-
Chương 7: Thối Thối
Thấy Sở Ngộ không thèm để ý đến những lời mình nói, Tần Chi Thừa bực bội trở lại ngồi trên ghế sô pha, hắn nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng ấn bộ đàm trên tay vịn như giận dỗi mà ra lệnh: “Andrew, lập tức mang thuốc ức chế đến đây.”
Một người dù có học thức đến đâu đi nữa thì lòng kiên nhẫn cũng không phải là vô hạn, trước đây khi còn ở bên cạnh Sở Ngộ, Tần Chi Thừa chưa bao giờ dỗ dành cậu, hiện tại không biết trong lòng hắn có tư vị gì, chỉ biết rằng niềm vui sướng khi cách xa gặp lại không hiểu sao đã bị phẫn nộ cùng lo lắng thay thế mất.
“Đến ngay! Đến ngay đây!” Giọng nói phát ra từ loa có chút luống cuống, vừa đáp xong liền vội vàng cắt đứt liên lạc.
Sở Ngộ đưa mắt liếc nhìn sắc mặt âm trầm khó coi của Tần Chi Thừa, trong lòng cậu không khỏi có chút sảng khoái.
Nhưng cảm giác nóng rực cùng đau đớn vẫn còn dày đặc trong cơ thể, không còn cách nào khác Sở Ngộ chỉ đành co rụt người dựa vào trong khoang, cuối cùng cậu rút điếu thuốc trong túi áo mà lúc trước mình lấy trên xe của Lý Văn Nghiêu, tay run rẩy đưa nó vào trong miệng.
Mùi khói cay nồng chậm rãi làm tin tức tố xung quanh Sở Ngộ tiêu tán.
Tay Tần Chi Thừa thô bạo nắm lấy sô pha, hắn bất đắc dĩ nhéo lấy sống mũi mình dỗ dành: “Cá Nhỏ, dập khói đi, như vậy rất nguy hiểm.”
Đầu óc Sở Ngộ đã thanh tỉnh hơn nhiều, dường như còn nghe được âm thanh Tần Chi Thừa bóp nát tay vịn sô pha, cậu thờ ơ dập tắt điếu thuốc mình vừa mới hút được hai hơi trên tấm thảm sang trọng, lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi không có ý định chết cùng với anh.”
Tiếng máy móc nhắc nhở vang lên cánh cửa tự động từ từ mở ra, ngoại trừ tiếng bước chân vụn vặt còn có tiếng trẻ con khóc.
“Đồ lừa gạt, muốn, gặp ba ba! Chú là người xấu!”
Chỉ thấy một nhóc con tóc vàng trông rất giống với Tần Chi Thừa, đang nhắm mắt từng bước theo sát sau mông Andrew, càm ràm xong liền lao lên dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy chân Andrew không chịu buông.
“Con thành thật trở về giường ngủ, chú sẽ đưa con đi gặp ba!”
Andrew vừa kéo Thối Thối đang treo trên đùi mình vừa trợn trắng mắt, nếu không phải nể mặt một triệu của Tần Chi Thừa anh sẽ không thèm dây dưa với tên nhóc còn hôi mùi sữa này thêm một câu.
Andrew vừa bước chân vào khu vực lễ tân, ngay lập tức có ánh mắt của hai con dã thú cỡ lớn dán chặt vào người anh, hơn nữa cả phòng toàn là mùi tin tức tố tuyên bố lãnh địa của Alpha siêu cấp, anh đứng tại chỗ do dự vài giây xem mình có nên tiếp tục tiến lên hay không.
“Ba ba ơi!”
Thấy Sở Ngộ ngồi trên mặt đất Thối Thối ngay lập tức buông đùi của Andrew ra chạy ù đến trước mặt Sở Ngộ, nhóc con ngồi xổm xuống dùng đôi tay trắng nõn mập mạp như quả chuối của mình vuốt ve đùi phải của Sở Ngộ, vừa bĩu môi nhỏ nhắn thổi phù phù phù, vừa ra giọng vẻ người lớn, “Rồi, được rồi, chân không đau nữa, chân không đau nữa nhé.”
Nhìn bộ dáng quen đường thuộc lối này như thể nhóc con thường xuyên an ủi Sở Ngộ bằng cách như vậy.
Giọng nói của Thối Thối đã làm cho lửa giận của Sở Ngộ tiêu tan hơn phân nữa, cậu đưa tay sờ mái tóc vàng mềm mại trên đầu con trai mình, tiếp theo quăng một ánh mắt đầy hoài nghi về phía Tần Chi Thừa, “Không phải anh nói con trai tôi ngủ thiếp đi rồi sao?”
Đem cậu hôn mê trói lên máy bay đã đành, còn lừa cậu rằng Thối Thối đã ngủ thiếp đi, Sở Ngộ làm sao có thể không hoài nghi cho được.
Tần Chi Thừa thấy sự đề phòng trong mắt của Sở Ngộ, hắn hiểu Sở Ngộ nhất định là đã hiểu lầm, vội vàng ném ánh mắt về phía Andrew ở bên cạnh, cau mày nói: “Andrew, tôi cần cậu giải thích.”
Adrew nghe Tần Chi Thừa gọi mình lúc này anh mới dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia, lúc nãy không nhìn thì không sao, vừa liếc mắt nhìn anh liền sợ mình sẽ bị diệt khẩu, bộ vest cao cấp của Tần Chi Thừa ban đầu vốn chỉn chu thẳng tắp không biết từ lúc nào đã nhăn nhúm, cà vạt trang nhã lại vắt ngang cổ, Andrew bị nghẹn đến khó chịu đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này chật vật đến như vậy.
“Sở Ngộ, đã mấy năm không gặp rồi. Đây là con trai cậu à, thật đáng yêu.” Andrew đi đến bên cạnh Tần Chi Thừa, đứng im tại chỗ đầu tiên là kéo kéo khóe miệng cười hai lần, sau đó đưa ngón trỏ lên áy náy gãi gãi trán. “Lúc đầu đúng là nhóc đã ngủ say, nhưng sau khi hai người lên máy bay không lâu liền tỉnh lại.”
Trong không khí vô duyên vô cớ tản ra mùi tin tức tố của hai alpha, Sở Ngộ không tự giác nhíu mày, cậu đưa tay về phía Andrew, hỏi: “Đừng nói nhảm nữa, thuốc ức chế đâu?”
Andrew biết với tình huống hiện tại của Sở Ngộ không thể dễ dàng tới gần nên đã trực tiếp ném thuốc ức chế trong tay sang cho cậu.
Sở Ngộ nhận lấy thuốc ức chế thuần thục tiêm lên tuyến thể của mình, còn Thối Thối vẫn theo thói quen ngồi xổm ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Không bao lâu toàn bộ cảm giác khó chịu đều biến mất, Sở Ngộ thoải mái thở dài một hơi.
“Thối Thối, đến đây với ba ba nào.”
Thối Thối dụi dụi mắt, nâng khuôn mặt đỏ bừng lao vào trong ngực Sở Ngộ, sau đó chu chu cái miệng mũm mỉm hỏi: “Baba, đây là, chỗ nào? Thối Thối muốn, về nhà.”
Sở Ngộ ngẩn người, nói thật thì cậu cũng không biết Tần Chi Thừa định đưa mình đến nơi nào, dù sao thì trước kia mình làm chuyện đó với Tần Chi Thừa cũng không nghĩ bản thân có thể trốn lâu đến như vậy, cậu nhớ lại hơn ba năm này mỗi đêm đều lo sợ sẽ bị Tần Chi Thừa tìm được, rốt cuộc bây giờ cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Tiêm thuốc ức chế trong kì phát tình tiêu hao thân thể rất nhiều, Sở Ngộ mệt mỏi nhắm mắt lại, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống cố gắng vực dậy tinh thần trấn an Thối Thối: “Thối Thối nghe lời, ba ba dẫn con ra ngoài chơi hai ngày.” Sở Ngộ nói dối dỗ dành con trai mình mà mắt cũng không thèm chớp, cậu dùng đầu ngón tay cách lớp quần áo gãi gãi bụng của Thối Thối, “Trước kia không phải Thối Thối của chúng ta nói muốn ngồi máy bay lớn sao? Chúng ta đang ở trên máy bay lớn rồi nè.”
“Máy tro lớn*!” Thối Thối hưng phấn kêu lên một tiếng, thoáng chốc trên đầu xuất hiện một đôi tai với màu cam đen đan xen.
*Chỗ này là do Thối Thối phát âm sai đó các dì, 大飞机 (Dà fēijī): máy bay lớn. Bé con đọc thành 大灰机 (Dà huī jī) nghe nó hơi không có nghĩa lắm ) tại con mới có 3 tuổi thôi mà tiếng Trung lại khó đọc lắm ạ.
Thấy con trai bị trêu chọc đến cười khúc khích với bộ dáng hài hước, trên mặt Sở Ngộ cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này trong mắt Sở Ngộ lộ ra một loại cảm xúc mà trước nay Tần Chi Thừa chưa từng thấy qua, trong lòng không khỏi cảm thán, con hổ nhỏ nghỗ nghịch bất cần đời này cũng có một ngày sẽ trở thành một người cha.
Đúng lúc này Andrew dùng cánh tay đẩy nhẹ Tần Chi Thừa, thì thầm nói vào tai hắn: “Tristan, con trai cậu cũng hai mặt y như cậu, hơn nữa trùng hợp thay hai người các cậu chỉ cần gặp Sở Ngộ đường cũng đi không nổi.”
Tần Chi Thừa nhìn chăm chú vào Andrew, nở một nụ cười giả tạo đầy uy hiếp: “Ngày mai xuống máy bay tôi sẽ tính toán rõ ràng món nợ đánh thức con trai tôi với cậu.”
Nói xong Tần Chi Thừa lặng lẽ đi đến trước mặt Sở Ngộ, để lại một mình Andrew đứng đó hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một triệu vậy là mất rồi ha.
Sở Ngộ vẫn còn tỉnh táo, tầm mắt dán vào người đàn ông cao lớn đang từng bước đến gần mình, nhưng còn chưa đợi được Tần Chi Thừa đứng trước mặt mình ánh mắt cậu dần dần mắt đi tiêu cự cứ thế mê man.
“Ba ba, ba.” Thối Thối thấy Sở Ngộ đột nhiên không nói lời nào, còn tưởng rằng ba ba đang chơi đùa với mình, vì thế bàn tay nhỏ bé hưng phấn túm lấy áo khoác Sở Ngộ liều mạng lắc lư, cho đến khi được Tần Chi Thừa bế lên nhóc vẫn còn ê a gọi, “Ba ba ơi, ba ơi.”
Huyết thống thật sự là một thứ gì đó rất khó diễn tả, trong nháy mắt Thối Thối rơi vào trong tay Tần Chi Thừa nhóc liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, hai bắp chân bạch ngọc lắc lư, đôi mắt như hai viên ngọc thạch trong như mắt mèo chớp chớp nhìn người đàn ông với mùi vị quen thuộc trước mặt.
Một người dù có học thức đến đâu đi nữa thì lòng kiên nhẫn cũng không phải là vô hạn, trước đây khi còn ở bên cạnh Sở Ngộ, Tần Chi Thừa chưa bao giờ dỗ dành cậu, hiện tại không biết trong lòng hắn có tư vị gì, chỉ biết rằng niềm vui sướng khi cách xa gặp lại không hiểu sao đã bị phẫn nộ cùng lo lắng thay thế mất.
“Đến ngay! Đến ngay đây!” Giọng nói phát ra từ loa có chút luống cuống, vừa đáp xong liền vội vàng cắt đứt liên lạc.
Sở Ngộ đưa mắt liếc nhìn sắc mặt âm trầm khó coi của Tần Chi Thừa, trong lòng cậu không khỏi có chút sảng khoái.
Nhưng cảm giác nóng rực cùng đau đớn vẫn còn dày đặc trong cơ thể, không còn cách nào khác Sở Ngộ chỉ đành co rụt người dựa vào trong khoang, cuối cùng cậu rút điếu thuốc trong túi áo mà lúc trước mình lấy trên xe của Lý Văn Nghiêu, tay run rẩy đưa nó vào trong miệng.
Mùi khói cay nồng chậm rãi làm tin tức tố xung quanh Sở Ngộ tiêu tán.
Tay Tần Chi Thừa thô bạo nắm lấy sô pha, hắn bất đắc dĩ nhéo lấy sống mũi mình dỗ dành: “Cá Nhỏ, dập khói đi, như vậy rất nguy hiểm.”
Đầu óc Sở Ngộ đã thanh tỉnh hơn nhiều, dường như còn nghe được âm thanh Tần Chi Thừa bóp nát tay vịn sô pha, cậu thờ ơ dập tắt điếu thuốc mình vừa mới hút được hai hơi trên tấm thảm sang trọng, lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi không có ý định chết cùng với anh.”
Tiếng máy móc nhắc nhở vang lên cánh cửa tự động từ từ mở ra, ngoại trừ tiếng bước chân vụn vặt còn có tiếng trẻ con khóc.
“Đồ lừa gạt, muốn, gặp ba ba! Chú là người xấu!”
Chỉ thấy một nhóc con tóc vàng trông rất giống với Tần Chi Thừa, đang nhắm mắt từng bước theo sát sau mông Andrew, càm ràm xong liền lao lên dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy chân Andrew không chịu buông.
“Con thành thật trở về giường ngủ, chú sẽ đưa con đi gặp ba!”
Andrew vừa kéo Thối Thối đang treo trên đùi mình vừa trợn trắng mắt, nếu không phải nể mặt một triệu của Tần Chi Thừa anh sẽ không thèm dây dưa với tên nhóc còn hôi mùi sữa này thêm một câu.
Andrew vừa bước chân vào khu vực lễ tân, ngay lập tức có ánh mắt của hai con dã thú cỡ lớn dán chặt vào người anh, hơn nữa cả phòng toàn là mùi tin tức tố tuyên bố lãnh địa của Alpha siêu cấp, anh đứng tại chỗ do dự vài giây xem mình có nên tiếp tục tiến lên hay không.
“Ba ba ơi!”
Thấy Sở Ngộ ngồi trên mặt đất Thối Thối ngay lập tức buông đùi của Andrew ra chạy ù đến trước mặt Sở Ngộ, nhóc con ngồi xổm xuống dùng đôi tay trắng nõn mập mạp như quả chuối của mình vuốt ve đùi phải của Sở Ngộ, vừa bĩu môi nhỏ nhắn thổi phù phù phù, vừa ra giọng vẻ người lớn, “Rồi, được rồi, chân không đau nữa, chân không đau nữa nhé.”
Nhìn bộ dáng quen đường thuộc lối này như thể nhóc con thường xuyên an ủi Sở Ngộ bằng cách như vậy.
Giọng nói của Thối Thối đã làm cho lửa giận của Sở Ngộ tiêu tan hơn phân nữa, cậu đưa tay sờ mái tóc vàng mềm mại trên đầu con trai mình, tiếp theo quăng một ánh mắt đầy hoài nghi về phía Tần Chi Thừa, “Không phải anh nói con trai tôi ngủ thiếp đi rồi sao?”
Đem cậu hôn mê trói lên máy bay đã đành, còn lừa cậu rằng Thối Thối đã ngủ thiếp đi, Sở Ngộ làm sao có thể không hoài nghi cho được.
Tần Chi Thừa thấy sự đề phòng trong mắt của Sở Ngộ, hắn hiểu Sở Ngộ nhất định là đã hiểu lầm, vội vàng ném ánh mắt về phía Andrew ở bên cạnh, cau mày nói: “Andrew, tôi cần cậu giải thích.”
Adrew nghe Tần Chi Thừa gọi mình lúc này anh mới dám ngẩng đầu nhìn sang bên kia, lúc nãy không nhìn thì không sao, vừa liếc mắt nhìn anh liền sợ mình sẽ bị diệt khẩu, bộ vest cao cấp của Tần Chi Thừa ban đầu vốn chỉn chu thẳng tắp không biết từ lúc nào đã nhăn nhúm, cà vạt trang nhã lại vắt ngang cổ, Andrew bị nghẹn đến khó chịu đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này chật vật đến như vậy.
“Sở Ngộ, đã mấy năm không gặp rồi. Đây là con trai cậu à, thật đáng yêu.” Andrew đi đến bên cạnh Tần Chi Thừa, đứng im tại chỗ đầu tiên là kéo kéo khóe miệng cười hai lần, sau đó đưa ngón trỏ lên áy náy gãi gãi trán. “Lúc đầu đúng là nhóc đã ngủ say, nhưng sau khi hai người lên máy bay không lâu liền tỉnh lại.”
Trong không khí vô duyên vô cớ tản ra mùi tin tức tố của hai alpha, Sở Ngộ không tự giác nhíu mày, cậu đưa tay về phía Andrew, hỏi: “Đừng nói nhảm nữa, thuốc ức chế đâu?”
Andrew biết với tình huống hiện tại của Sở Ngộ không thể dễ dàng tới gần nên đã trực tiếp ném thuốc ức chế trong tay sang cho cậu.
Sở Ngộ nhận lấy thuốc ức chế thuần thục tiêm lên tuyến thể của mình, còn Thối Thối vẫn theo thói quen ngồi xổm ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Không bao lâu toàn bộ cảm giác khó chịu đều biến mất, Sở Ngộ thoải mái thở dài một hơi.
“Thối Thối, đến đây với ba ba nào.”
Thối Thối dụi dụi mắt, nâng khuôn mặt đỏ bừng lao vào trong ngực Sở Ngộ, sau đó chu chu cái miệng mũm mỉm hỏi: “Baba, đây là, chỗ nào? Thối Thối muốn, về nhà.”
Sở Ngộ ngẩn người, nói thật thì cậu cũng không biết Tần Chi Thừa định đưa mình đến nơi nào, dù sao thì trước kia mình làm chuyện đó với Tần Chi Thừa cũng không nghĩ bản thân có thể trốn lâu đến như vậy, cậu nhớ lại hơn ba năm này mỗi đêm đều lo sợ sẽ bị Tần Chi Thừa tìm được, rốt cuộc bây giờ cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Tiêm thuốc ức chế trong kì phát tình tiêu hao thân thể rất nhiều, Sở Ngộ mệt mỏi nhắm mắt lại, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống cố gắng vực dậy tinh thần trấn an Thối Thối: “Thối Thối nghe lời, ba ba dẫn con ra ngoài chơi hai ngày.” Sở Ngộ nói dối dỗ dành con trai mình mà mắt cũng không thèm chớp, cậu dùng đầu ngón tay cách lớp quần áo gãi gãi bụng của Thối Thối, “Trước kia không phải Thối Thối của chúng ta nói muốn ngồi máy bay lớn sao? Chúng ta đang ở trên máy bay lớn rồi nè.”
“Máy tro lớn*!” Thối Thối hưng phấn kêu lên một tiếng, thoáng chốc trên đầu xuất hiện một đôi tai với màu cam đen đan xen.
*Chỗ này là do Thối Thối phát âm sai đó các dì, 大飞机 (Dà fēijī): máy bay lớn. Bé con đọc thành 大灰机 (Dà huī jī) nghe nó hơi không có nghĩa lắm
Thấy con trai bị trêu chọc đến cười khúc khích với bộ dáng hài hước, trên mặt Sở Ngộ cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này trong mắt Sở Ngộ lộ ra một loại cảm xúc mà trước nay Tần Chi Thừa chưa từng thấy qua, trong lòng không khỏi cảm thán, con hổ nhỏ nghỗ nghịch bất cần đời này cũng có một ngày sẽ trở thành một người cha.
Đúng lúc này Andrew dùng cánh tay đẩy nhẹ Tần Chi Thừa, thì thầm nói vào tai hắn: “Tristan, con trai cậu cũng hai mặt y như cậu, hơn nữa trùng hợp thay hai người các cậu chỉ cần gặp Sở Ngộ đường cũng đi không nổi.”
Tần Chi Thừa nhìn chăm chú vào Andrew, nở một nụ cười giả tạo đầy uy hiếp: “Ngày mai xuống máy bay tôi sẽ tính toán rõ ràng món nợ đánh thức con trai tôi với cậu.”
Nói xong Tần Chi Thừa lặng lẽ đi đến trước mặt Sở Ngộ, để lại một mình Andrew đứng đó hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một triệu vậy là mất rồi ha.
Sở Ngộ vẫn còn tỉnh táo, tầm mắt dán vào người đàn ông cao lớn đang từng bước đến gần mình, nhưng còn chưa đợi được Tần Chi Thừa đứng trước mặt mình ánh mắt cậu dần dần mắt đi tiêu cự cứ thế mê man.
“Ba ba, ba.” Thối Thối thấy Sở Ngộ đột nhiên không nói lời nào, còn tưởng rằng ba ba đang chơi đùa với mình, vì thế bàn tay nhỏ bé hưng phấn túm lấy áo khoác Sở Ngộ liều mạng lắc lư, cho đến khi được Tần Chi Thừa bế lên nhóc vẫn còn ê a gọi, “Ba ba ơi, ba ơi.”
Huyết thống thật sự là một thứ gì đó rất khó diễn tả, trong nháy mắt Thối Thối rơi vào trong tay Tần Chi Thừa nhóc liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, hai bắp chân bạch ngọc lắc lư, đôi mắt như hai viên ngọc thạch trong như mắt mèo chớp chớp nhìn người đàn ông với mùi vị quen thuộc trước mặt.