• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot [ABO] CƯỜNG THẾ ĐÁNH DẤU (1 Viewer)

  • Chương 6: Ứng Phó Với Kì Mẫn Cảm

Tần Chi Thừa đỡ Sở Ngộ ngồi dậy tựa lưng vào lòng mình, chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Xem ra là vì lúc trước mình phóng thích pheromone không biết tiết chế, trong vô tình đã khiến Sở Ngộ tiến vào kì mẫn cảm, bây giờ chắc hẳn mạch máu toàn thân của con hổ nhỏ cáu kỉnh này đang ngứa như kim châm.



Quả nhiên chỉ thấy Sở Ngộ cuộn tròn thân thể của mình, cậu khó chịu lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn không kìm được mà vặn vẹo thắt lưng trong lòng Tần Chi Thừa, giống như muốn tìm một chỗ để phát tiết.

Tần Chi Thừa thấy thế thì không do dự nữa, trực tiếp ấn nút điều khiển từ xa bên cạnh.



Khi cánh cửa tự động của khu tiếp tân từ từ đóng lại, ánh mắt tò mò của người ngoài cũng vì thế mà bị chặn ở cửa.



“Khó chịu quá.... “ Sở Ngộ khẽ mở đôi mắt ướt át cảu mình, dùng chút ý thức còn sót lại cắn răng liều mạng nói, “Thối Thối... lấy cho ba ba, thuốc ức chế, nhanh lên, nhanh lên,...”



“Đươc rồi Cá Nhỏ, lập tức sẽ không đau nữa.” Tần Chi Thừa vừa lau nước mắt cho Sở Ngộ, vừa phóng ra pheromone trấn an, lúc này mới làm cho hổ nhỏ đang không ngừng giãy dụa kia an tĩnh lại một chút.



Tuy rằng vẫn giống trước kia hắn không hề cảm nhận được pheromone của Sở Ngộ, nhưng so với lượng pheromone ít ỏi ấy thì biểu hiện khi bị kỳ mẫn cảm tra tấn của Sở Ngộ càng kích thích Tần Chi Thừa hơn, vì thế hắn nóng lòng quay đầu nâng cằm Sở Ngộ lên, ngậm lấy đôi môi hơi hé mở kia.



Nụ hôn này qua đi, Sở Ngộ chớp chớp đôi mắt mê ly của mình, run giọng nỉ non nói: “Vẫn muốn... Không, không đủ..”

Nói xong nửa thân trên lập tức nằm trong lòng Tần Chi Thừa, nắm lấy bàn tay to lớn của Alpha áp vào má mình, theo bản năng tìm kiếm mùi hương trên đó, trong đôi mắt mê mang không có tiêu cự nhìn lên nóc cabin.



Tần Chi Thừa vui vẻ chấp nhận yêu cầu này, nhưng Sở Ngộ dường như có chút kiệt sức, đối với một nụ hôn nồng nhiệt sâu sắc kiểu Pháp thế này chỉ đáp lại một chút.



Hưng trí của Tần Chi Thừa không giảm đi, hắn vẫn thưởng thức nó một cách đầy thích thú.



Cảm giác được hơi thở của Sở Ngộ càng lúc càng đều đặn hơn, Tần Chi Thừa liền đặt cậu nằm nghiêng trên sô pha, hắn cúi người hai tay đặt ở hai bên đầu Sở Ngộ, lẳng lặng nhìn gương mặt thiếu niên môi đỏ răng trắng, góc cạnh rõ ràng trước mắt.



Cá Nhỏ của hắn đã hai mươi bảy tuổi, tuy rằng mặt mày không còn ngây ngô như trước, nhưng lại có thêm vài phần thành thục gợi cảm.



Trong ánh mắt của Tần Chi Thừa tràn đầy vẻ kinh diễm không thể kiềm chế được, hắn khen: “Cá Nhỏ, bé hổ của tôi, em thật đẹp...”



Không biết có phải Sở Ngộ nghe thấy hay không, đúng lúc vặn vẹo thân thể một chút, ngay sau đó tuyến thể bị mái tóc dài che lấp liền lộ ra, nhân tiện còn để lộ nửa đoạn gáy trong cổ áo, đường cong phía trên mịn màng đẹp đẽ, không cần nói cũng biết nó có bao nhiêu mê người.



Ánh mắt Tần Chi Thừa trầm xuống cũng không đợi được nữa, lập tức đặt xuống mấy nụ hôn dịu dàng xung quanh tuyến thể, hắn cắn vào tai Sở Ngộ, dùng phương thức mà loài sư tử sử dụng để biểu đạt tình yêu: “Cá nhỏ, thả lỏng đi, lát nữa sẽ ổn thôi.”



Ngữ khí của Tần Chi Thừa cực kì dịu dàng, vào lúc hắn chuẩn bị cắn lên tuyến thể để rót pheromone của mình vào thì đột nhiên Sở Ngộ tỉnh táo trở lại, cậu cảm nhận được hơi thở gần bên cổ cả người liền run lên, vội vàng dùng khuỷu tay hung hắn đẩy Tần Chi Thừa ra.



“Cút đi! Đừng chạm vào tôi!”

Lúc Sở Ngộ ngã xuống sô pha đôi mắt cậu đã đỏ ngầu, cậu vừa lảo đảo đứng dậy vừa hét to, nhưng bởi vì cả người mềm nhũn hơn nữa chân phải còn có tật, cậu đứng cũng không vững, tấm lưng trực tiếp đập thẳng vào vách khoang.



Lòng bàn tay đột ngột chạm vào cửa sổ lạnh lẽo phía sau, Sở Ngộ sửng sốt hai giây, khi ý thức trở nên rõ ràng hơn cậu vội xoay người, một tay che ngực tay còn lại chống lên cửa sổ trước mặt.



Nhìn thấy bên ngoài là mây đen mênh mông Sở Ngộ cố hít một hơi thật sâu, ra sức chất vấn: “Tần Chi Thừa, anh dựa vào cái gì mà mang tôi tới đây? Anh có biết đây gọi là bắt cóc không?”



Hơi thở của Sở Ngộ dồn dập, còn con chó thối Lý Văn Nghiêu nữa, bình thường uy phong như vậy vừa đến thời điểm mấu chốt liền như bị tuột dây xích.



Mặt trái của Tần Chi Thừa tê dại, nhất thời không còn hứng thú, hắn nuốt xuống mùi máu tươi lan tràn trong miệng, lại cử động quai hàm vừa bị va chạm mạnh của mình. Cảm giác này cũng không xa lạ lắm, đây không phải lần đầu tiên hắn bị đánh trong kì mẫn cảm của Sở Ngộ, lúc trước rõ ràng là khi đi vào quá đau Sở Ngộ mới xuất hiện phản ứng căng thẳng như vậy, nhưng lần này ngay cả tuyến thể mình còn chưa cắn đã bị đánh.



Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Tần Chi Thừa vẫn không tức giận, vẻ mặt bình thản mỉm cười, đứng dậy đi về phía Sở Ngộ, hắn nói: “Cá Nhỏ đừng quậy nữa, kì mẫn cảm của em đến rồi, để tôi giúp em đi.”



Xung quanh phảng phất mùi hương tuyết tùng độc nhất vô nhị của Tần Chi Thừa vừa kiềm chế vừa quyến rũ, khoảng cách càng gần thì càng nồng nặc, loại thỏa mãn khi bị Siêu cấp alpha này chi phối e là không có một omega nào có thể kháng cự.



Thật không may là vẫn có ngoại lệ.



Sở Ngộ dựa vào vách ngăn trượt xuống đất, một chân cậu quỳ gối trước người, thần sắc thống khổ không kể siết, nhưng vẫn cảnh giác cùng cự tuyệt pheromone đang bao phủ bên cạnh mình.



Nhưng cố gắng đến cùng kết quả lại là một cơn đau buốt như thủy triều ập đến sau gáy, Sở Ngộ nghiến răng lắc đầu, tức giận trừng mắt nhìn Tần Chi Thừa, “Cút đi! Tránh xa tôi ra! Thu hồi pheromone của anh lại!”



Tần Chi Thừa đoán Sở Ngộ sẽ không cự tuyệt được hắn, liền càng thêm không kiêng nễ gì phóng thích ra càng nhiều tin tức tố hơn, “Cá Nhỏ, đừng cậy mạnh nữa, rõ ràng hiện tại em đang rất khó chịu không phải sao?”



Sở Ngộ vô cùng tức giận, cậu hét lên: “Tần Chi Thừa đầu óc anh có vấn đề sao? Nghe không hiểu tiếng người hả?”



Thân thể đã sớm bị dục vọng mê hoặc, làm sao có thể ngăn cản được từng đợt tin tức tố mãnh liệt tiếp theo tràn đến?



Ánh mắt Sở Ngộ nhất thời tối sầm lại, không chút suy nghĩ liền đưa tay ra cào lấy tuyến thể sau gáy của mình, tuyến thể chính là trái tim thứ hai của tất cả Omega và Alpha, có thể tưởng tượng đau đớn khi liều mạng xé rách tuyến thể như thế nào, chính là tê tâm liệt phế.



Sở Ngộ đau đến mức mắng một câu thô tục: “Đệch mẹ, Tần Chi Thừa... Tôi nói với anh một lần nữa, đừng... sử dụng pheromone đó với tôi!”

“Cá nhỏ, em đừng làm bậy!” Trên khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của Tần Chi Thừa thoáng qua một tia hoảng loạn, hắn lo lắng nhìn Sở Ngộ, “Được, em đừng cử động, tôi liền thu hồi pheromone.”



Cảm giác thân thể Sở Ngộ còn chưa bình phục, trên mặt vẫn đỏ bừng như trước, cậu nhắm mắt lại khàn giọng nói: “Tôi muốn gặp Thối Thối.”



“Bé con ngủ thiếp đi trong phòng ngủ ở khoang phía sau.” Tần Chi Thừa không dám tùy tiện tới gần, hắn ở tại chỗ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao em không chịu tiếp nhận pheromone của tôi?”



Sở Ngộ nghe vậy liền mở to hai mắt, lộ ra nụ cười dị thường giễu cợt, trong ánh mắt mang theo hận ý, cậu không trả lời Tần Chi Thừa, mà dùng ngữ khí lạnh lùng đó lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn gặp con trai của tôi!”



“Bây giờ em thành thật tới đây ngồi xuống, tôi sẽ sai người mang thuốc ức chế đến cho em.” Tần Chi Thừa nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Chờ em ổn định trở lại, tôi sẽ không ngăn cản em đi gặp bé con nữa.”


Editor: Cái chỗ mùi pheromone của lão Tần mình có tra qua nó là một loại trong họ tuyết tùng, chỗ này hơi hông hiểu lắm, cao nhân nào đi qua để lại comment giúp mình sửa chỗ này nhé.. Cảm ơn các cô!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom