Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Quản Thành là một huyện nhỏ, bất quá bởi vì là giao giới với Dĩnh Thuỷ, hơn nữa lại gần Hà Nam Duẫn, cho nên cũng phi thường phồn hoa. Có dân cư gần bốn vạn, có rất nhiều khách thương lui tới, cho nên cũng rất náo nhiệt.
Trời vừa sáng, có một đội xa mã chạy nhanh vào trong Quản thành, đi tới huyện nha bẩm báo, chỉ trong chốc lát chợt nghe một trận trống chiêng vang lên, theo sau là một người mặc trang phục huyện uý kích động chạy ra.
“Đệ tử cung nghênh lão sư đại giá quang lâm.”
Thái Ung từ trên xe bước xuống, tư thái đã khôi phục lại sự ung dung của ngày xưa.
“Ung là một giới thảo dân, làm sao mà phiền đại nhân đich thân đón chào?”
Đổng Phi đứng phía sau nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hiện lên hai chữ: Dối trá, có đôi khi thánh nhân cũng phải bắt chước lễ nghi này, giống như Thái Ung, kỳ thật là một người rất hoà ái, rõ ràng là có thể cho xe đi thẳng vào, nhưng lại cố tình đợi huyện uý đi ra tiếp đón, miệng còn nói thảo dân thế này, thảo dân thế nọ….Nói dễ nghe cái này gọi là lễ nghi, nói khó nghe chính là khoe khoang.
Nhưng nếu Thái Ung không làm như thế thì chỉ sợ bị người bác bỏ. Dù sao làm danh sĩ đã mệt, huống hồ làm một danh sĩ mà cả trẻ em đều biết lại còn là Đế sư càng mệt hơn.
Cố Ung muốn nói chuyện với Thái Ung liền nhanh chóng chạy tới bên người Thái Ung. Cũng khó trách, trên đường đi, Đổng Phi không ngừng bám lấy Cố Ung mà hỏi: Người kia quả thật là Quách Gia? Người kia quả thật là Quác Phụng Hiếu? Bộ dạng giống như tẩu hoả nhập ma, đừng nói là Cố Ung mà ngay cả đám thân vệ cũng hoảng sợ.
Đã có người trong huyện nha an bài chỗ nghỉ cho đám người Đổng Phi.
Cho đến mãi buổi trưa, đến giờ cơm trưa thì Cố Ung mới cẩn thận đi vào phòng của Đổng Phi.
“Hiền đệ, lão sư cho mời.”
Đổng Phi vội vàng sửa sang quần áo đi ra ngoài, đi theo phía sau Cố Ung nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Thán huynh trưởng, tiên sinh khoẻ không?”
“Ha hả, huyện uý nơi này từng được lão sư dạy bảo, cấp bậc lễ nghĩa thực ra cũng chu toàn, bất quá lão sư vội vàng muốn về nhà, cho nên có sự việc muốn nói với hiền đệ, chủ yếu là về chuyện tình Thái bình đạo, ngươi đến thì sẽ hiểu.”
Thái bình giáo?
Trong lòng Đổng Phi có chút kỳ quái: Chuyện này thì quan hệ gì tới ta? Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, ở trong mắt Đổng Phi thì thấy nhiệm vụ của hắn đã xong….Loạn khăn vàng có hay không bạo phát, thái bình giáo có làm phản hay không, đều đã có Thái Ung làm chủ, bằng vào uy vọng của lão thì chắc không phải chuyện khó. Suy nghĩ một lát thì đã đến ngoài phòng của Thái Ung.
Đổng Phi chợt dừng bước, sau đó theo Cố Ung bước vào trong phòng, trong phòng gồm có ba người, ngoại trừ Thái Ung còn có Lưu Vọng, mà người kia quả thực ngoài sự dự liệu của Đổng Phi, cứ nhiên là gã bị bắt Hoàng Thiệu.
Hoàng Thiệu đang quỳ trên mặt đất chứng kiến Đổng Phi đi vào, không khỏi theo bản năng thụt lùi ra sau.
Đổng Phi thực ra không quản Hoàng Thiệu, hướng đến chỗ Thái Ung thi lễ, rồi hỏi: “Tiên sinh tìm Phi qua có gì phân phó?”
“Hiền chất, ngươi trước tiên ngồi xuống.”
Thái Ung xua tay, ý bảo hắn ngồi xuống song song cùng với Cố Ung. Lưu vọng ngồi ở đối diện không khỏi hâm mộ nhìn Đổng Phi, làm cho Đổng Phi không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.
“Hiền chất, chỗ này của ta có ba phong thư, tất cả đều là về chuyện tình của thái bình giáo. Một phong, ta sẽ đem cho huyện uý trình báo Lạc Dương….Nhưng ta không thể khẳng định có hay không chuyển được tới tay hoàng thượng, một phong này cũng sẽ nhờ huyện uý đưa tới Lạc Dương, đến chỗ bạn tốt của ta, nhưng cũng giống nhau không thể xác định có tới hay không tới tay hoàng thượng. Còn phong cuối cùng, ta nghĩ sẽ nhờ vả hiền chất đưa cho lệnh tôn ở Hà Đông. Ta biết Đổng Hà đông kết giao rất rộng, nói không chừng có thể đưa được tới tay của hoàng thượng.”
Ngụ ý nói là: Ta biết Đổng Trác chẳng những đi lại với đại tướng quân, hơn nữa cũng đi lại rất gần với hoạn quan. Bất quá lời nói của Thái Ung mang theo sự thành khẩn, không có chút nào châm chọc hoặc khinh miệt.
Đổng Phi do lự một lát, liền dứng dậy tiếp nhận thư tín của Thái Ung.
“Phi lập tức phái người đem phong thư tới Hà đông giao cho phụ thân…..”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu bức thư này có thể gởi đến tay hoàng thượng thì Đổng hà đông sẽ trở thành công thần của giang sơn đại hán.”
Thái Ung thở phào một hơi, “Ung còn có một chuyện, chính là về Hoàng Thiệu, không biết xử trí thế nào?”
Đổng Phi quay đầu nhìn Hoàng Thiệu, “Việc này …Phi tất nhiên là nghe theo phân phó của tiên sinh.”
Đôi mắt Hoàng Thiệu nhìn vào Thái Ung, trong ánh mắt mang theo vô hạn dục vọng muốn sống cùng với khẩn cầu. Thái Ung nhắm mắt trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: “Hiền chất, Hoàng Thiệu tuy có hành vi đại nghịch bất đạo, nhưng cũng không phải là loại người không hiểu lý lẽ, vừa rồi hắn rất thành khẩn đem chuyện tình thái bình đạo nói ra, ta nghĩ…Buông tha hắn, không biết ý của hiền chất thế nào?”
Ánh mắt Đổng Phi không tự chủ được híp lại, nhìn chằm chằm Hoàn Thiệu một lúc lâu. Làm cho Hoàng Thiệu sợ tới mức trên trán chảy mồ hôi lạnh, cổ cảm thấy nóng, lưỡi cảm thấy khô, trong cổ họng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Tiên sinh muốn thả thì theo ý tiên sinh vậy, thả hắn thôi.”
“Nhưng nếu thả hắn, hắn lại trở về thái bình giáo làm chuyện xằng bậy thì làm sao bây giờ?”
“Hay là hiện tại giết hắn cho rồi….”
Hoàng Thiệu đánh một cái rùng mình, ánh mắt chuyển qua người Thái Ung. Thái Ung nở nụ cười, “Hiền chất, nhưng ta vừa mới nói, muốn tha hắn một mạng.”
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Thái Ung, thầm nghĩ: lão nhân ngươi muốn chơi ta phải không?
