Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Gió thổi , hơn nữa càng lúc càng lớn.
Mùa đổng ở Quảng Lăng rất ít khi xuất hiện gió lớn như thế này, cỏ khô trong núi lay động tạo ra tiếng sàn sạt, đúng là đặc trưng cho nơi hoang vu.
Đổng Phi rất bực mình, cực kỳ bực mình.
Thỉnh thoảng hắn lại đánh giá Gia Cát Khuê, thật sự không rõ được làm sao hắn có thể dụ dỗ Chu Thương quy hàng?
Đương nhiên, Chu thương không phải là hàng Đổng Phi, mà là hàng Gia Cát gia tộc.
Thậm chí hắn còn quá đáng đem họ sửa thành Gia Cát. Họ Gia Cát nghe rất êm tai sao? Nhưng thế nào nghe lại giống thành Trư ca.
Đối với huyền cơ trong đó, Gia Cát Khuê lại tỏ ra bí mật. Hỏi nhiều lần không nói, Đến lúc người hỏi nóng nảy, hắn lại ra vẻ thần bí:“Đây là phương pháp bí mật trong gia tộc của Khuê.”
Bí pháp cái rắm, không phải chỉ khua môi múa mép thôi sao!
Đổng Phi đối với chuyện này tức giận không thôi, đồng thời hắn có thể hiểu được , trong Diễn Nghĩa gã tiểu ốc sên kia lấy tài năng đâu ra mà chọc cho Chu đại công tử (Chu Du) thổ ba lít máu...... Không đúng, là ba lượt, đem Chu công tử đang sống làm cho tức chết. Kiểu nói chuyện đó đúng là do lão tử nhà hắn truyền lại a. Có thể làm cho người chết sống lại, thì việc chiêu hàng Chu Hắc Tử đúng là không thành vấn đề.
Trơ mắt nhìn một nhân tài tới tay tự nhiên rơi vào tay người khác, Đổng Phi đau lòng muốn chết.
Có thể làm gì được đây? Ai bảo mồm mép của hắn không bằng Quân Cống tiên sinh. Không thể làm cho người chết sống lại.
Ngồi trên tảng đá, Đổng Phi vẫn tức giận như trước không nói lời nào.
Mà thần sắc của Gia Cát Khuê lại cực kì thoải mái, trên mặt còn mang theo nụ cười bình tĩnh.
Đừng tưởng rằng Gia Cát Khuê thực sự thư thả, kỳ thật hắn còn khẩn trương hơn so với bất cứ ai. Chỉ cần nhìn tay hắn run run, đủ biết trong lòng hắn so còn khẩn trương hơn vài phần khi so với Đường Chu hay Hoàng Thiệu. Dù sao, hai người kia luôn đối mặt với chiến trường , mà đối với Gia Cát Khuê phỏng chừng cả đời này hắn chưa hề gặp cảnh giết chóc bao giờ.
Có chút ý nghĩ ác độc. Nếu lúc này xử lý cả nhà Gia Cát Khuê thì sẽ như thế nào?
“Chủ công......”
“A!”
“Bọn chúng đã đến.”
Đám người Đổng Phi đứng trên đỉnh Bàn Lòng cốc được đám cỏ khô che khuất. Nhìn từ phía dưới lên, căn sẽ không thấy gì. Bốn phía có trăm Đan Dương binh sĩ tay cầm vũ khí, đang khẩn trương ngồi phía sau, tùy thời có thể phóng hỏa.
Địa hình Bàn Long Cốc quả thật rất hiểm yếu, nghe nói thời Xuân Thu Chiến Quốc đã được dùng làm chỗ dấu binh.
Bên trong có thể chứa được mấy nghìn người, nơi nơi đều là nham thạch có hình dạng răng cưa rất cổ quái. Ba mặt sơn cốc đều là vách đá, chỉ có một lối ra. Trong cốc chừa ra một bãi đất trống. Chất hai ba tảng đá để xây bếp nấu. Chung quanh chung quanh còn làm thể mười mấy người cỏ. Khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác rất thật, phi thường chân thật.
Từ đằng xa, một đoàn người ngựa đi tới.
Nhìn cách ăn mặc thì biết ngay đám người này chính là Thái Bình đạo Hoàng Cân lực sĩ. Nhân số có thể đếm qua được khoảng hai ngàn người.
Đổng Phi chau mày, nhẹ giọng nói:“Nhân số dường như không thích hợp a!”
“Không sai biệt lắm!” Gia Cát khuê nói:
“Hán du đưa tới tin tức, Đào Bình Hán để lại năm trăm Hoàng Cân lực sĩ tại Từ Châu, mà hắn cùng với Trương Trượng Bát hợp quân. Ngươi xem, tên đi đầu kia chính là tặc tử Đào Bình Hán đó.”
Tốc độ tiến quân của địch nhân rất nhanh, cầm đầu là một người cữi trên con ngựa được bọc kín, tay cầm đao. Đằng đằng sát khí.
Hoàng Thiệu nói:“Chính là Đào Bình Hán!”
“Trương Trượng Bát ở đâu?”
“Không phát hiện...... Ta phỏng chừng hắn ở lại trông coi tên Gia Cát Thương ( chính là Chu Thương sau khi đổi họ). Quân cống tiên sinh, tên Gia Cát Thương kia có thể tin được không? Vạn nhất hắn làm phản, toàn bộ chúng ta sẽ chết ở nơi này.” Đường Chu vẫn là có chút lo lắng.
Lúc trước phái Chu Thương trở về báo tin, thực sự là mạo hiểm. Nếu không phải vì Chu Thương là người duy nhất thích hợp, nếu không phải vì Gia Cát khuê vỗ bộ ngực đảm bảo, thật sự Đổng Phi không dám xài đến chiêu hiểm này.
“Phi công tử, ngươi nói Điển Vi có thể cứu được Gia Cát Thương không? Bây giờ hắn chính là người của nhà Gia Cát a!”
Đổng Phi nhìn lướt qua những tên Hoang Cân lực sĩ phía xa,“Nếu tình báo của Hán Du tiên sinh lần này là đúng, số lượng quân sĩ cùng Trương Trượng Bát ở lại doanh trại sẽ không vượt quá hai trăm người. Lấy một trăm binh sĩ Đan Dương lại cùng với Điển Vi và cự ma sĩ, chắc đủ.”
“Phi công tử, Điển Vi Điển Quân Minh quả thật là một mãnh tướng!
Gia Cát khuê nói nhỏ ra vẻ rất hâm mộ,“Không bằng ngươi đem hắn tặng cho ta đi , muốn điều kiện gì chỉ cần mở miệng ra là được.”
Đổng Phi hung hăn trợn mắt nhìn Gia Cát Khuê,“Quân cống tiên sinh, Quân Minh là một chi hổ tướng làm sao có thể đem làm hàng hóa mua bán? Hơn nữa, hắn như là huynh trưởng của Phi mỗ, gắn liền như tay với chân . Nếu hắn nguyện ý đi cùng ngươi, Phi tuyệt không ngăn trở...... Cuộc trao đổi này không nên nhắc lại. Hơn nữa, ngươi vừa gạt ta được Chu Thương, còn chưa thỏa mãn sao?”
Gia Cát khuê có chút phẫn nộ,“Khuê mỗ nói lỡ !”
Lúc này, Đào Bình Hán đã tới gần miệng cốc, nhìn thấy bóng người lấp ló trong cốc nhất thời mừng rỡ.
Bọn này đã nhiều lần náo loạn , lại làm cho mặt mũi ân sư mất hết. Cuối cùng bây giờ đã bắt được, tuyệt không thể buông tha.
Gã Chu Thương kia cũng đã lập công lớn, có thể bẩm báo ân sư cấp cho hắn đảm nhiệm chứ đầu mục.
Đào Bình Hán cầm đao trong tay quát một tiếng chói tai:“Theo ta tiến vào, bất luận sống chết, một tên giặc cỏ thưởng trăm tiền.”
Những người nghe được lời nói đó thì phi thường dũng mãnh.
Trước khi xuất phát, Trương Trượng Bát đã nhắc qua với Đào Bình Hán tuyệt đối không thể chủ quan, khi nhìn thấy địch nhân, phải đồng loạt xông lên.
Hơn hai ngàn tên Hoàng Cân lực sĩ hò hét ầm ĩ hướng sơn cốc phong tới, Đào Bình Hán đi giữa đội ngũ, sau khi xông vào trong sơn cốc, trong lòng hắn sinh chút dự liệu bất hảo. Dũng mãnh tiến vòa cốc, một tên Hoàng Cân lực sĩ giơ đao chém đứt một cái đầu lâu. Không có máu, không có tiếng động, Đào Bình Hán lập tức phát hiện bên trong sơn cốc toàn là người cỏ.
Hỏng rồi, bị lừa!
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu Đào Bình Hán, đột nhiên phía sau truyền đến một tiến nổ vang lên.
Hai bên vách đá của sơn khẩu rơi xuống vô số cự thạch. Tại sơn khẩu Hoàng Cán lực sĩ trốn không kịp, gầm trăm người bị đá đè nát. Miệng cốc bị cự thạch lấp kín. Theo sát phía sau trên vách núi truyền đến một trận hò hét.
Vô số ánh lửa từ trên trời rơi xuống khắp mặt đất trong sơn cốc, cỏ khô phút chốc đã cháy bừng lên .
Những cây đuốc còn chưa rơi xuống đất, người trên vách núi đã ôm cành cây cùng cỏ khô vứt xuống. lửa cháy cực kỳ dữ dội, trên vách núi xuất hiện tầng tầng hỏa diễm do cỏ khô bốc lên.
Gần hai ngàn tên Hoàng Cân lực sĩ bị vây giữa biển lửa không ngừng kêu khóc. Tiếng kêu thật thảm thiết.
Đào bình Hán lớn tiếng la hét, cũng không thể nào ổn định lại quân tâm. Thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, Đào Bình Hán biết bây giờ hắn xong rồi. Không chỉ có hắn, phía bên ngoải cũng chỉ sợ Trương Trượng Bát cũng gặp nguy hiểm .
“Lao ra đi, lao ra đi!”
Đào bình Hán lớn tiếng gầm rú, nhảy xuống ngựa, hướng miệng cốc chạy nhanh.
Những tên Hoàng Cân lực sĩ tụ tập ngoài cốc cũng tỏ ra cực kỳ luống cuống. Tại thời điểm đó, mốt tiếng quát vang lên. Theo sau là hai đội nhân mã lao ra. Số lượng cũng không nhiều chỉ khoảng năm mươi mỗi bên. Cầm đầu là một viên Đại tướng, ngựa bọc kín, tay cầm thương, là ngọn thương tử thần.
Hoàn toàn thất thủ, Hoàng Cân lực sĩ cuống quýt chạy trốn. tên Đại tướng kia vẫn mang người đuổi theo phía sau, theo hướng ngoài núi.
Những người này đi rồi, từ hai bên vách núi lại xuống dưới một đám người.
Dàn trận tại miệng cốc.
Một vài Hoàng Cân lực sĩ leo qua được những cực thạch, thì nghênh tiếp họ chính là một trận vũ tiễn. Đào Bình Hán khi lên được trên đỉnh của một tảng cự thạch hai tay máu tười đã đầm đìa. Một mũi tên bắn lén đã bay tới ngay giữa mặt của hắn.
Đáng thương thay đường đường là một trong bát đại tôn sử, Đào Bình Hán đến ngay cả bóng dáng địch nhân còn chưa thấy thì đã chôn thây tại Bàn Long cốc.
Đổng Phi híp ánh mắt lại, ánh lửa chiếu vào mặt của hắn, khiến gương mặt xấu xí kia càng tăng thêm vài phần sát khí.
Rất tốt!
Nói vậy bên kia Điển Vi cũng có thể đắc thủ .
Quay đầu ngựa, hắn đối diện Gia Cát khuê chắp tay cười nói:“Quân cống tiên sinh, lần tiêu diệt thái bình đạo tặc này, công của ngài thật không nhỏ.”
“Nào dám, nào dám. Vẫn là do Phi công tử bày mưu tính kế.”
Hai người tang bốc nhau trong sơn cốc cũng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Thế lửa hung mãnh, các tảng đá trong sơn cốc cũng bị đốt đến đỏ bừng. Không người nào có thể đi ra ...... Một mùi xú khí từ sơn cốc bốc ra khiến người ta có cảm giác buồn nôn.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, dần dần có hướng lan ra ngoài sơn cốc.
Đổng Phi chau mày, nhẹ giọng nói:“Quân cống tiên sinh, hay là chúng ta triệt quân đi.”
“Khuê cũng có ý này!”
“Thu binh!”
Đổng Phi lập tức ra lệnh, một trăm Đan Dương binh sĩ lập tức thu hồi cung tiễn, châm rãi theo đám người Đổng Phi rút ra ngoài.
Gió núi thổi qua, ngọn lửa bên trong Bàn Long cốc bốc cao, theo hướng gió lắc lư.Đốm lửa bắn loạn tung tóe, đã châm lửa chung quanh khiến lửa càng ngày càng lan rộng.
Sau khi đám người Đổng Phi rời khỏi núi, hơn nữa tòa núi đã bị hỏa diễm thôn phệ. Khói bốc lên ngùn ngụt, tới tận trời......
Đổng Phi thở phào một hơi, lẩm bẩm:“Đã xong rồi sao!”
“Cái gì, A Sửu ở chỗ đó hấp dẫn sự chú ý của Thái Bình đạo tặc?”
Hai mắt Đổng Trác trợn lên, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, thần thái đến nữa ngày không nói ra lời nào.
Mà ngay cả con người hay nói như Lý Nho cũng choáng váng!
Thái có chút kính nể nói:“Hà Đông đại nhân, hành động của cậu con trai này, cho thấy Đổng thị thật sự trung liệt, khi về Lạc Dương ta nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng. Hà Đông đại nhân, không biết khi nào chúng ta mới có thể khởi hành đi Lạc Dương?”
Đổng Trác trầm mặc hồi lâu,“Sáng sớm mai sẽ bắt đầu khời hành!”
Dứt lời, thân hình to lớn lão đứng lên,“ Những người mới tới cùng Bá Dê tiên sinh đi đường có lẽ đã mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi tự nhiên, đưa Bá Dê tiên sinh đi nghỉ ngơi.”
Nói thật ra, cử chỉ này của Đổng Trác có chút vô lể.
Nhưng động thái của hắn lý giải cho tâm tình của hắn......
Thái độ làm người cha mẹ , mặc cho tình huống của Đổng Trác như thế nào, đứa con độc nhất cũng vì người khác mà rơi vào nguy hiểm, đến nay sinh tử không rõ. Chỉ sợ bất cứ ai tâm tình cũng cực kỳ tồi tệ, ngay đến cả Thái Ung cũng cảm thấy có chút áy náy.
“Hà Đông đại nhân, xin hãy không cần trách cứ bọn Đổng Thiết. Phi công tử đối với bọn họ cực kỳ tin cậy, nếu sau khi trở về không thấy bọn họ, nhất định sẽ rất khó chịu. Phi công tử là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về. Hà Đông đại nhân đừng quá nóng lòng .”
Đổng Trác cười gượng một tiếng,“Làm phiền tiên sinh lo lắng!”
Thái Ung vừa ly khai, Đổng trác đã tung chân đạp trường án lật nhào, thấp giọng rít gào nói:“Ta có thể nào không nóng lòng? Ta có thể nào không nóng lòng? A Sửu là con trai ta, không phải của tên kia, khuyên ta nên bình tĩnh, con mẹ nó, ta có thể an tỉnh sao?”
“Nhạc phụ đại nhân......”
Lý Nho thật sự không biết nên khuyên như thế nào đành đứng bên cạnh cười khổ.
Một người là nhạc phụ của hắn; Một người là đại nho đương thời, cũng là người hắn tôn kính nhất. Không có biện pháp mở miệng, hiện giờ biện pháp thỏa đáng nhất chính là giả câm điếc. Trong lòng Lý Nho lại kêu khổ, hiện giờ hắn có thể giả câm điếc, nhưng về nhà thì thế nào? Đổng Viện kia...... lão thiên ơi, mạng của ta thật sự rất khổ !
Ý niệm trong đầu còn chưa kịp lắng xuống, chợt nghe bên ngoài cửa có người quát to.
“Phụ thân, phụ thân...... Người phải cứu A Sửu, phải cứu A Sửu a!”
Đổng viện được người đưa vào phòng khách, theo sát sau Đổng phu nhân cùng vào . Các nàng nghe nói là Đổng Thiết đã quay lại, cho nên muốn hỏi thăm một ít tin tức của Đổng Phi. Nhưng thế nào lại nhận được một tin tức như vậy, vội vàng chạy đến đây.
Tâm trạng Đổng Trác sau khi phiền muộn, nghe được lời này giận tím mặt:“Cứu, ta phải cứu như thế nào? Tên tiểu tử ngốc kia muốn làm anh hùng, hắn hiện tại đi đâu ta cũng không biết, làm thế nào ta có thể cứu hắn?”
Dứt lời, hắn vỗ cái trán, hơi thở có phần dồn dập.
“Văn Chính, lập tức phái người tìm hiểu tin tức của A Sửu. Còn nữa, bảo Từ Vinh hãy lập tức sẵn sàng, một khi có tin tức của A Sửu sẽ lập tức xuất ứng...... A Sửu nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta thề sẽ giết chết Trương Giác!”
Khuôn mặt Đổng Trác hiện vẻ dữ tợn lớn tiếng la hét.
nhất thời, mọi người cao thấp trong Đổng phủ bắt đầu hành động, tạo thành một mảnh hổn loạn.
Đổng Trác cười khổ một tiếng: A Sửu, ngàn vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì, ngươi còn muốn báo thù cho tỷ tỷ...... Vạn nhất có cái gì không hay xảy ra, nãi nãi của ngươi có thể sẽ lột da ta. Xú tiểu tử, anh hùng cái rắm? Ngươi nhất định phải còn sống.
Mùa đổng ở Quảng Lăng rất ít khi xuất hiện gió lớn như thế này, cỏ khô trong núi lay động tạo ra tiếng sàn sạt, đúng là đặc trưng cho nơi hoang vu.
Đổng Phi rất bực mình, cực kỳ bực mình.
Thỉnh thoảng hắn lại đánh giá Gia Cát Khuê, thật sự không rõ được làm sao hắn có thể dụ dỗ Chu Thương quy hàng?
Đương nhiên, Chu thương không phải là hàng Đổng Phi, mà là hàng Gia Cát gia tộc.
Thậm chí hắn còn quá đáng đem họ sửa thành Gia Cát. Họ Gia Cát nghe rất êm tai sao? Nhưng thế nào nghe lại giống thành Trư ca.
Đối với huyền cơ trong đó, Gia Cát Khuê lại tỏ ra bí mật. Hỏi nhiều lần không nói, Đến lúc người hỏi nóng nảy, hắn lại ra vẻ thần bí:“Đây là phương pháp bí mật trong gia tộc của Khuê.”
Bí pháp cái rắm, không phải chỉ khua môi múa mép thôi sao!
Đổng Phi đối với chuyện này tức giận không thôi, đồng thời hắn có thể hiểu được , trong Diễn Nghĩa gã tiểu ốc sên kia lấy tài năng đâu ra mà chọc cho Chu đại công tử (Chu Du) thổ ba lít máu...... Không đúng, là ba lượt, đem Chu công tử đang sống làm cho tức chết. Kiểu nói chuyện đó đúng là do lão tử nhà hắn truyền lại a. Có thể làm cho người chết sống lại, thì việc chiêu hàng Chu Hắc Tử đúng là không thành vấn đề.
Trơ mắt nhìn một nhân tài tới tay tự nhiên rơi vào tay người khác, Đổng Phi đau lòng muốn chết.
Có thể làm gì được đây? Ai bảo mồm mép của hắn không bằng Quân Cống tiên sinh. Không thể làm cho người chết sống lại.
Ngồi trên tảng đá, Đổng Phi vẫn tức giận như trước không nói lời nào.
Mà thần sắc của Gia Cát Khuê lại cực kì thoải mái, trên mặt còn mang theo nụ cười bình tĩnh.
Đừng tưởng rằng Gia Cát Khuê thực sự thư thả, kỳ thật hắn còn khẩn trương hơn so với bất cứ ai. Chỉ cần nhìn tay hắn run run, đủ biết trong lòng hắn so còn khẩn trương hơn vài phần khi so với Đường Chu hay Hoàng Thiệu. Dù sao, hai người kia luôn đối mặt với chiến trường , mà đối với Gia Cát Khuê phỏng chừng cả đời này hắn chưa hề gặp cảnh giết chóc bao giờ.
Có chút ý nghĩ ác độc. Nếu lúc này xử lý cả nhà Gia Cát Khuê thì sẽ như thế nào?
“Chủ công......”
“A!”
“Bọn chúng đã đến.”
Đám người Đổng Phi đứng trên đỉnh Bàn Lòng cốc được đám cỏ khô che khuất. Nhìn từ phía dưới lên, căn sẽ không thấy gì. Bốn phía có trăm Đan Dương binh sĩ tay cầm vũ khí, đang khẩn trương ngồi phía sau, tùy thời có thể phóng hỏa.
Địa hình Bàn Long Cốc quả thật rất hiểm yếu, nghe nói thời Xuân Thu Chiến Quốc đã được dùng làm chỗ dấu binh.
Bên trong có thể chứa được mấy nghìn người, nơi nơi đều là nham thạch có hình dạng răng cưa rất cổ quái. Ba mặt sơn cốc đều là vách đá, chỉ có một lối ra. Trong cốc chừa ra một bãi đất trống. Chất hai ba tảng đá để xây bếp nấu. Chung quanh chung quanh còn làm thể mười mấy người cỏ. Khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác rất thật, phi thường chân thật.
Từ đằng xa, một đoàn người ngựa đi tới.
Nhìn cách ăn mặc thì biết ngay đám người này chính là Thái Bình đạo Hoàng Cân lực sĩ. Nhân số có thể đếm qua được khoảng hai ngàn người.
Đổng Phi chau mày, nhẹ giọng nói:“Nhân số dường như không thích hợp a!”
“Không sai biệt lắm!” Gia Cát khuê nói:
“Hán du đưa tới tin tức, Đào Bình Hán để lại năm trăm Hoàng Cân lực sĩ tại Từ Châu, mà hắn cùng với Trương Trượng Bát hợp quân. Ngươi xem, tên đi đầu kia chính là tặc tử Đào Bình Hán đó.”
