Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Trời bắt đầu tối dần. Tang Trà Thanh mặc chiếc váy dài đi xuống lầu.
Mới mở cửa liền nhìn thấy Sở Tiết Nhiên nghiêng người dựa vào xe tựa như chờ đợi đã lâu.
“Sở tổng!” Tang Trà Thanh giật mình nhìn hắn, thật không ngờ hắn sẽ đến đón nàng, dù sao tối nay cũng tổ chức tiệc sinh nhật, hắn còn phải đón tiếp khách khứa, cô không nghĩ tới hắn lại tự mình đến đây đón cô.
“ Xin mời tiểu thư xinh đẹp lên xe.” Sở Tiết Nhiên mở cửa xe giúp Tang Trà Thanh , hắn không dám nhìn vào ánh mắt cô, giống như cánh cửa tâm hồn đó sẽ bắt lấy linh hồn con người ta, chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ chìm đắm vào .
“ Sở tổng. Kỳ thật tôi đi Taxi được rồi.” Tang Trà Thanh có chút xấu hổ, đôi mắt trong sáng mang theo ngượng ngùng.
“ Cái này…. làm sao có thể. Đêm nay em chính là bạn gái tôi mời đến mà.” Sở Tiết Nhiên mỉm cười ấm áp nói.
Mắt Tang Trà Thanh ánh lên một tia tươi cười dịu dàng rồi lên xe hướng về biệt thự Sở gia.
Một bức tranh to lớn được treo tại đại sảnh biệt thự.
Một chiếc Piano trắng vĩ đại được đặt theo hướng Đông Bắc, nơi có chút vắng vẻ nên ánh đèn dập dờn ở trên bề mặt đá hoa mang tia sáng dìu dịu.
Giữa vòng tròn đại sảnh là một chiếc bàn , trên đó được xếp lên tầng tầng ly rượu cao trong suốt, được chiếu rọi bởi ánh đèn treo, tạo ra ánh sáng trong suốt đang lưu chuyển.
Khi Tang Trà Thanh cùng Sở Tiết Nhiên tiến vào đại sảnh, cơ hồ cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về chỗ hai người.
Mẹ của Sở Tiết Nhiên bước ngang qua đám đông, ánh mắt dừng lại trên người Tang Trà Thanh.
Chiếc váy dài màu vàng nhạt của Champagne kín đáo, mái tóc dài được búi gọn sau gáy, khuôn mặt trang điểm rất tinh xảo vừa nhìn thấy liền nhận biết đó chính là cách ăn mặc để tham gia yến tiệc.
Nhưng khuôn mặt trang điểm của cô không giống với các mỹ nữ tham gia yến hội khác, những cô nàng luôn khiến người ta có cảm giác hơi thô thiển, Tang Trà Thanh mang một vẻ đẹp không quá chói mắt, yêu kiều nhưng không quá quyến rũ, thật tinh khiết mỹ lệ.
Hơn nữa cô bẩm sinh có khí chất thanh tú , sang trọng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
“Tiết Nhiên! Vị tiểu thư này là?” Mẹ Sở Tiết Nhiên đánh giá Tang Trà Thanh qua khóe mắt, bà cười ôn hòa, không giống với trong tưởng tượng của Tang Trà Thanh là một người cao ngạo không thể với tới.
“ Mẹ! Vị này chính là Tang tiểu thư, hôm nay con mời riêng cô ấy đến chơi đàn.” Sở Tiết Nhiên đi đến bên cạnh, thân mật kéo cô lại.
“ Tiền bối mạnh khỏe.” Tang Trà Thanh hướng về người đang sờ sờ cằm ở phía trước thăm hỏi.
“ Hoan nghênh cô, Tang tiểu thư. Vậy buổi trình diễn Piano tối nay nhờ vào cô.” Mẹ Sở Tiết Nhiên thản nhiên nói, trên mặt còn mang theo ý cười.
“ Vâng” Tang Trà Thanh vội vàng gật đầu.
Mẹ Sở Tiết Nhiên liên tục nhìn tới lui hết con trai rồi đến Tang Trà Thanh, như là muốn nhìn thấu quan hệ giữa hai người.
Để ý thấy vẻ mặt Tang Trà Thanh có chút khó xử, Sở Tiết Nhiên đưa mẹ của mình đi tới chỗ các tân khách đang cười nói.
Tang Trà Thanh nhẹ nhõm thở dài, đôi mắt đẹp nhìn quanh trong đại sảnh liền thấy được chiếc Piano màu trắng, cô bước từng bước đi tới trước mặt chiếc đàn Piano rồi ngồi xuống.
Ngón tay ngà ngọc nhỏ dài đặt lên phím đàn đen trắng, đáy mắt khẽ cười.
Cô quả thực rất thích đánh đàn.
Giống như người nghiện, nguyện mê say khi nhìn thấy loại rượu thơm ngon, tinh khiết, không thể cứu chữa.
Buổi đêm đẹp và tĩnh mịch, âm phách xuyên thấu từ phím đàn màu trắng phát ra, ngón tay linh hoạt trên phím đàn như bay vọt lên , diễn cảm mê muội, đắm chìm, giống như tiếng đàn là linh hồn của chính mình.
Phút chốc, bốn phía yên tĩnh. Các tân khách trong nháy mắt đều ngừng nói chuyện với nhau, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía chiếc đàn Piano trắng, tất cả giống như đã ngừng thở.
Tiếng đàn êm dịu, tự nhiên, giống như dòng nước trong lành ở sâu trong núi, xuất phát từ nham thạch lâu năm tạo thành dòng chảy róc rách chảy xuôi xuống, lay động lòng người.
Vốn từ trước đến nay đều có những nhận định khắt khe đối với tiếng đàn, nhưng rốt cục khóe mắt Sở mẫu cũng đã lộ vẻ tán thưởng.
Khúc cuối cùng.
Các tân khách đều hướng ánh mắt tán thưởng về phía Tang Trà Thanh, điều này Tang Trà Thanh không có lường trước đến.
Cô chỉ là thật lòng cảm ơn Sở Tiết Nhiên, tuy rằng rất không thích trường hợp này xảy ra, nhưng nếu tiếng đàn của cô làm ọi người cảm thấy khoan khoái thì điều này quả thật khiến lòng cô thực sự thỏa mãn.
Ngón tay nghỉ ngơi vài giây lại khảy lên một khúc nhạc mềm mại, các tân khách đã khôi phục việc nói chuyện với nhau, đôi tai hưởng thụ tiếng đàn mang đến cảm giác tuyệt vời.
Bỗng nhiên tiếng ồn ào của đám người lần nữa biến mất, không khí giống như ngưng trệ, chỉ có tiếng đàn mềm mại uyển chuyển vang lên.
Mọi người giống như vừa bàn bạc sôi nổi xong, tự động đứng dạt sang hai bên nhường một lối đi.
Long Cửu mặc một thân lễ phục màu đen của Ý được thiết kế tỉ mỉ, chỗ cổ áo mang một nơ bướm màu xám trắng bằng sợi tơ mềm, cả người tỏa ra hơi thở lãnh đạm, ngạo mạn đi cùng sự cao quý.
Hắn đi thẳng tắp tới chỗ Sở Tiết Nhiên và Sở mẫu, khóe môi thoáng tươi cười như gió như mây.
Ngồi trước chiếc đàn Piano, Tang Trà Thanh mơ hồ cảm giác được một ánh mắt sắc bén lợi hại như lưỡi liềm bắn về phía cô.
Trong lòng run lên, ngón tay đang bay múa trên phím đàn cũng không tự giác run lên tạo ra những âm phù mất đi tiết tấu.
Cô do dự, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt kia , mất đi hơi thở.
Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy Long Cửu, Tang Trà Thanh cơ hồ không thể động đậy.
Long Cửu im lặng, liếc mắt nhìn Tang Trà Thanh, đôi môi cương nghị giương lên một ý cười lạnh lùng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Long Cửu, cả người Tang Trà Thanh cũng bắt đầu run lên, cô cảm nhận được vào lúc này, độ ấm bên trong cơ thể mình ít nhất cũng giảm xuống mười độ.
“ Bá mẫu! Sinh nhật vui vẻ.” Long Cửu đi đến trước mặt mẹ của Sở Tiết nhiên, cười nói tự nhiên.
“ Long Cửu, cảm ơn cậu đã tới tham gia.” Mẹ Sở Tiết Nhiên cũng cười cười nói nói giống hắn nhưng đáy mắt hiện lên một bóng đen.
“ Bá mẫu đừng khách khí. Mẹ của con có việc không thể đi được cho nên không thể đến mừng sinh nhật bác, mong bác thứ lỗi.” Long Cửu lịch sự cười cười, trên mặt mang vẻ lãnh đạm và xa cách.
Tang Trà Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Long Cửu như vậy, thực không thể hình dung ánh mắt của hắn có thể sáng rõ vẻ lãnh cảm trong ngày mùa đông, sự bí hiểm tồn tại quẩn quanh làm cho người ta
cảm thấy khó thở.
“ Mẹ con quá khách khí rồi, đã có hai mươi mấy năm giao tình thế nào lại còn suy nghĩ này nọ.” Sở mẫu lắc đầu tươi cười, mang theo chút ý nhị.
Đại sảnh khôi phục cảnh tượng ồn ào, người người lại nói chuyện với nhau.
Sau khi đàn xong khúc nhạc thứ nhất, Tang Trà Thanh không dám giương mắt nhìn về phía Long Cửu.
Ngón tay bắt đầu khảy lên bản nhạc của Beethoven, giai điệu như cuồng phong, lại giống như mưa rào mãnh liệt, tiếng đàn như dòng nước được tháo van mênh mông chảy xiết, nổi lên sự khủng hoảng lớn lao trong lòng.
Đúng vậy, cô thực sợ hãi, lòng cô đã rối loạn thành những con sóng dữ dội tóe lên bọt nước trắng xóa ngoài biển khơi.
Hơn nữa, vừa nãy khi cô và Long Cửu bốn mắt giao tiếp, trong nháy mắt đó cô cơ hồ nghĩ rằng lồng ngực mình trống rỗng, trái tim đã ngừng đập.
Giờ phút này, Tang Trà Thanh cảm nhận được trong đầu mình thoắt hiện lên một cảm giác thực sợ hãi.
Những ngón tay đang cuồng loạn khiêu động trên phím đàn bỗng dưng gắt gao thu về nắm tay lại, mũi cô ngửi được một mùi vị mang cảm giác áp bách quen thuộc.
Long Cửu lạnh lùng đứng phía sau chiếc đàn Piano trắng vĩ đại, làm chiếc đàn bên người Long Cửu có vẻ mang vào chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, không còn giống vẻ dịu dàng vừa rồi.
“ Cửu thiếu!” Tang Trà Thanh có chút không thở được, cô kinh hoảng ngước mắt lên như muốn giải thích điều gì, hé miệng kêu một tiếng “Cửu thiếu” lại không nói biết nói gì.
Long Cửu đi vài bước về phía trước, thân ảnh cao lớn lập tức che hết ngọn đèn phía sau.
Mỗi một chỗ trên thân người Long Cửu đều cứng rắn, sắc mặt âm trầm khiến cho lòng người dè dặt, nhưng hắn lại bất ngờ không lên tiếng cũng không có hành động.
Bầu không khí ngạt thở lại như trầm mặc khiến lòng Tang Trà Thanh càng thêm hoảng loạn.
Tang Trà Thanh cúi đầu thấp xuống, sau nửa ngày mới mấp máy đôi môi đỏ mọng lắp bắp thành tiếng : “ Thực xin lỗi… Cửu Thiếu… tôi…về muộn.”
“ Bạn gái cùng lớp?” Đôi môi mỏng của Long Cửu cắt đứt lời nói của Tang Trà Thanh.
Long Cửu đi đến trước mặt Tang Trà Thanh, quay mắt về phía cô, tựa vào chiếc đàn Piano, bàn tay đụng vào phím đàn lập tức phát ra một trận tạp âm.
“ Tôi sợ anh tức giận cho nên không nói là đi cùng Sở tổng.” Cổ họng Tang Trà Thanh khô khốc, gian nan phát ra tiếng nói.
Nghênh đón lời của cô chính là sự trầm mặc giống như vĩnh viễn vẫn là như thế, vô phương thay đổi.
Cô hơi ngước mắt lên, nhìn thấy trên đỉnh đầu mình là một đôi mắt màu hổ phách chứa đầy sự nguy hiểm, thân thể mềm mại có chút run lên.
Tang Trà Thanh biết khuôn mặt này là điềm báo khi Long Cửu tức giận, ánh mắt so với lưỡi kiếm càng lợi hại làm lòng của cô nổi lên trận run rẩy.
“Cửu thiếu!” Không nhịn được cái nhìn chăm chú quá mức áp bách của Long Cửu, Tang Trà Thanh nâng lên hai tròng mắt long lanh như nước nhìn về phía hắn. Lúc này Long Cửu không nói một câu đứng ở trước mặt cô đã khiến cho những người xung quanh chú ý.
“ Là vì sợ tôi tức giận?” Long Cửu rốt cục cũng mở miệng, âm thanh mang theo sự đùa cợt thản nhiên.
“ Là như vậy.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, cô không thể đối diện Long Cửu mà không dừng ánh mắt đang hướng sang bên kia.
Trong không khí căng thẳng, ẩn chứa điềm báo làm cho lòng người không yên.
“ Hay vốn là sợ tôi không đồng ý?” Ánh mắt sắc bén của Long Cửu như đâm thật sâu vào làn da Tang Trà Thanh, từ miệng hắn phát ra âm thanh không có một tia ấm áp.
“ Tôi…” Tang Trà Thanh không hiểu sao tim đập nhanh, nhìn chiếc đàn Piano trước mặt, dù chỉ là một cử động cũng không dám.
Long Cửu nói không sai, cô quả thật sợ hắn sẽ không đồng ý.
Nhưng việc Long Cửu tự mình nói ra khiến cho cô hoảng sợ không thôi, trong ngực từng trận lạnh như băng.
Đôi mắt hẹp dài của Long Cửu hơi nheo lại, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt Tang Trà Thanh.
Ánh mắt vẫn như trước, có thể nói giống như một ánh mắt trong trẻo, thấu đáo. Hơn nữa , với ngọn đèn dìu dịu trong yến hội chiếu lên đôi mắt, ánh lên đó tạo ra những tia sáng tỏa ra tứ phía.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết cô lại hợp với màu Champagne như vậy, sự phối hợp này khiến màu da của cô trở nên bóng loáng tinh tế như thế , làm cho hắn nhịn không được muốn tiến lên khẽ vuốt ve.
Trong lòng Long Cửu nghĩ như vậy thực tế cũng làm như vậy, bàn tay to chậm rãi vươn đến chỗ Tang Trà Thanh giống như đang tìm kiếm.
“Cửu thiếu!” Tang Trà Thanh vội vàng hô lên tiếng, nhìn thấy bàn tay to lớn hướng về chính mình càng ngày càng gần, thân thể không khỏi ngả về sau.
“ Cô dám trốn?” Giữa đôi chân mày của Long Cửu bất ngờ hiện lên dấu hiệu hờn giận, đáy mắt lộ ra tia sáng lạnh như băng.
“ Có rất nhiều người đang ở đây.” Trong ánh sáng của buổi tiệc, làn da Tang Trà Thanh mang một màu trắng tinh nhìn như trong suốt, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra.
Nhìn đáy mắt tối tăm của Long Cửu, Tang Trà Thanh không tự giác lui về phía sau, dù có thế nào hắn cũng phải làm vậy sao?
Phải ở trước mặt mọi người làm việc khiến cho cô khó chịu nổi sao?
“ Thời điểm tôi muốn có với người phụ nữ của tôi nhất định phải được thỏa mãn, huống chi chỉ là một đụng chạm nho nhỏ trong lúc này, nếu hiện tại tôi có muốn cũng không chấp nhận việc cô cự tuyệt!” Long Cửu gằn từng tiếng, cố ý nói rất chậm.
Nghe được ngữ khí lạnh lẽo vô tình của Long Cửu, thân thể Tang Trà Thanh đang cười nói mềm mại, uyển chuyển lập tức cứng lại, lòng của cô truyền đến từng trận rét lạnh, giống như bị từng mũi, từng mũi kim lóe sáng đâm vào , đau đớn vô cùng.
Tang Trà Thanh mang vẻ mặt nghi ngờ cùng kinh hoảng , bất định nhìn Long Cửu, sắc mặt trở nên rất yếu ớt, môi đỏ mọng cũng dần mất đi huyết sắc.
Cô rất sợ, không biết một giây sau Long Cửu sẽ làm ra hành động khó cứu vãn nào, một tiếng cô cũng không dám nói, trước mắt cô không dám trêu chọc hắn.
Ngay tại lúc Tang Trà Thanh sắp chịu đựng không nổi ánh mắt của Long Cửu, thì cảm giác áp bách bỗng dưng biến mất.
Long Cửu đứng thẳng dậy nghênh đón người đàn ông đang đi tới.
Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, có vẻ mặt thành thục giỏi giang, cùng đi bên cạnh là một cô gái đẹp cao gầy, dáng dấp quyến rũ động lòng người.
Thời điểm hai bên cùng nhau đi đến, người đàn ông giới thiệu với Long Cửu người đẹp đi bên cạnh mình.
Long Cửu đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, cho nên cô không biết hắn có vẻ mặt gì lúc này, chỉ thấy điệu bộ của cô gái xinh đẹp kia như con rắn, cô ta đặt tay mình lên cánh tay Long Cửu, tươi cười nóng bỏng.
Tang Trà Thanh hạ mắt nhìn , chẳng biết tại sao trong lồng ngực luôn luôn có một cảm xúc mang áp lực thường trực tản ra không có lối thoát.
“ Làm sao vậy Trà Thanh?” Tiếng nói ôn hòa mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cô.
Sự có mặt của Tang Trà Thanh làm cho lòng của hắn trong buổi yến hội này không thể tĩnh lặng, lúc nào hắn cũng muốn chạy đến bên cạnh cô, cho dù chỉ là đứng một bên nhìn cô cũng tốt.
Hắn thật vất vả vừa mới thoát khỏi cuộc nói chuyện nhàm chán kia, liền lập tức bước tới chỗ cô.
“ Ừm.” Tang Trà Thanh ngẩng đầu lướt nhìn Sở Tiết Nhiên, khóe miệng muốn cười lại cười không nổi.
Giống như hai chân cô cũng có chút cứng ngắc bởi vì cô muốn đứng lên nhưng lại không có sức.
“ Có phải em đánh đàn quá mệt mỏi rồi hay không?” Sở Tiết Nhiên tựa vào Piano, trên vầng trán nhăn lại mang theo một tia đau lòng.
“Không có.” Tang Trà Thanh lắc lắc đầu, khóe mắt vô thức hướng về phía Long Cửu.
Long Cửu hơi nghiêng đầu, ngón tay đặt dưới cằm cô gái đẹp , có thể thấy khóe miệng hắn hơi cong lên mang theo vẻ tà mị.
Cũng không biết hắn vừa nói gì đó, cô gái thẹn thùng đánh một cái lên ngực Long Cửu, tiện đà ngả vào trong ngực của hắn cười duyên, như trở về hang ổ của chính mình.
Mà Long Cửu cũng không đẩy ra.
Chẳng biết vì sao một màn này làm Tang Trà Thanh cảm thấy cực kỳ chói mắt, bất quá chuyện này cũng không liên quan tới cô.
Cô quay lại nhìn vào chiếc Piano màu trắng trước mặt.
Trong vài giây sau, cô khẽ nhấc đầu lên nhìn Sở Tiết Nhiên, ánh mắt sáng lạn, bên môi hiện lên nét tươi cười thoáng qua, tựa như một luồng tia sáng xuyên qua màn đêm: “ Sở tổng! Đêm nay cám ơn anh đã cho tôi diễn tấu dương cầm trước mặt mọi người, tôi thật thấy tuyệt lắm, tôi có cảm giác như đang trong mơ vậy .”
Nói xong Tang Trà Thanh mở to đôi mắt sáng rực.
“ Hẳn là tôi phải cám ơn em mới đúng.” Sở Tiết Nhiên cười nói, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh.
Cặp mắt to tròn của cô thật xinh đẹp, hai tròng mắt tựa như sẽ làm tâm hồn người ta choáng váng vì sức hút của chúng, luôn khiến cho hắn đắm chìm vào đôi mắt trong suốt ấy, hắn sớm đã mất đi một phần tâm hồn, không còn an tĩnh.
“ Trà Thanh. Em không sao chứ?” Sở Tiết Nhiên hướng mắt nhìn về phía Long Cửu, có chút bận tâm nhìn cô.
“ Sao vậy? Anh không phải hiểu biết Cửu Thiếu hơn tôi sao? Việc trái ôm phải ấp cũng là chuyện bình thường mà thôi.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói, ngữ khí mảy may không thèm để ý, thậm chí mang theo sự đùa cợt.
“ Thật ra người đàn ông kia là người đại diện của công ty người mẫu, phỏng chừng anh ta muốn tiến cử cô gái xinh đẹp đằng kia với Long Cửu, cô ấy chính là người mẫu mới của công ty đó, muốn dựa vào sự nâng đỡ của Long Cửu mà may mắn thăng tiến, loại chuyện này trong giới kinh doanh chúng tôi vẫn thường gặp” Sở Tiết Nhiên cười nhẹ một chút, đáy mắt có sự trào phúng.
“Thật không?” Tang Trà Thanh hỏi với vẻ mơ hồ.
Qua nửa ngày, Tang Trà Thanh mới cười khanh khách . Cô ngước mắt nhìn rồi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua phím đàn, phát ra âm thanh mềm nhẹ: “Sở tổng, anh rất thích nghe “Thiên Không Chi Thành” đúng không? Tôi sẽ đàn cho anh nghe.”
Nói xong, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu tạo ra những giai điệu tuyệt vời.
Hình ảnh cô mặc chiếc váy dài màuChampagne“mi mục như họa”- khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mắt nhắm lại đắm chìm vào tiếng đàn du dương ngân lên trong gió.
Sở Tiết Nhiên không nói nên lời, chỉ lẳng lặng mà nghe với dáng vẻ say mê si ngốc, lưu luyến nhìn cô không dứt.
Một ánh mắt lãnh liệt như đao phong bắn về phía Tang Trà Thanh, phảng phất như muốn mạnh mẽ dùng cái nhìn của mình bắn xuyên thấu qua người cô.
Tang Trà Thanh nhắm mắt lại, có lẽ là không phát hiện cũng có thể cô căn bản không để ở trong lòng.
Khách khứa từ từ về bớt, Tang Trà Thanh đi tới chỗ Sở Tiết Nhiên đang tiễn khách.
“ Sở tổng. Tôi cũng phải về rồi.” Tang Trà Thanh khoanh tay trước ngực, cô cười chào tạm biệt Sở Tiết Nhiên.
Cô muốn lặng lẽ rời đi nhưng dù sao cô cũng là người được Sở Tiết Nhiên mời đến, không nói một tiếng đã bỏ về quả thật không hợp tình hợp lý.
“Chờ một chút , Trà Thanh. Tôi nói với mẹ một chút rồi để tôi đưa em về.” Sở Tiết Nhiên vội vàng nói với những khách khứa bên cạnh vài câu, sau đó vỗ vỗ bả vai Tang Trà Thanh, nói xong chạy nhanh đi.
“Sở tổng.” Tang Trà Thanh vươn tay ra ngăn cản nhưng cũng không chạm đến được góc áo của Sở Tiết Nhiên, bất đắc dĩ cô rợn bả vai một chút, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ chờ Sở Tiết Nhiên.
Đưa tay sửa lại chiếc váy dài một chút, ánh mắt vô thức nhìn lên.
Loại yến hội này thật nhàm chán, cô thật sự phải đấu tranh với mâu thuẫn tự đáy lòng. Nếu không phải đã nhận lời mời của Sở Tiết Nhiên đến đảm đương vai trò nhạc công thì cô quả quyết sẽ không tham gia loại yến tiệc như tối nay.
Bàn tay nhỏ bé xoa bụng, đôi mi thanh tú nhăn chặt một chút, bởi vì sự xuất hiện của Long Cửu hại cô khẩn trương sợ hãi, cả đêm cũng chưa ăn gì.
Bỗng nhiên ánh nhìn trong đôi mắt đẹp ngưng tụ.
Cô nhìn thấy Long Cửu ôm cô gái xinh đẹp vốn là người mẫu mới lên kia, ung dung tiêu sái biến mất tại cửa biệt thự.
