Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-106
Chương 106 : Chương 106TIẾNG LÒNG
Sắc mặt Nam Ly Nguyệt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm. Hồi lâu sau, bàn tay mới chậm rãi thả lỏng, nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi liên lạc với người ở trên thế nào?”
“Những người ở mạch nhánh bị bắt đi chỉ có ngần đó? Giờ những cường giả trong mạch nhánh còn lại bao nhiêu?” Song thân của Nam Ly Nguyệt ra đi quá mức đột ngột, bởi vậy mà khi đó, Nam Ly Nguyệt vẫn chưa tiếp xúc được nhiều với sự vụ của gia tộc. Tuy nàng biết bản đồ phân bố của Nam Ly Lâu, nhưng cụ thể người phụ trách từng nơi là ai, tu vi thế nào, quả thực Nam Ly Nguyệt không hề hay biết.
Có điều khi đó, có ba vị gia chủ mạch nhánh là Nguyên Anh hậu kỳ thường tới nhà nàng làm khách, nàng còn gọi họ là thúc bá.
“Theo như ta biết, tổng cộng có khoảng mười ba vị bị bắt đi luyện đan.”
Nam Sơ Liên nói tiếp: “Đan dược sư Nguyên Anh hậu kỳ của Nam Ly gia, trừ Nam Kiều Phong và Nam Tâm Duyệt ở thành Cẩm Tú, những người khác đều bị bắt.”
Nam Kiều Phong chính là một vị thúc thúc của Nam Ly Nguyệt. Ông đã từng theo phụ thân của nàng nhiều năm, được phụ thân của nàng đối đãi như huynh đệ ruột thịt, giờ Nam Ly Nguyệt vẫn gọi Nam Kiều Phong là nhị thúc.
“Bọn họ ở đâu?”
“Nam Kiều Phong có quan hệ khá tốt với Đan Phù Tông.” Khi nhắc tới Nam Kiều Phong, Nam Sơ Liên nở nụ cười khinh miệt. Còn khi nhắc tới Nam Tâm Duyệt, sắc mặt cô ta lại trở nên nặng nề hơn mấy phần, “Nam Tâm Duyệt...”
Dừng lại một lúc, cô ta mới chậm rãi nói tiếp: “Chết rồi.”
Nam Tâm Duyệt là một đan dược sư nghiêm túc cẩn trọng, Nam Ly Nguyệt cũng nhớ, nàng đã từng gọi người ấy là cô cô.
Tâm Duyệt cô cô suốt ngày chỉ mặc quần áo xám xịt, chỉ cài một cây trâm, vẻ mặt luôn lạnh lùng, dù là với ai cũng đối xử rất nghiêm khắc, cứ mở miệng là đan phương đan phương. Mỗi lần gặp mặt, Tâm Duyệt cô cô sẽ kiểm tra trình độ đan đạo của nàng. Ngày còn bé, nàng sợ nhất là đụng phải Tâm Duyệt cô cô.
Tâm Duyệt cô cô có tu vi Nguyên Anh kỳ, có sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không có vấn đề. Luyện đan sư cũng không thường vào mấy bí cảnh nguy hiểm, sao nàng lại chết được?
“Cũng là do xảy ra sự cố khi luyện đan, nổ lò mà chết.” Nam Sơ Liên dùng chữ “cũng”. Khi cô ta nói những lời này còn lén quan sát ánh mắt của người đang đội mũ sa che mặt.
Đúng vậy, chỉ có thể quan sát ánh mắt, bởi cô ta phát hiện mặt của người này hơi cứng ngắc, như có đeo mặt nạ. Nhưng ánh mắt sẽ không lừa người, Nam Sơ Liên cảm thấy, người này có quan hệ khá sâu với Nam Ly gia. Sau khi biết được tình cảnh bi thảm của Nam Ly gia hiện giờ, người đó rất buồn.
Rốt cuộc vị này là ai? Gia chủ đã không còn, tiểu thư Nam Ly Nguyệt cũng không để ý đến công việc, bị người đàn ông đó chi phối hoàn toàn. Nghe nói tiểu thư đã sinh ra một đứa con trai, là gia chủ đời kế tiếp của Nam Ly gia, chỉ là mấy năm nay vẫn chưa từng thấy người xuất hiện. Trong mạch nhánh, có vị đại sư đan được tu vi Kim Đan kỳ nào bế quan? Nam Sơ Liên nghĩ mãi không ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta chỉ cần phối hợp là được, để xem rốt cuộc mục đích của người phụ nữ thần bí này là gì?
“Tu sĩ có tu vi cao nhất của Đan Tâm Lâu trong thành Huyền Phong là ai?”
“Và cả Đan Phù Tông...”
Khi hỏi tới đây, hốc mắt của Nam Ly Nguyệt đã đỏ ửng. Nàng hít một hơi thật sâu, “Giờ thực lực của Đan Phù Tông ra sao?”
“Đan Phù Tông, được coi như đại tông đan đạo đứng đầu giới tu chân hiện giờ, trong môn có một Độ Kiếp kỳ...” Nam Sơ Liên cẩn thận quan sát ánh mắt của người phụ nữ Kim Đan kỳ này, động tác kín kẽ. Thấy người đó siết chặt tay lại, Nam Sơ Liên nói tiếp: “Có hai tông sư luyện đan có thể luyện ra đan dược cấp chín.”
Tô Lâm An oán thầm ở một bên, “Luyện được đan dược cấp chín mà cũng dám tự xưng là đại tông sư?”
Thứ trên cấp chín đều là tiên phẩm. Đan dược tiên phẩm sẽ dẫn thiên kiếp tới, đan dược bị sét đánh xong gần như không còn tạp chất, không còn tạp chất chứng tỏ sẽ không tạo nên đan độc trong cơ thể, đan dược như vậy được gọi là tiên đan. Tiên đan xuất thế sẽ gây ra dị tượng trong trời đất, ví dụ như hạc Đan triều dương, Loan Phượng cùng hót vân vân.
Mà trên con đường luyện đan, chỉ tu sĩ có thể luyện chế ra tiên đan mới được gọi là đại tông sư đan đạo.
Điều này có chút khác biệt so với luyện khí. Nếu là luyện khí sẽ chia làm rất nhiều bậc nhỏ, pháp bảo, linh bảo, tiên bảo, chỉ cần luyện chế được linh bảo đã được coi là đại tông sư luyện khí.
Tiên khí sao? Ở hạ giới, đừng nghĩ quá nhiều. Dù là Tô Lâm An trước kia, trong nhà cũng chỉ thấy một món tiên khí duy nhất.
Cha của nàng có một cây đàn, tên là Thiên Cơ.
Khi những kẻ gọi là tu sĩ chính đạo đánh tới đài Tây Ngô, nàng không nhận được chút tin tức gì từ ông và cha, đến khi thoát ra ngoài nghe ngóng mới biết bọn họ đã mất. Sau này nàng quay về điều tra lại, biết được người nhà của nàng nhập ma, hoàn toàn mất đi thần trí, đại khai sát giới. Đám người kia thừa cơ đuổi tới giết, mới dẫn đến kết cục như vậy.
Tu sĩ ma đạo có tu vi như họ rất dễ bị sát khí và oán khí quấn lấy, tâm ma khó độ, hoàn toàn mất đi thần trí, ngay cả Tô Lâm An sau này cũng vậy. Rất nhiều người truy sát nàng, nàng cũng giết vô số người, sát khí và oán khí quấn thân. Nếu không có ấn Công Đức, chỉ e rằng lúc đó nàng cũng không thể tỉnh táo quá lâu.
Người ngoài có thể tới đúng lúc như vậy, lại có thể phá vỡ những trận pháp cấm chế dày đặc của họ, trong này, chắc chắn có thủ đoạn liên lạc với thượng giới của Vạn Tượng Tông.