Tốc độ tiến quân của địch nhân rất nhanh, cầm đầu là một người cữi trên con ngựa được bọc kín, tay cầm đao. Đằng đằng sát khí.
Hoàng Thiệu nói:“Chính là Đào Bình Hán!”
“Trương Trượng Bát ở đâu?”
“Không phát hiện...... Ta phỏng chừng hắn ở lại trông coi tên Gia Cát Thương ( chính là Chu Thương sau khi đổi họ). Quân cống tiên sinh, tên Gia Cát Thương kia có thể tin được không? Vạn nhất hắn làm phản, toàn bộ chúng ta sẽ chết ở nơi này.” Đường Chu vẫn là có chút lo lắng.
Lúc trước phái Chu Thương trở về báo tin, thực sự là mạo hiểm. Nếu không phải vì Chu Thương là người duy nhất thích hợp, nếu không phải vì Gia Cát khuê vỗ bộ ngực đảm bảo, thật sự Đổng Phi không dám xài đến chiêu hiểm này.
“Phi công tử, ngươi nói Điển Vi có thể cứu được Gia Cát Thương không? Bây giờ hắn chính là người của nhà Gia Cát a!”
Đổng Phi nhìn lướt qua những tên Hoang Cân lực sĩ phía xa,“Nếu tình báo của Hán Du tiên sinh lần này là đúng, số lượng quân sĩ cùng Trương Trượng Bát ở lại doanh trại sẽ không vượt quá hai trăm người. Lấy một trăm binh sĩ Đan Dương lại cùng với Điển Vi và cự ma sĩ, chắc đủ.”
“Phi công tử, Điển Vi Điển Quân Minh quả thật là một mãnh tướng!
Gia Cát khuê nói nhỏ ra vẻ rất hâm mộ,“Không bằng ngươi đem hắn tặng cho ta đi , muốn điều kiện gì chỉ cần mở miệng ra là được.”
Đổng Phi hung hăn trợn mắt nhìn Gia Cát Khuê,“Quân cống tiên sinh, Quân Minh là một chi hổ tướng làm sao có thể đem làm hàng hóa mua bán? Hơn nữa, hắn như là huynh trưởng của Phi mỗ, gắn liền như tay với chân . Nếu hắn nguyện ý đi cùng ngươi, Phi tuyệt không ngăn trở...... Cuộc trao đổi này không nên nhắc lại. Hơn nữa, ngươi vừa gạt ta được Chu Thương, còn chưa thỏa mãn sao?”
Gia Cát khuê có chút phẫn nộ,“Khuê mỗ nói lỡ !”
Lúc này, Đào Bình Hán đã tới gần miệng cốc, nhìn thấy bóng người lấp ló trong cốc nhất thời mừng rỡ.
Bọn này đã nhiều lần náo loạn , lại làm cho mặt mũi ân sư mất hết. Cuối cùng bây giờ đã bắt được, tuyệt không thể buông tha.
Gã Chu Thương kia cũng đã lập công lớn, có thể bẩm báo ân sư cấp cho hắn đảm nhiệm chứ đầu mục.
Đào Bình Hán cầm đao trong tay quát một tiếng chói tai:“Theo ta tiến vào, bất luận sống chết, một tên giặc cỏ thưởng trăm tiền.”
Những người nghe được lời nói đó thì phi thường dũng mãnh.
Trước khi xuất phát, Trương Trượng Bát đã nhắc qua với Đào Bình Hán tuyệt đối không thể chủ quan, khi nhìn thấy địch nhân, phải đồng loạt xông lên.
Hơn hai ngàn tên Hoàng Cân lực sĩ hò hét ầm ĩ hướng sơn cốc phong tới, Đào Bình Hán đi giữa đội ngũ, sau khi xông vào trong sơn cốc, trong lòng hắn sinh chút dự liệu bất hảo. Dũng mãnh tiến vòa cốc, một tên Hoàng Cân lực sĩ giơ đao chém đứt một cái đầu lâu. Không có máu, không có tiếng động, Đào Bình Hán lập tức phát hiện bên trong sơn cốc toàn là người cỏ.
Hỏng rồi, bị lừa!
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu Đào Bình Hán, đột nhiên phía sau truyền đến một tiến nổ vang lên.
Hai bên vách đá của sơn khẩu rơi xuống vô số cự thạch. Tại sơn khẩu Hoàng Cán lực sĩ trốn không kịp, gầm trăm người bị đá đè nát. Miệng cốc bị cự thạch lấp kín. Theo sát phía sau trên vách núi truyền đến một trận hò hét.