Tang Trà Thanh đứng ở nơi đó, nhìn rất lâu vào bóng lưng gần như sắp biến mất, suy nghĩ của cô bỗng giống như bị người ta quét sạch, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ dị không thể xua đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Mới mở cửa liền nhìn thấy Sở Tiết Nhiên nghiêng người dựa vào xe tựa như chờ đợi đã lâu.
“Sở tổng!” Tang Trà Thanh giật mình nhìn hắn, thật không ngờ hắn sẽ đến đón nàng, dù sao tối nay cũng tổ chức tiệc sinh nhật, hắn còn phải đón tiếp khách khứa, cô không nghĩ tới hắn lại tự mình đến đây đón cô.
“ Xin mời tiểu thư xinh đẹp lên xe.” Sở Tiết Nhiên mở cửa xe giúp Tang Trà Thanh , hắn không dám nhìn vào ánh mắt cô, giống như cánh cửa tâm hồn đó sẽ bắt lấy linh hồn con người ta, chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ chìm đắm vào .
“ Sở tổng. Kỳ thật tôi đi Taxi được rồi.” Tang Trà Thanh có chút xấu hổ, đôi mắt trong sáng mang theo ngượng ngùng.
“ Cái này…. làm sao có thể. Đêm nay em chính là bạn gái tôi mời đến mà.” Sở Tiết Nhiên mỉm cười ấm áp nói.
Mắt Tang Trà Thanh ánh lên một tia tươi cười dịu dàng rồi lên xe hướng về biệt thự Sở gia.
Một bức tranh to lớn được treo tại đại sảnh biệt thự.
Một chiếc Piano trắng vĩ đại được đặt theo hướng Đông Bắc, nơi có chút vắng vẻ nên ánh đèn dập dờn ở trên bề mặt đá hoa mang tia sáng dìu dịu.
Giữa vòng tròn đại sảnh là một chiếc bàn , trên đó được xếp lên tầng tầng ly rượu cao trong suốt, được chiếu rọi bởi ánh đèn treo, tạo ra ánh sáng trong suốt đang lưu chuyển.
Khi Tang Trà Thanh cùng Sở Tiết Nhiên tiến vào đại sảnh, cơ hồ cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về chỗ hai người.
Mẹ của Sở Tiết Nhiên bước ngang qua đám đông, ánh mắt dừng lại trên người Tang Trà Thanh.
Chiếc váy dài màu vàng nhạt của Champagne kín đáo, mái tóc dài được búi gọn sau gáy, khuôn mặt trang điểm rất tinh xảo vừa nhìn thấy liền nhận biết đó chính là cách ăn mặc để tham gia yến tiệc.
Nhưng khuôn mặt trang điểm của cô không giống với các mỹ nữ tham gia yến hội khác, những cô nàng luôn khiến người ta có cảm giác hơi thô thiển, Tang Trà Thanh mang một vẻ đẹp không quá chói mắt, yêu kiều nhưng không quá quyến rũ, thật tinh khiết mỹ lệ.
Hơn nữa cô bẩm sinh có khí chất thanh tú , sang trọng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
“Tiết Nhiên! Vị tiểu thư này là?” Mẹ Sở Tiết Nhiên đánh giá Tang Trà Thanh qua khóe mắt, bà cười ôn hòa, không giống với trong tưởng tượng của Tang Trà Thanh là một người cao ngạo không thể với tới.
“ Mẹ! Vị này chính là Tang tiểu thư, hôm nay con mời riêng cô ấy đến chơi đàn.” Sở Tiết Nhiên đi đến bên cạnh, thân mật kéo cô lại.
“ Tiền bối mạnh khỏe.” Tang Trà Thanh hướng về người đang sờ sờ cằm ở phía trước thăm hỏi.
“ Hoan nghênh cô, Tang tiểu thư. Vậy buổi trình diễn Piano tối nay nhờ vào cô.” Mẹ Sở Tiết Nhiên thản nhiên nói, trên mặt còn mang theo ý cười.
“ Vâng” Tang Trà Thanh vội vàng gật đầu.
Mẹ Sở Tiết Nhiên liên tục nhìn tới lui hết con trai rồi đến Tang Trà Thanh, như là muốn nhìn thấu quan hệ giữa hai người.
Để ý thấy vẻ mặt Tang Trà Thanh có chút khó xử, Sở Tiết Nhiên đưa mẹ của mình đi tới chỗ các tân khách đang cười nói.
Tang Trà Thanh nhẹ nhõm thở dài, đôi mắt đẹp nhìn quanh trong đại sảnh liền thấy được chiếc Piano màu trắng, cô bước từng bước đi tới trước mặt chiếc đàn Piano rồi ngồi xuống.
Ngón tay ngà ngọc nhỏ dài đặt lên phím đàn đen trắng, đáy mắt khẽ cười.
Cô quả thực rất thích đánh đàn.
Giống như người nghiện, nguyện mê say khi nhìn thấy loại rượu thơm ngon, tinh khiết, không thể cứu chữa.
Buổi đêm đẹp và tĩnh mịch, âm phách xuyên thấu từ phím đàn màu trắng phát ra, ngón tay linh hoạt trên phím đàn như bay vọt lên , diễn cảm mê muội, đắm chìm, giống như tiếng đàn là linh hồn của chính mình.
Phút chốc, bốn phía yên tĩnh. Các tân khách trong nháy mắt đều ngừng nói chuyện với nhau, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía chiếc đàn Piano trắng, tất cả giống như đã ngừng thở.
Tiếng đàn êm dịu, tự nhiên, giống như dòng nước trong lành ở sâu trong núi, xuất phát từ nham thạch lâu năm tạo thành dòng chảy róc rách chảy xuôi xuống, lay động lòng người.
Vốn từ trước đến nay đều có những nhận định khắt khe đối với tiếng đàn, nhưng rốt cục khóe mắt Sở mẫu cũng đã lộ vẻ tán thưởng.
Khúc cuối cùng.
Các tân khách đều hướng ánh mắt tán thưởng về phía Tang Trà Thanh, điều này Tang Trà Thanh không có lường trước đến.
Cô chỉ là thật lòng cảm ơn Sở Tiết Nhiên, tuy rằng rất không thích trường hợp này xảy ra, nhưng nếu tiếng đàn của cô làm ọi người cảm thấy khoan khoái thì điều này quả thật khiến lòng cô thực sự thỏa mãn.