Chỉ tiếc rằng, Vạn Tượng Tông xuất quỷ nhập thần, lần trước tu vi của nàng đã đạt đến Độ Kiếp kỳ cũng chưa từng thấy được vị trí thực sự của Vạn Tượng Tông.
Có điều…
Nam Sơ Liên không nghe thấy lời lẩm bẩm trong lòng Tô Lâm An, cô ta tiếp tục nói: “Nguyên Anh kỳ có lẽ phải trên ba mươi người? Cụ thể thì ta không rõ lắm.”
Cuối cùng, cô ta tổng kết lại một câu: “Hiện giờ, Đan Phù Tông và Ngự Thú Tông, Vấn Đạo Tông, Lượng Kiếm Sơn được xưng là bốn tiên môn thiên phẩm hạng nhất, có nền tảng vô cùng vững chắc.”
Môn phái tu chân được phân cấp theo thiên địa huyền hoàng. Môn phái hạng nhất chính là môn phái thiên phẩm, giờ tổng cộng chỉ có bốn môn phái kia.
Đan Phù Tông là một trong số đó, thực lực tất nhiên có thể tưởng tượng được.
“Ta biết rồi.” Trong lòng Nam Ly Nguyệt có chút buồn bã.
Với tình trạng của nàng hiện giờ, muốn đoạt lại sản nghiệp của Nam Ly gia, là chuyện cực kì khó khăn.
Vốn nàng chỉ muốn dùng hết sức để sống tiếp, muốn biết Khang Khang còn sống hay đã chết. Nhưng sau khi khôi phục lại tu vi, biết được tình trạng hiện giờ của Nam Ly gia, Nam Ly Nguyệt tự cảm thấy hổ thẹn với phụ mẫu tổ tiên mình, nàng muốn báo thù.
Thế nhưng hiện giờ nàng mới chỉ là Kim Đan kỳ, cô đơn trơ trọi một thân một mình. Chuyện báo thù, đối với nàng mà nói thực sự rất xa vời. Đối đầu với đám người đó chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá!
Đan Phù Tông đã chiếm được lợi, sao chúng có thể bằng lòng nhả ra. Vì vậy, người mà nàng cần đối phó căn bản không chỉ có Mộ Dung Ngọc và Khúc Uyển Nhi, mà còn cả tông môn chống lưng đằng sau của hai kẻ đó nữa.
Nàng nên làm thế nào đây?
Lý Chiêu Chiêu bỗng đưa tay nắm chặt lấy tay của sư phụ.
Gương mặt nhỏ của cô bé đanh lại, không nói gì hết, nhưng tay lại nắm chặt lấy sư phụ, bày tỏ quyết tâm sẽ cùng tiến cùng lùi với sư phụ.
Tô Lâm An thì đang nghĩ tới thực lực hiện giờ của mình.
Ngọn lửa này của nàng hình như rất lợi hại, ít nhất cũng có thể đốt được Nguyên Anh kỳ nhỉ?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu nàng, Khoa Đẩu Hỏa đã uể oải kêu lên: “Đã bảo rồi, giờ ta bị mất cân bằng âm dương, nếu như không cho ta đủ linh khí cần thiết, ta sẽ ngày càng yếu đi. Giờ ta còn có thể đốt này đốt nọ, nhưng chẳng bao lâu nữa… ngươi cứ, ngươi cứ đi lấy một con nòng nọc đè ở đây, giả vờ như ta vẫn còn đi...”
Tô Lâm An: “Hê hê.”
Ngươi còn biết kể chuyện cười cơ đấy!
“Ai cho ngươi trộm nhìn tâm thần của ta?” Nàng có liên hệ tinh thần với Khoa Đẩu Hỏa.
Thần thức của Khoa Đẩu Hỏa tất nhiên mạnh hơn nàng, vì vậy nó có thể nhìn được suy nghĩ của nàng, điều này khiến Tô Lâm An cực kỳ không vui. Nàng vội vàng nghĩ thêm mấy lần, “Sao ta lại xinh đẹp đến vậy cơ chứ.”
Khoa Đẩu Hỏa: “...”
