• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New ÁM TÌNH (5 Viewers)

  • Chương 62: Lời khuyên hữu ích

"Tiểu Hà rất thân thiết với cô."



Nam Tịch Viên đang chờ đợi câu trả lời của Chân Đông Kình, cũng không biết anh ta vẫn cố chấp hay là đã thay đổi suy nghĩ rồi. Nhưng khi nghe Chân Đông Kình vừa mở miệng thì Nam Tịch Viên liền nhíu mày, anh ta nói gì vậy chứ, có liên quan đến vấn đề mà cô vừa đề cập sao?



"Vì tôi tốt với tiểu Hà, con bé rất mẫn cảm, nó biết được ai thương nó và không thích nó. Tiểu Hà đòi rời khỏi lồng giam của Chân gia là vì nó sợ hãi, nó hoảng hốt, và cũng vì nó nhận ra anh không thương nó nhiều như nó từng nghĩ." Mặc dù Chân Đông Kình cố tình nói vấn đề không đâu nhưng vẫn bị Nam Tịch Viên bẻ lái lại chuyện cũ, cô muốn nghe anh ta nói về vấn đề này hơn hết.



Chân Đông Kình rơi vào trầm tư, vài giây sau lại hỏi Nam Tịch Viên một câu hỏi khác:



"Cô có biết vì sao tôi giết mẹ của tiểu Hà không?"



Nam Tịch Viên không trả lời nhưng sự tò mò đã hiện rõ. Chân Đông Kình nói tiếp:



"Mẹ tiểu Hà chỉ là một người phụ nữ tầm thường, lại còn không biết sợ trời sợ đất."



Năm đó Chân Đông Kình có phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, nhưng mỗi lần ân ái xong thì Chân Đông Kình đều bảo bọn họ uống thuốc, bởi anh ta không muốn có con với những loại phụ nữ chỉ biết nằm dưới thân anh ta mà rên rỉ. Nhưng nào người mẹ tiểu Hà không nghe, lại lén bỏ thuốc tránh thai đi, kết quả chín tháng sau liền sinh ra tiểu Hà.



Khi đó cô ta còn mang tiểu Hà đến tìm Chân Đông Kình để ăn vạ, một hai muốn trở thành người phụ nữ của anh ta. Chân Đông Kình thấy phiền phức đã đến, không ngờ người phụ nữ này lại to gan như vậy, dám mang thai cốt nhục của anh ta?



Chân Đông Kình rất tức giận nhưng vẫn còn sót lại một chút lý trí, dù sao anh ta cũng đã xét nghiệm DNA và biết tiểu Hà là con mình, vậy nên đã mắt nhắm mắt mở mà nuôi cô bé. Về mẹ của tiểu Hà, cũng vì tiểu Hà còn quá nhỏ nên Chân Đông Kình mới chấp nhận để cho cô ta nuôi con.



Nhưng nào ngờ người phụ nữ đó lại ỷ mình có con với Chân Đông Kình mà lên mặt với tất cả thuộc hạ và người giúp việc tại Chân gia, dường như cô ta đã xem bản thân mình là người phụ nữ của anh ta và là nữ chủ nhân của Chân gia mất rồi. Lúc nào mẹ của tiểu Hà cũng lên mặt mà cau có, lại quên mất bản thân chỉ là bạn giường của Chân Đông Kình mà thôi. Không chỉ vậy cô ta còn ghen tuông vô cứ khi biết Chân Đông Kình quan hệ cùng người phụ nữ khác.



Chân Đông Kình không thích thái độ đáng ghét của mẹ tiểu Hà, thế là anh ta đã thẳng tay giết chết cô ta. Một phát ghim thẳng vào tim, chết bất ngờ. Có lẽ cô ta cũng kinh ngạc lắm, không nghĩ Chân Đông Kình lại có thể giết mình.



Nam Tịch Viên nghe được những lời Chân Đông Kình kể cũng chẳng mấy thương tiếc cho người phụ nữ kia, cô ta không biết điều như thế thì chết là đáng lắm, ai bảo lại không xem Chân Đông Kình là người nào mà lại dám hành động khinh suất.



Tuy là thế nhưng Nam Tịch Viên sẽ không đồng cảm cho Chân Đông Kình, "Chân Đông Kình, anh cũng không nên nói cho tiểu Hà biết chuyện anh giết mẹ con bé. Tinh thần con bé chưa đủ vững chắc để đón nhận sự thật tàn khốc này đâu. Nhưng anh có kể lại chuyện này cho tiểu Hà biết không?"



"Không, tôi chỉ nói rằng mẹ nó làm sai, đáng chết."



"Trời." Nam Tịch Viên vỗ trán một cái, cô bất lực với người đàn ông này mất rồi.



"Nam tiểu thư, nếu muốn để tiểu Hà không xa cách với tôi nữa thì phải làm thế nào?" Chân Đông Kình đã suy nghĩ kĩ, anh ta quyết định nghe lời của Nam Tịch Viên, bởi anh ta đã nhận ra được tầm quan trọng của Tiểu Hà khi để lạc mất cô bé.



Bình thường Chân Đông Kình không quan tâm đến tiểu Hà nhiều nhưng khi nghe tin cô bé bị đi lạc và có nguy cơ sẽ gặp nguy hiểm thì anh ta như phát điên lên, tức tốc sai người tìm cô bé cho bằng được. Chân Đông Kình sợ con gái mình sẽ gặp chuyện không may, bởi anh ta có rất nhiều kẻ thù, người muốn giết anh ta nhiều vô số kể, có thể vì lý do đó mà họ muốn ra tay với tiểu Hà.



Khi tìm được tiểu Hà thì Chân Đông Kình mới thấy lòng mình nhẹ nhõm, vẫn may là cô bé không sao, vẫn may là cô bé vẫn còn đứng trước mặt anh ta.



Nhưng mà anh ta lại không biết thể hiện cảm xúc, cũng có lẽ do bản thân không quen, thế nên sự lo lắng cũng chẳng biểu hiện ra bên ngoài.



Qua câu hỏi mà Chân Đông Kình vừa hỏi cô, Nam Tịch Viên chợt nhận ra rằng anh ta cũng rất thương yêu tiểu Hà. Dù gì cũng có quan hệ huyết thống, không dành tình cảm cho con mình thì đúng là kẻ máu lạnh. Nhưng Chân Đông Kình không phải như thế, trái tim của anh ta cũng ấm áp lắm.



Nam Tịch Viên thấy bản thân đã cảm hóa được tấm lòng sắt đá kia thì thấy có chút thành tựu, cô thành thật chia sẻ tí kinh nghiệm của mình:



"Chân lão đại, tôi nghĩ anh nên dành thời gian nói chuyện và chơi đùa với tiểu Hà nhiều hơn, để con bé có thể thấy được tình cảm mà anh dành cho nó to lớn thế nào. Anh không nên dùng quyền uy của mình để ra lệnh bắt tiểu Hà phải làm theo, mà tốt nhất là hãy nói nhỏ nhẹ, điển hình là việc khi nãy tôi đã dùng lời ngon ngọt bảo con bé về nhà, anh thấy có phải tiểu Hà rất nghe lời không? Tiểu Hà thật sự rất ngoan, miễn là anh dỗ dành con bé một chút thì nó sẽ nghe thôi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ám Tình
  • Ngọc Trân
TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai)
  • 5.00 star(s)
  • Thất Nguyệt Lệ
Chương 31...
Bé thích khách, tới ám sát anh đi nè!
  • Đừng chọc cười nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Phần 7 END
HÀN BĂNG ÁM LƯU

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom