Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Đổng Phi cũng chưa từ bỏ ý đồ, tuy rằng hắn biết rằng sự khả thi không lớn, nhưng vẫn nhịn không được muốn thử một lần. Dù sao cơ hội không phải mỗi ngày đều xuất hiện, giống như Cố Ung vậy, tương lai là ngưu nhân(người giỏi, người mạnh) lại là Đổng Phi không thể thường xuyên gặp được, trên đường đi đến ngữ thành, Đổng Phi cố gắng nói chuyện với Cố Ung, trong lời nói có ý muốn chiêu lãm Cố Ung.
Xuất thân của Cố Ung rất tốt, là một trong những gia tộc lớn nhất ở Giang Đông. Nhưng vài năm trước tựa hồ là ở giang đông gây hoạ, cho nên trốn tới Lạc Dương, sau đó được người giới thiệu bái làm môn hạ của Thái Ung.
Hiện giờ tai hoạ ở giang đông đã trừ, mà niên kỷ của Cố Ung cũng đã lớn, người trong nhà lại cố gắng liên hệ với quan viên địa phương đề cử làm quan. Việc đầu tiên của Cố Ung là đưa Thái Ung về nhà, sau đó mới về gia tộc nhậm chức.
Những câu nói của Đổng Phi có thể nói là rất mờ mịt và khó hiểu, nhưng Cố Ung là ai? Tất nhiên là hiểu ý tứ trong những lời nói của Đổng Phi.
“A Sửu huynh đệ!”
Cố Ung cùng với Đổng Phi xem như là quen thuộc, cách xưng hô có vẻ tuỳ ý rất nhiểu, mà Đổng Phi lại chưa có tên tự cho nên Cố Ung gọi thẳng nhũ danh của hắn, xem như là một loại tán thành đối với Đổng Phi, đương nhiên Đổng Phi cũng rất cao hứng.
Cố Ung nói: “Tâm ý của ngươi không phải Ung không rõ, lại nói tiếp, bá phụ hiện giờ thân ở địa vị cao, tay cầm trọng binh, ở triều đình cũng rất có thân phận…Ngưng ngươi cũng biết, Ung xuất thân là đại gia tộc, một quyết định của Ung tất nhiên là phải lo lắng cho ích lợi của gia tộc, bá phụ tuy rằng chức cao nhưng lại không thể làm cho gia tộc của Ung đạt được lãi lớn.”
Lời nói này phi thường rõ ràng, Đổng Phi cực kỳ ảm đạm, Ý tứ của Cố Ung nói là: Lão tử của ngươi tuy rằng quan chức cao, bất quá trong các gia tộc thì cái gì cũng không phải, nếu muốn ta nguyện trung thành với ngươi, cũng không khó. Đầu tiên là phụ thân ngươi phải được gia tộc ta tán thành, đổng thời còn phải mang đến đủ lợi ích cho gia tộc ta. Nếu không, cho dù ngươi là đại tướng quân, ta và gia tộc của ta cũng không cần để ý đến ngươi.
Đổng Phi gượng cười một tiếng, “Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm.”
Nói xong, hắn nhịn không được quay về phía sau, chỉ thấy Hoàng Thiệu đang giục ngựa đi theo phía sau Đổng Thiết, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Đổng Phi còn chưa phát hiện Hoàng Thiệu có gì đặc biệt lợi hại, sở dĩ thu lưu hắn là vì mặt mũi của Thái Ung, có lẽ Hoàng Thiệu thật sự có chút bổn sự, nếu cùng so sánh với tương lai ngưu nhân là Cố Ung chắc chênh lệc cũng sẽ không nhỏ. Một loại cảm giác mất mác trong lòng dâng lên.
Cố Ung thở dài, “A Sửu huynh đệ, Ung không biết vì sao ngươi lại coi trọng ta, nhưng Ung cũng phi thường cảm kích. Lão sư từng nói qua, ở trong hàn môn ngoạ hổ tàng long. Hoàng Thiệu kia….Có lẽ thật sự sẽ giúp đỡ được cho ngươi, còn nữa, tiểu sư đệ của ta, tạm thời xin A Sửu huynh đệ không cần quấy rầy hắn, bài vở của Phụng Hiếu đúng là thời khắc mấu chốt, nếu mạo muội tìm hắn chỉ sợ tăng thêm cho hắn ghánh nặng, ngày khác nếu có duyên, các ngươi nhất định sẽ gặp nhau.
Đổng Phi như thế nào lại nghe không ra ẩn ý trong lời nói của Cố Ung, rõ ràng là nhìn hắn không tốt, hơn nữa lại không xem trọng gia tộc sau lưng hắn.
“Phi nhớ kỹ!”
Nói xong, chân của hắn thúc nhẹ vào bụng ngựa, tượng long chợt tăng tốc chạy tới đội ngũ phía trước.
Cố Ung nhìn bóng dáng của Đổng Phi nhẹ thở dài mội hơi, đợi cho Đổng Thiết cùng Hoàng Thiệu mang đội ngũ đi lên phía trước, hắn mới cho ngựa đi chậm lại, đi đến bên cạnh xe ỷ, ở trên ngựa khom người, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lão sư.”
Màn che được kéo lên, lộ ra khuôn mặt của Thái Ung.
“Nguyên Thán, ngươi xem người này thế nào?”
“Cố Ung suy nghĩ một lát, A Sửu huynh đệ mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng tính cách lại hào sảng, có thần cùng với khí, rất có phong phạm, nếu hắn là đệ tử của lão sư, hoặc là một đại thế tộc ở Giang Đông thì đệ tử chắc chắn đi theo. Nhưng mà…Vấn đề lớn nhất của A Sửu huynh đệ là không có dã tâm, đệ tử mặc dù đối với hắn có chút tán thưởng, nhưng còn chưa đủ để đem gia tộc phó thác.”
“Thái Ung cười nói, Có lẽ hắn không có dã tâm, hoặc là chưa đến lúc ấy…Thôi, người với người đều là một chữ duyên, nếu Nguyên Thán nói như vậy thì trong lòng đã quyết, việc này không cần nhắc lại, Nguyên Thán sau khi về nhà thì có kế hoạch gì?”
“Đệ tử hy vọng có thể đi lịch lãm một thời gian, cố gắng ổn định trụ cột, đem những đạo lý mà mấy năm nay lão sư dạy cho đệ tử tìm hiểu cho rõ ràng hơn.
“Nguyên Thán có tính toán như thế cũng tốt, chim ưng rốt cục cũng phải lớn lên cùng vật lộn với trời cao, hiện giờ đúng là thời cơ tốt.”
Thái Ung nói xong đem rèm che buông xuống, hai thầy rò không hề nói chuyện với nhau, đoàn xe chạy nhanh trên quan đạo, càng đi càng xa.
Ngữ thành thời cổ đại là nơi chăn thả rất phát triển. Đất đai rộng lớn, thổ địa phì nhiêu, bèo rong um tùm, nơi này ở nhiều năm trước chính là mục trường tốt nhất trung nguyên, nhưng do nông canh càng ngày càng phát triển, mà mọi người lại chỉ chăm chú vào nông canh, dần dần bỏ quên du mục, biến thành Ngữ thành hôm nay.
Thái gia là đại gia tộc ở Ngữ thành, có nhiều thế hệ thư hương, thanh danh hiển hách.Mà hiện giờ, Thái gia mấy trăm năm lại tạo ra danh sĩ Thái ung, hôm nay Thái Ung trở lại, tất nhiên cũng rất được dân bản xứ nghênh đón. Không chỉ vẻ vẹn là quan nhân, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều ở ngoài Ngữ thành nghênh đón.
Thái Ung lúc trước là nổi danh ngạo khí, nhưng trải qua nhiều thăng trầm của quan trường, sau này cũng hiểu được sự hoà hợp với mọi người. Cho nên đã sớm bước xuống xe, cùng tiến lên nói chuyện với đám người nghênh đón.
Một phen trò chuyện này với nhau, tất nhiên là về phong hoa tuyết nguyệt, Thái Ung đã về Thái gia đã ba ngày, nhưng lại không có thời gian sắp xếp thư từ, càng không cần phải nói đến tiếp đón đám người Đổng Phi, cả ngày đều bị vô số xã giao quấn lấy.
Đổng Phi cũng không sốt ruột.
Thái Ung mấy năm trước vừa mới tang thê, còn có một nữ nhi, năm ngoái nữ nhi xuất giá, trong nhà cũng vắng vẻ không có người nào. Ngoại trừ nhóm gia phó cùng với nô tỳ ở phía ngoài trạch viện, mà địa vị của Đổng Phi cũng có chút đặc biệt, ngay khi vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thái Ung là nói với đám nô bộc trong nhà : Lúc ta không có ở nhà, nếu có việc gì thì hướng về Đổng hiền chất bẩm báo.
Nghiễm nhiên trở thành Thái gia chủ nhân, làm cho Đổng Phi dở khóc dở cười.
Đổng Phi cũng không đi tham gia xã giao với Thái ung, xã giao suốt ngày chỉ đánh đàn, ngâm thi, làm phú cùng với chính trị, mà những thứ này hắn cũng không biết. Thái Ung có lúc còn vì Đổng Phi đánh lên một khúc nhạc, nhưng đối với Đổng Phi mà nói thì quả thật không khác gì đàn gảy tai trâu.Cho nên đi một lần rồi hắn kiên quyết không đi. Đương nhiên hành vi của Đổng Phi ở trong mắt chúng sĩ không hề nghi ngờ là cực kỳ thô bỉ, hơn nữa tướng mạo của hắn rất xấu cũng làm cho người ta có cảm giác mất hứng. Đổng Phi không đi càng làm cho bọn họ cao hứng, lôi kéo Thái ung không chịu cho lão về nhà.
Trong lúc rảnh rỗi thì Đổng Phi giúp Thái Ung sửa chữ xe ỷ, cùng với sắp xếp thư từ. Mà đống thư từ này cũng nặng mấy trăm cân, nếu muốn sắp xếp cũng là việc phi thường gian khổ, ít nhất đối với Đổng Phi mà nói là phi thường gian khổ, mà tác dụng của Hoàng Thiệu lúc này mới hiển lộ ra. Hắn sắp xêm thư từ rất có trình tự, gia nô không biết chữ không quan hệ, hắn đều an bài rất tốt. Đổng Phi cũng phi thường mừng rỡ, hắn biết nếu mình qua sắp xếp thì càng thêm phiền, cho nên chỉ đứng bên cạnh quan sát Hoàng Thiệu.
Một ngày, hai ngày…..Đổng Phi cùng với Hoàng Thiệu cũng không nói chuyện với nhau, nhưng lại phát hiện thấy người này rất có cách quản lý, chuyện phức tạp thì hắn có thể nghĩ ra ngay ứng đối chi sách đơn giản nhất. Tương đối mà nói thì mưu hoa và bố cục của Hoàng Thiệu cũng có chút kém.
Đã hiểu biết đại khái về Hoàng Thiệu, Đổng Phi cũng cảm giác rất vui vẻ, có đôi lúc còn chủ động nói chuyện với Hoàng Thiệu, làm cho gã danh sĩ xuất thân nghèo túng từ hàn môn nhất thời rất cảm kích, tới ngày thứ ba thì thư từ đều đã sửa sang xong. Hoàng Thiệu nhân cơ hội này, từ trong tàng thư của Thái Ung lấy ra một bộ trong ngũ kinh> Chăm chú đọc. Mà Đổng Phi thì sao, sau khi luyện võ xong thì ôm một quyển > cố gắng đọc.
Vào ngày thứ tư thì Cố Ung cáo từ rời đi. Đổng Phi đại diện Thái Ung đưa Cố Ung ra khỏi Ngữ thành, lúc chia tay lưu luyến không rời.
Thanh danh lúc này của Cố Ung cũng chưa hiển hách, thậm chí còn chưa thoát khỏi bóng dáng thiếu niên. Thấy Đổng Phi nặng tình như vậy, hắn cũng phi thường cảm động, nếu không còn phải vì gia tộc thì hắn quả thật rất muốn lưu lại, vì Đổng Phi bày mưu tính kế một phen.
“A Sửu huynh đệ, hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại….Ung có một lời nguyện nói cho hiền đệ. Bá phụ tuy chức cao nhưng lại xuất thân thô bỉ, cho nên không được sĩ phu đón nhận, ba phu lại là Thái thú Hà đông còn chấp chưởng Ty hầu giáo úy….Sớm hay muộn thì sẽ có người đố kỵ. Hiền đệ, Đổng thị một môn nếu muốn nổi bật thì gia tộc cũng phải cực kỳ vững chắc.”
Đổng Phi gật gật đầu. Hồi tưởng trong bình thư thì quả thật Đổng gia cũng có kết quả như thế. Đổng Trác cả đời vất vả, có thể nói là cả đời trải qua cực kỳ khó khắn. Trong bình thư có viết, Đổng Trác bị giặc khăn vàng đánh bại suýt nữa đánh mất chức quan, sau này lại mang binh nhập kinh, lại bị nghìn người chỉ trích. Một gia tộc nếu muốn quật khởi, quả nhiên cần phải có độ vững chắc.
“Nguyên Thán huynh trưởng, có thể có hoá giải chi sách không?”
Cố Ung nói: “Huynh mặc dù bất tài, nhưng nguyện ra hiến kế cho hiền đệ. Hiền đệ bây giờ ở Tây lương đã nổi danh vũ dũng, mà Đổng thị tại Tây Lương cũng đã là đại gia tộc, nếu có nguy hiểm thì tạm thời lánh ở Tây Lương….Nếu Tây Lương không thể lưu thì hãy mưu đồ Tây Vực.Tóm lại, kế của ta trong đó còn có một tự “ Nhẫn”.
Đổng Phi suy nghĩ thật lâu, lẩm bẩm nói: “Lùi một bước trời cao biển rộng sao?”
Cố Ung nghe vậy không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên chăm chú nhìn Đổng Phi, đột nhiên cười nói: “ Hiền đệ nói những lời này, đại thiện!”
Đại thiện? Đổng Phi trong lòng không ngừng cười khổ.
Nhẫn , nhẫn, nhẫn….
Nhưng nhẫn là dễ lắm sao? Tính tình của Lão tử Đổng Trác há có thể dùng chữ “ Nhẫn” mà hoá giải?Bất quá Cố Ung nói như vậy cũng đích thực có kiến giải, não bộ Đổng Phi bắt đầu vận chuyển, bắt đầu tính toán.
Cố Ung nhìn xem sắc trời, nắm tay Đổng Phi nói: “Hiền đệ, sắc trời không còn sớm, ta bây giờ còn phải khời hành, ngày khác nếu có duyên thì tự nhiên sẽ tái kiến.”
“Nguyên Thán huynh trưởng, tiền đồ gập ghềnh, mong rằng huynh trưởng trân trọng!”
“Trân trọng!”
Cố Ung nói xong liền phi thân lên ngựa. Từ phương xa còn vang lại tiếng ca của Cố Ung.
Chứng kiến bóng dáng Cố ung biến mất ở quan đạo, Đổng Phi lúc này mới thở dài một hơi.
“Chúng ta trở về thôi!”
Hắn sải bước chiến mã, nhịn không được lại hướng về phía xa nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn về phía Đổng Thiết cùng với Hoàng Thiệu.
Tiền đồ gập ghềnh a….
Đây không vẻ vẹn là lời khen tặng đối với Cố Ung, kỳ thật cũng đối với mình một loại nhắc nhở. Trân trong đi huynh trưỏng….Ta và ngươi đều phải cố gắng, nếu ngày sau Đổng Phi có điều thành tựu thì tất nhiên đăng môn bái phỏng. Nguyên Thán huynh trưởng, nhiều hơn bảo trọng!
Xuất thân của Cố Ung rất tốt, là một trong những gia tộc lớn nhất ở Giang Đông. Nhưng vài năm trước tựa hồ là ở giang đông gây hoạ, cho nên trốn tới Lạc Dương, sau đó được người giới thiệu bái làm môn hạ của Thái Ung.
Hiện giờ tai hoạ ở giang đông đã trừ, mà niên kỷ của Cố Ung cũng đã lớn, người trong nhà lại cố gắng liên hệ với quan viên địa phương đề cử làm quan. Việc đầu tiên của Cố Ung là đưa Thái Ung về nhà, sau đó mới về gia tộc nhậm chức.
Những câu nói của Đổng Phi có thể nói là rất mờ mịt và khó hiểu, nhưng Cố Ung là ai? Tất nhiên là hiểu ý tứ trong những lời nói của Đổng Phi.
“A Sửu huynh đệ!”
Cố Ung cùng với Đổng Phi xem như là quen thuộc, cách xưng hô có vẻ tuỳ ý rất nhiểu, mà Đổng Phi lại chưa có tên tự cho nên Cố Ung gọi thẳng nhũ danh của hắn, xem như là một loại tán thành đối với Đổng Phi, đương nhiên Đổng Phi cũng rất cao hứng.
Cố Ung nói: “Tâm ý của ngươi không phải Ung không rõ, lại nói tiếp, bá phụ hiện giờ thân ở địa vị cao, tay cầm trọng binh, ở triều đình cũng rất có thân phận…Ngưng ngươi cũng biết, Ung xuất thân là đại gia tộc, một quyết định của Ung tất nhiên là phải lo lắng cho ích lợi của gia tộc, bá phụ tuy rằng chức cao nhưng lại không thể làm cho gia tộc của Ung đạt được lãi lớn.”
Lời nói này phi thường rõ ràng, Đổng Phi cực kỳ ảm đạm, Ý tứ của Cố Ung nói là: Lão tử của ngươi tuy rằng quan chức cao, bất quá trong các gia tộc thì cái gì cũng không phải, nếu muốn ta nguyện trung thành với ngươi, cũng không khó. Đầu tiên là phụ thân ngươi phải được gia tộc ta tán thành, đổng thời còn phải mang đến đủ lợi ích cho gia tộc ta. Nếu không, cho dù ngươi là đại tướng quân, ta và gia tộc của ta cũng không cần để ý đến ngươi.
Đổng Phi gượng cười một tiếng, “Đa tạ huynh trưởng chỉ điểm.”
Nói xong, hắn nhịn không được quay về phía sau, chỉ thấy Hoàng Thiệu đang giục ngựa đi theo phía sau Đổng Thiết, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Đổng Phi còn chưa phát hiện Hoàng Thiệu có gì đặc biệt lợi hại, sở dĩ thu lưu hắn là vì mặt mũi của Thái Ung, có lẽ Hoàng Thiệu thật sự có chút bổn sự, nếu cùng so sánh với tương lai ngưu nhân là Cố Ung chắc chênh lệc cũng sẽ không nhỏ. Một loại cảm giác mất mác trong lòng dâng lên.
Cố Ung thở dài, “A Sửu huynh đệ, Ung không biết vì sao ngươi lại coi trọng ta, nhưng Ung cũng phi thường cảm kích. Lão sư từng nói qua, ở trong hàn môn ngoạ hổ tàng long. Hoàng Thiệu kia….Có lẽ thật sự sẽ giúp đỡ được cho ngươi, còn nữa, tiểu sư đệ của ta, tạm thời xin A Sửu huynh đệ không cần quấy rầy hắn, bài vở của Phụng Hiếu đúng là thời khắc mấu chốt, nếu mạo muội tìm hắn chỉ sợ tăng thêm cho hắn ghánh nặng, ngày khác nếu có duyên, các ngươi nhất định sẽ gặp nhau.
Đổng Phi như thế nào lại nghe không ra ẩn ý trong lời nói của Cố Ung, rõ ràng là nhìn hắn không tốt, hơn nữa lại không xem trọng gia tộc sau lưng hắn.
“Phi nhớ kỹ!”
Nói xong, chân của hắn thúc nhẹ vào bụng ngựa, tượng long chợt tăng tốc chạy tới đội ngũ phía trước.
Cố Ung nhìn bóng dáng của Đổng Phi nhẹ thở dài mội hơi, đợi cho Đổng Thiết cùng Hoàng Thiệu mang đội ngũ đi lên phía trước, hắn mới cho ngựa đi chậm lại, đi đến bên cạnh xe ỷ, ở trên ngựa khom người, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lão sư.”
Màn che được kéo lên, lộ ra khuôn mặt của Thái Ung.
“Nguyên Thán, ngươi xem người này thế nào?”
“Cố Ung suy nghĩ một lát, A Sửu huynh đệ mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng tính cách lại hào sảng, có thần cùng với khí, rất có phong phạm, nếu hắn là đệ tử của lão sư, hoặc là một đại thế tộc ở Giang Đông thì đệ tử chắc chắn đi theo. Nhưng mà…Vấn đề lớn nhất của A Sửu huynh đệ là không có dã tâm, đệ tử mặc dù đối với hắn có chút tán thưởng, nhưng còn chưa đủ để đem gia tộc phó thác.”
“Thái Ung cười nói, Có lẽ hắn không có dã tâm, hoặc là chưa đến lúc ấy…Thôi, người với người đều là một chữ duyên, nếu Nguyên Thán nói như vậy thì trong lòng đã quyết, việc này không cần nhắc lại, Nguyên Thán sau khi về nhà thì có kế hoạch gì?”
“Đệ tử hy vọng có thể đi lịch lãm một thời gian, cố gắng ổn định trụ cột, đem những đạo lý mà mấy năm nay lão sư dạy cho đệ tử tìm hiểu cho rõ ràng hơn.
“Nguyên Thán có tính toán như thế cũng tốt, chim ưng rốt cục cũng phải lớn lên cùng vật lộn với trời cao, hiện giờ đúng là thời cơ tốt.”
Thái Ung nói xong đem rèm che buông xuống, hai thầy rò không hề nói chuyện với nhau, đoàn xe chạy nhanh trên quan đạo, càng đi càng xa.
Ngữ thành thời cổ đại là nơi chăn thả rất phát triển. Đất đai rộng lớn, thổ địa phì nhiêu, bèo rong um tùm, nơi này ở nhiều năm trước chính là mục trường tốt nhất trung nguyên, nhưng do nông canh càng ngày càng phát triển, mà mọi người lại chỉ chăm chú vào nông canh, dần dần bỏ quên du mục, biến thành Ngữ thành hôm nay.
Thái gia là đại gia tộc ở Ngữ thành, có nhiều thế hệ thư hương, thanh danh hiển hách.Mà hiện giờ, Thái gia mấy trăm năm lại tạo ra danh sĩ Thái ung, hôm nay Thái Ung trở lại, tất nhiên cũng rất được dân bản xứ nghênh đón. Không chỉ vẻ vẹn là quan nhân, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều ở ngoài Ngữ thành nghênh đón.
Thái Ung lúc trước là nổi danh ngạo khí, nhưng trải qua nhiều thăng trầm của quan trường, sau này cũng hiểu được sự hoà hợp với mọi người. Cho nên đã sớm bước xuống xe, cùng tiến lên nói chuyện với đám người nghênh đón.
Một phen trò chuyện này với nhau, tất nhiên là về phong hoa tuyết nguyệt, Thái Ung đã về Thái gia đã ba ngày, nhưng lại không có thời gian sắp xếp thư từ, càng không cần phải nói đến tiếp đón đám người Đổng Phi, cả ngày đều bị vô số xã giao quấn lấy.
Đổng Phi cũng không sốt ruột.
Thái Ung mấy năm trước vừa mới tang thê, còn có một nữ nhi, năm ngoái nữ nhi xuất giá, trong nhà cũng vắng vẻ không có người nào. Ngoại trừ nhóm gia phó cùng với nô tỳ ở phía ngoài trạch viện, mà địa vị của Đổng Phi cũng có chút đặc biệt, ngay khi vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thái Ung là nói với đám nô bộc trong nhà : Lúc ta không có ở nhà, nếu có việc gì thì hướng về Đổng hiền chất bẩm báo.
Nghiễm nhiên trở thành Thái gia chủ nhân, làm cho Đổng Phi dở khóc dở cười.
Đổng Phi cũng không đi tham gia xã giao với Thái ung, xã giao suốt ngày chỉ đánh đàn, ngâm thi, làm phú cùng với chính trị, mà những thứ này hắn cũng không biết. Thái Ung có lúc còn vì Đổng Phi đánh lên một khúc nhạc, nhưng đối với Đổng Phi mà nói thì quả thật không khác gì đàn gảy tai trâu.Cho nên đi một lần rồi hắn kiên quyết không đi. Đương nhiên hành vi của Đổng Phi ở trong mắt chúng sĩ không hề nghi ngờ là cực kỳ thô bỉ, hơn nữa tướng mạo của hắn rất xấu cũng làm cho người ta có cảm giác mất hứng. Đổng Phi không đi càng làm cho bọn họ cao hứng, lôi kéo Thái ung không chịu cho lão về nhà.
Trong lúc rảnh rỗi thì Đổng Phi giúp Thái Ung sửa chữ xe ỷ, cùng với sắp xếp thư từ. Mà đống thư từ này cũng nặng mấy trăm cân, nếu muốn sắp xếp cũng là việc phi thường gian khổ, ít nhất đối với Đổng Phi mà nói là phi thường gian khổ, mà tác dụng của Hoàng Thiệu lúc này mới hiển lộ ra. Hắn sắp xêm thư từ rất có trình tự, gia nô không biết chữ không quan hệ, hắn đều an bài rất tốt. Đổng Phi cũng phi thường mừng rỡ, hắn biết nếu mình qua sắp xếp thì càng thêm phiền, cho nên chỉ đứng bên cạnh quan sát Hoàng Thiệu.
Một ngày, hai ngày…..Đổng Phi cùng với Hoàng Thiệu cũng không nói chuyện với nhau, nhưng lại phát hiện thấy người này rất có cách quản lý, chuyện phức tạp thì hắn có thể nghĩ ra ngay ứng đối chi sách đơn giản nhất. Tương đối mà nói thì mưu hoa và bố cục của Hoàng Thiệu cũng có chút kém.
Đã hiểu biết đại khái về Hoàng Thiệu, Đổng Phi cũng cảm giác rất vui vẻ, có đôi lúc còn chủ động nói chuyện với Hoàng Thiệu, làm cho gã danh sĩ xuất thân nghèo túng từ hàn môn nhất thời rất cảm kích, tới ngày thứ ba thì thư từ đều đã sửa sang xong. Hoàng Thiệu nhân cơ hội này, từ trong tàng thư của Thái Ung lấy ra một bộ trong ngũ kinh> Chăm chú đọc. Mà Đổng Phi thì sao, sau khi luyện võ xong thì ôm một quyển > cố gắng đọc.
Vào ngày thứ tư thì Cố Ung cáo từ rời đi. Đổng Phi đại diện Thái Ung đưa Cố Ung ra khỏi Ngữ thành, lúc chia tay lưu luyến không rời.
Thanh danh lúc này của Cố Ung cũng chưa hiển hách, thậm chí còn chưa thoát khỏi bóng dáng thiếu niên. Thấy Đổng Phi nặng tình như vậy, hắn cũng phi thường cảm động, nếu không còn phải vì gia tộc thì hắn quả thật rất muốn lưu lại, vì Đổng Phi bày mưu tính kế một phen.
“A Sửu huynh đệ, hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại….Ung có một lời nguyện nói cho hiền đệ. Bá phụ tuy chức cao nhưng lại xuất thân thô bỉ, cho nên không được sĩ phu đón nhận, ba phu lại là Thái thú Hà đông còn chấp chưởng Ty hầu giáo úy….Sớm hay muộn thì sẽ có người đố kỵ. Hiền đệ, Đổng thị một môn nếu muốn nổi bật thì gia tộc cũng phải cực kỳ vững chắc.”
Đổng Phi gật gật đầu. Hồi tưởng trong bình thư thì quả thật Đổng gia cũng có kết quả như thế. Đổng Trác cả đời vất vả, có thể nói là cả đời trải qua cực kỳ khó khắn. Trong bình thư có viết, Đổng Trác bị giặc khăn vàng đánh bại suýt nữa đánh mất chức quan, sau này lại mang binh nhập kinh, lại bị nghìn người chỉ trích. Một gia tộc nếu muốn quật khởi, quả nhiên cần phải có độ vững chắc.
“Nguyên Thán huynh trưởng, có thể có hoá giải chi sách không?”
Cố Ung nói: “Huynh mặc dù bất tài, nhưng nguyện ra hiến kế cho hiền đệ. Hiền đệ bây giờ ở Tây lương đã nổi danh vũ dũng, mà Đổng thị tại Tây Lương cũng đã là đại gia tộc, nếu có nguy hiểm thì tạm thời lánh ở Tây Lương….Nếu Tây Lương không thể lưu thì hãy mưu đồ Tây Vực.Tóm lại, kế của ta trong đó còn có một tự “ Nhẫn”.
Đổng Phi suy nghĩ thật lâu, lẩm bẩm nói: “Lùi một bước trời cao biển rộng sao?”
Cố Ung nghe vậy không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên chăm chú nhìn Đổng Phi, đột nhiên cười nói: “ Hiền đệ nói những lời này, đại thiện!”
Đại thiện? Đổng Phi trong lòng không ngừng cười khổ.
Nhẫn , nhẫn, nhẫn….
Nhưng nhẫn là dễ lắm sao? Tính tình của Lão tử Đổng Trác há có thể dùng chữ “ Nhẫn” mà hoá giải?Bất quá Cố Ung nói như vậy cũng đích thực có kiến giải, não bộ Đổng Phi bắt đầu vận chuyển, bắt đầu tính toán.
Cố Ung nhìn xem sắc trời, nắm tay Đổng Phi nói: “Hiền đệ, sắc trời không còn sớm, ta bây giờ còn phải khời hành, ngày khác nếu có duyên thì tự nhiên sẽ tái kiến.”
“Nguyên Thán huynh trưởng, tiền đồ gập ghềnh, mong rằng huynh trưởng trân trọng!”
“Trân trọng!”
Cố Ung nói xong liền phi thân lên ngựa. Từ phương xa còn vang lại tiếng ca của Cố Ung.
Chứng kiến bóng dáng Cố ung biến mất ở quan đạo, Đổng Phi lúc này mới thở dài một hơi.
“Chúng ta trở về thôi!”
Hắn sải bước chiến mã, nhịn không được lại hướng về phía xa nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn về phía Đổng Thiết cùng với Hoàng Thiệu.
Tiền đồ gập ghềnh a….
Đây không vẻ vẹn là lời khen tặng đối với Cố Ung, kỳ thật cũng đối với mình một loại nhắc nhở. Trân trong đi huynh trưỏng….Ta và ngươi đều phải cố gắng, nếu ngày sau Đổng Phi có điều thành tựu thì tất nhiên đăng môn bái phỏng. Nguyên Thán huynh trưởng, nhiều hơn bảo trọng!
Bình luận facebook