Vô số ánh lửa từ trên trời rơi xuống khắp mặt đất trong sơn cốc, cỏ khô phút chốc đã cháy bừng lên .
Những cây đuốc còn chưa rơi xuống đất, người trên vách núi đã ôm cành cây cùng cỏ khô vứt xuống. lửa cháy cực kỳ dữ dội, trên vách núi xuất hiện tầng tầng hỏa diễm do cỏ khô bốc lên.
Gần hai ngàn tên Hoàng Cân lực sĩ bị vây giữa biển lửa không ngừng kêu khóc. Tiếng kêu thật thảm thiết.
Đào bình Hán lớn tiếng la hét, cũng không thể nào ổn định lại quân tâm. Thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, Đào Bình Hán biết bây giờ hắn xong rồi. Không chỉ có hắn, phía bên ngoải cũng chỉ sợ Trương Trượng Bát cũng gặp nguy hiểm .
“Lao ra đi, lao ra đi!”
Đào bình Hán lớn tiếng gầm rú, nhảy xuống ngựa, hướng miệng cốc chạy nhanh.
Những tên Hoàng Cân lực sĩ tụ tập ngoài cốc cũng tỏ ra cực kỳ luống cuống. Tại thời điểm đó, mốt tiếng quát vang lên. Theo sau là hai đội nhân mã lao ra. Số lượng cũng không nhiều chỉ khoảng năm mươi mỗi bên. Cầm đầu là một viên Đại tướng, ngựa bọc kín, tay cầm thương, là ngọn thương tử thần.
Hoàn toàn thất thủ, Hoàng Cân lực sĩ cuống quýt chạy trốn. tên Đại tướng kia vẫn mang người đuổi theo phía sau, theo hướng ngoài núi.
Những người này đi rồi, từ hai bên vách núi lại xuống dưới một đám người.
Dàn trận tại miệng cốc.
Một vài Hoàng Cân lực sĩ leo qua được những cực thạch, thì nghênh tiếp họ chính là một trận vũ tiễn. Đào Bình Hán khi lên được trên đỉnh của một tảng cự thạch hai tay máu tười đã đầm đìa. Một mũi tên bắn lén đã bay tới ngay giữa mặt của hắn.
Đáng thương thay đường đường là một trong bát đại tôn sử, Đào Bình Hán đến ngay cả bóng dáng địch nhân còn chưa thấy thì đã chôn thây tại Bàn Long cốc.
Đổng Phi híp ánh mắt lại, ánh lửa chiếu vào mặt của hắn, khiến gương mặt xấu xí kia càng tăng thêm vài phần sát khí.
Rất tốt!
Nói vậy bên kia Điển Vi cũng có thể đắc thủ .
Quay đầu ngựa, hắn đối diện Gia Cát khuê chắp tay cười nói:“Quân cống tiên sinh, lần tiêu diệt thái bình đạo tặc này, công của ngài thật không nhỏ.”
“Nào dám, nào dám. Vẫn là do Phi công tử bày mưu tính kế.”
Hai người tang bốc nhau trong sơn cốc cũng truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Thế lửa hung mãnh, các tảng đá trong sơn cốc cũng bị đốt đến đỏ bừng. Không người nào có thể đi ra ...... Một mùi xú khí từ sơn cốc bốc ra khiến người ta có cảm giác buồn nôn.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, dần dần có hướng lan ra ngoài sơn cốc.
Đổng Phi chau mày, nhẹ giọng nói:“Quân cống tiên sinh, hay là chúng ta triệt quân đi.”
“Khuê cũng có ý này!”
“Thu binh!”
Đổng Phi lập tức ra lệnh, một trăm Đan Dương binh sĩ lập tức thu hồi cung tiễn, châm rãi theo đám người Đổng Phi rút ra ngoài.
Gió núi thổi qua, ngọn lửa bên trong Bàn Long cốc bốc cao, theo hướng gió lắc lư.Đốm lửa bắn loạn tung tóe, đã châm lửa chung quanh khiến lửa càng ngày càng lan rộng.
Sau khi đám người Đổng Phi rời khỏi núi, hơn nữa tòa núi đã bị hỏa diễm thôn phệ. Khói bốc lên ngùn ngụt, tới tận trời......
Đổng Phi thở phào một hơi, lẩm bẩm:“Đã xong rồi sao!”
“Cái gì, A Sửu ở chỗ đó hấp dẫn sự chú ý của Thái Bình đạo tặc?”
Hai mắt Đổng Trác trợn lên, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, thần thái đến nữa ngày không nói ra lời nào.
Mà ngay cả con người hay nói như Lý Nho cũng choáng váng!
Thái có chút kính nể nói:“Hà Đông đại nhân, hành động của cậu con trai này, cho thấy Đổng thị thật sự trung liệt, khi về Lạc Dương ta nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng. Hà Đông đại nhân, không biết khi nào chúng ta mới có thể khởi hành đi Lạc Dương?”
Đổng Trác trầm mặc hồi lâu,“Sáng sớm mai sẽ bắt đầu khời hành!”
Dứt lời, thân hình to lớn lão đứng lên,“ Những người mới tới cùng Bá Dê tiên sinh đi đường có lẽ đã mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi tự nhiên, đưa Bá Dê tiên sinh đi nghỉ ngơi.”
Nói thật ra, cử chỉ này của Đổng Trác có chút vô lể.
Nhưng động thái của hắn lý giải cho tâm tình của hắn......
Thái độ làm người cha mẹ , mặc cho tình huống của Đổng Trác như thế nào, đứa con độc nhất cũng vì người khác mà rơi vào nguy hiểm, đến nay sinh tử không rõ. Chỉ sợ bất cứ ai tâm tình cũng cực kỳ tồi tệ, ngay đến cả Thái Ung cũng cảm thấy có chút áy náy.
“Hà Đông đại nhân, xin hãy không cần trách cứ bọn Đổng Thiết. Phi công tử đối với bọn họ cực kỳ tin cậy, nếu sau khi trở về không thấy bọn họ, nhất định sẽ rất khó chịu. Phi công tử là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về. Hà Đông đại nhân đừng quá nóng lòng .”
Đổng Trác cười gượng một tiếng,“Làm phiền tiên sinh lo lắng!”
Thái Ung vừa ly khai, Đổng trác đã tung chân đạp trường án lật nhào, thấp giọng rít gào nói:“Ta có thể nào không nóng lòng? Ta có thể nào không nóng lòng? A Sửu là con trai ta, không phải của tên kia, khuyên ta nên bình tĩnh, con mẹ nó, ta có thể an tỉnh sao?”
“Nhạc phụ đại nhân......”
Lý Nho thật sự không biết nên khuyên như thế nào đành đứng bên cạnh cười khổ.
Một người là nhạc phụ của hắn; Một người là đại nho đương thời, cũng là người hắn tôn kính nhất. Không có biện pháp mở miệng, hiện giờ biện pháp thỏa đáng nhất chính là giả câm điếc. Trong lòng Lý Nho lại kêu khổ, hiện giờ hắn có thể giả câm điếc, nhưng về nhà thì thế nào? Đổng Viện kia...... lão thiên ơi, mạng của ta thật sự rất khổ !
Ý niệm trong đầu còn chưa kịp lắng xuống, chợt nghe bên ngoài cửa có người quát to.
“Phụ thân, phụ thân...... Người phải cứu A Sửu, phải cứu A Sửu a!”
Đổng viện được người đưa vào phòng khách, theo sát sau Đổng phu nhân cùng vào . Các nàng nghe nói là Đổng Thiết đã quay lại, cho nên muốn hỏi thăm một ít tin tức của Đổng Phi. Nhưng thế nào lại nhận được một tin tức như vậy, vội vàng chạy đến đây.
Tâm trạng Đổng Trác sau khi phiền muộn, nghe được lời này giận tím mặt:“Cứu, ta phải cứu như thế nào? Tên tiểu tử ngốc kia muốn làm anh hùng, hắn hiện tại đi đâu ta cũng không biết, làm thế nào ta có thể cứu hắn?”
Dứt lời, hắn vỗ cái trán, hơi thở có phần dồn dập.
“Văn Chính, lập tức phái người tìm hiểu tin tức của A Sửu. Còn nữa, bảo Từ Vinh hãy lập tức sẵn sàng, một khi có tin tức của A Sửu sẽ lập tức xuất ứng...... A Sửu nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta thề sẽ giết chết Trương Giác!”
Khuôn mặt Đổng Trác hiện vẻ dữ tợn lớn tiếng la hét.
nhất thời, mọi người cao thấp trong Đổng phủ bắt đầu hành động, tạo thành một mảnh hổn loạn.
Đổng Trác cười khổ một tiếng: A Sửu, ngàn vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì, ngươi còn muốn báo thù cho tỷ tỷ...... Vạn nhất có cái gì không hay xảy ra, nãi nãi của ngươi có thể sẽ lột da ta. Xú tiểu tử, anh hùng cái rắm? Ngươi nhất định phải còn sống.
Bình luận facebook