Ngón tay nghỉ ngơi vài giây lại khảy lên một khúc nhạc mềm mại, các tân khách đã khôi phục việc nói chuyện với nhau, đôi tai hưởng thụ tiếng đàn mang đến cảm giác tuyệt vời.
Bỗng nhiên tiếng ồn ào của đám người lần nữa biến mất, không khí giống như ngưng trệ, chỉ có tiếng đàn mềm mại uyển chuyển vang lên.
Mọi người giống như vừa bàn bạc sôi nổi xong, tự động đứng dạt sang hai bên nhường một lối đi.
Long Cửu mặc một thân lễ phục màu đen của Ý được thiết kế tỉ mỉ, chỗ cổ áo mang một nơ bướm màu xám trắng bằng sợi tơ mềm, cả người tỏa ra hơi thở lãnh đạm, ngạo mạn đi cùng sự cao quý.
Hắn đi thẳng tắp tới chỗ Sở Tiết Nhiên và Sở mẫu, khóe môi thoáng tươi cười như gió như mây.
Ngồi trước chiếc đàn Piano, Tang Trà Thanh mơ hồ cảm giác được một ánh mắt sắc bén lợi hại như lưỡi liềm bắn về phía cô.
Trong lòng run lên, ngón tay đang bay múa trên phím đàn cũng không tự giác run lên tạo ra những âm phù mất đi tiết tấu.
Cô do dự, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt kia , mất đi hơi thở.
Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy Long Cửu, Tang Trà Thanh cơ hồ không thể động đậy.
Long Cửu im lặng, liếc mắt nhìn Tang Trà Thanh, đôi môi cương nghị giương lên một ý cười lạnh lùng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Long Cửu, cả người Tang Trà Thanh cũng bắt đầu run lên, cô cảm nhận được vào lúc này, độ ấm bên trong cơ thể mình ít nhất cũng giảm xuống mười độ.
“ Bá mẫu! Sinh nhật vui vẻ.” Long Cửu đi đến trước mặt mẹ của Sở Tiết nhiên, cười nói tự nhiên.
“ Long Cửu, cảm ơn cậu đã tới tham gia.” Mẹ Sở Tiết Nhiên cũng cười cười nói nói giống hắn nhưng đáy mắt hiện lên một bóng đen.
“ Bá mẫu đừng khách khí. Mẹ của con có việc không thể đi được cho nên không thể đến mừng sinh nhật bác, mong bác thứ lỗi.” Long Cửu lịch sự cười cười, trên mặt mang vẻ lãnh đạm và xa cách.
Tang Trà Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Long Cửu như vậy, thực không thể hình dung ánh mắt của hắn có thể sáng rõ vẻ lãnh cảm trong ngày mùa đông, sự bí hiểm tồn tại quẩn quanh làm cho người ta
cảm thấy khó thở.
“ Mẹ con quá khách khí rồi, đã có hai mươi mấy năm giao tình thế nào lại còn suy nghĩ này nọ.” Sở mẫu lắc đầu tươi cười, mang theo chút ý nhị.
Đại sảnh khôi phục cảnh tượng ồn ào, người người lại nói chuyện với nhau.
Sau khi đàn xong khúc nhạc thứ nhất, Tang Trà Thanh không dám giương mắt nhìn về phía Long Cửu.
Ngón tay bắt đầu khảy lên bản nhạc của Beethoven, giai điệu như cuồng phong, lại giống như mưa rào mãnh liệt, tiếng đàn như dòng nước được tháo van mênh mông chảy xiết, nổi lên sự khủng hoảng lớn lao trong lòng.
Đúng vậy, cô thực sợ hãi, lòng cô đã rối loạn thành những con sóng dữ dội tóe lên bọt nước trắng xóa ngoài biển khơi.
Hơn nữa, vừa nãy khi cô và Long Cửu bốn mắt giao tiếp, trong nháy mắt đó cô cơ hồ nghĩ rằng lồng ngực mình trống rỗng, trái tim đã ngừng đập.
Giờ phút này, Tang Trà Thanh cảm nhận được trong đầu mình thoắt hiện lên một cảm giác thực sợ hãi.
Những ngón tay đang cuồng loạn khiêu động trên phím đàn bỗng dưng gắt gao thu về nắm tay lại, mũi cô ngửi được một mùi vị mang cảm giác áp bách quen thuộc.
Long Cửu lạnh lùng đứng phía sau chiếc đàn Piano trắng vĩ đại, làm chiếc đàn bên người Long Cửu có vẻ mang vào chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, không còn giống vẻ dịu dàng vừa rồi.
“ Cửu thiếu!” Tang Trà Thanh có chút không thở được, cô kinh hoảng ngước mắt lên như muốn giải thích điều gì, hé miệng kêu một tiếng “Cửu thiếu” lại không nói biết nói gì.
Long Cửu đi vài bước về phía trước, thân ảnh cao lớn lập tức che hết ngọn đèn phía sau.
Mỗi một chỗ trên thân người Long Cửu đều cứng rắn, sắc mặt âm trầm khiến cho lòng người dè dặt, nhưng hắn lại bất ngờ không lên tiếng cũng không có hành động.
Bầu không khí ngạt thở lại như trầm mặc khiến lòng Tang Trà Thanh càng thêm hoảng loạn.
Tang Trà Thanh cúi đầu thấp xuống, sau nửa ngày mới mấp máy đôi môi đỏ mọng lắp bắp thành tiếng : “ Thực xin lỗi… Cửu Thiếu… tôi…về muộn.”
“ Bạn gái cùng lớp?” Đôi môi mỏng của Long Cửu cắt đứt lời nói của Tang Trà Thanh.
Long Cửu đi đến trước mặt Tang Trà Thanh, quay mắt về phía cô, tựa vào chiếc đàn Piano, bàn tay đụng vào phím đàn lập tức phát ra một trận tạp âm.
“ Tôi sợ anh tức giận cho nên không nói là đi cùng Sở tổng.” Cổ họng Tang Trà Thanh khô khốc, gian nan phát ra tiếng nói.
Nghênh đón lời của cô chính là sự trầm mặc giống như vĩnh viễn vẫn là như thế, vô phương thay đổi.
Cô hơi ngước mắt lên, nhìn thấy trên đỉnh đầu mình là một đôi mắt màu hổ phách chứa đầy sự nguy hiểm, thân thể mềm mại có chút run lên.
Tang Trà Thanh biết khuôn mặt này là điềm báo khi Long Cửu tức giận, ánh mắt so với lưỡi kiếm càng lợi hại làm lòng của cô nổi lên trận run rẩy.
“Cửu thiếu!” Không nhịn được cái nhìn chăm chú quá mức áp bách của Long Cửu, Tang Trà Thanh nâng lên hai tròng mắt long lanh như nước nhìn về phía hắn. Lúc này Long Cửu không nói một câu đứng ở trước mặt cô đã khiến cho những người xung quanh chú ý.
“ Là vì sợ tôi tức giận?” Long Cửu rốt cục cũng mở miệng, âm thanh mang theo sự đùa cợt thản nhiên.
“ Là như vậy.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, cô không thể đối diện Long Cửu mà không dừng ánh mắt đang hướng sang bên kia.
Trong không khí căng thẳng, ẩn chứa điềm báo làm cho lòng người không yên.
“ Hay vốn là sợ tôi không đồng ý?” Ánh mắt sắc bén của Long Cửu như đâm thật sâu vào làn da Tang Trà Thanh, từ miệng hắn phát ra âm thanh không có một tia ấm áp.
“ Tôi…” Tang Trà Thanh không hiểu sao tim đập nhanh, nhìn chiếc đàn Piano trước mặt, dù chỉ là một cử động cũng không dám.
Long Cửu nói không sai, cô quả thật sợ hắn sẽ không đồng ý.
Nhưng việc Long Cửu tự mình nói ra khiến cho cô hoảng sợ không thôi, trong ngực từng trận lạnh như băng.
Đôi mắt hẹp dài của Long Cửu hơi nheo lại, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt Tang Trà Thanh.
Ánh mắt vẫn như trước, có thể nói giống như một ánh mắt trong trẻo, thấu đáo. Hơn nữa , với ngọn đèn dìu dịu trong yến hội chiếu lên đôi mắt, ánh lên đó tạo ra những tia sáng tỏa ra tứ phía.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết cô lại hợp với màu Champagne như vậy, sự phối hợp này khiến màu da của cô trở nên bóng loáng tinh tế như thế , làm cho hắn nhịn không được muốn tiến lên khẽ vuốt ve.
Trong lòng Long Cửu nghĩ như vậy thực tế cũng làm như vậy, bàn tay to chậm rãi vươn đến chỗ Tang Trà Thanh giống như đang tìm kiếm.
“Cửu thiếu!” Tang Trà Thanh vội vàng hô lên tiếng, nhìn thấy bàn tay to lớn hướng về chính mình càng ngày càng gần, thân thể không khỏi ngả về sau.
“ Cô dám trốn?” Giữa đôi chân mày của Long Cửu bất ngờ hiện lên dấu hiệu hờn giận, đáy mắt lộ ra tia sáng lạnh như băng.
“ Có rất nhiều người đang ở đây.” Trong ánh sáng của buổi tiệc, làn da Tang Trà Thanh mang một màu trắng tinh nhìn như trong suốt, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra.
Nhìn đáy mắt tối tăm của Long Cửu, Tang Trà Thanh không tự giác lui về phía sau, dù có thế nào hắn cũng phải làm vậy sao?
Phải ở trước mặt mọi người làm việc khiến cho cô khó chịu nổi sao?
“ Thời điểm tôi muốn có với người phụ nữ của tôi nhất định phải được thỏa mãn, huống chi chỉ là một đụng chạm nho nhỏ trong lúc này, nếu hiện tại tôi có muốn cũng không chấp nhận việc cô cự tuyệt!” Long Cửu gằn từng tiếng, cố ý nói rất chậm.
Nghe được ngữ khí lạnh lẽo vô tình của Long Cửu, thân thể Tang Trà Thanh đang cười nói mềm mại, uyển chuyển lập tức cứng lại, lòng của cô truyền đến từng trận rét lạnh, giống như bị từng mũi, từng mũi kim lóe sáng đâm vào , đau đớn vô cùng.
Tang Trà Thanh mang vẻ mặt nghi ngờ cùng kinh hoảng , bất định nhìn Long Cửu, sắc mặt trở nên rất yếu ớt, môi đỏ mọng cũng dần mất đi huyết sắc.
Cô rất sợ, không biết một giây sau Long Cửu sẽ làm ra hành động khó cứu vãn nào, một tiếng cô cũng không dám nói, trước mắt cô không dám trêu chọc hắn.
Ngay tại lúc Tang Trà Thanh sắp chịu đựng không nổi ánh mắt của Long Cửu, thì cảm giác áp bách bỗng dưng biến mất.
Long Cửu đứng thẳng dậy nghênh đón người đàn ông đang đi tới.
Người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, có vẻ mặt thành thục giỏi giang, cùng đi bên cạnh là một cô gái đẹp cao gầy, dáng dấp quyến rũ động lòng người.
Thời điểm hai bên cùng nhau đi đến, người đàn ông giới thiệu với Long Cửu người đẹp đi bên cạnh mình.
Long Cửu đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, cho nên cô không biết hắn có vẻ mặt gì lúc này, chỉ thấy điệu bộ của cô gái xinh đẹp kia như con rắn, cô ta đặt tay mình lên cánh tay Long Cửu, tươi cười nóng bỏng.
Tang Trà Thanh hạ mắt nhìn , chẳng biết tại sao trong lồng ngực luôn luôn có một cảm xúc mang áp lực thường trực tản ra không có lối thoát.
“ Làm sao vậy Trà Thanh?” Tiếng nói ôn hòa mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu cô.
Sự có mặt của Tang Trà Thanh làm cho lòng của hắn trong buổi yến hội này không thể tĩnh lặng, lúc nào hắn cũng muốn chạy đến bên cạnh cô, cho dù chỉ là đứng một bên nhìn cô cũng tốt.
Hắn thật vất vả vừa mới thoát khỏi cuộc nói chuyện nhàm chán kia, liền lập tức bước tới chỗ cô.
“ Ừm.” Tang Trà Thanh ngẩng đầu lướt nhìn Sở Tiết Nhiên, khóe miệng muốn cười lại cười không nổi.
Giống như hai chân cô cũng có chút cứng ngắc bởi vì cô muốn đứng lên nhưng lại không có sức.
“ Có phải em đánh đàn quá mệt mỏi rồi hay không?” Sở Tiết Nhiên tựa vào Piano, trên vầng trán nhăn lại mang theo một tia đau lòng.