Thái Ung nói: “Nguyên Thán, ngươi mang Hoàng Thiệu đi xuống, ta có lời muốn nói với Đổng hiền chất.”
Cố Ung vâng một tiếng, sau đó kéo Hoàng Thiệu đi ra ngoài, Hoàng Thiệu vừa đi vừa ngoảnh mặt lại nhìn Thái Ung, trong ánh mắt mang theo vô hạn sự khẩn cầu.
“Vọng hiền chất, ngươi cũng lưu lại.”
Lưu Vọng chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Thái Ung giữ lại, hắn cùng đứng chung một chỗ với Đổng Phi, trong lòng mờ mịt, không biết trong hồ lô của Thái Ung bán thuốc gì.
Thái Ung trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hiền chất, luận tội danh thì Hoàng thiệu đáng chết vạn lần, nhưng ta đàm luận với hắn trong chốc lát, phát hiện người này cũng có chút kiến thức, chỉ tiếc hắn xuất thân ty tiện, tuy có bản lãnh nhưng không được thưởng thức, nếu thả hắn rời đi ta lo lắng hắn sẽ quay lại hỗ trợ thái bình giáo, nếu như vậy thì Ung trăm chết cũng không hết tội.”
Đổng Phi đã hiểu ra đôi chút môn đạo, do dự nói: “Y của tiên sinh là….”
Thái Ung mỉm cười gật đầu, “Hiền chất quả nhiên thông minh, ta nghĩ hiền chất là người của mình cho nên cũng không có gì khách khí….Đổng Hà Đông tuy là Thái thú hà đông, Ty hầu giáo uý, nhìn qua thì địa vị cao, quyền cũng lớn, nhưng không được sĩ phu tiếp nhận, nếu hiền chất muốn chào mời nhân tài thì chỉ sợ ở phương diện này rất khó khăn, trừ phi Đổng hà đông giống như Đại tướng quân thì có lẽ còn chút hy vọng, nếu không, muốn được sĩ phu thừa nhận, khó! Khó !Khó!”
Thái Ung liên tiếp nói ba từ khó liền đem trong lòng Đổng Phi trở nên lanh lẽo.
Mặc dù đã biết tình huống như thế, nhưng trong lòng còn có chút ôm hy vọng, nhưng lần này nghe Thái ung nói thì hoàn toàn triệt tiêu ý niệm trong đầu. Cúi đầu thật lâu, Đổng Phi cũng không nói gì.
Thái ung cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương xót nhìn Đổng Phi.
Lưu Vọng vỗ vỗ bả vai Đổng Phi, “Huynh đệ, ngươi không cần chán nản, hôm qua không phải đã nói hay sao, cũng không phải không có người sao?”
Đổng Phi ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh, “Huynh trưởng không cần lo lắng, ta không sao.” Nói xong, quay đầu nhìn Thái ung nói: “Vậy tiên sinh thì sao? Tiên sinh có để mắt bỉ phu này không?”
Thái Ung nở nụ cười, “ Hiền chất, Ung mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng không thuộc loại người cổ hủ, nếu không có hiền chất cứu giúp thì Ung cho dù xuất thân cao quý thì bây giờ cũng trở thành một khối tử thi, việc cao quý ti tiện này không cần nhắc lại, hiền chất có hạo nhiên chính khí, ý chí hơn người, mặc dù xuất thân hèn hạ thì thế nào? Ung nếu có chút khinh thị thì hôm nay sẽ không nói chuyện với hiền chất.”
Đổng Phi khom người sâu xuống, “Đa tạ tiên sinh.”
“Lúc này hiền chất chưa được sĩ phu thừa nhận thì không ngại hãy dùng hàn môn chi sĩ, Hoàng Thiệu kia cũng có chút kiến thức. không bằng để hắn đi theo hiền chất, nói không chừng tương lai có thể kiếm được cái xuất thân, mà đối với hiền chất cũng có người giúp đỡ.”
Đổng Phi suy nghĩ một lát, “ Phi quả thực không dị nghị gì, nhưng không biết Hoàng Thiệu…”
“Ha hả, việc này hiền chất an tâm, lão phu sẽ khuyên bảo hắn.” Thái Ung giống như giải quyết được tâm sự cho nên thần thái có chút thoải mái hơn, lão xua tay cho Lưu Vọng cùng với Đổng Phi ngồi xuống, “ Vọng hiền chất, ta với ngươi là đồng hương, lão phu xem thấy ngươi cũng có chút cầu học, lần này lão phu về Ngữ Thành, hiền chất nếu có thời gian thì không ngại đến chỗ ta một thời gian.”
Lưu Vọng nghe được vui mừng không xiết.
“Vọng cầu còn không được.”
Đổng Phi đột nhiên xen vào hỏi: “Tiên sinh, ngài khi nào thì khởi hành?”
“Xế chiều hôm nay ta sẽ khởi hành.”
Đổng Phi do dự một lát rồi nói: “Tiên sinh, Phi lo lắng mười phường thị chưa chết tâm, thái bình giáo đồ không chừng còn có thể quấy rầy, nếu tiên sinh không chê thì Phi nguyện tự đề cử mình, hộ tống tiên sinh về nhà, không biết tiên sinh có bằng lòng hay không?”
Không đợi Thái Ung trả lời thì Lưu Vọng luôn xưng đúng, “Lời này của hiền đệ nói không sai, tiên sinh, từ Quản thành đến Ngữ thành thì còn có rất nhiều nơi hiểm yếu, Đổng hiền đệ vũ dũng hơn người, tuỳ tùng lại dũng mạnh, mạnh hơn quan quân không biết bao nhiêu lần, không bằng để hắn hộ tống ngài một đoạn đường….Vọng nếu không có sự việc thì nhất định đưa tiên sinh một đoạn đường. Đáng tiếc…..Hôm nay Đổng Hiền đệ thay Vọng hộ tống, Vọng cũng an tâm phần nào.”
Thái Ung chau mày, “Nhưng là như vậy thì sẽ phiền toái hiền chất!”
“Không phiền toái, không phiền toái.” Đổng Phi cười nói: “Phi cũng muốn nán lại một thời gian để nghe tiên sinh dạy dỗ.”
“Một khi đã như vậy thì đánh phải làm cho hiền chất vất vả một chuyến vậy.”
Thái Ung đáp ứng làm cho Đổng Phi cao hứng vạn phần, hắn lập tức cùng với Lưu Vọng lập tức xuất môn nhanh chóng thu thập hành lý, đột nhiên nhớ tới một việc, liền nói với Lưu Vọng: “ Huynh trưởng, đệ vốn muốn đi cùng với huynh trưởng, nhưng không nghĩ tới….Phi đành phải thất ước.”
Lưu Vọng nói: “Hiền đệ không thể nói như vậy, Bá Dê tiên sinh là danh sĩ được thiên hạ kính trọng, ngươi có thể hộ tống lão nhân gia là phúc khí của ngươi, ta là ca ca chỉ có thể mừng cho ngươi, thật sự nếu không phải ta rời nhà lâu ngày, nếu không phải sợ người nhà lo lắng thì ta cũng muốn cùng ngươi hộ tống tiên sinh. Hơn nữa, Ngữ Thành cách chỗ ta không đến hai ngày thời gian, chờ ta về dàn xếp việc trong nhà, khoảng bảy tám ngày sau thì ta sẽ đến Ngữ thành gặp hiền đệ. Ha hả, đến lúc đó ta sẽ mang theo huynh đệ Điển Vi, để cho tiên sinh đánh giá, hai người các ngươi ai mới là đệ nhất thiên hạ.”
Đệ nhất thiên hạ, tất nhiên là xấu nhất thiên hạ. Nếu người khác nói những lời này thì Đổng Phi tất nhiên là sẽ tức giận. Nhưng Lưu Vọng nói những lời này làm cho hắn cực kỳ cao hứng, lập tức gật đầu nói : “Ta ở Ngữ thành chờ đợi huynh trưởng đến.”
Trời vừa sáng, có một đội xa mã chạy nhanh vào trong Quản thành, đi tới huyện nha bẩm báo, chỉ trong chốc lát chợt nghe một trận trống chiêng vang lên, theo sau là một người mặc trang phục huyện uý kích động chạy ra.
“Đệ tử cung nghênh lão sư đại giá quang lâm.”
Thái Ung từ trên xe bước xuống, tư thái đã khôi phục lại sự ung dung của ngày xưa.
“Ung là một giới thảo dân, làm sao mà phiền đại nhân đich thân đón chào?”
Đổng Phi đứng phía sau nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng hiện lên hai chữ: Dối trá, có đôi khi thánh nhân cũng phải bắt chước lễ nghi này, giống như Thái Ung, kỳ thật là một người rất hoà ái, rõ ràng là có thể cho xe đi thẳng vào, nhưng lại cố tình đợi huyện uý đi ra tiếp đón, miệng còn nói thảo dân thế này, thảo dân thế nọ….Nói dễ nghe cái này gọi là lễ nghi, nói khó nghe chính là khoe khoang.
Nhưng nếu Thái Ung không làm như thế thì chỉ sợ bị người bác bỏ. Dù sao làm danh sĩ đã mệt, huống hồ làm một danh sĩ mà cả trẻ em đều biết lại còn là Đế sư càng mệt hơn.
Cố Ung muốn nói chuyện với Thái Ung liền nhanh chóng chạy tới bên người Thái Ung. Cũng khó trách, trên đường đi, Đổng Phi không ngừng bám lấy Cố Ung mà hỏi: Người kia quả thật là Quách Gia? Người kia quả thật là Quác Phụng Hiếu? Bộ dạng giống như tẩu hoả nhập ma, đừng nói là Cố Ung mà ngay cả đám thân vệ cũng hoảng sợ.
Đã có người trong huyện nha an bài chỗ nghỉ cho đám người Đổng Phi.
Cho đến mãi buổi trưa, đến giờ cơm trưa thì Cố Ung mới cẩn thận đi vào phòng của Đổng Phi.
“Hiền đệ, lão sư cho mời.”
Đổng Phi vội vàng sửa sang quần áo đi ra ngoài, đi theo phía sau Cố Ung nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Thán huynh trưởng, tiên sinh khoẻ không?”
“Ha hả, huyện uý nơi này từng được lão sư dạy bảo, cấp bậc lễ nghĩa thực ra cũng chu toàn, bất quá lão sư vội vàng muốn về nhà, cho nên có sự việc muốn nói với hiền đệ, chủ yếu là về chuyện tình Thái bình đạo, ngươi đến thì sẽ hiểu.”
Thái bình giáo?
Trong lòng Đổng Phi có chút kỳ quái: Chuyện này thì quan hệ gì tới ta? Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, ở trong mắt Đổng Phi thì thấy nhiệm vụ của hắn đã xong….Loạn khăn vàng có hay không bạo phát, thái bình giáo có làm phản hay không, đều đã có Thái Ung làm chủ, bằng vào uy vọng của lão thì chắc không phải chuyện khó. Suy nghĩ một lát thì đã đến ngoài phòng của Thái Ung.
Đổng Phi chợt dừng bước, sau đó theo Cố Ung bước vào trong phòng, trong phòng gồm có ba người, ngoại trừ Thái Ung còn có Lưu Vọng, mà người kia quả thực ngoài sự dự liệu của Đổng Phi, cứ nhiên là gã bị bắt Hoàng Thiệu.
Hoàng Thiệu đang quỳ trên mặt đất chứng kiến Đổng Phi đi vào, không khỏi theo bản năng thụt lùi ra sau.
Đổng Phi thực ra không quản Hoàng Thiệu, hướng đến chỗ Thái Ung thi lễ, rồi hỏi: “Tiên sinh tìm Phi qua có gì phân phó?”
“Hiền chất, ngươi trước tiên ngồi xuống.”
Thái Ung xua tay, ý bảo hắn ngồi xuống song song cùng với Cố Ung. Lưu vọng ngồi ở đối diện không khỏi hâm mộ nhìn Đổng Phi, làm cho Đổng Phi không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu.
“Hiền chất, chỗ này của ta có ba phong thư, tất cả đều là về chuyện tình của thái bình giáo. Một phong, ta sẽ đem cho huyện uý trình báo Lạc Dương….Nhưng ta không thể khẳng định có hay không chuyển được tới tay hoàng thượng, một phong này cũng sẽ nhờ huyện uý đưa tới Lạc Dương, đến chỗ bạn tốt của ta, nhưng cũng giống nhau không thể xác định có tới hay không tới tay hoàng thượng. Còn phong cuối cùng, ta nghĩ sẽ nhờ vả hiền chất đưa cho lệnh tôn ở Hà Đông. Ta biết Đổng Hà đông kết giao rất rộng, nói không chừng có thể đưa được tới tay của hoàng thượng.”
Ngụ ý nói là: Ta biết Đổng Trác chẳng những đi lại với đại tướng quân, hơn nữa cũng đi lại rất gần với hoạn quan. Bất quá lời nói của Thái Ung mang theo sự thành khẩn, không có chút nào châm chọc hoặc khinh miệt.
Đổng Phi do lự một lát, liền dứng dậy tiếp nhận thư tín của Thái Ung.
“Phi lập tức phái người đem phong thư tới Hà đông giao cho phụ thân…..”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu bức thư này có thể gởi đến tay hoàng thượng thì Đổng hà đông sẽ trở thành công thần của giang sơn đại hán.”
Thái Ung thở phào một hơi, “Ung còn có một chuyện, chính là về Hoàng Thiệu, không biết xử trí thế nào?”
Đổng Phi quay đầu nhìn Hoàng Thiệu, “Việc này …Phi tất nhiên là nghe theo phân phó của tiên sinh.”
Đôi mắt Hoàng Thiệu nhìn vào Thái Ung, trong ánh mắt mang theo vô hạn dục vọng muốn sống cùng với khẩn cầu. Thái Ung nhắm mắt trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: “Hiền chất, Hoàng Thiệu tuy có hành vi đại nghịch bất đạo, nhưng cũng không phải là loại người không hiểu lý lẽ, vừa rồi hắn rất thành khẩn đem chuyện tình thái bình đạo nói ra, ta nghĩ…Buông tha hắn, không biết ý của hiền chất thế nào?”
Ánh mắt Đổng Phi không tự chủ được híp lại, nhìn chằm chằm Hoàn Thiệu một lúc lâu. Làm cho Hoàng Thiệu sợ tới mức trên trán chảy mồ hôi lạnh, cổ cảm thấy nóng, lưỡi cảm thấy khô, trong cổ họng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Tiên sinh muốn thả thì theo ý tiên sinh vậy, thả hắn thôi.”
“Nhưng nếu thả hắn, hắn lại trở về thái bình giáo làm chuyện xằng bậy thì làm sao bây giờ?”
“Hay là hiện tại giết hắn cho rồi….”
Hoàng Thiệu đánh một cái rùng mình, ánh mắt chuyển qua người Thái Ung. Thái Ung nở nụ cười, “Hiền chất, nhưng ta vừa mới nói, muốn tha hắn một mạng.”
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Thái Ung, thầm nghĩ: lão nhân ngươi muốn chơi ta phải không?
Thái Ung nói: “Nguyên Thán, ngươi mang Hoàng Thiệu đi xuống, ta có lời muốn nói với Đổng hiền chất.”
Cố Ung vâng một tiếng, sau đó kéo Hoàng Thiệu đi ra ngoài, Hoàng Thiệu vừa đi vừa ngoảnh mặt lại nhìn Thái Ung, trong ánh mắt mang theo vô hạn sự khẩn cầu.
“Vọng hiền chất, ngươi cũng lưu lại.”
Lưu Vọng chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Thái Ung giữ lại, hắn cùng đứng chung một chỗ với Đổng Phi, trong lòng mờ mịt, không biết trong hồ lô của Thái Ung bán thuốc gì.
Thái Ung trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hiền chất, luận tội danh thì Hoàng thiệu đáng chết vạn lần, nhưng ta đàm luận với hắn trong chốc lát, phát hiện người này cũng có chút kiến thức, chỉ tiếc hắn xuất thân ty tiện, tuy có bản lãnh nhưng không được thưởng thức, nếu thả hắn rời đi ta lo lắng hắn sẽ quay lại hỗ trợ thái bình giáo, nếu như vậy thì Ung trăm chết cũng không hết tội.”
Đổng Phi đã hiểu ra đôi chút môn đạo, do dự nói: “Y của tiên sinh là….”
Thái Ung mỉm cười gật đầu, “Hiền chất quả nhiên thông minh, ta nghĩ hiền chất là người của mình cho nên cũng không có gì khách khí….Đổng Hà Đông tuy là Thái thú hà đông, Ty hầu giáo uý, nhìn qua thì địa vị cao, quyền cũng lớn, nhưng không được sĩ phu tiếp nhận, nếu hiền chất muốn chào mời nhân tài thì chỉ sợ ở phương diện này rất khó khăn, trừ phi Đổng hà đông giống như Đại tướng quân thì có lẽ còn chút hy vọng, nếu không, muốn được sĩ phu thừa nhận, khó! Khó !Khó!”
Thái Ung liên tiếp nói ba từ khó liền đem trong lòng Đổng Phi trở nên lanh lẽo.
Mặc dù đã biết tình huống như thế, nhưng trong lòng còn có chút ôm hy vọng, nhưng lần này nghe Thái ung nói thì hoàn toàn triệt tiêu ý niệm trong đầu. Cúi đầu thật lâu, Đổng Phi cũng không nói gì.
Thái ung cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương xót nhìn Đổng Phi.
Lưu Vọng vỗ vỗ bả vai Đổng Phi, “Huynh đệ, ngươi không cần chán nản, hôm qua không phải đã nói hay sao, cũng không phải không có người sao?”
Đổng Phi ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh, “Huynh trưởng không cần lo lắng, ta không sao.” Nói xong, quay đầu nhìn Thái ung nói: “Vậy tiên sinh thì sao? Tiên sinh có để mắt bỉ phu này không?”
Thái Ung nở nụ cười, “ Hiền chất, Ung mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng không thuộc loại người cổ hủ, nếu không có hiền chất cứu giúp thì Ung cho dù xuất thân cao quý thì bây giờ cũng trở thành một khối tử thi, việc cao quý ti tiện này không cần nhắc lại, hiền chất có hạo nhiên chính khí, ý chí hơn người, mặc dù xuất thân hèn hạ thì thế nào? Ung nếu có chút khinh thị thì hôm nay sẽ không nói chuyện với hiền chất.”
Đổng Phi khom người sâu xuống, “Đa tạ tiên sinh.”
“Lúc này hiền chất chưa được sĩ phu thừa nhận thì không ngại hãy dùng hàn môn chi sĩ, Hoàng Thiệu kia cũng có chút kiến thức. không bằng để hắn đi theo hiền chất, nói không chừng tương lai có thể kiếm được cái xuất thân, mà đối với hiền chất cũng có người giúp đỡ.”
Đổng Phi suy nghĩ một lát, “ Phi quả thực không dị nghị gì, nhưng không biết Hoàng Thiệu…”
“Ha hả, việc này hiền chất an tâm, lão phu sẽ khuyên bảo hắn.” Thái Ung giống như giải quyết được tâm sự cho nên thần thái có chút thoải mái hơn, lão xua tay cho Lưu Vọng cùng với Đổng Phi ngồi xuống, “ Vọng hiền chất, ta với ngươi là đồng hương, lão phu xem thấy ngươi cũng có chút cầu học, lần này lão phu về Ngữ Thành, hiền chất nếu có thời gian thì không ngại đến chỗ ta một thời gian.”
Lưu Vọng nghe được vui mừng không xiết.
“Vọng cầu còn không được.”
Đổng Phi đột nhiên xen vào hỏi: “Tiên sinh, ngài khi nào thì khởi hành?”
“Xế chiều hôm nay ta sẽ khởi hành.”
Đổng Phi do dự một lát rồi nói: “Tiên sinh, Phi lo lắng mười phường thị chưa chết tâm, thái bình giáo đồ không chừng còn có thể quấy rầy, nếu tiên sinh không chê thì Phi nguyện tự đề cử mình, hộ tống tiên sinh về nhà, không biết tiên sinh có bằng lòng hay không?”
Không đợi Thái Ung trả lời thì Lưu Vọng luôn xưng đúng, “Lời này của hiền đệ nói không sai, tiên sinh, từ Quản thành đến Ngữ thành thì còn có rất nhiều nơi hiểm yếu, Đổng hiền đệ vũ dũng hơn người, tuỳ tùng lại dũng mạnh, mạnh hơn quan quân không biết bao nhiêu lần, không bằng để hắn hộ tống ngài một đoạn đường….Vọng nếu không có sự việc thì nhất định đưa tiên sinh một đoạn đường. Đáng tiếc…..Hôm nay Đổng Hiền đệ thay Vọng hộ tống, Vọng cũng an tâm phần nào.”
Thái Ung chau mày, “Nhưng là như vậy thì sẽ phiền toái hiền chất!”
“Không phiền toái, không phiền toái.” Đổng Phi cười nói: “Phi cũng muốn nán lại một thời gian để nghe tiên sinh dạy dỗ.”
“Một khi đã như vậy thì đánh phải làm cho hiền chất vất vả một chuyến vậy.”
Thái Ung đáp ứng làm cho Đổng Phi cao hứng vạn phần, hắn lập tức cùng với Lưu Vọng lập tức xuất môn nhanh chóng thu thập hành lý, đột nhiên nhớ tới một việc, liền nói với Lưu Vọng: “ Huynh trưởng, đệ vốn muốn đi cùng với huynh trưởng, nhưng không nghĩ tới….Phi đành phải thất ước.”
Lưu Vọng nói: “Hiền đệ không thể nói như vậy, Bá Dê tiên sinh là danh sĩ được thiên hạ kính trọng, ngươi có thể hộ tống lão nhân gia là phúc khí của ngươi, ta là ca ca chỉ có thể mừng cho ngươi, thật sự nếu không phải ta rời nhà lâu ngày, nếu không phải sợ người nhà lo lắng thì ta cũng muốn cùng ngươi hộ tống tiên sinh. Hơn nữa, Ngữ Thành cách chỗ ta không đến hai ngày thời gian, chờ ta về dàn xếp việc trong nhà, khoảng bảy tám ngày sau thì ta sẽ đến Ngữ thành gặp hiền đệ. Ha hả, đến lúc đó ta sẽ mang theo huynh đệ Điển Vi, để cho tiên sinh đánh giá, hai người các ngươi ai mới là đệ nhất thiên hạ.”
Đệ nhất thiên hạ, tất nhiên là xấu nhất thiên hạ. Nếu người khác nói những lời này thì Đổng Phi tất nhiên là sẽ tức giận. Nhưng Lưu Vọng nói những lời này làm cho hắn cực kỳ cao hứng, lập tức gật đầu nói : “Ta ở Ngữ thành chờ đợi huynh trưởng đến.”