáo mang theo thanh kiếm bay về phía trước. Phạm vi hoạt động của Tô Lâm An tất nhiên cũng dần được mở rộng, nhưng nàng lại chẳng vui vẻ chút nào. Nếu như gặp phải nguy hiểm, thanh kiếm gãy mà nàng đang trú thân này có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào. Nhưng giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể xốc lại tinh thần, quan sát kỹ xung quanh...
Lúc sắp tới giếng cây, Tô Lâm An hét lớn: “Dừng lại!” Sáo trúc vững vàng dừng lại, nàng nói tiếp: “Nơi này là tàn cục của Mê Tung trận”
Tuy chỉ còn lại tàn cục, nhưng vẫn có thể làm đảo loạn tầm nhìn, mê hoặc thần trí của bất cứ tu sĩ dưới Kim Đan kỳ nào đi lầm vào đây.
“Ngươi lại đây, ta biết phá trận này thế nào.” Tô Lâm An gọi Mục Cẩm Vân qua.
Giờ hắn khá tin tưởng nàng, nên không hề do dự nhảy tới, dừng ở đúng chỗ Tô Lâm An đang ở.
“Có biết về bát quái không?” Tô Lâm An hỏi.
Vẻ mặt Mục Cẩm Vân kiêu căng, hơi giương cằm lên.
Bộ dạng này, chắc chắn là biết rồi.
“Bước theo hướng mà ta chỉ. Khảm, đi!”
Tô Lâm An vừa dứt lời, Mục Cẩm Vân đã hạ chân xuống vị trí được chỉ định. Nàng nói rất nhanh, Mục Cẩm Vân còn phản ứng nhanh hơn. Chỉ có điều hắn phát hiện, nơi mà vốn nhìn chỉ cách khoảng hai ba trượng, giờ đã mất hơn một nén hương mà vẫn chưa tới nơi, cứ như hắn vẫn bất động tại chỗ. Rõ ràng có thể nhìn thấy giếng cây, thế nhưng không cách nào lại gần được. Mà giọng nói của lão quái vật ngày càng nhanh, hắn phải tập trung hết sức để làm theo, hoàn toàn không có cách nào phân tâm, dần dần, người Mục Cẩm Vân chảy đầy mồ hôi, người cũng có chút mệt mỏi.
“... Tiếp theo, Trung Cung!” Tô Lâm An tiếp tục nói.
Mục Cẩm Vân nhảy một bước liền thấy cảnh vật trước mắt thay đổi. Khi mở mắt lại, hắn đã đứng cạnh miệng giếng. Giếng cây sâu không thấy đáy, gió lạnh rít từng cơn, khiến hắn không khỏi dựng hết tóc gáy.
Mà đúng vào lúc này, Tô Lâm An lại nói: “Thực lực của ngươi không thấp, trận pháp này tuy chỉ là tàn trận, nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ tới ngươi. Cho ngươi một khắc nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta đi xuống.”
“Ngươi phá trận mà không hề làm kinh động đến bố trí của trận pháp, cái tên trốn ở đây chắc còn không biết ngươi tới.”
“Ừ.”
Mục Cẩm Vân dựa lưng vào miệng giếng, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa điều khí.
Nhìn dáng vẻ hắn ngồi dưới gốc gây khiến Tô Lâm An khẽ nhíu mày. Nàng nghĩ một hồi, cũng chạy tới gốc cây ngồi xuống, sau đó nhìn Mê Tung trận trước mặt. Như nghĩ ra gì đó, đồng tử nàng co rụt lại, khẽ hô lên, “A!”
Nghe thấy nàng kêu, Mục Cẩm Vân liếc sang, đồng thời vận chuyện linh khí quanh thân, kiếm ý chực chờ xông ra.
Tô Lâm An khoát tay nói, “Không sao.”
Nàng chỉ không ngờ rằng, gốc đại thụ này chính là gốc cây mà năm đó nàng đã tựa vào khi ngã xuống. Ngay cả trận pháp lúc nãy cũng là do nàng tự tay bố trí. Khi phân thân Khương Chỉ Khanh cầm tiên sứ lệnh hạ trần, một mực truy sát nàng. Nàng không còn lối thoát, đã trốn tới một ngọn núi không biết tên sâu trong Thập Vạn Đại Sơn (trăm nghìn ngọn núi lớn), tựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi. Mặc dù mang tâm trạng chờ chết nhưng nàng cũng không cam tâm ngồi chờ chết, vì thế đã tự mình bố trí một trận pháp đơn giản, nhưng đáng tiếc, vẫn vô dụng.
Đã nhiều năm trôi qua, trận pháp này cũng đã bị phá hỏng, cũng có vết tích phá giải và thay đổi của người khác, thế nên ban đầu nàng mới không nhận ra. Mãi cho tới khi đổi hướng ngồi, dựa lưng vào gốc cây khô, nàng mới đột nhiên nhớ ra. Cảm giác quen thuộc kỳ quái hóa ra là từ đây mà tới.
Năm đó, nàng chết ở đây.
Nhưng trong trí nhớ của nàng, nơi đây nằm trong Thập Vạn Đại Sơn của đất Vân Châu, linh khí nồng đậm, hung thú khắp nơi, là thiên đường của những hung thú cấp cao. Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ tới đây cũng phải vô cùng cẩn trọng, bằng không sẽ gặp nguy hiểm.
Mới qua một ngàn năm, sao có thể thay đổi nhiều tới vậy?
Thập Vạn Quần Sơn năm đó đã biến mất, chỉ còn lại một sườn núi nhỏ trọc lốc, ngọn núi cao nhất ở quanh đây chỉ có mình đỉnh Kỳ Liên, mà linh khí lại vô cùng mỏng manh, thuộc về vùng đất nghèo nàn không thích hợp cho việc tu luyện, còn đâu dấu tích của quần sơn đầy hung thú năm đó.
Một ngàn năm sau khi nàng ngã xuống, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Mục Cẩm Vân nói xong liền đi ra khỏi căn nhà đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Giờ đang là chạng vạng, mặt trăng đã lặng lẽ nhô lên, lờ mờ ẩn khuất trong tầng mây, bóng cây trước cửa xào xạc, đong qua đưa lại.
Hắn dặn Tiểu Thiền biến trở lại nguyên hình, đặt nó vào trong chiếc hộp cũ kia rồi mang theo người. Lại lấy vải bọc lại thanh kiếm gãy mà Tô Lâm An nương thân, sau đó mau chóng chạy về phía núi Kỳ Liên.
Tô Lâm An bay theo sau, vừa bay vừa nghĩ, đợi chuyện ở trấn Thanh Thủy êm xuôi, phải đề nghị thằng nhóc này làm một pháp bảo phi hành mới được, cứ chạy như vậy thật hà tiện.
Giờ trên núi không có người ngăn trở, người soát núi của Trương gia cũng đã xuống núi cả rồi. Mục Cẩm Vân xông thẳng lên lưng núi, dừng lại trước tấm bia đá có chữ “Cấm”.
Núi Kỳ Liên quái lạ vô cùng, phía đỉnh núi có một đường ranh giới rất rõ ràng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được làn sương mù dày đặc bao phủ, nhưng lại không hề di chuyển xuống dưới, tựa như đang đội một chiếc mũ trắng cho đỉnh núi.
Chữ “Cấm” trên bia đá màu đen được viết bằng chu sa. Giờ đây, con chữ màu đỏ đó lại như có máu tươi chảy ra, nhìn hết sức đáng sợ.
Quanh bia đá cũng có vết máu vương trên nền đất, nhìn qua thì có vẻ vết máu kia cũng chỉ mới xuất hiện ở đây vài canh giờ, có vẻ là máu của gia chủ Trương gia nhỏ xuống khi bay qua đây. Giống như chỉ điểm cho người khác thấy Trương Thanh Phương đang trốn ở đây.
Mục Cẩm Vân không hề do dự, nhấc chân nhảy qua bia đá. Chỉ cách một bước ngắn mà đã khác một trời một vực. Chân vừa chạm đất liền có cảm giác như bị chìm sâu vào trong biển sương dày đặc.
“Ngươi không sợ?” Tô Lâm An hỏi.
“Nguyên thần của ta nhỏ yếu không nhìn rõ đường, chẳng lẽ đến cô cũng nhìn không ra?” Trước mắt Mục Cẩm Vân là một mảnh trắng xóa, nhưng hắn không hề hoảng sợ, thản nhiên nói.
Tô Lâm An: “...”
Nàng đúng là nhìn rõ đường thật, mấy thứ trò mèo này làm sao có thể qua mắt được sự theo dõi của nguyên thần nàng. Thôi được rồi, hết chuột tìm bảo, chó tìm đồ, nàng giờ lại thành la bàn.
Nàng quan sát một hồi, bỗng cảm thấy kỳ quái, trong lòng nghĩ thầm: “Đỉnh núi Kỳ Liên này sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt vậy nhỉ.”
Trên đỉnh núi có một gốc cây già bị đổ, thân cây rất to, phải mấy người mới ôm hết. Cái cây này chết đã nhiều năm, hiện tại chỉ còn là một cái xác rỗng ruột, hình dáng của nó tựa như miệng một cái giếng sâu, mà tử khí nồng đậm đang tràn ra từ “đáy giếng” này.
Biển sương bao trùm đỉnh núi này chính là tử khí trào ra từ cái giếng cây kia.
Nơi có tử khí dày đặc có rất nhiều, nơi mà Tô Lâm An lớn lên năm đó cũng là một vùng đất tràn đầy tử khí như vậy, bị tu sĩ trong thiên hạ gọi là Vạn Ma Quật(*). Bởi vậy, với những nơi mà người thường cảm thấy vô cùng kì quái và kinh khủng, thì đối với nàng lại chẳng khác về nhà là bao.
(*) Vạn Ma Quật: Hố vạn ma.
Nhưng điểm kỳ lạ ở nơi này chính là, trong giếng cây kia rõ ràng là nồng nặc tử khí, nhưng lại có một luồng sinh khí từ đó tràn ra. Khiến cái cây rỗng đã chết héo nhiều năm như vậy rồi vẫn còn mọc ra một nhánh chồi non, ẩn trong kẽ cây, không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện.
Tô Lâm An kêu Mục Cẩm Vân đi về hướng cái giếng cây.
Nàng không thể rời thanh kiếm gãy này quá xa, giờ nếu muốn tra cho rõ ràng thì nhất định phải lại gần.
Nào ngờ sau khi nàng nói xong, Mục Cẩm Vân lại không hề động đậy.
Tô Lâm An liền thúc giục: “Ngươi có muốn giải quyết nốt tên Trương Thanh Phương kia không đây? Đỉnh núi này lớn như vậy, bí mật chỗ dựa của Trương Thanh Phương, nhất định có liên quan tới gốc đại thụ kia.”
Nơi này cho nàng một cảm giác quen thuộc đến kỳ quái, vì thế nàng muốn vén màn sương để tìm hiểu chân tướng.
Mục Cẩm Vân lấy ra một cây sáo trúc từ tay nải, nó là một pháp bảo cấp thấp. Hắn buộc cây sáo trúc vào thanh kiếm gãy, sau đó thi triển thuật cách không lấy vật.
Vèo một cái, cây sáo mang theo thanh kiếm bay về phía trước. Phạm vi hoạt động của Tô Lâm An tất nhiên cũng dần được mở rộng, nhưng nàng lại chẳng vui vẻ chút nào. Nếu như gặp phải nguy hiểm, thanh kiếm gãy mà nàng đang trú thân này có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào. Nhưng giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể xốc lại tinh thần, quan sát kỹ xung quanh...
Lúc sắp tới giếng cây, Tô Lâm An hét lớn: “Dừng lại!” Sáo trúc vững vàng dừng lại, nàng nói tiếp: “Nơi này là tàn cục của Mê Tung trận”
Tuy chỉ còn lại tàn cục, nhưng vẫn có thể làm đảo loạn tầm nhìn, mê hoặc thần trí của bất cứ tu sĩ dưới Kim Đan kỳ nào đi lầm vào đây.
“Ngươi lại đây, ta biết phá trận này thế nào.” Tô Lâm An gọi Mục Cẩm Vân qua.
Giờ hắn khá tin tưởng nàng, nên không hề do dự nhảy tới, dừng ở đúng chỗ Tô Lâm An đang ở.
“Có biết về bát quái không?” Tô Lâm An hỏi.
Vẻ mặt Mục Cẩm Vân kiêu căng, hơi giương cằm lên.
Bộ dạng này, chắc chắn là biết rồi.
“Bước theo hướng mà ta chỉ. Khảm, đi!”
Tô Lâm An vừa dứt lời, Mục Cẩm Vân đã hạ chân xuống vị trí được chỉ định. Nàng nói rất nhanh, Mục Cẩm Vân còn phản ứng nhanh hơn. Chỉ có điều hắn phát hiện, nơi mà vốn nhìn chỉ cách khoảng hai ba trượng, giờ đã mất hơn một nén hương mà vẫn chưa tới nơi, cứ như hắn vẫn bất động tại chỗ. Rõ ràng có thể nhìn thấy giếng cây, thế nhưng không cách nào lại gần được. Mà giọng nói của lão quái vật ngày càng nhanh, hắn phải tập trung hết sức để làm theo, hoàn toàn không có cách nào phân tâm, dần dần, người Mục Cẩm Vân chảy đầy mồ hôi, người cũng có chút mệt mỏi.
“... Tiếp theo, Trung Cung!” Tô Lâm An tiếp tục nói.
Mục Cẩm Vân nhảy một bước liền thấy cảnh vật trước mắt thay đổi. Khi mở mắt lại, hắn đã đứng cạnh miệng giếng. Giếng cây sâu không thấy đáy, gió lạnh rít từng cơn, khiến hắn không khỏi dựng hết tóc gáy.
Mà đúng vào lúc này, Tô Lâm An lại nói: “Thực lực của ngươi không thấp, trận pháp này tuy chỉ là tàn trận, nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ tới ngươi. Cho ngươi một khắc nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta đi xuống.”
“Ngươi phá trận mà không hề làm kinh động đến bố trí của trận pháp, cái tên trốn ở đây chắc còn không biết ngươi tới.”
“Ừ.”
Mục Cẩm Vân dựa lưng vào miệng giếng, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa điều khí.
Nhìn dáng vẻ hắn ngồi dưới gốc gây khiến Tô Lâm An khẽ nhíu mày. Nàng nghĩ một hồi, cũng chạy tới gốc cây ngồi xuống, sau đó nhìn Mê Tung trận trước mặt. Như nghĩ ra gì đó, đồng tử nàng co rụt lại, khẽ hô lên, “A!”
Nghe thấy nàng kêu, Mục Cẩm Vân liếc sang, đồng thời vận chuyện linh khí quanh thân, kiếm ý chực chờ xông ra.
Tô Lâm An khoát tay nói, “Không sao.”
Nàng chỉ không ngờ rằng, gốc đại thụ này chính là gốc cây mà năm đó nàng đã tựa vào khi ngã xuống. Ngay cả trận pháp lúc nãy cũng là do nàng tự tay bố trí. Khi phân thân Khương Chỉ Khanh cầm tiên sứ lệnh hạ trần, một mực truy sát nàng. Nàng không còn lối thoát, đã trốn tới một ngọn núi không biết tên sâu trong Thập Vạn Đại Sơn (trăm nghìn ngọn núi lớn), tựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi. Mặc dù mang tâm trạng chờ chết nhưng nàng cũng không cam tâm ngồi chờ chết, vì thế đã tự mình bố trí một trận pháp đơn giản, nhưng đáng tiếc, vẫn vô dụng.
Đã nhiều năm trôi qua, trận pháp này cũng đã bị phá hỏng, cũng có vết tích phá giải và thay đổi của người khác, thế nên ban đầu nàng mới không nhận ra. Mãi cho tới khi đổi hướng ngồi, dựa lưng vào gốc cây khô, nàng mới đột nhiên nhớ ra. Cảm giác quen thuộc kỳ quái hóa ra là từ đây mà tới.
Năm đó, nàng chết ở đây.
Nhưng trong trí nhớ của nàng, nơi đây nằm trong Thập Vạn Đại Sơn của đất Vân Châu, linh khí nồng đậm, hung thú khắp nơi, là thiên đường của những hung thú cấp cao. Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ tới đây cũng phải vô cùng cẩn trọng, bằng không sẽ gặp nguy hiểm.
Mới qua một ngàn năm, sao có thể thay đổi nhiều tới vậy?
Thập Vạn Quần Sơn năm đó đã biến mất, chỉ còn lại một sườn núi nhỏ trọc lốc, ngọn núi cao nhất ở quanh đây chỉ có mình đỉnh Kỳ Liên, mà linh khí lại vô cùng mỏng manh, thuộc về vùng đất nghèo nàn không thích hợp cho việc tu luyện, còn đâu dấu tích của quần sơn đầy hung thú năm đó.
Một ngàn năm sau khi nàng ngã xuống, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?