Sắc mặt Nam Ly Nguyệt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm. Hồi lâu sau, bàn tay mới chậm rãi thả lỏng, nàng lạnh lùng nói: “Các ngươi liên lạc với người ở trên thế nào?”
“Những người ở mạch nhánh bị bắt đi chỉ có ngần đó? Giờ những cường giả trong mạch nhánh còn lại bao nhiêu?” Song thân của Nam Ly Nguyệt ra đi quá mức đột ngột, bởi vậy mà khi đó, Nam Ly Nguyệt vẫn chưa tiếp xúc được nhiều với sự vụ của gia tộc. Tuy nàng biết bản đồ phân bố của Nam Ly Lâu, nhưng cụ thể người phụ trách từng nơi là ai, tu vi thế nào, quả thực Nam Ly Nguyệt không hề hay biết.
Có điều khi đó, có ba vị gia chủ mạch nhánh là Nguyên Anh hậu kỳ thường tới nhà nàng làm khách, nàng còn gọi họ là thúc bá.
“Theo như ta biết, tổng cộng có khoảng mười ba vị bị bắt đi luyện đan.”
Nam Sơ Liên nói tiếp: “Đan dược sư Nguyên Anh hậu kỳ của Nam Ly gia, trừ Nam Kiều Phong và Nam Tâm Duyệt ở thành Cẩm Tú, những người khác đều bị bắt.”
Nam Kiều Phong chính là một vị thúc thúc của Nam Ly Nguyệt. Ông đã từng theo phụ thân của nàng nhiều năm, được phụ thân của nàng đối đãi như huynh đệ ruột thịt, giờ Nam Ly Nguyệt vẫn gọi Nam Kiều Phong là nhị thúc.
“Bọn họ ở đâu?”
“Nam Kiều Phong có quan hệ khá tốt với Đan Phù Tông.” Khi nhắc tới Nam Kiều Phong, Nam Sơ Liên nở nụ cười khinh miệt. Còn khi nhắc tới Nam Tâm Duyệt, sắc mặt cô ta lại trở nên nặng nề hơn mấy phần, “Nam Tâm Duyệt...”
Dừng lại một lúc, cô ta mới chậm rãi nói tiếp: “Chết rồi.”
Nam Tâm Duyệt là một đan dược sư nghiêm túc cẩn trọng, Nam Ly Nguyệt cũng nhớ, nàng đã từng gọi người ấy là cô cô.
Tâm Duyệt cô cô suốt ngày chỉ mặc quần áo xám xịt, chỉ cài một cây trâm, vẻ mặt luôn lạnh lùng, dù là với ai cũng đối xử rất nghiêm khắc, cứ mở miệng là đan phương đan phương. Mỗi lần gặp mặt, Tâm Duyệt cô cô sẽ kiểm tra trình độ đan đạo của nàng. Ngày còn bé, nàng sợ nhất là đụng phải Tâm Duyệt cô cô.
Tâm Duyệt cô cô có tu vi Nguyên Anh kỳ, có sống thêm mấy trăm năm nữa cũng không có vấn đề. Luyện đan sư cũng không thường vào mấy bí cảnh nguy hiểm, sao nàng lại chết được?
“Cũng là do xảy ra sự cố khi luyện đan, nổ lò mà chết.” Nam Sơ Liên dùng chữ “cũng”. Khi cô ta nói những lời này còn lén quan sát ánh mắt của người đang đội mũ sa che mặt.
Đúng vậy, chỉ có thể quan sát ánh mắt, bởi cô ta phát hiện mặt của người này hơi cứng ngắc, như có đeo mặt nạ. Nhưng ánh mắt sẽ không lừa người, Nam Sơ Liên cảm thấy, người này có quan hệ khá sâu với Nam Ly gia. Sau khi biết được tình cảnh bi thảm của Nam Ly gia hiện giờ, người đó rất buồn.
Rốt cuộc vị này là ai? Gia chủ đã không còn, tiểu thư Nam Ly Nguyệt cũng không để ý đến công việc, bị người đàn ông đó chi phối hoàn toàn. Nghe nói tiểu thư đã sinh ra một đứa con trai, là gia chủ đời kế tiếp của Nam Ly gia, chỉ là mấy năm nay vẫn chưa từng thấy người xuất hiện. Trong mạch nhánh, có vị đại sư đan được tu vi Kim Đan kỳ nào bế quan? Nam Sơ Liên nghĩ mãi không ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta chỉ cần phối hợp là được, để xem rốt cuộc mục đích của người phụ nữ thần bí này là gì?
“Tu sĩ có tu vi cao nhất của Đan Tâm Lâu trong thành Huyền Phong là ai?”
“Và cả Đan Phù Tông...”
Khi hỏi tới đây, hốc mắt của Nam Ly Nguyệt đã đỏ ửng. Nàng hít một hơi thật sâu, “Giờ thực lực của Đan Phù Tông ra sao?”
“Đan Phù Tông, được coi như đại tông đan đạo đứng đầu giới tu chân hiện giờ, trong môn có một Độ Kiếp kỳ...” Nam Sơ Liên cẩn thận quan sát ánh mắt của người phụ nữ Kim Đan kỳ này, động tác kín kẽ. Thấy người đó siết chặt tay lại, Nam Sơ Liên nói tiếp: “Có hai tông sư luyện đan có thể luyện ra đan dược cấp chín.”
Tô Lâm An oán thầm ở một bên, “Luyện được đan dược cấp chín mà cũng dám tự xưng là đại tông sư?”
Thứ trên cấp chín đều là tiên phẩm. Đan dược tiên phẩm sẽ dẫn thiên kiếp tới, đan dược bị sét đánh xong gần như không còn tạp chất, không còn tạp chất chứng tỏ sẽ không tạo nên đan độc trong cơ thể, đan dược như vậy được gọi là tiên đan. Tiên đan xuất thế sẽ gây ra dị tượng trong trời đất, ví dụ như hạc Đan triều dương, Loan Phượng cùng hót vân vân.
Mà trên con đường luyện đan, chỉ tu sĩ có thể luyện chế ra tiên đan mới được gọi là đại tông sư đan đạo.
Điều này có chút khác biệt so với luyện khí. Nếu là luyện khí sẽ chia làm rất nhiều bậc nhỏ, pháp bảo, linh bảo, tiên bảo, chỉ cần luyện chế được linh bảo đã được coi là đại tông sư luyện khí.
Tiên khí sao? Ở hạ giới, đừng nghĩ quá nhiều. Dù là Tô Lâm An trước kia, trong nhà cũng chỉ thấy một món tiên khí duy nhất.
Cha của nàng có một cây đàn, tên là Thiên Cơ.
Khi những kẻ gọi là tu sĩ chính đạo đánh tới đài Tây Ngô, nàng không nhận được chút tin tức gì từ ông và cha, đến khi thoát ra ngoài nghe ngóng mới biết bọn họ đã mất. Sau này nàng quay về điều tra lại, biết được người nhà của nàng nhập ma, hoàn toàn mất đi thần trí, đại khai sát giới. Đám người kia thừa cơ đuổi tới giết, mới dẫn đến kết cục như vậy.
Tu sĩ ma đạo có tu vi như họ rất dễ bị sát khí và oán khí quấn lấy, tâm ma khó độ, hoàn toàn mất đi thần trí, ngay cả Tô Lâm An sau này cũng vậy. Rất nhiều người truy sát nàng, nàng cũng giết vô số người, sát khí và oán khí quấn thân. Nếu không có ấn Công Đức, chỉ e rằng lúc đó nàng cũng không thể tỉnh táo quá lâu.
Người ngoài có thể tới đúng lúc như vậy, lại có thể phá vỡ những trận pháp cấm chế dày đặc của họ, trong này, chắc chắn có thủ đoạn liên lạc với thượng giới của Vạn Tượng Tông.
