• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New ÁC NGHIỆT LY HÔN ĐÊM TÂN HÔN (1 Viewer)

  • Chương 31-32

Chương 31: CÔ GÁI XINH ĐẸP


Hứa An Ca, là điều đẹp đẽ và ánh sáng duy nhất trong thời thơ ấu của cô.


Tần Hàm Dịch, là tình yêu đầu đời của cô, là người đàn ông duy nhất mà cô đã yêu.


Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, cả hai đều làm tổn thương cô một cách sâu sắc.


Nếu con người mà cứ luôn sống trong tuyệt vọng, quen rồi, cũng có thể sẽ không còn cảm thấy đớn đau nữa.


Nhưng, nếu có người cho bạn hi vọng, nhưng lại một lần làm bạn trở về với tuyệt vọng.


Cái cảm giác đau đớn đó mới làm cho người ta đau khổ tới mức tột cùng.


Cả cuộc đời này, cô chỉ ảo tưởng hai lần.


Lần đầu tiên là khi gặp An ca ca, cô tưởng rằng cô thực sự có thể làm thiên thần.


Lần thứ hai là khi cô gặp Tần Hàm Dịch, cô mơ ướng bản thân có thể trở thành cô Tấm.


Thế nhưng sau cùng, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, cô không phải thiên thần, cũng chẳng phải cô Tấm trong cổ tích.


Diệp Dĩ Muội như một kẻ mất hồn, cô lững thững đi ra khỏi đại sảnh của khách sạn, đứng ngây người ra trước cửa khách sạn, thực sự không biết các con phố lạ lầm của Pari này bản thân cô nên đi về đâu.


“Cô là Diệp Dĩ Muội?” một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai cô, đưa cô thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lùng.


Diệp Dĩ Muội quay đầu ra nhìn, bèn thấy đứng cách mình khoảng hai mét, có một cô gái rất cao rất gầy, nhẹ nhàng yếu đuối và rất xinh đẹp.


Đây là cô gái xinh đẹp nhất mà lần đầu tiên Diệp Dĩ Muội nhìn thấy, không phải trang điểm rất đậm, chỉ là có chút phấn nhẹ nhàng nhưng làm cho người khác vừa nhìn đã phải ngạc nhiên.


Chiếc váy trắng dài tới đầu gối, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như những ngôi sao, mọi thứ hòa hợp làm cho cô nhìn thuần khiết như nước vậy.


Mái tóc dài thả ra ngang lưng lại làm cho cô gái có thêm phần trưởng thành nhưng lại vô cùng thùy mị.


Cô gái này hoàn mỹ tới mức làm cho người khác không tìm thấy một tì vết nào….


Cô ấy giống như một sản phẩm nghệ thuật, bất kể để trước mặt một ai đều làm cho người khác thấy vui mắt và thoải mái.


Còn những đặc điểm khuôn mặt của cô gái lại làm cho Diệp Dĩ Muội có một cảm giác rất quen thuộc.


Trong đầu cô như có một luồng điện chạy qua, trong lòng cô bỗng thấy ngạc nhiên, trước mặt đột nhiên xuất hiện hình ảnh Châu Lan Na nước mắt lăn dài trên má.


Chẳng trách Tần Hàm Dịch lại thích Châu Lan Na khi cô ta diễn ….hóa ra, khi Châu Lan Na đóng kịch liễu yếu đào tơ lại có vài phần giống với cô gái đứng trước mặt cô đây.




Chương 32: TÌNH YÊU CỦA BỐN NGƯỜI


Diệp Dĩ Muội nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt, ngữ khí nói chắc chắn: “Cô là Hạ Lam đúng không?”


“Hàm Dịch từng nhắc với cô về tôi?” Hạ Lam không hề ngạc nhiên, khẽ mỉm cười rất thiện cảm với Diệp Dĩ Muội.


“Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca đều ở bên trên, tôi đi trước đây.”


Diệp Dĩ Muội tự cho rằng bản thân mình không đủ rộng lượng đến mức có thể đứng hàn huyên với tình địch.


“Dĩ Muội, đợi đã!” Hạ Lam tiến lên phía trước vài bước, ngăn đường của Diệp Dĩ Muội lại: “Tôi tới là để gặp cô.”


“Gặ tôi? Tại sao?” Diệp Dĩ Muội không hiểu liền hỏi, sau đó nói tiếp như đã hiểu ra: “Là vì Tần Hàm Dịch sao?”


“Không phải, tôi chỉ muốn gặp và nhìn xem cô thế nào thôi.” Hạ Lam lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn chiếc váy trên người Diệp Dĩ Muội, ánh mắt to tròn thoáng qua sự buồn đau.


“Là vì chiếc váy này?”


Sự biểu hiện của Hạ Lam rõ ràng như thế, đau khổ như vậy sao mà Diệp Dĩ Muội lại không nhìn ra chứ!


“……..” Hạ Lam trầm mặc không nói gì nhìn Diệp Dĩ Muội, hai mắt từ từ đỏ lên, đôi mắt cô long lanh lấp lánh.


Cuối cùng Diệp Dĩ Muội cũng đã hiểu, người Hạ Lam yêu không phải là Tần Hàm Dịch mà mà Hứa An Ca.


Chẳng trách, Tần Hàm Dịch lại tìm vật vật thay thế là Châu Lan Na và yêu thương cô ta như vậy.


“Hạ Lam tiểu thư, tôi và Hứa An Ca chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô không cần phải buồn đâu.”


“Dĩ Muội, cô chỉ coi An Ca là bạn bè bình thương thôi?” Hạ Lam mở miệng hỏi, nhìn cô hết sức ngạc nhiên.


“Có thể, đến cả bạn bè cũng chẳng phải!” Diệp Dĩ Muội cúi đầu thở một tiếng cảm thán, mắt cô nhìn vào chiếc váy đang mặc trên người, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lam, nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì: “Chiếc váy này lát nữa tôi sẽ thay ra và trả lại cho anh ấy.”


Một thứ quý giá như thế này, không hề phù hợp với một người từ nhỏ đã lớn lên trong nghèo khó như cô.


Còn về phần Hứa An Ca, anh đối với cô mà nói, cuối cùng cũng chỉ là người có thể gặp mà không thể lại gần….
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom