Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ôm Duệ nhi tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với đứa bé con chưa hiểu chuyện. Cũng thật kỳ lạ, Duệ nhi tuy không hiểu nhưng lại bị hắn chọc cười khanh khách không ngừng, hai người đi một chút lại ngừng lại, trông rất hoà thuận vui vẻ.
Lúc dung bữa sáng, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay về phòng cùng nàng dùng bữa.
"Duệ nhi đâu?" Tịch Nhan vừa thấy không có thân ảnh đứa bé, nhất thời đứng dậy.
"Nàng gấp gì chứ." Hắn thản nhiên nói,"Đã có người chiếu cố rồi, trước hết nàng nên chăm sóc cho bản thân mình đi. Sau sinh Duệ nhi ra, nàng có chăm sóc bản thân tốt hay không?"
Tịch Nhan run sợ một chút mới ý thức được hắn đang hỏi về bản thân mình, liền miễn cưỡng lên tiếng xem như đáp lại.
Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Đúng rồi, nói vậy Nam Cung Ngự chiếu cố nàng vô cùng tốt phải không?"
Tịch Nhan chưa bao giờ hoài nghi khả năng hắn hiểu biết về mình, mặc dù là có nghi hoặc, cũng chỉ là nghi hoặc hắn từ chỗ nào biết những điều đó. Bởi vậy khi hắn nói ra những lời như vậy, nàng cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ nói:"Đúng, sư huynh đối đãi với ta vô cùng tốt ."
"Sư huynh......" Hắn thản nhiên lập lại một lần, khóe miệng gợi lên ý cười thâm thúy khó hiểu, nhưng không nói thêm gì nữa, sau đó nói sang chuyện khác, "Lại đây, ta bắt mạch cho nàng."
Trong lòng Tịch Nhan bất chợt chấn động, ngẩng mặt lên mỉm cười nói: "Sư phụ ta được xưng "Y vương", sư huynh cũng có danh hiệu "Tiểu y tiên", làm sao còn phiền ngài bắt mạch cho ta."
Hắn cũng không bắt buộc nàng nữa, vừa cười vừa nhìn nàng nói: "Sau khi chúng ta khởi hành trở về Bắc Mạc, cũng nên cho Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng gặp hoàng tôn một lần phải không?"
"Thất gia nói phải." Tịch Nhan không cười nữa, chỉ thản nhiên trả lời một câu, cúi đầu lẳng lặng ăn cháo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói tiếp nữa, ý cười nơi khóe miệng dần trở nên ấm áp.
Thỉnh thoảng, lúc Tịch Nhan nâng mắt nhìn lên, sẽ bắt gặp nụ cười trên mặt hắn, trong lòng không khỏi chấn động -- đối với đứa bé này, hắn vui mừng đến vậy sao?
Nhẹ cắn môi, Tịch Nhan lại cúi đầu xuống, trong nhất thời không kiềm chế được lại cảm thấy rất khổ sở.
Đến tột cùng phải như thế nào nàng mới có thể thoát khỏi lưới tình của hắn, không biết vì sao lại để ý đến sự quan tâm hắn?
Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ôm Duệ nhi tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với đứa bé con chưa hiểu chuyện. Cũng thật kỳ lạ, Duệ nhi tuy không hiểu nhưng lại bị hắn chọc cười khanh khách không ngừng, hai người đi một chút lại ngừng lại, trông rất hoà thuận vui vẻ.
Lúc dung bữa sáng, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay về phòng cùng nàng dùng bữa.
"Duệ nhi đâu?" Tịch Nhan vừa thấy không có thân ảnh đứa bé, nhất thời đứng dậy.
"Nàng gấp gì chứ." Hắn thản nhiên nói,"Đã có người chiếu cố rồi, trước hết nàng nên chăm sóc cho bản thân mình đi. Sau sinh Duệ nhi ra, nàng có chăm sóc bản thân tốt hay không?"
Tịch Nhan run sợ một chút mới ý thức được hắn đang hỏi về bản thân mình, liền miễn cưỡng lên tiếng xem như đáp lại.
Hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Đúng rồi, nói vậy Nam Cung Ngự chiếu cố nàng vô cùng tốt phải không?"
Tịch Nhan chưa bao giờ hoài nghi khả năng hắn hiểu biết về mình, mặc dù là có nghi hoặc, cũng chỉ là nghi hoặc hắn từ chỗ nào biết những điều đó. Bởi vậy khi hắn nói ra những lời như vậy, nàng cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ nói:"Đúng, sư huynh đối đãi với ta vô cùng tốt ."
"Sư huynh......" Hắn thản nhiên lập lại một lần, khóe miệng gợi lên ý cười thâm thúy khó hiểu, nhưng không nói thêm gì nữa, sau đó nói sang chuyện khác, "Lại đây, ta bắt mạch cho nàng."
Trong lòng Tịch Nhan bất chợt chấn động, ngẩng mặt lên mỉm cười nói: "Sư phụ ta được xưng "Y vương", sư huynh cũng có danh hiệu "Tiểu y tiên", làm sao còn phiền ngài bắt mạch cho ta."
Hắn cũng không bắt buộc nàng nữa, vừa cười vừa nhìn nàng nói: "Sau khi chúng ta khởi hành trở về Bắc Mạc, cũng nên cho Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng gặp hoàng tôn một lần phải không?"
"Thất gia nói phải." Tịch Nhan không cười nữa, chỉ thản nhiên trả lời một câu, cúi đầu lẳng lặng ăn cháo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói tiếp nữa, ý cười nơi khóe miệng dần trở nên ấm áp.
Thỉnh thoảng, lúc Tịch Nhan nâng mắt nhìn lên, sẽ bắt gặp nụ cười trên mặt hắn, trong lòng không khỏi chấn động -- đối với đứa bé này, hắn vui mừng đến vậy sao?
Nhẹ cắn môi, Tịch Nhan lại cúi đầu xuống, trong nhất thời không kiềm chế được lại cảm thấy rất khổ sở.
Đến tột cùng phải như thế nào nàng mới có thể thoát khỏi lưới tình của hắn, không biết vì sao lại để ý đến sự quan tâm hắn?
Bình luận facebook