“Không có.” Tang Trà Thanh lắc lắc đầu, khóe mắt vô thức hướng về phía Long Cửu.
Long Cửu hơi nghiêng đầu, ngón tay đặt dưới cằm cô gái đẹp , có thể thấy khóe miệng hắn hơi cong lên mang theo vẻ tà mị.
Cũng không biết hắn vừa nói gì đó, cô gái thẹn thùng đánh một cái lên ngực Long Cửu, tiện đà ngả vào trong ngực của hắn cười duyên, như trở về hang ổ của chính mình.
Mà Long Cửu cũng không đẩy ra.
Chẳng biết vì sao một màn này làm Tang Trà Thanh cảm thấy cực kỳ chói mắt, bất quá chuyện này cũng không liên quan tới cô.
Cô quay lại nhìn vào chiếc Piano màu trắng trước mặt.
Trong vài giây sau, cô khẽ nhấc đầu lên nhìn Sở Tiết Nhiên, ánh mắt sáng lạn, bên môi hiện lên nét tươi cười thoáng qua, tựa như một luồng tia sáng xuyên qua màn đêm: “ Sở tổng! Đêm nay cám ơn anh đã cho tôi diễn tấu dương cầm trước mặt mọi người, tôi thật thấy tuyệt lắm, tôi có cảm giác như đang trong mơ vậy .”
Nói xong Tang Trà Thanh mở to đôi mắt sáng rực.
“ Hẳn là tôi phải cám ơn em mới đúng.” Sở Tiết Nhiên cười nói, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh.
Cặp mắt to tròn của cô thật xinh đẹp, hai tròng mắt tựa như sẽ làm tâm hồn người ta choáng váng vì sức hút của chúng, luôn khiến cho hắn đắm chìm vào đôi mắt trong suốt ấy, hắn sớm đã mất đi một phần tâm hồn, không còn an tĩnh.
“ Trà Thanh. Em không sao chứ?” Sở Tiết Nhiên hướng mắt nhìn về phía Long Cửu, có chút bận tâm nhìn cô.
“ Sao vậy? Anh không phải hiểu biết Cửu Thiếu hơn tôi sao? Việc trái ôm phải ấp cũng là chuyện bình thường mà thôi.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói, ngữ khí mảy may không thèm để ý, thậm chí mang theo sự đùa cợt.
“ Thật ra người đàn ông kia là người đại diện của công ty người mẫu, phỏng chừng anh ta muốn tiến cử cô gái xinh đẹp đằng kia với Long Cửu, cô ấy chính là người mẫu mới của công ty đó, muốn dựa vào sự nâng đỡ của Long Cửu mà may mắn thăng tiến, loại chuyện này trong giới kinh doanh chúng tôi vẫn thường gặp” Sở Tiết Nhiên cười nhẹ một chút, đáy mắt có sự trào phúng.
“Thật không?” Tang Trà Thanh hỏi với vẻ mơ hồ.
Qua nửa ngày, Tang Trà Thanh mới cười khanh khách . Cô ngước mắt nhìn rồi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua phím đàn, phát ra âm thanh mềm nhẹ: “Sở tổng, anh rất thích nghe “Thiên Không Chi Thành” đúng không? Tôi sẽ đàn cho anh nghe.”
Nói xong, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu tạo ra những giai điệu tuyệt vời.
Hình ảnh cô mặc chiếc váy dài màuChampagne“mi mục như họa”- khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mắt nhắm lại đắm chìm vào tiếng đàn du dương ngân lên trong gió.
Sở Tiết Nhiên không nói nên lời, chỉ lẳng lặng mà nghe với dáng vẻ say mê si ngốc, lưu luyến nhìn cô không dứt.
Một ánh mắt lãnh liệt như đao phong bắn về phía Tang Trà Thanh, phảng phất như muốn mạnh mẽ dùng cái nhìn của mình bắn xuyên thấu qua người cô.
Tang Trà Thanh nhắm mắt lại, có lẽ là không phát hiện cũng có thể cô căn bản không để ở trong lòng.
Khách khứa từ từ về bớt, Tang Trà Thanh đi tới chỗ Sở Tiết Nhiên đang tiễn khách.
“ Sở tổng. Tôi cũng phải về rồi.” Tang Trà Thanh khoanh tay trước ngực, cô cười chào tạm biệt Sở Tiết Nhiên.
Cô muốn lặng lẽ rời đi nhưng dù sao cô cũng là người được Sở Tiết Nhiên mời đến, không nói một tiếng đã bỏ về quả thật không hợp tình hợp lý.
“Chờ một chút , Trà Thanh. Tôi nói với mẹ một chút rồi để tôi đưa em về.” Sở Tiết Nhiên vội vàng nói với những khách khứa bên cạnh vài câu, sau đó vỗ vỗ bả vai Tang Trà Thanh, nói xong chạy nhanh đi.
“Sở tổng.” Tang Trà Thanh vươn tay ra ngăn cản nhưng cũng không chạm đến được góc áo của Sở Tiết Nhiên, bất đắc dĩ cô rợn bả vai một chút, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ chờ Sở Tiết Nhiên.
Đưa tay sửa lại chiếc váy dài một chút, ánh mắt vô thức nhìn lên.
Loại yến hội này thật nhàm chán, cô thật sự phải đấu tranh với mâu thuẫn tự đáy lòng. Nếu không phải đã nhận lời mời của Sở Tiết Nhiên đến đảm đương vai trò nhạc công thì cô quả quyết sẽ không tham gia loại yến tiệc như tối nay.
Bàn tay nhỏ bé xoa bụng, đôi mi thanh tú nhăn chặt một chút, bởi vì sự xuất hiện của Long Cửu hại cô khẩn trương sợ hãi, cả đêm cũng chưa ăn gì.
Bỗng nhiên ánh nhìn trong đôi mắt đẹp ngưng tụ.
Cô nhìn thấy Long Cửu ôm cô gái xinh đẹp vốn là người mẫu mới lên kia, ung dung tiêu sái biến mất tại cửa biệt thự.
Tang Trà Thanh đứng ở nơi đó, nhìn rất lâu vào bóng lưng gần như sắp biến mất, suy nghĩ của cô bỗng giống như bị người ta quét sạch, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ dị không thể xua đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook