Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-99
Chương 99 : Chương 99CHỐN CŨ
Người tới từ thành Huyền Phong!
Tiệm dược Nam Ly Lâu? Chắc chắn là nơi luyện đan bán thuốc, bọn họ sẽ không tới để cướp đan phương chứ!
Hai người này đều là Trúc Cơ kỳ, tuy đối phó có chút khó khăn, nhưng giờ Sở gia của trấn Thanh Thủy đã chiêu mộ được mấy cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, cũng có thể đấu được một trận với bọn họ. Chỉ sợ chỗ dựa của bọn họ Nam Ly Lâu gì đó còn có cao thủ tọa trấn, tới lúc đó sẽ dẫn dắt cao thủ tới, vậy thì phiền phức rồi.
Ông chủ quán trà vô cùng căng thẳng, nhất thời không thể đưa ra quyết định. Cuối cùng lão đảo mắt, nói: “Nghe nói mấy ngày trước, La sư phụ đã đi cùng gia chủ Sở gia ra ngoài mua dược thảo. Các ngươi tới không đúng lúc rồi.”
Lão nói xong, cô gái áo tím bèn cười khanh khách đáp: “Ông chủ, ông lo cái gì, chúng ta tìm hắn chính là chuyện tốt, muốn ra giá cao mời hắn tới tiệm chúng ta làm luyện đan sư!”
Sau khi cô ta cười xong thì đứng dậy, lệnh cho người trung niên kia trả tiền trà nước, định bụng tiến vào trấn. Đi được một đoạn, cô ta lại ngoái đầu nhìn rồi bảo: “Vội vã truyền tin thế cơ à? Ông hãy nói với Sở gia, chắc chắn chúng ta sẽ ra một cái giá tốt để bọn họ cam tâm tình nguyện thả người.”
“Cũng sẽ khiến La sư phụ cam tâm tình nguyện tới tiệm của chúng ta, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người.” Khi cô ta nói mấy chữ “không cưỡng ép người,” ngón tay đặt bên khóe miệng khẽ lắc vài cái, cuối cùng còn thổi nhẹ một cái về phía ông chủ quán trà.
Cả người lão chủ quán bỗng run rẩy, có cảm giác như luồng tiên khí kia thổi vào tận xương cốt của mình, khiến xương cốt của lão nhũn ra.
Nữ chưởng quỹ này, đúng là một báu vật mà.
Đợi đến lúc ngồi xuống, lão vẫn còn cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, phải hít sâu mấy lần mới chậm rãi bình tĩnh lại được.
Mà lúc này, mấy người Tô Lâm An cũng đã tới nơi. Án Thanh Ngọc bay trên bầu trời từ đằng xa. Nàng dùng thần thức quét một lượt, phát hiện trận pháp trên núi Kỳ Liên vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, trấn Thanh Thủy vẫn náo nhiệt như cũ thì khẽ thở phào.
Ít nhất thì trong khoảng thời gian nàng rời đi, Mục Cẩm Vân có lẽ vẫn chưa trở lại. Thằng nhóc đó tu luyện ở nơi giàu linh khí như Lượng Kiếm Sơn, hở ra chút là bế quan ba năm năm năm để đột phá cảnh giới, khả năng hắn trở lại đây vào mấy năm này quả thật không lớn.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An thấy được an ủi hơn nhiều.
Tầm mắt của nàng chuyển đến đám người và cảnh vật của trấn Thanh Thủy.
Ông chủ quán trà ở cổng trấn bị một nữ tu váy tím quyến rũ đến độ chân tay mềm nhũn. Ôi chao, đúng là chưa thấy việc đời bao giờ. Tư sắc bình thường tới vậy cũng có thể khiến người ta bị mê hoặc đến nỗi không rõ phương hướng.
Tô Lâm An nhìn tiếp vào trong trấn. Phủ đệ Sở gia cũng rất ổn, miếu củ cải của nàng hương khói vẫn tràn đầy, làn khói xanh bay lên vấn vít như có thể chạm tới được chân trời, điều này khiến nàng vô cùng hài lòng.
Nhìn bao quát hết trấn Thanh Thủy từ trên cao xong, Tô Lâm An mới điều khiển án Thanh Ngọc Án bay tới núi Kỳ Liên. Tránh khỏi tầm mắt các tu sĩ trên núi, Tô Lâm An dừng ở nơi nàng đã chôn rễ củ cải lúc trước.
“Sư phụ, người đang làm gì?”
Lý Chiêu Chiêu biết sư phụ tới đây là vì có chuyện cần làm, lại chẳng ngờ rằng, sau khi bà đáp xuống đất thì chui vào một gốc đại thụ, loay hoay dọn mấy khối đá xong, lại ngồi đó hì hục đào một cái hố. Thật kỳ lạ!
Chỉ chốc lát, sư phụ đào ra được một vật từ cái hố đó.
Sau đó, sau đó...
Hình như bà đang túm lấy thứ gì đó trong hố, còn chưa kéo ra được đã bị ngã ngửa ra sau.
“Sư phụ, đây là thứ gì?”
Thứ mà sư phụ đang cố nhổ lên hình như là một sợi rễ rất nhỏ chỉ dài bằng đầu ngón tay?
“Chỉ có vậy mà cũng không lấy ra được sao?”
Tô Lâm An: “...”
Thôi được rồi, đúng là không lấy ra nổi!
Cái thứ này sao ngươi lại không nhận người! Tuy giờ ta dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nhưng nguyên thần không đổi, thế mà lại không thể lấy được ngươi ra!
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An đổi sang cơ thể rối gỗ, tiếp tục nhổ rễ ra, nhưng vẫn không nhấc lên được.
Hết cách, nàng chỉ có thể thoát nguyên thần ra, bay vào trong trận pháp.
Nếu như lần này nguyên thần không vào củ cải được, vậy thì hỏng hết cơm cháo.
“Sư phụ!”
Sư phụ lại ngất rồi.
Tuy Lý Chiêu Chiêu hô lên một tiếng sư phụ, nhưng trong lòng lại không hề lo lắng. Cô bé lấy một cái đệm nhỏ ra làm gối đầu cho sư phụ, rồi móc tiếp một cái giường từ pháp bảo trữ vật, đang định bế người lên giường thì đã thấy sư phụ mở mắt.
“Sư phụ, lần sau trước khi ngất hãy nói một tiếng, con chuẩn bị giường cho người, đừng để ngã nhào ra đất.”
“Ôi, sư phụ đúng là làm người ta phải lo lắng mà.” Cô bé thầm nói trong lòng.
“Ừm, ta ngất một chút, con đừng lo, sẽ ổn ngay thôi. Đợi chút nữa nếu như có một cây củ cải xuất hiện, đừng sợ, nó thuộc phe mình.” Suýt chút nữa quên nói với con bé một tiếng. Giờ nàng phải vào trong trận pháp xem có thể nhập vào củ cải được không.
Nếu như nhập vào củ cải, nguyên thần của nàng sẽ bị nhốt ở trong đó, không thể liên hệ với bên ngoài, không thể vào cơ thể của Nam Ly Nguyệt, cũng không thể điều khiển rối gỗ. Nếu như không nói trước, chắc chắn sẽ làm Lý Chiêu Chiêu lo lắng.
“Củ cải gì cơ?” Lý Chiêu Chiêu nghe không hiểu.
Tô Lâm An bèn chỉ vào con rối gỗ, “Là tỷ muội của nó!”
À...
Hiểu rồi.
Dặn dò xong, Tô Lâm An lại bay ra. Nam Ly Nguyệt ngất trên giường, ngủ rất an ổn.
Bà đã thi triển thuật Liễm Thần, nên ít nhất cũng phải một hai ngày nữa mới tỉnh lại. Nguyên thần đã hôn mê cũng không có cách nào để tự khống chế, thời gian thức tỉnh này thực ra cũng khá tùy duyên, hoàn toàn dựa vào thời gian mà Nam Ly Nguyệt thực sự tỉnh dậy, Tô Lâm An cũng không rõ.
Lúc này, nàng cũng không để ý nhiều tới vậy. Con rối gỗ cách đó khá gần, hiện giờ nguyên thần của nàng đã mạnh hơn, có thể rời đi một khoảng rất xa, đi vào lòng đất cũng không vấn đề gì.
Đi xuống một mạch, sau khi nhìn thấy trận pháp quen thuộc thì Tô Lâm An bèn đi vào. Vừa vào đã nhìn thấy củ cải trong hố.
Sau đó nàng sững người!
Củ cải này, không ngờ còn có thể lớn lên?
Vốn nó chỉ có kích cỡ như một cây củ cải bình thường, mà giờ, trừ đoạn bị vùi dưới hố không có thay đổi gì thì củ cải đã cao hơn rất nhiều, đầu cũng tròn hơn, ngay cả người cỏ thế thân trên tay củ cải cũng lớn hơn một khúc, không bé tí xíu như trước kia nữa.
Nàng chạy lại so sánh một hồi, củ cải này đã cao gần đến đùi nàng rồi.
Nếu cứ lớn lên như vậy, lẽ nào sau này nó sẽ thực sự cao như người sao? Có đầu, có chân có tay, mặc thêm quần áo thì chẳng phải có thể giả thành người rồi sao!
Tô Lâm An đưa thần thức tiến vào củ cải kỳ lạ này.
Vừa tiến vào, nàng đã cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn kéo mình vào trong. May là vẫn còn vào được.
Nhập vào củ cải, Tô Lâm An liền cử động tay chân. Hai năm gần đây nàng thường dùng cơ thể rối gỗ. Cơ thể đó không khác củ cải lắm, cho nên giờ dùng củ cải cũng khá thuận tiện, không hề lạ lẫm chút nào...
Tô Lâm An cẩn thận nhảy ra khỏi hố.
Âm khí ở dưới hố vẫn nồng đậm như cũ, có điều sau khi củ cải rời đi, trận pháp mà nàng bố trí lúc trước lập tức có tác dụng. Một lớp vệt nước trong suốt hình thành trên miệng hố, giống như dán tạm một lớp màng mỏng lên.
Khi đó Tiểu Thiền còn để lại một con tằm con ở đây, đồng thời cũng đặt chút linh thạch và cỏ khô xung quanh, đủ để nó có thể ăn trong một thời gian dài. Dù cho không có thức ăn, tằm Phù Dung cũng sẽ tự rơi vào trạng thái ngủ đông, không bị đói chết.
Giờ trận pháp được kích hoạt, tằm Phù Dung đang gặm lá ở dưới cũng bò ra, nằm nhoài bên miệng hố, thỉnh thoảng hít lấy một ngụm âm khí tản ra từ bên trong. Dù sao trận pháp cũng không thể che lấp miệng hố hoàn toàn, nếu che kín hết thì thời gian chống chịu sẽ ngắn hơn, chẳng bằng để lại một lỗ hổng nhỏ để âm khí thi thoảng tản ra một chút, coi như cho tằm Phù Dung ăn thêm bữa.
Thời gian không nhiều, Tô Lâm An không dám chần chừ, chạy bịch bịch ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, nàng đã thấy hai người Lý Chiêu Chiêu đang đợi ở sườn núi.
Người tới từ thành Huyền Phong!
Tiệm dược Nam Ly Lâu? Chắc chắn là nơi luyện đan bán thuốc, bọn họ sẽ không tới để cướp đan phương chứ!
Hai người này đều là Trúc Cơ kỳ, tuy đối phó có chút khó khăn, nhưng giờ Sở gia của trấn Thanh Thủy đã chiêu mộ được mấy cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, cũng có thể đấu được một trận với bọn họ. Chỉ sợ chỗ dựa của bọn họ Nam Ly Lâu gì đó còn có cao thủ tọa trấn, tới lúc đó sẽ dẫn dắt cao thủ tới, vậy thì phiền phức rồi.
Ông chủ quán trà vô cùng căng thẳng, nhất thời không thể đưa ra quyết định. Cuối cùng lão đảo mắt, nói: “Nghe nói mấy ngày trước, La sư phụ đã đi cùng gia chủ Sở gia ra ngoài mua dược thảo. Các ngươi tới không đúng lúc rồi.”
Lão nói xong, cô gái áo tím bèn cười khanh khách đáp: “Ông chủ, ông lo cái gì, chúng ta tìm hắn chính là chuyện tốt, muốn ra giá cao mời hắn tới tiệm chúng ta làm luyện đan sư!”
Sau khi cô ta cười xong thì đứng dậy, lệnh cho người trung niên kia trả tiền trà nước, định bụng tiến vào trấn. Đi được một đoạn, cô ta lại ngoái đầu nhìn rồi bảo: “Vội vã truyền tin thế cơ à? Ông hãy nói với Sở gia, chắc chắn chúng ta sẽ ra một cái giá tốt để bọn họ cam tâm tình nguyện thả người.”
“Cũng sẽ khiến La sư phụ cam tâm tình nguyện tới tiệm của chúng ta, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người.” Khi cô ta nói mấy chữ “không cưỡng ép người,” ngón tay đặt bên khóe miệng khẽ lắc vài cái, cuối cùng còn thổi nhẹ một cái về phía ông chủ quán trà.
Cả người lão chủ quán bỗng run rẩy, có cảm giác như luồng tiên khí kia thổi vào tận xương cốt của mình, khiến xương cốt của lão nhũn ra.
Nữ chưởng quỹ này, đúng là một báu vật mà.
Đợi đến lúc ngồi xuống, lão vẫn còn cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, phải hít sâu mấy lần mới chậm rãi bình tĩnh lại được.
Mà lúc này, mấy người Tô Lâm An cũng đã tới nơi. Án Thanh Ngọc bay trên bầu trời từ đằng xa. Nàng dùng thần thức quét một lượt, phát hiện trận pháp trên núi Kỳ Liên vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, trấn Thanh Thủy vẫn náo nhiệt như cũ thì khẽ thở phào.
Ít nhất thì trong khoảng thời gian nàng rời đi, Mục Cẩm Vân có lẽ vẫn chưa trở lại. Thằng nhóc đó tu luyện ở nơi giàu linh khí như Lượng Kiếm Sơn, hở ra chút là bế quan ba năm năm năm để đột phá cảnh giới, khả năng hắn trở lại đây vào mấy năm này quả thật không lớn.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An thấy được an ủi hơn nhiều.
Tầm mắt của nàng chuyển đến đám người và cảnh vật của trấn Thanh Thủy.
Ông chủ quán trà ở cổng trấn bị một nữ tu váy tím quyến rũ đến độ chân tay mềm nhũn. Ôi chao, đúng là chưa thấy việc đời bao giờ. Tư sắc bình thường tới vậy cũng có thể khiến người ta bị mê hoặc đến nỗi không rõ phương hướng.
Tô Lâm An nhìn tiếp vào trong trấn. Phủ đệ Sở gia cũng rất ổn, miếu củ cải của nàng hương khói vẫn tràn đầy, làn khói xanh bay lên vấn vít như có thể chạm tới được chân trời, điều này khiến nàng vô cùng hài lòng.
Nhìn bao quát hết trấn Thanh Thủy từ trên cao xong, Tô Lâm An mới điều khiển án Thanh Ngọc Án bay tới núi Kỳ Liên. Tránh khỏi tầm mắt các tu sĩ trên núi, Tô Lâm An dừng ở nơi nàng đã chôn rễ củ cải lúc trước.
“Sư phụ, người đang làm gì?”
Lý Chiêu Chiêu biết sư phụ tới đây là vì có chuyện cần làm, lại chẳng ngờ rằng, sau khi bà đáp xuống đất thì chui vào một gốc đại thụ, loay hoay dọn mấy khối đá xong, lại ngồi đó hì hục đào một cái hố. Thật kỳ lạ!
Chỉ chốc lát, sư phụ đào ra được một vật từ cái hố đó.
Sau đó, sau đó...
Hình như bà đang túm lấy thứ gì đó trong hố, còn chưa kéo ra được đã bị ngã ngửa ra sau.
“Sư phụ, đây là thứ gì?”
Thứ mà sư phụ đang cố nhổ lên hình như là một sợi rễ rất nhỏ chỉ dài bằng đầu ngón tay?
“Chỉ có vậy mà cũng không lấy ra được sao?”
Tô Lâm An: “...”
Thôi được rồi, đúng là không lấy ra nổi!
Cái thứ này sao ngươi lại không nhận người! Tuy giờ ta dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nhưng nguyên thần không đổi, thế mà lại không thể lấy được ngươi ra!
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An đổi sang cơ thể rối gỗ, tiếp tục nhổ rễ ra, nhưng vẫn không nhấc lên được.
Hết cách, nàng chỉ có thể thoát nguyên thần ra, bay vào trong trận pháp.
Nếu như lần này nguyên thần không vào củ cải được, vậy thì hỏng hết cơm cháo.
“Sư phụ!”
Sư phụ lại ngất rồi.
Tuy Lý Chiêu Chiêu hô lên một tiếng sư phụ, nhưng trong lòng lại không hề lo lắng. Cô bé lấy một cái đệm nhỏ ra làm gối đầu cho sư phụ, rồi móc tiếp một cái giường từ pháp bảo trữ vật, đang định bế người lên giường thì đã thấy sư phụ mở mắt.
“Sư phụ, lần sau trước khi ngất hãy nói một tiếng, con chuẩn bị giường cho người, đừng để ngã nhào ra đất.”
“Ôi, sư phụ đúng là làm người ta phải lo lắng mà.” Cô bé thầm nói trong lòng.
“Ừm, ta ngất một chút, con đừng lo, sẽ ổn ngay thôi. Đợi chút nữa nếu như có một cây củ cải xuất hiện, đừng sợ, nó thuộc phe mình.” Suýt chút nữa quên nói với con bé một tiếng. Giờ nàng phải vào trong trận pháp xem có thể nhập vào củ cải được không.
Nếu như nhập vào củ cải, nguyên thần của nàng sẽ bị nhốt ở trong đó, không thể liên hệ với bên ngoài, không thể vào cơ thể của Nam Ly Nguyệt, cũng không thể điều khiển rối gỗ. Nếu như không nói trước, chắc chắn sẽ làm Lý Chiêu Chiêu lo lắng.
“Củ cải gì cơ?” Lý Chiêu Chiêu nghe không hiểu.
Tô Lâm An bèn chỉ vào con rối gỗ, “Là tỷ muội của nó!”
À...
Hiểu rồi.
Dặn dò xong, Tô Lâm An lại bay ra. Nam Ly Nguyệt ngất trên giường, ngủ rất an ổn.
Bà đã thi triển thuật Liễm Thần, nên ít nhất cũng phải một hai ngày nữa mới tỉnh lại. Nguyên thần đã hôn mê cũng không có cách nào để tự khống chế, thời gian thức tỉnh này thực ra cũng khá tùy duyên, hoàn toàn dựa vào thời gian mà Nam Ly Nguyệt thực sự tỉnh dậy, Tô Lâm An cũng không rõ.
Lúc này, nàng cũng không để ý nhiều tới vậy. Con rối gỗ cách đó khá gần, hiện giờ nguyên thần của nàng đã mạnh hơn, có thể rời đi một khoảng rất xa, đi vào lòng đất cũng không vấn đề gì.
Đi xuống một mạch, sau khi nhìn thấy trận pháp quen thuộc thì Tô Lâm An bèn đi vào. Vừa vào đã nhìn thấy củ cải trong hố.
Sau đó nàng sững người!
Củ cải này, không ngờ còn có thể lớn lên?
Vốn nó chỉ có kích cỡ như một cây củ cải bình thường, mà giờ, trừ đoạn bị vùi dưới hố không có thay đổi gì thì củ cải đã cao hơn rất nhiều, đầu cũng tròn hơn, ngay cả người cỏ thế thân trên tay củ cải cũng lớn hơn một khúc, không bé tí xíu như trước kia nữa.
Nàng chạy lại so sánh một hồi, củ cải này đã cao gần đến đùi nàng rồi.
Nếu cứ lớn lên như vậy, lẽ nào sau này nó sẽ thực sự cao như người sao? Có đầu, có chân có tay, mặc thêm quần áo thì chẳng phải có thể giả thành người rồi sao!
Tô Lâm An đưa thần thức tiến vào củ cải kỳ lạ này.
Vừa tiến vào, nàng đã cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn kéo mình vào trong. May là vẫn còn vào được.
Nhập vào củ cải, Tô Lâm An liền cử động tay chân. Hai năm gần đây nàng thường dùng cơ thể rối gỗ. Cơ thể đó không khác củ cải lắm, cho nên giờ dùng củ cải cũng khá thuận tiện, không hề lạ lẫm chút nào...
Tô Lâm An cẩn thận nhảy ra khỏi hố.
Âm khí ở dưới hố vẫn nồng đậm như cũ, có điều sau khi củ cải rời đi, trận pháp mà nàng bố trí lúc trước lập tức có tác dụng. Một lớp vệt nước trong suốt hình thành trên miệng hố, giống như dán tạm một lớp màng mỏng lên.
Khi đó Tiểu Thiền còn để lại một con tằm con ở đây, đồng thời cũng đặt chút linh thạch và cỏ khô xung quanh, đủ để nó có thể ăn trong một thời gian dài. Dù cho không có thức ăn, tằm Phù Dung cũng sẽ tự rơi vào trạng thái ngủ đông, không bị đói chết.
Giờ trận pháp được kích hoạt, tằm Phù Dung đang gặm lá ở dưới cũng bò ra, nằm nhoài bên miệng hố, thỉnh thoảng hít lấy một ngụm âm khí tản ra từ bên trong. Dù sao trận pháp cũng không thể che lấp miệng hố hoàn toàn, nếu che kín hết thì thời gian chống chịu sẽ ngắn hơn, chẳng bằng để lại một lỗ hổng nhỏ để âm khí thi thoảng tản ra một chút, coi như cho tằm Phù Dung ăn thêm bữa.
Thời gian không nhiều, Tô Lâm An không dám chần chừ, chạy bịch bịch ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, nàng đã thấy hai người Lý Chiêu Chiêu đang đợi ở sườn núi.