Chỉ tiếc rằng, Vạn Tượng Tông xuất quỷ nhập thần, lần trước tu vi của nàng đã đạt đến Độ Kiếp kỳ cũng chưa từng thấy được vị trí thực sự của Vạn Tượng Tông.
Có điều…
Nam Sơ Liên không nghe thấy lời lẩm bẩm trong lòng Tô Lâm An, cô ta tiếp tục nói: “Nguyên Anh kỳ có lẽ phải trên ba mươi người? Cụ thể thì ta không rõ lắm.”
Cuối cùng, cô ta tổng kết lại một câu: “Hiện giờ, Đan Phù Tông và Ngự Thú Tông, Vấn Đạo Tông, Lượng Kiếm Sơn được xưng là bốn tiên môn thiên phẩm hạng nhất, có nền tảng vô cùng vững chắc.”
Môn phái tu chân được phân cấp theo thiên địa huyền hoàng. Môn phái hạng nhất chính là môn phái thiên phẩm, giờ tổng cộng chỉ có bốn môn phái kia.
Đan Phù Tông là một trong số đó, thực lực tất nhiên có thể tưởng tượng được.
“Ta biết rồi.” Trong lòng Nam Ly Nguyệt có chút buồn bã.
Với tình trạng của nàng hiện giờ, muốn đoạt lại sản nghiệp của Nam Ly gia, là chuyện cực kì khó khăn.
Vốn nàng chỉ muốn dùng hết sức để sống tiếp, muốn biết Khang Khang còn sống hay đã chết. Nhưng sau khi khôi phục lại tu vi, biết được tình trạng hiện giờ của Nam Ly gia, Nam Ly Nguyệt tự cảm thấy hổ thẹn với phụ mẫu tổ tiên mình, nàng muốn báo thù.
Thế nhưng hiện giờ nàng mới chỉ là Kim Đan kỳ, cô đơn trơ trọi một thân một mình. Chuyện báo thù, đối với nàng mà nói thực sự rất xa vời. Đối đầu với đám người đó chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá!
Đan Phù Tông đã chiếm được lợi, sao chúng có thể bằng lòng nhả ra. Vì vậy, người mà nàng cần đối phó căn bản không chỉ có Mộ Dung Ngọc và Khúc Uyển Nhi, mà còn cả tông môn chống lưng đằng sau của hai kẻ đó nữa.
Nàng nên làm thế nào đây?
Lý Chiêu Chiêu bỗng đưa tay nắm chặt lấy tay của sư phụ.
Gương mặt nhỏ của cô bé đanh lại, không nói gì hết, nhưng tay lại nắm chặt lấy sư phụ, bày tỏ quyết tâm sẽ cùng tiến cùng lùi với sư phụ.
Tô Lâm An thì đang nghĩ tới thực lực hiện giờ của mình.
Ngọn lửa này của nàng hình như rất lợi hại, ít nhất cũng có thể đốt được Nguyên Anh kỳ nhỉ?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu nàng, Khoa Đẩu Hỏa đã uể oải kêu lên: “Đã bảo rồi, giờ ta bị mất cân bằng âm dương, nếu như không cho ta đủ linh khí cần thiết, ta sẽ ngày càng yếu đi. Giờ ta còn có thể đốt này đốt nọ, nhưng chẳng bao lâu nữa… ngươi cứ, ngươi cứ đi lấy một con nòng nọc đè ở đây, giả vờ như ta vẫn còn đi...”
Tô Lâm An: “Hê hê.”
Ngươi còn biết kể chuyện cười cơ đấy!
“Ai cho ngươi trộm nhìn tâm thần của ta?” Nàng có liên hệ tinh thần với Khoa Đẩu Hỏa.
Thần thức của Khoa Đẩu Hỏa tất nhiên mạnh hơn nàng, vì vậy nó có thể nhìn được suy nghĩ của nàng, điều này khiến Tô Lâm An cực kỳ không vui. Nàng vội vàng nghĩ thêm mấy lần, “Sao ta lại xinh đẹp đến vậy cơ chứ.”
Khoa Đẩu Hỏa: “...”
Bình luận facebook